Số lần đọc/download: 27954 / 206
Cập nhật: 2015-08-16 14:24:00 +0700
Chương 3
T
rái ngược với không khí ồn ào của đường phố thường ngày vốn có trước đây, con đường dẫn đến ngôi biệt thự Hồng Cát bây giờ yên tĩnh lạ lùng.
Đã mấy tháng nay, trên con đường rợp bóng mát bởi những cây phượng già ở hai bên đường đã vắng tiếng một cô gái trẻ. Hình ảnh cô ta cùng lũ nhóc trong xóm reo hò với những trận bóng lề đường bây giờ được thay vào bởi những chiếc lá phượng bay nhè nhẹ trên đường.
Chính giữa con đường là ngôi biệt thự Hồng Cát. Từ ngoài nhìn vào có thể thấy được vẻ tráng lệ của nó. Hai bên lối sỏi dẫn vào nhà là hai hàng nguyệt quế thơm nức mùi. Một mùi hương kiêu sa nhưng mộc mạc đầy quyến rũ.
Một bãi đất trống đầy cỏ, một vườn hoa đủ loại. Đó là nét đẹp, vẻ đặc trưng của ngôi biệt thự Hồng Cát.
Qua khỏi bậc tam cấp là căn phòng khách sang trong với những tiện nghi hiện đại nhất. Máy lạnh lúc nào cũng được mở. Trên trần nhà là những chùm đèn pha lê, vẻ đẹp của nó phải làm cho người khác ganh tị vị sự giàu có của chủ nhân.
Nhưng có lẽ đáng nể nhất là căn bếp của ngôi nhà này. Nó được trang bị với những dụng cụ mới nhất gần như đây là nhà hàng năm sao. Thông với phòng bếp là phòng ăn.
Chiếc bàn ôvan đặt ở giữa, xung quanh là những chiếc ghế được chạm trổ công phu, bên trên là lọ hoa bằng pha lê với những nhánh hồng nhung thật kiêu sa.
− Dung à! Con rót thêm nước cam cho bà đi. - Ông Thâu ra lệnh.
− Dạ. - Dung, một cô gái trạc tuổi mười tám rất dễ thương đứng hầu bên cạnh gật đầu.
− Cảm ơn con. - Bà Kim Huệ cười hiền. - Anh Thâu à! Thế anh không tìm nó thật à?
− Sao lại không! - Ông gắp miếng sườn cho vào chén. - Nó là con tôi nhưng tánh khí hình như giống bà: cứng đầu.
− Ông nói thế mà nghe được. - Bà Huệ nhíu mày - Tại anh quá khắt khe với nó, lúc nào cũng chỉ ra lệnh.
− Bà lúc nào cũng đổ lỗi cho tôi cả. - Ông giải thích - Tôi bảo nó lo phụ việc với tôi, nó lại bảo cần có vốn sống, kinh nghiệm rồi dọn ra ngoài ở. Tôi không tài nào ngăn được. Vậy mà bà bảo tôi khắt khe.
− Thì chí ít ông cũng phải biết tình hình hiện giờ của nó. - Bà Kim Huệ cố cãi.
− Biết! Nhưng đồng minh của nó là con bé này nè. - Ông chủ quay qua Dung - Con nhỏ này lại trung thành với nó đâu chịu nói cho tôi nghe.
− Theo tôi, anh nên đến trường con bé là tốt nhất. - Bà Kim Huệ đề xuất ý kiến.
Ông Thâu dừng đũa, bật cười:
− Đến đó mà làm gì. Tôi hiểu nó mà. Đấy! Hôm nọ tôi gặp nó ở khách sạn với thằng nhóc nào đó. Thấy tôi, nó liền ôm chầm lấy thằng kia, sợ tôi thấy mặt nó. Ông quản gia vừa chỉ cho tôi thì nó đã bỏ chạy. Bà xem tôi có phải là người cha khắt khe không?
Bà Kim Huệ thở hắt ra:
− Con với cái bây giờ không thể nào hiểu nổi. Thằng con trai tôi thì chuyện gì cũng được, mỗi chuyện vợ con là tôi đau cả đầu.
− Thôi, chúng ta nói chuyện khác đi! - Ông Thâu đề nghị - Chuyện bọn trẻ có lo cả đời cũng không xong, vậy lo chi cho mệt.
− Ông nói cũng phải. - Bà Kim Huệ cười - À! Dạo này ngân hàng của ông kinh doanh vẫn tốt chứ?
− Ừm.- Ông Thâu gật đầu - Tốt! Nhưng giá như có con bé phụ tôi. Mình tôi phải lo cho ngân hàng rồi công ty đá quý. Tôi mệt cả người.
− Ông này! - Bà Huệ vờ chau mày - Sao bảo là không nói đến bọn trẻ rồi mà.
Ông Thâu bật cười khanh khách trước mặt bà Huệ.
Hai người bạn lúc nhỏ, suýt chút đã thành hai người bạn đời, lâu ngày gặp lại không ngớt tiếng cười.
o O o
Buổi chiều, khi mọi người tan sở, học sinh - sinh viên tan học làm cho đường phố đông vui hẳn lên.
Công viên vì thế cũng đầy ắp người ta hóng mát. Ghế đá công viên không còn một chỗ trống. Những đôi bạn, những đôi tình nhân họ ngồi tâm sự với nhau. Thật hạnh phúc. Thật vui vẻ.
Duy chỉ có Mai Nghi là không có được cảm giác đó. Cô đang bực bội vì cộc vé số trên tay còn nguyên từ lúc gặp Nguyên Gia.
Mỏi mệt, cô ngồi phịch xuống cỏ, miệng lẩm nhẩm:
− Chẳng lẽ trời phạt mình cái tội dám lừa hắn.
Cô gãi đầu:
− Hắn đúng là khắc tinh của mình. Lần nào gặp hắn cũng xúi quẩy. Bữa nay chắc "ôm" cộc vé số này quá.
Mai Nghi ngả người ra thảm cỏ, lấy nón kết úp lên mặt. Cô thở hắt ra nhớ lại chuyện lúc sáng.
− Hồi sáng sao mình bị kỳ vậy? Lúc nghe chị Thư nhắc đến tên hắn là tim mình không thể nằm im. Từ trước tới giờ mình đâu có. Không lẽ...
Mai Nghi bật ngồi dậy, đôi mắt mở to căng thẳng:
− Nhất là lúc mình thấy hắn ôm Như Sương. Hình như mình không được vui.
− Chết cha!
Mai Nghi vội bụm miệng.
Lý nào con tim mình đang hát bài "Thương nhớ người dưng".
Cô ngồi bó gối úp mặt xuống khổ sở. Tiêu rồi! Tiêu rồi! Cái tên bê bối đó dụ mình "nhớ" hắn lúc nào sao mình không hay gì cả.
− Cô Hai! - Tiếng Dung Nhi vang lên lảnh lót.
Mai Nghi giật mình ngó lên:
− Dung Nhi! Sao lại đến đây? Nhà có chuyện à?
− Cô Hai đừng lo! - Dung Nhi ngồi xuống cạnh Mai Nghi - Không có chuyện gì cả. Tại em muốn gặp cô.
− Khỏi nói! - Mai Nghi phẩy tay - Cô chưa về đâu. Mày đừng có ca bài cũ rích đó.
− Nhưng ông chủ nhớ cô.
− Cô biết! - Mai Nghi cố ý thanh minh - Nhưng vài tháng nữa cô mới về.
− Cô Hai! - Dung Nhi buồn hiu - Không có cô ở nhà, ông buồn, con cũng buồn.
− Cô biết rồi. Bây giờ Dung Nhi về lo chăm sóc ông chu đáo.
− Nhưng ông cứ hỏi con về cô Hai hoài hà!
− Thế mày có nói không? - Mai Nghi nhìn Dung Nhi bằng cặp mắt đe dọa.
− Không! - Dung Nhi lắc đầu - Con đã hứa với cô rồi.
− Tốt! - Mai Nghi cười - Đây cho con hai chục vé, chiều nay trúng đổi đời luôn. Bây giờ về đi.
− Nhưng cô Hai... - Dung Nhi nài nỉ.
− Đã bảo về! - Mai Nghi ra lệnh.
Dung Nhi đành luyến tiếc ra về. Tánh khí của cô chủ này, Dung Nhi quá rõ nên không dám cãi.
− Thật là phiền phức! - Mai Nghi mắng với theo.
Mai Nghi đứng dậy định về thì cô thấy một cô gái đi lang thang về phía mình. Trên tay cô là hai túi xách cồng kềnh.
− Ủa, Hạ! Mày đi đâu vậy? - Mai Nghi ngạc nhiên.
− Nghi! Gặp được mày hay quá! - Hạ chớp mắt xúc động - Bà chủ đuổi bọn mình đi không cho ở nữa.
− Nhưng bà ta bảo hết tuần này mà.
− Vậy mới đáng nói. - Hạ buồn xo.
− Còn con Mi đâu? - Mai Nghi lo lắng.
− Nó ở bệnh viện. Mẹ nó mới nhập viện lúc sáng.
− Sao mày không cho tao hay? - Mai Nghi trách bạn - Nó đi lâu chưa?
− Lúc tan học ra, mày đi liền nên không biết. Vừa về đến nhà là có điện thoại gọi bảo mẹ nó bị ngất - Cô ngồi phịch xuống cỏ - Số tiền trọ tháng này với tháng vừa rồi mày đưa tao, tao đưa hết cho nó. Bà chủ nhà thấy thế liền đuổi bọn mình luôn.
Mai Nghi ngồi xuống cầm tay bạn, cô dịu dàng an ủi:
− Mày đừng lo quá! Bọn mình tuy là dân tứ xứ gặp nhau nhưng là bạn học, lại thân với nhau. Chúng ta sẽ đoàn kết để vượt quá lúc khó khăn này.
− Nghi! Cảm ơn mày. - Hạ ôm lấy bạn - Mày tốt với bọn tao quá.
− Thôi, lúc nào cũng ơn nghĩa - Mai Nghi gắt giọng - Bây giờ tao chưa vào bệnh viện được, - Cô móc xấp tiền của Nguyên Gia ra - mày cầm lấy, đi lo phòng trọ rồi đến bệnh viện phụ với con Mi, bảo nó nghỉ dạy thêm buổi tối để lo cho mẹ.
− Nhưng tiền ở đâu mày có? - Hạ ngần ngại - Mày đừng...
− Tao không dại như mày nói đâu. - Mai Nghi cười cười - Mày lo chỗ ở khoảng một tuần thôi. Tao sẽ lo nhà. Bọn mình sẽ ở nhà mới, chẳng thèm thuê mướn ai.
− Nhưng mày làm gì có tiền mua nhà?
− Nhà thì không lo. - Mai Nghi nhìn lên trời - Nhưng tiền thuốc của mẹ con Mi thì đáng lo. Bệnh tim mẹ nó nặng rồi. - Cô quay qua Hạ - Nhưng tao sẽ có cách. Bây giờ mày cầm tiền lo việc đi. Mọi chuyện để tao lo.
o O o
Biệt Thự Lam Vân.
Đó là ngôi biệt thự được bao quanh bởi những hàng rào trúc xanh ngắt. Hình như dãy phố này đều là biệt thự và được cách biệt với bên ngoài bởi các khóm trúc.
Nó tạo nên một nét riêng biệt của dãy phố, đơn giản vì nó thuộc tập đoàn chuyên kinh doanh về nhà đất Gia Thị.
Tuy nhiên chỉ có biệt thự Lam Vân là biệt thự đẹp nhất. Cái nét cổ kính cùng những hoa văn tinh tế, hiện đại do chính chủ nhân nó thiết kế là điểm đặc biệt của ngôi nhà.
Băng qua hoa viên với đủ loại cây cảnh là một hồ bơi. Chủ nhân của nó: Nguyên Gia, đang lặn hụp như con cá kình ở dưới hồ. Anh ngoi đầu và nhảy lên miệng hồ nằm dài tận hưởng cảm giác yên tĩnh xung quanh mình. Có lẽ chỉ có những lúc như thế này mới thấy được vẻ đẹp cơ bắp của anh. Quả nhiên không có gì lạ khi các cô gái tự nguyện dâng hiến trái tim mình cho anh. Anh quá đàn ông, quá điển trai.
Một đôi mắt đa tình, một chiếc cằm cương nghị là quá đủ cho một người đàn ông trên con đường chinh phục phụ nữ. Anh đang lim dim thì chị bếp đi tới:
− Thưa cậu Hai... - Chị bếp lên tiếng - Bà về rồi ạ!
− Thế hả chị? - Nguyên Gia ngồi bật dậy với lấy chiếc khăn lông quấn ngang người - Mẹ tôi về lâu chưa?
− Chà! Hôm nay chắc bão hay sao mà cậu Hai lại về nhà kìa. - Bà Kim Huệ từ phía sau chậu thiên tuế bước ra, giọng bà mai mỉa. - Nghe chị bếp nói cậu Hai đợi tôi từ chiều đến giờ.
− Chị Sáu vào làm cơm đi!
Nguyên Gia ra lệnh. Anh quay qua bá vai mẹ nũng nịu như đứa trẻ:
− Mẹ ơi! Mẹ nỡ nào nói "cục cưng" như vậy? Con biết mấy ngày nay con không về nhà là có lỗi nhưng thật sự con có nhiều việc mà.
− Thế hóa ra cậu vẫn còn nhớ là có bà mẹ này ư? - Bà Huệ ngồi xuống chiếc ghế đặt trên miệng hồ - Tôi tưởng cậu chỉ có...
− Mẹ lại thế rồi! - Nguyên Gia cau mày, anh cũng ngồi xuống ghế bên kia - Hôm nay con muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với mẹ.
Bà Kim Huệ nhìn anh, răn đe:
− Ngoài tờ hợp đồng con hứa lấy vợ ra, mẹ không có chuyện gì để nói.
Biết ngay mà. Quả nhiên mấy ngày nay mình "ém quân" ở công ty là một thượng sách.
Anh cười cười:
− Mẹ không lúc nào là tin con trai mẹ hết. - Nguyên Gia làm mặt giận - Nhưng con trai mẹ là đứa biết giữ lời nên... Hì... hì... Hôm nay con cũng định nói với mẹ chuyện đó.
− Thật chứ? - Bà Huệ sững người.
− Vâng. - Anh đáp nhẹ - Thật tình, con không muốn làm mẹ buồn đâu.
− Con nghĩ được thế là mẹ mừng rồi - Bà Kim Huệ vui ra mặt - Vậy con chọn được đứa nào chưa? - Bà bĩu môi - Đừng có nói cho mẹ biết đó là con Sương nha.
− Như Sương thì có sao đâu mẹ. - Anh dò ý bà Huệ - Cô ấy cũng đẹp lại thông minh tài giỏi.
− Tùy con! - Bà Huệ đáp hờ hững - Mẹ đã nói từ lâu rồi. Mẹ không ép nhưng mẹ không muốn con phạm một sai lầm nào cả. Nhất là... lấy người không yêu. - Bà nhìn anh gắt giọng - Điều chắc chắn và rõ như ban ngày là con không yêu Như Sương.
− Mẹ đúng là... mẹ! - Anh nhăn mặt. - Nói vòng vo cốt ý mẹ cũng chỉ muốn con đem "con vịt bầu" kia về nhà mình.
− Vịt bầu? Vịt bầu nào? - Bà ngạc nhiên - Con muốn nói ai?
− Còn ai trồng khoai đất này? - Anh nhìn xuống mặt hồ - Mẹ cũng đừng nói cho con biết là mẹ đẩy cô trợ lý Mai Nghi vào con là vô tư nha.
− Điều này đâu có gì. Mẹ cố ý nhưng con không cố tình thì mẹ cũng chịu thôi.
− Mẹ thật là... - Anh dằn từng tiếng - Nỡ đưa con trai mình vào tròng.
− Nè, con dám nói với mẹ vậy sao? - Bà mắng con - Mẹ đâu có ép con.
− Vâng. Không ép. Nhưng nếu không làm thế mẹ lại đăng báo từ con với tội danh bất hiếu. Chẳng phải mẹ đã dụ con ký vào cái hợp đồng quỷ quái kia sao?
Bà Kim Huệ cố nhịn cười khi thấy con trai nổi giận vì bị "dụ".
− Con đừng tự cao thế! - Bà nghiêm giọng - Con bé đó chưa chắc thích được cái tính khó ưa của con đâu. - Bà cười cười - Nó là một đứa bất trị. Con nghĩ mình cầm cương nó được sao?
− Nguyên Gia này chưa từng thất bại đấy mẹ ạ! - Anh lên mặt.
− Vậy thì thử xem! - Bà đứng dậy đi vào nhà - Mẹ chỉ sợ con chưa cầm cương người ta thì người ta đã xỏ mũi dắt con đi rồi.
− Vậy ư? - Nguyên Gia chớp chớp mắt - Để xem - Anh bĩu môi.
o O o
Thông thường, những buổi tối như thế này nhà hàng vẫn còn bàn trống. Nhưng hôm nay thì khác, nhà hàng đã kín chỗ không dư lấy một bàn.
Mai Nghi chống tay dưới cằm nhìn mọi người xung quanh. Họ lấy đâu ra tiền mà lắm người đến nhà hàng thế không biết? Nhất là Nguyên Gia, mình nhìn hắn có vẻ tay công tử ăn chơi, vậy mà hơn nửa năm về nước, hắn có thể tiếp quản công ty và phát triển nó rộng lớn. Có lẽ hắn có tài thật!
Cô thở ra ảo não, đôi mắt nhìn vào ly nước lọc. Nhưng ông bà mình nói "tài nhiều" thì "tật lắm". Mà mình thì quá rõ rồi, cái tên bê bối đó đáng ghét thật!
Nhưng sao mình lại nghĩ đến hắn nhiều thế? Hừm! Mình thật là ngốc! - Cô vỗ vào trán - Không được. Mình mà để cho hắn biết, chắc hắn sẽ bảo mình là "con chợ trời ngốc nghếch" mất.
Mai Nghi chống cằm nhìn vơ vẩn xuống ly nước, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra cửa. Gần ba mươi phút mà công tử Nguyên Gia vẫn chưa tới. Làm như mình chủ động hẹn anh ta không bằng. Chưa thấy con gái phải chờ con trai bao giờ. Thật là đáng giận.
Cô mím môi định bỏ về. Nhưng vừa đứng bật dậy đã thấy Nguyên Gia đứng trước mặt. Anh nheo nheo mắt, vờ ngạc nhiên.
− Định bỏ về hả Nghi?
Nói xong, anh kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô. Mai Nghi nổi sùng nhìn anh ta:
− Chưa từng thấy ai bất lịch sự như anh. Nghe nói công tử Nguyên Gia ga lăng với phụ nữ lắm mà.
Nguyên Gia lừ mắt nhìn cô:
− Không bỏ được chữ "công tử" à?
Mai Nghi nhún vai:
− Không!
− Này, cô đã từng cho tôi ngồi chờ đến một tiếng. Bây giờ chưa đến nửa giờ lại tức vậy sao? Chẳng công bằng chút nào.
− À, thì ra là muốn trả thù, thật kinh dị!
− Cái gì kinh dị?
− Nhỏ mọn!
Nguyên Gia nhướng mắt:
− Đúng là phụ nữ, giỏi suy bụng ta ra bụng người. Thưa chị, em không cố ý trả thù chị đâu, vì bận tiếp khách bất ngờ nên tới trễ. Hiểu chưa, thưa chị Mai Nghi nhỏ mọn?
Mai Nghi hếch mặt:
− Chị biết rồi cưng. Mà chị cũng không hơi đâu giận chú nhóc nổi tiếng bê bối, bản chất mà.
Nguyên Gia lại trừng mắt:
− Hừ! Cô đúng là học trò của mẹ tôi.
− Không sai!
Nguyên Gia nhún vai:
− "Tránh voi chẳng hổ mặt nào", cãi nhau với phụ nữ đâu có hay ho gì, thua cũng chẳng sao. Với lại, cô Mai Nghi nổi tiếng có phong cách chợ trời mà, miệng nào nói cho nổi cô ta.
Mai Nghi tỉnh bơ:
− Vâng, là chợ trời. Chợ trời nên mới bị công tử Nguyên Gia cho ngồi "chào cờ" nè.
Nguyên Gia cười cầu hòa:
− Thôi mà! Xin lỗi. - Anh nhìn ly nước lọc trên bàn - Sao không gọi cái gì mà lại ngồi uống nước lọc?
− Hứ! - Cô lừ mắt - Tôi ngu à! Gọi ra lỡ anh không đến, tiền đâu tôi trả.
Nguyên Gia bật cười khi nghe lời nói thật đến phũ phàng của cô. Anh lấy bóp ra đưa cho cô một tấm card, anh nhìn cô chân tình:
− Đây, cho cô! Có cái này mai mốt đến đây không cần phải trả tiền.
Mai Nghi làm ra vẻ rụt rè đón nhận:
− Có thật vậy không? Anh mà dụ tôi, để tôi ăn cho đã rồi nhân viên anh đến tính tiền là coi như anh "tiêu".
− Không cần cảnh báo! - Anh cười - Phong độ chợ trời của cô, tôi được "nếm" rồi.
Anh vẫy tay gọi người phục vụ:
− Cô ăn gì?
− Tôi nói rồi... - Mai Nghi chu môi - Gà. Nhưng không ăn súp.
− Anh cho tôi các món gà, nhưng không có món súp. - Nguyên Gia nói với người phục vụ.
Anh vừa quay qua thì đã thấy đôi mắt Mai Nghi đang lúng liếng nhìn mình. Anh chớp mi:
− Gì thế? Sao tự dưng đưa tôi vào "tầm ngắm" của cô vậy?
Mai Nghi không thèm trả lời, cô đan những ngón tay thuôn dài, tì cằm lên, mắt vẫn không rời anh.
Nguyên Gia thấy lạ nên phẩy tay trước mắt cô:
− Nè! Cô làm sao thế? Khi không lại nhìn tôi "say đắm". Tôi cũng biết... e thẹn chứ bộ.
− Xí! - Mai Nghi nguýt anh.
− Này, cô bé! - Nguyên Gia trêu cô - Ngắm tôi rồi cô thấy thế nào?
− Đẹp! - Mai Nghi đáp gọn - Mày thưa, mắt hí, mũi tẹt, miệng rộng, cằm nhọn. Tóm lại... anh phải "tử" vì đàn bà.
− Trời ơi! Cô đúng là dẻo mồm dẻo miệng! - Nguyên Gia mắng lại - Vậy mà đẹp.
− Ủa! - Mai Nghi mở to mắt - Tôi có nói anh đẹp ư?
− Lật lọng vừa thôi! Chính miệng cô mới nói là gì?
− Tôi nói đẹp là chiếc áo sơ mi Hàn Quốc ngắn tay của anh khá đẹp. Nó hợp với cái quần Jean trắng anh đang mặc. Còn mặt anh hả? - Cô cười cười chọc quê anh - Xin lỗi nha, xấu kinh dị!
− Tôi đúng là gặp hạn nên mới gặp cô! - Anh lừ mắt - Cho dù có đổi hết tài sản của tôi để lấy cái miệng cô, tôi cũng đổi.
− Vậy thì chưa chắc! - Cô trề môi trêu anh - Có người đòi đổi nhiều hơn mà tôi không chịu đó.
− Thôi đi! - Nguyên Gia hất mặt - Thức ăn dọn ra rồi, làm ơn đừng đặt quả "bom" lên đây.
Người phục vụ vừa dọn thức ăn xong, Mai Nghi đã vỗ hai tay reo lên:
− Chu choa! Ngon quá! - Cô nhìn từng món - Tuyệt thật! - Có cả gà nướng, gà quay, gà nhồi hạt sen... Nhưng tôi thích nhất là món gà trộn gỏi này. - Cô gắp một miếng cho vào miệng nhai ngon lành - Ngon thật nha! Nhà hàng của anh quả nhiên là không tệ.
Hừm! Nói thế mà cũng nói. Nhà hàng cao cấp thì dở chỗ nào chứ. Nguyên Gia nhìn Mai Nghi ăn ngon lành mà trong lòng đầy thắc mắc.
Sao cô nàng chợ trời này biết rành từng món ăn? Cung cách ăn cũng rất sành điệu. Rõ ràng cái cách ăn toát lên một vẻ quý tộc, kiêu sa. Nhìn cô ta cầm dao nĩa hình như còn quen hơn dùng đũa. Đâu giống một cô bé lang thang bán vé số. Thật ra cô ta là ai?
Hớp một ngụm nước cam, Mai Nghi nhìn Nguyên Gia:
− Sao anh không ăn? Nhìn tôi ăn thấy no à!
− Không có! - Anh nhún vai - Tại tôi thấy cô ăn ngon miệng quá, nên...
Nguyên Gia bỏ lửng câu nói. Anh nhìn Mai Nghi nửa gườm gườm nửa như muốn thuyết phục điều gì đó, cử chỉ rất lạ.
Mai Nghi không ăn nữa, cô nhìn anh thấy có chuyện gì đó khác thường, cô lo lắng:
− Anh có chuyện gì không ổn, đúng không?
Nguyên Gia nhìn cô lạ lẫm:
− Sao cô biết?
− Vậy là tôi nói đúng rồi! - Cô chỉ tay về phía anh - Để xem nào, chắc không phải là công việc rồi. Như Sương vừa mới bay ra Hà Nội cắt băng khánh thành một công trình lớn mà. Nè, hay là...
− Đợi chút! - Anh chỉ tay ra lệnh - Tại sao cô biết chuyện Như Sương đi Hà Nội?
− Ơ.. ơ..
"Mình ăn gì mà ngu dữ vậy ta!" - Mai Nghi tự mắng mình. Vậy mà cũng nói được. Cô gãi đầu lấp liếm:
− A! Thì lúc sáng anh nói chứ ai?
Nguyên Gia quả quyết:
− Nhưng tôi không nói mục đích của chuyến đi đó.
− Cũng vậy thôi.
Mai Nghi để cái đùi gà quay vào đĩa của anh, nói tỉnh bơ:
− Anh rắc rối quá! Mình trở lại vấn đề đi. - Cô cười cười - Lại một chuyện bê bối nữa hả?
− Đầu óc cô đúng là sâu bọ! - Anh lừ mắt - Không nghĩ tốt được à!
− Được. - cô gật đầu khẳng định - Nếu anh đồng ý giúp tôi một việc.
− Hóa ra cô nhận lời đến đây là có mục đích?
Mai Nghi nghiêng nghiêng đầu cười:
− Tất nhiên!
− Ôi! - Nguyên Gia nheo một bên mắt rụt cổ tỏ vẻ sợ hãi - Đúng là chợ trời, không biết xấu hổ.
Mai Nghi cười nắc nẻ trước gương mặt nhăn nhúm của anh. Một lát ngừng cười, cô nói:
− Tôi tưởng anh bị miễn dịch rồi, không ngờ cũng còn xài được. Bây giờ anh nói đi, anh gặp chuyện gì.
Nguyên Gia đặt lon bia trở lại bàn, lắc đầu:
− Không nói chuyện của tôi! Nói về cô. Cô muốn tôi giúp chuyện gì nào?
− Tôi sẽ nói sau khi ăn. - Cô quả quyết - Vì lúc nhận lời ăn cơm với anh, chuyện của tôi chưa phát sinh.
− Được thôi! - Anh vòng hai tay lên bàn nhìn cô. - Ngoài hai chữ "Mai Nghi" ra, tôi có thể biết thêm gì về cô không?
Mai Nghi dằn đũa xuống bàn, lấy khăn giấy chùi miệng. Giọng cô tửng tửng:
− Anh biết để làm gì?
Nguyên Gia cười cười:
− Vì chúng ta là bạn.
Mai Nghi định cãi tiếp nhưng sực nhớ đến hai đứa bạn của mình nên thôi. Cô nhìn anh ngần ngại:
− Anh thật sự muốn làm bạn với tôi hả?
− Cô làm sao thế? Tôi thật lòng mà. - Anh nhìn cô ấm áp.
− Công tử Nguyên Gia mà làm bạn với một đứa... bán vé số?
− Bán vé số thì sao? - Anh thản nhiên - Đâu có gì xấu?
− Tôi cố tình phá anh và Như Sương vậy mà cũng... không giận?
Nguyên Gia cười:
− Tôi quên chuyện đó rồi.
Mai Nghi thở ra mệt mỏi. Hắn ăn phải cái gì mà như thế nhỉ? Sao hôm nay dịu dàng với mình thế. Thôi mặc kệ... chuyện gì tới sẽ tới thôi.
Cô chiếu tia nhìn không mấy tin tưởng về phía anh:
− Vậy cụ thể anh muốn biết gì về tôi?
Vậy mà mẹ mình nói là khó dạy, cứng đầu. Nguyên Gia cười thầm. Người ta ngoan thế còn gì.
− Ờ... - anh liếm môi - Hiện tại cô đang làm nghề gì?
− Bán vé số. - Cô cộc lốc.
− Đó là phụ, tôi muốn hỏi nghề chính.
Mai Nghi nheo nheo mắt:
− Tôi nói ra, anh sẽ giật mình đấy.
− Nếu tôi không giật mình thì sao? Mới khen là lên mặt. Lúc nào cũng cho mình là hơn người, không biết khiêm tốn!
− Mình cá nhé! - Cô chìa một ngón tay ra - Một trăm ngàn.
Anh tức khí đáp lại:
− Được. Một trăm thì một trăm. Nói đi!
− Sinh viên đại học Luật - Cô móc trong túi áo ra thẻ sinh viên đưa cho anh - Năm nay là năm cuối.
Nguyên Gia bật người ra ghế, kêu lên:
− Sinh viên luật mà đi bán vé số, ăn mặc như chợ trời.
− Anh cũng đã nói là không có gì xấu mà. - Cô nói ngọt ngào - Đưa một trăm đây, công tử Nguyên Gia kính mến!
Nguyên Gia đành chịu muối mặt lấy tờ một trăm đưa cô. Anh ấm ức hỏi lại:
− Cô biết luật thế sao giải quyết chuyện Tina như "chợ đen" vậy?
− Vì tôi biết luật nên mới làm thế. - Cô vừa nhét tiền vào túi vừa nói - Cô ta đầy đủ chứng cớ, tôi đâu còn cách khác. - Cô nhìn anh bật cười - Hết rồi hả? Không hỏi nữa hả?
Nguyên Gia hớp một ngụm bia để lấy lại tinh thần. Hỏi một câu một trăm ngàn, điệu này chắc không còn tiền về nhà quá. Cô nàng này đáng sợ thật, dụ mình vào tròng hoài:
− Quê cô ở đâu?
− Miền Tây! - Cô đan hai tay lại - Chính xác là Cà Mau.
− Xa vậy hả?
− Ừm! Nhưng tôi không về đó. Ba mẹ tôi ly hôn. Hiện tại tôi chỉ có một mình ở đây thôi.
Cô đặt hai tay lên đùi. Nói thầm: "Cha ơi! Xin lỗi nha. Tại con bị hắn ép".
− Cô cũng đáng thương thật.
Nguyên Gia thấy chạnh lòng trước hoàn cảnh của cô. Anh nói nhẹ nhàng hơn:
− Vừa học vừa làm chắc không dễ dàng gì phải không?
− Tất nhiên!
Cô căng mắt nhìn anh:
− Hết rồi hả? Chỉ có bấy nhiêu thôi ư?
− Ừ! Chỉ bấy nhiêu thôi. - Anh nhìn cô trìu mến - Cô ăn tiếp đi.
− Còn một câu quan trọng nữa sao anh không hỏi?
− Câu gì?
Mai Nghi cười cười:
− Cô có "bồ" chưa?
Nguyên Gia phì cười. Đúng là chợ trời! Không thể nào giận con nhóc này được.
− Thế... có chưa?
− Chưa. - Cô lúc lắc đuôi tóc - Tôi đang tìm một ứng cử viên "nặng ký". Nhưng không ai đủ điều kiện cả.
− Nổ vừa thôi chị! - Anh hếch mũi - Không biết khiêm tốn là gì cả.
− Tôi nói thật mà. Tôi không thích những người muốn kết bạn với tôi chỉ vì mục đích của họ.
Tự nhiên Nguyên Gia thấy anh và cô gần gũi hơn, anh hỏi:
− Vậy điều kiện của cô là gì?
− Yêu tôi.
− Chỉ vậy thôi hả?
− Quá dư rồi. - Cô dẩu môi.
− Không cần giàu? - Anh căng mắt vì sự bộc bạch của cô.
Mai Nghi lắc đầu.
− Không cần... đẹp trai luôn?
Cô không trả lời mà lại lắc đầu. "Cỡ anh là được rồi".
Anh làm mặt tỉnh, ngạo cô:
− Điều kiện thấp quá nhỉ!
Mai Nghi biết anh trêu mình, nhưng cô cảm thấy anh có gì đó không ổn nên cô đắn đo.
− Nguyên Gia à! Thật ra anh có chuyện gì thế?
Nguyên Gia không ngờ Mai Nghi lại tinh tế có thể biết được tâm trạng của anh.
Anh trầm giọng:
− Mẹ tôi với cô biết nhau trong trường hợp nào?
Mai Nghi chu môi suy nghĩ:
− Ờ... trong một lần dì Huệ đến trường tôi để tìm một trợ lý phụ việc cho dì.
− Ra thế! - Anh nhìn ly bia đã tan đá - Cô thấy mẹ tôi thế nào?
− Anh là người có phước đấy. - Cô buồn buồn - Dì Huệ là người mẹ tốt. Dì rất thương anh.
− Mai Nghi à! - anh ngần ngừ nhìn cô - Cô sẽ làm gì nếu bị ép phải làm một chuyện mà cô không muốn hoặc là cô chưa muốn làm bây giờ.
− Tôi hả? - Mai Nghi chỉ tay vào ngực - Tôi chưa rơi vào tình cảnh đó. Nhưng nếu có, tôi sẽ xem chuyện đó là chuyện gì. - Cô nghiêm túc - Biết đâu đó là chuyện cần làm nhưng mình lại không biết.
− Cô nói đúng! - Anh gật đầu suy nghĩ - Thôi, cô ăn tiếp đi.
− Ăn nữa hả? - Cô chỉ các món ăn trên bàn - Tôi no rồi. Anh muốn biến tôi thành cái thùng phuy ư?
Nguyên Gia bật cười. Tuy miệng luôn kêu ca nhưng cô ăn như con mèo.
Anh đề nghị:
− Bây giờ tôi mời cô đi ăn kem hay uống cà phê được không?
Nguyên Gia không nghe Mai Nghi trả lời mà cô lại ngồi cười tủm tỉm. Anh lấy làm lạ trước thái độ của cô nên cũng cười:
− Làm gì vậy, khi không lại cười?
− Hứ! Có gì đâu! - Cô chống chế - Chỉ tại tôi thấy công tử Nguyên Gia hôm nay dễ thương hơn hôm qua.
− Đúng là ba xạo! - Anh lừ cô - Hôm qua gặp lúc nào?
− Trong mơ! - Cô cười - Trong mơ tôi đã gặp một tên đại bê bối như anh.
− Ôi! - Nguyên Gia nhăn mặt kêu - Đúng là dân Luật, sao nói cũng được. Thôi, mình đi.
− Ừ, đi thì đi!
Mai Nghi nối bước theo Nguyên Gia. Nơi hai người đến đó là một quán cà phê ở ngoại ô.
Nguyên Gia mở cửa xe cho Mai Nghi rồi đi theo cô vào trong. Anh ngạc nhiên trước cách bài trí ở đây. Mọi người không ngồi ghế hay băng đá mà chỉ có một chiếc bàn và hai chiếc võng mắc vào những tàn trứng cá đối diện nhau.
Anh ngồi lên chiếc võng đối mặt với Mai Nghi mà lòng đầy thắc mắc:
− Cô thường đến đây lắm sao mà biết nơi đây?
− Ừm! - Mai Nghi đáp hờ - Thỉnh thoảng.
− Chủ quán sao không kê bàn mà lại sử dụng võng, chẳng lẽ...
− Chẳng lẽ cái gì? - Cô hỏi nhanh - Quán này thường có khách bộ hành dừng chân nên sử dụng võng để người ta nghỉ. - Cô cãi lại - Không phải như anh nghĩ đâu, tên đại bê bối.
Lúc nào cũng mắng người ta, làm như mình giỏi lắm vậy. Trong bóng tối của ánh sáng yếu ớt nhưng Nguyên Gia cũng cố lườm cô một cái.
Đợi bà chủ đặt hai trái dừa lên bàn, Mai Nghi hỏi thân mật:
− Anh thấy ở đây dễ chịu chứ? - Cô chỉ tay vào trong - Nếu đến vào ban ngày thì vào trong kia câu cá, tuyệt vời lắm.
− Thế sao? - Nguyên Gia chắc lưỡi - Tiếc quá.
Anh bưng trái dừa lên hút một hơi nhưng mắt vẫn quan sát Mai Nghi.
Cô bé bị sao thế? Bấy lâu nay cô dấu thân phận mình thế mà hôm nay lại đưa thẻ sinh viên cho mình xem. Lại còn cho mình biết cái thú câu cá nữa. Đó đâu là trò chơi của một người phải lo cơm áo.
Điều mình thắc mắc là sao miệng luôn cười nói mà đôi mắt cô bé hình như đang lo lắng một điều gì đó. Nguyên Gia tự hỏi. Chuyện gì đã xảy ra? Hỏi sẽ biết thôi. Anh tự trả lời mình.
Anh gọi nhỏ:
− Mai Nghi! Hình như cô cũng có tâm sự phải không?
Mai Nghi ngẩn ngơ nhìn anh. Hắn cũng hiểu được mình ư? Biết mình đang nghĩ gì nữa sao? Cũng không tệ. Cô cười:
− Vâng. Nhưng anh đừng mong tôi nói cho anh nghe, nếu anh chưa nói chuyện của anh.
− Tại sao?
− Vì nếu tôi nói trước, anh sẽ buồn thêm.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, hai chân chùi dưới đất để đẩy võng.
Anh nhìn cô lưỡng lự:
− Thật ra tôi... tôi muốn ký với cô một hợp đồng nhưng không biết cô có đồng ý không?
− Anh nói đi! - Cô giục - Là hợp đồng gì?
− Ừ.. ờ.. - Nguyên Gia ngần ngừ - Tôi muốn cô... cô... làm vợ tôi.
Mai Nghi bấu chặt vào hai đầu võng, mắt căng ra như không tin vào tai mình,
Cô lắp bắp:
− Anh... anh... đùa?
− Không! - Anh nhìn cô nghiêm túc - Tôi đang rất nghiêm chỉnh.
Bịch...
− Nghi! Cô không sao chứ?
Có lẽ câu nói của anh quá nặng ký, hay vì Mai Nghi quá căng thẳng mà chiếc võng của cô tuột luôn cái gút làm cô rơi tõm xuống đất.
Anh vội bước sang đỡ cô dậy, giọng anh lo lắng:
− Có bị sao không? Đang yên đang lành sao lại bị đứt võng.
Nguyên Gia mắc lại võng cho cô và đỡ cô ngồi lên. Mai Nghi vẫn chưa bình tĩnh được trước câu nói như sét đánh ngang tai của anh. Cô ngồi thừ ra mấy phút sau mới chớp chớp mi hỏi lại:
− Anh.. bị... điên?
− Không! - Nguyên Gia biện minh - Tôi đã nói rồi... tôi rất tỉnh.
− Tỉnh sao lại như thế? - Cô đã bình tĩnh lại nên cự anh - Hết trò để chơi hay sao bảo tôi ký hợp đồng làm vợ anh?
− Cô nghe tôi nói đây! - Nguyên Gia phân trần - Mẹ tôi muốn tôi lấy vợ. Tôi không muốn làm bà buồn nên phải sử dụng đến hạ cách này. Cô chỉ cần làm vợ tôi sáu tháng thôi. Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Sáu tháng sau, chúng ta ly dị thế là xong.
− Xong cái đầu anh! - Cô mắng khẽ - Trong thời gian đó ai biết được anh sẽ làm gì tôi? - Cô chu môi - Lấy gì bảo đảm nào?
− Vì vậy tôi mới bảo cô làm hợp đồng.
Mai Nghi nhìn Nguyên Gia để cố tìm một lý do giải thích cho chuyện này, nhưng đành chịu, không tìm được.
Cô nheo một bên mắt:
− Thế trong hợp đồng này tôi được gì?
− Cô được hưởng mọi quyền lợi của một người vợ hợp pháp và một số điều kiện riêng của cô.
− Tức là sao?
− Nghĩa là trong thời gian hợp đồng có hiệu lực cô là vợ tôi đúng nghĩa, mọi quyền lợi của Nguyên Gia phu nhân cô điều có. - Anh cười - Kể cả lúc... ly dị, cô vẫn được chia tài sản.
− Thế thôi ư? - Cô cong môi.
− Không! - Anh khẽ lắc đầu. - Dĩ nhiên trước lúc thực hiện hợp đồng, tôi sẽ phải thực hiện một số yêu cầu của cô.
Mai Nghi nâng trái dừa lên hút để cố lấy lại bình tĩnh. Hắn bị điên hả ta? Sao lại bày trò quái quỷ này?
Cô sửa lại dáng ngồi cho chắc trên võng:
− Tôi thắc mắc là tại sao đối tượng của anh là tôi mà không là một ai khác. Chẳng hạn Như Sương của anh? - Cô thấy đắng ở cổ họng - Có phải anh thích lấy tôi ra làm trò đùa?
− Khổ quá! - Nguyên Gia nhăn nhó - Tôi đang nghiêm túc mà cô cứ bảo tôi đùa. Còn chuyện vì sao tôi lại chọn cô thì đó là chuyện của tôi.
− Nhưng... anh đang yêu Như Sương?
− Cô nghe tôi bảo là tôi yêu cô ấy à?
− Không! - Mai Nghi tiu nghỉu - A! Hay vì mẹ anh không đồng ý cô ta?
− Cô đừng nghĩ thế! - Anh nói kiên quyết - Mẹ tôi có quyền thật, nhưng Nguyên Gia này đã muốn thì bà cũng đành ngồi bên ngoài nhìn thôi.
− Thôi được rồi! - Mai Nghi xụ mặt - Anh cho tôi suy nghĩ một chút. Anh ngồi đấy đợi tôi đi...
Cô chống hai tay xuống đùi để tạo thế vững vàng cho mình. Đôi mắt cô đang nhìn Nguyên Gia chăm chú.
Hắn nói nghiêm chỉnh như vậy chắc là thật. Trong tình huống này mà hắn không hút thuốc chắc hắn đã suy nghĩ rất kỹ.
Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn anh. Mà tại sao lại là mình cơ chứ? Sao hắn không cầu hôn Như Sương. Mới lúc sáng mình còn thấy hắn "đắm đuối" lắm cơ mà.
Thôi, mặc kệ đi! Cô đan hai tay lại. Dù gì mình cũng cần hắn giúp cho con Mi với con Hạ. Với lại, mình cũng đâu muốn hắn lên xe hoa với người khác. Cô mím môi cười cười. Hãy cho mình và hắn một cơ hội đi.
− Nguyên Gia à! - Cô nhỏ nhẹ - Tôi cho anh suy nghĩ kỹ lại chuyện anh mới nói đó.
− Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi. -Anh nói chắc.
− Được. Nể tình anh có chút... thiện ý, tôi sẽ ký hợp đồng này với anh. - Cô hất hàm - Nhưng kèm theo một số điều kiện.
− Điều kiện nào cũng được cả. - Nguyên Gia reo lên - Tôi sẽ bằng lòng tất.
− Ê! - Cô dọa anh - Chớ có bốc đồng rồi hứa đại đấy.
− Không đâu! - Anh cười - Tôi thật lòng đấy.
− Được! - Cô vuốt tóc - Yêu cầu của tôi đơn giản thôi. Anh hãy cho tôi một cái biệt thự và lo toàn bộ chi phí mổ ca bệnh tim cho mẹ của bạn tôi trong vòng ba ngày. Sau đó đám cưới.
− Hả! - Nguyên Gia kêu lên thảng thốt - Cô thật quá đáng! Ba ngày làm sao tôi chuẩn bị kịp một cái biệt thự.
− Thế ư? - Cô trố mắt - Vậy anh hãy chọn một căn nhà nào to to đẹp đẹp là được rồi.
− Thế còn nghe được. - Anh gật gù - Nhưng cô cần nhà để làm gì?
− Tôi đâu cần. Bạn tôi.
− Bạn cô đang gặp khó khăn à? - Nguyên Gia lo lắng.
− Ừ. Mẹ nó bị bệnh tim phải mổ. - Cô buồn buồn - Nhưng nhà nghèo nên phải chịu.
− Tôi hiểu - Anh thông cảm - Ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi xem nhà.
− Không cần. - Cô khoát tay - Anh cứ chuẩn bị, tôi sẽ đưa bạn tôi dọn đến, không cần phải xem gì cả. Còn chuyện thứ hai là... là đám cưới càng nhỏ càng tốt.
− Nè! Như thế không được! - Anh phản đối - Đám cưới này làm sao mà nhỏ được.
− Không được thì khỏi đám cưới. - Cô chu môi trêu anh - Tôi đâu có người thân, chỉ cần đến nhà Thờ làm lễ là được rồi. - Cô cười - Đám cưới "giả" cần gì làm lớn.
− Thật là chợ trời! - Anh mắng khẽ - Không giống ai.
Nguyên Gia xẵng giọng:
− Còn điều kiện gì nữa không?
− Hết rồi!
− Chỉ vậy thôi à! - Anh ngạc nhiên - Không cần ký giấy tờ gì sao?
− Mặt anh dám gạt tôi ư? - Cô cười cười - Anh đâu có dại mà ngồi lên ổ kiến lửa. Phải không?
− Để rồi xem! Ngắt đầu từng con thôi!