They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: James Bond
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2371 / 12
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
nh Tú sau bao ngày tháng từng trải, giờ khép mình trong những chuyến hàng theo ông Châu, tuy không thích lắm nhưng dần dần chàng quen và cảm mến ông Châu. Từ đó một già một trẻ khắng khít nhau hơn. Ông đem Tú về nhà nhờ Thảo khám bệnh cho chàng sau một ngày chàng đau vùi nằm trên xe.
Xuân Thảo lắng nghe ba nàng kể lại tất cả sự diễn biến nơi Tú. Nàng nhìn chàng nằm nhăn nhó trên giường. Thảo hỏi:
- Mấy ngày nay anh ăn gì vậy?
Ông Châu đáp thế:
- Ba cho Tú ăn cháo, nhưng sau đó lại nôn ói cả. Sôt liên tục và ôm một bên bụng vẻ đau đớn lắm.
Thảo ngồi bên Tú nhỏ nhẹ bào:
- Để Thảo khám cho anh nhé!
Nàng kéo áo Tú lên và xoa nắn vùng bụng nhiều lần. Tú đau đớn khẽ rên mỗi khi tay Thảo đề mạnh nơi hông mặt.
Thảo nhìn ba lo lắng hỏi:
- Ba à! Chuyến hàng này ba lo một mình được không?
- Được, được mà. Ba tự lo, nếu có gì ba có thể mượn thêm một vài người theo cũng được. Tình trạng của Tú có gì lạ không con?
Thảo nhìn gương mặt đổ mồ hôi của Tú, nàng đáp nhỏ:
- Anh Tú có triệu chứng đau ruột cấp tính, cần phải mổ ngay. Con đưa anh Tú vào bệnh viện, mọi việc con có thể xoay trở một mình. Chỉ ngại ba đi lo công việc nặng nề đó con không yên lòng.
Ông Châu nhanh nhẹn đáp:
- Không sao, ba quen rồi con lo cho Tú đi. Nó vào đây không có người quen, con ráng giúp nha Thảo. Tiền của con còn không?
- Còn ít lắm, ba cho con thêm đi, vì mổ rất cần tiền để lo cho phí và thuốc men.
Anh Tú lên tiếng:
- Bác Châu cứ đưa cho Thảo đi, mai mốt về ngoài ấy cháu hoàn lại.
- Được mà, đâu thành vấn đề, chú mày ráng lo bệnh thôi. Mọi việc đằng này người ta lo cho. Đây là số tiền ba đưa cho con. Con cần gì cứ gọi điện thoại về nhà Tú có ba ở gần đó. Thảo à, con cần gia đình Tú vào giúp không?
- Dạ cần, nhưng bây giờ không kịp đâu. Ba đưa anh Tú vào bệnh viện phụ với con đi. Ba kêu xe nhanh lên, con soạn đồ cần thiết phải mang theo.
Ông Châu sốt sắng bảo:
- Được mà, ba gọi xe ngay. Con chuẩn bị nhanh lên.
- Dạ.
Quay sang Tú, nàng dặn dò:
- Anh ráng chịu đau để chút nữa vào bệnh viện các thầy dễ định bệnh và giải quyết sớm. Em cho anh uống thuốc giảm đau không tốt. Mổ không có gì sợ, như mình ngủ một giấc vậy thôi. Anh cố gắng chịu đựng nhé, trong bệnh viện em quen rất nhiều, anh sẽ được ưu đãi hơn mọi người. Đừng quá lo lắng nhé!
Anh Tú nhìn nàng gật đầu. Ánh mắt mỏi mệt trên nét mặt bơ phờ vì đau đớn, Thảo nghe trong lòng một chút xốn xang... Nàng vội cúi đầu đem mớ đồ cần dùng để lo cho bệnh tình của Tú trong thời gian điều trị...
o0o
Nhờ sự thân quen của Thảo, Tú được các chị em trong trại săn sóc tận tình, nên sau ba ngày nguy hiểm đã qua, Tú được bình phục nhanh hơn mọi người ở đây. Thảo mua cho Tú ba bộ đồ pyjama để thay đổi cho chàng trongg thời gian điều trị. Thảo lo cho Tú tỉ mỉ, chu đáo. Điều này khiến Thế Vinh giận dữ và lạnh lùng với nàng từ đó.
Sáng nay Thảo đi học sớm, nàng đến bên Tú dịu dàng hỏi:
- Đêm rồi anh ngủ ngon không? Vết thương có hành nhiều như hôm qua không vậy?
Anh Tú ngọt ngào đáp:
- Không sao, vết thương mỗi ngày đau ít hơn. Đêm rồi anh ngủ được. Có anh ở đây làm Thảo bận rộn quá phải không?
- Đâu có gì, anh có muốn đau như thế bao giờ... mấy đê qua anh hơi mệt chút thôi. Kể từ hôm nay anh khoẻ rồi, Thảo ở đây với anh tối tối Thảo về nhà ngủ, sáng lại đến sớm như hôm nay vậy.
- Phiền Thảo quá! Sao không thấy Thế Vinh đi với Thảo vậy?
Thảo cười như bình thường:
- Thảo đâu dám bắt anh ấy vào đây hoài được. Chuyện của mình mà nên Thảo lo cho anh, một mình Thảo thôi. Thảo cho anh ăn chút cháo nóng nha!
Anh Tú hỏi nhỏ:
- Bộ Thảo thức sớm nấu đó hả?
- Dạ, có gì đâu. Thảo ăn sáng luôn mà.
Nàng choàng khăn qua cổ và đút từng muỗng cho Tú. Chàng nhìn nàng với ánh mắt nồng nàn thương mến... Thảo quay đi tránh cho lòng những giây phút xôn xao ấy. Thảo lau vội mặt cho chàng, chàng hỏi nhỏ:
- Thảo à! Hình như Thế Vinh giận Thảo phải không? Có phải nguyên nhân từ anh không Thảo?
Thảo đưa nước cho Tú dịu dàng đáp:
- Giận Thảo thì anh ấy giận hoài anh đừng để ý, tại tính ảnh vậy đó. Còn tại vì anh mà anh Vinh giận Thảo thì không phải đâu.
- Ánh mắt Thế Vinh đã nói lên ý tưởng đó rất chính xác... Thảo đừng giấu anh mà.
Thảo giận dỗi đáp:
- Chuyện Thảo và Thế Vinh không liên quan gì đến anh. Anh hãy yên tâm tịnh dưỡng. Thảo có bổn phận chăm sóc anh, bao giờ có vợ anh vào Thảo hết trách nhiệm.
Anh Tú trố mắt hỏi:
- Sao Thảo biết anh có vợ?
Thảo cười:
- Hôm đó anh mổ xong được chuyển sang phòng hồi sức. Thảo gọi điện về nhà anh thì vợ hay người nhà anh sẽ vào thăm anh chứ.
- Nhưng Thảo bảo rằng vợ anh kia mà.
- Chả lẽ anh chưa có vợ. Nếu chưa vợ thì có người yêu cũng vậy thôi, chả lẽ anh ba mươi tuổi mà chưa có ý trung nhân sao? Mà thôi, bỏ qua đi, giờ Thảo phải đến lớp. Khoảng chừng chín giờ, Thảo mượn anh Hùng kế bên đây, âng ấy nuôi ba ảnh sang pha sữa. Nhớ uống đó nha! Ráng dưỡng sức vết thương sẽ mai lành, Thảo đi nhé!
Nàng vừa quay lưng đi. Anh Tú gọi nhỏ:
- Thảo... Xuân Thảo! Bao giờ em trở lại?
- Khoảng mười một giờ tan học Thảo đến. Anh nằm nghỉ, ráng ngủ cho khoẻ, những gì cần Thảo để kế bên này... Nếu cần anh mượn người ta lấy đừng với tay không tốt nha.
Tú mỉm cười gật đầu:
- Anh nhớ rồi, Thảo đi học đi, nhớ xin lỗi Thế Vinh giùm anh nha... ANh không muốn hai người giận nhau vì anh.
Xuân Thảo trừng chàng:
- Chuyện đó... không cần anh quan tâm kia mà, điều cần nhất là anh uống sữa và nghỉ ngơi cho mau lại sức là đủ rồi.
Giọng nàng vừa cứng cỏi vừa có vẻ giận hờn. Nàng quay đi như không cần sự đáp trả của Tú... Chàng đưa mắt trông theo buồn bã. Suốt mấy ngày nay tình cảm trong chàng thay đổi ghê gớm. Tú có cảm tưởng Thảo là vợ chàng, nàng cận kề chăm sóc Tú suốt thời gian bệnh hoạn. Tình yêu chàng dành cho Thảo đã giúp chàng vượt qua những nguy hiểm dễ dàng.
Ngay lần đầu tiên gặp Thảo, chàng có linh cảm Thảo sẽ làm khó chàng. Hơn hai tuần nay hình ảnh của Thảo chiếm trọn lòng chàng. Giờ đây Anh Tú thêm một lần chịu ơn nàng. Thử hỏi trái tim chàng làm sao ngăn nổi cơn sóng tình, tha hồ dồn dập bám víu lấy chàng. Anh Tú biết thân phận của mình, hiện giờ chàng là lái gỗ, còn Thế Vinh là một bác sĩ trẻ đẹp trai được cận kề nàng từng giờ. Tình cảm làm sao ngăn được chàng cho dù là kỹ sư kinh tế, nhà giàu nhưng nghiệp vụ ấy trả lại cơ quan khi chàng trả biên chế ấy cho đời, hiện tại với thân phận tay lái gỗ làm sao chàng dám thốt lời tỏ tình. Vả lại, cái gai gút nơi chàng... khó gỡ... thật rắc rối và đau khổ.
Thảo trở lại với gương mặt buồn bã và cặp mắt đỏ có lẽ nàng đã khóc vì giận. Anh Tú nhìn nàng hỏi:
- Hôm nay Thảo làm bài không được sao buồn vậy?
Thảo lắc đầu lặng yên đặt phần ăn lên chiếc bàn con gần đó để chuẩn bị bữa trưa cho Tú, nàng dịu dàng bảo:
- Không có gì, anh ráng ăn cháo vài hôm cho đường ruột lành hẳn hãy ăn cơm. Anh có ngán cháo không?
Anh Tú lắc đầu:
- Không, ăn cháo để sức khoẻ tốt có gì ngán. Thảo ăn luôn chứ! Dạo này Thảo ốm đi, có lẽ tại anh làm phiền em phải không Thảo?
Nàng ngọt ngào đáp:
- Dạo này là mùa thi ai cũng vậy. Ráng ôn bài thi lần cuối cùng nên mất sức chút thôi. Mai mốt ra trường tha hồ ăn ngủ. Anh nghĩ rằng tại anh Thảo ốm sao?
- Chắc chắn như vậy!
- Không có đâu, nghề nghiệp bắt buộc Thảo thức đêm hoài mà, đừng để tâm những chuyện lặt vặt đó anh ạ. Anh ăn nhé!
Nàng ngồi bên chàng, lo lắng, ngọt ngào, an ủi. Anh Tú sung sướng trong hình ảnh ấy. Thảo vừa lau mặt cho Tú thì Thế Vinh xuất hiện với gương mặt giận dữ, ánh mắt ghen hờn và giọng nói cộc cằn khó chịu hướng về phía Thảo:
- Nè, xấp bài bệnh lý đó!
Thế Vinh liệng trên giường của Tú và quay đi nhanh bất cần sự đáp trả của Thảo. Nàng lặng lẽ thu dọn đồ cho Tú, nàng không chút cử chỉ giận hờn nhưng sau đó ánh mắt trông theo vương chút muộn phiền. Thái độ im lìm thản nhiên khiến Anh Tú thắc mắc vừa lo lắng vừa thương thương. Tú muốn hỏi nhưng không biết gợi chuyện như thế nào... Thảo lại đưa chàng những viên thuốc, dịu dàng bảo:
- Chúc anh ngủ một giấc cho mau lại sức nha, giờ uống thuốc đi. Những lúc không có Thảo, anh nghiêng qua lại một mình, không nên nằm hoài một chỗ vết thương sẽ lâu lành đó.
Tú ngập ngừng hỏi nhỏ:
- Thảo... sao Thế Vinh giận Thảo vậy?
Thảo vừa kéo lại drap giường vừa đáp:
- Anh biết để làm gì?
Anh Tú hướng về Thảo với ánh mắt buồn bã... Thảo quay đi. Anh Tú hỏi giọng trầm ấm:
- Thảo đừng giấu anh, anh muốn biết để xem mình có giúp cho em được gì không?
Nàng lắc đầu:
- Anh không giúp gì được đâu. Anh hãy nghỉ cho khoẻ, nếu tình trạng sức khoẻ anh tốt, Thảo xin bác sĩ cho đem anh về nhà tiện việc chăm sóc. Anh nghỉ nha, Thảo học bài, mai thi rồi.
Thảo ngồi ghế bố kế giường Tú chăm chú học, đêm nào cũng thế, nàng vừa canh cho Tú, vừa học bài, có khi Thảo thức suốt đêm. Thế mà nàng vẫn dịu dàng với Tú dù một lần chàng trái ý nàng. Tú thầm nghĩ nếu như có một người vợ như Thảo, thật không có gì sung sướng cho bằng... Nghĩ đến cuộc đời mình đã qua, chàng thở dài tiếc nuối.
Buổi chiều hôm đó, tan học Thế Vinh nắm tay Thảo kéo đi, chàng giận sữ bảo:
- Em đi uống nước với anh. Anh có chuyện bàn với em, nhanh lên!
Thảo trố mắt nhìn anh:
- Một chút đi. Em phải về trại lo cơm cho anh Tú, chừng bảy giờ hai đứa mình gặp nhau mà.
- Không. Ngay bây giờ, bởi em biết rằng sự chịu đựng không còn nữa ở anh... Đi nhanh lên!
Thảo cau có hỏi:
- Chuyện gì khiến anh cộc cằn với em hoài vậy? Thế Vinh, anh bình tĩnh lại có được không?
Thế Vinh mím môi đáp:
- Bình tĩnh khi em cận kề bên người khác à? Hắn có bà con gì với em chứ? Tại sao phải lo lắng thái quá như vậy?
Thảo theo đà kéo của anh vào quán cà phê với những băng đá trong khu vườn đầy hoa kiểng, nàng đáp:
- Không thân thuộc nhưng anh ấy thật sự cô đơn cần sự giúp đỡ của em. Vấn đề bệnh hoạn không ai muốn bao giờ. Em không thể làm ngơ khi thành phố này anh ấy không quen với ai... Em chăm sóc anh Tú đó là việc phải làm không vì lý do nào từ chối được cả.
Thế Vinh nóng nảy đáp:
- Em nhìn kỹ lại em xem cách đối xử của mình giống một người thầy thuốc hay của người yêu, người vợ bên anh ta?
Thảo nhăn mặt nhìn anh, giận dỗi:
- Anh muốn em bỏ phế mặc cho anh ấy tự xoay xở trong hoàn cảnh khốn khó này. Nếu là anh, anh phải làm sao lúc vừa mới giải phẫu? Anh có tự lo hay cần người khác săn sóc.
Thế Vinh gắt gỏng đáp:
- Anh khác, hắn khác!
- Tại sao khác? Em săn sóc anh Tú như mọi người khôn hơn không kém. Em chưa hề có ý nghĩ gì về anh ấy. Anh không nên ích kỷ nhỏ mọn như vậy... Làm sao em dám nhận lời cầu hôn của anh, khi lòng em chán ghét thái độ ghen hờn vô lối và ngôn ngữ cộc cằn đó của anh.
Thế Vinh nắm vai nàng lắc mạnh:
- Vậy là em gián tiếp chê anh không phải là đấng trượng phu quân tử, chẳng xứng đáng tình cảm trong lòng em. Em từ chối tình anh, không hề buồn khi nói lên điều đó vì qua tuần lễ cận kề em đã yêu hắn. Có đúng không, em nói đi!
Thảo đứng bật dậy đẩy tay Thế Vinh ra thật mạnh, giọng nàng cứng rắn:
- Thế Vinh, anh không có quyền áp đặt vu khống em. Nếu em có cận kề chăm sóc chu đáo cho anh Tú,anh cũng không nên có thái độ quăng mấy xấp bài ấy cho em lúc ban sáng. Cũng không gay gắt ghen hờn bằng lời cộc cằn ấy. Em đã là gì của anh chứ? Em có hứa gì với anh chưa? Tại sao anh phải có thái độ đó đối với em?
- Em xét lại hành động mình đi, em thế nào đối với hắn?
- Em phải săn sóc anh Tú, nhất định như thế không làm sao khác hơn được. Em phải lo cho anh ấy đến khi mạnh khoẻ và đợi ba em trở về để đưa anh Tú về nhà. Em không thể vì sự ghét bỏ của anh mà bỏ Tú bơ vơ cô độc trong lúc bệnh hoạn được.
Thế Vinh cười nhẹ:
- Bỏ anh ta không được nhưng bỏ rơi anh thì được. Bấy nhiêu đó cũng biết em đối với anh ra sao rồi. Được, vậy chúng ta chia tay cho em rảnh nợ để có thì giờ chăm sóc hắn tốt hơn. Sáu năm bên em chưa được một cử chỉ thương yêu, thế mà hắn là ai mà em âu yếm, vỗ về thân mật như thế chứ?
- Thế Vinh! Anh mạnh khoẻ có gia đình lo toàn diện. Anh chưa hề nằm một mình trên giường bệnh, anh làm sao hiểu được nỗi bơ vơ lạc lõng của người ta trong hoàn cảnh này chứ.
Thế Vinh trợn mắt:
- Còn em thì sao? Vì tình yêu nảy nở giữa hai trái tim nên em cảm nhận được điều đó, với cảm tưởng đó nên yêu thêm, những cử chỉ lo lắng chu đáo tỉ mỉ hơn. Hừ! Xuân Thảo, em nghe đây, nếu xa anh, em có một ông chồng có địa vị sang trọng hơn anh, anh sẽ nể em. Còn ngược lại, anh khinh bỉ thái độ mù quáng của em. Thiếu gì kẻ yêu anh hơn em. Đừng làm giá Xuân Thảo à!
Nàng run lên, môi tái đi vì giận mắt trừng trừng nhìn Thế Vinh. Sau đó, Xuân Thảo bật cười:
- Thế Vinh! Anh học ngàng y, lương tâm anh để đâu? Anh lợi dụng nghề nghiệp để tạo danh vọng, sự nghiệp trên xác bệnh nhân à? Nếu anh thật sự hòa nhập vào chiếc áo blouse thì anh không bao giờ phát ngôn tàn nhẫn như thế? Rất may mắn cho em là chưa yêu anh, cũng chưa là vợ anh. Nếu không, em sẽ đau khổ biết bao khi nhận một người như anh trên cương vị đó.
Thế Vinh cười gằn:
- Anh cũng mừng vì chưa cưới em, chứ có người vợ lãng mạn như em thà không có vợ thì tốt hơn. Em tưởng mình quý giá lắm hay sao?
Xuân Thảo cười nhẹ trước gương mặt nghiêng chế nhạo của Thế Vinh:
- Lãng mạn à? Nếu thật s ự tâm hồn đó chiếm ngự là em đã nhận lời cầu hôn của anh từ lâu rồi. Em không thể làm vợ một người mà tim em chỉ nhận nơi đó một tình bạn đơn thuần. Thế Vinh, anh hơi quá đáng khi trách móc em, trong thời gian này anh đeo đuổi em kia mà. Em chưa hề yêu, chưa hề ký kết chấp nhận vợ chồng, anh lấy cương vị nào trách cứ, bắt buộc em theo ý anh chứ? Bây giờ lời chia tay anh đã thốt ra rồi, hãy thực hiện ý anh đi. Em chúc anh tìm được người bạn đời tốt với anh và hạnh phúc trong yêu thương.
Thảo đi nhanh ra cổng, để lại nơi Thế Vinh nỗi chán trường, thất vọng vây kín chàng. Thế Vinh nhìn từng bước chân như trốn chạy của nàng với ánh mắt buồn bã, thiểu não.
Trong khi ấy Thảo về bệnh viện với gương mặt buồn bực., tức tối. Tú đưa mắt như muốn hỏi: tại sao nàng im lặng đút cháo cho chàng với thái độ thẫn thờ và vòng mắt long lanh như thế, nhưng ánh mắt cho chàng lạnh lùng, Tú nhỏ giọng:
- Em giận anh?
- Không, ăn đi đừng hỏi gì nữa.
- Anh không chịu nổi khi em buồn, Thảo à.
- Đâu liên quan gì đến anh, bổn phận em lo cho anh mạnh và anh chỉ nên biết một điều: Ăn, nghỉ ngơi cho mau hết bệnh để trở về nhịp sống bình thường của mình. Đừng để ý vui buồn có trong em.
Tú nén giận vào lòng, chàng ngoan ngoãn ăn những muỗng cháo lạnh lẽo từ bàn tay lãnh đạm của Thảo. Chàng khép mi sau phút giây đó, mặc cho Thảo ngồi cạnh đó học bài với nét buồn vây kín nàng.
Tú biết Thảo và Vinh vừa trải qua cuộc cãi vã vì chàng. Tú muốn biết thái độ của Vinh đối với Thảo thế nào? Tại sao Thảo khóc và Thảo dành cho Vinh tình cảm thế nào? Nhưng dáng mảnh khảnh và gương mặt đượm buồn kia... Tú không dám vọng động đành ôm lo lắng và niềm thương yêu vừa trỗi dậy trong lòng... chôn kín tận đáy tâm tư mình.
Giọt Sầu Dĩ Vãng Giọt Sầu Dĩ Vãng - Nguyễn Thị Phi Oanh Giọt Sầu Dĩ Vãng