Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Chương 3
Christopher tưởng như nó sẽ không bao giờ sống hết quãng thời gian cho đến tận tối mai. Nó nóng lòng muốn được chứng tỏ cho cậu Ralph thấy mình có thể làm gì. Nếu không vì cô Gia sư Cuối cùng thì có lẽ nó tự làm mình phát ốm mất vì quá phấn khích, nhưng cô ta đáng ngán đến mức hình như làm cho cả những thứ xung quanh cũng ngán ngẩm theo. Đêm hôm sau khi đến giờ đi ngủ Christopher hầu như tự hỏi không hiểu có đáng phải nằm mơ hay không.
Nhưng nó đã nằm mơ thật, bởi vì cậu Ralph bảo nó thử nằm mơ, nó đã xuống khỏi giường như thường lệ và đi vòng qua lò sưởi để đến thung lũng, nơi bộ quần áo của nó vẫn nằm đó trên con đường đá như mọi khi. Lúc này bộ quần áo đã rách tươm, đầy bùn đất cùng những vết bẩn từ hàng trăm Thế Giới Nào Đó, và nhỏ hơn người nó ít nhất hai cỡ. Christopher nhanh chóng thay quần áo, không buồn cài lại hàng cúc cài lệch. Nó không bao giờ đi giày bởi vì sẽ rất vướng khi trèo qua núi đá. Nó cứ nhanh nhẹn vòng qua đá nhọn để bước vào Chỗ Trung Gian bằng đôi chân trần.
Chỗ Trung Gian vẫn kỳ dị và bất tận như mọi khi, với những tảng đá trượt và lộn xộn ngóc lên ở tứ phía và cao quá đầu. Sương mù cuồn cuộn và cũng kỳ dị hệt như những tảng đá. Đó là một trong những lần có mưa rơi xiên xiên trên những tảng đá, bị những ngọn gió quẩn trong Chỗ Trung Gian tạt từ phía này sang phía khác. Christopher hy vọng nó sẽ không mất quá nhiều thì giờ để tìm người của cậu Ralph. Điều đó khiến nó cảm thấy minh trẻ con quá, ngoài ra còn bị lạnh và ướt nữa. Nó mẫn cán bám vào một sườn sa thạch và hét to:
-Này!
Chỗ Trung Gian khiến giọng nó chẳng to hơn tiếng chim liếp chiếp là mấy. Hơi nước mù mịt lộng gió như giật phắt tiếng nó đi và vùi lấp dưới một đợt mưa bất chợt. Christopher lắng nghe xem có tiếng đáp trả không nhưng suốt một phút dài chỉ thấy âm thanh duy nhất là tiếng gió rít ù ù. Nó đang tự hỏi có nên gọi lại hay không thì nghe thấy hình như có tiếng kêu liếp chiếp, rền rĩ lí nhí vọng qua những tảng đá đến chỗ nói:
-Này!
Đó là tiếng hét của chính nó, Christopher tin chắc như vậy. Ngay từ khi bắt đầu nằm mơ nó đã biết rằng Chỗ Trung Gian thích bắt giữ mọi thứ không thuộc về mình để gửi trả về chính chủ. Chính vì thế mà bao giờ nó trèo về giường cũng nhanh hơn lúc trèo đi để tới một thung lũng mới. Chỗ Trung gian đã đẩy nó trở về.
Christopher nghĩ đến điều đó. Có lẽ gọi không ăn thua. Nếu người của cậu Ralph ở trong màn sương mù mịt đàng kia thì ông ta sẽ không thể đứng đợi quá lâu mà không bị đẩy trở lại cái thung lũng từ đó ông ta tới đây. Vì thế ông ta sẽ phải đứng chờ ở cửa thung lũng và hy vọng Christopher sẽ tìm được mình. Christopher thở dài. Có đến hàng ngàn thung lũng, trên cao, dưới thấp, ở bất cứ góc nào bạn có thể nghĩ ra, có thung lũng lại rẽ từ những thung lũng khác – đó là bạn chỉ mới trèo quanh phía gần nhất của Chỗ Trung Gian. Nếu đi sang hướng khác, về phía cái Thế Giới Nào Đó không thích mọi người tới thì có lẽ còn hàng ngàn thung lũng nữa. Mặt khác, cậu Ralph sẽ không muốn làm cho mọi việc quá khó. Nhất định người đó chỉ ở rất gần.
Quyết định làm cho thí nghiệm của cậu Ralph thành công, nếu có thể, Christopher bắt đầu đi, nó trèo, trượt, nhích qua những tảng đá ướt đẫm, mặt sát đến nỗi ngửi thấy cả mùi đá lạnh. Thung lũng thứ nhất không có ai. “Này!” Nó gọi xuống. Nhưng dòng sông đổ xuống một thung lũng xanh tươi vắng ngắt và nó thấy rõ không có ai ở đó. Nó quay lại, trèo ngược lên và quay sang thung lũng tiếp theo. Ở đó, chưa đến cửa thung lũng, qua màn sương, một bóng người đen đen và ánh lên vì mưa đang đứng nép trên một tảng đá và quờ quạng tìm chỗ bíu trên đầu.
-Này? – Christopher hỏi.
-Tôi tới đây – Có phải Christopher không? - Người đó hỏi. Đó là giọng một thanh niên khoẻ mạnh – Đi tiếp ra tới chỗ nào chúng ta có thể nhìn thấy nhau đi.
Sau một hồi ráng sức và trượt oành oạch, cả hai bò quanh một tảng đá to và rơi xuống một thung lũng khác, ở đây không khí yên tĩnh và ấm áp. Nắng mặt trời từ xa chiếu tới khiến lá cỏ ở đây ánh lên hồng hồng.
-Tốt lắm, tốt lắm - người của cậu Ralph nói - Cậu chỉ nhỏ bằng nửa tớ tưởng tượng. Rất vui được gặp cậu, Christopher. Tớ là Tacroy –Anh ta cười với Christopher.
Tacroy khỏe mạnh và trẻ trung đúng như giọng nói của anh, khổ người vuông vức và vạm vỡ, khuôn mặt tròn màu nâu và đôi mắt màu nâu lục nhạt trông rất vui tươi. Christopher thích anh ngay lập tức - một phần vì Tacroy là người lớn đầu tiên nó từng gặp cũng có mái tóc quăn như nó. Không hẳn giống hệt. Tóc Christopher thì quăn thành từng lọn và đen, còn tóc Tacroy thì quăn tít như một đống lò so màu nâu nhạt. Christopher nghĩ chắc hẳn nếu bị một cô Gia sư hay ai đó bắt phải chải tóc thì chắc Tacroy phải đau lắm. Ý nghĩ đó khiến Christopher để ý thấy những lọn tóc của Tacroy rất khô. Không hề thấy dấu ướt óng ánh vừa nãy trên bộ quần áo của anh. Tacroy mặc một bộ complet bằng vải sợi xe màu xanh lá cây, khá lôi thôi nhưng không hề ẩm ướt tí nào.
-Sao anh khô nhanh thế? –Christopher hỏi.
Tacroy cười:
-Tớ đến đây không bằng thể xác như cậu đâu. Và cậu ướt sũng hết rồi. Sao lại thế?
-Mưa ở Chỗ Trung Gian đấy – Christopher nói – Lúc ở đấy anh cũng ướt mà.
-Thực à? – Tacroy hỏi – Lúc ở Hành lang tớ chẳng nhìn thấy cái gì cả - Ở đó giống như ban đêm với vài ngôi sao dẫn đường. Ngay cả ở đây, trên Rìa Thế giới tớ cũng không nhìn thấy gì - mặc dầu dĩ nhiên là tớ nhìn thấy cậu rất rõ, bởi vì cả hai chúng ta đều muốn nhìn thấy nhau – Anh nhìn thấy Christopher đang nhìn mình chằm chằm mà chẳng hiểu nổi lấy một chữ, anh bèn đảo mắt ngẫm nghĩ. Cử động đó khiến những nếp nhăn vui cười hiện lên trong mắt Tacroy, Christopher càng thích anh hơn. Tacroy nói:
-Nói cho tớ biết cậu nhìn thấy cái gì ở đây đi? – Anh vẫy vẫy bàn tay màu nâu về phía cuối thung lũng.
-Một thung lũng – Christopher nói và thắc mắc không hiểu Tacroy nhìn thấy gì - cỏ xanh rờn. Mặt trời đang lặn khiến dòng suối chảy xuống giữa thung lũng trông hồng hồng.
-Bây giờ ư? – Tacroy nói - Vậy thì tớ đoán cậu sẽ ngạc nhiên lắm khi biết rằng tớ chỉ nhìn thẫy mỗi một màn sương hơi hồng hồng thôi.
-Tại sao? – Christopher hỏi.
-Bởi vì chỉ có linh hồn tớ đang ở đây thôi, trong khi có vẻ như cậu đang thật sự ở đây bằng xương bằng thịt – Tacroy nói - Ở London, thân thể quý báu của tớ đang nằm trong sofa, bị thôi miên sâu, rúc trong chăn và sưởi ấm bằng những cái chai bằng đá đựng nước nóng, trong khi một thiếu phụ xinh đẹp đang chơi đàn harp cho tớ nghe. Tớ nhất định đòi phải trả công một phần bằng người thiếu phụ ấy. Cậu có nghĩ là mình cũng đang rúc trong giường không?
Khi Tacroy thấy câu hỏi đó khiến Christopher vừa bối rối vừa sốt ruột thì mắt anh lại đảo quanh:
-Thôi chúng ta đi thôi – Anh nói - Phần tiếp theo của thí nghiệm là thử xem cậu có thể đem về được một cái gói đã chuẩn bị sẵn không. Tớ đã đánh dấu. Cậu cũng đánh dấu đi, sau đó chúng ta sẽ đi sâu vào thế giới này.
-Đánh dấu? – Christopher nói.
-Đánh dấu đi. Nếu không đánh dấu thì làm sao cậu có thể tìm đường ra vào thế giới này được, hoặc làm sao biết được cậu đã đến cái thế giới nào?
-Thung lũng dễ tìm ấy mà –Christopher phản đối – Và em có thể nói là trước đây em đã đến Thế Giới Nào Đó này rồi. Thung lũng này có dòng suối nhỏ nhất trong tất cả các thung lũng.
Tacroy nhún vai, mắt lại đảo sang bên phải:
-Cậu nhóc, cậu làm tớ khiếp đảm đấy. Hãy làm ơn vạch số chín lên một hòn đá hay cái gì đó. Tớ không muốn mình bị lạc mất cậu đâu.
Christopher ngoan ngoãn nhặt một hòn đá nhọn và đào bùn trên con đường cho đến khi viết được một con số 9 nghiêng ngả. Nó nhìn lên và thấy Tacroy trố mắt nhìn cứ như nó là ma vậy:
-Có chuyện gì thế?
Tacroy cất một tiếng cười ngắn hơi hoang dã:
-Ồ, không có gì nhiều. Tớ nhìn thấy nó, thế thôi. Cậu có thể nhìn thấy dấu của tớ không?
Christopher nhìn quanh tất cả những nơi nó có thể nghĩ đến, kể cả trên bầu trời hoàng hôn và đành phải thú nhận rằng nó chẳng nhìn thấy một cái gì giống như một cái dấu cả.
-Ơn trời! – Tacroy nói – Ít ra thì cái đó cũng bình thường. Nhưng tớ vẫn rất thắc mắc cậu là cái gì. Tớ bắt đầu hiểu tại sao cậu của cậu lại vui mừng đến thế.
Hai người loạng choạng cùng đi xuống thung lũng. Tacroy thọc tay trong túi áo và có vẻ như rất thoải mái, nhưng Christopher có cảm giác như Tacroy vẫn thường xuyên đi vào một Thế Giới Nào Đó bằng một cách nào đó nhanh hơn và khác hẳn. Nó bắt gặp Tacroy liếc nhìn mình nhiều lần, tựa như Tacroy không chắc phải đi đường nào và đang chờ xem nó làm gì. Anh ta có vẻ nhẹ cả người khi họ đi tới cuối thung lũng và đứng trên một con đường có nhiều vệt bánh xe giữa đám cây rừng khổng lồ. Mặt trời đã gần lặn hẳn. Trước mặt họ thấy có ánh đèn trên khung cửa sổ của một quán trọ cũ kỹ xập xệ.
Đây là một trong những Thế Giới Nào Đó mà Christopher từng đến hồi đầu tiên. Nó nhớ rằng thung lũng này nóng hơn và ướt át hơn. Những cái cây to xanh ngời lên và ướt đẫm. Bây giờ trông nâu xỉn và hơi héo, theo như nó nhìn thấy trong thứ ánh sáng màu hồng này. Khi Christopher theo Tacroy bước vào một hàng hiên bằng gỗ được dựng xộc xệch của khách sạn, nó nhìn thấy những cái nấm màu lốm đốm mà lần trước nó rất thích giờ đây đã khô héo và bạc trắng. Nó băn khoăn không hiểu Chủ quán ở đây có nhớ mình không.
-Chủ quán! –Tacroy gọi. Không thấy gì, anh bèn nói với Christopher - Cậu có gõ bàn được không? Tớ không làm được.
Christopher nhận thấy những tấm ván lát hàng hiên kêu cót két dưới chân nó, nhưng dưới chân Tacroy thì không. Dường như Tacroy không thật sự có mặt ở đây thì phải. Christopher nhặt một cái bát bằng gỗ và dùng nó đập mạnh lên cái bàn vặn vẹo. Đó lại là một việc nữa khiến Tacroy tròn mắt.
Chủ quán lê bước đi vào, ông ta quấn đến ba lần khăn quàng và có vẻ rất không vui khi nhìn thấy Christopher, chứ đừng nói là có nhớ nó hay không.
-Tôi là người đưa tin của Ralph – Tacroy nói – Hình như ông có giữ một cái gói gửi cho tôi?
-À vâng, - Chủ quán rùng mình – Ngài làm ơn đi vào trong này để tránh cái thời tiết lạnh buốt khủng khiếp ngoài đó đi. Mùa đông này lạnh chưa từng thấy.
Tacroy nhướng mày nhìn Christopher.
-Em thấy ấm mà – Christopher nói.
-Vậy thì chúng ta sẽ ở ngoài. Cái gói đâu ạ?
-Thưa ngài, có ngay - Chủ quán run lẩy bẩy – Nhưng sao các ngài không uống tí gì cho ấm lên đã? Lên nhà đi, các vị.
-Vâng ạ -Christopher nhanh nhảu đáp. Lần trước đến đây nó đã được uống một thứ gì đó giống sô cô la, không phải ca cao mà ngon hơn nhiều. Chủ quán gật đầu mỉm cười và run rẩy lê bước trở vào nhà. Christopher ngồi xuống bàn. Mặc dù lúc này trời đã gần tối hẳn nhưng nó vẫn cảm thấy ấm áp tuyệt vời. Quần áo nó đã khô ráo. Từng đàn bướm đêm béo núc vỗ cánh ngoài cửa sổ nhưng ánh sáng vẫn còn đủ để Christopher nhìn thấy Tacroy ngồi vào không khí rồi tự trượt sang chiếc ghế ở phía bên kia bàn.
-Cậu sẽ phải uống một thứ gì đó hộ tớ –Tacroy nói.
-Em đâu có ngại –Christopher nói - Tại sao anh lại bảo em viết số 9?
-Bởi vì dãy thế giới này có tên là Dãy Chín –Tacroy nói – Có vẻ như cậu của cậu có nhiều công chuyện ở đây. Chính vì thế mới dễ bố trí thí nghiệm. Nếu thành công, tớ nghĩ là ông ấy sẽ sắp xếp cả một chuyến đi, đến tất cả các Thế Giới Cùng họ. Cậu sẽ thấy khá ngán ngẩm đấy, đúng không?
-Ồ không, em thích lắm – Christopher nói – Sau Dãy 9 còn có mấy dãy nữa?
-Dãy của chúng ta là 12 – Tacroy nói - Rồi quay lại 1, dọc theo hướng kia. Đừng có hỏi tại sao chúng ta lại quay lại từ đầu làm gì. Đó là truyền thống.
Christopher nhíu mày trước câu đó. Ở Chỗ Trung Gian có nhiều thung lũng hơn thế nhiều, tất cả cũng được sắp xếp một cách lộn xộn chứ không theo bất cứ một thứ tự nào để người ta cần phải đếm từ một đến mười hai. Nhưng nó đoán chắc phải theo một cách nào đó mà Tacroy biết rõ – hay là cậu Ralph biết rõ.
Chủ quán lại vội vã lê bước trở ra. Ông mang theo hai cái tách nghi ngút toả ra mùi sô cô la đen, mặc dầu cái mùi thơm ngon này hơi bị phá hỏng bởi một mùi kém dễ chịu hơn nhiều toả ra từ một cái hộp tròn bằng da có quai dài mà ông ta đặt lên bàn bên cạnh hai cái tách.
-Đây – Ông ta nói – Cái gói đó đây, và cái này để xua bớt giá lạnh và cũng để uống mừng công chuyện mới, thưa ngài. Tôi không hiểu hai người làm thế nào để đem nó ra khỏi đây được đấy!
-Chỗ chúng tôi trời rất mát mẻ và nhiều sương – Tacroy nói – Cám ơn ông – Anh nói thêm trong khi Chủ quán đã quay lại lập cập đi vào nhà – Tôi cứ tưởng ở đây thường là khí hậu nhiệt đới. Tôi cũng chẳng biết nữa. Ở trạng thái linh hồn này tôi không thể cảm thấy nóng hay lạnh gì cả. Ngon chứ?
Christopher sung sướng gật đầu. Nó đã uống cạn cái tách bé tí. Thứ nước thẫm màu, nóng và ngon tuyệt. Nó kéo cái tách của Tacroy lại và nhấm nháp để kéo dài trong miệng cái vị thơm ngon này. Cái chai tròn bằng da bốc mùi khăn khẳn khiến vị thơm ngon bị phá hỏng. Christopher để cái chai thật xa dưới sàn.
-Tớ thấy là cậu có thể nhấc cái chai, và uống nữa! – Tacroy quan sát và nói – Cậu của cậu bảo tớ phải nhìn cho chắc, nhưng tớ thấy không còn gì nghi ngờ nữa. Ông ấy bảo cậu đánh mất nhiều thứ ở Hành Lang.
-Đó là vì mang các thứ đi qua các tảng đá rất khó – Christopher giải thích – Em phải dùng cả hai tay mới trèo được.
Tacroy nghĩ:
-Hừm. Vì thế nên cái chai này mới có quai. Nhưng cũng có thể còn đủ loại các lý do khác nữa. Tớ rất muốn tìm cho ra. Ví dụ, cậu đã bao giờ thử đem con vật gì về chưa?
-Ví dụ một con chuột hả? – Christopher nói – Em có thể bỏ nó vào túi áo.
Vẻ hân hoan hiện lên trên mặt Tacroy. Christopher nghĩ trông anh ta giống như một kẻ hư hỏng hoàn toàn. Anh ta nói:
-Để thử xem. Thử xem lần sau cậu có thể đem một con vật nhỏ nào về không. Tớ sẽ thuyết phục cậu của cậu là chúng ta cần phải biết điều đó. Tớ nghĩ là tớ sẽ tò mò đến chết đi mất nếu không thử xem, dẫu cho đó là điều cuối cùng cậu làm cho chúng tớ đi chăng nữa.
Sau đó Tacroy bắt đầu có vẻ mỗi lúc một sốt ruột. Cuối cùng anh ta đứng dậy vội vã đến nỗi đứng xuyên qua cái ghế cứ như là nó không hề tồn tại ở đó.
-Cậu uống xong chưa? Đi thôi.
Christopher luyến tiếc dốc ngược cái tách để uống đến giọt cuối cùng. Nó nhặt cái chai da tròn lên và quàng cái dây qua cổ. Rồi nó nhảy phóc xuống khỏi hàng hiên và bắt đầu đi trên con đường đầy vết xe, háo hức muốn chỉ cho Tacroy xem thành phố. Nấm mọc như san hô trên các cổng nhà. Tacroy sẽ rất thích.
Tacroy gọi theo:
-Ê, cậu ở đâu đấy?
Christopher đứng lại, nói giải thích.
-Không đâu – Tacroy nói – Dù nấm có màu xanh hồng thì cũng chẳng thành vấn đề gì. Tớ không thể tiếp tục bị thôi miên lâu nữa đâu và tớ muốn yên tâm là cậu cũng cùng trở về.
Chán quá. Nhưng khi Christopher đến gần và nhìn anh ta thì Tacroy có vẻ như đang trở thành mong manh, rung rinh như sắp biến vào bóng đêm hay sắp biến thành những con bướm đêm đang đập vào cửa sổ. Hoảng hốt, Christopher đặt một bàn tay lên ống tay áo của Tacroy để giữ anh ta lại. Thoạt đầu hầu như không cảm thấy cánh tay của anh ta, nó chỉ giống như một nắm rác nhẹ như tơ vẫn vón lại dưới giường Christopher – nhưng sau khoảnh khắc đầu tiên đó nó bằng đầu cứng lại rất nhanh. Đường viền bên ngoài của Tacroy trở nên rõ hơn và đen đen giữa rừng cây tối thẫm. Còn chính Tacroy thì đứng yên.
-Tớ tin rằng cậu vừa làm cái gì đó để cố định tớ – Anh ta nói mà như không thể nào tin nổi - Cậu làm cái gì thế?
-Làm cho anh vững lên một tí – Christopher nói – Anh cần phải vững lên để chúng ta có thể đi xem thành phố. Đi nào.
Nhưng Tacroy cười và tóm chặt tay Christopher, chặt đến nỗi Christopher hơi hối hận là đã làm anh ta vững lên:
-Không, lần khác chúng ta sẽ đi xem nấm. Bây giờ tớ đã biết là cậu làm được như vậy rồi thì sẽ dễ hơn nhiều. Nhưng chuyến này tớ chỉ nhận hợp đồng có một giờ thôi. Đi thôi.
Trong khi họ đi ngược lên đầu thung lũng. Tacroy nhìn quanh mãi:
-Hình như trời không tối lắm thì phải. Tớ tin tớ cũng nhìn thấy nhìn thấy đây là một thung lũng đấy. Tớ nghe thấy cả tiếng suối. Kỳ diệu quá!
Nhưng rõ ràng là anh ta không nhìn thấy Chỗ Trung Gian. Khi hai người tới đó, Tacroy vẫn tiếp tục đi cứ như vẫn đang ở trong thung lũng. Khi gió thổi bạt màn sương đi thì anh ta không còn ở đó nữa.
Christopher tự hỏi có nên quay lại số Chín không hay đi sang một thung lũng khác. Nhưng không có bạn thì chẳng mấy vui, vì thế nó để mặc cho Chỗ Trung Gian đẩy về nhà.