Số lần đọc/download: 1580 / 71
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:28 +0700
Chương 3
Chủ đề: Ác mộng Leo Leike, tôi biết rồi! Tôi vừa thức dậy, mồ hôi như tắm. Tôi đã hiểu ra mọi chuyện! Quả là một kế hoạch hoàn hảo. Ngay từ đầu anh đã chắc chắn tuyệt đối là tôi sẽ không nhận ra anh. Không có gì đáng ngạc nhiên: ANH LÀ MỘT BỒI BÀN! Anh là bạn của chủ tiệm, và ông ấy cho phép anh thủ vai bồi bàn hai tiếng đồng hồ, đúng chưa? Tôi cũng biết bồi bàn nào là anh. Thực ra chỉ có một người duy nhất lọt vào vòng ngắm, vì những người khác quá già: anh là người bồi bàn thấp và gầy, đeo kính gọng sừng tròn màu đen!
15 phút sau Trả lời:
Sao nữa? Thất vọng? (À, còn chúc một ngày tốt lành nữa). 8 phút sau
Trả lời: Thất vọng? Tỉnh ngộ! Bị xúc phạm! Cáu! Ăn quả lừa! Anh đã bịp tôi. Tôi cảm thấy bị lừa dối. Anh đã chuẩn bị trò đểu này từ đầu. Chính anh đưa ra đề nghị chọn tiệm Cà phê Huber. Chắc là cả đám nhân viên ở đó sẽ lấy chuyện tôi ra làm trò tiêu khiển mấy tuần liền. Tôi cho đó là chuyện bỉ ổi, dã man. Đó không phải là Leo Leike mà tôi từng quen. Đó không phải là Leo Leike mà tôi đã làm quen ngày nào! Đó không phải là Leo Leike mà tôi muốn làm quen! Đó không phải là Leo Leike mà tôi muốn làm quen thêm một chút xíu nào nữa. Với hành vi này anh đã đạp đổ tất cả những gì chúng ta xây dựng nên trong nhiều tháng qua. Vĩnh biệt!
9 phút sau Trả lời:
Ít nhất thì tôi cũng vừa mắt chị chứ? Ý tôi là – xét về bề ngoài! 2 phút sau
Trả lời: Anh muốn nhận một câu trả lời chân thật? Tôi sẽ cho anh vào lúc cuối.
45 giây sau Trả lời:
Nếu không làm phiền chị quá đáng. 30 giây sau
Trả lời: Tôi thấy anh không đẹp. Thậm chí cũng chẳng thấy anh xấu. Tôi thấy anh hoàn toàn là con số 0. Tuyệt đối tẻ nhạt. Chán vô cùng. Nói chung là: QUÊN KHẨN TRƯƠNG!
3 phút sau Trả lời:
Thật ư? Nghe tàn bạo quá. Vậy thì tôi rất mừng đã không đội lốt người đàn ông ấy. Và cũng không vận đồ bồi bàn của anh ta. Tóm lại: hôm nọ tôi không phải là anh ấy, hôm nay cũng không, và có lẽ cũng chẳng bao giờ. Ngoài ra tôi cũng không phải là bồi bàn. Tôi cũng chẳng là người chở đồ ăn hay phụ bếp. Tôi không là cảnh sát mặc cảnh phục. Tôi cũng không là bà quét dọn phòng vệ sinh. Tôi là Leo Leike cực kỳ bình thường, khách trong tiệm Cà phê Huber hôm Chủ nhật, giữa 15 và 17 giờ. Chị đã mất ngủ vô ích. Emmi Rothner tốt-nước-sơn-hơn-tốt-gỗ thân mến ạ. Chị đã lãng phí cơn ác mộng! 2 phút sau
Trả lời: Cám ơn, Leo!!!!!! Bây giờ tôi cần một ngụm whiskey.
15 phút sau Trả lời:
Tôi đề nghị: ta nên nói về chị thì hơn, để thần kinh chị dịu trở lại. Tôi xin mào đầu trước rằng bề ngoài của phụ nữ đối với tôi, ngay cả khi rất quan trọng chăng nữa, rõ ràng không xấp xỉ đọ nổi với quan niệm của chị về bề ngoài của đàn ông. Vì vậy tôi khá thanh thản để xác nhận rằng trong quãng thời gian ấy, số phụ nữ hấp dẫn trong tiệm nhiều đến khó ngờ, toàn những người xứng đáng được là một Emmi Rothner. (Tôi phải ngừng tay một lát, chúng tôi có một cuộc họp, vì tôi cũng phải làm thêm. Nhưng có lẽ sắp tới tôi không kham nổi nữa).
Khoảng hai tiếng nữa tôi sẽ quay lại và viết tiếp, nếu chị đồng ý. Còn chị thì nên từ từ cất chai whiskey đi… 10 phút sau
Trả lời: 1) tôi chưa hiểu nổi, tại sao một người trong khi viết đã tạo ra một sự gần gũi đến nỗi phát hiện ra Emmi trong tư thế sâu kín nhất (khi uống whiskey), tôi không hiểu nổi, tại sao một người viết được như vậy lại đồng thời có vẻ ngoài như một trong những người mà tôi tận mục sở thị trong tiệm Cà phê Huber! Vì vậy, Leo thân mến, tôi hỏi anh một lần nữa: liệu có thể là tôi bỏ sót không nhìn thấy anh? Anh gật đầu đi! Tôi không muốn anh là người thuộc vào những hạng đàn ông mà tôi đã nhắc tới hôm qua. Nếu thế thì tiếc thay cho anh lắm!
2) có lẽ không phải “số phụ nữ hấp dẫn (trong tiệm) nhiều đến khó ngờ” đâu. Mà có lẽ số phụ nữ được quý ngài Leike quan tâm một cách khó ngờ lại đông đến khó ngờ. 3) mặc dù vậy, tôi ước gì được đổi vị trí với anh. Anh có điều kiện chọn một Emmi Rothner từ trong lời mời “hấp dẫn đến khó ngờ”, tùy ý thích, tâm trạng và sức tưởng tượng của mình, trong khi tôi buộc phải chấp nhận một Leo Leike mà tôi – trong trường hợp lý tưởng nhất – đã bỏ sót không nhìn thấy, và bị bỏ sót cũng chẳng hẳn là chứng chỉ chất lượng.
4) rõ ràng anh hoàn toàn mù tịt khi đi tìm tôi. Xong, giờ đến lượt anh, Leo!
2 tiếng sau Trả lời:
Cám ơn Emmi, tốt cục cũng nhận được một chương trình nhiều điểm kiểu Rothner. Cho phép tôi chọn điểm 4) trước nhé? Chị đã nhầm khi cho rằng tôi hoàn toàn mù tịt khi đi tìm chị. Tuy nhiên tôi cũng thừa nhận rằng tôi không biết chính xác người nào là chị. Chính xác là có ba khả năng. Tôi tin rằng chị là một trong ba phụ nữ đó. Chị có đồng ý cho phép tôi đánh dấu họ bằng chữ cái thay vì bằng số, vì như thế sẽ tránh ấn tượng tôn vinh thứ bậc sau một cuộc thi tài. Sau đây là các ứng viên của tôi để được là Rothner. A) dạng nguyên mẫu, Emmi gốc. Đứng ở quầy bar, thứ tư kể từ bên trái, cao khoảng 1m65, thon thả, tóc ngắn màu sẫm. Suýt soát 40, nóng vội, hấp tấp, động tác nhanh, liên tục xoay ly whiskey trong tay (!!) đầu ngẩng cao, ánh mắt từ trên lia xuống. (Dùng vẻ ngạo mãn quý phái để che sự lúng túng). Quần và áo khoác: rất thời trang. Túi bằng nỉ rất lạ mắt. Giày xanh lá cây, trông như được tuyển chọn từ một trăm đôi khác để được dùng chiều Chủ nhật. (Cỡ giày khoảng 37!!!) Quan sát đàn ông mà không để lộ là mình đang quan sát. Nét mặt: tinh anh, hơi căng thẳng. Khuôn mặt: nghịch ngợm, hiếu động, tính cách mạnh. Nghĩa là một Emmi Rothner chính hiệu.
B) dạng tương phản, Emmi vàng hoe. Đổi chỗ ba lần, thoạt tiên ngồi bên phải đầu phòng, sau chuyển đến cuối phòng, rồi về giữa phòng, cuối buổi còn đứng một lát ở quầy bar. Rất tự chủ, cử động hơi chậm hơn (so với Emmi gốc). Tóc vàng hoe, hơi chia nhánh, phong cách thập kỷ 80. Chừng 35 tuổi. Đồ uống: ban đầu cà phê, sau đó vang đỏ. Hút thuốc lá. (Trông có vẻ hưởng thụ nhưng hoàn toàn không nghiện). Cao: khoảng 1m75. Thon thả, chân dài. Giày thể thao hàng hiệu màu đỏ. (Cỡ giày khoảng 37!!!). Quần bò mài, T-shirt đen bó (ngực lớn, nếu tôi được phép ghi ra nhận xét này). Quan sát đàn ông cực kỳ kín đáo. Nét mặt: ung dung. Khuôn mặt: đẹp. Kiểu người: nữ tính, tự tin, bình thản. C) dạng chống đối, Emmi bất ngờ. Đi lại nhiều lần trong tiệm, đến quầy bar nhiều lần nhưng không đứng đó lâu. Rất thu mình. Màu da lạ, mắt to và xếch, ánh mắt mơ mộng, có vẻ ngại tiếp xúc. Tóc nâu dài đến vai, mái cắt lớp. Tuổi chừng 35. Đồ uống: cà phê, nước khoáng. Cao: khoảng 1m70, thon gầy, quần đen-vàng cực mốt (nhất định không rẻ), ủng ngắn màu sẫm, loại dễ đi. Kiểu người: nữ tính, gợi cảm, thu mình, nhút nhát. Nhưng có thể chính vì vậy mà là: Emmi Rothner.
Thế đấy, Emmi, tôi có thể mời chị ba ứng viên. Cuối thư có lẽ nên trả lời cho câu hỏi số 1) đầy giục giã của chị, liệu chị có bỏ sót tôi không: vâng, tất nhiên có khẳ năng chị bỏ sót không thấy tôi. Nhưng tiếc là chị đã không bỏ sót tôi! Leo của chị. 4 tiếng sau
Trả lời: Emmi thân mến, hôm nay không có thư của chị sao? Chị ấm ức vì trí tưởng tượng hình ảnh hạn chế của mình đến mức ấy sao? Chuyện tôi la cà cả đêm ở các quán bar bọc gấm (và với ai?) bây giờ không khiến chị phải để tâm nữa chứ gì? Chúc chị ngủ ngon, Leo.
Hôm sau Chủ đề: Khó hiểu
Đến bữa ăn rồi đấy, Leo. Anh làm tôi rối trí, không còn nghĩ đến chuyện gì khác được nữa! Anh miêu tả rất tốt, ba ứng viên ấy! Tôi sửng sốt, anh liên tục làm tôi ngạc nhiên. Ước gì tôi chưa bao giờ thấy mặt anh!!! Leo, cứ cho rằng thực sự một trong ba người đó là tôi: anh làm sao quan sát kỹ lưỡng như vậy mà không để lộ là mình đang quan sát? Anh có đem theo máy quay video à? Hay ngược lại: giả sử tôi là một trong ba người đó thì tôi cũng phải để ý đến anh rồi chứ. Và khi đã để ý đến anh thì nghi vấn của tôi được khẳng định, nghĩa là: anh là một trong những người đáng lý không được phép là Leo, đơn giản vì họ – xin lỗi – tẻ nhạt đến phát ốm lên được. Thứ hai (hôm nay không đánh số mà dùng chữ. Anh dùng nhiều con số quá, chỉ thiếu các số đo cơ thể nữa thôi): vậy thì tại sao lại chính là ba ứng viên đó? Thứ ba: anh ưa nhất ai trong ba người ấy? Thứ tư: cho tôi biết người nào là anh. Nói đi! Ít nhất cũng cho tôi một gợi ý. Đang sốt ruột một cách vui vẻ nhưng ngày càng tăng: Emmi của anh.
1 tiếng rưỡi sau Trả lời:
Tại sao lại chính là ba ứng viên đó? Emmi, đối với tôi thì từ lâu đã hai năm rõ mười: chị là một phụ nữ “xinh đẹp phát khiếp”. Vì, khiếp quá: chị biết mình xinh đẹp. Điều đó luôn được chị viết giữa hai dòng chữ và đôi khi viết hẳn ra. Không phụ nữ nào đem điều đó ra để dọa nếu không tin chắc một trăm phần trăm là mình có tác động mạnh tới đàn ông. Thậm chí chị còn giận dỗi, khi – với tư cách là một “phụ nữ hấp dẫn – không áp đảo được các phụ nữ khác và gạt họ sang bên lề ngay lập tức”. Tôi nhắc chị nhớ đến điểm 2) trong thư hôm qua, trong đó chị viết: “Có lẽ không phải ‘số phụ nữ hấp dẫn (trong tiệm) nhiều đến khó ngờ’ đâu. Mà có lẽ số phụ nữ được quý ngài Leike quan tâm một cách khó ngờ lại đông đến khó ngờ”. Vậy tôi hiểu, chị cho mình là người hấp dẫn nhất trong đám và trách móc tôi đã cả gan không nhận ra chị là người hấp dẫn nhất ngay lập tức. Như vậy là tôi không có gì khó khăn: tôi chỉ việc ngóng tìm các phụ nữ hấp dẫn đang có vẻ tìm kiếm (dù ngụy trang hành vi đó khéo đến mức nào) và có cỡ giày 37. Và chính xác đó là ba ứng viên đã nêu. Về điểm “thứ ba” của chị: không nên đặt ra câu hỏi “tôi ưa nhất ai trong ba người ấy”. Cả ba đều hấp dẫn theo kiểu riêng của mình, nhưng đối với tôi thì cả ba đều có hạnh phúc lứa đôi, hai con, và trong trường hợp không có sáu con sóc chuột thì thay vào đó là một chú mèo phì nộn. Đối với tôi thì cả ba đều sống trong một thế giới khác, chỉ cho phép tôi ném vào một tia mắt ảo, chứ không và sẽ không được phép đặt chân vào trong thực tế.
Tôi đã nói nhiều lần, tôi thích tưởng tượng ra Emmi của mình trong đầu (hay trên màn hình máy tính) hơn, thay vì săn đuổi hoặc lưu luyến Emmi trong thực tế. Nhưng tôi muốn hé lộ cho chị biết, tôi thấy số 1, Emmi gốc, giống nhất, giống Emmi viết e-mail trong cảm nhận của tôi nhất. Về điểm “thứ tư” của chị: nếu chị nhận là một trong ba ứng viên của tôi thì tôi sẽ cho chị một gợi ý, người nào có thể là tôi.
Thân ái. Leo của chị. 20 phút sau
Trả lời: Được thôi, Leo. Nhưng anh gợi ý trước, sau đó tôi sẽ khẳng định hoặc báo lỗi!
3 phút sau Trả lời:
Chị có anh chị em không? 1 phút sau
Trả lời: Có, một người chị, sống ở Thụy Sĩ. Tại sao? Đó là gợi ý của anh?
40 giây sau Trả lời:
Vâng, đó là gợi ý đấy. 20 giây sau
Trả lời: Chả thấy gợi ra ý nào cả!
1 phút sau Trả lời:
Tôi có một anh, và một em gái. 30 giây sau
Trả lời: Hồi hộp ra phết, Leo. Ta sẽ quay lại chuyện này lần nữa. Hiện tại tôi chỉ bận bịu với em của người anh trai và anh của cô em gái thôi.
50 phút sau Trả lời:
Chào Leo, anh đâu rồi? Giải lao giữa hai cuộc tra tấn? 8 phút sau
Trả lời: Tôi rất hay gặp Adrienne, em gái tôi. Quan hệ giữa hai chúng tôi rất thắm thiết. Chúng tôi kể hết mọi chuyện cho nhau biết. Emmi thân, bây giờ thì chị đã được gợi ý quá nhiều rồi đấy. Cái gì thiếu thì chị phải suy luận ra. Đến lượt chị lộ bí mật: có phải chị là một trong ba Emmi “của tôi”?
40 giây sau Trả lời:
Leo, bí hiểm quá! Đề nghị gợi ý RÕ! Sau đó đến lượt tôi lộ bí mật. 30 giây sau
Trả lời: Hãy hỏi tôi, trông em tôi thế nào.
35 giây sau Trả lời:
Trông em gái anh thế nào? 25 giây sau
Trả lời: Cao lớn và tóc vàng.
30 giây sau Trả lời:
Thế à, hay đấy, được, tôi chịu thua! Nhà tâm lý học, nhân trắc học Leo thân mến: QUẢ THẬT TÔI LÀ MỘT TRONG BA NGƯỜI. Nhưng theo miêu tả của anh thì sự khác biệt giữa ba người phụ nữ cùng cỡ giày đằng nào cũng còn quá lớn. Tôi ngạc nhiên là anh thấy họ vừa thú vị, đồng thời vừa cuốn hút. Nhưng đàn ông là thế.
Tôi chúc anh một buổi tối tốt lành. Đến giờ nghỉ-Leo rồi. Tôi lại phải làm những việc nặng tính sống còn. Tạm biệt. Emmi. 1 tiếng sau
Trả lời: Bây giờ chị đúng là Emmi gốc, số 1.
5 tiếng sau Trả lời:
Em gái tôi làm nghề người mẫu. Chúc ngủ ngon! Hôm sau
Chủ đề:!!! KHÔNG!
45 giây sau Trả lời:
Đúng. 40 giây sau
Trả lời: Người mẫu thiên thần ma cà rồng chân dài?
25 giây sau Trả lời:
Là em gái tôi! 3 phút sau
Trả lời: Và anh là chàng trai cầm tay và ngắm cô ta say đắm.
1 phút sau Trả lời:
Chỉ để ngụy trang. Trong lúc đó, em tôi quan sát các cô gái và miêu tả cặn kẽ tất cả những ai có thể được nghi là Emmi. 40 giây sau
Trả lời: Khỉ gió, giờ thì tôi đã quên bẵng mặt mũi anh ra sao! Tôi chỉ quan sát qua loa, rất qua loa.
15 phút sau Trả lời:
Ít nhất thì tôi cũng cứu vớt danh dự của đám đàn ông chiều Chủ nhật ấy hộ chị. Có đúng chị đã nói là “một chàng trai rất hấp dẫn, có lẽ người duy nhất hấp dẫn, đứng cạnh một thiên thần kiêm ma cà rồng chân dài tóc vàng hoe phía cuối quầy bar”? Tôi sẽ in ra và đóng khung! 10 phút sau
Trả lời: Bạn thân ơi, chớ dại lấy cớ đó để tưởng bở nhé. Nói cho đúng là tôi chỉ nhìn cô gái tóc vàng ngạo mạn tuyệt đẹp ấy thôi. Và tôi nghĩ bụng: ai đi cùng một cô gái như vậy, ắt phải là một chàng trai hấp dẫn. Mấy chi tiết ít ỏi mà tôi còn nhớ về anh ta: khá cao, khá thon thả, khá trẻ, khá bảnh. Anh cũng còn khá nhiều tóc và răng, như tôi còn nhớ. Ấn tượng mạnh nhất về anh là do tôi đọc được trên khuôn mặt em gái anh mà tôi cho là người tình của anh. Cô ấy nhìn anh như khi người ta nhìn một người với lòng yêu mến và tôn trọng sâu sắc. Nhưng cũng có thể chỉ là diễn trò để cắt đuôi Emmi Rothner. Cũng nên nói thêm, anh cùng em gái xuất hiện ở đó là một chiêu thực sự thông minh. Tôi rất vui khi anh kể cho cô ấy nghe về tôi. Một cảm giác tốt. Leo, tôi tin anh là người tử tế! (Và tôi cực kỳ vui khi anh không phải là mãnh thú rậm lông, cũng không phải nhân vật nào trong cái ổ nhện của tiệm Cà phê Huber).
30 phút sau Trả lời:
Chính tôi mới không có chút tưởng tượng nào về bề ngoài của chị, bạn thân ạ. Suốt buổi tôi toàn quay lưng lại với các ứng viên Emmi mà Adrienne đánh hơi thấy. Cô ấy tả lại các phụ nữ bằng “cặp mắt phụ nữ”, do vậy mà lắm chi tiết về thời trang. Hoàn toàn thiếu mọi cảm nhận riêng của tôi. 1 tiếng sau
Trả lời: Cho hỏi một câu nữa, Leo, trước khi chúng ta chấm dứt trò tìm đối tác một cách thông minh như đã bắt đầu: em gái anh ưa “Emmi” nào nhất, và cô ấy nghĩ người nào là tôi?
10 phút sau Trả lời:
Cô ấy nói về một người: “Có thể đây là Emmi!”. Ở một người khác thì nói: “Hình như đúng rồi!”. Và khi thấy người thứ ba, em tôi nói: “Có lẽ anh sẽ mê cô này!” 30 giây sau
Trả lời: CÓ LẼ ANH SẼ MÊ CÔ NÀO????
40 giây sau Trả lời:
Emmi thân mến, đó là điều mà tôi chắc chắn một trăm phần trăm sẽ KHÔNG BAO GIỜ nói cho chị biết. Chị hãy quên ngay mọi cố gắng nhằm ép cung tôi. Chúc chị một buổi tối tốt lành. Cảm ơn vì đã có một “trò chơi” hồi hộp. Tôi rất thích chị, Emmi! Leo của chị. 25 giây sau
Trả lời: Mê cô tóc vàng ngực to, đúng không?
50 giây sau Trả lời:
Emmi thân mến, không khai là không khai! 1 phút sau
Trả lời: Một câu trả lời tránh né cũng là một câu trả lời. Vậy đúng là cô tóc vàng ngực to!
Tối hôm sau Chủ đề: Không phải ngày tốt
Leo thân, ngày hôm nay của anh có tốt không? Của tôi thì không. Chúc anh buổi tối tốt lành. Chúc ngủ ngon. Emmi. (À, nếu anh nghĩ đến Emmi thì anh nghĩ đến Emmi nào? Tôi hy vọng là nói chung anh còn nghĩ đến Emmi!).
3 tiếng rưỡi sau Trả lời:
Khi nghĩ đến Emmi thì tôi không nghĩ đến Emmi nào trong số ba người mà em gái tôi miêu tả, mà nghĩ đến Emmi thứ tư, Emmi của riêng tôi. Và: vâng, dĩ nhiên tôi vẫn luôn nghĩ đến Emmi. Vì sao chị không có một ngày tốt? Có chuyện gì xấu vậy? Chúc chị ngủ ngon, chúc buổi sớm mai tốt lành, Leo của chị. Hôm sau
Chủ đề: Một ngày tốt Chào anh. Anh thấy chưa, Leo thân mến, một ngày tốt thì khởi đầu như vậy đấy! Tôi mở hộp e-mail và một lá thư của Leo Leike nhấp nháy đòi mở. Hôm qua là ngày xấu. Chẳng có thư của Leo. Chẳng có gì cả. Chẳng có bất kỳ chuyện gì cả. Chẳng có tí tẹo nào của Leo. Thế thì cớ gì mà không là một ngày xấu?
Leo, nói để anh biết: tôi nghĩ là mình nên dừng lại. Tôi tự cột mình vào anh. Tôi không thể cả ngày đợi e-mail của một người đàn ông quay lưng lại khi đến gặp tôi, không muốn làm quen tôi, tự tạo ra một phụ nữ cho mình vì đã bị khổ sở quá mức chịu đựng bởi những người phụ nữ mà anh ta thực sự gặp gỡ. Tôi không thể tiếp tục được. Không thỏa mãn. Anh hiểu chứ, Leo? 2 tiếng rưỡi sau
Trả lời: Được thôi, tôi hiểu chị. Xin có bốn câu hỏi, hoàn toàn theo mẫu câu hỏi Rothner:
1) chị muốn làm quen tôi? 2) vì cớ gì?
3) chuyện sẽ dẫn đến đâu? 4) có nên cho chồng chị biết không?
30 phút sau Trả lời:
Về câu 1): tôi muốn làm quen anh không ư? Tất nhiên tôi muốn làm quen anh. Gặp đích thân thì hay hơn không gặp. Về câu 2): vì cớ gì ư? Tôi chỉ biết cớ ấy, sau khi đã làm quen anh rồi.
Về câu 3): chuyện sẽ dẫn đến đâu ư? Dẫn đến nơi nó dẫn đến. Nếu nó không dẫn đến đó thì nó cũng không nên dẫn đến đó. Vậy, nó dẫn đến nơi nó cần dẫn đến. Về câu 4): chồng tôi có nên biết chuyện không ư? Tôi chỉ biết, sau khi biết chuyện này đã dẫn đến đâu.
5 phút sau Trả lời:
Vậy là chị sẵn sàng ngoại tình? 1 phút sau
Trả lời: Ai nói thế?
40 giây sau Trả lời:
Tôi đọc ra ý ấy. 35 giây sau
Trả lời: Anh nên cẩn thận, chớ đọc ra quá nhiều ý.
2 phút sau Trả lời:
Chị mong đợi gì mà chồng chị không có? 15 giây sau
Trả lời: Không. Hoàn toàn không. Vì sao anh cho rằng tôi mong đợi gì đó mà chồng tôi không có?
50 giây sau Trả lời:
Tôi đọc ra ý ấy. 30 giây sau
Trả lời: Anh đọc ở đâu ra ý ấy? (Tôi đã bắt đầu thấy nhức đầu vì trò phán đoán tâm lý qua ngôn ngữ của anh).
10 phút sau Trả lời:
Tôi đọc ra ý ấy từ cách chị thể hiện cho tôi biết rằng chị muốn gì đó ở tôi. Đó là cái gì thì chị chỉ có thể biết sau khi đã làm quen tôi. Nhưng không thể phủ nhận RẰNG chị muốn gì đó. Hay nói cách khác: chị đang tìm gì đó. Cứ gọi đó là một trò phiêu lưu đi. Chính người đi tìm phiêu lưu sẽ không trải nghiệm được phiêu lưu. Đúng không? 1 tiếng rưỡi sau
Trả lời: Đúng, tôi đang tìm. Tôi tìm một linh mục có thể giải thích để tôi rõ, thế nào là ngoại tình. Hay ít nhất là linh mục hình dung chuyện đó ra sao. Một linh mục chưa bao giờ đích thân ngoại tình, vì ông ta không chỉ không có người đàn bà nào để cùng cô ta dối vợ đi ngoại tình, mà không có cả người đàn bà nào để ông ta lừa dối, trừ Đức Mẹ Maria. Leo, anh đừng suy diễn theo tích “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”! Tôi không tìm cú “phiêu lưu” với anh. Đơn giản là tôi chỉ muốn thấy anh là ai. Tôi muốn có dịp nhìn vào mắt người bạn tâm giao qua e-mail. Nếu anh coi đó là “ngoại tình” thì tôi thú nhận, tôi là kẻ ngoại tình tiềm năng.
20 phút sau Trả lời:
Nhưng để phòng xa, chị vẫn sẽ không kể cho chồng nghe chuyện này. 15 phút sau
Trả lời: Leo, tôi không thích anh lên mặt dạy dỗ luân thường đạo lý như thế! Ý tôi là, anh có quyền làm thế trong việc riêng của mình, nhưng không trong chuyện tôi. Có gia đình hạnh phúc không có nghĩa là ngày nào cũng phải nộp cho bạn đời một báo cáo về từng buổi hẹn của mình. Nếu phải đọc nó thì Bernhard cũng chỉ ngáp ngắn ngáp dài mà thôi.
2 phút sau Trả lời:
Vậy nghĩa là chị sẽ không cho Bernhard của chị biết là mình gặp nhau? Chị ngại làm anh ấy ngáp ngắn ngáp dài vì chán? 3 phút sau
Trả lời: Leo, đừng viết cái kiểu “Bernhard của chị”! Không phải lỗi của tôi, khi chồng tôi cũng có một tên riêng. Điều đó hoàn toàn không có nghĩa anh ấy là vật sở hữu của tôi, mỗi ngày 24 tiếng bị xích vào chân tôi và được tôi liên tục vuốt ve nựng nịu vỗ về “Bernhard của em”! Leo, tôi tin là anh chẳng hề biết đời sống vợ chồng ra sao.
5 phút sau Trả lời:
Emmi, tôi chưa đả động một chữ đến đời sống vợ chồng. Thêm nữa là, chị chưa trả lời câu hỏi cuối cùng của tôi. Mới đây chị nói gì ấy nhỉ? “Một câu trả lời tránh né cũng là một câu trả lời”. 10 phút sau
Trả lời: Leo thân mến, ta chấm dứt nhé. Chính ANH còn nợ câu trả lời cho câu hỏi quyết định của tôi. Nhưng tôi sẵn sàng nêu lại một lần nữa: Leo, anh có muốn gặp tôi không? Nếu muốn thì làm đi! Nếu không muốn thì xin anh cho biết cả vụ này có ý nghĩa gì, nó sẽ tiếp diễn ra sao, và tóm lại có nên tiếp diễn không.
20 phút sau Trả lời:
Vì sao ta không nên tiếp tục trò chuyện qua thư, như từ trước đến giờ? 5 phút sau
Trả lời: Trời đất quỷ thần ơi: người ta nhất định không muốn làm quen tôi! LEO, anh thuộc loại không cải tạo được, có thể tôi chính là cô tóc vàng ngực to!!!
30 giây sau Trả lời:
Ích gì cho tôi? 20 giây sau
Trả lời: Nhìn cho sướng mắt.
35 phút sau Trả lời:
Và chị khoái chuyện đó? 25 giây sau
Trả lời: Tôi thì không, nhưng anh! Đàn ông nào chả thế, nhất là những người không thú nhận điều đó.
50 giây sau Trả lời:
Đối thoại kiểu này tôi thấy hay hơn nhiều. 30 giây sau
Trả lời: Ra thế, lại thêm một gã khẩu dâm bất đắc chí nữa.
3 phút sau Trả lời:
Emmi, một câu kết rất đắt đấy. Tôi sắp phải ra khỏi nhà. Chúc chị một buổi tối dễ chịu. 4 phút sau
Trả lời: Leo, hôm nay ta đã trao đổi 28 e-mail. Kết quả là gì? Số 0. Phương châm của anh là gì? Là không để bị trói. Câu kết của anh là gì? Anh chúc tôi “một buổi tối dễ chịu”. Thế là chúng ta đang ở cùng bậc với “Chúc một lễ Giáng Sinh vui vẻ và Năm Mới tốt lành. Emmi Rothner”. Tóm lại là sau vài trăm e-mail và một cuộc gặp kiểu ước-gì-không-làm-quen-nhau được tổ chức một cách chuyên nghiệp thì chúng ta chẳng tiến lại gần nhau thêm một phân nào cả. Tình trạng “lạ nhau thắm thiết” của chúng ta được duy trì bởi hàng núi công sức mà chúng ta đã và đang bỏ ra. Leo. Leo. Leo. Tiếc thay. Tiếc thay. Tiếc thay.
1 phút sau Trả lời:
Một ngày không nhận được một e-mail nào của tôi thì chị phàn nàn. Nhưng tôi viết 14 e-mail trong vòng năm tiếng thì cũng bị chị phàn nàn. Emmi thân mến, tôi tin là dạo này tôi không làm gì cho chị vừa ý được. 20 giây sau
Trả lời: Không làm qua e-mail được mới đúng!!! Chúc quý ông Leike một buổi tối dễ chịu.
4 ngày sau Chủ đề:
Có ai ở nhà không đấy! X chào. Emmi. Hôm sau
Chủ đề: Leo, nếu anh coi đó là một chiến thuật thì là chiến thuật tồi! Được thôi. Tôi không viết cho anh nữa. Thôi nhé.
4 ngày sau Chủ đề:
Nhà anh không mất điện đấy chứ, Leo? Tôi bắt đầu lo lắng cho anh đấy. Anh viết một chữ thôi cũng được.
3 phút sau Trả lời:
Được, Emmi, nếu chị muốn thì ta gặp nhau. Chị vẫn muốn đấy chứ? Bao giờ? Hôm nay? Mai? Ngày kia? 15 phút sau
Trả lời: A, kẻ mất tích đã quay về! Và đột nhiên anh ta vội vã muốn gặp tôi. Vâng, có thể tôi vẫn muốn. Nhưng trước hết anh hãy giải thích tại sao một tuần rưỡi biến đâu mất. Và giải thích thế nào cho lọt tai nhé.
10 phút sau Trả lời:
Mẹ tôi mất. Lọt tai chưa? 20 giây sau
Trả lời: Chết tiệt! Thật chứ? Vì sao?
3 phút sau Trả lời:
Nói cho gọn là vì bất hạnh. Ngôn ngữ bệnh viện là “U ác tính”. Cũng may là mọi việc diễn biến chóng vánh. Mẹ tôi không phải chịu đau lâu. 1 phút sau
Trả lời: Anh có ở bên cạnh khi cụ ra đi?
3 phút sau Trả lời:
Leo vô cùng thân mến, tiếc là hôm nay không thể được. Nhưng tối mai! Khoảng 19 giờ? Ở một tiệm cà phê nội thành? 1 phút sau
Trả lời: Ngày mai là lễ mai táng. Nhưng 19 giờ chắc xong rồi. Tôi sẽ viết cho chị một e-mail trước 17 giờ. Ta sẽ hẹn một địa điểm cụ thể để gặp nhau. Đồng ý?
10 phút sau Trả lời:
Vâng, Leo, đúng thế. Tôi muốn nói một câu gì đó an ủi anh. Nhưng biết đâu nó cũng đại loại như “Chúc một lễ Giáng Sinh vui vẻ và Năm Mới tốt lành”. Vậy thì bỏ đi là hơn. Tôi ở cạnh anh. Tôi có thể hình dung ra tâm trạng của anh. Thậm chí tôi không dám chúc anh ngủ ngon nữa. Vì đêm nay chắc anh sẽ không ngủ ngon đâu. Nhưng tối mai tôi sẽ làm chỗ dựa cho anh. Nhanh thôi. Emmi. (Dẫu rằng đang trong tình cảnh đáng buồn: tôi vui mừng được gặp anh!). 5 phút sau
Trả lời: Tôi cũng vui! Leo.
Hôm sau Chủ đề: Cắt hẹn
Emmi thân mến, tiếc là hôm nay tôi phải cắt hẹn. Mai tôi sẽ giải thích cho chị biết lý do. Xin chị đừng giận: Cám ơn chị đã có ý định đến vì tôi. Tôi rất coi trọng nghĩa cử đó! Thân ái. Leo. 2 tiếng sau
Trả lời: Không sao. Emmi.
Hôm sau Chủ đề: Marlene
Emmi thân mến, tối qua tôi ở bên Marlene, bạn gái tôi dạo xưa. Cô ấy đến dự tang lễ. Cô ấy rất mến mẹ tôi, và ngược lại cũng thế. Quan trọng là tôi phải nói với cô ấy mọi chuyện. Marlene là chìa khóa mở cửa vào câu chuyện gia đình khó khăn của tôi. Khác hẳn tôi, cô ấy dễ tiếp cận mẹ tôi. Tâm trạng Marlene hôm qua rất tồi tệ, và tôi là người phải an ủi. Tôi rất vui mừng nhận vai trò ấy. Tôi không chịu nổi người khác thương hại mình. Thà tôi thương hại người khác (đôi khi cả chính tôi, nhưng tôi không lộ cho ai biết). Hy vọng là chị không bực mình vì bị “cắt cầu”. Tôi cũng tự nhủ: Leo, tại sao lại lôi vào cuộc thêm một phụ nữ hoàn toàn không dính dáng gì đến quá khứ của mình? Rồi tôi cũng không thích chị thấy tôi trong bộ dạng mấy ngày hôm nay. Tôi muốn chị thấy tôi trong tâm trạng khá hơn. Emmi, tôi hy vọng được chị hiểu cho. Cám ơn một lần nữa là chị đã có ý định đến vì tôi. Đó là một minh chứng lớn cho sự tin cậy. Thân ái. Leo. 3 tiếng sau
Trả lời: Ổn cả mà. X chào. Emmi.
5 phút sau Trả lời:
Không, trả có gì ổn cả, nếu tôi thấy chị viết “ổn cả mà”! Có chuyện gì vậy, Emmi? Chị thấy bị xúc phạm khi tôi cắt hẹn chăng? Chị thấy bị tôi lợi dụng (mà rồi lại không sử dụng) chăng? 2 tiếng rưỡi sau
Trả lời: Không, không, Leo. Tôi chỉ rất bận nên câu cú cộc lốc như vậy thôi.
8 phút sau Trả lời:
Tôi không tin lời chị. Tôi biết chị, Emmi. Tôi biết chị trong một khía cạnh nhất định. Lạ thay, tôi bị cắn rứt lương tâm chỉ vì hình dung ra chị dằn dỗi với tôi, trong khi chị là người biết rõ nhất rằng chị không hề có quyền đó. 4 phút sau
Trả lời: Anh đừng nói quanh làm gì, Leo thân mến: ít nhất anh cũng thành công trong việc “an ủi” chứ? Lại có gì với Marlene hả?
8 phút sau Trả lời:
À, thì ra vậy! Phải rồi, tất nhiên! Leo Leike đã cả gan gặp lại bạn gái cũ sau lễ mai táng mẹ. Emmi Rothner – bình thường vốn không từ bỏ dịp nào để lên án quý ông Leike là linh mục rao giảng đạo đức – đột nhiên đánh hơi thấy nền đạo đức suy đồi. Vậy thì tôi xin được bồi thêm một đòn nữa, Emmi thân mến. Tôi tiết lộ cho chị hay, sáu tiếng sau lễ mai táng mẹ tôi, thiếu chút nữa thì tôi ngủ với bạn gái cũ. Hy vọng là chị bị sốc! Chúc chị ngủ ngon. 3 phút sau
Trả lời: Anh giải thích cho tôi nghe, người ta “thiếu chút nữa” ngủ với ai đó nghĩa là sao. Và nhất là: vì sao người ta “thiếu chút nữa” lại không làm việc đó. Tôi tin chắc là chỉ đàn ông mới làm được. Tôi đoán, anh tưởng rằng có thể đẩy bạn gái cũ của anh “lên giường an ủi”. Nhưng một giây trước đó cô ấy nhận ra và thì thào vào tai anh: “Leo, không, như thế không tốt cho hai ta. Toàn bộ lòng tin mà chúng ta vừa tái dựng tối nay sẽ tan nát cả.” Và anh nghĩ bụng: tiếc thật, tiếc thật, thiếu chút nữa thì…
15 phút sau Trả lời:
Emmi, chị biết không, thái độ mặc nhiên và cứng đầu của chị khi ép tôi phải giải thích một chuyện riêng tư chẳng mảy may dính dáng tí tẹo gì đến chị quả thực làm tôi choáng nặng. Và sự tự tin mà chị thể hiện đúng vào thời điểm sai lầm nhất trong mọi thời điểm, sự trơ trẽn khi chị rắp tâm đánh giá phiến diện người khác theo cái tiêu chí mà rõ ràng là bao giờ chị cũng nghĩ đến trước hết: sex, sex, sex. Dần dần tôi cũng phải tự hỏi vì sao chị lại có tính ấy. 8 phút sau
Trả lời: Leo thân mến, rất trân trọng không khí nhà có tang nhưng tôi phải nói: ai đã khoe khoang “thiếu chút nữa” là ngủ với người nào đó? Anh hay tôi? Xin lỗi anh, Leo, tôi tưởng tượng rành rành ra cảnh thiếu-chút-nữa-là-ngủ. Ngày xưa bản thân tôi cũng quá nhiều lần trải qua, và tôi có quá nhiều bạn gái hôm nay vẫn thường xuyên trải qua cảnh đó – và khổ sở vì nó. Nếu chuyện đó ở anh và Marlene hoàn toàn khác thì xin anh thứ lỗi. Cũng phải nói thêm, một người đàn ông mẫn cảm như anh phải biết rằng một người đàn bà mẫn cảm như tôi – khi bị cắt hẹn vào phút cuối cùng vì lý do dính dáng đến người tình cũ của người cắt hẹn – sẽ cảm thấy thấm thía bị đối xử tồi tệ. Vâng, Leo, tôi cảm thấy bị anh đối xử tồi tệ khủng khiếp. Tôi không phải là một người vớ vẩn nào đó, cả với anh cũng không. Kính thư. Emmi.
Hôm sau Chủ đề: Emmi
Không, Emmi, chị không phải là một người vớ vẩn nào đó. Và nếu có một người không thể bị coi là một người vớ vẩn nào đó, thì đó là chị. Chị như một tiếng nói thứ hai trong tôi, theo tôi đi qua cuộc sống thường nhật. Chị đã biến cuộc độc thoại trong thâm tâm tôi thành cuộc đối thoại. Chị làm phong phú cuộc sống nội tâm của tôi. Chị đào sâu vấn đề, chị kiên quyết, chị cợt nhại, chị cãi lại tôi. Tôi vô cùng biết ơn chị về sự hài hước, nét duyên dáng, vẻ sinh động của chị, vâng, kể cả “sự trơ trẽn” của chị. Nhưng, Emmi, chị không được phép mong muốn trở thành lương tâm tôi! Và, để hòa theo đề tài ưa thích nhất của chị: chị phải hoàn toàn bàng quan khi tôi làm tình với ai, bao nhiêu lần và theo kiểu gì. Tôi cũng đâu có hỏi chị về chuyện giường chiếu giữa chị và Bernhard của chị? Thú thật là chuyện đó cũng chẳng hề khiến tôi quan tâm. Không có nghĩa là tôi không bao giờ có những tưởng tượng nhục cảm khi nghĩ đến chị. Nhưng tôi cẩn thận giữ chúng cách chị thật xa, không muốn bắt chị phải biết đến. Chúng là của riêng tôi và ẩn kỹ trong tôi. Chúng ta không được phép xâm nhập vào đời tư của người khác, vì nó sẽ chẳng đưa lại gì cả.
Emmi, mấy lời tưởng chừng như vô thưởng vô phạt với chị về cái chết của mẹ tôi đã xốc tôi dậy mãnh liệt. Lại một lần nữa, đó là tiếng nói thứ hai trong tôi, nó đặt cho tôi những câu hỏi mà “tôi” không nghĩ ra, nó đưa những câu trả lời mà “tôi” chưa tìm ra, nó liên tục phá vỡ và xâm nhập vào sự cô đơn của tôi. Ngay lúc đó tôi đã ước gì để chị lại gần tôi hơn nữa, để có chị ngay sát tôi. Giả sử ngay tối đầu tiên chị rảnh thì điều đó đã xảy ra, và quan hệ giữa hai chúng ta đã khác đi, mọi bí mật sẽ biến đi, mọi câu đố được giải mã. Và ngay sau câu chào là tôi đã đeo lên vai chị một ba lô trĩu nặng những gánh nặng gia đình, hai chúng ta sẽ khuỵu gối vì nặng. Hết cả ma thuật, hết cả mộng tưởng. Chúng ta sẽ nói, nói và nói, cho đến khi “hết hơi”, rồi sao nữa? Tỉnh ngộ chứ sao? Làm sao có thể vượt qua sự tiếp xúc trực tiếp khi gặp nhau, nếu chưa bao giờ được tập luyện? Chúng ta sẽ nhìn nhau ra sao? Người này sẽ đột nhiên nhìn thấy gì trong người kia? Chúng ta sẽ viết gì cho nhau hôm nay? Chúng ta sẽ viết gì? Chúng ta có còn viết cho nhau nữa không? Emmi, đơn giản là tôi sợ mất đi “tiếng nói thứ hai” của mình, tiếng nói Emmi. Tôi muốn gìn giữ nó. Tôi muốn cẩn trọng khi sử dụng nó. Nó đã là phần không thể thiếu trong tôi. Leo của chị.
3 tiếng sau Trả lời:
Để nối tiếp vào đề tài ưa thích nhất của tôi: xin lỗi, NHƯNG TÔI KHÔNG THỂ BÀNG QUAN KHI ANH LÀM TÌNH VỚI AI, BAO NHIÊU LẦN VÀ THEO KIỂU GÌ! Một khi đã được lựa chọn làm “tiếng nói thứ hai” của ai đó, tôi sẽ phải có quyền lên tiếng khi phải đánh giá, liệu có chấp nhận được không, khi người đó làm tình với ai, bao nhiêu lần và theo kiểu gì. (Tuy nhiên tôi phải thú thực rằng, cho đến nay tôi tương đối ít khi suy nghĩ cụ thể về đoạn “theo kiểu gì”, Leo thân mến ạ. Nhưng có thể truy lĩnh được). Thế thôi, giờ thì tôi để anh một mình với giọng đơn của anh. Mai sẽ tiếp chương mới. Hôn khẽ một cái nào! Emmi. 1 tiếng rưỡi sau
Trả lời: Emmi khả kính ơi, tôi có thể được phép thử cay nghiệt một lần không? Giả sử, tôi là con thú rậm lông trong tiệm Cà phê Huber ở hội chợ - liệu chị vẫn còn bàng quan nhìn tôi làm tình khi nào, với ai, bao nhiêu lần và theo kiểu gì? Hay nói cách khác: chị không bàng quan khi tôi làm tình v.v…, chỉ vì trong các e-mail gửi tôi chị theo đuổi một mẫu đàn ông lý tưởng, và với mẫu đàn ông đó chị không thể thản nhiên giữ thái độ bàng quan khi người đó làm tình v.v., dù là chị vẫn có hạnh phúc tình dục trong hôn nhân với Bernhard? Nếu thế thì lý thuyết của tôi sẽ được khẳng định, đó là: mỗi người trong hai chúng ta đều là tiếng nói thứ hai của người kia. Như thế đã đủ đẹp và đủ quý chưa, để ta gìn giữ hiện trạng này?
Hôm sau Chủ đề: Câu trả lời thứ nhất
Leo thân, anh biết tôi ghét cay ghét đắng điểm gì ở anh không? Đó là cách trình bày chữ nghĩa của anh khi nói đến chồng tôi. “Dù vẫn có hạnh phúc tình dục trong hôn nhân với Bernhard” là cái quái gì? “Hạnh phúc tình dục trong hôn nhân” (nói có chủ ý) nghe cứ như là “Tiến hành nghĩa vụ hôn nhân khi vợ chồng gần nhau” vậy, hoặc “Được nhân viên giá thú cho phép đều đặn thực thi hành vi giao hợp đi kèm với sự trao đổi chất lỏng cơ thể”. Leo thân, anh chế nhạo đời sống vợ chồng tôi! Tôi rất nhạy cảm chuyện này. Anh thôi đi! 45 phút sau
Trả lời: Emmi, chị suốt ngày chỉ nói đến sex. Khá bệnh hoạn đấy!
1 tiếng sau Trả lời:
Tôi còn chưa thực sự bắt đầu nói đến sex đâu, anh bạn ạ. Hôm qua còn có vài đòn khá nặng của anh nữa đấy. Ví dụ chuyện “tưởng tượng nhục cảm” mà anh dùng phủ định từ kép để cho tôi biết rằng, không phải anh không bao giờ có chúng khi nghĩ đến tôi. Đó là cách làm của Leo! Phải tay người khác thì người ta sẽ nói: “Emmi, đôi khi tôi thấy khêu gợi khi nghĩ đến chị!”. Còn Leo Leike thì nói: “Emmi, không phải là tôi không bao giờ thấy khêu gợi khi nghĩ đến chị”. Vậy mà anh còn ngạc nhiên, vì sao tôi không rời được chủ đề đó. Không phải tôi bệnh hoạn, mà cách xử sự của anh khi khêu gợi bằng từ ngữ thật khác người, Leo thân mến ạ! Tóm lại: tôi không tin quan điểm tình dục đầy vẻ linh mục cao đạo của anh là thật. Vì, Leo cao đạo làm gì với những tưởng tượng nhục cảm được phủ định kép? Xin trích dẫn: “Nhưng tôi cẩn thận giữ chúng cách chị thật xa, không muốn bắt chị phải biết đến”. Người ta không muốn bắt tôi biết đến chúng? Giờ thì Emmi tự hỏi, những tưởng tượng nhục cảm cần giữ kín đó là gì vậy. Anh ta nến kể cho tôi biết rõ hơn thì tốt. 20 phút sau
Trả lời: Còn một thứ tôi quên, thưa sư phụ Leo. Hôm qua anh viết: “Chúng ta không được phép xâm nhập vào đời tư của người khác”. Cho tôi nói với anh điều này: những gì chúng ta làm ở đây, những gì chúng ta đem ra bàn ở đây – đó là đời tư đấy, là đời tư và không gì khác là đời từ, từ e-mail đầu tiên trở đi, và liên tục phát triển cao thêm cho đến hôm nay. Chúng ta không viết chữ nào về công việc, không tiết lộ sở thích, không cho biết các thú vui khi rảnh rỗi, cứ làm như trên đời này không có văn hóa, chúng ta lờ mục chính trị, vâng, thậm chí chẳng mấy khi nhắc đến tình hình thời tiết. Việc duy nhất chúng ta làm ở đây và làm chúng ta quên hết mọi thứ khác: đó là xâm nhập vào đời tư của nhau đấy, anh xâm nhập vào đời tư của tôi, tôi xâm nhập vào của anh. Xâm nhập đời tư đến mức độ này là tột cùng rồi. Có lẽ anh nên dần dần thú thực là đã “thân thiện riêng tư” với tôi, ở một ý nghĩa hoàn toàn khác, ngoại lệ, không phù hợp với cái bị gọi là đề tài yêu thích nhất của tôi. Thậm chí tôi có thể nói rằng: vượt quá ngưỡng đó từ lâu. Chúc buổi tối tốt lành, Emmi.
1 tiếng rưỡi sau Trả lời:
Emmi thân mến, chị biết TÔI ghét cay ghét đắng cái gì ở chị không? Chị liên tục viết kiểu “quý ông Leo”, “sư phụ Leo”, “giáo sư Leo”, “nhà tâm lý học ngôn ngữ”, “nhà thần học đạo đức”. Chị hãy chiều lòng tôi, và viết “Leo” thôi là đủ. Các thông điệp mỉa mai của chị vẫn sẽ đến tai người nhận một cách đầy đủ, sắc bén và chính xác mà. Cám ơn sự thông cảm của chị! Leo.
10 phút sau Trả lời:
Không thèm! Hôm nay tôi không ưa anh! 1 phút sau
Trả lời: Tôi cũng không ưa tôi.
30 giây sau Trả lời:
Bây giờ, xin thú thực, anh lại rất dễ ưa! 20 giây sau
Trả lời: Cám ơn.
15 giây sau Trả lời:
Không có gì. 1 tiếng rưỡi sau
Trả lời: Chị ngủ chưa?
3 phút sau Trả lời:
Hiếm khi sớm hơn anh. Chúc anh ngủ ngon! 30 giây sau
Trả lời: Chúc chị ngủ ngon.
40 giây sau Trả lời:
Anh có nghĩ nhiều đến mẹ không? Ước gì tôi gánh đỡ cho anh một ít. 30 giây sau
Trả lời: Emmi thân mến, chị vừa làm rồi đó. Chúc chị ngủ ngon.