Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Don't Ever Get Sick At Granny's
Dịch giả: Phan Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 24
Cập nhật: 2018-06-15 18:08:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
… b… bố? – Tôi lắp bắp. – Bố nói thế là có ý gì, con không nên ốm là sao?
Nhưng bố không nghe tôi hỏi. Bố mẹ đều quay lên nhìn ra bên ngoài xe. Bố nóng nảy bấm còi xe để gọi bà Marsha.
Cánh cửa trước kẽo kẹt mở ra. Một bà lão bé nhỏ mặc bộ quần áo khoác, đội một chiếc mũ làm vườn và đi găng tay từ trong nhà lao ra. Bà trông giống như mọi-bà-lão-sáu mươi tuổi, trừ việc bà đi một đôi giày đế cao màu đỏ.
— Xin chào! – Bà reo lên, vẫy bàn tay đi găng về phía chúng tôi. – Các con đã đến.
Mình chưa từng gặp một bà như thế này bao giờ, tôi nghĩ bụng, thầm liếc sang phía người phụ nữ tóc bạc đó. Bà lật đật chạy ra phía xe. Bà càng chạy lại gần, tôi càng chắc chắn là tôi chưa từng gặp bà lần nào.
— Bà! –Trong tích tắc bố mẹ tôi đã nhảy ra khỏi xe ô tô. Chị Meg theo sát ngay bố mẹ. Họ đều ôm hôn bà khiến má bà ửng đỏ vì sung sướng.
— Các con hẳn rất khát. – Bà kêu lên khi mọi người đã ôm hôn nhau xong. – Vào nhà đi. Bà có một bình kem chanh.
Tôi ngồi dán xuống ghế. Tôi cho là nếu mình không ra khỏi xe, hẳn họ sẽ quên mất tôi. Khi đó tôi sẽ có thể đi cùng mọi người tới khách sạn.
Không may mắn như vậy.
— Corey! Em làm gì trong đó vậy? – Chị Meg gắt lên, đẩy mạnh cánh cửa xe ô tô. – Ra ngoài và chào bà Marsha đi.
— Em không thích. – Tôi đáp.
Meg chống tay lên hông.
— Tại sao không?
— Tại em thích ngồi trong xe và vã mồ hôi hơn. – Tôi khoanh tay trước ngực và trừng mắt nhìn chị Meg. Tôi có thể hình dung cảnh chị ấy đang bơi trong bể bơi khách sạn và gọi nước sô đa từ phòng phục vụ.
— Em có ý kiến. – Tôi giơ ngón tay lên, tuyên bố. – Tại sao không phải là chị ở lại với bà còn em sẽ bơi trong bể bơi khách sạn?
Meg ngoái lại nhìn xem liệu bà có nghe thấy tôi vừa nói không.
— Ra khỏi xe ngay, – chị giận dữ quát: – Hoặc là mày sẽ làm tổn thương tình cảm của bà.
Mẹ đột nhiên xuất hiện sau lưng chị Meg:
— Corey! Con đã đến đây rồi! Hãy ra khỏi xe và dành cho bà một nụ hôn nồng nhiệt.
Nếu có một điều gì mà tôi ghét, đó chính là việc phải hôn một ai đó. Thật quá rắc rối. Tôi chốt cửa lại, nhưng bà đã tóm được rồi.
— Corey, đừng lo về chuyện ôm hôn. – Bà nói. – Chúng ta có thể chơi trò nâng bổng nhé. – Bà giơ cả hai tay bế bổng tôi lên, nâng lên quá đầu bà.
Hừm… Có lẽ bà Marsha cũng không đến nỗi nào.
Chúng tôi theo bà vào nhà. Chúng tôi sẽ cùng ăn bữa trưa và sau đó gia đình tôi sẽ tiếp tục tới Philadelphia. Mà không có tôi.
— Corey, bà đã làm cho cháu một món có thể cháu sẽ thích. – Bà đặt trước mặt tôi chiếc bánh hăm bơ gơ pho mát và một miếng thịt rán. – Ăn đi cháu!
Những chiếc bánh pho mát. Tôi rất thích bánh pho mát. Nếu tất cả các bữa ăn đều như thế này thì có thể tôi sẽ nán lại đây vài ngày.
Tôi cho vào mồm một miếng to:
— Mám mơn mà. – Tôi lúng túng nói. – Thật là ngon.
Tôi đã nuốt xong suất ăn trưa.
— Bà thích lắm. – Bà cười khi đưa cho tôi suất ăn thứ hai. – Cháu ăn tốt thật.
Mẹ chép miệng:
— Corey là thế đó.
Chị Meg, như mọi khi, ăn uống rất ngắc ngứ. Chị ấy liên tục xem đồng hồ và nhìn bố làm hiệu. Cuối cùng chị đứng dậy.
— Con không muốn bất lịch sự nhưng con nghĩ là chúng ta nên đi sớm.
Bố gật đầu và đẩy dịch ghế ngồi ra.
— Meg nói đúng đấy. Đã đến lúc chúng ta lên đường.
— Bố chờ đã! – Tôi nhảy chồm lên, bỏ dở suất ăn thứ hai của mình trong đĩa. Tôi cần phải ngăn bố lại. Người tôi hơi làm sao rồi, tôi cần phải nói cho bố biết.
Mẹ bước đến trước mặt tôi. Mẹ đặt vào tay bà Marsha một mảnh giấy:
— Đây là số của khách sạn. – Mẹ nói. – Để phòng trường hợp khẩn cấp bà cần liên hệ.
Trường hợp khẩn cấp? Sao lại có thể có trường hợp khẩn cấp?
— Tôi sẽ để nó trên tủ lạnh. – Bà nói. Bà dính số điện thoại đó vào cánh tủ bằng một cục nam châm có hình dáng giống con chuột. Bà vỗ nhẹ vào lưng tôi. – Nhưng chúng ta sẽ chẳng xảy ra chuyện gì đâu, Corey nhỉ?
— Ưmmm…, vâng. – Tôi lí nhí. Bố đã ra đến cửa trước. Tôi phải đuổi kịp bố. Tôi lách người qua mẹ và ra phía ngoài cửa.
— Bố ơi! – Tôi vừa gọi vừa chạy về phía con đường vào nhà. – Đợi đã!
Bố quay lại và dừng chân. Khi tôi đã bắt kịp bố, ông vỗ nhẹ lưng tôi:
— Rồi bố mẹ sẽ gặp lại con sau vài ngày nữa, nhà vô địch chạy ạ!
— Bố, – tôi thì thầm. Tôi cố ghìm giọng để bà Marsha không nghe thấy. – Bố định ám chỉ gì khi nói con không nên ốm tại…?
— Con phải tốt với bà Marsha đấy. – Mẹ cắt ngang. Mẹ đã đứng ngay sau tôi. Giờ thì mẹ lại ghì chặt lấy tôi và âu yếm hôn lên trán tôi.
Tôi ấy tay áo chùi trán.
— Bố, bố nghe này…
Nhưng bố bước vào xe. Chị Meg ngồi yên vị ở ghế sau. Tôi vội vã chạy quanh xe, nhưng bà đã đứng trước mặt tôi.
— Nếu muốn đổ xăng, – bà Marsha nghiêng mình qua cửa xe nói với bố, – có một trạm xăng nhỏ và phải đi hết hai dãy phố dưới con đường này.
— Một ý hay. – Mẹ nói. Bà hôn gió tôi một cái khi chui vào xe. – Có lẽ chúng ta sẽ không có một cơ hội nào khác trước khi tới Philadelphia.
Vài giây sau chiếc xe đã lăn bánh ra đường. Và sự việc đã như thế. Cho dù tôi có thích hay không, tôi cũng “dính” với bà trong hai ngày tới. Trông bà có vẻ xúc động.
Chiếc xe của bố mẹ tôi đã khuất ở chỗ rẽ, bà vỗ hai tay vào nhau và mỉm cười.
— Giờ thì mèo đã đi cả rồi, lũ chuột sẽ được chơi đây. Cháu nghĩ sao, có thích vui đùa một chút không?
— Vui đùa ạ? – Tôi nhún vai. – Chắc chắn là cháu thích ạ.
Tôi phải nói gì đây? Chả lẽ lại nói: Cháu không thích. Cháu chỉ muốn ngồi yên một chỗ và buồn chán suốt hai ngày ở đây.
— Chúng ta hãy cùng đổ đầy cốc của mình sau đó bà sẽ cho cháu thấy thế giới giải trí của bà. – Bà đề nghị rồi rảo bước về phía ngôi nhà. Thật là một ấn tượng tuyệt đấy, nếu như bà không nói quá lên.
Trời, bà không đùa. Bà dẫn tôi tới căn phòng của bà, nơi có cả một màn hình lớn, hai máy ghi hình và một dàn âm thanh vòng.
— A! – Tôi huýt lên khe khẽ. Đúng, đúng là choáng thật. Ngạc nhiên quá. Ai nghĩ được bà lại có những trang thiết bị đó.
Tôi nhấm nháp món kem chanh và xem xét căn phòng ngủ của bà. Hai chiếc ghế đệm dày với chỗ để chân đặt trước màn hình.
Bà Marsha cầm một đĩa bánh quy từ bàn cà phê.
— Khi bà không làm vườn hay đi dạo thì bà chỉ là một củ khoai tây lặng lẽ. – Bà nói.
Thật giống mình, tôi nghĩ.
Tôi nhìn lướt qua một lượt đống băng video được xếp cao thành chồng từ mặt sàn tới trần nhà cạnh tivi. Bà có đủ loại băng: rùng rợn, viễn tưởng, huyền thoại. Thật là quá nhiều.
— Nếu cháu muốn xem phim, – bà vừa nói vừa mang đĩa bánh ra bếp. – Thì hãy lấy một cuốn băng và cho vào máy. Bà còn có một cái bàn trũng và một chiếc máy bắn bóng. Lát nữa bà cháu mình sẽ làm bỏng ngô nữa.
— Bỏng ngô, xem phim, lại cả máy bắn bóng nữa. Chà! – Tôi đưa chiếc cốc lên miệng. Có lẽ chuyến đi này không phải là tồi tệ lắm đâu.
Thế nhưng khi tôi định nhấp một ngụm nước thì có một cái gì đó nhồn nhột trong mũi. Tôi hắt xì hơi.
Nhanh như cắt bà Marsha lại xuất hiện ở lối vào.
Bà nheo mắt và tiến lại phía tôi. Ánh mắt bà nhìn khiến tóc gáy tôi dựng đứng.
— Cháu không ốm đấy chứ? – Bà Marsha hỏi.
— Không ạ! – Tôi dứt khoát. – Không đời nào.
Bà nhìn tôi chăm chăm. Tôi rùng mình. Mắt bà chợt đổi thành màu xanh nhạt. Giờ thì cặp mắt ấy lại ánh lên vẻ lạnh lùng như ánh thép.
— Sao bà lại nhìn cháu ạ? – Tôi bất giác lùi lại và hỏi.
— Cháu ốm hả? – Mắt bà nhìn như muốn xuyên thấu người tôi. – Hãy nói thật đi Corey. Bởi nếu cháu ốm thì bà phải… – Bà hạ thấp giọng. – …Chăm sóc cháu.
— Chăm sóc cháu ạ? – Tôi nhắc lại.
Điều này có nghĩa gì đây?
Bình thường, được chăm sóc thì cũng tốt thôi. Nhưng sao khi bà Marsha nói nghe lại có vẻ đáng sợ như vậy?
Tôi đặt cốc nước kem chanh lên bàn.
— Ôi, bà đừng lo cho cháu. Cháu thấy khoẻ mà bà. Thật đấy ạ.
— Bà biết cách chăm sóc các bé trai bị ốm. – Bà vẫn tiếp tục nói. Khoé miệng bà nhếch lên một nụ cười bí hiểm. Trong giây lát trông bà thật kỳ dị.
— Ngồi xuống! – Bà ra lệnh, tay chỉ chiếc trường kỷ.
Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế đặt cách xa bà nhất.
— Cháu ngồi đây được rồi bà ạ, cám ơn bà.
Bà lại tiếp tục giảng giải, đôi mắt xám vẫn lạnh lùng.
Tôi nhấp một ngụm nước. Và khi đó sự việc đã xảy ra.
Trước tiên là một cơn nhột.
Nó bắt đầu từ hai lỗ mũi tôi. Và sau đó nhanh chóng lan lên trên.
Nước mắt tôi bắt đầu giàn giụa. Tôi mở mắt thật to cố ngăn nước mắt chảy ra.
Nhưng không ăn thua.
Quai hàm tôi bạnh ra. Mắt chớp chớp liên hồi.
Tôi quay đầu và nheo cặp mắt nhoè nước về phía bà.
Bà tiến ngay lại phía tôi.
Giờ thì môi tôi mím lại. Tôi không thể nhịn được nữa.
— Không! Đừng!
Nhưng tôi không nén được nữa.
Xin Đừng Ốm Xin Đừng Ốm - R.l.stine Xin Đừng Ốm