Số lần đọc/download: 0 / 24
Cập nhật: 2020-10-09 19:50:50 +0700
Phóng Viên Chân Dài - Kiều Bích Hậu
Á
nh sáng vàng chảy qua những hạt pha lê hình lục lăng trong vắt trên chiếc đèn chùm lộng lẫy, toả xuống khán phòng khách sạn năm sao thứ ánh sáng đẹp, kiêu sang mê hồn. Mùi nước hoa đắt tiền, xa xỉ và khôn ngoan đang cẩn trọng chiếm lĩnh từng micro mét không khí, rồi nhẹ nhõm đu đưa theo một giai điệu của Mozart được chơi bởi dàn nhạc quây tụ khiêm nhường trên sân khấu nhỏ giữa khán phòng lớn.
Tiểu Linh thả nhẹ cánh tay trần xuôi theo cặp chân dài, vuốt lớp vải nhiễu mềm của chiếc robe may khéo, ôm sát thân thể đẹp như một siêu mẫu của cô. Bàn tay trái, với những móng tay cắt ngắn, sơn đen cầu kỳ, nắm nhẹ chân đế cao của ly vang đỏ óng, Tiểu Linh trông không hề giống một phóng viên, mà như một nữ hoàng chuyên nghiệp của những dạ tiệc sang trọng năm sao. Đứng giữa đám khách lượt là quần áo và cố chịu đựng sức ép của đẳng cấp, Tiểu Linh đã nhìn rõ mục tiêu của mình.
Đó là người đàn ông chớm tuổi năm mươi, dáng người tầm thước, đầu hói và gương mặt toát lên vẻ tự tin thái quá, kính gọng vàng mảnh đeo trễ trên sống mũi cao, khuôn miệng luôn cười nhưng nghiệt ngã. Ông ta vận bộ vest nâu ánh vàng, tay đeo đồng hồ nạm vàng. Cả con người ấy tỏa ra ánh sáng quyền lực vô hình và mạnh mẽ. Ông ta là chủ buổi tiệc này. Một Vua đất được dân địa ốc nói riêng và giới làm ăn kinh tế nói chung bái phục.
Tiểu Linh chỉ ăn rất ít, dù món gan ngỗng dầm trong nước sốt rắc rau xà lách cắt nhỏ rất hợp khẩu vị. Nhưng cô uống liền 3 ly vang đỏ. Cô cần một chút kích thích. Quả vậy, mắt cô sáng long lanh hoang dại và gò má ửng hồng. Cô làm ra vẻ chăm chú ngắm một nhạc công với cây vĩ cầm nhỏ trong dàn nhạc đang chơi đắm đuối bỏ quên không khí tiệc tùng xung quanh. Tiểu Linh thấy mỏi chân, cô chỉ muốn tháo đôi giày hiệu Nine West có cái gót thật cao và thanh mảnh dưới chân vứt tọt vào góc phòng. Chẳng cần nó thì cặp chân dài mét hai của cô cũng đã khiến người ta không thể rời mắt rồi.
- Chào công chúa! Bữa tiệc của tôi có làm cô vui? Một giọng trầm, nặng vang bên trái, Tiểu Linh quay nghiêng sang. Một cơn xốn tim đột ngột khiến cô nắm chặt hơn ly rượu bên tay trái, vang đỏ sóng sánh. Người đàn ông đeo kính gọng vàng đứng cách cô một bước chân. Thoạt nhìn ông ta không hề cao, nhưng khi đứng gần thì hầu như ngang bằng với cô, Tiểu Linh không có cảm giác phải cúi thấp xuống một chút như khi cô đứng cùng những người đàn ông khác vì chiều cao 1m75 của mình.
- Cô là Tiểu Linh, phóng viên tạp chí Thương Hiệu? Vua đất nghiêng ly, chạm nhẹ vào miệng ly vang của Tiểu Linh.
- Rất hân hạnh! - Tiểu Linh mỉm cười, vờ ngạc nhiên - chúng ta chưa hề gặp nhau mà?!
- Phải, và tôi khá ngạc nhiên về điều đó. Từ đầu bữa tiệc tới giờ, cô làm tôi phân tán tư tưởng. Tôi đã phải hỏi mấy cha báo chí để biết tên cô.
“Toi rồi đây!”. Tiểu Linh thầm nghĩ. Mọi nỗ lực để thu hút sự chú ý của Vua đất đã có kết quả ban đầu, cô không nghĩ là lại nhanh đến thế. Cô mới chỉ uống ba ly vang và xua đuổi hơn chục gã đàn ông xun xoe để tránh mấy lời xã giao vô bổ. Vua đất đã đứng trước mặt cô, người đàn ông có tài sản lớn nhất trong giới doanh nhân, có bàn tay phù thuỷ thâu tóm toàn bộ các khu đất vàng trong thành phố đang háo hức phát triển này. Một người đàn ông khét tiếng về quan hệ, tầm nhìn và biết biến đất thành vàng.
Tiểu Linh cần ba giây để trấn tĩnh. Cô phải săn bằng được người đàn ông sành sỏi này. Ông gấp đôi tuổi cô, và một cái chớp mắt ranh mãnh cũng đủ để ông đọc được những gì trong đầu cô. Cô luống cuống trước một màn kịch vụng bị giật màn quá sớm.
Tiểu Linh vốn tự hào về trí thông minh cho dù nhan sắc, đôi chân dài và vẻ nữ tính gợi cảm ở cô lắm khi bị người đời dễ dãi quy đồng với một bộ óc bé bằng hạt đậu! Với sắc vóc ấy, cô có thể trở thành Hoa hậu, siêu mẫu, nhưng cô lại chọn làm một phóng viên. Cô là kiểu phóng viên thị trường điển hình với nhan sắc làm cánh đàn ông nhỏ dãi. Tóc mướt, mắt đen loang loáng, phấn son sực nức, áo váy ngất trời chuyên phụ trách mảng bài viết về doanh nghiệp, doanh nhân, kiêm việc phát triển khách hàng quảng cáo cho tạp chí. Dù chỉ ở vị trí phóng viên, nhưng Tiểu Linh là một phần cốt lõi của tạp chí Thương Hiệu. Hàng ngày, hàng tháng, hàng năm, cô là một mối lợi tuyệt vời của tạp chí. Tổng Biên tập khéo léo sử dụng cô như một thứ vũ khí lợi hại, đẩy doanh số quảng cáo của tạp chí lên cao ngất ngưởng. Hầu như Tiểu Linh chưa bao giờ gặp khó với các đại gia. Cứ sau mỗi bài viết của cô về một doanh nghiệp, hay chủ doanh nghiệp nào đó, thì ngay lập tức, ngân sách quảng cáo của doanh nghiệp được rót về tạp chí Thương Hiệu.
Tổng Biên tập “điều” Tiểu Linh đến tiếp cận Vua đất lần này, cũng không ngoài mục đích nhắm thẳng vào kho tiền của ông ta. Bởi ngoài kinh doanh địa ốc, Vua đất còn nắm trong tay tới chục doanh nghiệp khác, kinh doanh xuất nhập khẩu, viễn thông, vận tải, trường học, đồ uống... Nếu tất cả các doanh nghiệp của Vua đất đều đổ quảng cáo vào tờ Thương Hiệu, thì đó quả là một giấc mơ có thật! Tất cả phụ thuộc vào “lưỡi cưa” Tiểu Linh.
Để bớt hoang mang trước ánh mắt sắc như muốn lột trần cô ra ngay giữa khán phòng của Vua đất, Tiểu Linh tự cười mục đích bé mọn của mình: “Tổng Biên tập ơi là Tổng Biên tập, ông thật là tuyệt đỉnh tham lam!”.
Vua đất hơi nheo mắt lại, như để chặn bớt ngọn lửa có thể thiêu cháy một nhan sắc trước mắt ông. Ông cũng chẳng thèm cân nhắc xem giữa cô và mục đích của cô, cái nào nặng hơn. Lúc này, ông chỉ quan tâm đến cảm xúc của ông mà thôi, cái thứ mà ông trời tỏ ra keo kiệt hết sức với ông.
* * *
- Tín hiệu tốt chứ? - Tổng Biên tập hỏi mà không cần ngẩng đầu lên. Khi cánh cửa phòng mới hé mở, dù không quay ra nhìn thì gã cũng biết ai vừa bước vào. Người nữ này tỏa ra một mùi thơm đàn bà quá mạnh, làm mọi thứ của gã dựng đứng cả lên, mà gã lại luôn phải hết sức kiềm chế.
- Có thể tuần tới em sẽ gặp Vua đất để thực hiện bài viết chân dung ông ta.
Tiểu Linh đáp từ tốn như cô không hề quan tâm đến câu trả lời. Cô đã quen với việc sáng nào cũng phải lên phòng Tổng Biên tập (Mà cô vẫn thầm đặt biệt danh là Ma bùn) trình diện một lần. Cô quay mặt ra phía cửa sổ, chăm chú ngắm những chùm hoa sấu xanh nhỏ xen giữa những kẽ lá, cứ như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chúng vậy.
Ma bùn đứng lên, căng mắt nhìn cô phóng viên dưới quyền. Cô mặc áo lụa cánh dơi màu xám rộng thùng thình, với quần jean ống thẳng thoải mái, xăng đan đế bệt, tóc buộc vổng đuôi gà bằng dây thun xanh. Một sợi gió nhẹ bay qua cửa số táp vào mảnh áo lụa, làm nổi rõ những đường nét lồ lộ chết người của Tiểu Linh, cô vội khoanh tay lại trước ngực như để chẹn làn gió ỡm ờ.
Ma bùn đành cụp mắt xuống, đẩy chén trà tới trước mặt cô.
- Tại sao lại “có thể”? - Vì em có đề xuất này: Xong “vụ” Vua đất, em muốn vị trí Thư ký tòa soạn tờ Thương Hiệu?
Ma bùn nhấp một ngụm trà để hoãn câu trả lời. Gã thừa biết sở nguyện của cô, muốn tham gia khâu quan trọng nhất của việc định hướng và tổ chức bài vở cho tạp chí. Cô nuôi tham vọng tổ chức ra một nội dung về phát triển thương hiệu xuất sắc theo kiểu riêng của cô. Còn Ma bùn không mấy coi chuyện đó là quan trọng. Với gã thì một tờ tạp chí cũng là một sản phẩm, là một doanh nghiệp, cần hiệu quả, cần lãi. Quan trọng là mỗi số tạp chí anh kiếm được bao nhiêu tiền. Ma bùn là Tổng Biên tập tiên phong trong việc tổ chức một đội phóng viên thị trường mà Tiểu Linh là người xuất sắc nhất. Gã đặt ra nhiệm vụ chưa có tiền lệ đối với đội phóng viên thị trường, đó là chuyên mục nào trong tạp chí cũng phải gọi được tài trợ, trang tạp chí nào cũng phải câu được tiền từ các ông chủ, các doanh nghiệp. Vì thế, tạp chí của Ma bùn chỉ xoay quanh việc phỏng vấn các đại gia, bàn về các sản phẩm đã, đang và sẽ có thương hiệu! - Tôi thì vẫn bảo lưu điều kiện đổi chác của mình. Ma bùn nói, tay lật giở tờ tạp chí số mới nhất của gã, loáng qua gã cũng biết số này Tiểu Linh đạt hơn 50% doanh số quảng cáo của cả đội.
Tiểu Linh khẽ run lên, dù cô đã va chạm nhiều và đã quen cái lối càn rỡ của Ma bùn đối với phóng viên, nhân viên dưới quyền. Hám lợi, háo sắc nhưng biết tính toán nên Ma bùn vẫn nhơn nhơn như vậy. Nữ phóng viên, nhân viên nào muốn vào làm việc tại tòa soạn phải bước qua một cái cân nhan sắc. Ma bùn không thích nhìn phụ nữ không đẹp! Nghe giang hồ đồn thổi, người nữ nào được tuyển vào tòa soạn tờ Thương Hiệu làm việc cũng đều qua tay Ma bùn một lượt. Họ vì bị ép, vì ham muốn lợi lộc, hoặc vì muốn một chỗ làm ổn định mà chịu làm người tình một đêm của Ma bùn. Gã tung hoành như vậy nhiều năm và xì căng đan động trời trong làng báo chưa bục ra có lẽ bởi gã biết cách chơi đẹp với những người tình một đêm và luôn bít kín mọi lỗ rò thông tin.
Tiểu Linh là trường hợp đáo để nhất khi đến giờ phút này Ma bùn vẫn chưa chiếm đoạt được cô. Gã từng đặt điều kiện vị trí thư ký toà soạn cho một đêm với cô. Tiểu Linh thèm vị trí đó nhưng cô đặt ra điều kiện đổi chác khác.
* * *
Rời khỏi Ballroom một khách sạn 5 sao, Tiểu Linh ngồi yên vị trên chiếc Piaggio chạy vè vè không nhanh không chậm trên phố đêm. Cô lắc lắc đầu như muốn rũ bỏ hình ảnh những bộ váy áo xinh đẹp mới được trình diễn trong show của một thương hiệu thời trang danh tiếng vừa dự. Chúng đẹp, rất hợp với thân hình tuyệt mỹ của cô, và chúng rất đắt, dĩ nhiên rồi. Không phải vì xót tiền mà cô định không mua chúng, mà bởi tủ quần áo của cô đã quá chật! căn hộ hơn 70m2 trong khu chung cư của ba mẹ con cô có ba phần tường bị che kín bởi tủ quần áo. Tiểu Linh thích mặc đẹp, thích hương thơm, thích đồ xa xỉ và thích thay đổi. Mẹ cô thì không ngớt cằn nhằn mỗi khi cô xách thêm một túi giấy về nhà, em gái thì chỉ im lặng và vô tư xài đồ của chị. Tiểu Linh kiếm tiền giỏi nhưng tiêu tiền rất dữ! Và đầu óc cô vẫn trăn trở không yên vì hai tham vọng mà cô chưa đạt được.
Cô hít thở mạnh và thấy cái mùi day dứt trong không khí thành phố. Thành phố đang cày xới thân thể mình mong có được một vóc hài khấm khá hơn, nhưng có vẻ như chưa dám tin vào những thay đổi ấy. Tiểu Linh thở dài, lại loanh quanh nghĩ về Ma bùn và Vua đất. Cô không thể bán mình vì một vị trí trong công việc, nhưng cô có thể bán mình vì một ngôi biệt thự trị giá triệu đô. Cô không băn khoăn liệu mình có đáng giá như thế không, nhưng cô muốn đến chết đi được, một ngôi biệt thự Pháp cổ, có hai tầng, với khuôn viên cây cối thơ mộng nằm bên góc phố hơi vắng. Cô muốn sống với mẹ và em trong ngôi biệt thự ấy, với một căn phòng tứ bề là sách, một phòng có cây đàn dương cầm màu trắng, với những kệ đĩa cao ngất, với một ghế đệm lông vũ mềm ru và tủ cà phê, tủ rượu ngất ngây, với một tầng chỉ để chứa quần áo thời trang và giày dép hàng hiệu, một phòng chỉ trưng những món đồ quý giá mà cô sưu tập... Và cô là nữ hoàng trong ngôi biệt thự ấy.
Tiểu Linh thở dài, tắt máy cho xe trôi xuống dốc căn hầm để xe chung cư mà ba mẹ con cô đang ở. Ngày mai cô sẽ thực hiện cuộc phỏng vấn để viết bài về Vua đất. Cô sẽ... mà biết thế nào được! Người ta khó có thể định đoạt được cuộc đời mình.
* * *
Tiếng gà gáy dõng dạc làm Tiểu Linh choàng tỉnh, cô với tay bấm nút dừng báo thức trên điện thoại rồi ngồi bật dậy, tim đập thình thịch. Cô nhớ nhiệm vụ của mình hôm nay: phỏng vấn Vua đất. Tiểu Linh nhoài người với tay mở cửa sổ, không khí buổi sớm mát lạnh, thoảng mùi hương nhu, cô nhắm mắt, hít hà chút hương hiếm gặp nơi phố xá này. Hoàn toàn tỉnh táo, cô sắp xếp đồ nghề tác nghiệp: 1 máy ghi âm, 1 máy ảnh, 1 sổ ghi nhỏ bìa da, 2 bút trơn mực, 1 trâm cài tóc bằng bạc trắng nhọn hoắt mà cô mua lại của một cô gái Thái dám bỏ chồng, 1 hộp xịt cay do đồng nghiệp tặng. Cô bất giác bật cười khi sờ đến hai món cuối cùng, dụng cụ hỗ trợ tác nghiệp của một phóng viên chân dài.
Tiểu Linh vẫy một xe ôm chở cô đến cổng tòa soạn tạp chí Thương Hiệu. Cổng sắt vào cơ quan vẫn khoá im ỉm, phố thưa xe qua lại, Tiểu Linh loanh quanh đi lại dưới tán lá cây trứng cá trước cổng. Người cùng cơ quan, người quen qua công việc hầu như không biết nhà cô ở đâu, hay gia đình cô có những ai, làm gì. Đó là bí mật, nơi cất giấu sự an toàn của cô. Chiếc Hummer màu đen rắn rỏi và uy lực xẹt nhẹ cạnh vỉa hè, Vua đất nhảy xuống mở cửa xe cho Tiểu Linh, hôm nay ông tự lái.
Ông mặc bộ đồ màu xanh lá đậm, kiểu nhà binh, cặp kính mắt lớn che kín nửa khuôn mặt, khó hiểu! Từ ông toả ra mùi hương gỗ đậm, không dễ thẩm thấu, nhưng khó quên.
Tiểu Linh cảm thấy khó mở lời. Cô không cố, mà im lặng dõi mắt qua cửa xe, nơi cảnh vật vun vút trôi qua. Vua đất lái xe như báo săn mồi, nhanh, lẹ, uyển chuyển, tận lực chính xác. Tiểu Linh kín đáo ngắm cái gáy phẳng của Vua đất, cô tự hỏi không biết điều gì đang diễn ra trong bộ óc kỳ quái này. Bộ óc có thể xoay chuyển, tác động vào sự thay đổi cục diện kinh tế của thành phố. Từng là một thiếu niên lầm lũi lớn lên từ khu đất dân giang hồ lấn chiếm ven đê với những dãy nhà lố nhố tạm bợ và rách như tổ đỉa, chàng trai trẻ sớm nhận ra rằng chỉ có đất mới giúp người ta vọt lên, anh quyết định chọn đất, bám vào đất, biến đất thành vàng. Anh khởi đầu bằng nghề môi giới địa ốc. Lúc hai nhăm tuổi, anh đã trở thành người bán nhà giỏi nhất vùng, ai muốn bán nhà nhanh thì tìm đến anh, ai muốn tìm căn nhà ưng ý nhất cũng chỉ biết hỏi anh. Số điện thoại di động với dãy số 5 “san phẳng” luôn gắn với thương hiệu Vua đất của anh. Cao điểm có ngày anh chắp mối giao dịch thành công tới hai căn nhà, thu phí 2% giá bán. Tài thương thuyết khiến các giao dịch của anh thành công ở mức cao đến khó tin. Có tiền, anh đầu cơ đất, thuê đất dài hạn, “lobby” lẩn quẩn thế nào lại hoán đổi thành đất dân cư, rồi quy thành khu đô thị mới, anh làm đường, xây một khách sạn cao vút lên làm “chim mồi”, chia lô hút dân ào đến nộp tiền mua lô. Cứ công thức ấy Vua đất hốt bạc, rồi đi lại với quan chức, giao dịch với đối tác nước ngoài, thâu tóm những dự án lớn nhất. Đất nước đang trong cơn háo hức phát triển, anh phải tranh thủ xơi những miếng ngon nhất, to nhất. Sau này mọi thứ đâu vào đấy cả, khó khăn hơn, thì anh đã nắm trong tay những khu đất vàng rồi. Các đối thủ đành trật tự xếp phía sau. Vua đất nói với đám “cò” và đội “chim mồi” thiện nghệ của ông: “Hãy làm vượt mức những gì các anh có thể làm, đẩy giá đất lên càng cao càng tốt!”. Khi giá nhà đất trong nước cao đến mức vô lý, thì Vua đất chốt hạ. Tận dụng lúc thị trường chứng khoán của các nền kinh tế mạnh suy sụp, phải bán tống bán tháo bất động sản với giá rẻ như cho, Vua đất bắt đầu chào mời các nhà đầu cơ mua nhà ở Mỹ, Anh với giá hấp dẫn không ngờ...
Chiếc Hummer dừng giữa một bản người Mông. Lũ trẻ con trong bản quây chặt hai người, đứa nào đứa nấy má đỏ rực dưới lớp ghét cóc cáy mũi dãi, mồ hôi và bụi đất. Vua đất đưa cho chúng một bọc kẹo để chia nhau rồi ông ngồi xuống một bậc đá trước cửa nhà sàn, đốt thuốc lá.
Ông nheo mắt bảo Tiểu Linh:
- Cô ngồi xuống đây, và hỏi gì tùy thích cho bài viết của cô. Lúc này tôi cực kỳ thoải mái, và có thể trả lời gần hết những câu hỏi khó của cô.
Dù ghi âm, nhưng Tiểu Linh vẫn hý hoáy ghi chép vào sổ những gì cô cảm nhận. Cô ngạc nhiên khi hình ảnh của Vua đất biến đổi dần qua câu chuyện. Cô sợ rằng mình có cảm tình với ông.
- Cô tắt máy ghi âm đi, và theo tôi. Tôi sẽ chỉ cho cô chốn này.
Cô theo ông leo ngược lên một ngọn núi lớn, bao kín bởi rừng già, theo lối của những người đi rừng kiếm củi, rất khó leo bởi dốc đứng. Cô vẫn tranh thủ liếc trộm tấm lưng rộng của ông và hít sâu, phân biệt mùi hương tỏa ra từ ông giữa mùi tươi mát và lạnh thâm u của rừng già, núi đá. Ông cứ đi miên man, không hề quay đầu lại, cũng không hề chìa bàn tay ra cho cô, leo dốc đứng mà giọng ông đều đều, y như đang đi bộ trên đường phẳng:
- Đây là Núi Tổ, ít ai lường được giá trị của nó, tôi đang chuẩn bị mua cả vùng núi này và xây một khu nghỉ dưỡng bên hồ dưới chân núi, hút khách đến nghỉ dưỡng, kết hợp du lịch sinh thái và lịch sử. Việc này làm tôi mê thích nhất. Lác đác có những biệt thự bám theo sườn núi, ẩn hiện giữa cây rừng. Tuyệt! cứ tưởng tượng mà xem, cô có thể tự tay nhóm lửa, bên những người thân, ngắm một chú heo giữa rừng vắng...
Vua đất chợt quay người lại, ánh mắt ông rực sáng. Tiểu Linh choáng váng vì một cơn xốn tim như lần trước, cô bất giác lùi lại một bước. Nhanh như báo, Vua đất tóm vai cô, giữ chặt, ngăn một cú ngã. Cô rúm người lại, đến mức phải nhắm mắt.
- Cô đỡ rồi chứ, tôi không nghĩ là cô bệnh tim! - Vua đất giễu cợt, ông đứng chẹn phía sau, đẩy Tiểu Linh đi trước, nhưng ánh mắt ông là lạ, và ông quay sang bên tránh nhìn cô.
Một gốc dẻ chắn ngang lối, Tiểu Linh dừng lại, tựa vào gốc cây. Ông tiến lên đứng ngang bên cô, cô lại gai người khi mùi hương gỗ từ thân thể ông lan tới.
- Tôi muốn có một bức ảnh của ông khi ông đang leo núi.
- Để làm gì?
- Tôi sẽ... Đăng cùng bài viết về ông.
- Đăng lên tờ Thương Hiệu của một cha nào đó mà cô đang tận tụy làm việc cho hắn ư? Không đời nào! cô quên bài viết này đi!
Tiểu Linh nhìn thẳng vào mắt Vua đất. Im lặng.
- Thế này nhé, cô bé. Ta nên tiết kiệm thời gian và năng lực của cô. Tôi và cô cùng cần một tờ tạp chí. Với cô, nó là danh dự, là đam mê, là nghề nghiệp. Còn với tôi, đơn giản nó là tài chính, là quan hệ, là quyền lực, một thứ quyền lực thứ tư mà giới truyền thông các cô vẫn thường vỗ ngực tự hào. Vậy cô hãy quên tờ Thương Hiệu đi, và bắt đầu tờ tạp chí mới của cô và tôi.
* * *
Tiểu Linh chuyển đến ở và làm việc trong ngôi biệt thự Pháp cổ mà Vua đất dành cho cô. Cho dù đó như một giấc mơ có thật thì cô vẫn chưa dám để mẹ và em gái đến ở chung. Trong cô vẫn phập phồng những dự cảm không hay. Cuộc sống đầy bất trắc của một phóng viên thị trường đã dạy cô luôn phải tính cho mình vài lối thoát bí mật. Dù vậy, đêm đêm, khi công việc kết thúc, khi chạy xe chầm chậm trên phố, cô bắt gặp mình hay nhìn xoáy vào những khu nhà cũ kỹ chen chúc, bé nhỏ cố ngỏng lên một cách tội nghiệp bên những tòa nhà chọc trời đồ sộ hãnh tiến. Trong thành phố, cô cố xua đuổi cái mùi đe dọa tỏa ra từ đó, nhưng nó ám ảnh tới cả giấc ngủ đêm một mình trong tòa biệt thự lớn. Đêm thật khuya cô mới đi ngủ. Cô để nhiệt độ phòng thật lạnh, chui vào một cái váy ngủ satin mềm rộng rồi nằm lút trong đống chăn gối bồng bềnh toả mùi hoa cúc. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô thường tưởng tượng cảnh Vua đất bất ngờ xuất hiện trong đêm và nghiến nát cô, nhưng ngay sau đó, khi thì một làn gió lạnh bất thần làm cô tê cứng như đá, khi thì hình bóng một người đàn bà xuất hiện chập chờn bên giường, khiến cho sự bắt đầu là một khoái cảm chinh phục, và kết thúc luôn là sự sợ hãi và ê chề...
Cô chấp nhận trở thành đào của Vua đất. Cô xuất hiện bên ông như một đóa hoa rực rỡ, quý báu và kiệm lời trong những buổi ông tiếp đối tác quan trọng hoặc quan chức. Mối quan hệ của họ là gì, và sẽ đi tới đâu, cô không bao giờ hỏi và ông cũng không bao giờ nói. Chỉ có những trao đổi rất nhanh bằng ánh mắt. Và cô tin là mình được bảo vệ!
Thảng hoặc có những phút chơi vơi hiếm hoi, Tiểu Linh nghĩ về vợ chính thức của Vua đất. Người đàn bà ấy sinh hai con trai cho Vua đất, sống lặng lẽ một cách ghê gớm, một hậu phương vững như bàn thạch của Vua đất. Vẻ ngoài chị ta hầu như chỉ chăm chút lo cho hai đứa con trai, còn không hề để mắt đến chuyện làm ăn hay gái mú của chồng, nhưng sự thực lại không thế. Qua cách nhân viên thân cận của Vua đất nghiêm cẩn nói về “chị Hai” thì cũng có thể ngầm hiểu sức mạnh của người đàn bà này. Chị Hai biết rõ những người phụ nữ nào đang cặp kè và nhìn thẳng vào ví chồng mình, nhưng chị không cần nói nửa câu, bởi chị quá hiểu trò chơi, và biết họ chỉ như một thứ đồ trang trí của chồng chị. Với chị, những gì có ích cho chồng thì chị sẽ để yên. Với lại, chị cũng hiểu sẽ là thiếu lý lẽ nếu chị ham muốn sở hữu theo cách thông thường một yếu nhân như Vua đất.
Những gợn suy nghĩ ấy chỉ thoảng qua rất nhanh, bởi Tiểu Linh đã dồn tâm sức vào mối quan tâm khác. Nhờ tài xoay trở của Vua đất, cô đã có trong tay giấy phép của tờ Hàng Hiệu. Giờ thì cô đã có nó, một tạp chí của riêng mình. Cô được tận mắt thấy nó ra đời, bắt tay vào việc gây dựng nó, cô sẽ thấy nó lớn lên, thậm chí phải cùng nó trải qua những cơn vật vã, thấy nó sống, theo đúng kiểu mà cô muốn. Tạp chí Hàng Hiệu giúp người ta hiểu và biết yêu những món đồ đẹp đẽ, xa xỉ, cho người ta thú tận hưởng những món đồ đó như một phần ý nghĩa cuộc sống, như một phần tôn vinh giá trị cá nhân và thôi thúc người ta muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa để tận hưởng những điều, những vật dụng xứng đáng với họ, những thứ khiến người ta có giá trị cao hơn hẳn đồng loại! Số Hàng Hiệu đầu tiên ra đời, không băng rôn cờ quạt quảng cáo, không tiệc mừng sang trọng trong khách sạn năm sao như người ta đồn đoán, nhưng nó đã chiếm vị trí trưng bày đỉnh ở tất cả các sạp bán lẻ và tất cả dân báo chí đều xì xào bàn tán về nó, dân phát hành thì tranh giành để bán nó, và bằng một cách nào đó, nó được ấn hành tới các doanh nghiệp lớn, xuất hiện trên tất cả các bàn làm việc của các ông chủ!
* * *
Ma bùn ném xoạch tờ Hàng Hiệu xuống mặt bàn, thực ra gã chỉ muốn giày xéo lên nó cho bõ tức! chẳng những không rút được tiền từ kho của Vua đất, con gà đẻ trứng vàng của gã cũng đã bay thẳng đến cái tổ dệt bằng vàng của Vua đất và nhập cư luôn ở đó. Gã muốn xả súng vào thằng cha ma quái chết tiệt đó ngàn lần. Gã nhổ văng một bãi nước bọt qua cửa sổ rồi bốc máy điện thoại. Năm phút sau, một chân dài khác xuất hiện trước mặt gã, long lanh chẳng kém gì Tiểu Linh.
- Nhiệm vụ của cô là làm phân tán tư tưởng của Tiểu Linh. Cô biết đấy, giờ thì cô ta như một con trâu điên, và thị trường của tờ Thương Hiệu bị thu hẹp chỉ vì của nợ này. Tôi không muốn phải nhìn thấy nó nữa.
- Em không khẳng định là mình sẽ thành công, nhưng em ghét Tiểu Linh, và Vua đất là một ca thú vị. Em sẽ làm!
- Hắn ma mãnh và biến hóa như thần. Nhưng biết đâu đấy, người ta vẫn bảo: “Anh hùng không qua ải mỹ nhân”.
- Em sẽ làm mọi cách để phát hiện ra gót chân A- sin của Tiểu Linh. Chỉ cần anh treo phần thưởng xứng đáng.
- Tôi biết cô muốn điều gì. Nếu cô thành công với vụ Tiểu Linh, cô sẽ có nó. Còn ngược lại, nếu cô ngoan ngoãn rúc vào cái tổ chim vàng đó, thì cô sẽ phải trả giá!
- Em hiểu luật chứ! Anh không cần nhắc. Cô phóng viên chân dài hôn phớt lên má Ma bùn, nhanh chóng biến ra khỏi phòng. Đưa ra chiêu thứ nhất này, Ma bùn vẫn có hy vọng. Dù gã biết, Vua đất chỉ cần thảy ra một chút trong khoản tiêu vặt của ông ta, là cũng đủ nuôi cả tòa soạn của Tiểu Linh. Nhưng Ma bùn cũng biết, Tiểu Linh không muốn thành một chủ bút như thế. Khi cô đã có được điều cô muốn, cô sẽ lăn xả thân mình vì nó, và trong lúc cô mải mê với Hàng Hiệu, không có thời gian chăm sóc Vua đất, cô phóng viên chân dài thứ hai kia sẽ cắn được một miếng cho mình. Nghĩ như vậy nhưng Ma bùn vẫn chưa dừng lại. Trong mọi trường hợp, gã không bao giờ chỉ cho phép mình đưa ra một phương án duy nhất. Luôn phải có ít nhất hai phương án dự phòng. Ma bùn ngồi xuống bên bàn Tổng Biên tập bè bè, vặt râu nhẩn nha nghĩ đến phương án hai, đó là cái bàn thạch, chị Hai khét tiếng lặng im của gia đình Vua đất. Phải kích đúng kích đủ làm bà ta nổi ba máu sáu cơn mới được. Gì thì cũng chỉ là giống đàn bà mà thôi.
Tạp chí Hàng Hiệu ra đến số thứ năm, thì Tiểu Linh vẫn trong một cơn say khó kiềm chế. Cô ăn, ngủ cùng tạp chí. Bản kế hoạch treo trên tường phòng làm việc của cô chi chít những vạch ngang và dòng chữ đỏ điều chỉnh. Sáng sáng cô gào thét với đội sales mà cô hớt váng từ những báo bạn, tống họ ra đường và chờ đợi những cú điện thoại báo hợp đồng đã được ký từ họ, rồi tối đến cô lại vỗ về họ, ép họ ăn những bánh kem ngọt ngào để bồi dưỡng. Không khí trong tòa soạn sôi sùng sục. Khi tạp chí đã phát hành thì không một tờ nào được phép quay trở lại tòa soạn. Không có chỗ cho kho chứa báo ế! Phải tìm mọi cách bán hết, cho đến tờ cuối cùng. Nguyên tắc đặt ra là khách càng bỏ nhiều tiền thì họ càng biết quý sản phẩm họ mua được. Bản thân Tiểu Linh cũng tự vắt sức mình từng giờ. Cô ngủ tối đa năm tiếng một ngày và thậm chí cô làm báo cả trong giấc ngủ. Cô để mắt đến cả gã đàn ông cà phê một mình trong quán nào đó, tay lật giở tờ Hàng Hiệu của cô, hay một nghệ sỹ danh tiếng thèm thuồng ngắm những món hàng hiệu long lanh in nổi bần bật trên từng trang tạp chí... Khi cần, cô trực tiếp đi chăm sóc những hợp đồng lớn cho cả năm. Cô không ngại những vất vả chống lại những đòi hỏi quan hệ của những ông chủ doanh nghiệp lớn. Làm sao để ký được những hợp đồng quảng cáo mà không phải ngửa ra với khách hàng. Đó là những ca khó, những thách thức mỗi ngày, những lo lắng mà cô phải chịu đựng trong cái nghề nghiệt ngã mà cô chọn. Cô đã nhiều lần rơi nước mắt vì khách hàng và học được chữ nhẫn. Bởi cô là chủ. Ngoài việc đó ra, thì những đồn đoán xì xầm sau lưng cô chỉ là rác rưởi. Cô tận hưởng khoảnh khắc đứng vẩn vơ cạnh sạp báo, theo dõi người ta bỏ tiền ra mua tờ Hàng Hiệu, hoặc háo hức đọc cọp nó.
Vua đất không nói gì, không mảy may tác động, ông đôi khi thích thú đứng xa xa ngó cô làm việc. Xong cú hích quan trọng của mình, ông thấy rõ cô lăn xả thân mình, tự đi bằng đôi chân của cô và tự trả giá. Ông đã không đầu tư nhầm.
* * *
Lần đầu tiên Phi Yến, một phóng viên chân dài khác xuất hiện bên Vua đất, Tiểu Linh đã biết tin. Cô nhíu mày một giây, rồi quyết định không quan tâm. Sau đó, tin tức về Phi Yến và Vua đất, bằng cách nào đó, luôn khéo léo lọt vào tai cô, hay xuất hiện trước mắt cô hàng ngày, hàng giờ. Không ghen tuông, nhưng tổn thương vẫn trào lên từng đợt trong tim và cô lại hay nghĩ về “chị Hai” hơn. Người đàn bà bản lĩnh lạ lùng ấy không dễ có. Cô cũng không giận Vua đất, bởi cá tính phức tạp ấy cho đến mãi sau này chắc gì cô đã hiểu nổi. Cô tự nhủ rằng: cô đã có tờ tạp chí mà cô muốn, cô đã có ngôi biệt thự cô hằng mơ. Còn người đàn ông kỳ lạ ấy cô cũng muốn, nhưng để có một con người thực khó lắm thay. Khó hơn tất thảy! chỉ có một cách là cô không cần. Cô chỉ không cần thôi là đủ. Cô thấy mình hàng chục, hàng trăm lần tự thuyết phục mình là cô không cần. Bởi nếu thấy cần, cô sẽ quẫn trí và tờ Hàng Hiệu sẽ hỏng.
Lần đầu tiên sau bảy tháng trời sống căng như dây đàn vì tờ Hàng Hiệu, Tiểu Linh thấy mệt, thấy cần nghỉ ngơi. Cô tắt máy điện thoại giữa giờ chiều, thời khắc làm việc quan trọng nhất, căng nhất trong ngày, và trở về phòng riêng. Cô đóng các cửa, kéo rèm. Tờ Hàng Hiệu đang phát triển rất nhanh, cô biết thế. Cô đã cười sung sướng và đắc thắng. Lúc này cũng nên thế chứ. Vậy mà lúc này cô ngồi bệt xuống sàn gỗ, cho phép mình khóc tả tơi. Cô là một người đàn bà bình thường, hay phi thường? có lẽ cô là cái gì ở giữa hai cái đó. Che chắn bao nhiêu cũng không đủ. Mẹ và em gái, “chị Hai”, Phi Yến, những gương mặt ấy bay vòng quanh cô.
Cửa phòng bật mở, Vua đất đột ngột xuất hiện trong bộ đồ thể thao thoải mái. Ông nheo mắt nhìn Tiểu Linh ngồi nhỏm dậy trên sàn. Cô không biết là mình đã nằm khóc trên sàn nhà bao lâu, phía sau lưng Vua đất là màu trời đêm u uẩn. Điều gì đã khiến ông đến đây, vào lúc này?
- Vào phòng rửa mặt đi, cô gái! Em không hợp với nước mắt đâu!
- Có lẽ, anh nên đi thì hơn. Tôi sẽ gặp anh lúc khác.
- Tôi không phải là hạng người để người khác bảo tôi nên làm gì.
- Đã từng nhiều đêm, trong căn phòng này, tôi chờ anh đến, nhưng anh không đến. Còn lúc này, xin lỗi, tôi không mong anh một chút nào, sau này thế nào, tôi không biết. Và tôi luôn muốn làm theo ý thích của mình, bất chấp hậu quả. Tôi nhắc lại. Tôi muốn anh ra khỏi đây ngay lúc này.
- Cô cũng có lúc bướng bỉnh đến thế này sao. Được, tôi chỉ đi khi làm được điều này.
- Điều gì?
- Cởi quần áo ra! cô sựng người! Giống như vàng bị lửa nung chảy. Cô sợ điều gì chứ? Điều gì đe doạ, ám ảnh cô?
Cô nắm chắc chiếc bình pha lê trên bàn. Một cú vung tay bị chặn lại, vụn pha lê tung tóe trên sàn. Cô bị đẩy ngã xuống những mảnh lấp lánh. Pha lê lạnh và dòng máu ấm. Một mảnh vỡ trong tay cô vạch lên mặt người đàn ông, máu của ông hoà lẫn máu trong tay cô. Rồi cả hai tay cô bị bẻ quặt ra sau lưng. Ông dùng răng xé toạc tấm váy nhiễu trên người cô. Bầu ngực cương cứng với hai núm nhỏ nảy lên phản bội cô. Ông ngoạm vào đó làm cô nghẹn ngào, rồi ông đi vào thân thể cô như mãnh thú. Làn da trắng mờ, pha lê long lanh và máu đỏ, như một bản rock cuồng dại. Đau đớn và hoan lạc, sự hòa quyện và đối đầu ấy là vĩnh cửu. Một dòng nước trong vắt sượt xuống thái dương cô, chảy lẫn vào tóc đen. Không thể khác được. Cô phó mặc mình cho những điều cô không bao giờ kiểm soát nổi...
Một bóng đàn bà bất ngờ xuất hiện nơi cửa. Ánh mắt bà bình thản đến lạnh lùng nhìn cái kết cục nhàu nhĩ ê chề rồi quay gót. Đọng mãi lại khung cửa gothic là nụ cười thản nhiên đến bí hiểm...
Vua đất rời phòng với một cái nhếch mép mơ hồ. Tiểu Linh cắn răng vào gối khóc đến mê mệt trong một cơn đau điêu đứng...
Tiểu Linh choàng dậy trong một nỗi khiếp đảm. Chợt nhận thấy mình hoang mang trong căn biệt thự mà đến lúc này cô ý thức rất rõ ràng: cô không có thứ gì để bảo đảm quyền sở hữu.
* * *
Hơn tháng nay rồi Vua đất không gặp cô mà chỉ gửi đến một bản kế hoạch, đúng ra là một yêu cầu về lộ trình phát triển của tờ Hàng Hiệu, với mục tiêu cao ngất. Lại một kẻ tham lam chết tiệt nữa. Cô hiểu tại sao ông lại giàu. Nhưng cô không khỏi cảm thấy kinh ngạc với những suy tính của ông trong bản kế hoạch đó. Tại sao chưa bao giờ làm báo mà ông lại hiểu và tính ra những nước đi tuyệt chiêu thế. Cô mỉm cười chua chát và cảm thấy một sự hỗ trợ ngầm, chắc chắn, khó diễn tả từ Vua đất, cho dù cô và cả ê kíp sẽ phải vắt sức ra cho bản kế hoạch “điên rồ” đó.
Vua đất cho xe đến đón Tiểu Linh đột ngột. Người lái xe lạ mặt bảo ông đang chờ cô. Tiểu Linh thấy hơi lạ, bởi thông thường, ông hay báo trước cho cô về cuộc gặp, để cô chuẩn bị phục trang cho hợp trong những buổi tiếp khách, dạ tiệc... Nhưng ai mà biết trước được Vua đất sẽ cư xử kiểu gì? Tiểu Linh chọn một bộ trang phục đêm khá nữ tính nhưng an toàn và lên xe. Lại một biệt thự Pháp cổ. Người lái xe trao đổi gì đó với bảo vệ, xe tiến vào sân. Khoảng sân chìm trong bóng tối. Tiểu Linh hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn bước vào, mở cửa phòng lớn.
Vua đất ngồi thoải mái trong salon, tay cầm ly brandy, giữa sàn nhà, Phi Yến nhảy múa oằn oại trong tiếng nhạc rock. Cô ta ngoái nhìn Tiểu Linh một giây rồi tiếp tục uốn éo. Tiểu Linh thấy khô họng. Cô sẽ bước vào, sẽ lôi cô gái ra? Hay cô sẽ mặc kệ? Hay sâu thẳm trong cô là cơn lồng lộn của quỷ?
Thấy lành lạnh sống lưng, Tiểu Linh quay phắt lại. Người đàn bà trung niên đứng đó, trong bóng tối, lạnh lùng nhìn cô, nhìn xuyên qua cô về phía sau.
Người đàn bà quay gót, lướt nhẹ như một bóng ma. Gió đêm phào một hơi. Lạnh buốt...