Số lần đọc/download: 11378 / 26
Cập nhật: 2015-07-23 15:07:01 +0700
Chương 2
H
ai tháng sau, Thuý Ái vơi buồn cô trở lại giảng đường tiếp tục học năm cuối Đại học Y khoa.
Ngồi trong giảng đường, Thuý Ái chợt nhớ một người. Có lẽ người ấy đã quên cô mất rồi.
Một chàng bác sỹ y khoa, anh đã rời quê hương đi tu nghiệp nước ngoài đã hai năm Thuý Ái đã không nhận được tin tức gì. Cuộc tình đẹp như bài thơ của cô chắc hẳn bay đi như một cánh diều đứt dây. Thuý Ái không còn chút hy vọng nào.
Cô bạn ngồi cạnh cứ len lén nhìn chàng trai kế bên rồi cười khúc khích. Hình ảnh ấy khiến cô nhớ day dứt Quốc Tâm, nhớ ngày hai đứa gặp nhau trong giảng đường này.
Tiết học trôi qua thật nặng nề, Thuý Ái mong sao hết giờ, cô trở về nhà để gặp Kỳ Nhiên. Chính anh đã làm cho cuộc sống Thuý ái vui tươi hôm nay.
Buổi chiều, Thuý Ái rón rén đến cạnh Kỳ Nhiên khi anh đang xây lại dãy hồ nuôi cá cảnh đủ màu ở trước sảnh của biệt thự hoa cúc:
- Hù!
Kỳ Nhiên giật mình quay lại:
- Kìa! Cô làm tôi hết hồn. Cô về từ bao giờ vậy Thuý Ái? Hôm nay đi học trở lại có vui không?
- Vui mà cũng buồn.
Kỳ Nhiên ngồi xuống ghế đá gần đó lấy làm lạ hỏi cô:
- Cô nói gì tôi không hiểu?
- Thật ra thì vui nếu mình gặp được người thân hoặc bạn bè. Nhưng ở đó không có ai quen hoá ra là buồn.
Kỳ Nhiên mỉm cười:
- Tưởng gì lúc đầu ai chẳng xa lạ vài ngày sẽ quen. Lúc đó cô chẳng, muốn về cái nhà này.
Lắc đầu Thuý Ái bật cười:
- Không đâu dù quen tôi cũng trở về đây sau buổi học anh ạ.
- Cô yêu nơi này lắm hả?
Thuý Ái gật đầu:
- Từ lúc anh vào làm cho biệt thự Hoa Cúc nơi đây dường như sự sống được sinh sôi.
Kỳ Nhiên thấy cô chủ khen anh chỉ nhếch nhẹ môi:
- Cảm ơn cô quá khen!
- Không, tôi khen đúng người đúng việc anh đừng có mắc cỡ.
Bị Thuý Ái trêu, Kỳ Nhiên hơi ngập ngừng:
- Tôi đâu có mắc cỡ chỉ ngại một điều không biết cô khen thật lòng không.
Hay chỉ vì cô muốn làm tôi vui.
Thuý Ái cười khúc khích:
- Tôi phải cảm ơn anh nhiều hơn vì anh đã đem lại cho tôi nhiều niềm vui mà trước đây chưa hề có.
- Vậy hả hôm nay cô muốn tôi làm gì?
Thuý Ái chống hai tay lên hông đi một vòng biệt thự. Cô nhìn ngắm bên ngoài sân, Trên khung cửa sổ. Hình như nơi nào cũng toát lên một vẻ đẹp quyến rũ.
Kỳ Nhiên đã làm đủ thứ việc để lấy lại niềm vui cho cô như trồng lại các luống hoa cúc đủ màu. Vườn hoa cúc héo rũ hôm nay giờ đang bừng sáng bởi các màu sắc lạ lẫm màu tím than, màu tổ ong, màu vàng đỏ xanh cam. Một con người có đôi mắt thẩm mỹ.
- Kỳ Nhiên, chiều nay anh thay lại bộ màn cửa sổ cho Thuý Ái nha!
Anh không nhìn lên hỏi:
- Màu gì hả cô bé?
Cách nói chuyện thân mật của Kỳ Nhiên làm cho Thuý Ái có cảm tình với anh hơn. Cô cười thích thú:
- Tuỳ anh chọn, vàng chanh có hợp không nhỉ?
Kỳ Nhiên đáp ngay:
- Điều gì mình thích thì cứ làm, ý kiến của người khác chỉ để tham khảo thôi.
Hễ cô vui tôi sẵn sàng phục vụ ngay.
- Vậy à? Tôi muốn thay toàn bộ rèm cửa màu vàng chanh, anh giúp tôi nhé?
- Rất sẵn sàng.
Kỳ Nhiên làm tất cả theo ý thích của Thuý Ái. Biệt thự hoa cúc luôn rực rỡ vì những sự thay đổi ấy. Thuý Ái mê cảnh với niềm vui vô bờ. Hình như từ ngày có mặt Kỳ Nhiên đến nay. Cuộc sống trong gian biệt thự này ấm cúng thêm ra. Cô rất vui vì sự có mặt của anh.
Và Thuý Ái cũng lấy làm lạ khi Kỳ Nhiên làm mọi việc anh không hề từ chối điều gì cô yêu cầu. Trái lại anh còn mang hết nhiệt tình ra để phục vụ cho cô. Vì lẽ gì chứ. Phải chăng là tình yêu?
Thuý Ái che miệng cười khi thấy anh chăm chỉ miệt mài xây hồ cá. Bàn tay anh thật khéo. Cô rất thích nhìn Kỳ Nhiện làm việc. Cô thầm tiếc anh chỉ là một sinh viên nghèo.
- Sao anh biết đủ nghề vậy Kỳ Nhiên?
Kỳ Nhiên đặt cục gạch lên trên đáp:
- Vì số nghèo đeo đẳng nên chuyện gì tôi cũng cố làm cả nên biết rành mọi thứ, mọi nghề.
- Anh đừng mặc cảm tự ti quá Kỳ Nhiên ạ! Hãy sống thoải mái, anh sẽ thấy dễ chịu hơn.
Nghe cô nói Kỳ Nhiên bật cười:
- Tại gia đình cô giàu nên cô sống rất thoải mái? Còn những người nghèo như chúng tôi khó nghĩ khác đi được.
Thuý Ái nói như khuyên:
- Giàu là chuyện ngoài thân. Biết đâu sau này anh giàu không chừng.
Kỳ Nhiên nở nụ cười héo hắt:
- Ngày ấy chắc xa lắm.
Thấy anh buồn, Thuý Ái bỗng thương hại anh:
- Trông anh kìa, nhìn mặt anh tôi tưởng trái đất này sắp bị huỷ diệt.
- Tệ vậy à? Tôi không thích than vãn chỉ tại cô hỏi tôi mới nói thôi.
- Tôi biết anh không phải là người yếu đuối, chịu sự nhờ vả của người khác, chỉ tại hoàn cảnh.
- Xem ra cô rất hiểu và thông cảm với người khác.
Thuý Ái hơi buồn, đôi mày nhíu lại:
- Gia cảnh tôi chỉ hơn anh ở cuộc sống vật chất đầy đủ, còn mặt khác rất buồn anh ạ.
Kỳ Nhiên có vẻ chăm chú muốn nghe:
- Cô cũng buồn sao? Vậy mà tôi cứ tưởng...
Thuý Ái đan hai bàn tay vào nhau mơ màng:
- Anh tưởng tôi sung sướng hả?
- Nhìn cô như một tiểu thư đài các sang trọng. Vậy gia tài này của ai?
Thuý Ái mắt ngó mông lung ra ngoài:
- Của ông bà và chú tôi. Cha mẹ tôi mất cả chỉ còn ông chú Minh Hữu và bà vú, nên anh đến đây chúng tôi càng vui.
Hình như Kỳ Nhiên không chú ý lắm anh đang suy nghĩ mông lung:
- Vậy à?
- Bình thường tôi và chú ít nói chuyện nên tôi rất cô đơn.
- Cô có được phân tài sản nào không?
- Tài sản à? Tôi không để tâm đến điều này, chú tôi lo cho tôi an học tôi không biết.
Kỳ Nhiên hỏi thêm, hình như anh ta đang quan tâm đến điều gì đó:
- Chắc chú cô giàu lắm nhỉ? Tôi thấy anh ấy rất phong lưu.
Thuý Ái không giấu giếm. Cô nghĩ Kỳ Nhiên là kẻ thật thà nên kể cho anh nghe tất cả. Thỉnh thoảng cô lại nghe Kỳ Nhiên hỏi về số tài sản của cô, của cải hiện có thật khó hiểu. Cô nghĩ anh thuận miệng hỏi cho vui thôi:
- Chú ấy rất thương tôi, vì tôi là đứa cháu duy nhất.
Kỳ Nhiên dừng tay lại nhìn về phía Thuý Ái:
- Cô lớn rồi nên hỏi chú mình về dì chúc của ba mẹ. Sau này chú cưới vợ sẽ nảy sinh bao điều vui buồn. Cô thật thà quá?
Thuý Ái cắn môi suy nghĩ, lúc sau cô nói:
- Tôi tin chú của mình lắm. Của cải ba mẹ để lại cho tôi, không có vấn đề gì đâu.
Không nhìn cô, Kỳ Nhiên khoát tay:
- Thôi đừng nói chuyện này nữa, tôi chỉ nói cái lý cho cô hiểu thôi, chuyện gia đình cô tôi đâu dám xen vào, chúng ta nói chuyện khác vui hơn đi!
Thuý Ái nở nụ cười duyên:
- Anh bỏ xuống đi, vào đây ăn chút gì nha Kỳ Nhiên.
Kỳ Nhiên vui vẻ gật đầu:
- Cô chủ tốt với tôi quá!
- Nè, anh đừng có gọi cô chủ nghe kỳ lắm, anh là ân nhân của tôi mà.
- Ân nhân là trước kia, còn bây giờ tôi làm công cho cô. Hai vị thế khác nhau cô thông cảm.
- Anh khách sáo quá Kỳ Nhiên à!
Kỳ Nhiên bỗng nhìn cô đăm đăm, cái nhìn lạ lùng đằm thắm yêu thương:
- Thuý Ái, cô làm tôi xúc động quá.
Thuý Ái cười đáp lại:
- Chính anh làm tôi khâm phục vô cùng, anh sống giản dị, chân chính lại giàu lòng yêu thương con người. Nếu không có anh giúp, tôi đã mất của rồi.
Kỳ Nhiên lắc lư đầu:
- Cô vừa bảo của cải là vật ngoài, đối với cô không quan trọng mà.
Đưa miếng táo mời Kỳ Nhiên, Thuý Ái ngập ngừng:
- Nói như vậy, chứ mất nó tôi buồn lắm vì sợi dây chuyền ấy là của mẹ tôi để lại, vật gia bảo đấy. Tôi rất cảm ơn anh đã lấy lại giùm tôi vật quý ấy.
Bỗng Kỳ Nhiên hỏi nửa đùa nửa thật:
- Cái nhà đồ sộ này mà cô bảo chỉ có một vật gia bảo ấy sao? Tôi không tin.
Vừa nói Kỳ Nhiên vừa nhìn quanh. Căn phòng anh đang ngồi rất là sang trọng huống hồ gì cả toà biệt thự rộng lớn, mỗi gian phòng đều có đồ vật sang trọng. Có lẽ Thuý Ái giấu anh hay vì cô không muốn khoe sự giàu có. Cô bé này ánh mắt luôn thăm thắm buồn. Kỳ Nhiên không thể hiểu nổi cô đang nghĩ gì, chỉ biết hình như Thuý Ái rất cảm kích anh. Sư yêu thương trân trọng anh mà cô dành cho hiện lên trong ánh mắt u ẩn ấy.
Thuý Ái lắc lư mái tóc:
- Dĩ nhiên là còn nhiều vật quý nhưng Thuý Ái không để tâm đến anh ạ.
Kỳ Nhiên biết mình rất chiếm được cảm tình của Thuý Ái nhưng anh không tỏ ra vội vàng:
- Thôi tôi làm việc tiếp đây kẻo cậu Minh Hũu về thấy sẽ la đó.
Thuý Ái lắc đầu, cô vội lấy cho anh ly nước mát:
- Anh uống nước rồi làm ơn treo lại tất cả các tấm màn màu vàng chanh cho ngôi biệt thự. Nhìn màu sắc này khó ai mà chê được.
Kỳ Nhiên hỏi cô:
- Cô thích màu nào nữa để tôi mua luôn. Cứ mỗi tháng thay một màu.
Thuý Ái tròn mắt thích thú:
- Ý kiến của anh rất hay để em nói với chú Hữu.
Bàn tay của cô nắm lấy tay anh thật thân thiện. Hình như Thuý Ái không hay biết, Kỳ Nhiên để yên trong tay cô:
- Tôi đi nha Thuý Ái.
- Khoan đã.
- Gì vậy cô?
- Chờ em theo với. Xong việc anh chăm sóc lại bồn cúc vàng bị héo rồi đó.
- Được, tôi làm nhanh mà. Cô chờ tôi ở vườn hoa nhé!
- Không, em sẽ giúp anh treo lại tất cả các tấm màn màu vàng chanh, em thích ngắm nó lắm.
Hình như Thuý Ái rất nôn nao với nghĩ ấy, cô lại thích trò chuyện với Kỳ Nhiên. Từ ngày anh ấy đến làm việc trong nhà cô vơi buồn và trở lại năm học cuối đại học y khoa.
Thuý Ái đi theo Kỳ Nhiên lên các phòng, đại sảnh và lầu. Anh ôm số màn đặt mua rất vừa ý Thuý Ái. Anh làm tất cả vì cô.
Mấy hôm sau dãy hồ nuôi các ảnh cũng hoàn thành. Lâm Hoàng đến tìm Thuý Ái gặp vú Năm đang tưới hoáanh hỏi:
- Có Thuý ái ở nhà không dì Năm?
Vú Năm gật đầu đưa mắt về phía sau nhà. Lâm Hoàng đi thẳng ra vườn tìm cô. Anh giật mình khựng lại khi thấy Thuý Ái đang thân thiết nắm tay Kỳ Nhiên kéo anh lên bờ. Tiếng họ cười vui nhộn bên nhau:
- Ai biểu anh vô ý bị ngã xuống ao.
- Tại cô đó cô bé ạ.
- Sao tại em hả? Kỳ Nhiên anh vớt con cá màu đen cho em đi. Đẹp quá.
- Cá én à?
- Không phải, con cá đuôi tiên kìa.
Kỳ Nhiên lại đưa tay cô nắm anh bám một chân vào thành ao với tay vớt chú cá bơi ở ngoài xa. Bị trợt ngã ầm xuống ao kéo theo cả Thuý Ái ngã nhào theo anh, Kỳ Nhiên vội ôm cô đỡ lên. Thuý Ái qua cơn hoảng hồn liền cười khúc khích. Anh đưa cô lên bờ.
Lâm Hoàng thấy cảnh ấy tức giận không thể tả. Thì ra Thuý Ái lạnh nhạt với anh là vì cô có Kỳ Nhiên bên cạnh. Tức đến tối sầm cả mắt, Lâm Hoàng vội quay lưng bỏ đi. Thuý ái trông thấy anh liền gọi với theo:
- Anh Lâm Hoàng, chờ em với.
Hầm hầm nét mặt đi một hơi ra cổng leo lên xe lao vút vào con phố đông người. Thuý Ái chạy ra nhìn quanh. Vú Năm ngạc nhiên vô cùng. Chợt thấy cô áo quần ướt nhem Vú kêu lên:
- Cô Hai, sao quần áo ướt thế này? Còn cậu Lâm Hoàng giận ai mà nét mặt hầm hầm thật đáng sợ. Cậu ấy có gặp cô không?
Thuý Ái đứng yên lặng suy nghĩ:
- Anh ấy tìm con hả vú? Có lẽ...
- Có lẽ thế nào? Cô và Kỳ Nhiên đang làm Thuý Ái ngơ ngẩn:
- Con có làm gì đâu. Vú bảo anh ấy muốn tìm con hả?
- Ù, cậu ấy hỏi và vú chỉ cô ở sau nhà. Nhưng không hiểu tại sao lại giận dỗi như vậy?
- Lạ nhỉ? Trước nay anh ấy đâu có kỳ quặc lạ lùng như thế.
- Nhưng cô và Kỳ Nhiên đang làm gì ngoài đó. Tôi thấy Kỳ Nhiên không tốt lắm. Cô đừng quá tin anh ta.
Không ngờ Thuý Ái bật cười to:
- Vú ơi, sao vú đa nghi quá làm con chán muốn chết hà. Kỳ Nhiên đã không quản thân mình giúp con người vậy sao lại không tốt hả vú?
- Ù, ờ chắc tại vú hay lo.
Thuý Ái nũng nịu:
- Từ rày trở đi, vú cứ xem anh Kỳ Nhiên như người trong nhà. Anh ấy hiền lành, thật thà lắm. Thôi con đi thay đồ à.
Vú Năm đăm chiêu suy nghĩ:
- Lạ thiệt, không lẽ cô chủ mê Kỳ Nhiên nên thấy cái gì cũng tốt.
Vú Năm đắn đo vô cùng. Không hiểu sao vú chẳng yên lòng chút nào, nhìn Kỳ Nhiên vú chằng có cảm tình.
- Vú Năm vào phụ anh Kỳ Nhiên mang cá vào hồ giùm con đi!
Vú Năm vội vàng chạy vào nhà giúp hai người. Đến trước sảnh vú Năm dừng lại và ngạc nhiên kêu lên:
- Ồ! Cái hồ đẹp quá. Mấy hôm nay tôi không lên đây nên không thấy. Ai làm khéo quá vậy Thuý Ái?
Thuý Ái mỉm cười đáp ngay:
- Con nói với vú rồi. Chính Kỳ Nhiên làm ra tuyệt tác này đó. Anh ấy làm theo ý con mà.
Kỳ Nhiên mỉm cười:
- Cháu chỉ làm theo ý cô ấy thôi, một cô gái có đầu óc rất thẩm mỹ.
Vú Năm phẩy tay:
- Hai người nói gì tôi không hiểu. Cái gì mà thẩm mỹ, thẩm miều...
Kỳ Nhiên và Thuý Ái bật cười vang:
- Vú Năm vui thiệt.
Vú Năm lại chưng hửng không hiểu nhưng cũng cười cho qua chuyện. Hôm sau, Kỳ Nhiên lại có dịp đưa Thuý Ái đi chọn mua thật nhiều cá kiểng đủ màu sắc. Thuý Ái rất thích môn này, đây là thú vui lành mạnh. Hai người thật hiểu ý nhau. Cô thấy Kỳ Nhiên chìu chuộng cô như một người yêu. Điều này làm cho Thuý Ái ấm lòng hơn.
Thế là Kỳ Nhiên rất được lòng của mọi người, nhất là Thuý Ái. Anh được xem như một thành viên trong gia đình. Điều này khiến Lâm Hoàng vô cùng bực bội, anh đâm ra giận Minh Hữu để cho Thuý Ái đưa Kỳ Nhiên vào nhà.
Tình cảm hai người ấy gieo vào mảnh đất tốt sẽ nảy nở không ngừng.
Buổi sáng, Thuý Ái lên giảng đường nghe giảng bài. Bài học với cô bây giờ không khó nhưng cô cảm thấy ngán ngẫm với những tiết học dài. Thuý Ái đang lơ mơ ngủ gật. Cô choàng dậy vì có chàng trai ngồi bên cạnh gõ nhẹ vào tay cô:
- Cô ơi, xin lỗi bây giờ là mấy giờ rồi?
Bị làm phiền Thuý Ái đổ quạu:
- Anh không có đồng hồ sao?
- Có, nhưng tôi muốn hỏi cô vì giờ này đâu phải giờ ngủ?
Thuý Ái ngơ ngác nhìn anh. Và cô trố mắt kêu lên:
- Ôi! Anh Quốc Tâm. Anh về bao giờ vậy. Em có mơ không?
Quốc Tâm quẹt ngang mũi mình ngồi bình thản cười:
- Mơ đâu mà mơ, sợ em mơ trong khi ngủ nên anh mới gọi em dậy.
Thuý Ái véo mạnh vào tay anh, nũng nịu:
- Anh về nước mà không thèm nhắn tin cho em. Có phải anh quên em rồi không Quốc Tâm.
Đang ngồi trong giảng đường nên Quốc Tâm không thể bộc lộ tình cảm của mình với Thuý Ái khi lòng anh rất nhớ cô. Anh khẽ mỉm cười nói nhỏ:
Anh nhớ em lắm nhưng không thể về thăm em. Anh bận quá nhiều công việc. Em thông cảm.
Thuý Ái phụng phịu:
- Ai là người yêu của anh sẽ khổ suốt đời đấy.
Quốc Tâm cười nhếch môi:
- Em trách anh cũng đúng nhưng tương lai sự nghiệp đang ở phía trước anh không thể bỏ qua.
Thuý Ái nhìn anh không chớp mắt, hai năm trôi qua Quốc Tâm không hề thay đổi. Vẫn làn da xám nắng vẫn đôi mắt hơi buôn, đa tình, Thuý Ái chỉ thấy anh chững chạc và phòng trần hơn thêm.
Hai năm tu nghiệp, một bác sĩ, cô không biết trong anh có điều gì lạ lẫm, khi anh ở nước ngoài, biết anh có giữ được mối tình xưa? Thuý Ái bổng thấy nhói đau trong lòng khi nghĩ về anh như vậy.
Thấy cô cắn môi im lặng, Quốc Tâm liếc nhẹ sang Thuý Ái. Bốn mắt giao nhau chứa chan tình cảm, anh hỏi Thuý Ái:
- Gặp lại anh, em không vui sao?
Thuý Ái bẽn lẽn:
- Vui lắm, nhưng em sợ niềm vui bay mất nên không dám nói ra:
Quốc Tâm cười bằng mắt:
- Anh hiểu tâm trạng của em khi nhìn anh sửng sốt. Lúc bước vào đây anh không ngờ em lại có mặt ở đây.
- Sao anh lại đến giảng đường?
Quốc Tâm dịu dàng:
- Anh là khách mời đến giảng về bài học hôm nay. Vô tình thấy em, mừng quá, nên anh đến gặp em trước.
Thuý Ái nhìn xung quanh. Hình như mọi người đang chăm chú nhìn hai người, cô hơi nép vào anh, Quốc Tâm nói nhỏ:
- Trưa nay chúng ta gặp nhau. Bây giờ đến lượt anh giảng bài nè, đừng có ngủ gục làm thầy buồn nha cô bé.
Bị anh chọc quê, Thuý Ái nhăn mặt. Quốc Tâm bước lên bục giảng, anh giảng say sưa, các cô cậu học trò theo dõi vị Thạc sĩ Y khoa mới tu nghiệp ở Pháp về, Thuý Ái cũng vậy. Cô rất mong tiết học trôi qua nhanh để cô và anh được đi bên nhau kể những chuyện ngày xưa.
Buổi học tan. Quốc Tâm chờ Thuý Ái ở giảng đường. Cả hai ra khỏi sân trường đi về quán nước bên đường, Thuý Ái hơi ngạc nhiên về anh, một vị Thạc sĩ mà đi bộ ư? Điều khó tin!
Thuý Ái chờ anh ngồi yên vị trên ghế, cô mới lên tiếng hỏi:
- Sao trông anh gầy ốm vậy Quốc Tâm? Có phải ở bên ấy anh gặp khó khăn không?
Quốc Tâm cười nhếch môi:
- Em đoán đúng một phần, bởi vì tất cả chi phí học tập được bệnh viện đài thọ, tuy nhiên tiền bạc anh kiếm thêm chẳng có bao nhiêu không đủ trang trải em à!
Thuý Ái ngây thơ:
- Em thấy có nhiều Bác sĩ đi tu nghiệp nước ngoài về họ rất giàu có, còn anh?
Quốc Tâm nở nụ cười hiền:
- Lần này anh đi tu nghiệp ở Pháp về, anh nghèo xơ xác em à?
- Vậy à! Sao kỳ lạ vậy anh?
Thuý Ái mở tròn đôi mắt ngạc nhiên, Quốc Tâm vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh sang bên:
- Anh sợ khi nói ra, em sẽ thất vọng về anh Thuý Ái à?
- Làm gì có chuyện ấy, đâu phải em yêu tiền của của anh.
Nghe cô nói Quốc Tâm bật cười:
- Anh bận làm công tác từ thiện, tất cả tiền bạc có được anh dành cho những ca mổ mắt miễn phí ở vùng sâu vùng xa. Thời gian của anh cũng bị lấp mất là vì lẽ này.
Thuý Ái nhíu mày:
- Không phải anh dành cho các cô gái trẻ đẹp ở bên Pháp sao?
Quốc Tâm lắc đầu:
- Anh không thích những chuyện ấy.
Thuý Ái nhoẻn miệng cười:
- Như vậy em yên lòng rồi, anh uống nước đi, lát nữa chúng ta đi ăn và đi dạo nha anh!
Có vẻ suy nghĩ, Quốc Tâm đắn đo:
- Lẽ ra gặp em, anh phải đưa em đi chơi sau bao ngày xa cách, nhưng hôm nay anh lỡ hẹn với người ta rồi. Một vị khách quan trọng.
- Quan trọng hơn em hả?
Quốc Tâm vỗ nhẹ lên bàn tay cô:
- Nè, không ai quan trọng hơn em đâu.
- Nhưng người này là một bà cụ mà anh rất kính yêu. Bà ấy nhận anh làm con nuôi.
- Vậy hả?
Thuý Ái lại im lặng. Quốc Tâm xoay xoay ly sinh tố xoài trong tay nói như tự nhủ:
- Em biết là anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, anh khao khát một tình cảm yêu thương nhưng không bao giờ còn được thấy. Mẹ cha anh đã qua đời lâu rồi.
Những thành đạt hôm nay, anh muốn có người chia sẻ. Bà cụ Nghiêm An đã đến với anh trong tình trạng như thế. Bà ấy thật ra là bệnh nhân của anh.
Thuý Ái lắng nghe anh kể. Câu chuyện của anh giống như chuyện cổ tích, cô rất hiểu nội buồn của những đứa con mồ côi như cô và Quốc Tâm nên có sự đồng cảm sâu sắc:
- Vậy em đi theo anh được không?
- Chi vậy Thuý Ái?
- Anh biết là mẹ cha em mất cả rồi nên em bỏ học mấy tháng nay và luôn sống trong tâm trạng buồn chán.
Quốc Tâm ngạc nhiên:
- Bác mất rồi à? Bao giờ?
- Đã hơn nửa năm nay anh ạ.
- Xin lỗi, anh không hề hay biết việc này.
- Anh có lỗi gì đâu. Bởi vì em không hề nhận một chút tin tức gì ở trên đời này cả.
- Em trách anh hả? Anh bận thật mà.
Thuý Ái thở dài:
- Bận việc gì chứ. Không lẽ một cú phone cũng không có thời gian sao?
Chẳng qua là anh chẳng để tâm đến nên anh có chú ý gì ai?
Quốc Tầm năn nỉ khi thấy cô có vẻ giận anh nhiều:
- Em hiểu lầm anh rồi. Lúc nào trong tim anh cũng có hình bóng em ngự trị nhưng vì việc học hành và công tác từ thiện làm cho anh không còn chút thời gian dành riêng cho mình.
Thuý Ái mỉm cười dễ dãi:
- Em tạm tin lời anh. Tuy nhiên từ bây giờ nếu anh quên em thì anh chết đó nghe chưa.
Quốc Tâm cười vui vẻ:
- Rất sẵn sàng, nhưng anh muốn kèm một điều kiện em bằng lòng không?
- Điều kiện gì hả anh?
- Chúng ta sẽ gặp nhau mỗi tuần một lần vào ngày thứ bảy đi chơi, ăn, mua sắm...
Thuý Ái lắc đầu lia lịa:
- Sao chỉ có một ngày? Chúng ta sẽ gặp nhau thường hơn không được hả?
Hình như anh có vấn đề gì thì phải. Hay là gặp em mà quá khó khăn như vậy em không ép buộc anh đâu.
Cô chợt thở dài ánh mắt xa xăm đượm buồn trông thật khổ sở. Quốc Tâm cố cười để xua tan cái buồn của Thuý Ái:
- Lại dỗi hờn anh phải không? Đừng như vậy mà em. Anh chỉ đề nghị thôi nếu em không bằng lòng anh sẽ bàn cách khác.
Cô vẫn giận hờn:
- Không cần bàn bạc, anh muốn làm gì đó là quyền của anh mà.
Quốc Tâm thở hắt ra:
- Anh biết mình khó làm tốt vai trò của một người yêu. Anh muốn gởi đời mình vào sự nghiệp cao cả. Hiện nay người nghèo, người bất hạnh rất nhiều, anh muốn cứu giúp họ em không vui khi anh làm việc tốt ư?
Thuý Ái đành im lặng, cô không biết trả lời thế nào khi ước nguyện của anh thật cao cả.
Quốc Tâm cười một cách độ lượng:
- Mỗi lần anh giúp người tâm hồn anh thanh thản vô cùng.
- Em biết anh rất tốt Quốc Tâm ạ. Nhưng anh nên nghĩ đến tương lai của mình một chút.
Anh xoè hai bàn tay ra đắc ý:
- Thì anh đang cố gắng hết mình đây. Hiện giờ anh là thạc sĩ y khoa tốt nghiệp ở Pháp về rất nhiều trung tâm về mắt mời anh đến cộng tác và không ít những trung tâm lo cho người nghèo, làm công tác từ thiện gọi anh tham gia, thật khó nghĩ cho anh.
Thuý Ái ngạc nhiên:
- Anh chọn nơi nào?
- Tù lâu anh chọn công tác từ thiện làm nhiệm vụ chính của mình nên anh bận bịu liên tục.
Thuý Ái nhăn nhó:
- Anh nên làm giờ hành chánh ở bệnh viện lớn, rồi tham gia công tác từ thiện cũng đâu có gì khó khăn.
Quốc Tâm lắc đầu:
- Em không hiểu vấn đề rồi. Nếu anh làm ở bệnh viện thì làm gì có thời gian đi đó đi đây tham gia hoạt động từ thiện thường xuyên hả?
Thuý Ái chớp mi suy nghĩ:
- Nhưng công việc từ thiện không có chút tương lai, anh lại không lập gia đình sao?
- Anh... anh... chưa nghĩ đến điều này em ạ.
- Vậy còn tình yêu của em?
Quốc Tâm gác tay lên trán tư lự:
- Hai năm qua em vẫn chờ đợi anh sao Thuý Ái?
- Anh hỏi em lạ thật đó.
Khi nói điều này tự dưng cô thấy mình cũng không rõ lòng mình thật sự.
Gặp lại anh cô rất mừng nhưng cô có yêu anh sâu sắc không. Điều này Thuý Ái không thể hiểu. Nếu yêu, hai năm xa cách cô đã rất mong nhớ, đợi chờ. Hai người có cảm tình đối xử với nhau rất tốt nhưng họ chưa lần hứa hẹn, trao đổi một nụ hôn nào. Có gì cô lại ngăn cản anh tham gia công tác từ thiện. Anh và cô chỉ là đôi bạn thân.
Thuý Ái, anh hỏi thật em nha em có người yêu chưa?
- Em... em... chưa!
Quốc Tâm cười xoà:
- Chúc mừng em!
Anh đưa tay định bắt tay cô. Thuý Ái đánh mạnh vào tay anh phản đối:
- Chúc mừng cái gì hả anh?
- Thì em có bến bờ mới.
- Ai nói với anh như vậy?
- Em vừa mới nóị.... - Em có nói gì đâu? Còn anh ở nơi phương trời xa lạ chắc cũng có người yêu mới nên quên mất người ta.
Quốc Tâm chỉ cười nụ héo hắt. Với anh bây giờ những đôi mắt rạng rỡ, những nụ cười được trả lại ánh sáng cứ hiện lên bám riết lấy anh. Mọi người đang cần Quốc Tâm giúp đỡ. Cô bạn gái ngày nào gặp lại thật dễ thương, cô ấy có cảm tình với anh, nhưng chuyện ấy chưa quan trọng lắm. Anh muốn có nhiều thì giờ dong ruổi cùng những đoàn từ thiện mổ mắt miễn phí khắp mọi miền đất nước.
Ý nguyện ấy thúc giục Quốc Tâm và anh muốn Thuý Ái cùng tham gia công tác với anh. Anh ngắm nhìn cô và rất muốn nói với cô điều ấy. Nhưng Quốc Tâm còn ngần ngại vì họ mới gặp lại nhau. Anh đành dành cho cô bạn một buổi chiều vui vẻ bên nhau. Hai người bỗng tìm thấy chút ấm lòng.