Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Liên Tâm
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1288 / 5
Cập nhật: 2015-12-01 18:07:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
iếng chuông điện thoại cầm tay rộn rã vang lên,Trình Gia Mỹ ngẩn người nhìn hiển thị trên màn hình, cơ hồ không dám động, trong lòng bàn tay như có một cơn địa chấn rung chuyển, ướt đẫm mồ hôi lạnh buốt.Cô đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường, đã mười giờ rồi, điện thoại vẫn đổ chuông. Âm hưởng của những thanh âm cứ vang mãi, không chịu ngừng lại, giống như con chim bị thương cứ gào lên khắc khoải. Cô ấn phím nhận cuộc gọi, rồi từ trong đáy cổ họng cất tiếng: "A lô".
Đối phương chẳng hề lên tiếng.
"Hách Gia Tuấn, là anh phải không?" Cô gắng hỏi.
Ở phía đối phương, rất lâu sau mới nhẹ nhàng "Ừ"lên một tiếng.
Cô cười hết cỡ: "Anh nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại đến có việc gì vậy?"
"Anh phải đính hôn rồi." Giọng anh trầm trầm, lộ rõ vẻ khàn khàn. Cô hơi giật mình, tựa hồ như vừa tỉnh giấc từ trong mộng, hoảng hốt nói: "Vậy thì chúc mừng anh".
Anh trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi hỏi:"Trong bốn năm đại học, thực sự đã bao giờ em thích anh chưa?". Cô gắng sức nắm chặt chiếc điện thoại, sợ như chỉ khẽ buông tay, điện thoại sẽ rơi xuống đất, cô mỉm cười nhưng trong mắt một chút buồn đau thoáng hiện qua: "Anh đúng là đồ ngốc, đương nhiên là không rồi".
Anh "H...ừ..." một tiếng, cố ý kéo dài âm cuối. Cô giọng điệu nhẹ nhàng: "Đến lúc ấy em làm phù dâu cho anh nhé".
"Nhưng....anh thích em". Giọng điệu của anh vẫn hệt như mấy năm trước, cô cười mượn cớ: "Đương nhiên rồi, chúng ta là anh em mà, anh làm sao mà không thích em được cơ chứ". Anh chẳng nói lời nào, một lúc sau, ở đầu điện thoại bên kia chỉ truyền đến những tiếng tút tút. Tiếng tút tút kia dần dần hạ xuống, trước mắt cô quang cảnh giống như trong quán rượu, chỗ nào cũng đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy, khắp nơi tràn ngập nam thanh nữ tú, âm nhạc mở đến cực điểm, thanh âm to quá mức khiến người ta váng hết cả đầu, đau nhức.
Cô tắt đèn, rúc vào trong chăn, cố mỉm cười,nhưng chẳng biết tại sao, mắt bỗng nhiên ướt sũng, tựa hồ như lệ muốn tuôn trào. Chiếc chăn mỏng nhẹ vô cùng mà sao cô cảm thấy nó giống như ngàn cân vậy, nặng nề đè xuống người cô, đến ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Những ngón tay của cô gắng sức bấu chặt lấy chiếc chăn, nhưng nước mắt không kìm được nữa, hối hả tuôn rơi. Vốn cho rằng, có thể quên đi, nhất định có thể quên tất cả.
Nhưng tất cả, quen thuộc đến mức đáng sợ như thếnày.......
Cô mơ màng quay trở về thời đại học, trên sân vận động vô số người, anh đứng trên đài, trước chiếc microphone lớn tiếng nói:"Trình Gia Mỹ, anh thích em, làm bạn gái của anh có được không?" Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn lên người cô, cô ngẩn người như con gà gỗ, đang đợi để phản ứng lại, nhưng anh đã đứng trước mặt cô, nói: "Anh thích em, làm bạn gái của anh nhé".
Phản ứng đầu tiên của cô là thưởng cho anh mộtquả đấm, sau đó trừng mắt, giận dữ nói: "Anh nói lại một lần nữa xem nào!"
Anh nói lại tiếng càng to và dõng dạc hơn: "Anhthích em, anh thật sự thích em".
Cô tạo thế chuẩn bị tiếp tục đánh cho anh cái nữa.
Anh vội xua tay liên tiếp: "Anh nói đùa thôi,người anh em, đừng giận nữa. Chỉ là nhìn thấy em chẳng có ai theo đuổi, nên an ủitâm hồn bị thương tổn của em một chút thôi mà. Đừng có mà tưởng thật là anhthích em đó nha, thực là oan uổng".
Cô chân tay lạnh buốt, nghiến chặt răng "hừ" mộttiếng. Anh vội vàng an ủi: "Đừng có buồn, mất cả vui. Chỉ là đùa một chút thôimà. Em cũng thật là....cho dù là cao thủ Taekwondo, thì cũng đừng túm anh làm tấmbia chứ".
Cô giận phừng phừng nói: "Không tìm anh, thì tìmai?"
Anh lập tức mỉm cười: "Tìm hòa thượng Thiếu LâmTự, đồ ngốc ạ"
"Đáng chết!". Cô co chân phi thẳng đến chỗ anh,anh vội vàng xua tay nói: "Em đừng như thế, anh không nói nữa, thực là khôngnói nữa". Cô giơ tay lên, anh hai tay ôm lấy đầu, cô nhịn không được cất tiếngcười thật to, lúc này trên mặt anh lộ rõ vẻ đắc ý đối với các bạn nam xungquanh nói: "Ta đã nói là sẽ khiến cho cô ấy cười được mà, mau cầm tiền lạiđây."...
Những kí ức ấy như một thước phim, chậm chậm diễnra trước mắt. Mấy năm gần đây, cô luôn nghĩ, nếu có một ngày nào đó, anh lạinói với cô một câu: Anh thực sự thích em. Lúc ấy cô sẽ làm gì nhỉ? Sẽ dùng hếtsức gật đầu, hay lại nắm tay tiếp tục tặng cho anh một quyền như trước đây? Cônghĩ, cô nhất định sẽ gật đầu, liên tục gật đầu, gật đến khi nào anh nhìn thấymới thôi. Nhưng...anh đã bày tỏ rất nhiều lần, còn cô thì hết lần này đến lầnkhác đã đánh mất đi những cơ hội ấy.
Có thể anh không thật sự thích cô, theo lời anhnói: "Anh chỉ là đùa một chút mà thôi, em đừng có nghĩ đó là thật nhé!"
Hết lần này đến lần khác anh đều nói như vậy. Hếtlần này đến lần khác, cô đều cự tuyệt như vậy!
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô vẫn gốiđầu trên gối, đưa tay với chiếc điện thoại, nhìn màn hình hiển thị, trong lòngđột nhiên có một tia hy vọng mong chờ như thiêu đốt. Tiếng của cô vô cùng bìnhtĩnh, vừa cười vừa hỏi: "Hách Gia Tuấn, anh làm gì mà ầm ĩ thế, không muốn đểngười khác ngủ sao? Đã hơn nửa đêm rồi mà sao gọi điện thoại liên tục vậy?"
"Anh thật sự thích em!". Anh nói một cách giảnđơn và rõ ràng, cô toàn thân chợt run rẩy, hơi thở có phần gấp gáp hơn, mạnh mẽgật đầu. Cô định mở miệng nói, bỗng ở đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọngcười vô cùng nồng nhiệt: "Trình Gia Mỹ, lại khiến em lay động rồi sao? Em đừngtưởng rằng là anh chân thật nhé. Anh chưa từng chân thật, em biết rồi đấy".
"Chết đi". Cô nghiến chặt hai hàm răng, dùng hếtsức ném chiếc điện thoại qua cửa sổ. Tức giận ngùn ngụt, phải một lúc lâu sau mớiđịnh thần trở lại, chạy ra phía cửa sổ, kêu lên: "Điện thoại của tôi!". Cô tứcgiận đến nỗi giậm chân giậm cẳng: "Trứng rùa thối, đừng để tôi nhìn thấy mặtanh, nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh sống được chết không xong".
Điện thoại trong phòng khách lại liên tục đổchuông, cô lao thẳng ra, cầm ống nghe lên nói: "Hách Gia Tuấn, bắt đền điện thoạicho em".
"Được thôi, em đến bên anh đi, ở cùng anh mộttháng, anh sẽ đền cho em, còn đích thân đưa em đi mua nữa".
"Tiền không phải là tất cả".
"Đúng, tiền không phải là tất cả, nhưng không cótiền thì tuyệt đối không thể".
"Chết đi." Cô giận đùng đùng, gác điện thoại,điên thoại lại tiếp tục đổ chuông. Cô cầm lên, hét to: "Có chuyện gì mai gặp rồinói!"
"Ngày mai anh phải đi làm".
"Đồ ngốc, đi làm thì cũng phải ăn cơm chứ".
"Ừ, vậy thì ngày mai anh đến đón em".
"Tạm biệt!", cô chẳng chút do dự cúp máy cái rụp,ngẩn người một lúc, cuối cùng nhịn không được cười khì khì.
Ngày hôm sau, Gia Mĩ cố căng mắt để đi đến vănphòng luật sư, đồng nghiệp nhìn thấy cô, chỉ thân tình hỏi tối qua làm gì vậy,cô vừa nghe thấy lời này, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, lắc đầu nguầy nguậy, thẳngthừng nói: "Có làm gì đâu, đừng có mà nghĩ linh tinh".
"Theo tin mới nhất nhận được, công tử Hách GiaTuấn của tập đoàn Hách Thị và một nhân vật thiên kim quan trọng trong chính phủsắp đính hôn". Đồng nghiệp cầm tờ báo ồn ào đi quá. Cô vội giật lấy tờ báo, mắtnhìn trừng trừng vào những dòng chữ.
Trên trang nhất của tờ báo in dòng chữ đó, rấtto, rõ ràng, màu đỏ tươi, như một con nòng nọc quẫy đuôi, vô cùng sinh động.Hàng chữ ấy đập vào mắt cô. Tay cô run rẩy. Tờbáo bị đồng nghiệp giật lại. Trong đầu cô chỉ còn một khoảng không trống rỗng,tựa hồ như không thể thở được. Thì ra, anh thật sự sắp phải kết hôn.
"Gia Mĩ, Hách Gia Tuấn này làm sao mà càng nhìnlại càng thấy giống kẻ "tử vì đạo" nhỉ?". Đồng nghiệp dần dần vây lấy xungquanh cô, mồm năm miệng mười tranh nhau bàn tán: "Đúng vậy, quá giống".
"Ai "tử vì đạo"?", tiếng của cô nghe thoảng quanhư gió, tựa hồ như rơi vào một giấc mơ, còn chưa tỉnh lại. Đồng nghiệp đưa tờbáo đến trước mặt cô, những con chữ trên tờ báo ở trước mặt, giống như mũi kim,nhằm thẳng vào mắt cô mà đâm tới.
"Chính là người đàn ông mà hàng ngày đều vì cômà thường chạy đến công ty của chúng ta".
"Ồ!". Tinh thần cô có vẻ hoảng hốt, cô nhìn tờbáo.
"Lẽ nào người này chính là Hách Gia Tuấn?"
"Ơ, đúng". Cô mơ mơ hồ hồ gật đầu, các đồng nghiệpvẫn không ngừng bàn tán. Cô mở tờ báo, chăm chú đọc mẩu tin ấy. Cô dán chặt mắtvào đọc từng chữ từng dòng cẩn thận đến dị thường, như là sợ lộ ra cái gì đấy.Cô thấp giọng như tự nói với mình: "Trình Gia Mĩ, người nhất định phải cố lên,cái thằng cha ấy phải kết hôn rồi, ngươi cũng sớm tìm một người đàn ông tử tế mà lấy, không thể để cho hắn ta xem thường dược".
Cô đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp Hách GiaTuấn. Lúc ấy giáo sư ở trên bục giảng đang giảng bài rất say sưa, cô lén lén lút lút ngồi ở dưới cắn hạt dưa tí tách, Hách Gia Tuấn lúc đó ngồi ở bên cạnh không chịu được, kết quả là, hắn đứng dậy chỉ vào cô, dường như dùng hết sức bình sinh để lớn tiếng nói với thầy giáo: "Thưa thầy, ở đây có một nữ sinh ngồi trong lớp cắn hạt dưa".
Cô ngây người ra, thiếu chút nữa thì bị hóc. Cô định đem túi hạt dưa ném trên mặt đất để thần không biết quỷ không hay, nhưng hắn lại dùng sức túm chặt lấy cổ tay cô, cô vùng vẫy, hắn lại càng cố gắng hết sức kéo cô, cuối cùng hắn ôm chặt lấy cô, lớn tiếng nối với thầy giáo: "Chínhlà cô ấy! Thầy nhìn túi hạt dưa ở trên tay cô ấy đây này!".
Lúc ấy, mặt cô đỏ ửng, nóng ran, lúng túng đến mứcchỉ muốn tìm một kẽ hở nào trên mặt đất mà chui xuống. Hắn lại còn không chịu bỏqua, cứ ôm chặt lấy cô mãi không buông. Vào lúc tuyệt vọng nhất, cô chợt nghiêmtúc nói: "Thưa thầy, bạn học này đã cấu thành tội quây rối tình dục".
Vị giáo sư này vốn là người nổi tiếng nghiêm khắc"Mặt sắt đen sì", nghe cô nói như vậy, sắc mặt thầy cũng tươi tắn hơnphần nào. Cô nói thao thao bất tuyệt: "Thầy xem, bạn ấy còn chưa được sự đồngý của em, mà đã ôm ôm ấp ấp. Tội quây rối tình dục định nghĩa là: Một bên có nhữnglời lẽ hoặc hành động có liên quan đến quấy rối tình dục mà không được phía bênkia chấp nhận, bao gồm cả việc không tình nguyện tiếp xúc thân thể, hối lộ tìnhdục, đưa ra những hành vi liên quan đến quấy rối tình dục làm điều kiện cho mộthành vi lợi ích nào đó; Không bao gồm ngôn ngữ tiếp xúc thân thế, ánh mắt và tưthế... Cho nên bạn ấy hoàn toàn có thể cấu thành tội phạm!".
"Tôi không có...". Anh còn đang ngụybiện...
"Tay củaanh đặt ở chỗ nào trên người tôi?". Cô thoải mái trấn tĩnh lại, anh cúi đầunhìn, tay của anh đang đặt trên ngực của cô, gương mặt tuấn tú của anh trongkhoảnh khắc bỗng đỏ bừng lên, anh vội vàng co tay lại. Ánh mắt của cô nhìn anhchằm chằm, nói từng câu từng chữ mang đầy tính giáo huấn: "Vị đồng mônnày, xuất phát điểm của bạn vốn là tốt, nhưng phương pháp dùng không đúng. Bạnnhư vậy, rất dễ trớ thành bị cáo...". Hôm ấy, cô được một dịp thoải máitha hồ khoa trương trổ tài ăn nói, nói đến mức Hách Gia Tuấn mắt tròn mắt dẹt,chăm chú nghe đến nỗi há hốc mồm, nhìn cô với ánh mắt vô cùng bái phục. Quảnhiên, sau khi tan lớp, anh vội hạ thấp giọng cùng cô thương lượng, lần sau nếuăn quà vặt trong lớp nhớ nhường cho anh một phần, một đứa canh chừng, một đứalén ăn.
Cô trừng mắt tỏ ý xem thường anh, nói rành mạchtừng chữ: "Ngươi là cái gì, thật là ảo tưởng, ngươi hãy mơ nốt giấc mộngxuân thu của ngươi đi!"
Anh cũng không cam chịu, trừng mắt nhìn cô:"Ngươi đúng là nha đầu ngốc, lên lớp ăn vặt rồi còn ngạo mạn".
Cô giận dữ, giơ một quyến đấm thẳng vào mặt anh,thù mới hận cũ đểu báo hết! Anh bất ngờ không phòng bị gì nên lãnh nguyên cả mộtquyền của cô, đương nhiên là vô cùng giận dữ, quyết động thủ đế dạy cho cô mộtbài học. Anh không ngờ rằng cô chính là cao thủ Taekwondo bậc bốn, kết quả là bịcô đánh cho một trận nhừ tử nằm bẹp như con gián.
Thật là thảm thương! Anh nằm trong bệnh viện mấtmột tuần lễ mới dám ló mặt ra ngoài gặp mọi người.
Từ đó về sau, anh cũng thường đánh nhau vớicô...
Giờ đây, tựa như cũng đang đánh nhau với cô vậy.Cô nghĩ mê mải, rồi không đừng được bật cười thành tiếng.
"Gia Mĩ!", bên cạnh có ai đó gọi cô,cô vẫn cười vô cùng rạng rỡ, ánh mắt phiêu diêu, "Gia Mĩ.." trên vaibị ai đó đập cho một cái thật đau, cô mới định thần trở lại, theo phản xạ có điềukiện cô lập tức đứng lên, cúi thấp đầu: "Hà luật sư!"
Khóe miệng Hà Văn Hiên nhoẻn cười: "Cô đangnghĩ gì mà cười ngơ ngẩn vậy. Có chuyện gì vui chia sẻ cho mọi người vui với".
"Có gì đâu, đêm qua mơ một giấc mơ, hôm naynghĩ lại vẫn thấy buồn cười, không nhịn được". Cô nhẹ nhàng ngước mắt lên,một Hà Văn Hiên cao một mét tám hai, cơ thể với những tỷ lệ chuẩn vô cùng quyênrũ. Vẻ bề ngoài chẳng có gì phải nói, lại cộng thêm một chút tuổi tác, tự mìnhthành lập một công ty luật, ở trong nước cũng xem như là người có chút tiếngtăm, thật đúng là một người độc thân quý tộc!
Còn Hách Gia Tuấn, cái thằng cha ấy chẳng ra làmsao cả, tuy nhiên nếu xét vẻ bề ngoài, thì cả hai người đều có những ưu thếriêng của mình, không thể phân biệt trên dưới. Nhưng bàn về năng lực thì hắnkhông thể nào bằng Hà luật sư được. Hắn ngoài việc suốt ngày dựa dẫm vào gia tộcra thì cả ngày chỉ siêng ăn nhác làm, chẳng làm được trò trống gì cả.
Ai da, cô lắc lắc đầu thở dài, người với người,sao lại khác biệt lớn như vậy?
Kì thực, cô cố nghĩ nghiêm chỉnh một chút, xemHách Gia Tuấn có những ưu điểm gì xứng đáng để cô yêu, nhưng nghĩ trái nghĩ phải,nghĩ dọc nghĩ ngang, thằng cha ấy thực giống như một con heo vậy!
Thực chẳng có chút ưu điểm gì, hắn kiếp trước nhấtđịnh là con heo!
May còn có thể làm một con heo đàn ông, cũng xemnhư là ưu điểm vậy!
"Em cười ngớ ngẩn gì vậy?" Hách Gia Tuấnmặt lạnh, "Thôi đi, có cái gì mà cười như vậy? Lại còn cười nữa à, cơmkhông cần ăn sao". Gia Mĩ xoa xoa bụng, cười đến chảy nước mắt: "Anhcảm thấy buồn cười không?".
"Nhảm nhí!" Hách Gia Tuân ném tờ giấysang một bên: "Em chỉ chẳng qua là muốn nói, anh giống như con heo vẽ trêngiấy này chứ gì". Nói rồi anh lại chỉ vào mình, một gương mặt thật tuấntú: "Anh có chỗ nào giống heo chứ? Em thực chỉ muốn cùng với mọi người nóixấu anh thôi."
"Em nào có cùng với mọi người nói anh giống heo đâu,....." rồi lại chỉ con lợn béo được vẽ trên tờ giấy. "Anhxem, nhìn trái nhìn phải, thật là giống anh". Cô lại hỏi: "Có chỗ nào không giống? Anh xem, thần thái biếng nhác này, thật là bàn tay thần kỳ! Em vẽ có đẹp không?".
Anh đem cơm bỏ sang một bên, gọi phục vụ cầm mộtchiếc bút đến, vẽ một quả bầu ở bên cạnh con heo, rồi cười đắc ý: "Đây là em, mẹ lợn béo. Anh vẽ có giống không?".
Cô giật lại tờ giấy, giơ cao lên, cẩn thận nhìn:"Nào có giống mẹ đâu? Chỉ giống bố thôi, lẽ nào anh lại sinh một heo con bên cạnh?",
Hách Gia Tuấn giật thật mạnh cướp lại tờ giấy, ở phía dưới bụng con heo vẽ thêm rất nhiều những chấm nhỏ.
Anh đắc ý hỏi: "Lần này thì giốngchưa?".
"Anh là một thằng cha rất rất ngu đần!",nói rồi cô cúi thấp đẩu, bắt đầu ăn cơm. Anh vẫn nhìn bức tranh, nói:
"Em vẽ thật đúng, cơ thể này của anh hơi có chút béo mập, sẽ thường xuyên tập luyện hơn, có muốn xem da thịt của anh không, thực sự là rất khỏe đẹp đấy".
Cô "Hừ" một tiếng, cũng chẳng buồn ngẩng đầu, trong mồm vẫn nhai cơm. "Em vẽ thật đẹp, vẽ anh béo phì, điều này thể hiện anh cũng thừa nhận mình là một con heo rồi nhé".
Hách Gia Tuấn cầm tờ giấy cuộn lại, trề môi nói:"Tờ giấy này anh quyết định giữ lại, nói kiểu gì thì em cũng là một nữ họa sĩ tài giỏi!".
Cô lườm anh một cái mắng: "Đồ biến thái". Anh hít một hơi thật dài, dồn lực vào đôi đũa kẹp chặt lấy đũa củacô: "Không cho ăn nữa, anh có việc cần nhờ em giúp". Cô lại lườm anh một cái: "Nhanh! Có lời mau nói, ăn cơm là việc quan trọng nhất trong cả ngày đấy!".
Ánh mắt anh sáng rực, tựa như có ngọn lửa đang hừng hực cháy. "Anh sắp phải làm lễ đính hôn, nhưng.., anh thực không thích người con gái ấy, em có thể giúp anh một lần được không".
Cô khẽ giật mình, định thần lại, cười hết cỡ:"Cô ấy có chỗ nào không tốt? Gia thế hiển hách, dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp. Người khác muốn cầu mà cầu không được, anh lại muốn chối từ ư?" Anh lắcđầu: "Anh từ trước đến giờ chưa cầu xin em điều gì...".
Cô cười như nắc nẻ: "Anh còn chưa cầu xin qua? Hồi đầu năm thứ hai đại học, là ai gắng gượng cầu xin em nghe "Sự mê muội ấm áp" của Hầu Tương Đình, em không nghe anh còn ném viên đạn bọc đường qua cho em.
"Em còn không biết xấu hổ mà nhắc đến". Anh đột nhiên tức khí đập tay xuống bàn ăn cơm, "Anh mua cho em MP4 để em dùng, cho em thẻ để em có thể thoải mái chi tiêu. Kết quả... đến tận giờ em vẫn còn chưa nghe qua! Còn nói gì đến việc được ăn kẹo bọc đường, hãy mang kẹo ấy trả lại cho anh. Cái gì cũng ngụy biện!".
"Sau này, anh hát cho em nghe nhé, không được quên đâu đây. Em có thể ở KTV nghe anh hát hết cả buổi tối. Cả buổi tối chỉ nghe một bài hát ấy thôi cũng được. Ai da, thật là một con quạ đen mù mắt!".Cô cười rạng rỡ, cô còn nhớ, anh chỉ thích nghe "Sự mê muội ấm áp" của Hầu Tương Đình. Giọng của anh rất mộc mạc, có chút hiền từ yêu thương dễ làm xúc động lòng người, khi anh hát lên có phong vị của một ca sĩ chuyên nghiệp.
Nhưng, cô chẳng thích tán dương anh, anh chàng này, nêu được tán dương thì giống như đưa anh ta lên tận chín tầng mây vậy.
Việc ấy thực đắc ý a!
"Vì ca từ mà thích". Ánh mắt của anh nóng bỏng, cô theo bản năng vội tránh ánh mắt ấy. Anh hừm nhẹ một tiếng:"Anh vẫn mãi mong chờ, có một tia nắng mơ hồ ấm áp. Mỗi lần đứng ở đầuthành phố này, cô đơn và yêu thương giống như phù vân. Hợp rồi tan."
"Ha ha, nói anh thật giống con quạ đen mà, còn muốn hát nữa". Cô cố ý làm tổn thương anh. Anh cúi đầu thất vọng,"Thật sự không hay sao?". Cô gật đầu nghiêm túc, anh thở dài:"Chúng ta quay trở về việc ban đầu nói nhé, em rốt cuộc có giúp anh hay không?".
"Lại muốn có vệ sĩ miễn phí đây! Hừm!"cô chau mày bướng bỉnh, anh chắp hai tay, bái cô một bái: "Giúp một lần thôi, đừng có thấy chết mà không cứu có được không? Chúng ta là huynh đệ mà, dân gian có câu thực hay, đời này có thể là huynh đệ, cũng là do duyên phận mà".
Cô chun mũi: "Em là nữ nhi mà, kiếp sau làm nam tử sẽ cùng anh kết bái nhé".
"Này!" anh cao giọng, "Em thực không giúp sao?".
"Thêm một điều kiện", cô thò một ngóntay ra, anh tựa hồ như hiểu được điều cô muốn nói, bí mật rút từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại mới. "Biết em để mắt đến chiếc điện thoại này".
"Làm sao anh biết được?" Cô giật lấy,đặt trong lòng bàn tay, hai mắt từ từ sáng lấp lánh. Anh nhún vai: "Lầntrước em kéo anh đi lượn phố, ở trong cửa hàng điện thoại em đã nhìn ngắm thật lâu. Sau khi tiễn em về nhà, anh đã lén lút quay lại hỏi người phục vụ, cô ấy nói em ngắm chiếc "Xin chào" này." Anh lại mỉm cười "Nói thật chiếc điện thoại này rất xấu, chỉ có em mới thích nó thôi".
Cô chun môi, "Đây là loại điện thoại nắp trượt đời mới nhất đây, đẹp quá!". Cô lại thở dài nói: "Thật là...,đúng là heo thì không thể hiểu được thế nào là đẹp và xấu". Anh dùng dao cắt một miếng nhỏ thịt bò bít tết đưa lên miệng: "Em không nghĩ xem nên tặng anh món quà gì à?". Anh lại tháo chiếc vòng ngọc phật từ trên cổ ra nói:"Em tặng anh một đồng trả cho chiếc vòng ngọc này, có như vậy thì anh mới đeo nó".
Cô cúi đầu, trong ánh mắt vụt sáng, nhanh đến mức khiến người khác khó có thể nắm bắt. Kỳ thực, chiếc vòng ngọc phật ấy là do cô hàng ngày tiết kiệm mà mua được. Để giấu anh việc cô tiêu tiền, cô đã cố ý lừa anh, nói chiếc vòng ngọc này mua một đồng.
Thì ra, cách nói như vậy thật là chỉ có heo mới tin. Viên ngọc ấy, làm sao mà chỉ có một đồng được.
"Em giận à?". Anh hỏi rụt rè, cô ngẩng đầu, mỉm cười: "Anh thực là đồ ngốc, em làm gì mà phải tức giận chứ? Đồ mua một đồng thì không tốt sao?". Cô thò tay ra trước mặt anh, "không tốt thìanh trả lại cho em, em còn chưa muốn tặng nó cho anh".
Anh chăm chú nhìn viên ngọc quý, rồi đeo nó vàocổ "Ai nói là không tốt, anh rất thích".
Thế cho nên em mới nói anh là kẻ "biến thái", đồ mua chỉ có một đồng mà cũng thích. Cô cười khúc khích: "Yên tâm đi, em sẽ làm vệ sĩ miễn phí của anh. Lần này chúng ta chuẩn bị chạy đến nướcnào?"
"Nhà em".
"Hả..." Cô gần như nghẹn cứng họng, mặt đỏ bừng, hỏi không dám nghĩ: ''Anh nói chạy đi đâu?"
"Nhà em". Ngữ khí rất kiên định.
"Trai chưa vợ gái chưa chồng..."
"Nhà em!". Anh ngắt lời cô, ánh mắt có phần mãnh liệt. "Ngoài nhà em ra, chỗ nào anh cũng không đi!"
"Được thôi, anh muốn ở bao lâu?", cô xuống nước, anh chàng này cứng đầu như một con bò, có nói kiểu gì cũng không thông.
"Cho đến khi hủy được hôn ước".
"Nếu không hủy được hôn ước thì sao?".Cô hỏi thật cẩn thận. Anh trả lời rât hiển nhiên: "Thì ở cả đời vậy".
"Trời ạ, tôi thật là phải nuôi một con heo ư?", cô tỏ vẻ đau buồn vô hạn.
"Ăn nhanh lên, ăn xong mau trở về nhà giúp anh dọn dẹp một phòng, ngay đêm nay anh sẽ trốn qua đấy". Anh chu chu môi, gương mặt thoáng nét cười tươi tắn. Cô hậm hực trừng mắt nhìn anh, anh cười:"Việc khẩn cấp mà, cho nên mới phải giục em, nếu không anh đã không dám làm mất hết cả hứng thú của em trong lúc em đang ăn cơm".
Tình Yêu Bên Trái Tình Yêu Bên Trái - Liên Tâm Tình Yêu Bên Trái