Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: James Bond
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8514 / 7
Cập nhật: 2016-03-09 16:49:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ương mặt đầy vẻ tức giận, mới tám giờ sáng ông Thành Đạt đã ngồi chực chờ ở phòng khách. Vì là ngày nghỉ nên Thể Đồng dậy muộn, cô vừa bước đến cầu thang đã nghe giọng cha bực tức:
- Con xuống đây!
Thể Đồng thừa biết cha bực chuyện gì nhưng vẫn khẽ cười hỏi:
- có chuyện gì vậy ba?
Quắc mắt nhìn con, ông Thành Đạt hỏi:
- Tại sao con lại không chịu đám cưới với Đông Thịnh?
Thể Đồng dịu giọng:
- Con muốn có thời gian tìm hiểu.
- Các con tìm hiểu sao? Mọi việc đã có ba lo liệu hết rồi.
- Ba à! Hôn nhân là việc quan trọng của cả đời, con muốn tìm hiểu thật kỹ lưỡng.
- Ba biết điều đó. không lẽ ba làm điều xấu cho con hay sao?
- không phải thế. Nhưng hôn nhân cũng cần có tình yêu chứ ba.
- Thế con yêu ai rồi?
Thể Đồng lắc đầu:
- Con không yêu ai hết.
Lộ vẻ ngạc nhiên, ông Thành Đạt gặng:
- Con nói thật đấy chứ?
- Dạ, con không nói dối ba đâu. Con biết mình đang làm gì mà.
Cười mỉa, ông Thành Đạt nói:
- Con biết? Xưa nay, ba chưa thấy con làm nên trò trống gì hết. Con chỉ giỏi phá hoại thôi.
Thể Đồng không giấu được nỗi bất bình, cô nói:
- Con đã lớn rồi, sướng khồ gì là do con. Ba khỏi cần lo cho con nữa.
- Thể Đồng!
Ông Thành Đạt giận dữ quát, giọng nóng nảy:
- Con nói năng vô lễ thế đó hả? Thật.. chẳng ra làm sao hết.
Thể Đồng cúi đầu, chưa biết phải nói gì thì đã nghe một giọng nói trong trẻo cất lên:
- Ba làm gì mà giận dữ vậy?
- Thì con Đồng này, nó bao giờ cũng chọc tức ba hết
Vuốt vai ba, Như Ngọc dịu dàng:
- Thôi đi ba. Thể Đồng tính nó thế, ba giận làm chi cho mệt.
Ông Thành Đạt lắc đầu:
- không lo sao được hả con? Sao nó cũng còn nhỏ. Ủa! Sao hôm nay con về sớm vậy?
Như Ngọc mỉm cười:
- Con vừa gặp lại người bạn, con mời anh ấy đến nhà mình.
Ngạc nhiên, ông Thành Đạt hỏi:
- Thế cậu ta đâu?
- Anh ấy đi mua ít quà. Con đã bảo là thôi mà anh ấy cứ cãi.
Gật đầu tỏ vẻ không có ý kiến gì, ông Thành Đạt nói:
- Thôi, con cứ tiếp bạn. Ba đi công việc một lát.
- Dạ.
Quay sang Thể Đồng, ông nói:
- Còn con, con hãy tự kiểm điểm lại bản thân mình đi.
không nghe Thể Đồng nói gì, ông Thành Đạt thở dài bỏ đi. Như Ngọc lên tiếng:
- Em lên phòng mình đi.
Thể Đồng thắc mắc:
- Tại sao?
- Vì chị có bạn đến thăm
- có bạn thì đã sao nào? Em thích ngồi đây đó.
Như Ngọc gắt:
- Ngồi đây cũng được, nhưng em phải đi thay bộ đồ bụi đời này đi.
Thể Đồng so vai:
- Em thích mặc thế này.
Như Ngọc có vẻ bực bội:
- Em ăn mặc cứ như ăn mày vậy. Gia đình ta thế này, xem cách ăn vận của em, người ta tưởng là người làm mất.
- Tưởng gì thì mặc người ta, chị tội tình gì phải quan tâm?
- Nhưng em là em gái của chị. Chi không muốn bị em làm mất mặt.
Như bị xúc phạm, Thể Đổng cười khẩy:
- Tính em là thế đấy. Ai nghĩ gì mặc kệ.
- Em …
Như Ngọc tức tối không nói nên lời.
Tiếng chuông cửa reo vang báo hiệu ngưòi bạn kia đã đến. Như Ngọc vội vã ra mở cửa và không quên ném lại cho em cái nhìn khó chịu.
Làm như không nghe thấy gì, Thể Đồng vẫn cứ làm lơ như trêu gan cùng chị. Một lúc sau đã nghe giọng của Như Ngọc cất lên vui vẻ:
- Mời anh vào nhà. Em vui quá!
Giọng nói kia cũng vui vẻ không kém thái độ vui mừng của Như Ngọc.
- Có chút quà biếu gia đình.
Như Ngọc đưa tay nhận quà, miệng cười thật tươi:
- Bày đặt làm chi, anh đến là em vui lắm rồi
Hai người cùng vui vẻ bước vào, Thể Đồng vẫn ngồi đó, không thèm ngước lên nhìn khách. Không biết phải làm sao trước thái độ ngông nghênh của em gái, Như Ngọc đành đổi giận làm vui, nói:
- Đây là Thể Đồng, em gái của em.
Người khách có vẻ ngạc nhiên:
- Chúng tôi đã quen nhau rồi.
Nghe thế, Thể Đồng cũng ngước lên nhìn. Cô lắp bắp:
- Giám đốc, là anh sao?
Như Ngọc tò mò:
- Có lẽ Thể Đồng làm việc ở công ty của anh?
Người kháhc lạ không ai khác hơn là Anh Háo. Anh lên tiếng:
- Phải đó. Cô ấy là thư ký của tôi.
Thể Đồng mắc mỏ:
- Tôi làm thư ký cho anh cơ.
Anh Hào hơi bị quê trước câu nói của Thể Đồng, Như Ngọc lườm em một cái thật sắc, nói:
- Em đi lấy cho chị hai ly nước nghe Thể Đồng?
Thể Đồng cười:
- Được thôi!
Đặt hai ly nước xuống bàn, Thể Đồng quay người định quay đi thì đã nghe Anh Hào lên tiếng:
- Cô ngồi nói chuyện cho vui.
Thể Đồng liếc nhìn chị như tỏ ý, Như Ngọc miễn cưỡng:
- Phải đó. Em ngồi với chị và Anh Hào đi.
Thể Đồng không chút do dự:
- Em không khách sáo đâu.
Như Ngọc khẽ cười nhìn Anh Hào:
- Anh uống nước đi.
- Cám ơn Ngọc.
Anh Hào bưng ly nước lên, khuấy đều rồi đưa sang Thể Đồng:
- Cô uống đi!
Một chút ngạc nhiên, Thể Đồng nói:
- Không, anh uống đi. Tôi đâu có khát
Vừa uống xong ngụm nước, Như Ngọc nhăn mặt nhìn em:
- Em làm nước gì vậy?
- Đá chanh.
- Em quen bỏ đường rồi.
Thể Đồng so vai:
- Không bỏ chứ không phải quên. Uống chua đã khát.
Như Ngọc nóng giận, nhưng có mặt Anh Hào ở đó, cô đành mỉm cười:
- Để em xuống lấy thêm đường. Con nhỏ Đồng nhà em có chút vấn đề về thần kinh, anh đừng buồn.
Anh Hào mỉm cười tỏ vẻ không giận hờn gì hết. Đợi Như Ngọc đi rồi, anh nói:
- Không lẽ tôi không xứng để cô mời ly nước hay sao?
- Đâu có
- Vậy sao cô làm nước chanh mà không có đường?
- Anh đã uống chưa mà biết không đường? Chỉ ly của chị Ngọc, tôi mới không để đường thôi.
Anh Hào dở cười dở mếu:
- Sao cô bướng thế? Chị Hai cô sẽ cho cô ăn đòn đó.
Thể Đồng trề môi:
- Hổng dám…
- Mặc bồ đồ thể thao này, trong cô cứ như trẻ con vậy.Thể Đồng lườm Anh Hào:
- Ý anh nói là tôi bốc đồng và con nít chứ gì?
- Không. Ý tôi là cô mặc những bộ gọn gàng thế này trong dễ thương và xinh lắm.
Thể Đồng bật cười, Anh Hào thắc mắc:
- Cô cười gì vậy?
Nhìn Anh Hào bằng đôi mắt biết ơn, Thể Đồng nói:
- Vì chỉ có anh khen tôi mặc jean pull là đẹp thôi. Còn chị Hai tôi hả, chỉ nói tôi bụi đời đó.
- Vậy sao?
Thể Đồng mỉm cười:
- Thôi, tôi không quậy anh và chị Ngọc nữa, tôi lên phòng đây.
Anh Hào lên tiếng như giải thích:
- Tôi chỉ là bạn của Như Ngọc. Cô ngồi đây cho vui.
Nửa đùa nửa thật. Thể Đồng nói:
- Ngày nao cũng gặp anh, tôi chán rồi. Tôi lên phòng đây.
Anh Hào chỉ biết mỉm cười trước thái độ cùa Thể Đồng, có lẽ anh hiểu tính cô là thế đấy.
Cứ như một tội nhân thiên cổ, Thể Đồng ngồi cúi đầu trước cái nhìn tức giận của cha, hằn học của chị và chịu thua của mẹ. Giọng Như Ngọc hối thúc:
- Nói gì đi công chúa! Lúc nãy thấy công chúa oai phong lắm mà.
Ông Thành Đạt lên tiếng:
- Con mỗi lúc mỗi kỳ quặc, ba không hiểu con muốn làm gì?
Thể Đồng nhỏ giọng:
- Con chỉ đùa với chị hai chút thôi, có cần to tiếng vậy không?
- Con nói với ai đó? Nhà này ai bằng con mà con đùa?
- Bằng hay không thì cũng phải cười chứ. Tội gì mà gò bó mình thế?
Như Ngọc tức tối:
- Nhưng em có biết anh ấy là bạn chị không? Gia đình anh ấy rất giàu.
- Vậy thì đã sao? giàu cũng biết cười chứ bộ.
- Ờ, thì biết cười. Người ta sẽ cười là nhà ta vô giáo dục.
Thể Đồng tròn mắt:
- Chị có cần thổi phồng như thế không? Anh ấy cũng như bao người khác thôi, không tội tình gì mình phải tỏ vẻ này nọ trước mặt anh ta hết.
- Em có biết thế nào là thể diện, là lòng tự trọng không?
- Em biết.
Không còn kiềm chế được trước thái độ buông thả của Thể Đồng, Như Ngọc thét:
- Mày có câm đi không! Tao chưa thấy đứa con gái nào ngổ ngáo và điên quái như mày.
Cười khẩy, Thể Đồng nói:
- Ha! Cuối cùng thì chị cũng đã tức giận ra mặt rồi đây chứ.
- Mày…
- Em tưởng chị không biết giận dữ là gì rồi.
Bốp! Một tiếng chát chúa vang lên. Bà Thành Đạt hốt hoảng:
- Anh … Tại sao anh lại đánh con?
Vẫn chưa hết tức, ông Thành Đạt đáp:
- Cái con bé ngổ ngược này, chiều quá đâm hư rồi.
Đưa mắt nhìn cha, Thể Đồng hỏi:
- Con hư chỗ nào? Con chẳng phải đã tốt nghiệp, đã tìm được việc làm tử tế rồi đó sao?
- Hừ! Tử tế, mày tưởng vậy là giỏi lắm rồi ư? Xem lại mày đi, chẳng giống ai hết. Con gái con đứa gì mà đi ngang về tắt. Tao nói cho mà biết, nếu không chịu sửa đổi, tao sẽ nhốt mày trong nhà suốt đời luôn.
Thể Đồng vừa định gân cổ cãi lại thì mẹ đã nắm tay cô, giọng bà dịu dàng:
- Con sao vậy? Con định cãi tay đôi với ba hay sao? mau xin lỗi ba và chị Hai đi con.
- Con …
- Ngoan nào!
Như Ngọc cười mỉa:
- Không cần đâu. Dầu sao thì cũng mất mặt quá đi rồi.
Thể Đồng cắn răng nghỉ ngợi. Một lúc sau, cô quay lại chỗ ba ngồi, lên tiếng:
- Con xin lỗi ba. Con hứa sẽ sửa đổi lại mình.
Đang lên vuốt tóc con gái, ông Thành Đạt nói:
- Con hứa thì phải nhớ đó. Ba sẽ không tha thứ nếu con cứ như vậy.
Đạ.
- Con qua xin lỗi chị Hai đi!
Thể Đồng phụng phịu:
- Không cần đâu ba. Chị hai nói con không cần phải xin lỗi.
Như Ngọc lườm em:
- Em thật là..mà thôi đi, người lớn không cần toan tính với con nít.
Thể Đồng thở dài:
- Biết vậy thì tốt.
Cả nhà nhìn Thể Đồng, họ buông tiếng thở dài, bất lực. Như Ngọc nhìn em, không biết cô đang nghĩ gì. Cô khẽ cười như đang tính toán một điều gì đó.
Một buổi sáng đẹp trời, căn phòng làm việc như cũng vui lây với những người sở hữu nó. Anh Hào lên tiếng sau một lúc làm việc:
- Hôm nay trông cô vui vẻ nhỉ?
Thể Đồng đáp:
- Tôi bao giờ cũng thế.
Anh Hào cười, nửa đùa nửa thật:
- Tôi nói cô đừng giận nghe!
Thể Đồng tò mò:
- Chuyện gì?
- Cô hứa là không giận tôi mới nói.
Tính tò mò không cho phép Thể Đồng nhẫn nại, cô hối thúc:
- Anh nói đi, làm tôi hồi hộp muốn chết rồi đây.
Anh Hào ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Cô rất có năng lực làm việc, có tài và thông minh.
Thể Đồng nôn nóng:
- Rồi sao?
- Nhưng sao cô cứ hay cáu gắt bất bình thường như vậy? Nếu cô vui vẻ luôn thì hay biết mấy.
Thể Đồng ra chiều suy nghĩ:
- Bộ tôi hay cáu lắm sao?
Anh Hào gật đầu:
- Phải.
Thể Đồng cúi đầu suy nghĩ, cô không hỏi thêm bất cứ điều gì. Chính thái độ của cô làm Anh Hào lo lắng. Anh sợ mình nói lỡ điều gì, nếu điều anh nói làm cho Thể Đồng tức giận thì thật là tai hại.
Thật lâu, không nghe Thể Đồng nói gì, Anh Hào lên tiếng:
- Cô giận rồi hả?
Nhăn mặt ra gượng cười, rồi Thể Đồng lấy lại vẻ mặt thật trịnh trọng hỏi:
- Anh nghĩ thế nào?
Anh Hào cười cười:
- Tôi nghĩ cô không giận đâu. Tôi biết con người cô rất rộng rãi và dễ chịu.
Thể Đồng mỉm cười:
- Anh cũng biết vừa đánh vừa xoa quá đấy chứ.
Anh Hào khẽ cười không nói, Thể Đồng lại hỏi:
- Tối nay, anh và chị Ngọc tôi đi xem phim, phải không?
Đưa mắt nhìn Thể Đồng, Anh Hào lộ chút thắc mắc. Thể Đồng cười:
- Tôi nghe chị Hai nói. Anh không cần nhìn tôi như vậy. Tôi đi làm đây.
Anh Hào chỉ khẽ lắc đầu và mỉm cười trước thái độ của Thể Đồng. Sau đó. anh bật dậy vào phần việc của mình.
Không khí một buổi tiệc bao giờ cũng sôi nổi và trang trọng, nhất là tiệc của những gia đình giàu có. Tiếng cười nói hình như chưa bao giờ dứt từ bảy giờ tối đến tận mười giờ ở tại gia đình ông Thành Đạt. Tiệc tan nhưng vẫn còn nhiều người ngồi trò chuyện. Giọng Du Anh khe khẽ cất bên tai Thể Đồng:
- Anh Thịnh trông hiền và dễ thương quá hả Thể Đồng?
Đưa mắt nhìn Đông Thịnh, Thể Đồng khẽ cười nói:
- Bạn nhìn thế nào mà nói ảnh dễ thương vậy?
- Không phải sao? Anh hát hay và nhã nhặn, lại có nụ cười thu hút nữa.
- Này, cô bạn tự phụ của tôi! Có phải để ý người ta rồi không?
- Điên quá đi, người ta là vị hôn phụ của bạn chứ bộ.
- Ai nói? Ta với ảnh đã có gì với nhau đâu. Ta nói thật nghe, bạn mà chịu thì đây cũng sẽ làm mai cho bạn.
Du Anh chu môi:
- Thôi đi, đừng có nói cứng. Ta chỉ sợ lúc ấy bạn khóc rồi bắt đền ta không kịp đấy chứ.
Thể Đồng đùa:
- Thì bắt anh Hào thay anh Thịnh.
Vừa nói, cô vừa đưa mắt nhìn anh Hào. Vừa lúc anh Hào cũng nhìn cô. Thể Đồng bối rối cúi đầu. Cô nào hay, ánh mắt ấy vẫn nhìn cô thật lạ.
Dù đang chăm chú làm việc nhưng cảm giảc con gái cho Thể Đồng biết có ánh mắt nào đó đang nhìn cô chăm chú, và khi ngước lên, quả thật ánh mắt ấy không ai khác hơn là Anh Hào. Thể Đồng hỏi giật:
- Anh làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?
Anh Hào khẽ cười:
- Lúc cô mắc cỡ, trong cô dễ thương dữ lắm.
Thể Đồng tròn mắt:
- Tôi mà mắc cỡ hả? Anh có thấy tôi mắc cỡ bao giờ chưa?
Anh Hào so vai:
- Tôi kô biết, tôi chỉ thấy cô đỏ mặt khi hôn cô trong bữa tiệc sinh nhật của Như Ngọc thôi.
Thể Đồng ấp úng:
Đĩ nhiên là đỏ mặt rồi, đó là lần đầu tiên ngoài ba tôi ra, người khác phái hôn tôi mà.
Anh Hào mỉm cười:
- Cảm giác lúc ấy thế nào hả, Thể Đồng?
Thể Đồng bậm môi:
- Anh trơ trẽn quá đi. Hỏi gỉ mà kỳ cục vậy?
- Tôi hỏi thật đó mà.
- Vớ vẩn!
Anh Hào khẽ lắc đầu cười một mình, Thể Đồng tò mò:
- Anh cười gì vậy?
- Tôi hy vọng có một ngày nào đó tôi được hôn cô, mà không phải là do câu hỏi.
Thể Đồng bật lên như một cái lò xo, cô chu môi:
- Nổi da gà quá đi! Anh mơ ban ngày hay sao vậy? Tôi ra ngoài đây.
Thể Đồng vội vã bỏ đi. Anh Hào mỉm cười suy nghĩ.
Đông Thịnh cười một cách mãn nguyện khi lần đầu tiên anh mời đi chơi mà Thể Đồng không từ chối. Ngồi nhìn mặt Đông Thịnh thật lâu, Thể Đồng nói:
- Anh làm gì mà cười một mình hoài vậy?
Đông Thịnh không giấu lòng mình:
- Anh vui, rất vui khi em chịu đi chơi với anh.
Thể Đồng hỏi gặng:
- Bộ đi chơi với em làm anh vui vậy sao?
- Phải.
Thể Đồng khẽ cười:
- Anh chân thật quá.
Đông Thịnh dịu dàng:
- Em cũng vậy. Anh rất thích em, thích cả tính thẳng thắn của em.
Thể Đồng gượng cười:
- Thật không?
Đĩ nhiên. Anh có dối gạt em đâu?
- Làm sao em biết được?
- Anh có thể thề với em.
Thể Đồng hốt hoảng:
- Không cần đâu. Anh đừng làm như vậy. Em ngại lắm.
- Tại sao em lại ngại? yêu nhau, anh có thể làm tất cả vì em.
Thể Đồng bối rối:
- Anh đừng nói vậy. Anh nói vậy em khó xử lắm.
Đông Thịnh tò mò:
- Khó xử ư?
Thể Đồng cúi đầu không nói. Đông Thịnh giục:
- Chuyện gì mà em khó xử, em có thể nói cho anh biết không?
- Em.
Thể Đồng bứt rứt đứng lên. Công viên rất to và rộng, thế nhưng Thể Đồng vẫn cảm thấy chật chội và khó thở.
Đông Thịnh lại thúc:
- Chuyện gì vậy Thể Đồng? Em hôm nay sao vậy?
Chần chứ một lát, Thể Đồng nói:
- Anh cũng biết tính em nghĩ sao là nói vậy.
Đông Thịnh gật đầu tỏ ý đó là sự thật và tiếp tục chờ đợi những điều sắp nói. Đông Thịnh cảm thấy lo âu vì thái độ của Thể Đồng ra chiều rất nghiêm túc:
- Sao em không nói tiếp?
Thể Đồng cười gượng gạo:
- Em biết anh rất tốt …
Không kèm được nóng nảy, Đông Thịnh nói gắt:
- Có gì thì em cứ nói đi. Em làm anh đau tim rồi đây.
Thể Đồng ỉu xìu:
- Em, em rất thích anh.
Đông Thịnh thở phào mỉm cười một cách mãn nguyện. Thể Đồng lại nói:
- Nhưng em không yêu anh.
Đông Thịnh thở dài:
- Điều ấy đương nhiên anh biết.
Thể Đồng thắc mắc:
- Vậy anh còn yêu em làm gì?
Đông Thịnh khẽ cười:
- Yêu một người nào đó, mình đâu thể định nghĩa được vì sao hả em?
Thể Đồng nhăn mặt:
- Nhưng em không muốn nhìn thấy anh buồn như vậy?
- Vậy em hãy đồng ý anh đi.
- Không được.
- Em đã yêu ai rồi, phải không?
- Làm gì có? Đông Thịnh đặt hai bàn tay lên vai Thể Đồng:
- Anh rất hiểu em. Anh biết em đã yêu ai rồi, đúng không?
Thể Đồng bối rối:
- Không có đâu. Em chỉ cảm thấy mình không yêu anh. Với anh, em thấy thương như người anh vậy.
Đông Thịnh rời tay mình khỏi bờ vai Thể Đồng:
- Anh biết em sẽ nói như vậy.
Thể Đồng khổ sở:
- Anh đừng buồn vậy, có được không? Em áy náy lắm.
- Anh tự nguyện yêu em, chứ có ai bắt buộc đâu mà em phải áy náy. Vả lại, xưa nay em chưa hề yêu anh.
- Anh đừng nói vậy mà. Hay là em làm mai cho anh một người khác nha?
Nhìn Thể Đồng và điểm một nụ cười, Đông Thịng nói:
- Em muốn đền bù cho anh ư?
Thể Đồng lắc đầu:
- Không phải thế. Em chỉ thấy anh sẽ rất thích hợp với người ấy. Vả lại, người ấy rất có cảm tình với anh.
Đông Thịnh khẽ cười chua chát:
- Người ấy nào vậy?
Đu Anh đó. Nhỏ đến dự sinh nhật chị Ngọc lần trước, nhỏ đẹp gái và có đồng tiền dễ thương đó.
Đông Thịnh phì cười:
- Em làm gì mà ca ngợi người ta dữ vậy?
Thể Đồng chắc lưỡi:
- Em nói thật chứ có thổi phồng đâu. Anh không thấy Du Anh rất đáng yêu đó sao?
Nắm tay Thể Đồng, Đông Thịnh cười:
- Em gái của anh! Từ nay, mình là anh em tốt của nhau nha?
Thể Đồng mừng rỡ:
- Anh Thịnh …
Đông Thịnh mỉm cười gượng gạo:
- Em từ lâu đã không yêu anh, vậy anh còn ép buộc em làm gì? Chi bằng vui vẻ mà chấp nhận sự thật.
Thể Đồng cười thật tươi:
- Anh Thịnh! Anh tốt quá.
Đông Thịnh chỉ cười. Làm sao ai biết được là anh đang vui hay buồn.
Như một con chim sáo, Thể Đồng hát líu lo và nhảy chân sáo, sau khi dừng xe trước nhà Du Anh, người bạn thân nhất của Thể Đồng. Vào đến phòng khách, Thể Đồng gặp một người đàn bà rất quý phái ngồi ở đó và Thể Đồng cũng biết rõ người ấy là ai. Đó chính là bà Hiển Vinh, mẹ của bạn mình. Thể Đồng lễ phép:
- Cháu chào bác ạ.
Bà Hiển Vinh vui vẻ:
- Chào cháu. Sao lâu quá rồi cháu mới đến?
Đạ, cháu đi làm bận quá bác à.
Nắm tay Thể Đồng kéo ngồi xuống cạnh mình, bà Hiển Vinh cười tươi:
- Sao vậy? Con trai bác nó hành hạ cháu sao?
Đạ không có ạ.
Vuốt tóc Thể Đồng một cách thương yêu, bà Hiển Vinh đùa:
- Đi làm rồi, không định khai bao bác gì sao con?
Thể Đồng mỉm cười:
- Nếu bác thích, con sẵn sàng ạ.
- Vậy chủ nhật tuần sau, con đến nhà. Bác đi chợ, còn con sẽ nấu.
Đạ, được ạ.
Vừa lúc, Du Anh cũng đi tới. Gặp Thể Đồng, cô vui vẻ:
- Cậu đến sao không lên phòng?
Bà Hiển Vinh đáp thay Thể Đồng:
- Thể Đồng ngồi đây nói chuyện với mẹ.
Thể Đồng nói:
- Mình có chuyện quan trọng lắm.
Du Anh tò mò:
- Vui hay buồn?
- Vui.
- Cho ai?
- Bạn.
- Mình?
Bà Hiển Vinh đứng lên:
- Thôi, hai đứa nói chuyện đi. Mẹ đi có chút việc.
- Dạ, bác đi ạ.
Đợi mẹ khuất dạng, Du Anh liền nôn nóng:
- Chuyện gì vậy Thể Đồng?
Thể Đồng ra chiều nghiêm trọng:
- Cậu phải bình tĩnh mà nghe đó.
Du Anh càng thêm tò mò:
- Quỷ cậu! Cái gì thì nói đi chứ.
- Mình đã quyết định.
- Sao?
- Làm mối cho cậu với anh nuôi của mình rồi.
Du Anh lườm bạn:
- Nói điên gì vậy? Anh nuôi bạn là ai?
Thể Đồng kể lể:
- Một giám đốc trẻ, đẹp trai, hiền lành và đánh yêu.
Du Anh chu môi:
- Mình không cần thế đâu, bạn khỏi cần hao hơi.
Thể Đồng nhìn bạn cười:
- Nếu mình nói đó là anh Đông Thịnh thì bạn nghĩ sao?
Du Anh quay lại nhìn bạn chăm chăm.
- Cậu lại nói quàng xiên rồi.
Thể Đồng ôm vai bạn:
- Mình nói thật đấy. Mình vừa mới gặp anh Thịnh, mình đã nói với anh ấy rồi.
Du Anh nửa tin nửa ngờ:
- Cậu làm mai mình cho anh ấy thật sao?
Thể Đồng nhướng mày trợn mắt:
- Mình có dối cậu bao giờ chưa? Mình với ảnh chỉ có thể là anh em tốt, chứ tiến xa hơn nữa thì không thể.
Du Anh nhìn bạn cảm kích:
- Cậu đúng là tốt. Ơn này, mình sẽ đền đáp.
Trỏ đầu bạn, Thể Đồng cười:
- Ơn cái đầu bạn. Mình với nhau mà bày đặt ơn với nghĩa. Xong chuyện, cứ đãi mình một bữa no nê là được. Lấy ơn làm gì?
Du Anh vui vẻ:
- Chuyện nhỏ.
Thể Đồng vừa ngước lên, sau một lúc làm việc thì đã chạm phải cái nhìn chằm chặp của Anh Hào, cô thắc mắc:
- Anh làm gì vậy?
Anh Hào so vai:
- Nhìn cô.
- Mặt tôi có mực sao?
- Không.
- Vậy thì anh nhìn cái gì?
Anh Hào nhếch môi:
- Vì hôm nay tôi trông cô rất vui.
Thể Đồng vui vẻ:
- Phải. Hôm nay tôi không có chuyện gì buồn.
- Vì hôm qua mới đi công viên thì hôm này phải vui chứ, đúng không?
Thể Đồng ngạc nhiên:
- Sao anh biết tôi đi công viên?
Anh Hào ấp úng rồi lảng chuyện:
- Thôi, làm việc đi.
Thể Đồng thở dài:
- Đúng thật là...
- Thế nào?
Thể Đồng nhăn mặt làm như cười:
- Không sao hết. Thưa giám đốc, tôi phải làm việc...
Về đến nhà rồi mà Như Ngọc vẫn tưởng mình như còn trong giấc mộng. Gia đình cô cũng thuộc dạng giàu có, nhưng cô chưa bao giờ hình dung được sự giàu có như gia đình Du Anh. Như Ngọc tự hãnh diện về mình vì cô đã có một người bạn tuổi trẻ, tài cao và có được một sự sản to tát thế kia như của Anh Hào.
Thấy con gái ngẩn ngơ, ông Thành Đạt lo lắng:
- Con đến nhà thằng Hào như thế nào mà trông con cứ ngây ra thế?
Như Ngọc lắc đầu:
- Không thể tin được, ba ạ.
Bà Thành Đạt lo âu:
- Có chuyện gì vậy con?
Như Ngọc cầm tay mẹ:
- Mẹ Ơi! Gia đình anh Hào giàu có lắm. Mẹ ảnh cũng rất thích con.
Thở phào, bà Thành Đạt cười:
- Vậy mà mẹ cứ tưởng...
Ông Thành Đạt tò mò:
- Mẹ nó thích con thế nào?
- Bác ấy khen con đẹp, hiều và dịu dàng nữ tính ạ. Bác còn sao sánh giữa con và Thể Đồng nữa ạ.
Bà Thành Đạt tò mò:
- So sánh thế nào?
Như Ngọc tủm tỉm:
- Bác ấy nói Thể Đồng như con trai. Nhìn con và nó, không ai có thể tin được là hai chị em.
Ông Thành Đạt có vẻ bực mình:
- Nói vậy con bé đó đã gây rắc rối gì rồi?
Thể Đồng từ trên lầu đi xuống, cô phản đối ngay lời cha.
- Tại sao ba luôn nghĩ xấu về con?
Ông Thành Đạt khẽ hự lên một tiếng:
- Không phải va nghĩ xấu con, mà thật sự tính con không tốt.
- Tính con thế nào mà không tốt?
Ông Thành Đạt lườm con:
- Muốn nói chuyện với ba thì lại ngồi đây, đừng có ở đó mà vặt vẹo nọ kia.
Thể Đồng bất mãn nhưng vẫn giữ giọng ôn tồn:
- Con xin lỗi.
- Câu này ba nghe hoài. Con ngồi đi.
- Dạ.
Thể Đồng gật đầu và ngồi xuống cạnh mẹ, bà Thành Đạt tiện tay ôm con gái vào lòng. Ông Thành Đạt nói:
- Ba không muốn con gây ấn tượng xấu về gia đình trước mặt gia đình Anh Hào, vì rồi đây, chị con sẽ về làm dâu nhà nó.
Thể Đồng nhếch môi:
- Ba tin rồi đây chị Ngọc sẽ làm vợ người ta ư?
Như Ngọc nhìn em, tự tin:
- Nếu không, Anh Hào đưa chị về gia đình ảnh làm gì?
- Về chơi như những người bạn khác không được sao?
Như Ngọc cười khẩy:
- Em ghen tỵ với chị sao? À phải! Chị thấy anh Thịnh chở Du Anh đi đâu đó từ sáng. Hai người ấy không có gì chứ?
- Họ yêu nhau?
Bà Thành Đạt ngạc nhiên:
- Con nói gì vậy Thể Đồng?
Thể Đồng so vai:
- Có gì lạ đâu mẹ, con không yêu anh Thịnh mà.
Ông Thành Đạt tức giận:
- Con điên rồi sao? Trời ơi! Con với cái bây giờ.
Thể Đồng ôn tồn:
- Ba! Con biết là ba lo cho con, nhưng con cũng lớn rồi mà ba.
- Lớn rồi? Lớn rồi mà còn hành động như vậy sao? Bằng mọi cách, con phải giữ lại tình yêu của Đông Thịnh.
- Để làm gì khi con không yêu ảnh?
Ông Thành Đạt tức giận định đưa tay lên tát Thể Đồng, nhưng bà Thành Đạt dịu dàng nói::
- Kìa anh, đừng làm thế!
- Con hư tại mẹ mà.
Ông Thành Đạt bực bội bỏ đi. Như Ngọc cũng quày quả theo cha, còn lại Thể Đồng và mẹ. Sà vào lòng mẹ, Thể Đồng không nói gì. Có lẽ mẹ cô hiểu thế nên chỉ vuốt ve cô như vỗ về, như an ủi. Thể Đồng ôm mặt khóc. Nàng không biết có chuyện gì khuất tất nằm sau cuộc hôn nhân của Đông Thịnh và nàng, mà cha nàng nhất định phải bắt nàng tuân theo.
Thể Đồng đang ngồi làm việc thì Anh Hào vội vã đi vào, anh nói:
- Tôi cần nói chuyện với cô.
Vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, Thể Đồng hỏi:
- Chuyện gì?
- Cô nhìn tôi rồi hẵng nói.
Thể Đồng quay đầu lại nhìn Anh Hào, rồi buông tiếng thở dài:
- Anh muốn quậy gì đây?
Anh Hào cười mỉa:
- Câu này mà cô hỏi thì không đúng cho lắm, nên để tôi hỏi mới phải chứ.
Thể Đồng ngạc nhiên:
- Anh nói gì tôi không hiểu.
Anh Hào không cần dè dặt:
- Cô và Đông Thịnh giở trò gì vậy?
- Trò gì là trò gì?
- Cô đừng giả vờ với tôi, tôi biết hết mọi chuyện.
Thể Đồng lại càng ngạc nhiên:
- Anh điên rồi sao? Nói gì mà tôi không hiểu tí nào hết.
Anh Hào tức giận:
- Cô dám nói tôi vậy đó sao? Cô nên nhớ tôi là sếp của cô.
Thể Đồng nói lẫy:
- Dạ thưa giám đốc, tôi biết ạ.
Thấy Thể Đồng có vẻ giận, Anh Hào cũng nhỏ giọng hơn:
- Tại sao Đông Thịnh lại đi chơi với em tôi?
Thể Đồng so vai:
- Việc của họ, anh can thiệp làm gì?
- Nhưng Du Anh là em gái của tôi.
- Em gái của anh rồi nó không được quyền yêu sao?
Anh Hào nóng nảy:
- Yêu? Nhưng tại sao nó lại yêu chồng sắp cưới của cô. Còn cô nữa...
- Tôi sao?
- Chồng cô sao cô không cai quản cẩn thận, lại để đi lừa gạt con gái người ta chứ?
Thể Đồng tức giận:
- Ảnh muốn đi thì ai cai quản ảnh được? Vả lại, ai nói Đông Thịnh là chồng sắp cưới của tôi chứ?
- Chị Hai của cô, Như Ngọc đó.
Thể Đồng thở dài chán nản:
- Chị ấy đúng là "sàm tấu".
Anh Hào tò mò:
- Cô nói gì vậy?
- Tôi và anh Thịnh chỉ là anh em tốt, làm gì có chuyện vợ chồng sắp cưới với nhau chứ?
- Như Ngọc tại sao lại nói như vậy?
- Chị quan tâm tôi. Nhưng tôi đâu có yêu anh Thịnh. Tình yêu ai mà ép buộc được chứ. Chị ấy và ba tôi thì cứ ép tôi.
Anh Hào khẽ cười:
- Vậy giữa cô và Đông Thịnh chỉ là bạn bè?
- Chứ sao. Anh khỏi cần lo chuyện ảnh lừa gạt Du Anh rồi, phải không?
- Yên tâm chút ít.
- Anh khỏi phải lo, anh Thịnh tốt bụng lại tài giỏi. Tôi không giới thiệu người xấu cho bạn mình đâu.
Anh Hào vui vẻ hẳn ra. Thể Đồng có lẽ không hiểu trong sâu thẳm tâm hồn anh đang nghĩ gì, cô lại nói:
- Tôi có thể làm việc được chưa, thưa sếp.
Anh Hào cười:
- Được rồi.
Thể Đồng lè lưỡi ra chiều sợ sệt lắm. Anh Hào bật cười. Không biết anh vui điều gì mà cứ cười, trong khi cả ngày làm việc dưới cái nóng chói chang của mùa hè đổ lửa.
Chiếc xe hơi bóng lộn dừng lại ở một con đường quê hẻo lánh. Mọi người trong xe, ai cũng vui vẻ và thoải mái với những ngày nghỉ ở một vùng quê vừa yên tĩnh vừa nhiều trái cây. Một giọng nói đầy vẻ yêu đời trong trẻo cất lên:
- Du Anh à! Quê ngoại của bạn thật là tuyệt vời.
Cô gái vừa lên tiếng ấy không ai khác hơn là Thể Đồng. Nghe bạn khen Du Anh vui vẻ:
- Mình không biết cậu thích làng quê như vậy. Nếu biết, mấy lần trước về quê mình rủ cậu theo rồi.
Thể Đồng mỉm cười:
- Đi làm sao được mà rủ? Lần này nhờ có chị Ngọc mình mới được đi lâu đấy.
Du Anh cũng cười:
- Vậy là phải cảm ơn chị Ngọc rồi.
Vừa lúc giọng Anh Hào cất lên:
- Hai người làm gì mà đi nhanh dữ vậy? Lại xe mang giúp hành lý vào đi chứ.
Như Ngọc cũng nói:
- Thể Đồng lại đây! Em mang túi thức ăn này đi.
Đông Thịnh cũng lên tiếng:
- Còn anh, để anh mang mấy va- li y phục bự kềnh này.
Cả bọn lại vui vẻ, mỗi người một việc, ai nấy cũng cảm thấy dễ chịu và khoan khoái.
Một nhóm năm người ngồi quây quần trên bãi cỏ xanh giữa một vườn cây ăn trái xanh tươi mơn mởn.
Bằng một giọng hâm mộ, Thể Đồng lên tiếng:
- Trái cây nhà bạn ngon tuyệt, Du Anh ạ. Phải chi mình được ở đây lâu hơn nữa, mình sẽ hái cho thỏa thích.
Anh Hào trả lời thay em gái:
- Nếu thích, cô cứ hái cho thỏa.
Như Ngọc chiều em, nói khẽ:
- Giữ ý tứ một chút đi.
Thể Đồng chu môi:
- Mặc em!
- Em...
Như Ngọc tức tối, không biết phải nói gì thì đã nghe Du Anh đề nghị:
- Anh Hai ơi! Anh hát một bài đi.
Cả bọn hùa theo:
- Phải đó.
Anh Hào vui vẻ cầm cây đàn ghi- ta lên, anh khiêm tốn nói:
- Lâu quá rồi không đàn, có dở đừng cười tôi nghe.
Thể Đồng nhanh nhẩu:
- Hát đi, ai mà cười?
Dạo một vài phím đàn, Anh Hào bắt đầu cất giọng và dĩ nhiên đôi mắt anh đang hướng về người anh thương mến:
"Hãy cho tôi một ngăn, một ngăn nhỏ, trong muôn ngàn triệu ngăn trái tim em... "
Ngồi chống hai tay dưới cằm, Thể Đồng mơ màng nhìn dòng nước chảy xuôi. Chiếc cầu nhỏ leo cheo làm cô suy tưởng điều gì không ai rõ. Giọng Anh Hào thân thiện:
- Thể Đồng đang mộng mơ phải không?
Khẽ lắc đầu, Thể Đông đáp:
- Không ạ. Tôi đang nghĩ về gia đình của anh.
Anh Hào tò mò:
- Cô nghĩ về điều gì?
- Tại sao gia đình anh giàu thế mà không xây cầu cho quê hương? Anh thấy không, mấy cây cầu này cheo leo trông đáng sợ.
Anh Hào phì cười:
- Cô mà cũng biết sợ sao?
Thể Đồng trợn mắt:
- Tôi là người dĩ nhiên tôi cũng biết sợ chứ
Anh Hào dụi giọng:
- Đay là mảnh đất kỷ niệm của ngạoi tôi, thỉnh thoảng gia đình tôi mới về thăm, còn việc cai quản thì mẹ tôi đã nhờ một người bà con. Họ nhà ngoại, ai cũng ở xa, không ai ở quê này hết.
Thể Đồng thật thà:
- Ở quê thích thật, phải chi tôi cũng có một mảnh vườn ở quê thì tuyệt.
- Nếu thích cô cứ viêc, đến ở đây mến khách lắm.
- Nhưng tôi chỉ là khách
Anh Hào lấp lửng:
- Cô cũng làm chủ được mà
Thể Đồng mỉm cười:
- Ờ há rồi đây anh sẽ cưới chị Ngọc tôi. Lúc đó tôi tha hồ mà đi thăm chị gái
Anh hào kẻ cười, anh không tỏ ra hưởng ứng cũng không phản đối. THể Đồng lại nói:
- Anh hát hay thật đó, tôi không ngờ anh hát hay như vậy
Anh Hào chưa kịp trả lời thì cô đã reo lên:
- Anh coi kìa chùm mận đỏ ối mới bắt mắt làm sao!
Anh hào vui vẻ:
- Tôi sẽ đi hái cho cô
Nói rồi anh Hào đi nhanh về phía cây mận. Thể Đồng vấn đứng bên đầu cầu, cô nhì qua bên kia cầu là một dây hoa đỏ hồng cả một góc trời. Đó chính là những canh tigôn thật đẹp và phía dưới là những
đoá hoa trinh nử với màu tím nhạt xinh xinh. Thể đồng đánh bạo bước qua cầu và hái một vài nhánh hoa. Đến giửa cầu, chiếc giầy trơn đã làm Thể Đồng rơi tỏm xuống sông. Thể Đồn hốt hoảng:
- Cứu!
Mang chùm mận chín với niềm vui lạ, Anh Hào chạy lại phía chân cầu, anh gọi:
- Thể Đồng! cô đâu rồi
Không thấy cô đâu, trên giòng sông đang chảy là một vài cánh hoa đang ngoi ngóp. Anh Hào giật thót cả tim:
- Thể Đồng!
Bế Thể Đồng vào lòng, Anh Hào đặt cô lên một bải cỏ. Thể Đồng đã ngất đi vì mệt, phần vì ngộp nước bởi cô không biết bơi. Anh Hào không còn cách nào khác là phải hô hấp nhân tạo cho cô.
Một lúc sau thì Thể Đồn đã tỉnh, vừa mở mắt ra thì Thể Đồng đã thấy Anh Hào đang hô hấp cho mình cô giật mình:
- Anh làm cái gì vậy.
Vừa lúc Như Ngọc đi đến, cô hốt hoảng:
- Có chuyện gì thế này?
Anh Hào thở phào:
- Thể Đồng bị rơi xuống nước.
Như Ngọc vội vả chạy lại:
- Em có sao không?
Thể Đồng cười gượng:
- Cũng may là có Anh Hào
Như Ngọc đưa mắt nhìn Anh Hào, đôi mắt biết ơn và xúc động:
- Em cảm ơn anh.
- Có gì đâu.
- Thôi ta vào nhà đi chị. Em lạnh rồi.
Như Ngọc giệt mình:
- Vào thôi. Anh Hào cũng ướt đẩm cả rồi
Thể Đồng gượng đứng lên để Như Ngọc dìu vào nhà, cô vẩn còn cảm thấy sợ và hốt hoảng. Đưa mắt về phía Anh Hào, Thể Đồng ngượng ngùng không biết nói điều chi. Còn Anh Hào, anh chỉ đứng như một khúc gổ, lặng lờ không lên tiếng.
Thương Nhớ Người Dưng Thương Nhớ Người Dưng - Dạ Miên Thương Nhớ Người Dưng