I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hamlet Trương
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Bùi Thanh
Upload bìa: Bùi Thanh
Số chương: 5
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2412 / 49
Cập nhật: 2016-05-06 23:10:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Sáng
háng 1
Đểu
Thứ bảy, ngày 01.01.2011
Người yêu cũ của cô là bạn thân của anh. Người cũ dặn đi dặn lại cô rằng đừng nói gì với người mới về quá khứ của hai người, cứ bảo hai đứa không quen, kẻo ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè.
Một hôm, cô nói với người mới:
- Em với anh Q. bạn thân của anh từng yêu nhau đấy Người yêu cô thản nhiên:
- Ừ, anh biết, Q. nó nói với anh điều đó lâu rồi!
Cô giật thót, nghĩ thầm: “Nếu mình mà nói không quen, hóa ra mình thành đứa dối trá với anh, mém xíu là mắc lừa thằng đểu đó rồi!”.
Lực cản
Thứ năm, ngày 13.01.2011
Anh và cô quen nhau từ thời còn ngồi chung một lớp ở trường phổ thông. Hai đứa yêu nhau nhưng bị hai bên gia đình cấm cản kịch liệt do áp lực của kỳ thi tốt nghiệp. Càng cấm hai đứa càng yêu, và đã có một quyết định lớn: Bỏ nhà trốn đi cùng nhau.
Anh đi phụ hồ, tiền bạc chỉ đủ để trang trải cho cô đi chợ đạm bạc và thuê căn nhà chật hẹp. Nghĩ tới cảnh cơ cực của hai đứa, anh càng thương và gắn bó với cô.
Một hôm, mẹ cô tìm được đến nhà, bảo là sẽ tha thứ và cho phép hai đứa về chung sống, thậm chí sẽ cho tiền làm đám cưới. Cô gọi cho anh rưng rưng báo tin mừng.
Lực cản duy nhất đã biến mất. Anh thôi làm thợ hồ, đi làm cho công ty của bố cô, sau đó lén cặp bồ với cô thư ký. Nửa năm sau cô và anh bỏ nhau. Ai hỏi tới cô còn cắn răng tức tối: “Tiếc quá! Cái bằng phổ thông vẫn chưa lấy được! Biết thế ngày xưa…”
Tháng 2
Cua
Thứ tư, ngày 02.02.2011
Tôi đi công tác ở nơi có biển, mang về nhà biết bao nhiêu là tôm cua tươi sống. Vợ tôi làm một mâm cơm chiều toàn là những món bổ dưỡng chế biến từ cua. Mọi người ăn rất ngon lành, trừ bố.
Bố tôi chỉ làm vài muỗng cơm rồi lặng lẽ ra một góc ngồi uống rượu. Tôi nghĩ là ông đang có chuyện buồn gì đó nên mới thế!
Tối, tôi xuống nhà uống nước, thấy ông đang nấu mỳ gói ăn. Tôi hỏi:
- Sao chiều bố không ăn cua với tụi con? Bố giận gì con à? Bố tôi cười buồn:
- Miệng bố chỉ còn có ba cái răng nhai được…
Ngón tay giữa
Thứ bảy, ngày 12.02.2011
Anh đã là một người đàn ông đeo nhẫn cưới. Em cũng biết điều đó. Anh và em đến với nhau, chưa bao giờ cả hai nói về vợ anh, nhưng trách nhiệm và mặc cảm tội lỗi vẫn đè nặng lên vai của hai đứa.
Một hôm, em cầm bàn tay anh lên. Chiếc nhẫn cưới anh đã tinh ý giấu đi mỗi khi gặp em để em không phải buồn. Em lặng lẽ lấy một chiếc nhẫn khác từ trong túi của em đeo vào ngón tay giữa của anh. Anh ngạc nhiên nói: “Chẳng ai đeo nhẫn cho người yêu ở ngón tay này hết em ạ!”.
Em cười buồn: “Em phải đeo vào ngón tay giữa, vì ngón áp út anh phải đeo nhẫn của chị ấy rồi…”.
Tháng 3
Lần đầu Lần cuối
Thứ bảy, ngày 05.03.2011
Mọi người nói tôi và anh như đôi kim đồng ngọc nữ, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu là vui buồn khổ ải.
Tôi nhớ lần đầu anh nắm tay tôi là khi băng qua đường người xe tấp nập. Tôi đã thấy tim mình rộn ràng, vì giữa biết bao người dành những lời ngọt ngào nhất cho tôi, những hành động nhỏ của anh lại khiến tôi ấm lòng hơn cả.
Tôi nhớ lần đầu anh hôn tôi là khi tôi dỗi hờn bảo không muốn gặp anh lần nào nữa. Nụ hôn đầu bỡ ngỡ mà ngọt ngào hơn bất cứ thứ kẹo nào tôi biết trên đời.
Nhớ cả lần đầu nói yêu nhau, dù quen nhau đã nhiều năm, nhưng đến lúc anh đi du học, tôi mới dám nói là mình rất yêu anh.
Tối nay, tôi ghé Facebook nhìn gương mặt anh của riêng tôi trên avatar lần cuối, vì ngày mai anh sẽ là chồng của người ta mất rồi…
Bàn tay của anh
Thứ ba, ngày 08.03.2011
Đêm hôm qua, em nằm trên ngực anh trong lúc anh đang ngủ, em đã nhìn cánh tay phải của anh.
Vết sẹo lớn trên cánh tay là ngày anh đỡ một cái giá sách trong thư viện của trường để nó không đổ xuống em. Cái kệ gỗ cứa vào tay anh ứa máu. Nhưng anh vẫn cười, và anh nói nếu nó rớt trúng em, chắc anh còn đau hơn trăm lần.
Vết sẹo nhỏ trên ngón tay trỏ là hôm anh nấu cháo khi em bệnh, làm thịt thế nào mà trúng ngay vào tay nên chảy máu. Nhưng rồi em vẫn có món cháo thơm nồng để hì hụp ăn, trong khi anh mồ hôi ướt áo.
Vết sẹo trên bắp tay gần vai là lúc chở thằng cu Bi con mình đi học, anh bị một chiếc xe quẹt trúng té ngã, anh ôm con vào lòng, lãnh hết cú té trời giáng bằng đôi vai của mình…
Tay anh đầy sẹo, mà em vẫn thấy rất tin yêu…
Tiếng cười át tiếng động cơ
Thứ tư, ngày 16.03.2011
Công trường trước nhà tôi bắt đầu được khởi công xây dựng, những âm thanh ồn ào cứ thế mà dội vào những nhà xung quanh. Mẹ tôi hằn học, ngày nào cũng ra trước nhà chửi đổng, cốt để các ông công nhân bên ấy nghe được.
Mẹ cứ mắng suốt, đôi khi rất nặng lời, phía công trường vẫn không có động tĩnh gì, thi thoảng thấy họ lắc đầu mà thôi.
Một hôm, mẹ tôi tăng huyết áp đột ngột, té trước sân. Lúc đó nhà tôi đi vắng hết, chỉ các ông công nhân bên công trường chạy hộc tốc qua mang mẹ vào bệnh viện, nhờ vậy mà mẹ tôi qua được cơn nguy hiểm.
Sau ngày đó, nhà cứ có đồ ăn ngon là mẹ lại đem qua biếu các ông ấy. Tiếng cười lớn át cả tiếng động cơ…
Lỗi lầm
Thứ sáu, ngày 25.03.2012
Nó quỳ trước mặt mẹ khi mẹ hối nó lấy vợ lần này đã là lần thứ bảy. Nó khóc như một đứa trẻ rằng: “Mẹ ơi, con đồng tính!”.
Không ngờ, mẹ nó cười: “Con là con mẹ, mẹ biết hết! Chỉ là mẹ muốn con thoải mái nói cho mẹ nghe thôi!”.
Nó vẫn quỳ, “Con xin lỗi!”
Mẹ lại cười: “Mẹ sinh con ra như vậy thì là như vậy. Đó không phải là lỗi lầm, sao con lại xin lỗi!”.
Tháng 4
Tình yêu lặng lẽ
Thứ ba, ngày 05.04.2011
Cô yêu anh. Đó là sự thật hiển nhiên đến nỗi ai cũng biết, trừ… anh! Đàn ông thường vô tư đến đau lòng như thế.
Hai đứa học chung lớp, anh đẹp trai, tử tế, nên các cô lớp khác mê lắm. Anh cũng thân với cô, thi thoảng anh hỏi cô: “Sao Hương chưa có bồ?”. Cô cười: “Tui chờ mấy người đó!”. Anh cười to thành tiếng.
Lên đại học, anh lại có người yêu. Mỗi lần hai đứa cãi nhau là anh lại tâm sự cùng cô và lại một tay cô làm hòa. Anh sống hạnh phúc, vì vừa có người yêu vừa có cô bầu bạn. Anh lại hỏi cô: “Sao Hương chưa có bạn trai nữa?”.
Cô lại cười: “Tui đã có mấy người rồi!”. Anh cũng cười, lòng nhẹ như mây.
Ba mươi tuổi, anh lấy vợ, sau đó sinh con. Cô là người chăm sóc thằng bé mỗi lúc mẹ nó đi chơi với bạn bè. Cô cũng nấu cả những bữa ăn cho hai bố con những khi mẹ nó vắng nhà.
Vợ anh có bồ. Hai người li dị. Cô là người đứng trong phiên tòa khóc đến hết nước mắt, cầu xin hai người đừng bỏ nhau.
Hai năm sau cô mất vì bạo bệnh, anh tìm ra lá thư tỏ tình cô gửi trong chiếc hộp thời còn đi học mà anh giữ và chưa bao giờ mở. Anh quỳ trước mộ cô suốt mấy tiếng liền, giờ cái gì cũng đã muộn màng…
Con của người ta
Thứ hai, ngày 11.04.2011
Anh lấy cô vì cô bảo cô đã mang trong mình đứa con của anh. Dù trước đó hai người đã tính bỏ nhau, nhưng vì đứa con, anh quyết định thay đổi ý định.
Thằng bé tinh khôn và đẹp trai, anh hãnh diện vô cùng.
Một lần cãi nhau, cô lỡ miệng thú nhận nó không phải con anh mà là của một người đàn ông khác, vì sợ cảnh cô độc nuôi con nên mới nói bừa là con anh. Mọi thứ xung quanh anh cứ như rơi tự do. Anh và cô ly dị đúng như ý hai người muốn. Anh cũng không thèm liên lạc hay gặp gỡ thằng con nữa và vô cùng hằn học vì cảm giác bao nhiêu năm bị lừa nuôi con của người ta. Anh thề sẽ không nhìn mặt hai mẹ con
Vài hôm sau, đêm khuya anh rơi nước mắt. Anh nhớ tiếng cười của thằng bé da diết…
Để bụng
Thứ sáu, ngày 15.04.2011
Trong một lần cãi nhau, anh gọi chị là đồ “đầu heo”, nói hoài không chịu hiểu. Sáng hôm sau và suốt một tuần sau đó, chị không nói với anh tiếng nào. Khi anh đi làm về, chị vẫn nấu cơm, vẫn ngồi ăn chung, nhưng chị không hé môi nói câu gì.
Áy náy trong lòng, anh mở lời:
- Sao em cứ im lặng hoài vậy? Cô vợ bật khóc tức tưởi:
- Anh có thấy cái đầu heo nào biết nói không?
Được – Bị
Thứ hai, ngày 18.04.2011
Tôi đi đón con ở trường, thấy giăng một tấm bảng ghi dòng chữ lớn: “Ngày mai các học sinh được nghỉ học vì thầy cô đi họp”.
Hóa ra việc học từ lâu là một trách nhiệm đặt lên vai học sinh, nên mất một ngày học là “được” chứ không phải “bị”.
Lựa chọn
Thứ năm, ngày 28.04.2011
Rất nhiều người giàu có theo đuổi cô, nhưng cô quý anh vì anh hiền và quyết định chung sống cùng anh. Không quên “dằn mặt” anh là vì anh mà cô phải chịu cực khổ.
Cưới cô về, anh càng ngày càng gầy ốm, vì anh sợ cô khổ nên làm rất nhiều việc, tiền làm được bao nhiêu đưa hết cho cô. Rồi anh ngã bệnh, một cơn thập tử nhất sinh. Cô đến bên giường lặng thinh.
Anh thì thào: “Anh xin lỗi, anh không thể mang lại cho em cuộc sống tốt đẹp hơn”. Cô òa khóc nức nở, hạnh phúc ôm lấy sự lựa chọn của mình.
Nghề
Thứ bảy, ngày 30.04.2011
Khi còn rất bé, đề thi văn trên lớp của anh là: “Lớn lên em thích làm nghề gì?”. Anh viết trong đó mơ ước ngây ngô được trở thành một nhà nông nuôi trồng những loài rau lạ. Cô giáo chấm điểm dưới trung bình vì ước mơ không thực tế.
Khi thi đại học, anh muốn thi vào trường Nông nghiệp, nhưng ba mẹ anh bảo anh phải làm bác sĩ, nên phải thi vào trường Y. Anh đành chiều ý ba mẹ.
Khi đã làm bác sĩ, anh lập gia đình và có đứa con đầu lòng. Khi thằng bé lớn lên, anh hỏi con mình lớn lên muốn làm nghề gì. Thằng bé láu lỉnh trả lời: “Con muốn làm một họa sĩ!”.
Hôm sau, anh lẳng lặng mang về nhà thật nhiều màu vẽ và giấy trắng…
Tháng 5
Mẹ kế
Thứ bảy, ngày 07.05.2011
Mẹ nó vừa mất không lâu, ba đã dắt về một người phụ nữ khác. Nó đau khổ nhìn cả hai với con mắt đầu oán hận.
Cho dù mẹ kế có cố lấy lòng nó thế nào, nó cũng nhất quyết không tin và không chấp nhận. Những bữa cơm gia đình không bao giờ có mặt nó, nó ở ngoài đường nhiều hơn là đi học.
Nghe tin ba nó đổ bệnh phải vào bệnh viện, nó lập tức chạy vào thăm. Vừa đến cửa đã thấy mẹ kế vừa lau người cho ba vừa khóc.
Nó chợt thấy gia đình mình thật nguyên vẹn.
Đừng nhắc đến hai chữ Việt Nam!
Thứ sáu, ngày 20.05.2011
Lần đầu tiên nó ra nước ngoài là đi thăm một người bạn ở Malaysia. Ngày đầu tiên, nó bị ấn tượng rất mạnh bởi sự hiện đại hóa của phương tiện đi lại, các loại xe đều rộng, siêu thị hay trung tâm có đến năm, sáu tầng để xe.
Bạn nó dắt nó đi tham quan các trung tâm mua sắm, nó bảo nó cũng có cảm giác hân hoan giống như đi các trung tâm ở Việt Nam. Bạn nó cười: “Đừng nhắc đến hai chữ Việt Nam ở đây, lạc hậu lắm!”.
Nhà bạn nó chật nên nó ở nhờ nhà vợ chồng cô em gái của bạn.
Hôm sau, nó uống một ly nước, rồi quên đặt chiếc ly vào chỗ cũ, cô em gái của bạn nó đi làm về nhìn thấy, yêu cầu nó… ra khỏi nhà!
Nó vừa buồn vừa tức, nhưng đấy là nước người ta, nhà người ta, nên nó lẳng lặng dọn ra khách sạn ở.
Nó chợt nhớ những ngày bạn nó ở nhờ nhà, không chỉ nó, mà cả ba mẹ nó cũng đón tiếp và chăm sóc bạn nó như con cái trong nhà. Nó thở dài, tự trách là mình ngốc khi nghĩ rằng lòng hiếu khách ở đâu cũng giống nhau.
Chuyến bay về Việt Nam vừa đáp xuống, nó lập tức lấy lại tinh thần và sung sướng hít thở thứ không khí Việt Nam “lạc hậu”!
Tháng 6
Thạch Anh Hồng
Thứ hai, ngày 06.06.2011
Nghe bạn bè râm ran bảo rằng Thạch Anh Hồng là một loại đá quý có thể giúp anh tìm kiếm tình yêu, anh hí hửng đi mua ngay một chuỗi đá Thạch Anh gần mười tám triệu.
Anh mang về nhà, cẩn thận đặt vào một cái túi và cất ở trong tủ.
Từ đó trở đi, anh làm cái gì cũng thuận lợi. Lúc nào trông anh cũng duyên dáng và đầy cuốn hút, công việc thuận buồm xuôi gió, khách hàng quý mến, kể cả tình yêu cũng tìm đến với anh. Anh không ngờ đó chỉ là đá mà cũng có thể giúp anh nhiều điều đến vậy.
Một năm sau, anh tính mang đá ra ngắm nghía. Hoảng hồn khi không thấy đâu. Lúc này cô giúp việc từ quê lên mới sực nhớ ra:
- Hả? Đá quý hả cậu? Con tưởng đồ chơi của cháu cậu để nhầm vào tủ nên con quẳng đi cả năm…
Xin lỗi, anh đã có…
Thứ năm, ngày 16.06.2011
Cô yêu anh. Đó là điều mà ai cũng biết, vì cô không hề che giấu tình yêu của mình. Anh rất bảnh bao, lúc nào cũng thơm tho, sạch sẽ, cử chỉ thì nhẹ nhàng, luôn ga lăng với phụ nữ. Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc khi có thể yêu được anh và được nhìn thấy anh cười mỗi lần cô trêu chọc.
Một hôm, cô quyết định tỏ tình, ước mơ xây dựng một gia đình với anh. Cô rủ anh đi ăn khuya, trên đường về cô ôm anh và nói rằng cô yêu anh. Anh im lặng không nói gì.
Đến khi cô xuống xe, toan bước đi vào trong nhà thì anh áy náy gọi giật lại:
- Xin lỗi em, anh đã có… bạn trai rồi!
Tháng 7
Bóng đá rất giống với những kẻ bạc tình!
Thứ tư, ngày 06.07.2011
Hai người phụ nữ thất tình ngồi xem bóng đá.
Cô 1: Tao thấy bóng đá rất giống mấy thằng bạc tình! Cô 2: Giống chỗ nào?
Cô 1: Ở chỗ cầu thủ cứ điên cuồng mà giành lấy trái bóng như những tên bạc tình giành giật người yêu.
Và rồi cuối cùng, khi đã giành được trái bóng thì lại đá nó đi…
Cô 2: Nhưng đã là trái bóng thì không có quyền lựa chọn mày à!
Để con đừng đau
(Cảm tác từ một truyện ngụ ngôn Nhật Bản)
Thứ sáu, ngày 15.07.2011
Joo sinh ra và lớn lên tại một ngôi làng nhỏ. Ngôi làng nằm khuất sâu trong rừng, mỗi lần muốn mua lương thực hay những vật dụng cần thiết mọi người phải đi rất lâu mới tới được thành phố. Vì vậy, lương thực ở đây đều khan hiếm và quý giá.
Nhà Joo nghèo, có một người mẹ già. Bà không đi lại được, Joo ngày ngày lên rừng đốn củi rồi vất vả đem đi bán lấy tiền mua gạo. Ngày này qua tháng nọ, cuộc sống quanh đi quẩn lại chỉ có bấy nhiêu.
Nhà nào ở đây cũng có một người già. Vì người già không có sức lao động, chỉ ngồi một chỗ nên gánh nặng đè cả lên vai người trẻ trong làng, đặc biệt là khi cái đói hoành hành.
Trưởng làng – một người đàn ông sắp ba mươi – nhanh chóng triệu tập một cuộc họp gồm những người trẻ.
- Chúng ta đang rất khó khăn. Ai cũng biết điều này đúng không? Và chúng ta đang phải lao động hết sức mình để mong ngóc đầu lên được, mà hiện vẫn chưa có gì sáng sủa. Thế mà những người già trong gia đình chúng ta chỉ biết ăn và ngồi một chỗ, khiến áp lực của chúng ta càng lớn.
Tất cả im lặng, trưởng làng nói tiếp:
- Nay tôi có một ý thế này. Sớm muộn gì những người già ấy cũng sẽ chết. Vậy thì cớ sao lại làm phiền chúng ta như bây giờ thêm nhiều năm nữa? Hãy cõng tất cả họ đem bỏ vào rừng. Như vậy là xong. Chúng ta có thể tự do lấy vợ, sinh con hoặc đi nơi khác tìm tương lai.
Một người trong làng đứng dậy nói:
- Nói chí phải! Tôi nhất trí, tôi mệt mỏi quá rồi!
Thế là bọn trai trẻ thống nhất tối ngày mai sẽ cõng hết cha mẹ già đem lên rừng cho chó sói ăn thịt… Lúc Joo cõng mẹ lên rừng để bỏ bà, bà vẫn không hay biết gì.
- Chúng ta đang đi đâu thế con? – Mẹ Joo tươi cười hỏi anh.
- Con cõng mẹ lên rừng chơi, đã lâu rồi mẹ có ra khỏi nhà đâu!
- Vui thế! – Mẹ Joo mỉm cười.
Trên đường đi, bà không ngừng hát vang. Đến một đoạn rừng, bà giơ tay ra trước bẻ một nhánh cây đang chìa sát mặt Joo
- Mẹ làm gì thế? – Joo ngạc nhiên hỏi.
- Mẹ bẻ cây, để nó không làm con đau…
Gạch nối
Thứ ba, ngày 19.07.2011
Hai vợ chồng cãi nhau. Anh nói những từ rất nặng nề. Cô cũng không vừa, vơ được cái gì thì chọi cái đó. Anh bảo anh hết chịu nổi cô rồi, ngày mai mời cô cuốn gói ra khỏi nhà anh!
Cô cũng quyết ra đi. Cô về phòng dọn dẹp hết quần áo cho vào va li. Lúc cô gần ra tới cửa, thằng con út bật khóc.
Sáng hôm sau, cô với anh huề 1-1.
Thời Gian Để Yêu Thời Gian Để Yêu - Hamlet Trương Thời Gian Để Yêu