Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lê Trên Đất
Upload bìa: Hạ Uyển Di
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1144 / 3
Cập nhật: 2018-03-18 01:35:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
[1.6]
Khi tôi tỉnh lại, thì phát hiện mình đang nằm ở nhà của Ba Lạp.
Trên tay của Ba Lạp đang ôm một con mèo. Một con mèo béo tốt, có cái đuôi màu trắng thật dài, im lặng nằm trong lòng của cô ấy. Tròng mắt màu lục của nó lóe lên, nhưng trên bộ mặt vẫn là cái vẻ kiêu căng vốn có.
Ba Lạp ôm mèo, dịu dàng nhìn tôi nói: “Tiểu Nhĩ Đóa, may là cậu không có việc gì.”
“Hứa Dặc đâu?” Tôi bỗng nhiên nhớ ra.
“Anh ta không sao cả.” Ba Lạp nói, “Đầu của cậu bị thương, mình đã băng bó cho cậu rồi, cậu định về nhà với bộ dạng như vậy sao?”
Tôi không lên tiếng.
“Cậu có thể ở nhà mình vài ngày cũng được.” Cô ấy nói.
Tôi leo xuống giường, đi đến chiếc gương đặt ở bên cạnh giường, liền nhìn thấy một miếng băng gạc màu trắng đang dán trên đầu của mình. Tôi dùng sức kéo nó ra, động tác làm vết thương phát đau khiến tôi cắn chặt răng nhăn nhó. Ba Lạp kêu lên: “Cậu muốn làm gì?”
Tôi nói với Ba Lạp: “Mình muốn vào toilet một chút.”
Ba Lạp giơ tay chỉ phương hướng.
Tôi cố chịu đau, ở trong phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa sạch vết máu trên tóc, sau đó dùng lược chải sơ lại mái tóc hơi rối. Tôi chạy ra ngoài, hỏi Ba Lạp: “Có mũ nào có thể cho mình mượn không?”
Ba Lạp có rất nhiều mũ, nhưng tôi lựa đến cái thứ mười, mới tìm ra được một cái miễn cưỡng dùng được. Đó là một cái mũ màu đỏ hình quả dưa, Ba Lạp nói, đó là cái mũ của đứa em gái nhỏ nhất trong nhà cô ấy để quên lại.
Ba Lạp đưa tôi ra cửa, dẫn tôi đến trước tiệm mì. Cô ấy nói với tôi: “Tiểu Nhĩ Đóa, cậu dũng cảm hơn mình tưởng tượng nhiều, mình rất muốn học ở cậu.”
“Đứa bé…” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy vỗ vỗ bụng một cách thần bí, nói: “Yên tâm đi, mình sẽ sinh nó ra.”
Tôi che miệng lại.
“Có lẽ sẽ đau lắm, nhưng rất đáng.”
“Mẹ cậu để mặc cậu như vậy sao?” Tôi hỏi cô ấy.
Ba Lạp nhếch mép một chút, nói: “Có quản cũng không quản được.”
“Cậu đừng tùy hứng, Ba Lạp” Tôi nói, “Cậu cứ như vậy, thì có gì tốt chứ?”
Ba Lạp nhìn tôi.
“Ba Lạp, xin cậu đừng trở thành người như vậy, mình biết cậu thật sự không muốn thành ra như vậy.” Tôi nói xong, liền xoay người, bước nhanh rời khỏi.
Khi quay đầu nhìn lại, tôi nhìn thấy Ba Lạp, cô ấy vẫn đứng đó, không nhúc nhích. Nhìn thấy tôi quay đầu, cô ấy đưa tay đặt lên môi, làm ra điệu bộ hôn gió, sau đó, xoay người đi mất.
Tôi đội cái mũ quả dưa kỳ quái về đến nhà, mẹ tỏ ra quái lạ nhìn tôi, tôi vừa xoa xoa bàn tay, vừa hướng đến phòng của mình: “Hôm nay thật sự rất lạnh, con mua cái mũ quả dưa này, vẫn còn cảm thấy lạnh.”
[1.7]
Ngày hôm đó, tôi có một ý nghĩ kỳ quái trong đầu.
Bỗng nhiên tôi muốn trở thành người xấu.
Tôi khó chịu đến mức hoảng loạn, cố chấp cho rằng, chỉ có biến thành kẻ xấu, tôi mới được tự do.
Tôi vào blog viết một đoạn status thật dài với ý nghĩ lung tung, sau khi viết xong, tôi hy vọng có người đọc nó, vì thế đã đem địa chỉ blog gửi vào hộp thư của Ba Lạp. Rất nhanh sau đó tôi liền nhận được thư của cô ấy. Ba Lạp nói: Tiểu Nhĩ Đóa, hình như tâm trạng của cậu không được tốt, đến “Toán Liễu” nghe mình hát đi.
“Không được.” Tôi nói, “Chiều nay mình phải ra bờ sông đọc sách.”
Chiều hôm đó, tôi cầm theo một quyển sách, ngồi trên cái ghế gỗ gần bờ sông, làm ra vẻ đang đọc sách. Ba Lạp rốt cuộc cũng đến, cô ấy mặc một cái váy ren dài, lưng đeo một cái ba lô hình hoa hồng nhỏ, bước đi thật khoa trương đến gần, dùng ánh mắt sáng ngời trừng mắt nhìn tôi, hỏi: Tiểu Nhĩ Đóa, cậu thật sự muốn trở thành một cô gái hư hỏng à?
Tôi nặng nề lúng túng gật đầu.
Ba Lạp vỗ vỗ bàn tay lên đầu tôi.
“Muốn chết sao.” Ba Lạp nói, “Cả ngày toàn nghĩ lung tung!”
Ba Lạp lại nở nụ cười, cô ấy nói: “Tiểu Nhĩ Đóa, cậu đồng ý với mình một việc nhé.”
“Ừ?”
“Khi nào con mình được sinh ra, cậu nhất định phải làm mẹ nuôi của nó. Cho nên cậu trăm ngàn lần không được trở thành người xấu, con mình phải có một người mẹ tốt, như vậy nó sẽ không thiệt thòi hơn người khác.”
“Ba Lạp, cậu nói lung tung cái gì đấy!” Tôi ra sức lôi kéo cô ấy, “Cậu đi theo mình đi!”
“Đi đâu?”
“Đi bệnh viện!”
“Buông ra!”
“Không!” Tôi nói, “Cậu phải đi bệnh viện, phải đi!”
Ba Lạp đẩy tôi thật mạnh, ngã ngồi lên cái ghế, vẻ mặt vẫn còn mang theo nụ cười, nói với tôi: “Tiểu Nhĩ Đóa, cậu hãy nghe cho kỹ, do dù cả thế giới này đều muốn giết đứa bé này, mình vẫn sẽ sinh ra nó. Vĩnh viễn không thay đổi, trừ khi mình chết!”
Tôi bị nụ cười của Ba Lạp dọa sợ, một lúc lâu sau, mới nói: “Ba Lạp, rốt cuộc cậu là vì cái gì?”
Ba Lạp đặt cằm lên thành ghế, chậm rãi nói: “Cậu sẽ không hiểu được đâu, vì cậu vĩnh viễn sẽ không thể trở thành người có thể giết đứa bé này. Tiểu Nhĩ Đóa, sinh mệnh của mỗi người từ lúc sinh ra nhất định phải là như vậy rồi, cậu là một cô gái tốt, chỉ có thể là cô gái tốt cả đời thôi, có hiểu không?”
[1.8]
Đến kỳ nghỉ đông, tôi không còn ra ngoài nữa.
Ngày đầu tiên khai giảng học kỳ mới, tôi gặp Hứa Dặc ngay tại cổng trường. Anh vươn cánh tay thật dài ngăn tôi lại.
Có rất nhiều nữ sinh đi gần đó nhìn tôi.
Mặt của tôi trở nên đỏ bừng.
Hứa Dặc nói: “Cảm ơn.”
“Không cần ạ.” Giọng nói của tôi lí nhí giống như muỗi kêu vậy.
“Vì sao em lại giúp tôi, hôm đó người gọi điện thoại có phải là em không?” Hứa Dặc hỏi.
Tôi bối rối gật đầu.
“Em thích tôi sao?” Hứa Dặc lại hỏi.
Tôi kịch liệt thở gấp, đi vòng qua anh, chạy như bay vào phòng học.
Không biết vì sao, cảm giác của tôi như sắp chết vậy, lúc nhỏ tôi đã được phẫu thuật tim rồi, không phải có vấn đề gì chứ. Tôi mơ mơ hồ hồ trải qua một tuần đi học, vào ngày thứ bảy, Hứa Dặc lại đến. Lúc đầu tôi chưa phát hiện ra anh, bởi vì rất mệt mỏi, ngồi trong phòng học, tôi uống một cốc cà phê hòa tan, lúc bưng cốc lên uống, vài giọt cà phê vương ra khăn quàng màu đỏ đeo ở cổ. Chỗ ngồi của tôi gần sát cửa sổ, đang ngắm nghía cảnh vật ngoài sân trường, thì tôi nhìn thấy Hứa Dặc. Anh chỉ tay về phía tôi, khiến tôi có chút giật mình. Anh ra ý bảo tôi đi ra ngoài. Tim của tôi đột nhiên có chút co thắt lại, theo bản năng, tôi bỏ lại cốc cà phê, chạy ra khỏi phòng học.
Anh không nhìn tôi, mà đi ra phía trước tôi, bước đi của tôi lúc nhanh lúc chậm giống như kẻ ngốc, tôi không biết anh muốn dẫn tôi đi đâu. Lúc này đang là buổi chiều thứ bảy, tất cả giáo viên đều đang dự hội họp gì đó. Các lớp vốn tự học chuyển thành được nghỉ, trong trường có rất ít người. Hôm nay trời lại có tuyết rơi, hoàng hôn càng giống như đêm tối. Anh đi ngang qua sân thể dục và dãy lầu phòng thí nghiệm, tuyết rơi trên mái tóc ngắn cùng bờ vai rộng lớn của anh, tim của tôi đập nhanh đến phát đau. Tôi chỉ biết ngoảnh mặt nhìn sang hướng khác, sau đó kêu lên: “Anh rốt cuộc dẫn tôi đi đâu vậy?”
Anh đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người. Tôi theo bản năng lùi về phía sau từng bước một. Bước chân giẫm lên lớp tuyết dày, phát ra âm thanh kin kít. Lúc đó chúng tôi đi ra đến sân sau của trường. Một cái phòng học thật lớn đóng cửa, mặt trên cánh cửa đang được sơn màu lam. Góc cầu thang hướng lên lầu ở bên cạnh đang vắng vẻ, đúng lúc này Hứa Dặc kéo tôi vào đó. Tôi có chút hoảng sợ, hai chúng tôi cách nhau khoảng hai thước, tôi đứng dựa vào tường nhìn anh, cắn chặt môi nhìn từng cử chỉ của anh. Anh mặc một cái áo măng tô lớn màu xám, trên vai dính lấm tấm bông tuyết. Tóc ở trên trán có chút ẩm ướt. Ừ, là Hứa Dặc, từng là Hứa Dặc của Ba Lạp, hai người giống như thiên sứ vậy, anh vẫn đẹp trai không thể cưỡng lại được.
Tôi khổ sở ngồi xuống, nhìn thấy rõ mấy giọt cà phê dính trên khăn quàng, liền lấy tay áo lau đi.
“Tôi biết em thích tôi.”
“Không có.”
“Có người mỗi ngày viết thư cho tôi là em sao?”
“Không phải!”
“Nhìn tôi đi.”
Tôi không dám nhìn, vẫn ngồi ở đó phát run từng chút một.
Anh túm tay, kéo tôi đứng dậy, tôi sợ tới mức khẽ phát ra tiếng rên.
“Em đừng hy vọng tôi thích em.” Hứa Dặc nói.
“Bộ dáng ngây thơ của em giả bộ đến tội nghiệp, em đừng cho là tôi không biết, em và cô ta là cùng một loại người, các người chơi chưa đủ phải không, nếu chơi chưa đủ thì tôi sẽ cùng các người chơi tiếp!”
Từ trước tới nay, chưa có một bạn nam nào đối xử hung hăng với tôi như vậy, tôi thoát không khỏi anh, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Hứa Dặc nhìn tôi, bộ dáng của anh rất giận dữ, tôi đã nghĩ rằng anh muốn đánh tôi. Tôi nhắm nghiền hai mắt đứng lên, rồi lại cảm thấy anh bị một người khác đẩy ra. Tôi mở to mắt, thì nhìn thấy Vưu Tha, Vưu Tha với tròng mắt đỏ ngầu đang ngăn cản Hứa Dặc, lớn tiếng nói với tôi: “Theo anh về lớp đi.”
Hứa Dặc giật mình nhìn anh ấy.
Tôi quay người đi vào con đường tuyết. Trên đôi giày thể thao của tôi đã dính rất nhiều tuyết, tôi sợ giày của mình bị tuyết làm ướt, sẽ rất lạnh. Tôi đúng là cái đồ ngốc. Mặt của tôi dính tuyết lạnh như băng, tôi cho tay vào túi quần định lấy ra cái khăn tay. Bởi vì ăn mặc rất dày nên rất khó lấy nó ra, tôi cứ duy trì cái tư thế ngốc nghếch ấy đi qua sân thể dục và dãy lầu phòng thí nghiệm, hướng đến lớp học. Không có một ai đuổi theo tôi. Nước mắt của tôi cứ chảy mãi, nhưng tôi không hề quay đầu nhìn lại.
[1.9]
Một ngày hoàng hôn, mẹ của Hứa Dặc, dì tôi, còn có mẹ tôi, đều bị gọi vào văn phòng của hiệu trưởng.
Sau khi ra về, mẹ chỉ nói với tôi một câu: “Lý Nhị, con làm mẹ quá thất vọng.”
Mẹ nắm lấy quần áo của tôi, nói: “Con nói xem, tại sao thành ra như vậy? Lại còn đi lôi kéo với một đứa con trai, thực chẳng ra làm sao!”
“Dì đừng mắng em ấy nữa.” Vưu Tha giải vây cho tôi.
Mẹ lập tức thay đổi giọng nói: “Dì có muốn mắng nó đâu, con cũng thật là, đánh nhau thì có gì tốt, sắp thi vào đại học rồi đấy, nếu mà bị kỷ luật, dì xem con phải làm sao!”
Tôi vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Ba Lạp, Ba Lạp hôm nay không có trang điểm, cô ấy mặc một bộ quần áo đơn giản, đang đứng phía trước, dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.
Đám người chúng tôi đi qua cô ấy, không dám cùng cô ấy chào hỏi, ngay chính lúc đang hận bản thân quá yếu đuối, thì Ba Lạp lại lên tiếng gọi tôi, cô ấy không có gọi tôi là Tiểu Nhĩ Đóa, mà nói: “Lý Nhị, cậu đợi một chút.”
Nhiều người liền dừng lại, cảnh giác nhìn cô ấy.
“Mình đã biết hết rồi.” Ba Lạp nói, “Mình đến thay cậu làm chứng, chứng minh việc này không có liên quan đến cậu! Có việc gì, đều đổ hết cho mình đi.”
“Cô cút đi cho tôi!” Vưu Tha hung tợn nói.
“Tôi sẽ đi.” Ba Lạp lạnh lùng nói, “Chỉ cần Lý Nhị không có việc gì.”
“Em ấy không có việc gì, cô tránh xa em ấy một chút, em ấy sẽ chẳng có việc gì!”
“Vưu Tha!” Tôi lớn tiếng kêu lên, “Không cho anh nói Ba Lạp như vậy!”
“Tại sao?” Vưu Tha hỏi, “Chẳng lẽ cô ta hại em còn chưa đủ thê thảm?”
“Bởi vì Ba Lạp là bạn của em!” Tôi nói, “Cậu ấy là bạn tốt của em, em không cho phép anh nói cậu ấy như vậy! Tuyệt đối không cho phép!”
Vưu Tha tức giận lùi về sau vài bước, mẹ và dì đều há hốc miệng kinh ngạc. Thế giới im lặng, tôi lại chẳng còn nghe được gì, chỉ nhìn Ba Lạp, nhìn đến nụ cười tươi rói trên gương mặt của cô ấy. Gương mặt cô ấy tỏa sáng như một loại ánh sáng lóa mắt. Cô ấy nhìn tôi, trong ánh mắt dường như cũng tỏa sáng.
Sau đó, tôi nghe được cô ấy nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhĩ Đóa, mình thật sự không nhìn lầm cậu.”
[1.10]
Một ngày mùa xuân, mặt trời giống như tỏa ra ánh nắng đặc biệt. Ánh sáng vàng kim dịu dàng theo màu lục của lá cây rọi bóng xuống dưới, hoa nở lặng im. Thứ hai là ngày tôi không thích nhất, nghỉ ngơi chưa đầy đủ, chưa gì ngẩng đầu lên lại bắt đầu một tuần bận rộn, đúng là chẳng có tinh thần. Hôm đó, vừa học xong tiết thể dục, tôi đi qua sân thể dục, đến quầy bán quà vặt để mua một cốc cà phê hòa tan, bỗng nhiên có một nam sinh lạ mặt đến chặn đường. Nam sinh có chút kích động hỏi tôi: “Bạn là Lý Nhị phải không?”
“Vâng.” Tôi nói.
“Mời bạn nhận một cuộc điện thoại.” Nam sinh lấy ra trong cái túi đeo bên hông, là một cái điện thoại nhỏ.
“Điện thoại của ai?” Tôi hỏi.
“Bạn mau nhận đi!” Nam sinh cầm điện thoại lập tức nhét vào tay tôi, “Đã gọi rồi đấy, bạn mau nhận đi!”
Tôi có chút chần chừ, từ từ kê sát điện thoại đến bên tai, sau đó tôi liền nghe được tiếng thở dốc, đúng là tiếng thở dốc, tôi dám khẳng định, chính là cô ấy.
Tôi thất thanh kêu lên: “Ba Lạp!”
“Tiểu Nhĩ Đóa, là cậu sao?”
“Là mình, Ba Lạp.” Trong lòng tôi dâng lên một loại cảm giác bất an khó diễn tả, rốt cuộc tôi không thể nói thêm được lời nào.
“Tốt quá, tìm được cậu rồi. “Ba Lạp giọng khàn đặc nói, “Mình nhất định phải nói với cậu một tiếng cảm ơn, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cho mình mượn ô, cảm ơn cậu đã cứu mình một lần, cảm ơn cậu đã bôi thuốc cho mình, cảm ơn cậu đã ở trước mặt mọi người nhận mình là bạn, cậu không biết là, mình biết ơn cậu đến thế nào…”
Giọng nói ngày càng nhỏ, tôi không biết có phải lỗ tai của tôi lại có vấn đề hay không, trong lúc tôi đang hoảng loạn, thì điện thoại bị ngắt, bên kia truyền đến là tiếng tút tút lạnh lẽo.
Nam sinh đến gần, lấy đi cái điện thoại, xoay người bỏ chạy.
Rốt cuộc tôi cũng phản ứng kịp, liền đuổi theo anh ta. Tôi đuổi theo cách xa anh ta, chỉ có thể nhìn thấy anh ta đi vào dãy phòng học cấp ba. Nhưng tôi không chút do dự vẫn chạy theo, chuông báo đến giờ học đã vang lên, các học sinh từ mọi nơi ùa về lớp, thầy giáo dạy toán của bọn họ đang cầm giáo án đứng ở cửa.
Tôi cũng đứng ở cửa nhìn vào lớp của bọn họ.
Có một nữ sinh nhiều chuyện cách cái cửa sổ nói ra: “Bạn tìm ai?”
Tôi không nói lời nào, ánh mắt nhìn dọc ngang lớp học để tìm người nam sinh kia, có một tờ giấy nhỏ từ bên trong truyền ra đến tay tôi, mặt trên viết: Ba Lạp đang ở bệnh viện, cô ấy đã xảy ra chuyện.
Tả Nhĩ Tả Nhĩ - Nhiêu Tuyết Mạn Tả Nhĩ