The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Les Six Compagnons
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2022-07-30 20:49:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hai - Biệt Thự “Cây Thông Tuyết”
ục Thám Tử vừa giải quyết xong nhi đồng Geo thì đến phiên Kafi và Zoutsou phản ứng. Hai con chó hình như biết việc cậu chủ sẽ chia lìa chúng nên mỗi lúc một đi chậm lại và khi cả đám kéo rốc lên sườn đồi Fourviere thì hai con chó đứng ì ra không chịu đi nữa.
Tidou dỗ dành:
- Thôi nào Kafi, Zoutsou cũng có chủ chứ. Họ đang mong đợi nó mà.
Tất cả bọn cùng xúm vào dỗ dành, nhưng hai con chó vẫn không đi. Tidou điên tiết hét lên:
- Nào, có đi không?
Quái cẩu đưa cặp mắt nhìn về phía Mady với một vẻ buồn bã đến se lòng. Nó hiểu được áp lực của Nữ Tiên Tri đối với cậu chủ. Mady còn lâu mới dửng dưng nổi trước cái nhìn van lơn đó cô bé kéo tay thủ lãnh:
- Khoan di chuyển đã, Kafi đã xù hết bờm cổ rồi kìa. Con chó chỉ phản ứng như vậy khi gặp biến cố hiểm nghèo. Điều đó chứng tỏ chủ nhà của Zoutsou là người không tốt.
Tidou chới với:
- Ý bạn là...
- Là chúng ta quay trở lại. Bản thân Zoutsou cũng rầu rĩ chẳng muốn về nhà kia mà.
- Không được. Mình không đồng ý giữ súc vật nuôi của người khác. Gia chủ mất Zoutsou cũng sẽ đau khổ không kém gì chúng ta mất Kafi.
Mady lặng thinh. Cô bé chỉ có thể can thiệp đến đó. Chưa bao giờ con dốc Saint - Barthélemy dài đến thế, nó dài tương đương nỗi buồn thê thảm của hai con thú không muốn phải xa nhau.
Đám trẻ đã rẽ qua dốc Saint - Just. Chúng cất bước nặng nề.
Tidou thì thầm:
- Biết vậy hồi nãy mình đã tách đôi con chó. Giao Kafi cho thằng Geo là êm.
Mady bĩu môi:
- Bạn có thể mắc sai lầm lớn.
- Tôi biết.
- Đã biết sao vẫn cứ làm. Mình nói thật, nếu Zoutsou thực sự mến chủ thì không bao giờ nó bị quyến rũ bởi tên lãng tử Kafi.
Nghệ sĩ Guille húng hắng ho:
- Thôi nghe, nhà số 26 sắp đến rồi kìa.
Hôm nay sương mù nhiều quá. Cảnh tượng.sau khúc ngoặt đột nhiên thay đổi. Đám trẻ như lạc vào một khu rừng nhỏ thần tiên. Chỉ thiếu vài chú nai vàng ngơ ngác là thiên nhiên nơi đây biến thành cổ tích.
Tondu lẩm bẩm:
Chúng ta đã lọt vô lãnh dịa của những cây thông tuyết.
Guille gục gặc đầu:
- Không biết các ông già Nôen có đón chúng ta chăng?
Chúng dừng lại trước một điền trang mênh mông có hàng rào sắt vây bủa. Trên cánh cửa một hộp thư treo cùng với tấm biển nhỏ lồ lộ một dòng chữ: “Biệt thự Cây Thông Tuyết”.
Gnafron bấm chuông trong khi “cẩu tiểu muội” Zoutsou vẫy đuôi rối rít. Vài giây sau, một người đàn bà bé nhỏ tròn trĩnh hiện ra trên lối đi trải sỏi. Bà ta quấn tạp để theo kiểu những quản gia cổ điển thế kỷ xưa. Đám trẻ hồi hộp ngó người phụ nữ có mái tóc trắng như cước đang chạy hổn hển ra cổng.
- Ẳng, ẳng...
Zoutsou khẽ kêu lên. Người đàn bà mở cửa kêu lên sung sướng:
- Chúa ơi, mày vẫn còn sống hở Zoutsou?
Bà ôm chầm lấy con chó yêu quý. Cảnh sum họp khá lâu trong sự kiên nhẫn của lũ trẻ. Một lát sau người đàn bà lớn tuổi mới bình tĩnh 1ại. Bà nói dịu dàng:
- Cám ơn các cháu đã đem Zoutsou về đây cho ông chủ Albin. Chúng tôi rất biết ơn các cháu. Nào, mời các cháu vào nhà.
Cánh cổng sắt được đóng lại. Trái ngược với sự hân hoan tột độ hồi nãy, khi lọt thỏm vào trong khu vườn đầy cây cối um tùm. Zoutsou dường như rất khó nhọc mới nhấc nổi... bốn chân. Ê, cô em sợ xa hoàng tử Kafi hay sợ bị ông chủ Albin nhốt vô phòng vậy cà?
Tòa biệt thự nằm sâu bên trong khi kết thúc lối đi trải sỏi. Đó là một lâu đài tuyệt vời với mái lợp bằng đá đen có cầu thang đôi dẫn lên đại sảnh. Trong một giây, Lục Thám Tử có cảm tưởng dường như du hành đến thời quá khứ. Chúng giụi mắt tưởng đang nằm mơ trước một thế giới hoang sơ tồn tại ngay giữa lòng thành phố Lyon ô nhiễm khói xe này.
Còn phải hỏi, toàn bộ điền trang quả là cô lieu thực sự với cỏ mọc tự do không ai xén, những cây thông tuyết già nua sừng sững, những bức tượng cụt đầu, cụt tay ẩn hiện khắp khu vườn, những băng ghế đá rạn nứt và bồn nước thì phủ đầy rêu. Ấy là chưa kể chiếc Mercedes cũ mèm nằm lăn lóc một góc như một nét chấm phá cho cảnh hoang phế bởi thời gian.
Trong khung cảnh sang trọng và... tiêu điều đó, người phụ nữ tóc bạc dẫn đường càng giống một hình ảnh của quá khứ. Một bóng ma!
Coi, “bóng ma” bất chợt khựng lại bởi một giọng ồm ồm từ bên trong đại sảnh:
- Có chuyện gì thế bà Stephanie?
Tiếng nói đi kèm theo một khuôn mặt người. Đó là một người đàn ông khoác áo choàng quý phái. Tuy nhiên sự cau có của người dàn ông cao lớn ấy không thích hợp với một nhà quý tộc. Ông ta gắt gỏng:
- Bà tính không cho tôi ngủ hay sao hả?
Bây giờ thì đám nhóc đã biết tên bà quản gia tóc hạc là Stephanie. Giọng bà nhỏ nhẹ:
- Ngài đừng trách móc tôi, thưa ngài Huber. Tôi đem con Zoutsou về đây này.
- Cái gì?
Hubert trố mắt nhìn lũ trẻ. Bà Stephanie tiếp tục giải thích:
- Con Zoutsou đã thất lạc từ khuya hôm qua mãi sáng nay tôi mới biết. Hiện thời ngài Albin như phát điên lên, ông ấy đã chạy bươn bả tìm con chó ở khắp mọi nơi. Tôi nghĩ rằng nếu không gặp Zoutsou thế nào ngài Albin cũng làm một điều liều lĩnh gì đó...
Người đàn ông thượng lưu cao lớn và gầy nhom chỉ khẽ nhếch mép liếc đám trẻ. Dễ chừng Hubert chưa quá tứ tuần nhưng lại tự làm cho mìmh già trước tuổi bởi bộ râu rậm rì trên bộ mặt cau có. Ông ta chìa cái mũi gầy suỵt suỵt con chó, cử chỉ thiếu tình cảm ấy không cách gì thu phục được Zoutsou. Đám trẻ cực kỳ kinh dị khi thấy con chó nhe nanh chực cắn ông ta.
- Gừ, gừ...
Hubert lùi lại một bước.
- Đồ chó chết!
Ông ta quay qua lũ nhóc hất hàm:
Các cô cậu mang con chó đến đây để kiếm thù lao hậu tạ hử? Nếu muốn đút túi ít xu thì lời khuyên các vị đừng dắt kèm con sói ghê tởm kia theo.
Trời đất, ông ta dám chụp mũ Kafi là “con sói ghê tởm” ư? Mà đâu đã hết, Hubert còn quay sang bà quản gia quát:
- Albin không là cái cóc khô gì ở nhà này. Nó muốn nuôi chó thì phải xích cổ lại. Tôi không muốn con Zoutsou quái quỷ đó đêm nào cũng dằng xích chạy theo con sói ghê tởm kia, rõ chưa?
Lục Thám Tử chết điếng. Chúng không ngờ bị gia chủ cư xử thậm tệ như vậy, rõ ràng hồi nãy Nữ Tiên Tri Mady khuyên có lý, làm ơn thì mắc oán như chơi. Sáu đứa chưa kịp tỏ thái độ gì thì một người đàn ông cao nhồng và gầy đét chẳng kém cạnh Hubert từ trong gian sảnh bước ra. Ê, ông quý tóc này ăn mặc tương tự như Hubert và giống ông ta như tạc. Có khác chăng là cặp mắt long lanh sắc sảo hơn.
Ông thứ hai quát ầm ĩ:
- Mới sáng sớm mà đã cãi vã om sòm. Việc gì thế anh Hubert?
Hubert phẩy tay:
- Edouard đó hả? Mày ra coi đám nhãi và con sói bẩn thỉu định ăn vạ ở nhà mình kia kìa!
Edouard co rúm đôi vai của người sắp bị bệnh ho lao khệnh khạng tiến đến gần con chó Zoutsou.Ô ta huơ huơ bàn tay khô đét định ôm con chó nhưng Zoutsou đã xù dựng lông cổ. Còn Tidou phải giữ chặt dây buộc cổ Kafi vì nó cứ chực lao vào ông ta.
Tuy nhiên Edouard tỏ ra biết điều hơn ông anh thứ nhất. Ông ta gục gặc.
- Té ra mày đi hoang là vì con sói đực khổng lồ đó. Tốt thôi. Tao đã nghe hết đầu đuôi cớ sự qua cửa số nãy giờ. Chà chà...
Ông ta thụt lùi đứng sát ông anh Hubert có bộ mặt cau có y chang như hai cây tre miêu sắp ngã vào nhau.
- Mình có phải xỉa ít tiền cho đám nhãi không anh hai?
- Tao không dính dáng. Việc đó tùy Albin.
Cặp huynh đệ kỳ quặc im bặt vì từ xa xa một tiếng rống kinh thiên động địa vọng tới:
- Zoutsou!
Sau tiếng rú đó, một người đàn ông tuổi khoảng hơn ba mươi lăn lông lốc đến. Gọi cách di chuyển của ông ta là “lăn lông lốc” quả không ngoa chút nào. Coi, tay quý tộc thứ ha này ngoài bộ xương cách trí giống hệt hai ông anh, còn dị hợm hơn bởi cặp giò ngắn lủn chủn và mớ tóc vàng lợt rối bù tựa tổ quạ.
Giọng nói ông ta lại càng đặc biệt, nếu không trực tiếp ngó tận mặt mà chỉ nghe qua điện thoại, đám Lục Thám Tử ngỡ giọng ẻo lả đó phát ra từ cửa miệng một nữ nhi.
- Zoutsou!
Âm thanh “con gái” ỏn ẻn lại gào lên. Người đàn ông mới xuất hiện quỳ sụp dưới chân Zoutsou và bá cổ con chó cái hôn chùn chụt cứ như là đã xa nhau tới một thế kỷ.
- Ôi chao, tôi nhớ cô quá Zoutsou ạ.
Zoutsou đứng im trong lúc ngài quý tộc thấp bé không ngớt giụi tóc vào nó lảm nhảm:
- Hic hic, tôi chỉ sợ cô bị chết chìm dưới cái ao đáng ghét trong vườn. Tôi vừa ngụp lặn ở đó về đây, hic hic...
Cặp mắt ông ta bắt đầu dại đi, hai khoé mép sùi sụt bọt, chưa kể áo quần sang trọng bị ướt đẫm bùn đất. Cơn động kinh tinh thần của ông ta mãnh liệt đến nỗi ông anh cáu gắt Hubert phải kêu lên:
- Thôi đủ rồi, Albin!
Giờ thì đám trẻ đã biết người đàn ông có giọng nói dàn bà kia là... Albin. Ê, ông ta vẫn còn miên man trong xúc động:
- Zoutsou ơi, tôi đã tìm cô cùng trời cuối đất. Tôi đã quỳ xuống cầu khẩn thần linh trước khi nhảy xuống ao. Không tìm được cô, chắc tôi chẳng sống để làm gì nữa...
- Im ngay, Albin!
Hubert hết chịu đựng nổi. Ông ta nhảy chồm tới chỗ cậu út Albin đang quỳ sụp và xốc cổ áo thằng em khốn khổ lên. Trời ạ, Albin bị hổng chân khỏi mặt đất trước sức khoẻ kinh hồn của Hubert.
- Gấu!
Zoutsou sủa một tiếng cụt ngủn định tấn công Hubert nhưng vòng cổ con cẩu lập tức bị bàn tay thép của Edouard giữ chặt.
Quay về phía đám trẻ, giọng Hubert oang oang:
- Bà Stephanie nghe đây, bà hãy tiễn lũ nhóc ra cổng và cám ơn chúng hộ ba anh em tôi. Bà hiểu chưa? Cần phải để Albin nghỉ ngơi.
Bà quản gia buồn bã nhìn đám nhóc:
- Chúng ta về thôi các cháu.
Ánh mắt hai con chó nhìn nhau mới se thắt lòng làm sao! Nhưng chúng không hề kháng cự. Kafi cúi đầu đi theo chủ.
Dọc dường ra cổng hầu như Lục Thám Tử chẳng ai nói một lời nào. Chúng im lặng đi trong sự tĩnh lặng của biệt thự Cây Thông Tuyết.
Bà quản gia nói một cách khó nhọc:
- Rất cám ơn các cháu. Bà có lỗi với các cháu.
Mady lắc đầu:
- Chúng cháu cũng xin lỗi vì đã làm phiền bà.
Cánh cổng sắt đóng lại và trong nháy mắt tòa lâu đài lại chìm vào bí ẩn.
o O o
Mải nghĩ ngợi, Tidou buông lỏng dây giữ Kafi. Thế là con chó si tình lập tức quay ngoắt lại và phóng tuốt vô một bụi rậm. Gnafron choáng váng:
- Coi chừng con chó quay lại lâu đài.
Cu cậu nói xong là co giò rượt theo sát nút. Chúng tìm thấy Kafi ở một góc tường cây cối um tùm nhất, nơi chú cẩu hì hụi cào móng vuốt sắc nhọn lên một chiếc cổng hẹp bằng gỗ đóng kín.
Tidou lầm bầm:
- Té ra tối qua Kafi đã lẻn vào biệt thự bằng chiếc cổng này.
Mady bổ sung:
- Hoặc là mối tình đầu của chúng bắt đầu ở đây.
- Suỵt!
Tiếng Tondu kêu khe khẽ. Có lẽ cu cậu nhận ra biến cố gì. Đám trẻ nín thở và chẳng khó khăn gì lắm, bên tai chúng lào xào những âm thanh ư ử của Zoutsou. Trời ạ, con chó cái xinh xắn bị hành hạ chăng, hình như bên cái tiếng rên não ruột là tiếng xích sắt loảng xoảng.
Linh tính của một quái cẩu hành nghề thám tử giúp Kafi bình tĩnh. Nó chỉ vểnh tai lên nhẫn nhục dù là mắt đỏ ngầu.
Giọng chát chúa của Hubert vang ra cực kỳ khó ưa:
- Còng đầu con Zoutsou kiểu này thì con sói ghê tởm kia có cánh cũng không dụ nổi.
Ông ta cười hô hố:
- Vô trong nhà uống thuốc an thần ngay, Albin. Mày tội nghiệp con Zoutsou của mày lắm hả? Bà Stephanie đang chờ dốc thuốc vô họng mày kìa, ha ha ha.
Sau đó là tiếng Albin khóc nức nở.
- Ôi, sinh linh hiền dịu của tôi! Zoutsou đáng thương của tôi. Hãy tha thứ cho ông ấy nhé. Điều đó thật không xứng đáng với cô, nhưng mà...
- Đồ chó!
Hubert thét lên. Chắc chắn ông ta bị Zoutsou chống cự quyết liệt. Rồi tiếng con chó tru lên sau tiếng roi quất. Đột ngột tiếng rú của Albin cắt ngang mọi tiếng động:
- Để nó đấy! Anh không được động vào nó! Dù chỉ vuốt ve thôi cũng không được. Dừng lại! Nếu không tôi...
Nhưng Albin không nói được hết câu, vì đột ngột người thứ ba xuất hiện. Chắc chắn Albin đã bị bịt miệng và bọn trẻ chỉ còn nghe tiếng chống cự huỳnh huỵch của con người bất hạnh ấy.
Những tiếng động đã im bặt. Tiếng Edouard vang lên:
- Để con chó này yên đi. Vì lợi ích của chúng ta đấy, anh Hubert ạ.
- Thôi được rồi, được rồi. - Hubert đành phải chấp thuận.
Hai người đàn ông bỏ đi, tất nhiên kéo theo Albin bị lôi xềnh xệch khỏi bãi cỏ.
Sáu người bạn đồng hành há hốc mồm. Một lát sau, Gnafron bật nói trước:
- Số phận Zoutsou thật không may. Chúng ta phải tìm cách cứu nó.
Bistèque co tay thành nắm đấm.
- Mấy người lớn đó thật đáng ghê sợ. Chúng hành hạ con vật mà lại cần nó vì mục đích gì đó. Tụi mình quyết khám phá ra bí ẩn này nghe.
Tondu gật đầu:
- Mình tính sao bây giờ hả Tidou?
Thủ lãnh Lục Thám Tử quyết định:
- Chúng ta phải về nhà đã, tao còn kẹt bài tập Lý-Hóa phải nộp ngày mai. Có điều chắc chắn là vì Kafi, chúng ta sẽ không bỏ rơi Zoutsou.
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói