Số lần đọc/download: 1471 / 40
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Phong Linh Có Bí Mật Gì
B
a người nhìn máu chảy không thành tiếng, ngó phong linh không phát tiếng. Ba người đều không lên tiếng.
Một hồi thật lâu sau, Nhạc Khởi thốt: "Hắn đã chết".
Cao Vãn Tức và Lâm Túy không nói.
Nhạc Khởi khích động: "Hắn bị người ta hại chết!".
Gã run giọng gào lên: "Là ai đã hại chết hắn?".
Cao Vãn Tức chợt nói: "Phong linh".
Nhạc Khởi bàng hoàng: "Phong linh?".
Cao Vãn Tức nói: "Chỉ cần ta tìm ra ý nghĩa của phong linh, là có thể tìm ra ai là kẻ đã hại hắn".
Nhạc Khởi ngạc nhiên hỏi: "Chiếc phong linh này có ý gì?".
Cao Vãn Tức không nói gì, chỉ thở dài một hơi.
Lâm Túy bỗng xen miệng, chỉ nói một chữ: "Chuông". Sau đó bổ sung: "Cái chuông cổ của Dư Âm tự".
Cao Vãn Tức hỏi: "Tại sao là chuông của Dư Âm tự?".
Bàn tay của Lâm Túy một mực chắp sau lưng, đến giờ mới đưa ra một vật. Đó là một bàn tay bị chặt đứt, lòng bàn tay bị đâm thủng, ngón tay bấu cong lại, ngón cái và ngón trỏ siết giữ một hạt tràng hạt.
Lâm Túy giải thích: "Khi các ngươi xuống cầu kéo Sở Sơn lên, ta lượm được bàn tay này bên bờ".
Thanh âm của y trong ngần như phong linh khẽ ngân vọng: "Sở Sơn trước khi bị chặt cụt tay đã nắm bắt lấy hạt tràng hạt, trước khi chết cắn đứt một chiếc phong linh hình chuông. Ngươi nói coi có liên quan đến chùa miếu hòa thượng...".
Nhạc Khởi giận dữ quát: "Bọn ta đi Dư Âm tự!".
Cao Vãn Tức hét chặn: "Không thể!".
Nhạc Khởi cơ hồ nhảy dựng lên: "Lẽ nào để Sở Sơn chết trỏng như vậy?".
Cao Vãn Tức thở dài: "Không phải không đi, mà là không thể đi như vầy". Hắn bổ sung: "Đi như vầy, hòa thượng của Dư Âm tự cứ việc xua tay không chịu nhận, có khác gì đả thảo kinh xà".
Lâm Túy hỏi một câu: "Hai vị có biết mấy hương trấn xung quanh nơi này gần đây đã xảy ra chuyện kinh dị không?".
Nhạc Khởi lắc đầu.
Cao Vãn Tức nói: "Mấy tháng nay đàn bà con gái mất tích cũng cả sáu lăm bảy chục mạng. Quan huyện phái mười mấy nha sai bộ khoái điều tra, khổ là chẳng lần mò ra được manh mối nào hết".
Nhạc Khởi công phẫn: "Đám cẩu quan chỉ biết tham công mà không biết lập công, khoái tiền mà chẳng lo hành sự, thực là quân khốn nạn!".
Cao Vãn Tức cười cười, mà mặt mày hắn nhăn nhó, thực không rõ mếu hay cười: "Tham quan kia tên Nhạc Vũ Phương. Người ta ai cũng gọi lão là 'Ngạc ngư vương' (vua cá sấu), ăn thịt chẳng nhả xương, cũng cùng họ với ngươi đó! Mấy đứa con trai bảo bối của lão ta cũng chẳng ra gì!".
Nhạc Khởi tức đến lắp bắp: "Bậy bạ... bậy bạ quá! Không ngờ còn cùng họ với ta nữa!".
Cao Vãn Tức hỏi Lâm Túy: "Sao ngươi lại hỏi đến vụ án mấy phụ nữ thất tung gần đây?".
Lâm Túy thốt: "Mấy ngày qua ta có hỏi thăm dọc đường. Đàn bà con gái lâu nay hay có mấy thầy tướng số hay đạo sĩ phán là sắp có tai kiếp. Đa số bọn họ đều đến Dư Âm tự cầu thần che chở, kết quả kẻ tâm thành thì tránh được nạn, số còn lại đều...".
Thần thái lúc y nói chuyện rất anh minh khoát đạt.
Cao Vãn Tức tiếp lời: "Kết quả cả người nhà đi theo bọn họ cũng thất tung".
Lâm Túy thốt: "Ta hoài nghi vấn đề bắt nguồn từ Dư Âm tự".
Cao Vãn Tức nói: "Trước khi Sở Sơn chết đã bị người ta giật đứt lưỡi, chắc đã phát hiện bí mật gì đó, có kẻ không muốn hắn nói ra".
Nhạc Khởi ngẩn ngơ: "Lẽ nào... lẽ nào các ngươi nói... Dư Âm tự là chủ mưu bắt cóc đàn bà con gái nhà lành, Sở Sơn phát hiện bí mật đó, cho nên...".
Lâm Túy ngắt lời: "Bọn ta không biết".
Cao Vãn Tức nói: "Nếu muốn biết, chỉ còn nước đi điều tra".
Lâm Túy cười thốt: "Dư Âm tự rất có thực lực, từ huyện nha đến châu phủ, chúng đã quyên hiến không ít, trên trên dưới dưới đều thông suốt". Nụ cười của y khiến cho nữ tử xinh đẹp cũng phải thẹn mình quá thô tục, nữ tử quyền quý khó tránh khỏi có cảm giác mình quá điệu bộ ra vẻ: "Vì vậy không thể điều tra thẳng thừng, chỉ có thể ngấm ngầm dò xét...".
Cao Vãn Tức cũng cười nói: "Nhân tuyển âm thầm dò xét trừ ngươi ra đâu còn ai khác xứng hợp hơn chứ".
Lâm Túy thản nhiên cười hỏi: "Ngươi đã nhận ra?".
Cao Vãn Tức híp mắt, giống như vẻ mặt muôn thuở của ông địa trong đội múa lân: "Đã nhận ra từ lâu!".
Nhạc Khởi ngơ ngác: "Nhận ra cái gì?".
Lâm Túy lấy mũ nhà nho xuống, hất tung mái tóc dài, cười yêu kiều: "Nhận ra ta là một nữ tử". Nụ cười đó mỹ miều đến mức làm cho người ta sẵn sàng đốt cột lửa Phong Hỏa đài hí lộng chư hầu, tình nguyện xây Trích Tinh lâu đào ao rượu cắm rừng thịt.