The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1433 / 32
Cập nhật: 2017-08-25 08:10:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ó hai cô gái mới lớn ở dưới tầng hầm nhà Myron. Câu chuyện đã bắt đầu như vậy. Sau này, mỗi khi Myron nhìn lại tất cả nỗi mất mát và đau khổ này, thì đầu tiên một chuỗi những câu hỏi “Sẽ ra sao nếu” lại bùng lên và ám ảnh anh. Sẽ ra sao nếu như anh không cần đá lạnh? Sẽ ra sao nếu anh mở cánh cửa tầng hầm muộn hơn hoặc sớm hơn một phút? Sẽ ra sao nếu như hai cô gái mới lớn ấy - lúc đầu họ làm cái quái gì riêng tư ở dưới tầng hầm của anh nhỉ? - chỉ thì thầm trò chuyện để anh khỏi tình cờ nghe thấy.
Sẽ ra sao nếu như anh chỉ quan tâm đến chuyện của mình thôi.
Từ đỉnh cầu thang, Myron nghe thấy tiếng các cô gái cười khúc khích. Anh dừng lại. Trong giây lát anh đã định đóng cửa và mặc kệ họ. Chỉ còn một ít đá cho bữa tiệc nhỏ của anh, chứ chưa hết hẳn. Anh có thể quay về.
Nhưng trước khi anh quay đi thì giọng của một cô gái vẳng tới cầu thang. “Vậy là cậu đi cùng Randy à?”
Cô kia: “Ôi lạy Chúa, bọn tớ phê cực luôn.”
“Bia à?”
“Ừ, bia và chích choác.”
“Thế làm sao cậu về nhà được?”
“Randy lái xe”
Trên đỉnh cầu thang, Myron đứng đờ người ra.
“Nhưng cậu nói là...”
“Suỵt.” Và rồi: “Này! Có ai ở đó không vậy?”
Bị phát hiện rồi.
Myron chạy bước một xuống cầu thang, miệng huýt sáo. Quý ngài Tùy tiện. Hai cô gái đang ngồi ở cái chỗ từng là phòng ngủ của Myron. Tầng hầm được “hoàn tất” vào năm 1975 và trông cũ kỹ như vậy. Bố của Myron, hiện đang cùng mẹ du hí tại một khu nhà condo gần Boca Raton, lúc đó đã dùng rất nhiều băng dính hai mặt. Sàn nhà lát ván gỗ, trông cổ lỗ chẳng khác gì những cuộn băng video Betamax, đã bắt đầu lún. Ở nhiều chỗ, những mảng tường bê tông đã lộ ra và bong tróc thấy rõ. Những tấm gỗ lát sàn, được dán xuống nền nhà bằng một thứ tương tự như keo dán của hãng Elmer, cũng đang oằn hết cả. Chúng kêu ọp ẹp mỗi khi có người giẫm phải.
Hai cô gái - một người Myron biết từ khi mới chào đời, người kia thì anh mới chỉ gặp hôm nay - tròn mắt nhìn anh. Trong khoảnh khắc, không ai nói gì hết. Anh khẽ vẫy tay chào họ.
“Chào các cô.”
Ngay từ những lời nói đầu tiên, Myron Bolitar đã tỏ ra rất tự hào về bản thân mình.
Cả hai cô gái đều là học sinh trung học năm cuối, và đều xinh xắn theo kiểu hơi non nớt. Cái cô bé ngồi ở góc chiếc giường cũ kỹ - người mà anh mới gặp cách đây chừng một tiếng - tên là Erin. Hai tháng trước, Myron đã bắt đầu hẹn hò với mẹ của Erin, một góa phụ và là một nhà báo tự do, tên là Ali Wilder. Bữa tiệc này, được tổ chức tại ngôi nhà nơi Myron đã lớn lên và nay thuộc quyền sở hữu của anh, giống như tiệc “ra mắt” của Myron và Ali với tư cách là một cặp.
Còn cô gái kia, Aimee Biel, bắt chước cách vẫy tay và giọng nói của anh. “Chào Myron.”
Sự im lặng kéo dài lâu hơn.
Lần đầu tiên anh gặp Aimee Biel là vào ngày cô sinh ra tại bệnh viện St. Barnabas. Aimee cùng với cha mẹ cô, Claire và Erik, sống cách đây 2 khu nhà. Myron biết Claire từ hồi họ còn học chung với nhau ở trường trung học cở sở Heritage, cách đây chưa tới nửa dặm. Myron quay về phía Aimee. Trong chốc lát, anh như quay về quá khứ hai mươi lăm năm trước. Aimee giống mẹ cô quá, cũng có cái điệu cong môi cười toe toét bất chấp tất cả ấy, cứ như thể anh đang nhìn xuyên qua một cánh cửa thời gian.
“Chú định xuống lấy thêm ít đá” - Myron nói. Anh dùng ngón tay cái chỉ về phía cái tủ đá, để minh họa thêm cho câu nói của mình.
“Tuyệt(1),” Aimee nói.
“Mát lắm.” Myron nói. “Lạnh như đá ấy chứ.”
Myron cười tủm tỉm. Chỉ mình anh cười.
Myron nhìn sang Erin, nụ cười ngớ ngẩn còn đọng trên mặt. Cô gái quay mặt đi. Đó là kiểu phản ứng chủ yếu của cô ngày hôm nay. Lịch sự và xa cách.
“Cháu hỏi chú một chút nhé?” Aimee nói.
“Cứ hỏi.”
Cô gái xòe đôi bàn tay: “Đây có phải căn phòng mà chú lớn lên không?”
“Đúng vậy.”
Hai cô gái liếc nhau. Aimee rúc rích cười. Erin cũng vậy.
“Sao thế?” Myron hỏi.
“Căn phòng này... cháu muốn nói là, liệu có thể tồi tàn hơn nữa không?”
Erin cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Đại loại nó còn cũ kỹ hơn cả những thứ cổ lỗ.”
“Chú gọi cái này là gì vậy?” Aimee hỏi, tay chỉ xuống phía dưới.
“Ghế túi(2).” Myron đáp.
Hai cô gái càng rúc rích tợn hơn.
“Thế làm sao cái đèn bàn này lại có bóng màu đen?”
“Vì nó làm cho các tấm áp phích sáng lên.”
Những tiếng cười lại rộ lên.
“Này, chú cũng đã từng là học sinh trung học đấy nhé,” Myron nói, như thể điều đó sẽ giải thích được mọi chuyện.
“Chú đã bao giờ đưa cô gái nào về đây chưa?” Aimee hỏi.
Myron đặt bàn tay lên ngực, phía trái tim. “Một quý ông đích thực không bao giờ bép xép chuyện tình cảm.” Rồi sau đó: “Có.”
“Bao nhiêu?”
“Bao nhiêu cái gì cơ?”
“Chú đã đưa bao nhiêu cô gái về đây rồi?”
“Ồ. Khoảng” - Myron ngửa mặt, dùng ngón trỏ vẽ lên không khí - “Chừng ba... Chú nghĩ là vào khoảng giữa tám và chín trăm nghìn.”
Câu trả lời gây ra những tràng cười lớn.
“Thực ra,” Aimee nói, “Mẹ nói rằng chú đã từng rất dễ thương.”
Myron nhướng một bên mày: “Đã từng?”
Hai cô gái đập tay với nhau cười lăn lộn. Myron lắc đầu và cằn nhằn vài câu về việc cần phải tôn trọng người lớn tuổi. Khi chúng yên lặng trở lại, Aimee nói: “Cháu hỏi thêm vài điều nữa được không?”
“Cứ hỏi.”
“Ý của cháu là hỏi nghiêm túc ấy.”
“Thì cứ hỏi đi.”
“Những tấm ảnh ở tầng trên là của chú à? Những tấm treo cạnh cầu thang ấy.”
Myron gật đầu. Anh đã đoán ra câu tiếp theo là gì rồi.
“Chú cũng đã từng xuất hiện trên trang bìa của tờ Sports Illustrated?”
“Đúng thế.”
“Bố mẹ cháu nói rằng chú đã từng được coi là vận động viên bóng rổ giỏi nhất nước.”
“Bố mẹ cháu,” Myron đáp, “nói quá lên đó thôi.”
Cả hai cô nhìn anh chằm chằm. Năm giây trôi qua. Lại năm giây nữa.
“Chú bị mắc cái gì ở răng à?” Myron hỏi.
“Có phải chú được chọn vào đội Lakers không?”
“Đội Celtics.” Myron đính chính.
“À, xin lỗi, đội Celtics.” Aimee vẫn khiến anh không thể rời khỏi cặp mắt của cô bé. “Và chú bị chấn thương đầu gối phải không?”
“Đúng thế.”
“Sự nghiệp của chú thế là đi đứt. Đại loại như vậy, phải không?”
“Gần như là thế.”
“Vậy thì,” - Aimee nhún vai - “Cảm giác như thế nào?”
“Chấn thương đầu gối á?”
“Trở thành một ngôi sao như vậy. Để rồi, đùng một cái, không bao giờ có thể thi đấu được nữa.”
Cả hai cô gái chờ đợi câu trả lời của anh. Myron cố gắng nêu lên một điều thật sâu sắc.
“Nó phá hỏng cả một thành công rực rỡ.”
Họ đều thích câu trả lời đó.
Aimee lắc đầu. “Đấy chắc là điều tồi tệ nhất.”
Myron nhìn Erin. Erin cụp mắt xuống. Căn phòng bỗng yên tĩnh lạ thường. Anh chờ đợi. Cuối cùng thì cô gái cũng chịu ngước lên. Cô trông đầy sợ hãi, bé bỏng và non nớt. Anh muốn ôm lấy cô trong vòng tay, nhưng hỡi ôi, đó sẽ là một hành động hết sức sai lầm.
“Không,” Myron dịu dàng đáp, mắt vẫn không rời khỏi ánh nhìn của Erin. “Còn xa mới tới điều tồi tệ nhất.”
Có giọng nói từ đỉnh cầu thang vọng xuống, “Myron?”
“Tôi tới đây.”
Anh đã sắp sửa rời đi. Và đó là câu hỏi lớn “Sẽ ra sao nếu” tiếp theo. Những gì anh tình cờ nghe thấy ban nãy khi đứng trên cầu thang - Randy lái xe - cứ văng vẳng trong đầu. Bia và chích choác. Anh không thể bỏ qua điều này được, phải không nào?
“Chú muốn kể với các cháu một câu chuyện,” Myron bắt đầu. Rồi anh ngừng lại. Những gì anh muốn làm là kể cho họ nghe về tai nạn đáng tiếc xảy ra từ hồi anh học trung học. Có một bữa tiệc ở nhà của Barry Brenner. Anh muốn kể với các cô gái về chuyện đó. Anh cũng đã từng là học sinh cấp ba, giống như họ. Cũng đã có vô khối những vụ nhậu tưng bừng. Đội bóng của anh, Livingston Lancers, vừa mới giành chiến thắng trong cuộc thi bóng rổ toàn bang, công đầu phải nhắc tới bốn mươi ba điểm của người-Mỹ-chính-hiệu Myron Bolitar. Mọi người đều say mèm. Anh nhớ đến Debbie Frankel, một cô gái rất thông minh, một con người mạnh mẽ, người khơi mào luôn tràn đầy sức sống, luôn giơ tay để phản biện lại ý kiến của thầy cô, luôn tranh luận và nắm bắt được mặt trái của vấn đề, và vì thế mà bạn bè yêu mến cô. Nửa đêm, Debbie qua chào tạm biệt anh. Cặp kính của cô trễ xuống sống mũi. Đó là điều mà anh nhớ nhất - cặp kính của cô đã trượt xuống. Myron thấy rằng Debbie đã phê lắm rồi. Và cả hai cô gái sắp sửa chui vào chiếc xe đó cũng vậy.
Bạn có thể đoán trước được kết cục của câu chuyện. Họ phi lên dốc Đại lộ Nam Orange quá nhanh. Debbie chết trong vụ tai nạn. Chiếc xe rúm ró ấy được đem trưng bày ở trường trung học trong suốt sáu năm. Myron tự hỏi không biết giờ thì nó ở đâu, rốt cuộc thì họ đã làm gì với đống sắt vụn ấy.
“Chuyện gì vậy chú?” Aimee hỏi.
Nhưng Myron đã không kể cho họ nghe về Debbie Frankel. Erin và Aimee chắc chắn đã nghe những câu chuyện tương tự như thế rồi. Nó sẽ chẳng có tác dụng gì hết. Anh biết điều đó. Vì thế, anh tìm cách khác.
“Chú muốn các cháu hứa với chú một điều,” Myron nói.
Erin và Aimee nhìn Myron chằm chằm.
Anh lấy ví khỏi túi và rút ra hai tấm danh thiếp. Anh mở ngăn kéo trên cùng và tìm thấy một chiếc bút vẫn còn dùng được. “Đây là tất cả các số điện thoại và địa chỉ của chú: số nhà, số cơ quan, số di động, địa chỉ tại New York.”
Myron viết nguệch ngoạc trên hai tấm danh thiếp rồi đưa cho từng cô gái. Họ cầm lấy mà không nói gì cả.
“Hãy nghe lời chú nhé, được không? Bất cứ khi nào các cháu gặp rắc rối, bất cứ khi nào các cháu ra ngoài nhậu nhẹt hoặc bạn bè các cháu đi nhậu, khi nào các cháu quá phấn khích hoặc phê thuốc, hay là gì đi nữa chú không cần biết. Hứa với chú. Hứa với chú là các cháu sẽ gọi cho chú. Chú sẽ tới đón các cháu cho dù các cháu ở bất cứ đâu. Chú sẽ không hỏi câu nào hết. Chú cũng sẽ không hé răng nói với bố mẹ các cháu. Đó là những gì chú hứa với các cháu. Chú sẽ đưa các cháu tới bất cứ nơi nào các cháu muốn đến. Không cần biết là khuya khoắt đến thế nào. Không cần biết các cháu ở xa đến đâu. Mặc cho các cháu có phê đến mức độ nào đi chăng nữa. 24/7_. Cứ gọi cho chú, và chú sẽ tới đón các cháu.”
Hai cô không nói gì cả.
Myron bước một bước lại gần hơn. Anh cố không tỏ ra nài nỉ. “Lưu ý... đừng lên xe với một người cầm lái đã uống nhiều.”
Họ chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
“Hứa với chú đi,” anh nói.
Giây lát sau - câu hỏi “sẽ ra sao nếu” cuối cùng - họ hứa.
Chú thích
1. Nguyên văn “cool” nghĩa gốc là “mát”, tiếng lóng có nghĩa là “tuyệt”.
2. Ghế túi: Ghế có hình túi, bên trong có thể nhồi hạt hoặc bông, hay dùng để ngủ trưa.
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại