Số lần đọc/download: 1184 / 3
Cập nhật: 2015-11-22 17:03:19 +0700
Chương 2
G
iờ ra chơi, không đứa nào thấy thằng Hiểu đâu cả. Mãi lúc chuông reo vào lớp, học sinh vào gần hết, mới thấy nó le te bước vào. Thầy con chưa cho ngồi xuống, thằng Tưởng đã huých tay bạn hỏi:
- Nãy giờ mầy đi đâu vậy Hiểu?
Hiểu cười tủm tỉm, ra vẻ bí mật:
- Chút tao nói cho nghe.
Thầy cho ngồi xuống, hàng loạt tiếng động vang lên. Giờ vạn vật thầy ưa hỏi bài, tiếng lật tập, tiếng dò bài là nhiều hơn cả. Bọn thằng Tưởng nghịch nhưng đều khá, không đứa nào dò bài, mà lo hỏi chuyện thằng Hiểu. Chỉ có ba đứa ngồi cùng bàn, Hiểu, Tưởng, Hạ; thằng Lên ngồi tuốt bàn chót, ngóng lên sốt ruột. Mãi lúc thằng Hạ hỏi, Hiểu mới chịu nói:
- Tụi lục ba hẹn chủ nhật tới đá banh đó.
Chỉ mấy tiếng đó là thằng Tưởng, thằng Hạ hí hửng. Vài đứa khác cũng biết, chuyền dần tin này đi. Lên nghe được, tự nhiên cười và nghĩ đến trận banh sắp tới. Mấy đứa có trong hội banh của lớp dần dần biết tin hết. Một vài đứa trước đó, không thuộc bài sợ xanh mặt, lo dò bài, giờ quên tuốt luốt. Đứa nào cũng vẽ trong óc hình ảnh trận đá banh sắp tới. Hai ba đứa nói chuyện, hẹn phải hạ bọn lục ba mấy bàn trắng. Thầy đang trả bài, thấy ồn, mới gõ thước. Cả bọn nín khe.
Đến lượt thằng Tưởng bị trả bài, nó đang ba hoa với thằng Hạ về thành tích chiến thắng của lớp, nghe gọi tên, giật mình, vơ vội cuốn tập lên bàn thầy. Nó chỉ tạm quên chuyện đá banh trong lúc trả bài, xong, thầy vừa trả tập, nó lại nghĩ đến chuyện này ngay. Thầy vạn vật nhìn nó cười hỏi:
- Hồi nãy ngồi dưới có chuyện gì vậy Tưởng?
Tưởng cười cười, gãi đầu, ấp úng:
- Đâu có thầy…
Nó nghĩ, về đến chỗ, nó sẽ thôi nói chuyện để thầy khỏi để ý. Nhưng ngồi rồi, nó lại không yên, lại quay sang thằng Hạ nói chuyện. Thằng học trò giỏi này ham chuyện, hỏi:
- Cho tao đá banh với được không?
Tưởng cười, tròn mắt:
- Mầy mà cũng biết đá banh?
- Ừa.
Tưởng quay sang Hiểu, nói:
- Thằng Hạ biết đá banh đó mầy.
Hiểu hỏi:
- Cừ không?
- Ai biết được.
Thầy đã thôi trả bài, ngồi nhìn hai đứa nãy giờ mà không đứa nào biết. Lúc thầy gọi “Hiểu”, hai đứa mới giật mình, hoảng, thằng Hiểu dạ một tiếng. Thầy hỏi:
- Nói chuyện gì đó?
Hiểu đứng dậy, ấp úng muốn nói lại thôi. Thầy lại hỏi:
- Tưởng, đứng coi, nói chuyện gì vậy?
Tưởng đứng dậy nhìn Hiểu. Hai đứa im thin thít. Bàn có bốn đứa, hai đứa đã bị đứng dậy, thằng Hạ ngồi kế thằng Tưởng, lo lắng, đợi đến phiên. Nhưng thầy không hỏi đến nó, mà hỏi thằng Tứ ngồi sau lưng Tưởng. Thằng này thưa thật:
- Thưa thầy… tụi nó nói chuyện đá banh…
Mới nghe tới hai chữ đá banh, lớp đã ồn ngay. Bọn học trò hỏi nhau:
- Hồi nào đá banh đó mầy, Đông?
- Sao hồi nãy hổng nói cho tao biết…
- Đá banh hả? Sướng ghê, tụi mình đi ủng hộ cho đông mới được.
Thầy đập thước, tiếng ồn ào bàn tán chỉ bớt đi chớ không hết hẳn được. Biết tiếng lớp lục hai này ham đá banh, thầy tha cho hai thằng Tưởng, Hiểu. Hai đứa được ngồi xuống, nhìn nhau cười. Vui, thầy hỏi:
- Chừng nào đá banh Tưởng?
Thằng Tưởng mới ngồi xuống, nghe thầy hỏi vội đứng lên đáp:
- Chủ nhật này nè thầy.
- Với ai đó?
- Với lớp lục ba ạ.
Thầy cười:
- Có vậy mà hồi nãy dấu!
Bọn học trò thấy thầy vui, được thể, hỏi chuyện nhau ầm lên. Thầy phải gõ thước mấy tiếng, lớp mới tạm im. Và bắt đầu bài viết mới. Cả lớp, đứa nào cũng tay viết bài nhưng óc nghĩ đâu đâu.
Hết giờ vạn vật, cô công dân còn chưa tới. Thầy vạn vật mới lấy giấy bút ghi tên “cầu thủ”:
- Ê, Lộc, mầy đá không?
- Đá là cái chắc, ghi tên tao vào đi, ghi luôn thằng Phu nữa.
- Biết rồi, mầy với nó mà. Còn thằng Ngọc nữa, đá không?
- Còn lâu mới không, tao đi hậu vệ đó.
Bọn khác, không là “cầu thủ” thì bàn tán về hội banh của lớp mình.
- Thằng Lê gôn hả?
- Chớ còn thằng nào. Tay nhựa, bắt banh là dính…
- Thằng Tưởng tao ưng nhất đó, nó sút thiệt ác, cú nào cũng đáng giá…
- Thằng Phu thì suya ngón lừa, cừ ghê.
Chợt cả lớp im thin thít, đứng cả dậy. Cô công dân vừa vào tới. Cô hiền nhưng rất ghét lớp ồn ào. Bọn lục hai khôn, biết vậy, không nói chuyện trong giờ công dân bao giờ. Chỉ khi nào cô vui, không còn bài giảng, cho nói chuyện, chúng nó mới nói. Thành ra cô cưng lớp lục hai nhất. Kỳ đệ nhất lục cá nguyệt rồi, cô cho điểm hạnh kiểm hai mươi tới hơn nửa lớp, những đứa còn lại cũng mười tám, mười chín.
Hôm nay cô không hỏi bài, chỉ giảng bài mới và hứa sẽ kể chuyện cho nghe. Gì chớ kể chuyện thì cô nhất rồi, giọng cô hay và thường, truyện cô lựa để kể cũng hay nữa. Gần trăm con mắt nhìn cô, lắng nghe.
Nắng dịu đi nhiều, nhưng chút nữa tới giờ về, chắc thế nào cũng gắt lên. Bọn trẻ bây giờ ngồi im vậy đó, vì ham nghe cô công dân kể chuyện, nhưng rồi tới giờ về, đố khỏi chúng nó không trở lại chuyện đá banh. Tâm hồn bọn trẻ như cơn nắng.