Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 27954 / 206
Cập nhật: 2015-08-16 14:24:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ông ty xây dựng Gia Thị.
Đã hơn năm giờ nhưng giám đốc Nguyên Gia vẫn còn đang trong phòng làm việc. Mặc mọi người về nhà, anh vẫn cặm cụi bên máy vi tính.
Bởi ngoài việc điều hành công ty anh còn là một kiến trúc sư chuyên thiết kế những biệt thự, cao ốc cho những "đại gia".
Tiếng Như Sương - cô thư ký tài hoa xinh đẹp của anh vang trong điện thoại bàn:
− Thưa giám đốc có bà Kim Huệ gọi điện.
Nguyên Gia nhấc máy:
− Alô... Con nghe đây mẹ
Giọng bà Huệ vang lên:
− Thế nào rồi, con và Mai Nghi gặp nhau rồi phải không?
− Thôi! Mẹ đừng nhắc nữa!
Anh đứng hẳn lên, mặt cau lại:
− Mẹ dụ con ký cái hợp đồng kia, tưởng gì mẹ đưa một con nhóc đến "hành" con, chỉ được cái miệng bép xép.
− Nó được việc lắm đấy.
− Được rồi... - Nguyên Gia cười khan - Nó mà mẹ bảo được việc sao?
− Mẹ tin tưởng nó lắm. Con đừng chọc nó giận đấy!
− Nếu mẹ nói thế thì con đành chịu thôi. Mẹ chờ cô ta hốt xác con về luôn. Tới giờ vẫn chưa thấy mặt đâu cả.
− Con phải chờ thôi.
− Vậy con biết làm sao bây giờ? - Anh nói giọng ảo não - Mẹ có biết bây giờ đáng lý con đã tan sở rồi, thế mà vẫn ngồi ở đây không?
Giọng bà Huệ thản nhiên:
− Nếu con không bê bối thì đã không xảy ra chuyện này, nhớ chứ con trai?
− Mẹ tưởng con muốn thế lắm sao? Con bé "chợ trời" đó hẹn con sáu giờ, bảy giờ gì đó cô ta mới đến đây.
− Thì cứ chờ đi. Nó hẹn làm gì vậy?
− Làm gì? Mẹ có biết không, con nhóc đó một hai đòi con dẫn nó đi karaoke..
Bà Huệ cười to:
− Có chuyện đó nữa hả? Tất nhiên phải như vậy thôi.
− Nếu con mà biết nó bày trò gì thì con không phải gồng mình dán mắt vào vi tính làm việc thế này để đợi rồi!
− Này, con không được tán tỉnh nó nghe chưa?
Nguyên Gia la to:
− Trời ạ! Mẹ lo xá quá rồi. Có ai năn nỉ đi nữa con cũng không dám tán cô nàng ghê gớm đó đâu.
− Nói thì nhớ đó! Có gặp nói mẹ hỏi thăm nó.
− Dạ... vâng. Con sẽ hỏi thăm giúp mẹ. Dạ... vâng...
Anh tắt máy, hai tay khoanh lại, mắt tư lự.
− Sao mẹ mình lại quý cô nàng đó vậy nhỉ? Mình bị cô ta hoạnh hoẹ như một phạm nhân, thế mà bà cứ lo cho cô ta. Liệu mình làm gì được mà lo chứ!
"Được rồi! Tại mẹ ép con thôi. Mẹ càng bảo vệ cô phù thủy đó, con càng muốn "bụp" cô ta..."
− Hù! - Một bàn tay thon dài chạm khẽ vào vai Nguyên Gia.
− Là em à? - Anh quay lại.
− Không là em thì là ai? - Như Sương nũng nịu - Hết giờ rồi sao anh chưa về?
− Anh chưa xong việc. - Nguyên Gia trở lại bàn làm việc - Còn em, sao cũng không về đi?
− Anh! - Như Sương nhõng nhẽo - Lâu rồi mình chưa đi chơi với nhau.
− Xin lỗi em... - Nguyên Gia cầm tay cô - Anh còn nhiều việc lắm. Mà anh vừa mới đưa em đi shop tuần rồi còn gì!
− Không! - Như Sương sà lên đùi anh - Em muốn lúc nào mình cũng ở bên nhau.
− Nhưng anh còn có việc. - Nguyên Gia vòng tay ôm cô - Đợi anh giải quyết xong mọi chuyện rồi anh bù cho.
Tỳ cằm lên vai cô, anh nhỏ nhẹ:
− Ngoan nào! Bây giờ thì về đi để anh làm việc.
− Thôi, em không chịu đâu - Cô bá cổ anh, áp thân hình gợi tình chỉ được che bởi chiếc đầm dây ngắn ngủn vào người anh - Tối nay em ở lại đây "phụ việc" với anh như những lần trước nha?
− Thôi đi! - anh chau mày - Anh đã dặn đừng lôi mấy chuyện đó ra nói mà.
Anh đẩy nhẹ cô ra rồi đến salon ngồi:
− Lúc đó anh say nên không làm chủ được mình.
− Ý anh là tại em? - Như Sương giận hờn.
− Không! Những việc anh làm anh sẽ gánh trách nhiệm. - Nguyên Gia gằn từng lời - Em về đi! Nếu không, lại gây gổ như mấy lần trước, nhưng lần này anh sẽ không gọi điện năn nỉ đâu.
− Đừng giận mà! - Như Sương dịu dàng ngồi xuống bên anh - Ai bảo cả tuần nay cứ lạnh nhạt với người ta. - Bàn tay đỏ chót của cô đặt gọn vào tay anh - Em không thể chịu nổi khi lúc nào anh cũng chỉ có công việc. Ngoài chức thư ký ra, em còn là "bạn gái" của anh chứ bộ.
Như Sương cong bờ môi gợi cảm của mình lên. Cô không dám dùng tiếng "người yêu" cho dù mình đã là người của anh. Bởi những lúc âu yếm với cô, anh cũng chưa bao giờ nói yêu cô.
Nhìn dáng ngồi cao ngạo cùng gương mặt lạnh lùng của anh, Như Sương biết mình phải làm gì.
Cô kề môi mình sát vào mặt anh, giọng mè nheo:
− Muốn người ta đi thì cũng phải hôn tạm biệt chứ!
− Hôn xong sẽ đi chứ? - Nguyên Gia nhìn cô.
− Em hứa! - Như Sương dịu dàng gật đầu.
Nguyên Gia nhìn cô âu yếm. Anh vòng tay ôm lấy thân hình nóng rực của cô và hôn cô như một người bị thôi miên, như một tín đồ chỉ sùng bái và làm theo lời của thánh nữ. Một nụ hôn như những nụ hôn trước đây: vô hồn, vô cảm!
− Xin lỗi... - Thanh Thư vừa xô cửa vào đã sững sờ - Tôi cứ nghĩ là chỉ có Nguyên Gia.
Cô quay mặt định bước trở ra:
− Tôi không biết cô Như Sương ở đây - Cô cười cười - Không làm phiền hai người!
− Có gì mà phiền. - Nguyên Gia đẩy Như Sương ra - Thanh Thư lại đây!
Nguyên Gia ân cần dìu Thanh Thư ngồi xuống cạnh anh. Mặc cho Như Sương cau mày với cảm giác hụt hẫng, vì bị anh bỏ "lơ".
Anh dịu dàng đặt tay lên bụng Thanh Thư:
− Mấy tháng rồi?
− Sáu tháng! - Thanh Thư cười hiền - Xem cậu kìa, nôn nóng còn hơn ông Vinh nữa.
− Chứ sao! - Anh cười - Nguyên Gia này là cha đỡ đầu chứ bộ. - Anh sực nhớ đến sự có mặt của Như Sương - Cảm phiền Như Sương pha cho anh ly cam, khỏi đá.
− Dạ.
Như Sương miễn cưỡng đứng dậy trở ra ngoài. Cô không quên để lại cái nhìn thiếu thiện cảm cho Thanh Thư.
Nhưng Thanh Thư vẫn cười độ lượng, cô nhìn anh:
− Cậu với thư ký bắt đầu thân thiện từ hồi nào thế?
Nguyên Gia cười khẩy:
− Thân thì có! Cô ta là thư ký riêng của mình mà. Còn "mật" thì.. còn phải chờ.
− Vậy lúc nãy... - Thanh Thư soi vào mắt anh - có mật không?
− Thôi đi bà bầu! - Nguyên Gia cười - Lo cho cục vàng của ông Vinh đi.
Thư mệt nhọc dựa vào ghế, cô thở hắt ra:
− Ông Vinh nhà mình đi công tác suốt. Nhà báo mà. Cũng may là có dì Huệ với cậu.
− À! - Nguyên Gia vỗ trán - Lúc nãy mẹ gọi điện cho mình, có hỏi thăm cô cháu cưng đó.
Thanh Thư đặt nhẹ tay lên vai anh, cô chớp mi xúc động:
− Cám ơn! Mình không biết phải làm gì để...
− Thôi! - Nguyên Gia chặn lời cô - Chúng ta là thanh mai trúc mã, lại là anh em. Tuy dì dượng ba mất sớm nhưng cậu còn có mẹ với mình. Lo cho cậu là việc phải làm. - Anh cầm tay cô chân tình - Cứ đem chuyện ơn nghĩa ra nói hoài hà.
Anh lườm cô:
− Trước đây cậu đâu có nói nhiều vậy. Từ lúc có bầu hình như cậu bị nhiều chuyện ra đấy!
− Thôi đi ông anh! - Cô mắng - Tôi cũng lo cho anh thôi. - Cô sờ vào bụng mình - Bằng tuổi nhau mà tôi đã đứa thứ hai, thằng lớn nhà tôi cũng đã lớp một rồi.
− Hì... thông cảm giùm đi. - Nguyên Gia gãi đầu - Mình đâu muốn, chỉ tại chưa gặp người đúng "gu".
− Thế cô Như Sương thì sao?
Nguyên Gia tắt hẳn nụ cười, anh nghiêm mặt:
− Cô ấy cũng có thể. Mình sẽ suy nghĩ lại. Nhưng cậu tìm mình có chuyện gì thế?
− Không! - Thanh Thư lắc đầu - Lúc nãy xong việc định về, đi ngang đây thấy phòng cậu còn đèn nên vào.
− Vậy để mình đưa cậu về. - Nguyên Gia đề nghị.
− Mình còn chút việc nữa. - Cô đứng dậy - Cậu cứ làm việc của mình đi.
− Ừ! Mình biết. - Anh đứng dậy tiễn Thanh Thư ra cửa. - À! Mà cậu cũng lo viết đơn nghỉ phép đi. Bụng to thế này làm sao gánh nổi cái chức trưởng phòng ngoại giao. - Anh đùa - Không khéo đối tác của công ty sẽ chạy dài khi thấy cái bụng của cậu đó.
− Há! Thì ra cậu muốn sa thải mình. - Cô trêu anh - Đúng là đồ vắt chanh bỏ vỏ.
− Mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Cứ để ông Vinh nuôi, tội gì hành xác.
− Vâng. - Cô từ từ đi ra thang máy - Cứ lập gia đình đi rồi hãy nói.
Nguyên Gia ân cần cầm tay cô dìu đi:
− Không dám đâu. Mình mà có vợ thì mình sẽ "cưng" phải biết. Nhìn cậu xúng xính trong cái áo bầu thì mình ớn rồi.
Đợi anh bấm nút xuống, cô bước vào. Nhìn anh, cô lừ mắt:
− Đừng nói sớm! Còn đó, chó chửa ăn. Thôi, mình về, nếu không Thanh Vinh mong mẹ.
Nguyên Gia tiễn cô em họ cũng là cô bạn thân về xong, anh trở lại văn phòng.
Thật là rắc rối. Có gia đình là vậy ư? Đi đâu cũng phải lo về.
Anh đẩy cửa bước vào thì đã thấy Như Sương ngồi chờ sẵn.
Không thèm đóng cửa, anh ngồi phịch xuống cạnh cô. Giọng anh cộc cằn:
− Sao chưa về?
− Em chờ anh. - Cô gác tay lên vai anh nũng nịu.
− Còn gì nữa? - Anh cộc lốc - Hôn rồi mà!
Như Sương không trả lời anh, cô điệu nghệ xoay nhẹ lưng anh và đặt bờ môi mình vào môi anh.
Nguyên Gia ngồi im bất động. Anh đón nhận một cách thụ động. Không từ chối cũng không nồng nhiệt. Hai tay anh để hờ hững trên salon mặc cho cô bày tỏ sự ham muốn của mình.
Quay trở lại Thanh Thư, cô rời khỏi văn phòng Nguyên Gia thì đi ngay đến nhà xe của công ty lấy chiếc Mercedes màu nho của mình.
Cô khó nhọc ngồi vào xe. Vừa lái xe đến cổng, Thanh Thư đã thấy một cô gái cũng đang hối hả chạy vào.
Tin... tin...
Cô gái hớn hải quay lại.
Thanh Thư vẫn ngồi trên xe, cô nói vọng ra:
− Chị ở đây! Mai Nghi đi đâu thế?
Mai Nghi đưa tay lên chặn ngực, cô thở hổn hển:
− Cứ sợ chị về rồi, nên em chạy muốn chết luôn. Chị có đem cho em không?
− Có! - Thanh Thư từ tốn - Chị cứ tưởng em không đến nên định về. - Cô chỉ tay ra sau - Mấy thứ em cần chị để sau cốp xe.
− Cảm ơn. - Mai Nghi mở cốp xe lấy ra một túi xách lớn. - Ngày mai, em sẽ gởi lại chị lúc em giao báo nha.
− Nè! - Thanh Thư cười cười - Em định bày trò gì thế? Đây là đồ nghiệp vụ của ông Vinh. Phải cẩn thận đó.
− Em biết rồi, bà bầu. - Cô trêu Thanh Thư - Thôi, mau về đi. Tối nay em không đến được đâu, chị nói Thanh Vinh đừng mong. - Cô cười cười - Ngày mai em sẽ kể cho chị nghe. Thôi, em đi đây.
Nói rồi, Mai Nghi phóng như một mũi tên vào trong công ty.
Chui vào thang máy nhanh như chớp. Cô ấn nút lên tầng năm tầng cao nhất. Hắn là sếp sòng ở đây hẳn phải ở trên tầng này thôi.
Trong lòng như có lửa đốt nên thang máy vừa mở, cô đã nhào ra ngay.
Kia rồi! Phòng còn mở đèn, chắc là hắn đợi mình.
Ôi! Mở cả cửa đợi mình kia à! Chúa ơi! Chắc là hắn sẽ "dập" mình vì cái tội đến muộn tơi bời quá.
Mai Nghi nghĩ thế nên chạy ùa vào như cơn lốc.
− Á!
Mai Nghi hét lớn, vì tốc độ như vũ bão nên cô không thể nào thắng lại kịp. Đôi giày xăng đan thể thao bây giờ đã chà xuống sàn nhà muốn rách ra mà cô vẫn không tài nào dừng lại được.
Như Sương đang thả hồn vào những cảm giác tuyệt vời trong vòng tay của Nguyên Gia. Cả anh và cô đều giật mình không hiểu chuyện gì khi nghe tiếng hét thất thanh.
Họ vừa kịp nhận ra sự có mặt của "kẻ thứ ba" thì:
− Ầm...
Mai Nghi đã bay nhào lên salon. Nhưng bản thân cô cũng không hiểu mình đã "bay" như thế nào mà lại nhào vào giữa, ngồi ngay lên đùi của Nguyên Gia, đẩy Như Sương ngã bật ra sau. Cô nằm gọn trong vòng tay của Nguyên Gia.
Anh cũng không rõ bản thân mình cũng vô tình hay cố ý mà lo "chụp" Mai Nghi chứ không lo cho sự an toàn của Như Sương.
Bàn tay cứng cỏi của anh đang ghì lấy bờ vai mềm mại của Mai Nghi.
Bốn mắt nhìn nhau trân trối. Mỗi người một suy nghĩ, một cảm giác mới mẻ vừa thoáng qua.
Mai Nghi nhìn vào đôi mắt anh. Trời! Cô thầm kêu. Hắn là phù thủy. Hắn vịn bờ vai mình là để kìm giữ trái tim mình. Hắn đã điều khiển trái tim mình nên nó mới đập lung tung thế này.
− Nè! Hai người ngồi đó mà "tình chàng ý thiếp" hả? - Như Sương ngồi dưới sàn nhà hét lớn.
Nguyên Gia cùng Mai Nghi giật mình cùng chớp mắt, cùng hoàn hồn trở lại.
Cô đẩy tay anh ra và không quên lườm anh một cái sắc như dao cạo.
Một thoáng lúng túng nhưng anh lấy lại vẻ điềm nhiên rất nhanh.
Bước đến đỡ Như Sương lên salon, anh cộc lốc:
− Ngồi đây đi, để anh giới thiệu!
− Em không cần! - Như Sương vừa xoa mông vừa la lớn - Hai người vừa làm cái trò gì thế?
− Im đi cho tôi nhờ.
Nguyên Gia nói như mệnh lệnh. Anh khẽ nhìn sang Mai Nghi thấy cô đang bình thản uống trà nên thở ra nhẹ nhõm. Cứ tưởng con nhỏ biết được những gì diễn ra trong đầu mình lúc nãy chứ!
Anh quay qua Như Sương:
− Em về đi, anh có khách.
− Anh còn dối em! - Cô gằn từng tiếng - Khách khứa gì giờ này. Có mà...
− Ê! Vừa thôi à nha! - Mai Nghi gằn từng tiếng - Cô làm gì con người này cũng được, nhưng không được đụng đến tôi à!
− Cái gì? - Như Sương mở lớn mắt - Cô là ai mà tôi không dám nói nào?
Nguyên Gia quá rành cái miệng của Mai Nghi nên anh ngồi tréo chân mặc cho cô "lý sự". Cũng cần phải cho Như Sương mở "tầm nhìn" để bỏ cái tật khi người.
Mai Nghi nhìn qua anh xem anh có bênh vực người đẹp không, nhưng anh chỉ cười cười nên cô chẳng thèm vị nể ai.
Cô mím môi cười thầm rồi bật dậy trước ánh mắt kinh ngạc của người đẹp. Anh cứ tưởng cô lại giở máu chợ trời với Như Sương nên anh hơi lo. Chẳng lẽ con nhỏ muốn "bạo hành" với Như Sương?
Anh nhìn Như Sương đầy lo ngại... Nhưng anh lại mở căng mắt, khi cảm giác lúc nãy kéo về.
"Lạy thánh Ala". Anh thầm kêu...
Mai Nghi đang ngồi trên đùi anh. Tay quàng vai anh tình tứ. Sững sờ một giây anh nhìn cô. Đôi mắt đa tình bây giờ thành vô tình vì nó đang bật lên một câu hỏi "cô muốn gì?".
"Có muốn gì đâu!". Mai Nghi rụt cổ đáp lại anh.
Cô sửa lại dáng ngồi cho "sát" vào anh hơn. Dựa hẳn người vào ngực anh, cô cười cười:
− Bây giờ thì người mẫu áo đỏ kia đã biết tôi là ai chưa?
− Anh Gia! - Như Sương kêu lớn - Anh để con bé này hạ nhục em thế này à?
− Như Sương! Em không nên...
− Anh im đi!
Nguyên Gia tái mặt trước câu nói hằn học đầy uy quyền của Như Sương. Cô không nhận ra điều này nên nói tiếp:
− Cô kia! Cô biết điều thì mau rời khỏi đây ngay đi. Đừng để anh Gia phải đuổi. Vào phòng riêng người ta mà không thèm gõ cửa. Thật mất lịch sự!
− Thế à! - Mai Nghi tỉnh bơ, cô cầm hai tay Nguyên Gia đặt lên bụng mình như đôi vợ chồng trẻ - Ai có lịch sự thì sợ mất. Tôi đâu có đâu mà mất. Còn nữa nha...
Cô nhích người ngả trọn lỏn vào người Nguyên Gia, chỉ một thoáng nhẹ nhàng nhưng anh cũng cảm nhận được mùi thơm từ tóc cô. Mai Nghi cứ tự nhiên áp mặt vào ngực anh:
− Anh Gia có đuổi tôi hay không thì lúc nãy cô cũng nghe rồi.
− Anh! - Như Sương nức nở - Anh ngồi im thế hả?
− Ngồi im đâu mà ngồi im! - Mai Nghi vờ kêu lên - Cô không thấy anh ấy đang bận "ôm" tôi à?
Nguyên Gia suýt bật cười vì lời nói của cô. Anh nhìn Như Sương đầy thông cảm:
− Sương! Em về đi! Mai Nghi chỉ đùa thôi. Giải quyết xong việc, anh sẽ gọi cho em...
− Nhưng... - Như Sương ấm ức.
− Nhưng với nhị gì ở đây? - Mai Nghi đung đưa chân - Ý cô muốn nói sao anh Gia vẫn giữ nguyên "hiện trường" hả?
− Cô vừa thôi đó!
− Thôi! - Nguyên Gia nghiêm giọng - Mai Nghi đừng đùa nữa. Còn Như Sương, hãy về đi, tôi không thích nhắc lại lần nữa đâu.
Mệnh lệnh của anh không thể không tuân theo, Như Sương đành nén tức ra về.
Mai Nghi tủm tỉm cười nhìn theo cô. Tưởng Mai Nghi này dễ ăn hiếp hả? Nói cho biết nha, từ bé đến giờ tôi chưa biết sợ ai đâu.
− Á! - Cô kêu lên khi nhận ra chiếc ghế của mình "nhúc nhích".
Nguyên Gia hất nhẹ chân thì cô đã ngã bật người ra sau. Nhanh như chớp, anh đã kề sát mặt vào cô.
Giọng anh tinh quái:
− Cô đuổi "bồ" tôi về rồi, thì bây giờ chúng ta...
− Nè... nè! - Cô dùng đôi tay yếu ớt của mình đẩy vai anh ra - Anh đừng có tưởng bở nghe! Anh mà dám đụng đến tôi thì tôi cho anh chết luôn đó. Lúc đó đừng trách tôi không nói trước à!
− Nè! - Anh vẫn áp sát mặt vào má cô - Cô dám đuổi "người đẹp" của tôi về thì cô phải đền cho tôi thôi.
− Nè! Xin lỗi nha! - Mai Nghi nói ngọt ngào mặc dù tim cô sợ muốn "nhảy" ra ngoài - anh bắt con thiên nga thay vào chỗ con vịt bầu xấu xí liệu có công bằng không đấy?
Đúng là mồm mép. Nguyên Gia buông cô ra rồi tự rót trà uống để lấy lại "bình tĩnh". Không biết sĩ diện là gì! Chẳng có chút khiêm tốn!
Mai Nghi vừa thoát khỏi tay Nguyên Gia liền nhảy qua ghế bên kia ngồi.
Cô lườm anh:
− Anh đúng là chứng nào tật ấy. Bê bối này chưa xong đã đến lôi thôi khác rồi.
− Bà Tám! - Nguyên Gia chỉ trích cô - Bà Tám không biết gì thì đừng có nói giùm em, bà Tám yêu quí ạ!
Phì cười vì giọng điệu mỉa mai của anh, cô dễ dãi:
− Nể tình dì Huệ nên tôi mới giúp anh. Chứ cái tật "đụng đâu bạ đấy" của anh thì còn lâu tôi mới giúp.
Cô túm lấy cái túi lúc nãy:
− Bây giờ tôi phải thay đồ. Anh ở ngoài này đợi!
Cô chỉ vào căn phòng ở góc trong:
− Ở đó phải không?
Nguyên Gia nhìn cô:
− Ừ! Mau lên đó. Cóc đâu hóa tiên mà "diện" làm gì?
− Kệ cha tôi! - Cô đi thẳng vào trong nói vọng ra - Anh liệu hồn, đừng có mà nhìn trộm đó!
− Rình thì cứ nói đại đi. Làm gì mà văn chương chi cho mệt.
Tuy nói thế nhưng Nguyên Gia vẫn không ngăn được sự tò mò. Anh nhìn vào căn phòng nhỏ, nơi anh vẫn dùng để nghỉ trưa, hay những lúc ở lại công ty anh thường ngủ ở đó. Thật ra, anh đâu có xa lạ gì với phụ nữ. Nhưng chính lời nói của Mai Nghi đã khơi dậy tính hiếu kỳ nơi anh.
Leng keng... Leng keng...
Tiếng phong linh va vào nhau khi có một cơn gió thoáng qua làm anh giật mình.
Bật cười vì hành vi tiểu nhân của mình. Nguyên Gia lắc đầu.
− Nè! Anh đang minh họa cho bài gì mà lắc lư cái đầu vậy?
Câu nói mỉa mai, châm chọc của Mai Nghi làm cho Nguyên Gia ngẩng lên nhìn.
Chợt anh khựng lại, nhìn Mai Nghi một cách sửng sốt. Trước mặt anh không còn là cô gái xinh xắn mới đây, mà là tên con trai để ria mép nhìn hơi bị đểu. Cô ta lại giở trò gì nữa đây?
Nguyên Gia hầm hừ:
− Cô làm gì vậy?
Anh đến gần cô, hất mặt hỏi với vẻ bực mình:
− Tìm đâu ra bộ tóc giả này? Điên rồi à?
Anh chỉ tay vào mặt cô:
− Lại có ria mép nữa.
Anh kéo nhẹ tay áo sơ mi cà phê cũ kỹ và chiếc quần nhàu nát đủ màu của cô, nhăn mặt:
− Bộ đồ hơi bị "kinh" đấy! Tìm đâu ra trang phục ấn tượng vậy?
Mai Nghi không quan tâm đến vẻ giễu cợt của anh, cô lấy chiếc nón kết đen xì trong túi ra đội lên.
− Sao hả? - Cô hất mặt - Giống không?
− Giống ai?
− Điệp viên 007,
− Giống!
− Thế à!
− Ừ! nhưng mà là điệp viên "không không... thấy".
− Ôi! - Mai Nghi kêu khẽ - Đúng là xấu xa.
− Không đúng à?
Nguyên Gia cau mặt:
− Con gái xinh đẹp không chịu, lại đi làm pêđê, chướng mắt không chịu được.
Mai Nghi hất mặt lên:
− Pêđê cái đầu của anh!
Mai Nghi đi một vòng trước mặt Nguyên Gia:
− Nói thật đi! Nếu anh không biết trước tôi là con gái thì bây giờ tôi sẽ là đàn ông phải không?
− Có thể! Nguyên Gia khoanh tay đứng trước mặt cô gật đầu.
− Sao lại là có thể? - Cô ré lên.
− Chứ sao bây giờ? - Anh nhăn nhó - Đàn ông người ta phải mạnh mẽ, còn cô thì mảnh mai như cây liễu, tay chân nhỏ xíu như con nít. Không biết ai mà sợ cho nổi cô.
Mai Nghi đáng trống lảng:
− Anh đi xe đến công ty chứ?
− Dĩ nhiên! - Nguyên Gia lên mặt - Công ty Gia Thị thì còn phải hỏi - anh kể ra một dọc - Ford, Toyota, Mercedes, vân vân... Cô muốn loại nào tôi bảo tài xế đưa đi.
− Nè! Xin lỗi nha! - Mai Nghi cũng tỏ vẻ ta đây - Tôi muốn đi chiếc mô tô của anh... - Cô cười - Và do đích thân anh làm tài xế kiêm vệ sĩ cho tôi.
− Thôi đi bé! - Nguyên Gia gác chân lên bàn - Đừng nằm mơ ban ngày!
− Tùy thôi! - Cô vuốt lại mái tóc giả - Việc của anh mà...
Nguyên Gia lừ mắt với cô. Đúng là oan gia. Chẳng biết bị cô nàng "hành" cho đến khi nào mới thôi.
Anh đứng dậy miễn cưỡng:
− Bây giờ tài xế phải đưa "cậu" chủ đi đâu đây.
Mai Nghi đặt tay lên vai anh:
− Đi... karaoke...
− Cái gì?
− Bộ chỗ đó khó vô lắm hả?
Nguyên Gia gằn giọng:
− Cô muốn gì nữa đây?
Mai Nghi tỉnh bơ:
− Muốn xem karaoke nó ra làm sao?
− Vậy thì đi một mình đi.
Mai Nghi đập lên vai anh:
− Nếu không vì chuyện của anh thì tôi chẳng thèm tới đó đâu, đừng có làm ra vẻ ghét mấy chỗ đó nữa.
Nguyên Gia nhún vai làm thinh. Có trời mới biết cô nàng đỏng đảnh này muốn gì. Nhưng cô ta đã bảo giúp anh thì anh không còn con đường nào hơn là đồng ý yêu sách của cô ta.
o O o
Trái hẳn với không khí náo nhiệt về đêm của Sàigòn. Bên trong quán Trà Vân rất yên tĩnh nhưng không vì thế mà vắng khách.
Đa phần khách đến đây là để bàn bạc, giao dịch việc làm ăn. Vì vậy mà đại sảnh của quán không náo nhiệt, phần lớn họ chọn các phòng riêng tiện cho công việc của mình hơn.
Quán bài trí rất đơn sơ với mấy bức tranh phong thủy cùng ảnh của một số diễn viên cũng như người mẫu nổi tiếng nhưng nhìn rất tao nhã.
Mai Nghi quan sát một lượt rồi nhìn Nguyên Gia:
− Đây là quán bar bình thường thôi mà. Anh đưa tôi đến đây làm gì?
− Bảo ngu mà đâu có chịu! - Nguyên Gia nói móc cô.
− Ừ! Thì cho tôi ngu đi - Cô gật đầu - Nhưng anh phải giải thích vì sao tôi ngu.
− Chị Hai à! - Nguyên Gia đặt ly bia trở lại bàn - Đây là trá hình thôi. Bên trong là các phòng riêng để mọi người đến đây có thể bàn việc và vui chơi.
− Thế à! - Cô ngạc nhiên - Nhưng tôi đến đây đâu phải chơi. Tôi cần chỗ nào có "ôm".
Bật cười khi nghe giọng điệu tỉnh queo của cô. Nguyên Gia cho hạt đậu phộng vào miệng. Anh nhìn cô cười cười:
− Định... ôm thiệt à?
− Xí! - Cô nguýt anh - Anh tưởng tôi cải trang thế này làm gì?
− Nếu vậy cô đã đến đúng chỗ rồi đấy! - Anh nheo một bên mắt.
− Thế cô gái đang phá anh làm ở đây chứ?
− Ừ! - Anh tắt hẳn nụ cười - Cô ấy là hoa khôi ở đây.
− Hèn chi anh bị cho vào tròng.
− Không dám đâu!
Anh hất hàm:
− Chẳng qua đêm đó vì ăn mừng ký được hợp đồng lớn nên tôi say quá thôi!
− Vậy sau khi tỉnh lại, anh không "xử" cô ấy à?
− Xử thế nào? - Nguyên Gia nhăn mày - Tôi không thể đánh đập cô ta, cũng không thể làm lớn chuyện.
− Vậy cũng đúng. - Cô gật đầu - Thế cô ấy tên gì?
− Tina - Anh đáp gọn.
− Đưa đây! - Mai Nghi chìa tay ra trước mặt anh.
Nguyên Gia ngạc nhiên:
− Đưa cái gì?
− Money (tiền)!
− Để làm gì? - Anh ngẩn người - Nhưng bao nhiêu?
− Một đêm anh chi ra bao nhiêu khi đến đây, tôi lấy bấy nhiêu.
Nguyên Gia nhìn cái vẻ vênh lên tự đắc của cô mà tức giận vô cùng.
Thấy mình lâm nạn nên bày trò moi tiền của mình đây mà. Đúng là "hổ dữ sa cơ bị con nhỏ này cắn" mà.
Anh chìa một xấp bạc vào tay cô:
− Đây là một trăm đô đó. Tôi đưa dư cho cô, nhưng cô đừng có vung tay quá đáng rồi bị thiệt thân đó.
− Ôi! - Mai Nghi nheo một mắt nhìn anh - Sao mà keo kiệt.
Mai Nghi nói xong, lập tức đứng dậy đi vào phòng trong. Không biết cô ta làm cái quái gì?
Keo kiệt! Nguyên Gia cười thầm khi nhớ đến lời trách móc của Mai Nghi. Nghĩ cũng buồn cười. Nguyên Gia này nổi danh là hào hoa công tử. Thế mà... thật hết nói.
Mà không biết cô nàng làm gì trong đó lâu đến vậy?
Nguyên Gia cố nghiêng người nhìn vào những dãy phòng san sát phía trong.
Mấy tiếng rồi sao không thấy ra. Kiểu này chắc là bị bọn bảo kê phát hiện ra là nữ nên bị "đập" nhừ tử rồi.
− Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Tiếng hét thất thanh làm anh giật thót tim vì lo cho Mai Nghi. Một nỗi lo chưa đặt tên.
Anh vừa đứng dậy thì cô đã chạy ào tới, thuận tay anh chụp cô lại.
Anh hỏi nhanh:
− Sao thế? Bọn nó làm gì mà cô chạy dữ vậy?
− A! Ra là anh à? - Tina nhìn anh ngạc nhiên.
Nguyên Gia cũng ngạc nhiên nhìn cô, anh cho hai tay vào túi vẻ kiêu ngạo:
− Bạn tôi làm gì mà hoa khôi ở đây phải xử dụng hai tay vệ sĩ để "rượt" bạn tôi thế?
− Thôi nào! - Tina với bộ đồ hở đùi, hở vai hở cả rún kề sát người vào anh, nhỏ nhẹ - Cứ tưởng là ai hóa ra là "ông xã". Sao không lo chuẩn bị đám cưới mà lại đến đây. Nhớ em à?
Cái vẻ lẳng lơ cùng lời nói ẻo lả của cô làm Mai Nghi nóng cả mặt. Cô đẩy Nguyên Gia ra sau, bước lên phía trước lớn tiếng:
− Cô đừng có mơ! Sẽ không có đám cưới nào cả. Tôi sẽ đưa cô ra tòa vì tội vu khống.
− Mày dám! - Tina rít giọng - Tao chưa "xử" mày vì cái tội dám giả đàn ông vào đây phá tao. Mày còn lớn tiếng nữa à? - Cô chỉ tay về hướng Mai Nghi - Hai đứa bây "xử" nó cho tao.
− Cô đừng có làm ầm lên như thế.
Nguyên Gia đẩy nhẹ Mai Nghi ra sau lưng mình. Gương mặt nghiêm khắc nhìn Tina. Cái dáng to cao của anh đã che mất tiêu thân hình bé nhỏ của Mai Nghi. Cô phải nghiêng người, nép đầu vào tay anh để quan sát tình hình.
Anh cho hai tay vào túi giọng lạnh lùng:
− Tôi tính để vụ này êm luôn, nhưng coi bộ các người định giở thói du côn nên tôi đành phải ra tay thôi.
Tina cũng không vừa:
− Anh tưởng mình là ai? Có thể ra vào ở đây thoải mái thế sao?
Cô chỉ vào bọn đàn em đầu trâu mặt ngựa ngồi ở cửa ra vào.
Mai Nghi nhìn bọn chúng mà toát cả mồ hôi, cô kéo nhẹ tay áo anh:
− Nè! Anh đánh không lại bọn chúng đâu. Bọn chúng sẽ đánh anh bờm đầu luôn.
Anh nhìn xuống cô, nói khẽ:
− Không phải tôi đánh không lại. Nhưng bọn chúng đông quá, tôi khó bảo vệ được cô. Bây giờ tôi sẽ cầm chân chúng, còn cô thì chạy thật nhanh ra khỏi đây. Nghe chưa?
− Không nghe!
Mai Nghi nói lớn, cô đứng thẳng người, hiên ngang đứng ra trước mặt mọi người.
Nguyên Gia lo lắng:
− Điên à?
− Ừ, điên! - Cô sấn tới Tina - Có giỏi thì làm tôi xem nào! - Cô cho hai tay vào túi quần kênh kênh nét mặt - Cô muốn làm gì chúng tôi trước khi vào nhà đá gỡ lịch đây?
− Nhóc con! - Tinan chống bàn tay nhọn hoắc, đỏ chót lên hông - Mày muốn chết à?
− Ừ! - Mai Nghi gật đầu, lớn giọng - Cái ổ mãi dâm trái hình này sẽ chẳng giữ được bao lâu nếu cô dám đụng đến một sợi tóc của tôi.
Mai Nghi hất hàm:
− Muốn biết lý do phải không? Đơn giản thôi. Những lời thú tội của cô về vụ gài bẫy chồng tôi là anh Gia đây, lúc nãy tôi đã thu vào máy này hết rồi.
Mai Nghi đặt chiếc camera nhỏ xíu vừa móc trong túi áo ra đặt lên bàn:
− Mấy hoạt động trái pháp luật của bọn các người cũng có.
Cô cười cười nheo mắt với Gia:
− Xin lỗi nha! Lúc nãy tôi thuận tay nên quay luôn.
Tina cười gằn:
− Vậy thì mày càng phải ở lại đây nhóc ạ!
Câu đe dọa của cô cave Tina làm cho Nguyên Gia cuống quýt lên. Anh chộp tay Mai Nghi kéo về phía mình.
− Cô đừng làm ẩu nha!
Nhưng Mai Nghi lại bình thản đẩy tay anh ra:
− Anh sợ gì bọn chúng. Ở đây đâu phải chỉ có hai đứa mình. Anh sợ gì.
Tina khoanh tay trước ngực giọng tự tin:
− Cô bé! Cô đừng tự tin thế! Đứa con trong bụng tôi là của anh ấy đấy. Còn những gì lúc nãy tôi nói đâu thể làm bằng chứng được. Toà án nào tin cưng?
− Vâng... - Mai Nghi cũng kéo ghế ngồi trước mặt Tina - Nhưng tòa án sẽ nghĩ sao nếu tôi trình tờ giấy bệnh viện chứng nhận chồng tôi "bất lực".
Bất lực? Nguyên Gia trừng mắt nhìn Mai Nghi. Cô nàng này muốn chết hay sao mà dám nói vậy? Tự ái điên cả người.
Mai Nghi vẫn thản nhiên:
− Sao? Bây giờ ai trên cơ ai? - Cô gõ tay xuống bàn - Cô để bọn tôi đi, mọi chuyện hôm nay coi như không có. Quan hệ của cô với "chồng tôi" cũng chưa xảy ra. Cô là cô, chúng tôi là chúng tôi. CHẤM HẾT!
Tina tái cả mặt khi bị lật ngược tình thế quá bất ngờ.
Cô nghiến răng làm cho đôi môi đỏ mọng càng dữ tợn hơn.
− Mày dám mặc cả với tao à?
− Ồ! Không! - Mai Nghi vờ sợ sệt. - Tôi đâu dám! Nhưng mà... cô biết ông Thâu không? Ổng có nói là nếu tôi có khó khăn gì thì đến tìm, ổng sẽ giúp vậy mà.
Tina nghe nhắc đến tên Thâu liền bật dậy:
− Cô là gì của ông ta?
− Không là gì cả! - Mai Nghi sa sầm nét mặt - Cô đừng có mà đụng đến bọn tôi. - Nắm tay Nguyên Gia kéo mạnh ra cửa, cô cộc lốc - Chào!
Nguyên Gia ngẩn người trước mọi chuyện vừa xảy ra. Không ngờ cô nàng này lại có uy tín đến vậy. Cả bọn "dao to búa lớn" mà chẳng dám đụng đến cô và anh, đành ngậm ngùi nhìn theo hai người.
Ra khỏi cửa, cô lôi anh đi thật nhanh. Được một đoạn, Mai Nghi dừng lại, cô đưa tay chặn ngực thở hổn hển.
− Hú hồn hú vía! Tưởng bỏ mạng rồi chứ!
Lại một lần nữa, Nguyên Gia ngạc nhiên nhìn cô:
− Làm gì vậy? Lúc nãy oai lắm mà.
− Oai! - Cô mắng khẽ - Tôi quýnh quá nói bừa thôi. Không ngờ...
− Trời ơi! - Nguyên Gia kêu lên - Chuyện sống chết mà cô làm như trò đùa.
− Hì... Nhưng tôi đã giải quyết xong chuyện của anh rồi.
Nguyên Gia nhướng mắt:
− Giải quyết xong?
− Tất nhiên!
Nguyên Gia nhún vai:
− Này, mẹ tôi bảo cô học luật phải không?
− Thì sao?
− Học luật mà lại chơi luật rừng vậy sao?
Mai Nghi tỉnh bơ:
− Chính vì biết luật nên tôi mới phải chơi luật rừng để cứu anh. Chứ đem luật pháp ra nói chuyện thì anh thua mười mươi rồi, anh chàng mê gái ạ.
Nguyên Gia trừng mắt:
− Không còn cách nói nào khác hơn hả?
Mai Nghi tỉnh bơ:
− Nói cách nào?
− Cô đúng là học trò của mẹ tôi đó. Hình như hai người thích lôi yếu điểm của tôi ra châm chích lắm. Tối ngày cứ bảo tôi mê gái, cô có thấy tôi mê ai chưa vậy?
Mai Nghi bĩu môi:
− Cần gì thấy ai, thấy chuyện trước mắt cũng biết rồi.
Nguyên Gia quật lại:
− Vậy là mê đó à? Nếu thật sự mê thì tôi đã nhắm mắt cưới cô ta rồi, chứ không phải nhờ đến cô.
Anh nheo mắt nhìn cô:
− Cho là tôi có tật mê gái đi, tôi công nhận đúng. Nhưng chắc chắn một điều là tôi không mê nổi cô đâu, cho nên đừng có hy vọng nhé.
− Anh...
Mai Nghi ngắc ngứ làm thinh, tức đến đỏ mặt, vừa tức vừa quê. Bình thường, cô nhớ mình đối đáp rất lưu loát, nhưng không hiểu sao hôm nay lại đần độn như thế. Thế là cô háy anh một cái rồi bỏ đi thẳng.
Nguyên Gia tủm tỉm cười một mình. Bắt được Mai Nghi im miệng chịu thua, anh không gì khoái hơn. Nếu không, cô nàng cứ lôi chuyện tán tỉnh của anh ra đay nghiến, ai chịu cho nổi.
Sàigòn về khuya thật tráng lệ với những ngọn đèn hắt ra từ những cao ốc, nhà cao tầng.
Đường phố cũng yên ả hơn, mọi người cũng thưa dần không còn náo nhiệt như lúc mới lên đèn.
Chiếc môtô của Nguyên Gia băng trong gió, anh có cảm giác Mai Nghi ngồi phía sau đang "tận hưởng" cái lạnh.
Anh dừng xe lại.
− Lạnh lắm à?
Kéo cao cổ chiếc sơ mi của mình, cô nói mạnh:
− Không!
− Còn không! - Anh hỏi lại - Tím cả môi rồi kìa! Cũng may là lúc nãy gởi xe bên ngoài. Nếu không, bây giờ đi bộ thì còn tệ hơn.
Anh thắng xe lại, cởi áo khoác của mình choàng lên người cô:
− Như vầy sẽ đỡ lạnh hơn.
− Không! - Mai Nghi từ chối - Tôi không lạnh đâu.
− Được rồi! Bướng vừa thôi!
Anh cười cười khi thấy cô chịu nhận áo:
− Bây giờ "chúng ta" đi ăn khuya sau đó tôi chở cô về, chịu không?
Hứ! Cũng may là có từ "chịu không". Tưởng công tử Nguyên Gia chỉ biết ra lệnh chứ! Mai Nghi vẫn ngồi yên trên xe, cô sửa lại cái nón.
Nguyên Gia định nổ máy nhưng thấy cô im lặng nên hỏi lại:
− Sao thế? Không trả lời thì cũng phải trả vốn chứ!
Nén nụ cười suýt bật ra, cô đấm nhẹ vào vai anh:
− Không dám phiền công tử Nguyên Gia. Anh coi khách sạn rẻ tiền nào gần đây thì cho tôi xuống. Cảm ơn.
− Sao lại khách sạn? - Nguyên Gia bước xuống xe.
− Há! Anh thật là... Nói ngốc mà không chịu! - Cô chỉ tay vào mặt mình - Tôi nè! Chợ trời chánh tông, không có biệt thự, vila như anh nên phải ở trọ. Bây giờ đã qua giờ giới nghiêm của bà chủ lâu rồi nên đành ngủ bụi bên ngoài. Hiểu chưa?
"Đúng là ngốc mà!". Cô mắng thầm.
− Ờ... hiểu rồi! - Nguyên Gia nói trong họng - Thế sao lại phải chọn khách sạn rẻ tiền? Mấy nơi đó làm sao mà ở?
− Ôi! Lại giở giọng "đại gia" ra rồi! Cho anh biết, bộ đồ và cái camera lúc nãy là do tôi mượn của người ta. Bây giờ phải "bỏ của" chạy lấy người liệu tôi có dám phung phí như công tử Nguyên Gia hay không?
Ôi, trời ơi! Sao mà mồm với mép - Nguyên Gia thầm than - Một "công tử", hai "đại gia". Đúng là hết thời nên phải bị con nhóc này "hành".
Mai Nghi cười tửng tửng:
− Nè! Có mắng có chửi gì thì nói lớn lên, làm gì mà lẩm nhẩm thế?
− Trời ơi! Thật khổ cho ai khi vớ phải cô. - Anh lườm cô.
− Thế à! - Cô kênh mặt - Thế mà có khối đấy, công tử Nguyên Gia ạ!
− Đúng là xui ba đời mà! - Anh dắt xe băng qua đường - Đi theo tôi!
− Nè! Đi đâu thế?
Mai Nghi thấy anh đi, cô cũng cuống lên chạy theo.
Vừa qua tới đường bên kia, cô hỏi nhanh:
− Tôi bảo anh đưa tôi đi tìm một khách sạn nhỏ, sao không đi?
− Đây nè!
Anh chỉ vào trong và móc điện thoại ra nói cái gì đó.
Mai Nghi ngẩng đầu muốn rớt nón mới nhìn được bảng hiệu:
− Hả! Nhà hàng - khách sạn Thanh Thị - Cô kêu lên - Đây là bốn năm sao đó.
− Không dữ vậy đâu! - Anh cho điện thoại vào túi nói tỉnh bơ - Mới có ba sao thôi!
− Nhưng họ đã đóng cửa rồi, đèn tắt hết trơn. Làm sao?
Mai Nghi vừa dứt lời thì bên trong đã sáng choang với những chùm đèn néon rực rỡ.
Cô vỗ tay reo lên như một đứa trẻ:
− Chà! Hay quá! Họ mở cửa rồi nè!
Đúng là ngốc. Công tử Nguyên Gia đến mà không mở cửa thì đợi ai chứ.
− Nè, vào đi! - Anh bước đi.
− Còn xe?
− Để đó, có người lo. Vào đi! - Anh ra lệnh.
Cô không quan tâm đến giọng điệu chủ cả của anh nên ngoan ngoãn đi vào.
Vừa đẩy cửa vào cô đã thấy mấy chục nhân viên nam lẫn nữ đứng thành hai hàng đón anh và anh đang dặn dò họ điều gì đấy. Nhưng cô vừa bước vào thì Nguyên Gia đã phẩy tay và thế là họ giải tán.
Cô vội hỏi:
− Có chuyện gì thế? - Cô vờ hỏi.
− Không có gì! Cô lạnh rồi... - Anh tự nhiên nắm tay cô - Lại đây!
Nơi mà anh kéo cô đến là quầy tiếp tân. Anh vừa bước đến, cô nhân viên đã tươi cười đón anh:
− Chào xếp! Lâu quá xếp mới ghé. Dạo này, xếp... vẫn khỏe chứ?
− Cám ơn Thanh Lan. - Nguyên Gia cười cười nhìn sang Mai Nghi - Anh vẫn thế.
− Vậy anh sẽ nghỉ lại đây đêm nay chứ.
− Ừ. - Nguyên Gia đáp nhỏ.
− Thế thì tốt rồi! - Cô Thanh Lan xinh như mộng reo lên - Căn phòng đặc biệt của xếp bọn em vẫn giữ nguyên đấy.
− Thế sao! - Nguyên Gia nhìn Mai Nghi đứng khoanh tay vì lạnh nên anh kéo cô sát vào người, giọng anh lo lắng - Lạnh lắm à?
Anh nhìn Thanh Lan, nói nhanh:
− Em cho anh hai phòng bình thường thôi. Căn phòng đó bảo cậu Vũ cho người dọn dẹp rồi cho khách mướn. Anh không dùng nữa đâu.
− Không! - Mai Nghi xen vào - Tôi muốn hai phòng đặc biệt, không thích phòng bình thường đâu.
Gì nữa đây? Anh thầm hỏi khi nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Khi không lại trở chứng đòi sống sang cả.
− Dạ thưa xếp... - Cô Thanh Lan cắt ngang suy nghĩ của anh - Rất tiếc, phòng đặc biệt đã hết rồi. Chỉ còn một phòng và phòng của xếp trước đây là hai. Nếu...
− Không cần! Chúng tôi chỉ cần một phòng thôi.
Mai Nghi đáp thản nhiên, mặc cho Nguyên Gia kinh ngạc.
Đúng là "cá ăn kiến" có ngày "kiến ăn cá" mà! Trước đây anh toàn "sắp đặt", còn bây giờ thì do cô "đặt" anh. Đúng là quả báo rồi.
Cô Thanh Lan cố nén nụ cười khi thấy xếp bị "đơ" trước người bạn mà nãy giờ quan sát nhưng cô vẫn không hiểu là nam hay nữ.
− Dạ thưa anh, đây là chìa khóa... - Cô cười - Có cần em...
− Thôi, anh tự lên được.
Nguyên Gia đưa Mai Nghi đến thang máy. Thang máy dừng lại ở tầng thứ tư và căn phòng của họ nằm ngay đầu dãy hành lang.
Anh tra chìa khóa vào ổ rồi nhìn cô:
− Ở đây thật à? Phòng đặc biệt ở khách sạn ba sao đấy.
Cô bước đến đẩy anh sang một bên rồi tự mở cửa:
− Ở không mất tiền, ngu dại gì mà tôi không chọn phòng hạng nhất.
− Hóa ra, tôi đang gặp "cáo" mà không hay. - Anh trêu cô - Mau đi tắm đi, trông bộ dạng của cô thật kinh dị. - Anh mở vòi nước pha cho cô. - Tắm nước nóng sẽ dễ chịu hơn.
Nhún vai, cô bĩu môi:
− Anh tưởng tôi dễ bị dụ lắm à?
− Xin lỗi. - Nguyên Gia hiểu ý cô nên đáp lạnh lùng - Có tận thế và còn duy nhất một mình cô trên trái đất, Nguyên Gia này cũng không thèm. Chào!
Anh đi ra cửa không thèm đôi co với cô.
Thèm hay không thì còn phải đợi xem sao đó. Đồ đáng ghét. Mai Nghi mắng theo.
Cốc.. cốc....
Mai Nghi nghe tiếng gõ cửa, tưởng anh quay lại nên mắng ra:
− Sao đây? Có phải... Ủa! Là các người!
Cô ngạc nhiên khi thấy một đám người hầu phòng với trang phục trắng tinh.
Cô cười méo xẹo:
− Có... chuyện gì à?
Một người trong số họ bước ra. Cô đoán đó là người quản lý ở đây. Anh ta lịch sự:
− Dạ thưa, cậu chủ dặn chúng tôi đến đây xem cô có cần gì để giúp. Và đây là vật dụng cậu chủ bảo chúng tôi mang lên.
− Vật dụng? - Cô ngạc nhiên.
Từng người phục vụ đặt những gối to, hộp nhỏ lên bàn.
− Dạ. Bây giờ chúng tôi ra ngoài. Mười lăm phút sau, chúng tôi sẽ mang bữa tối lên.
Anh ta nói xong thì đi ra ngoài. Những người phục vụ cũng lần lượt rút lui.
Đợi mọi người đi ra. Cô nhẹ nhàng mở mấy chiếc hộp ra.
− Gì đây? Một chiếc áo ngủ. Khăn tắm. Quần Jean, áo thun.
Cô cười cười vẻ đắc ý:
− Cũng chu đáo lắm. Không uổng công mình giúp hắn.
Mai Nghi cầm chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu hồng nhạt lên xem, cô ướm thử lên người:
− Cũng có thẩm mỹ lắm. Còn gì thế kia?
Mai Nghi ngạc nhiên nhìn chiếc hộp nhỏ mà cô vừa sơ ý đánh rơi khi lấy chiếc áo ra. Lạ lẫm, cô mở ra xem:
− Trời! Không thể tin được!
Mai Nghi muốn té xỉu khi nhìn vào chiếc hộp:
− Hắn đúng là tên vô đạo! Mua cả đồ phụ nữ cho mình!
Cô thầm mắng:
− Ừ. Mua thì mặc chứ sao! Mặc không vừa thì mình sẽ bắt hắn "thử". Đúng là tên bê bối, làm như rành về con gái lắm vậy.
Mắng mỏ anh xong, cô vào nhà tắm gội rửa bụi đường.
Khi cô bước ra thì bàn ăn đã dọn sẵn sàng.
o O o
Một cơn gió nhẹ lùa vào làm Mai Nghi thấy hơi lạnh. Cô kéo chăn đến tận cổ co rúm người lại vì lạnh.
Đêm qua mình đã đóng hết cửa sổ rồi mà. Mai Nghi he hé mắt nhìn ra ban công.
Chợt cô giật thót tim khi thấy bóng dáng cao to của ai đứng đó. Cô bật dậy dụi mắt nhìn cho kỹ.
Ôi! Ra là hắn! Thế mà làm mình giật mình.
Nguyên Gia nhả từng ngụm khói mà mắt vẫn đắm chìm trong không trung. Anh đang tự hỏi mình một câu hỏi rất đơn giản. Nhưng để tìm ra một câu trả lời thì quả là điều phức tạp đối với anh. Đó là tại sao anh không thể "dập" được một cơn sóng vừa gợn lên trong lòng. Phải chăng...
Nguyên Gia chống hai tay lên lan can, khom người rít thuốc. Trông anh bây giờ thật khác xa anh thường ngày - một Nguyên Gia không bao giờ biết tư lự vì phụ nữ, một Nguyên Gia sẽ ngẩng cao đầu khi thấy người con gái đẹp.
− Chà! Thơm quá! - Mai Nghi kề mũi sát vào miệng anh - Nhưng mà loại này cũng chưa ngon đâu. Có dịp, tôi sẽ mua cho anh một bao thuốc khác. Đảm bảo anh sẽ rất "ghiền".
Ghiền? Nguyên Gia nhếch môi thầm cười. Tuy phụ nữ và thuốc là hai thứ không thể thiếu nhưng Nguyên Gia này chưa bao giờ bị lệ thuộc vào nó cả.
Anh cho hai tay vào túi nhìn cô lành lạnh:
− Dậy rồi à?
− Ừm! - Mai Nghi gật đầu - Sao anh lại đứng đây? Chẳng phải đêm qua anh bảo là không thèm ở đây mà.
− Xin lỗi nha... - Nguyên Gia so vai - Bây giờ không phải là đêm qua.
Đúng là bẻm mép! Mai Nghi lườm anh. Cô cũng bắt chước anh ngắm nhìn khung cảnh trước mặt.
− Ôi! - Cô khẽ kêu lên rồi vỗ hai tay vào nhau - Đẹp quá! Không ngờ đứng ở đây có thể nhìn cảnh bình minh. Chà! Đẹp thiệt nha! Dưới kia là đường phố vừa thức dậy. Bên trên là những toà nhà cao chọc trời. Nè! - Cô chỉ tay ra xa - Mặt trời mới mọc vàng rực luôn. Đúng là tuyệt vời!
Nguyên Gia nhìn dáng vẻ như trẻ con bắt được quà của cô mà cũng vui lây. Anh vòng tay trước ngực ngắm cô một cách đắm say.
Hình như cơn gió cũng trêu ngươi anh nên thổi mạnh hơn làm cho bộ đồ mỏng manh của cô dính sát vào người, mái tóc rối tung bay trong gió.
Nguyên Gia cứ đứng đó ngẩn ngơ nhìn cô. Mai Nghi bây giờ như lột xác, bỏ đi lớp "bụi" chợ trời, cô như một nàng công chúa đang nhảy múa trước mắt anh.
Đôi mắt anh đang bị cô thôi miên. Phải! Nguyên Gia vừa nhận ra một điều. Anh đang ngắm nhìn một cô gái đến quên cả trời đất, một điều chưa hề xảy ra từ trước đến nay.
Anh vội vuốt mặt cố lấy lại phong độ của Nguyên Gia trước phụ nữ.
Giọng anh nghiêm nghị:
− Nè! Cô làm sao vậy? Lỡ ngã xuống đó khó coi lắm đó. Mới sáng mà đã quậy rồi!
− Anh dám nói tôi vậy hả? Mai Nghi dừng nét mặt "lạnh" trước gương mặt "nghiêm" của anh.
− Không đúng sao? - Anh kênh mặt.
− Buổi sáng lạnh muốn chết mà ăn mặc phong phanh. - Anh khoác áo của mình cho cô - Nguyên Gia này không muốn phải nuôi cô đâu.
− Ai cần anh nuôi? - Cô đẩy tay anh.
− Tôi nói nuôi bệnh! - Anh vẫn quàng áo cho cô - Đầu óc sâu bọ!
Nguyên Gia vừa quàng áo cho cô nên chưa kịp gài. Một cơn gió lại ùa đến làm chiếc áo ngủ rộng cổ của cô lại càng rộng hơn.
Chớp nhẹ mi, Mai Nghi nhìn anh. Nguyên Gia như kẻ trộm bị bắt quả tang đang nhìn trộm cô nên đứng thừ người ra. Bộ óc tính toán của anh bây giờ đã bị đôi mắt nai kia mã hóa nên mụ mẫm mất rồi.
Một lúc sau, khi đã tươm tất trong bộ đồ Jean đêm qua mà Nguyên Gia đã mua, cô bước ra khỏi nhà tắm.
− Ủa! - Cô ngạc nhiên khi thấy Nguyên Gia ngồi ở chiếc ghế salon mini đối diện với giường ngủ. - Anh chưa đi ư?
− Đi đâu? - Nguyên Gia lật tờ báo sang trang khác.
− Đương nhiên là về phòng anh.
− Tôi làm gì có phòng mà về. - Anh đáp thản nhiên.
− Thế đêm qua anh ở đâu?
− Salon ở phòng tiếp tân. - Anh vẫn nhìn vào tờ báo - Khách sạn này đã hết phòng trống rồi. Bây giờ mình đi ăn sáng.
Nguyên Gia vừa đề nghị với cô, vừa ngẩng mặt lên nhìn:
− Trời! Con ai đẹp thế!
− Con ba tôi chứ ai! - Cô lườm anh.
− Thôi đi chị, con cóc xấu xí mà tối ngày cứ ngỡ là thiên nga.
− Nè! Anh đừng là kẻ vong ơn đó. - Cô chỉ tay vào ngực anh - Dù gì tôi cũng vừa cứu anh một bàn thua trông thấy... rõ, vậy mà khen tôi một tiếng cũng tiếc.
− Được rồi. - Anh đẩy vai cô đi ra cửa - Người đẹp, được chưa?
Nguyên Gia khóa cửa phòng xong thì anh chàng quản lý bước đến. Anh ta lịch sự:
− Anh ạ! Anh dùng điểm tâm luôn chứ?
− Ừ! - Nguyên Gia trao chìa khóa vào tay người quản lý - Cậu cho người dọn ngăn nắp căn phòng này, ngoài ra không làm gì cả. Khóa lại cho tôi!
− Dạ vâng! - Người quản lý gật đầu - Giờ xin mời anh đến dùng điểm tâm.
− Tôi biết rồi. Cậu đi trước đi!
Anh đợi người quản lý vừa vào thang máy thì bước đến hỏi Mai Nghi đang lóng ngóng nhìn xuống dưới.
− Thôi, mình cũng xuống đó ăn sáng đi!
− Đi thang máy nha! - Cô lúng liếng đôi mắt.
− Điều đó là hiển nhiên rồi. - Anh cười - Tôi đâu cõng cô nổi.
− Ôi! Thật vô phước cho ai lấy anh làm chồng.
Nguyên Gia ấn nút thang máy đi xuống. Anh nheo một bên mắt nghiêng nghiêng đầu nhìn cô.
Anh cho hai tay vào túi cười cười:
− Có khối người xếp hàng chờ mà anh chưa có thời gian lựa chọn đấy, con vịt bầu ạ!
− Thật đáng sợ! - Cô rụt cổ - Tôi đang đứng cạnh quả "bom" mà không biết.
Nguyên Gia không thèm cãi với cô nữa. Anh dựa lưng vào tấm ván bóng lộn sau lưng, vòng tay trước ngực, anh ngắm cô.
Áo thun vàng chanh đóng thùng trong chiếc quần Jean trắng cùng mái tóc cột cao, trông cô thật trẻ trung, duyên dáng. Một vẻ đẹp đơn sơ không cần điểm trang.
− Ê, công tử Nguyên Gia! Không ra à!
Mai Nghi lên tiếng làm Nguyên Gia trở về với thực tại. Anh vội bước theo cô ra khỏi thang máy.
− Chu choa! Đông quá hén! - Mai Nghi kêu lên khi thấy mọi người chật kín cả lầu hai. Họ đang dùng điểm tâm một cách ngon lành.
− Nguyên Gia à! - Cô níu tay anh chỉ xuống lầu một - Ở dưới có phải là dành cho khách bình dân. Còn ở đây là dành cho những người sang trọng, giống như công tử Nguyên Gia không?
− Cô làm ơn thôi cho! - Anh nhăn nhó - Cái gì mà công tử, thật khó nghe.
− Khó cũng phải nghe! - Cô kênh mặt với anh - Ai bảo anh là... công tử Nguyên Gia.
− Ôi trời ơi! - Anh giơ nắm tay lên dọa cô - Nếu cô là đàn ông, tôi sẽ cho cô biết thế nào là... lễ độ.
− Còn nếu anh là đàn bà, tôi sẽ cho anh biết thế nào là...
Mai Nghi chợt im bặt, rồi nhào vào lòng Nguyên Gia:
− Cho tôi ôm anh một cái.
Nguyên Gia hơi bất ngờ trước hành động kỳ quái của cô. Không biết lần này định giở trò gì nữa đây. Nhưng anh vẫn để yên chứ không xô cô ra.
Cô dúi mặt vào ngực anh như để trốn chạy ai đó.
Vừa lúc có một đoàn người đi ra từ phía thang máy nên anh vỗ nhẹ vào vai cô, giọng anh khe khẽ:
− Nghi! Cô đàng hoàng lại xem nào! Cô làm gì thế? Ở đây là chỗ đông người đó.
Câu nói của anh càng làm cho vòng tay cô siết mạnh hơn, cô dúi mặt vào ngực anh như một cây đinh đóng chặt vào tường.
Cô van nài:
− Nguyên Gia! Anh cứ đứng yên cho tôi ôm anh... một chút. Tôi rất cảm ơn.
Nguyên Gia phì cười:
− Cô uống lộn thuốc à? Trong cuốn bí kíp "Những thắc mắc tuổi mới lớn" đâu có chiêu này.
− Nói nhiều quá!
Cô nạt khẽ rồi he hé mắt quan sát chung quanh. Thấy đoàn người áo đen lúc nãy đã yên vị nơi bàn ăn ở góc phòng, cô kéo anh chạy vào thang máy, nhanh tay ấn nút để đi xuống.
Nguyên Gia không kịp phản kháng gì trước hành động kỳ quặc của cô. Mãi đến lúc cô lôi anh ra khỏi khách sạn.
Nhìn cô đưa tay chặn ngực thở phì phò, anh mới hỏi:
− Cô đã móc túi mấy người đó à?
− Vừa phải thôi à! - Cô nói đứt quãng - Tôi là hạng người đó sao?
− Vậy sao thấy họ lại sợ trối chết thế?
− Hứ! Tôi mà sợ. Chẳng qua tôi... - Cô lắp bắp không biết tìm lý do nào để nói - À... Tôi thấy họ mặc đồ đen, đeo kính đen nên... sợ thôi.
− Sợ? - Nguyên Gia nhướng mắt như nghe một chuyện hết sức khó tin.
Thấy Mai Nghi không trả lời, anh nói tiếp:
− Chợ trời mà cũng biết sợ à?
− Nè, vừa thôi đó! - Cô làm mặt giận - Không định mời tôi đi ăn sáng phải không?
− Tôi đâu dám...
− Không dám thì đi! - Cô ôm cánh tay anh lay mạnh - Đi ăn phở nha.
− Ừ thì đi! - Nguyên Gia dễ dàng gật đầu với cô.
Một chuyện mà từ xưa đến nay chưa hề có. Cho dù anh có quen nhiều cô như thế nào thì anh cũng không dễ dàng chìu theo ý họ một khi anh đã không muốn, huống hồ gì đối với cô gái như lửa với nước này.
− Ôi, thơm quá! - Mai Nghi hít lấy hít để tô phở.
− Thơm thì ăn đi! - Nguyên Gia trao cho cô đôi đũa.
− Cảm ơn! - Cô đáp thờ ơ rồi gắp phở ăn ngon lành.
− Cô thường đến đây lắm sao? - Nguyên Gia gợi chuyện - Sao cô biết quán này.
− Chợ trời như tôi làm gì có "cửa" đến mấy chỗ cao cấp này. - Cô nói móc anh - Tôi làm gì được như công tử Nguyên Gia.
Đúng là con gái! - Anh lườm cô - Bụng dạ hẹp hòi.
− Công tử Nguyên Gia! Sao không ăn đi? - Mai Nghi lấy khăn giấy lau miệng - Không ngon sao?
− Không! Ngon! - Nguyên Gia lấp liếm - Tại tôi không đói. Nhìn... cô "xơi" là tôi no rồi.
− Vậy ư! - Cô làm tỉnh - Thế thì mai mốt đi ăn sáng, anh gọi tôi đi theo đi, tôi ăn thế phần anh. Còn anh thì nhìn tôi cũng đủ no rồi. - Cô cười - Như thế là một công đôi chuyện rồi.
− Nè! - Anh hất mặt - Có lúc nào người ta nói mà cô không nói lại không?
− Ơ... - Cô tỏ vẻ suy nghĩ - Cho tới giờ phút này thì chưa!
− Đúng là chợ trời! - Anh thầm mắng.
Đúng lúc điện thoại của Nguyên Gia reo lên, anh móc điện thoại ra áp vào tai.
Bên kia đầu dây, giọng Như Sương nhão nhoẹt:
− Anh đang ăn sáng phải không?
− Ừ, phải.
− Đừng quên cái hẹn với em đó nha!
− Anh biết rồi. Anh đâu có quên.
− Nhớ nha, em trông anh lắm đó!
− Biết rồi.
Anh tắt máy rồi cho vào túi áo. Anh lừ mắt nhìn cô:
− Nhìn gì, hình như cô đang muốn bày tỏ chuyện gì bức xúc lắm thì phải?
− Như Sương gọi hả? - Cô hỏi thản nhiên.
− Sao biết? - Anh ngạc nhiên.
Cô so vai:
− Có gì khác đâu. Đối với Tina thì anh chua anh chát như ổi non. Còn đối với Như Sương thì không chua không chát, mà cũng không ngọt không bùi.
Nguyên Gia bật cười:
− Thế với ai thì vừa bùi vừa ngọt?
− Tôi không biết! - Cô lắc đầu - Tôi chỉ biết anh... là đại công tử "bê bối".
Anh lừ mắt nhìn cô:
− Cô mà dám nói như thế, tôi sẽ cho cô biết thế nào là... bê bối đó.
Anh dằn tờ bạc năm mươi ngàn xuống bàn, giận dỗi đứng lên:
− Xong rồi, đi được chưa?
Nguyên Gia nói rồi đi một mạch ra cửa, Mai Nghi đợi ông chủ thối tiền rồi mới lẽo đẽo theo sau.
− Đúng là công tử Nguyên Gia xài tiền như nước mà!
Khi cô bước ra khỏi quán thì nắng đã gắt. Nhìn xung quanh chẳng thấy anh đâu, cô nổi cáu:
− Cái tên chết bằm này, đi đâu rồi ta?
Cô rút khăn tay lên chặm mồ hôi rồi dùng che nắng luôn:
− Nè, chợ trời!
Khỏi phải nói cũng biết là hắn. Mai Nghi quay lưng lại "xổ" một hơi:
− Anh Hai à! Trời mưa nắng. Anh có muốn đi đâu thì cũng phải nói với tôi một tiếng. Nếu lỡ anh có đi lạc hay bị sập "tơ" của con "nhện" nào thì tôi cũng còn biết đường mà tìm chứ.
Nguyên Gia lắc đầu ngao ngán:
− Nói nhiều như thế có mệt không?
Chìa ra một cái túi bằng da nhỏ, dúi vào tay cô, anh nói:
− Đây là camera tôi đền cho cô. Bây giờ tôi có việc phải đi.
Bước ra mép đường đón taxi. Một chiếc taxi đậu lại, anh vội mở cửa nhưng chưa kịp ngồi vào thì Mai Nghi đã nhanh chân chui vào.
Cô nhẹ lách người sang một bên kia nhường chỗ cho anh, cô cười:
− Tôi muốn đi với anh.
− Không được! Tôi có việc. - Nguyên Gia nghiêm giọng.
− Tôi chỉ đi chơi thôi. - Cô cố giải thích - Tôi không cản trở gì anh đâu.
− Anh à! Hai người có đi không vậy? - Anh tài xế lên tiếng nhắc nhở.
Nguyên Gia không muốn mình trở thành người mất lịch sự nên không đôi co nữa. Anh đành ngồi vào xe.
− Cho tôi đi Thủ Đức! - Giọng anh nghiêm nghị.
− Nè! Đi Thủ Đức ăn nem hả? - Mai Nghi ngây thơ.
Nguyên Gia không muốn cũng phải phì cười trước lời nói ngây ngô của cô:
− Ngoài việc ăn uống, cô không đoán ra được gì sao?
− Được! - Cô gật đầu quyết đoán - Không ăn nem thì mua đất chứ gì.
Đúng là bà Tám, nhiều chuyện! Nguyên Gia chẳng thèm nói với cô câu nào một đoạn đường.
Nơi chiếc taxi dừng lại là một bãi đất trống bát ngát một màu xanh của cỏ. Duy nhất chỉ có một căn nhà gỗ trước mặt.
− Cô ở đây đợi tôi. - Nguyên Gia mở cửa xe - Nhớ đừng đi đâu đó!
− Khoan! - Cô vội kêu lên - anh vào đó bàn chuyện làm ăn để di động lại tôi mượn đi.
− Sao mà rắc rối! - Anh phàn nàn nhưng vẫn để điện thoại lại.
Mai Nghi cầm điện thoại nhìn anh đi vào căn nhà gỗ. Anh vừa đến thì Như Sương đã ra đón. Cô tình tứ cầm tay anh nói cười chuyện gì đó.
Mai Nghi thấy tức tức trong lòng. Cô nguýt dài quay mặt chỗ khác. Cô ta thì lả lơi, hắn thì "bê bối". Đúng là trời sinh một cặp. Hắn đúng là kẻ trăng hoa mà... Hứ! Để xem!
Cô bấm mạnh vào từng số trên điện thoại. Nỗi giận dỗi trong cô đều trút hết vào nó.
− Alô. Dung Nhi hả?
− Dạ.
− Ông chủ đâu?
− Dạ, em không biết.
− Ngoài câu không biết ra, mày còn câu nào khác không?
− Dạ, ông chủ đi công việc lúc sáng đó cô.
− Biết rồi! Lúc sáng chạm mặt ở khách sạn, tao muốn đứng tim khi thấy ông chủ.
− Vậy hả!
− Ông chủ không nói đi đâu sao?
− Dạ, đi Thủ Đức.
− Thủ Đức? - Cô hốt hoảng - Mua đất phải không?
− Dạ.
− Nhưng trước nay ông chủ đâu quan tâm đến vấn đề nhà đất.
− Dạ, em đâu có biết.
− Chán mày quá đi. Cái gì cũng không biết.
Cô giận dỗi cúp điện thoại.
Chồm người qua cửa xe, cô thấy Nguyên Gia đang đứng nói chuyện với người đàn ông, có lẽ là chủ đất.
Nhìn hắn cau mày có lẽ là không thỏa thuận được giá cả rồi. Thôi được mình sẽ "giải" cho hắn cái "hạn" này luôn vậy.
− Bác tài à! Ở đây đợi tôi chút nha!
Mai Nghi không đợi người tài xế trả lời, cô bước xuống xe đi thẳng vào nhà.
− Ông chủ à! Ông hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Một trăm ba mươi cây vàng là quá đắt rồi. - Nguyên Gia nói bằng vẻ dứt khoát - Tôi cam đoan không có công ty nào dám mua giá này cả.
− Phải đó! - Như Sương ngọt giọng - Chúng tôi là công ty tư nhân nên mới trả ông giá đó. Vả lại, chúng ta là chỗ quen biết, mong ông suy nghĩ lại.
− Tôi đã nói rồi! - Lão chủ với cái đầu đinh bạnh cằm cương quyết - Một trăm ba mươi cây là quá rẻ. Đất bây giờ đang có giá lắm.
− Một trăm ba mươi thì một trăm ba mươi. - Mai Nghi từ sau lưng Nguyên Gia bước đến kéo ghế ngồi trước sự ngạc nhiên của mọi người - Ông làm gì mà ghê thế?
− Cô này là ai? - Ông chủ nhìn cô sững sờ.
− Anh Gia, vầy là sao? - Như Sương trừng mắt với Mai Nghi.
Anh vội kéo tay cô ra bãi trống:
− Bà ơi! Bà định phá tôi hả? Đây không phải là chuyện của bà.
Giọng anh gắt gỏng nhưng cô vẫn bình thản khoanh tay trêu tức anh.
Giọng cô mỉa mai:
− "Bà" đây chỉ muốn giúp "cháu" kiếm tiền thôi. "Cháu" hỗn thế!
− Tôi không có thời gian đùa với cô đâu! - Anh gầm gừ - Tôi đang bực gì lão già kia đấy.
− Nè! - Mai Nghi vội chụp tay anh, khi Nguyên Gia vội bước đi - Chúng ta ký một hợp đồng đi.
Anh nhìn cô bằng nửa con mắt rồi cười khẩy:
− Cô có gì để bảo đảm hợp đồng kia mà đòi giao dịch với tôi?
− Hứ! - Cô hất mặt - Tôi nói anh dại mà anh đâu có chịu. Thấy cô Như Sương là mắt cứ híp lại, đâu còn biết trời đất gì?
− Thôi! Không cần nói khích! - Anh cũng hất mặt lạnh lùng - Nói đi! Tôi cho cô thêm ba phút. Nhớ, cô chỉ có ba phút thôi đấy!
Mai Nghi tức vô cùng trước vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của anh dành cho cô.
Mím môi dằn cơn giận, cô nói một hơi:
− Tôi muốn anh mua miếng đất đó. Bây giờ, khi chúng ta quay lại ông chủ tham lam kia sẽ đòi tăng giá. Vì vậy anh cứ mua đại miễn sao không quá một trăm năm mươi cây vàng là được. Và điều quan trọng là phải ký hợp đồng liền để ông ấy không thể bán cho người khác. Ngay sau khi anh mua xong thì ngay ngày mai hoặc có thể là sau một tiếng nữa sẽ có người mua lại mảnh đất đó với giá hai trăm cây vàng.
Mai Nghi đưa tay lên chặn ngực để cố hít thở, cô lắp bắp:
− Còn.. mấy... phút... nữa?
− Hai phút kém ba mươi giây! - Nguyên Gia đưa tay lên nhìn đồng hồ - Tức một phút rưỡi. Và nếu cô còn thở thì chỉ còn một phút.
− Và số lời năm mươi cây vàng kia anh phải chia làm năm phần. Tôi lấy ba phần còn lại là của công ty anh.
Mai Nghi vừa dứt lời thì sụp người xuống chống hai tay lên gối thở hổn hển.
Nguyên Gia đợi cô nghỉ vài phút, anh nói:
− Tại sao tôi phải nghe lời cô? Và nếu mua rồi mà không bán được như lời cô nói thì sao nào? Ai chịu trách nhiệm?
− Tôi? - Cô hùng hồn chỉ vào ngực mình - Tôi sẽ lấy bản thân tôi làm vật trao đổi trong hợp đồng này.
− Có chí khí! - Nguyên Gia nheo mắt tinh quái - Lúc đó đừng hòng lật lọng. Tôi sẽ "bằm" cô như bằm cháo heo cho lợn đấy.
− Sợ anh à! - Mai Nghi cho hai tay vào túi quần Jean ưỡn ngực. - Anh hãy lo mọi việc đi! Bây giờ tôi đón taxi về trước, anh chịu khó bảo "bồ nhí" của anh gọi xe công ty đón nhé. Bái bai!
− Đúng là chợ trời! - Nguyên Gia nhìn theo cô lắc đầu.
o O o
Trong khi các nhân viên bên ngoài làm việc không ngơi nghỉ với những kế hoạch, đồ án sắp tới thì bên trong phòng làm việc của giám đốc Nguyên Gia yên lặng một cách lạ thường.
Phòng làm việc của anh rất rộng lớn, nhưng Nguyên Gia chỉ để một chiếc bàn giấy, bên trên là máy vi tính, cùng bộ salon mini để tiếp khách. Phần còn lại là căn phòng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi mà anh thường gọi là ngôi nhà nhỏ của mình.
Hôm nay khác với mọi ngày, anh ngồi đối diện với máy vi tính nhưng không hề làm việc. Đầu óc anh đang suy nghĩ một vấn đề khác.
Anh lờ mờ cảm thấy Mai Nghi có cái gì đó rất bí ẩn. Cô nàng lúc thì táo tợn như một cô gái chợ trời, lúc thì kiêu ngạo như một tiểu thư đỏng đảnh. Có lúc tỏ ra rành rẽ chuyện làm ăn như một đại gia. Cuối cùng cũng không biết cô ta đích thực là người thế nào.
Nguyên Gia ngồi chìm đắm trong suy nghĩ. Đến nỗi không nghe tiếng gõ cửa. Đến khi thấy bóng Như Sương vào, anh mới ngẩng lên.
Đến giờ anh mới nhớ cái hẹn với cô. Anh định nói thì Như Sương ngúng nguẩy:
− Anh lại quên nữa rồi chứ gì?
Nguyên Gia lắc đầu:
− Anh không quên. Mình đi đi!
Vừa nói, Nguyên Gia vừa đứng dậy. Đẩy ghế qua một bên. Anh định đi ra thì Như Sương đã giữ lại. Tay cô choàng qua cổ anh, nũng nịu:
− Không hôn em một cái hả?
Những lúc này mà phải có những cử chỉ âu yếm kiểu đó, Nguyên Gia rất bực. Nhưng biết cô sẽ đỏng đảnh hơn nếu bị phớt lờ. Nguyên Gia đành hôn phớt lên mặt cô:
− Em chưa đói sao cưng?
Vốn đã quen ngọt ngào với các cô gái, nên Nguyên Gia nói chẳng chút khó khăn gì. Nhưng Như Sương thì chỉ cần có vậy. Cô hớn hở lên, cười tươi rói:
− Em đói muốn chết luôn đây.
− Vậy sao không ăn trước?
− Ứ, không có anh ăn chẳng ngon gì cả.
Nguyên Gia thở dài một mình. Sao số anh toàn gặp những cô gái trời ơi đất hỡi. Cô nàng Như Sương thích õng ẹo đòi chiều chuộng. Cô nàng Mai Nghi thì quay anh như dế. Lạc giữa bầy tiên nữ thế này, anh thấy mình nhức đầu không ít.
Anh đưa Như Sương đến quán ăn gần đó. Đây là quán mà buổi trưa anh và cô hay đến nhất, tranh thủ một buổi ăn ngắn gọn giữa giờ làm việc, nên nó gần như thông lệ.
Nguyên Gia chuyền bản thực đơn qua cho Như Sương:
− Em ăn gì gọi đi! Sáng giờ chắc em đói lắm rồi.
− Em no rồi! - Như Sương phụng phịu - No vì tức. Em không hiểu sao lúc nãy anh đồng ý bỏ ra một trăm năm mươi cây vàng để mua miếng đất đó. Thật ra...
− Được rồi! - Anh ngắt lời cô - Bản thân anh cũng không hiểu lúc đó tại sao mình lại hành động như thế. - Anh nhíu mày khó chịu - Em ăn trưa đi. Anh bồi, làm ơn cho tôi hai dĩa mì Ý! - Nguyên Gia lừ mắt với cô - Đừng nói nữa.
Như Sương nhìn gương mặt cau có của anh, cô đã nhận ra sự quá đáng của mình, đành ngồi im xoắn từng cuộn mì cho vào miệng.
− Xin lỗi! Anh có phải là Nguyên Gia, giám đốc công ty Gia Thị?
Nguyên Gia đặt ly nước lọc trở lại bàn, anh nhìn người đàn ông mặc com-lê đen đứng trước mặt.
Anh ngẩn người:
− Đúng tôi là Nguyên Gia. Nhưng...
− Thưa anh... - Người đàn ông lịch sự - Ông chủ tôi muốn gặp anh. Mong anh vui lòng!
Nguyên Gia nhìn theo hướng tay của người đàn ông xa lạ.
Sự xuất hiện bất ngờ của người này đã làm anh bất ngờ và người đàn ông với bộ vest trắng được gọi là ông chủ đằng kia càng làm anh tò mò hơn.
Nguyên Gia không e ngại gì, anh đứng dậy nhìn Như Sương, giọng bình thản:
− Em ngồi đây ăn đợi anh một chút.
Như Sương chưa kịp nói lời nào thì Nguyên Gia đã đi theo người đàn ông. Cô chỉ biết ngồi đây với sự âu lo, bồn chồn.
Đã bảo mà không nghe. Dính vào con nhỏ đó là rắc rối, là xúi quẩy mà. Cô lẩm nhẩm tức tối.
Nguyên Gia vừa bước đến thì ông chủ đã chỉ chiếc ghế đối diện với mình, giọng ông nhẹ tâng;
− Cậu ngồi đi!
Ông ta ung dung thưởng thức món xà lách của mình trong sự hiếu kỳ của Nguyên Gia.
Đợi anh yên vị, ông nói bằng giọng nghiêm chỉnh nhưng đầy uy quyền:
− Cậu nói đi! Tôi phải trả cho cậu bao nhiêu để có được miếng đất cậu vừa mua?
− Sao ông biết tôi vừa mua đất? - Anh trố mắt - Ông là ai?
− Cậu không cần quan tâm đến chuyện đó! - ông cười - Cậu nói đi, bao nhiêu?
Nguyên Gia không trả lời vội, nụ cười của người này khiến anh nhớ đến nụ cười của một cô gái.
− Sao nào, cậu suy nghĩ kỹ chưa?
Câu hỏi của ông ta cắt ngang suy nghĩ của anh. Nguyên Gia nhìn ông đầy tự tin:
− Ông dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ để miếng đất đó lại cho ông? Liệu ông có quá tự tin không?
Người đàn ông cười gằn:
− Tôi mà quá tự tin ư! Cậu là người thứ hai dám nói tôi như thế đấy. Cậu khá lắm!
− Cám ơn vì ông quá khen!
− Nè, cậu nhóc! - Ông tỏ vẻ thân thiện - Tôi trả cậu hai trăm cây, thế là không đầy một tiếng mà cậu lời năm mươi cây vàng đấy nhé.
− Ông... - Nguyên Gia sững sờ - Ông biết tôi mua bao nhiêu sao?
− Tôi đã nói rồi, cậu đừng quan tâm mấy chuyện đó! Đây! - Ông đẩy tờ ngân phiếu về phía anh - Tương đương hai trăm cây vàng đấy. Cậu nhận đi.
Nguyên Gia cầm tờ chi phiếu lên. Hình như mọi chuyện mình làm đều nằm trong tầm kiểm soát của người này. Ông ta là ai? Anh nhìn ông dò xét:
− Cậu đừng cố tìm ra đáp án cho mình nữa. - Ông ta lại cười với anh - Câu trả lời ở rất gần anh tại anh không để ý đấy.
− Ý của ông là.. - Nguyên Gia mơ hồ trước câu nói của người đàn ông huyền bí này.
− Cậu nhóc! - Ông ta nói y như đã biết anh lâu lắm - Trong thời gian ngắn mà cậu đã nắm bắt được cuộc chơi của thị trường, khuếch rộng tập đoàn Gia Thị. Cậu cũng khá lắm!
− Hình như ông rất hiểu về tôi?
− Cậu nhóc! Đừng thắc mắc! - Ông đứng dậy - Xem như giao dịch của chúng ta đã xong đấy nhé!
− Khoan đã! - Anh vội kêu ông ta lại khi thấy ông bước đi - Ông không cần giấy tờ gì sao?
− Nếu cần đến giấy tờ gì thì cậu sẽ phải gặp rắc rối với tôi đấy. - Ông ta bí hiểm nhìn anh - Cậu đã làm hợp đồng bằng miệng được một lần rồi.. Ha.. ha..
Nguyên Gia bật người ra ghế khi nhớ đến giọng cười khó hiểu của ông chủ áo trắng kia.
Thật ra ông ta là ai? ông ta có mục đích gì trong chuyện này. Nguyên Gia trầm ngâm suy nghĩ. Nhưng thật ra, vấn đề Nguyên Gia quan tâm chính là Mai Nghi. Cô gái này quá bí mật. Thật ra mình đâu biết gì về cô ta ngoài cái tên. Rõ thật là... Nguyên Gia tự mắng mình.
Thường ngày thấy gái là tươm tướp, tán gái còn giỏi hơn ăn cơm. Thế mà...
Anh bật đứng dậy. Mình không thể là thằng ngốc được. Không khéo bị nó xỏ mũi lúc nào không hay thì khốn rồi. Mình phải tìm chuyên gia mới được.
Không chần chừ một phút nào, Nguyên Gia đứng bật dậy đi thẳng sang phòng làm việc của Thanh Thư.
Phòng làm việc của Thanh Thư đối diện phòng làm việc của Nguyên Gia nhưng nằm ở dãy kia. Ở giữa là bàn làm việc của các nhân viên khác.
Cốc... cốc...
− Là cậu ư? - Thanh Thư ngạc nhiên khi thấy Nguyên Gia đứng trước cửa - Cậu vào đi!
Cô lách người cho anh bước vào.
Bưng tách trà Thanh Thư vừa đặt xuống bàn, anh hỏi:
− Sao cậu không chịu mướn thư ký riêng? Mấy chuyện này cũng tự làm, không thấy mệt à?
− Mệt... - Cô đáp dịu dàng - Nhưng mình quen rồi.
− Cậu thật là... - Anh nhăn mày - Bụng to thế mà không chịu ở nhà nghỉ ngơi.
Cô nhìn anh bằng một con mắt:
− Nè, giám đốc Nguyên Gia! Bây giờ định qua đây sa thải tôi ư?
− Không dám! - Anh vờ năn nỉ - Mình chỉ muốn hỏi là cậu đã tìm được ai thế cậu lúc cậu nghỉ để sinh con chưa thôi.
− Cám ơn cậu! - Cô chân thành - Về vấn đề này mình đang suy nghĩ... - Cô nặng nhọc dựa vào salon - Thật ra mình đang cân nhắc hai người, trong đó có Như Sương vì cô ấy rất thạo việc.
− Vậy ư! Thế còn người kia?
− Ờ... Còn người này thì mình cần phải gặp mới biết được.
− Vậy à! - Anh gật gù - Tùy cậu! Mình tin cậu sẽ chọn không lầm người đâu.
− Nè, Nguyên Gia! - Cô nheo một con mắt - Hôm nay cậu lạ lắm nha, sao tự dưng lại nói mấy chuyện đó? - Cô chồm người soi vào mắt anh - Không phải qua đây chỉ để nói thế chứ?
Anh vừa nói vừa hất hàm:
− Bà bầu không lo giữ cái bầu, ở đó mà lí lắc. Đa nghi!
− Không đúng sao? - Cô lại gạn hỏi - Xem ra trong lòng cậu đang có một cái gút không nhỏ đâu.
Quả nhiên là người đi trước có khác. Vậy mà cũng đoán ra! Nguyên Gia thầm phục Thanh Thư.
Anh xụ mặt thú nhận:
− Thật ra... là cậu đã đoán đúng. Mình có một chuyện nghĩ mãi không ra.
− Nghiêm trọng thế à? - Cô vờ nghiêm chỉnh để trêu anh - Chuyện công ty hả?
− Nè, bà bầu! - Anh cáu lên - Sao cứ thích "đâm xuồng bể" với mình vậy. Sao mà giống...
− Giống người trong mơ của cậu phải không? - Thanh Thư cười.
− Sao cậu lại biết? - Anh ngẩn người nhìn cô.
− Hì hì... ngoài chuyện đó ra có chuyện gì khiến cậu phải qua đây tán gẫu với mình trong giờ làm việc chứ?
− Ừ! - Anh chống hai tay lên đầu gối - Mình không hiểu tại sao mình không thể nào tập trung làm việc được... - Anh nhăn nhó - Đầu óc mình cứ... Ôi! Chưa lúc nào mình bị như thế cả. Thật ra là mình bị gì?
Thanh Thư cười cười:
− Yên tâm đi, cậu không bị gì cả!
− Thật hả? - Anh gấp rút.
− Ừ! - Cô gật đầu - Nhưng mình hơi tò mò là... - Cô nhìn anh ngần ngừ - Cậu nói đây là lần đầu cậu bị như thế?
− Ừ! - Nguyên Gia lớn giọng - Bạn gái của mình rất nhiều. Nhưng mình muốn thì nhớ, không thì sẽ quên ngay.
− Vậy trong cuốn "Những thắc mắc tuổi mới lớn" của cậu hôm nọ có nói đây là triệu chứng bệnh gì không?
− Không! - Anh tiu nghỉu.
− Nè, cậu đừng như thế, khó coi lắm! - Cô chọc quê anh.
Thanh Thư thấy Nguyên Gia không cười mà có vẻ nghiêm túc nên không đùa nữa. Cô nghiêm chỉnh nhìn anh:
− Cậu sang đây có phải để hỏi trước lúc cưới, ông Vinh với mình có như thế không, đúng không?
− Sao hay thế? - Nguyên Gia sáng mắt.
− Cậu đừng hỏi kinh nghiệm người khác rồi áp dụng cho bản thân mình. - Cô hớp một ngụm trà - Không ai giống ai, đặc biệt là cậu.
− Mình biết. Nhưng... - Anh khổ sở.
− Không có nhưng gì cả. - Cô trầm giọng - Cậu đừng để cái tôi lớn đến mức không thể nhận ra vấn đề... - Cô ngần ngại nhìn anh - Có phải cậu sợ bị một con bé lóc chóc "xỏ mũi", đúng không?
Nguyên Gia bật người ra ghế trước câu hỏi của Thanh Thư. Sao chuyện gì cũng biết hay vậy? Mình chưa nói mà!
− Sao, mình nói trật à? - Cô lặp lại.
− Cho là cậu nói đúng đi. - Anh lấy lại điềm tĩnh - Thế theo cậu mình phải làm gì?
− Không làm gì cả! - Thanh Thư so vai - Cậu hãy làm theo những gì mà cậu muốn.
− Ý của cậu là...
− Không phải ý mình! - Cô ngắt lời anh - Mà cậu hãy làm theo ý cậu.
− Cám ơn. Mình bây giờ đã thông suốt rồi. Cậu đúng là tiên tri của mình đó Thanh Thư.
− Không dám! - Cô cười - Thông suốt rồi thì mau về phòng làm việc đi. Mình không mệt nhưng con mình còn phải nghỉ trưa.
− Ừ! Vậy cậu nghỉ ngơi đi. Không cần tiễn mình đâu.
Nguyên Gia bước ra cửa mà thấy lòng nhẹ hẳn đi.
Anh bước đi với nụ cười trên môi mà không hay rằng các cô nhân viên đang nhìn mình một cách say đắm. Bởi thường ngày anh vốn rất cởi mở với các cô nhưng nụ cười vui như hôm nay thì rất hiếm.
"Hãy làm theo ý mình" một ý tưởng tuyệt vời. Nguyên Gia cười cười. Công tử Nguyên Gia mà đã ra tay thì coi như "thiêu sống" con bé chợ trời đó luôn. Để rồi xem, nhóc ạ!
Anh thích thú với suy nghĩ của mình nên huýt sáo một cách vô tư, mặc cho mọi người nhìn mình lạ lẫm.
Nguyên Gia vừa bước vào phòng thì cũng vừa lúc thang máy mở cửa.
Bước ra là một cô gái với trang phục rất lạ mắt.
Một chiếc quần kaki màu xám đầy túi rộng thênh thang. Một chiếc áo sơ mi tay dài màu xanh đậm cũng rộng không thua gì chiếc quần và hai tà áo trước được cột túm lại. Bên trong túi áo là một cuốn sổ nhỏ và một cộc vé số.
Cô bé làm điệu bằng cách thắt hai cái bím tóc e ấp dưới nón kết.
Cô gái ngơ ngác nhìn mọi người. Sao kỳ vậy ta? Cô tự hỏi. Mình có bị làm sao đâu mà mấy người kia "nghía" mình kỹ thế.
Thì ra là ánh mắt của các nhân viên đang đổ dồn về phía cô. Một cô gái quá kinh dị. Từ trước đến giờ ở công ty này chưa có ai xuất hiện với trang phục đầy ấn tượng như thế, nên mọi người đang cố chiêm ngưỡng để ghi lại hình ảnh "quý giá" này.
Tuy khó chịu trước những "tầm nhìn" soi mói đó nhưng cô vẫn phớt lờ.
Cô cố cười thật tươi hỏi thăm một cô nhân viên:
− Xin lỗi chị. Em muốn tìm trưởng phòng Thanh Thư, em phải đi lối nào ạ.
Cô nhân viên lạ lẫm nhìn cô gái từ đầu đến chân, rồi lại từ chân đến.. gương mặt.
Mình biết mình đẹp rồi, đâu cần phải chiêm ngưỡng lộ liễu thế chứ. Cô gái chắp hai tay ra sau lưng khó chịu. Đúng là giám đốc nào nhân viên nấy mà.
− Trưởng phòng rất bận. Cô có hẹn trước không? - Cô nhân viên xét nét.
− Dạ, không! - Cô gái cộc lốc.
− Vậy cô về đi! Trưởng phòng không có thời gian. Cô nên hẹn trước.
− Thưa chị, em có hẹn mà.
− Vậy sao lúc nãy cô bảo không? - Cô nhân viên trợn mắt.
− Ơ... cô gái làm ra vẻ ngây thơ. - Đúng là em không có hẹn. Nhưng trưởng phòng Thanh Thư hẹn em.
− Cô...
Cô nhân viên đuối lý trước lời lẽ quá sắc của cô gái nên đành phải miễn cưỡng chỉ phòng Thanh Thư cho cô gái.
− Cảm ơn chị. - Cô gái mỉm cười rồi bước nhanh đến phòng Thanh Thư.
Không thèm gõ cửa, cô vặn nắm cửa bước vào trước sự ngỡ ngàng của chủ nhân căn phòng.
Thanh Thư đang ngồi ở bàn giấy trố mắt nhìn cô:
− Ơ kìa, Mai Nghi! Sao lại đến đây?
Thì ra cô gái chính là Mai Nghi. Tự nhiên ngồi xuống salon pha trà uống, cô cười khi Thanh Thư ngồi xuống đối diện với mình.
Cô ân cần:
− Sao cả tuần nay em không bỏ báo cũng không đến kèm Thanh Vinh.
− Xin lỗi... - Mai Nghi nuốt vội ngụm nước trong miệng - Em phụ với dì Huệ giải quyết một vụ đua xe lớn. - Cô rót một ly trà nữa - Vả lại, em bị thằng cha chủ đại lý báo đuổi việc rồi.
− Sao thế? - Thanh Thư lo lắng.
− Hì... Hôm đó em chỉ nghỉ có một ngày, thế mà lão bụng bia đó cho em về hưu luôn.
− Vậy em đến đây phụ chị đi! - Thanh Thư đề nghị - Chị đang cần một trợ lý như em, đừng đi bán vé số nữa.
− Nhưng em đâu biết gì mà phụ chị.
− Còn nói không! - Thanh Thư nghiêm mặt - Mấy hồ sơ chị đem về chẳng phải đều do em làm hết sao?
− Nhưng còn bên văn phòng dì Huệ?
− Đừng lo! Em đồng ý, chị sẽ nói với dì Hai. - Thanh Thư cười - Dì Hai biết em qua đây phụ chị, mừng không kịp nữa là.
− Thôi được! - Mai Nghi chu môi, ra vẻ ta đây - Nể lời chị em sẽ đến đây làm việc. Nhưng phải nói trước là em chỉ làm bán thời gian thôi đó.
− Chị biết! - Thanh Thư cười thông cảm - Chị chỉ cần em làm một buổi là bằng người ta làm một ngày rồi.
Mai Nghi cười cười:
− Chị Thư à! Mình đừng nói chuyện này nữa. Hôm nay em đến đây là có một vấn đề muốn nhờ chị.
Thư cũng cười bí hiểm:
− Chị cũng có chuyện muốn hỏi em đây. Em nói đi, có chuyện gì?
− Em vừa bị bà chủ nhà đuổi. Em muốn nhờ chị xem có căn hộ nào nho nhỏ giới thiệu cho em mua.
− Mua nhà? - Thanh Thư sững sờ hỏi lại.
− Vâng. - Mai Nghi gật đầu - Có vấn đề gì không chị?
− Nhưng sao bà chủ lại đuổi em?
− Vì em "đá" con trai bà ta. - Mai Nghi kể mà mặt vẫn còn giận - Hắn dám nắm tay em.
− Ra là thế!
Thanh Thư bỗng bật cười khi nhớ đến Nguyên Gia. Thật tội cho hắn. Mới nắm tay mà bị cho ăn bánh "đá" rồi. Hắn có bản lĩnh chinh phục ngọn núi lửa này không nhỉ.
− Chị! Có chuyện gì à?
− Không! - Thanh Thư vội lắc đầu - Em có quen với... giám đốc của chị không?
− Ơ... - Mai Nghi ú ớ - Sao... chị lại hỏi thế?
− À! Đâu có gì! - Thanh Thư lấp liếm - Chị tưởng nếu em quen với... giám đốc thì anh ấy có thể giúp em dễ hơn chị. Vì chuyên môn của chị là ký hợp đồng cũng như giải quyết những phát sinh với các công ty bạn. - Cô trấn an - Nhưng nếu em muốn, chị sẽ giới thiệu cho.
− Thế thì tốt quá! - Mai Nghi reo lên - Chị đúng là tuyệt vời.
− Thật lạ đó! - Thanh Thư làm ra vẻ bí mật - Ngày hôm nay chị phải tiếp hai người giống hệt nhau.
− Ai vậy chị? - Mai Nghi tò mò.
− Một là em... - Thanh Thư cười cười nhìn Mai Nghi dò xét - Hai là giám đốc công ty, ngài Nguyên Gia.
Cha mẹ ơi, gì thế nhỉ? Mai Nghi ngẩng mặt lên nhìn Thanh Thư. Sao mình mới nghe tên hắn là tim mình đập tán loạn lên chứ! Chẳng lẽ trong tim mình có tên Nguyên Gia nên vừa gọi là nó đã "dậy sóng". Coi bộ căng à nha!
− Mai Nghi! Em không khỏe à? - Thanh Thư hỏi dồn - Đau ở đâu mà ôm cả ngực vậy.
− À... ơ.. em... - Mai Nghi lúng túng - Em không sao, chị đừng lo!
Thanh Thư cười tủm tỉm:
− Thế thì chị yên tâm rồi. À! Em định mua nhà giá nào. Khoảng ba mươi cây vàng phải không?
− Ơ.. Sao chị biết?
− Chị đoán - Thanh Thư cố giấu nụ cười - Nhưng theo chị, em khỏi lo chuyện nhà cửa nữa. Đến ở với chị đi. Nhà chị rộng lại ít người, ông Vinh thì đi suốt.
− Nhưng em ngại lắm. - Mai Nghi phân vân.
− Có gì mà ngại. Ông Vinh cũng quý em mà. Có em bầu bạn với chị, ông ấy vui lắm đấy. - Cô lại cười cười - Vả lại nhà chị còn gần...
− Được rồi! - Mai Nghi cướp lời cô - Bà bầu này hôm nay sao mà nói nhiều quá.
− Hi...hi... Nếu vậy thì gật đầu đi!
− Thôi được, cuối tuần này em sẽ dọn đến - Mai Nghi nói nghiêm chỉnh - Lúc đó em sẽ trả luôn cái camera cho chị.
Mai Nghi đứng dậy như để chạy khỏi trận đòn tâm lý chiến của Thanh Thư, cô nói rành rọt:
− Bây giờ em phải đi gặp giám đốc của chị đây.
− Hóa ra em cũng biết hắn... à không, giám đốc của chị?
− Vâng. - Mai Nghi cố làm ra vẻ tự nhiên - Em có gặp hắn ta mấy lần do công việc của dì Huệ.
− Ừ! Vậy em đi đi. Bây giờ chắc... giám đốc đang ăn trưa đấy. - Thanh Thư đùa - Biết đâu gặp em hắn sẽ ngon miệng hơn.
Mai Nghi không thèm trả lời trả vốn gì cô rút nhanh khỏi cửa.
Bà bầu Thư này không biết hôm nay ăn trúng gì mà nói năng lung tung quá. Sao cứ đề cập đến gã bê bối đó hoài. Mai Nghi thầm mắng Thanh Thư:
− Mồm mép trưởng phòng ngoại giao có khác.
Mai Nghi nhìn xung quanh không thấy ai nên ngạc nhiên:
− Mọi người đâu hết rồi? A! Chắc là đi ăn trưa đây.
Cô đi thẳng đến phòng Nguyên Gia. Cửa lại không khóa, mở toang. Hình như đây là thói quen của hắn thì phải. Đúng là một tên "đại bê bối".
Tiểu thư Mai Nghi này hạ cố đến là may lắm rồi. Còn bày đặt...
− Đúng là tên chết bằm mà!
Mai Nghi vừa đẩy cửa bước được hai bước vào thì đã thấy Như Sương đang ôm chầm lấy Nguyên Gia nơi cửa sổ. Vừa thấy cô, Như Sương bối rối. Nhưng một thoáng trôi qua nhanh, cô lại ôm chặt bờ môi anh bởi bờ môi tham lam, dục vọng của mình để trêu tức Mai Nghi, để chứng tỏ cho cô biết một điều là Nguyên Gia là của Như Sương.
Vì Nguyên Gia quay lưng ra cửa nên không hay sự có mặt của Mai Nghi. Anh đang cố đẩy Như Sương ra, nhưng khi anh sắp thành công thì Như Sương lại "quyết liệt" hơn.
Anh chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã thấy đôi mắt "nai" quen thuộc đang kề sát vào mình.
Mai Nghi! Nguyên Gia thầm kêu khi nhìn kỹ mặt cô. Đôi tay anh đang đặt trên bờ mông tròn trịa của Như Sương bây giờ đã bất động.
Chát!
Mai Nghi dùng tay đánh mạnh vào bờ vai tròn trắng nõn của Như Sương làm cô bật ra tường.
Quá đau và bất ngờ nên một phút sau, Như Sương mới hiểu ra chuyện gì. Lao người đến trước mặt Mai Nghi, Như Sương hét lớn:
− Cô... Sao cô dám đánh tôi hả?
− Xin lỗi chị...
Mai Nghi làm ra vẻ sợ sệt rụt cổ lại rồi chạy đến nấp sau lưng Nguyên Gia, thò đầu ra miệng lí nhí:
− Tôi, tôi chỉ muốn giúp chị thôi. Lúc nãy có con muỗi vằn to tướng. Con muỗi đó độc lắm đấy. - Cô véo vào lưng Nguyên Gia - Tôi sợ con muỗi đó sẽ lây bệnh sốt.. sốt.. sốt cái gì anh Gia nhỉ?
− Ờ.. ờ.. sốt xuất huyết! - Nguyên Gia đáp bừa khi được Mai Nghi thưởng cho một cái nhéo vào hông đau điếng.
− Anh Gia! - Như Sương giẫm đôi giầy cao gót xuống sàn nhà, kêu lên - Anh còn hùa với nó nói bừa nữa hả?
− Như Sương à! - Nguyên Gia ân cần - Em...
− Nè chị! - Mai Nghi cắt lời anh - Chị bảo ai nói bừa hả? Tôi có lòng tốt giúp chị, chị không nhận thì thôi, sao lại mắng tôi?
Cô khoanh tay nhởn nhơ trước mặt Như Sương:
− Đúng là "cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán" mà.
− Cô dám mắng tôi? - Như Sương lớn tiếng.
− Rồi sao? - Mai Nghi vẫn cố làm tỉnh - Tại chị...
− Thôi được rồi! - Nguyên Gia xen vào - Hai người sao cứ gặp nhau là gây vậy?
Anh đến bên Như Sương dịu dàng:
− Sương! Em mới đi Hà Nội về còn mệt. Em về nghỉ đi. Anh sẽ liên lạc với em sau. Được không?
− Anh Gia! - Như Sương nũng nịu - Sao lần nào con bé này đến, anh cũng đuổi em hết vậy?
− Chị đúng là có phước mà không biết hưởng. Người ta nói bằng giọng yêu thương, trìu mến mà lại bảo... đuổi. - Cô lườm anh - Phải không công tử Nguyên Gia?
Nguyên Gia thấy khó chịu trước giọng điệu mỉa mai của cô nên đổ quạu với Như Sương:
− Sương! Em về đi! Nếu em không đi thì anh về đấy.
Như Sương lườm Mai Nghi, miễn cưỡng đứng dậy:
− Thế thì em về. - Cô hôn phớt lên môi anh vì Nguyên Gia đã kịp tránh - Nhớ gọi điện, em mong đấy.
Cánh cửa phòng vừa khép lại, Mai Nghi liền đến cạnh Nguyên Gia vỗ nhẹ vai anh, cô cười cười:
− Chào công tử Nguyên Gia! Một tuần không gặp anh vẫn... bê bối như xưa chứ?
Nguyên Gia ngồi xuống salon:
− Cô không còn cách gọi nào khác hả? Tôi đã bảo không thích là công tử mà.
− Thế thì con muỗi vằn?
− Cô... - Nguyên Gia tức giận quay mặt chỗ khác - Không lần nào gặp cô mà tôi được yên thân cả. Chuyện gì nữa đây?
Mai Nghi thấy tưng tức trong lòng. Cô ghét nhất trước vẻ cộc cằn của anh. Hình như tới gần cô thì anh ta chỉ có cộc cằn và cau có. Đồ chết tiệt!
Cô lấy cuốn sổ và cây viết trong túi áo ra, ghi mấy chữ vào đấy rồi xé cái rẹt chìa trước mặt anh.
Giọng cô lạnh như nước đá:
− Đây là tài khoản của tôi! Anh chuyển ba chục cây vàng vào đây cho tôi. Dì Huệ nhắn nếu được thì anh hãy về nhà vì cả tuần nay dì không gặp anh rồi.
Cô ngưng một phút trước đôi mắt kinh ngạc của Nguyên Gia rồi tiếp:
− Bây giờ thì chào.
Cô vừa dứt câu thì đi một nước. Nguyên Gia cuống quýt lên chụp lấy tay cô kéo lại:
− Đợi chút!
Vì mất đà nên Nguyên Gia té đổ ập lên người cô, chiếc ghế salon bị hẫng xuống làm cho Mai Nghi ở giữa muốn nghẹt thở. Cô đẩy anh ra:
− Làm ơn ý tứ giùm chút đi! Tôi không phải là voi mà chịu nổi sức nặng của anh.
Nguyên Gia không để ý chuyện đó, anh nói hấp tấp:
− Cô làm gì mà muốn đến thì xông vào, muốn đi thì te rẹt về. Tưởng đây là cái chợ hả?
Mai Nghi quay mặt tránh ánh mắt anh:
− Được là chợ thì tốt rồi. Ít ra cũng không bị con muỗi vằn như anh "chích".
− Vậy là ý gì? - Nguyên Gia vẫn không hiểu lời cô.
− Ê! Con muỗi vằn kia! Anh đang lấy thịt "đè" người tôi đấy.
− Xin lỗi. - Nguyên Gia bối rối nhìn cô, anh nhích ra cho cô ngồi dậy - Tôi không cố ý.
− Tôi biết. - Mai Nghi nói giọng lạnh - Anh vô ý nhưng lại cố tình...
− Đừng nhỏ mọn thế chứ! Tôi đã xin lỗi rồi.
− Nói gì thì nói đi! - Mai Nghi làm mặt giận - Anh là tên "đại bê bối" tôi còn lạ gì nữa.
− Thôi được! - Nguyên Gia cười - Tôi muốn mời cô ăn tối. Ý cô thế nào?
− Ăn tối? - Mai Nghi nhìn trân trân anh - Ý anh nói là tối nay?
− Dĩ nhiên! - Nguyên Gia tỉnh bơ.
− Vậy còn Như Sương? - Cô soi vào mắt anh - Bỏ cho chuột tha hả?
− Cô ấy liên quan gì? Tôi có chuyện cần bàn với cô. Tôi muốn gặp cô nhưng mấy hôm nay không có cách nào cả. Hôm nay cô đến như là mơ vậy.
Giọng Mai Nghi tưng tửng:
− Không phải mơ đâu, ác mộng đấy! Nhưng tối thì không được vì tôi phải đi bán. - Cô chìa vé số trước mặt anh - Đây này!
− Không còn cách nào khác sao? - Anh nhìn xấp vé số nhăn mặt.
− Xin lỗi. - Cô cười tủm tỉm - Nhưng có một cách.. - Cô nhìn anh tinh nghịch - Muốn đi ăn cơm với tôi thì anh mua hết đi. Biết đâu... đổi đời.
− Ôi! - Nguyên Gia khẽ kêu lên - Cô đúng là chợ trời. Nói một hồi tưởng sao, cho tôi vào tròng.
− Tùy anh! - Cô đung đưa bím tóc - Tôi không ép.
− Thôi được! - Anh cười dễ dãi - Đưa đây!
Mai Nghi cười híp cả mắt đưa cộc vé số cho anh.
− Nè! Hai trăm tờ. - Cô xòe bàn tay ra - Năm trăm ngàn.
− Năm trăm ngàn? - Anh bật người khỏi ghế - Cô dùng lưỡi lam hiệu gì để cắt cổ tôi thế.
− Tùy! - Cô rụt cổ so vai - Tôi đâu có ép. Anh không mua thì tôi đi.
− Đứng lại!
Nguyên Gia nói lớn khi thấy cô đi vài bước. Cô nín cười quay mặt lại:
− Suy nghĩ kỹ chưa?
− Rồi! - Anh lườm cô - Năm trăm nè.
Mai Nghi cầm năm tờ một trăm cho vào túi:
− Xong! Bây giờ anh nói địa điểm đi. Nhưng tôi nói trước là tôi muốn ăn gà. Anh phải chọn chỗ nào có mấy món gà tôi mới đến à nha.
− Trời ơi! Con vịt bầu mà cứ tưởng là thiên nga. Không biết khiêm tốn.
− Rồi sao nào? - Cô dí mặt sát vào mặt anh - Thế mà có khối người... mê đấy. Anh có nửa phút để nói địa chỉ. Nếu quá giờ, tôi đi à.
− Đồ nhỏ mọn! Có thù phải trả. Nhà hàng hôm nọ. - Anh nói nhanh.
Nhưng cũng vừa dứt câu thì Mai Nghi đã biến mất ra cửa.
Đúng là chợ trời mà. Mồm mép là hạng nhất.
− Ơ... - Nguyên Gia sững sờ nhìn cọc vé số trên tay - Năm mươi tờ mà dám bảo hai trăm!
Anh vỗ mạnh vào trán:
− Già mà còn dại.
Mà không biết cô ta lại giở trò gì nữa. Lúc trước bán báo, bây giờ chuyển qua vé số. Nếu một cô gái chỉ sống bằng nghề này thì không thể có những kiến thức về luật pháp và kinh doanh như vậy? Rốt cuộc cô ta là ai đây?
Khi Tình Yêu Đến Khi Tình Yêu Đến - Hoàng Thu Dung Khi Tình Yêu Đến