Số lần đọc/download: 3204 / 40
Cập nhật: 2015-11-21 18:26:52 +0700
Chương 2 : Cuộc Đổ Máu Trong Tòa Phá Miếu
L
ão hóa tử da mặt co dúm lại, trán toát những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Ngô Cương rít chặt hai hàm răng hỏi:
– Lão nhân gia cử động thế nào được?
Lão hoá tử lớn tiếng la:
– Thiếu chủ chạy đi! Lên đường ngay tức khắc!
Giữa lúc ấy một thanh âm từ phía ngoài vọng vào khiến người nghe không rét mà run:
– Chạy ư? Chạy làm chi vô ích? Ha ha! Không ngờ đường đường một vị đại quản gia trong Võ lâm đệ nhất bảo lại chìm đắm vào trong đám ăn xin.
Ngô Cương đứng thẳng người lên trông ra ngoài sân thì chỉ thấy một màu tối đen.
Chẳng hiểu vì chàng bỏ vía hay không biết sợ là gì mà cứ đứng trơ ra.
Lão hoá tử vừa rồi chỉ còn thoi thóp thở, mà bây giờ không hiểu một luồng lực lượng ở đâu đưa tới khiến lão run rẩy đứng lên, nhưng thân hình lảo đảo muốn té.
Ngô Cương vội lại nâng đỡ lão.
Lão hoá tử cố gắng nói một câu:
– Thiếu chủ! Lẹ lên! Theo ngả sau mà ra.
Ngô Cương kiên quyết lắc đầu đáp:
– Không được! Hài tử không thể bỏ mặc lão nhân gia được.
– Thiếu chủ… muốn chết ư?
– Dù có chết cũng ở với nhau một chỗ.
Bốp! Ngô Cương bị cái tát vào mặt, nhưng chàng chỉ thấy nóng ran chứ không thấy đau đớn chi hết. Lão hoá tử hai hàm răng vàm răng va chạm vào nhau cầm cập, toàn thân cũng bần bật, ấp úng nói không ra tiếng:
– Thiếu chủ… mà chết được ư? Trời ơi! Lão nô ra tay đánh thiếu chủ rồi.
Ngô Cương cúi đầu xuống nghiến răng nói:
– Ta không thể bỏ lão nhân gia được.
– Lão nô chết thì chẳng sao nhưng thiếu chủ chết thì lão nô không nhắm mắt được.
– Nhưng…
– Tiểu Cương! Ta xin thiếu chủ chạy đi!
Thanh âm lạnh thấu xương bên ngoài lại vọng vào:
– Phong Xí Hổ! Ra đây! Đừng nghĩ nhiều ệt sức. Muốn chạy ư? Ha ha…
Lão hoá tử này ngoại hiệu là Phong Xí Hổ đã biết ngày trước lão là một nhân vật thế nào? Nhưng bây giờ lão biến thành hóa tử mang bệnh trầm trọng đang giẫy giụa chống đối tử thần.
Lão hoá tử cặp mắt tròn xoe đẩy mạnh Ngô Cương một cái. Từ cặp mắt đã vô thần nhưng oán độc kinh người… Ngô Cương bị đẩy loạng choạng lùi dần đến chân tường còn lão hoá tử cũng suýt nữa ngã lăn ra.
Trong nhà có ánh lửa. Người đứng ngoài trông vào rất rõ, nhưng người đứng trong trông ra chỉ thấy tối mò.
Ngô Cương ngẩng đầu trông qua chỗ tường đổ, thấy hai bọn người, ánh kiếm lấp loáng.Chàng lại tiến gần vào lão hoá tử, chàng muốn nói mà không biết nói gì…
– Thiếu chủ còn đợi gì nữa?
Ngô Cương đầy vẻ oán độc. Chàng đáp:
– Mặt sau cũng có người. Chúng ta bị bao vây rồi.
Lão hóa tử run bần bật la lên rất bi thảm:
– Lòng trời muốn tuyệt họ Ngô chăng? Làm thế nào bây giờ?
Oẹ! Lão hộc máu tươi ra.
Thanh âm bên ngoài lại vọng vào:
– Phong Xí Hổ! Thái đại quản gia! Có chết thì cũng phải giữ cho người võ sĩ.
Lão hoá tử nổi cơn ho rũ đi, hồi lâu mới nói được:
– Xú Diện nhân đồ! Ngươi giúp kẻ dữ làm ác, đạo trời tất chẳng dung tha…
– Ha ha! Bây giờ mà lão còn nói đến đạo trời ư?
– Ngươi định làm gì?
– Xem ra đại quản gia hành động khó khăn rồi! Nên chết sớm để tiêu sinh. Còn gã nhỏ kia cho đi theo lão phu…
Lão hóa tử khí tức công phạt trái tim lại thổ ra một búng máu tươi. Lão gầm lên:
– Dù ta có thành quỷ sứ… cũng quyết chẳng tha ngươi…
Lão chưa dứt lời đã ngã lăn xuống đất.
Ngô Cương sa lệ cúi xuống gọi:
– Gia gia!
Chàng biết cách xưng hô này không đúng, nhưng mười năm trời chàng đã gọi thế, bây giờ không muốn thay đổi nữa.
Bóng người thấp thoáng. Bên đống lửa thêm ra một người. Đúng là lão già đã xuất hiện ban ngày ở trước ngôi mã Ngũ bách nhân trùng. Hắn là Xú Diện Nhân Đồ Đặng Thập Ngũ, phó lãnh đội Thần Phong dưới trướng Võ Minh.
Ngô Cương trợn mắt nhìn Xú Diện nhân đồ, tuyệt không chút sự hãi. Mặt chàng đầy lửa hận.
Lão hoá tử muốn cựa quậy nhưng kiệt sức mất rồi, miệng lão ú ớ nói:
– Ta… không còn mặt mũi nào nhìn thấy tiên chủ…
Xú Diện Nhân Đồ phóng chưởng đánh lên không. Chát một tiếng. Múa trước ngực lão hoá tử vọt lên tung toé. Lão không kịp rên một tiếng đã uổng mạng rồi.
Ngô Cương ruột gan tan nát. Chàng không nói nửa lời mà cũng không nhúc nhích. Khoé miệng chàng khoé ra hai dây máu tươi. Cặp mắt đỏ ngầu. Hầm hầm nhìn Xú Diện Nhân Đồ không chớp. Đây là dấu hiệu chàng căm hận đến cực điểm. Cặp mắt chàng hiếm thấy trên đời. Ai đã ngó chàng một lần là không quên được nữa.
Xú Diện nhân đồ, một tên ác ma tuyệt thế, ngó chàng không khỏi hồi hộp trong lòng.
Hai người trừng mắt nhìn nhau hồi lâu. Sau Xú Diện Nhân Đồ cất tiếng hỏi:
– Thằng nhỏ ăn xin này! Tên họ ngươi là chi?
– Ngô Cương!
– Hay lắm! Võ thánh Ngô Vĩnh Thái, bảo chúa Võ lâm đệ nhất bảo với ngươi là thế nào?
– Tiên phụ.
– Ngươi thành thật đấy! Bây giờ hãy đi theo lão phu.
– Không được.
– Ngươi không muốn đi cũng không xong.
Hắn vừa nói vừa túm lấy Ngô Cương liệng ra ngoài cửa. Ngô Cương không phản kháng được chút nào để mặc cho đối phương liệng mình đi như một trái cầu.
Trong bóng tối bỗng có một luồng gió mạnh đón lấy người Ngô Cương rồi mất hút vào trong bóng đêm.
Xú Diện Nhân Đồ và người nhảy ra lớn tiếng quát:
– Đem gã đi!
Lạ thay, không có tiếng người đáp lại. Hắn đảo mắt nhìn quanh thì thấy hai tên thủ hạ chờ bên ngoài đứng tựa vào chân tường không lên tiếng mà cũng không nhúc nhích liền biết ngay có điều khác lạ. Hắn tiến lại gần coi thì hai tên thủ hạ này đã biến thành hai xác chết.
Xú Diện Nhân Đồ cả kinh thất sắc. Mắt to mắt nhỏ của hắn đều lộ hung quang lấp loáng.
Ai đã cả gan dám công nhiên đoạt người, giết hai mạng mà thần không hay quỷ không biết rồi rút lui không một tiếng động? Giết người là chuyện nhỏ, nhưng để tên Tiểu hoá tử bị cứu thoát là tội tày đình. Bây giờ hắn biết về trình với minh chủ như thế nào?
Xú Diện Nhân Đồ cất tiếng hỏi:
– Ông bạn nào đã công nhận ra mặt chống đối Võ Minh?
Không có tiếng người đáp lại.
Xú Diện Nhân Đồ ngẫm nghĩ một chút rồi chúm môi khẽ huýt lên một tiếng còi.
Bọn thủ hạ bố trí bốn mắt nghe tiếng chạy lại vừa đúng mười tên, cộng với hai tên bị giết là mười hai.
Bọn Thần Phong kiếm sĩ này đều không phải hạng tầm thường. Tên nào cặp mắt cũng loang loáng như cặp mắt cú vọ. Chúng vào tới chông trường đã phát giác là chuyện gì rồi, nhưng chẳng một ai lên tiếng, chỉ đứng nghiêm trang chờ lệnh.
Xú Diện Nhân Đồ với bộ râu dê chỏng ngược tỏ ra lão căm hận đến cực điểm. Mắt lộ hung quang đảo nhìn bọn thủ hạ một lượt, lão hạ lệnh:
– Bắt hết bọn ăn xin trong miếu đem tập trung vào cả tiền điện. Không được để tên nào chạy thoát.
– Xin tuân lệnh.
Mười tay kiếm thủ tới tấp nhảy vào. Trong điện nổi lên những tiếng kêu lo một lát rồi yên lại.
Xú Diện Nhân Đồ cất giọng the thé nhìn lên không nói:
– Ông bạn! Tại hạ xin chờ đại giá trước cửa điện.
Hắn nói xong cất bước đi ra.
Chỗ Xú Diện Nhân Đồ đứng cách chỗ tường xiêu không đầy năm trượng. Dưới bức tường xiêu hai bóng người nằm co ro. Một là Ngô Cương và một là lão cái họ Hồ bị bệnh lao.
Ngô Cương xúc động vô cùng lên tiếng:
– Đại thúc! Không ngờ đại thúc lại là một phong trần dị nhân.
– Tiểu Cương! Dư nhân như hạng ta thì trong võ lâm lấy xe mà chở, lấy đấu mà đong cũng không hết.
– Đại thúc lại quá khiêm rồi.
– Tiểu Cương! Bây giờ lập tức ngươi phải rời khỏi đây, chớ len lỏi vào thành to ấp lớn, phải tìm những nơi hẻo lánh mà đi. Đi càng xa càng tốt. Nếu ngược Bắc thì ra ngoài quan ải mà xuôi Nam thì xuống tận biên thùy. Khắp Trung Nguyên không còn chỗ nào để ngươi dung thân nữa. Ngươi nhớ kĩ che đậy để mai danh ẩn tích.
– Còn việc mai tang gia gia?
– Ngươi đừng bận tâm, đã có người lo liệu.
– Đại thúc! Ơn to của Đại thúc sau này sẽ có ngày báo đáp.
– Ta cứu ngươi không phải là chuyện mong báo đền.
– Nhưng đó là tâm nguyện của tiểu điệt.
– Tiểu Cương! Nếu lão hóa tử còn sống lâu thì chỉ mong được mái nhà Võ lâm đệ nhất bảo lại dựng lên cao ngất trước võ lâm.
Ngô Cương nghiến răng nói dần từng chữ:
– Điệt nhi hiểu rồi.
Giọng nói đầy kiên quyết lại thốt ra ở miệng một chàng thiếu niên không hiểu võ công khiến cho người ta phải cảm động.
– Tiểu Cương! Người ta thường nói “Non xanh còn đó, sợ gì hết củi đun”. Trong mấy ngày tới đây bọn Võ Minh rất chú ý đến thành tích ngươi và sẽ truyền “Bách Long lệnh” đi khắp nơi để tìm bắt ngươi. Ngươi phải nhớ luôn luôn một câu rằng ngươi không thể chết được.
Lời nói của Hồ lão tử rất quan khiết khiến cho Ngô Cương cảm động sa nước mắt. Chàng chẳng biết đáp thế nào để tỏ lòng cảm kích đối với người lão cái, rồi chàng không mở miệng. Đột nhiên Hồ lão tử bật lên tiếng la hoảng:
– Thôi chết rồi! Lão phu đi lầm một nước cờ.
Ngô Cương giật mình hỏi:
– Đại thúc đi lầm nước cờ thế nào?
– Đáng lý ta không nên động thủ cứu người ở ngay trong miếu mà hãy chờ đối phương dời khỏi miếu rồi hãy hạ thủ. Ta hành động hồ đồ thế này khiến cho hơn hai trăm đệ tử Cái bang ngộ hại.
– Ủa!
– Xú Diện Nhân Đồ hạ lệnh bắt bao nhiêu hành khất ngoài tiền điện, nếu họ không tra xét ra được ngươi và ta, tất sẽ tàn sát những người vô tội.
– Cái bang có phải là một phần tử của Võ Minh không?…
– Thực ra đây là một tên độc phu bạo ngược nắm quyền sinh sát trong tay. Cái mà chúng kêu bằng Võ Minh chẳng qua là khẩu hiệu để che mắt thiên hạ.
– Đại thúc cũng ở trong Cái bang chứ?
– Ta không phải là đệ tử Cái bang mà chỉ trà trộn vào đây để mai danh ẩn tích.
– Đại thúc có thể cho hay tên hiệu được chăng?
– Cái đó… ngươi cứ kêu ta bằng Hồ đại thúc là được… Bây giờ ngươi lập tức rời khỏi nơi đây, lúc này bên ngoài hiện chưa có ai canh giữ. Ta ra tiền điện xem sao.
Lão nói xong chui ra rồi vọt đi.
Ngô Cương không khỏi ngẩn ngơ vì ngày thường chàng thấy lão cái này tựa hồ mắc bệnh lao sắp chết, đến việc ra ngoài xin cơm cũng khó khăn. Chàng động lòng trắc ẩn đem lại cho lão chút cơm thừa canh cặn, không ngờ lão lại là một dị nhân ẩn tích cứu mạng cho chàng trong cơn nguy cấp.
Chàng không hiểu võ công, nhưng kiến thức chẳng đến nỗi nông cạn. Mười mấy năm trời chàng theo lão quản gia Thái Ngọc Thư phiêu lưu khắp hai miền nam bắc sông Đại Giang. Thái quản gia có bao nhiêu kinh nghiệm duyệt lịch dốc hết sang cho chàng, nên đối với mọi việc giang hồ chàng không lạ gì cả. Vô hình chung những cái đó bồi dưỡng tư cách võ sĩ cho chàng.
Ngô Cương tự hỏi:
– Hồ đại thúc liệu có thể ngăn trở Xú Diện Nhân Đồ tàn sát đệ tử Cái bang được không?
Bọn đệ tử Cái bang cùng ta sống với nhau đã có mối tình cảm chẳng nhiều thì ít. Liệu họ có vì ta mà bị trụ lục không? Chết sống là do số mạng, liệu ta có thể trốn khỏi bàn tay đối phương chăng? Mười năm trời lão quản gia Phong Xí Hổ Thái Ngọc Thư cùng ta kêu nhau bằng phụ tử, nương tựa vào nhau để sống. Lão bôn ba nhọc mệt, chứa chất u sầu cừu hận, thêm vào lam sơn chướng khí mà người lão phải tàn tạ. Hiện nay lão đã chết thảm dưới bàn tay của Xú Diện nhân đồ, mà ta nhẫn tâm để lão bộc lộ cốt hài được ư?
Bấy nhiêu vấn đề đảo lộn trong đầu óc chàng khiến chàng quên rằng mình đang lâm vào cảnh nguy bách.
Ngoài tiền điện, hơn một trăm khất cái bày hàng ngồi xuống đất. Ánh lửa chiếu thẳng bộ mặt vừa khủng khiếp vừa phẫn nộ của mọi người.
Mười tên Thần Phong kiếm sĩ, đã rút kiếm ra khỏi vỏ đứng vây vành ngoài tựa hồ những tên đao phủ đang chờ lệnh hành hình.
Xú Diện Nhân Đồ vẻ mặt hung dữ đứng ngoài cửa giữa. Bộ mặt quỷ sứ hắn đằng đằng sát khí. Cặp mắt hung dữ như giống sài lang đảo qua đảo lại nhìn mọi người dường như để tìm kiếm kẻ khả nghi.
Bầu không khí trong trường trở nên ngột ngạt.
Xú Diện Nhân Đồ nhìn mọi người một lúc rồi lên tiếng. Thanh âm hắn chẳng khác tiếng hổ rống lang gào cực kì chói tai. Hắn hỏi:
– Ai là đầu mục trong đám này?
Một lão cái cao lớn khỏe mạnh đứng lên trầm miệng đáp:
– Kẻ phụ trách chính là tại hạ tên gọi Đỗ Đại Uy.
– Hiện giờ ngươi hay xưng ra ai là hung thủ giết người? Tiểu hóa tử Ngô Cương ẩn nấp nơi đâu?
– Tại hạ không thể tìm được.
– Đây là ta ra lệnh cho ngươi.
Đỗ Đại Uy hỏi lại:
– Tôn giá lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tại hạ?
Xú Diện Nhân Đồ dằn từng tiếng đáp:
– Ta lấy địa vị phó thống lãnh Thần Phong kiếm đội của Võ Minh.
Đỗ Đại Uy hỏi lại:
– Nhưng theo thể lệ bổn bang, đệ tử chỉ biết vâng lệnh của bang chủ mà thôi.
Xú Diện Nhân Đồ cười lạt hỏi:
– Mệnh lệnh của Võ Minh không xuống tới hạ tầng đệ tử các môn phái.
– Bây giờ không nói đến chuyện lề luật.
– Tại hạ cũng không thể nào tuân mệnh được.
– Lão ăn xin kia! Hơn trăm nhân mạng chỉ một câu nói của bổn tọa là chết hết.
Quần cái đều biến sắc. Đỗ Đại Uy la lên:
– Ngươi dám hoành hành tàn sát nhân mạng đến thế ư?
Xú Diện Nhân Đồ đằng hắng một tiếng rồi đáp:
– Giết các người như giết một đàn kiến mà thôi.
Bọn đệ tử Cái bang mặt cắt không còn giọt máu, thở lên hồng hộc. Có người lộ vẻ tức giận ra ngoài mặt.
Đỗ Đại Uy mặt co rúm lại la gầm lên:
– Ngươi dám càn rỡ đến thế ư?
Xú Diện Nhân Đồ xua tay quát lên:
– Đóng gông hắn lại bắt đem ra đây!
Hai tên kiếm thủ nhảy xổ vào giữa đám đông ra tay nắm lấy Đỗ Đại Uy đưa ra ngoài cửa điện.
Đỗ Đại Uy không còn đất nào để phản kháng.
Quần cái hoang mang la lên. Những tay có công lực tới tấp đứng dậy.
Xú Diện Nhân Đồ quát lên:
– Hễ tên nào bạo động là phải chết.
Xú Diện nhân ma vừa quát xong, thì kiếm khí mờ mịt không gian. Quần cái đứng lên rồi lại tới tấp ngồi xuống. Ai cũng trợn mắt nghiến răng căm phẫn vô cùng.
Xú Diện Nhân Đồ tiến lại một bước nhìn Đỗ Đại Uy hất hàm hỏi:
– Ngươi có chịu nói không?
Đỗ Đại Uy nghiến răng không trả lời.
Xú Diện Nhân Đồ đưa tay ra cầm lấy thanh củi đang cháy dở đâm vào trước ngực Đỗ Đại Uy.
– Chao ôi!…
Tiếng rú thê thảm chưa dứt thì mùi khét lẹt của da cháy thịt sém bốc lên rất khó ngửi.
Đỗ Đại Uy hai cánh tay bị giữ chặt chỉ cựa quậy được một chút. Hình phạt khốc liệt này thật là tàn nhẫn hết chỗ nói.
Trong đám đông hai tên hoá tử nhảy xổ ra.
Ánh kiếm vừa loé lên, tiếng rú đã chói tai. Bốn khúc thân thể rớt xuống đám đông máu tươi phun ra như suối, khiến ười mấy người đứng gần biến thành người máu.
Mùi máu tanh làm chấn động không trường.
Xú Diện Nhân Đồ đổi lấy cây hoả bổng khác cất giọng hung dữ nói:
– Tên ăn mày thối tha kia! Ngươi mà không nói thật thì bổn toạ đốt sống ngươi đó.
Đỗ Đại Uy mồ hôi ra như tắm. Bộ mặt biến hình, người co rúm lại lớn tiếng quát:
– Họ Đặng kia, ngươi giết ta đi thôi!
– Nếu ta giết ngươi một cách dễ dàng thế chẳng hoá ra tiện nghi cho ngươi lắm ư?
– Úi chao!
Lại một tiếng la thê thảm. Da thịt cháy xèo xèo bốc lên mùi khét lẹt.
Đỗ Đại Uy mê đi rồi. Phần lớn quần cái cúi đầu xuống. Nhưng trong đám có một người lớn tiếng la lên:
– Bọn ta không hay biết chi hết.
Đỗ Đại Uy hồi tỉnh cất tiếng rên thê thảm và kiệt lực.Người lão bị trói chặt vào giá cây.
Giữa lúc ấy, một lão cái gầy chỉ còn da bọc xương loạng choạng bước đến trước cửa điện cất tiếng thều thào:
– Đặng Thập Ngũ! Ác nghiệt vừa vừa chứ!
Xú Diện Nhân Đồ quay phắt lại coi thì thấy một lão cái bị bệnh lao chỉ khác người chết là có hơi thở. Hắn ngó qua ngó lại mà không hiểu con người dở sống dở chết này có chỗ nào lợi hại? Bất giác hắn nổi lên tràng cười quái gở hỏi:
– Ngươi không đủ dũng khí để tự giải thoát mà phải cần người giải thoát hộ ư?
Lão cái dường như bất lực, đứng không vững phải tựa vào cột điện. Lão nói:
– Tôn giá nói vậy cũng đúng. Tôn giá hãy tha cho họ vì họ là những người vô tội.
Xú Diện Nhân Đồ tức giận quát hỏi:
– Phải chăng ngươi muốn giở thúi với ta?
Lão cái hai mắt trợn ngược chiếu ra những luồng thanh quang rùng rợn.
Xú Diện Nhân Đồ giật mình kinh hãi buột miệng hỏi:
– Tại hạ không nhận ra thế mới biết chân nhân không lộ tướng. Tôn giá giữ địa vị gì trong Cái bang.
Lão cái thu mục quang lại vẫn nói bằng giọng thều thào:
– Lão hoá tử chỉ là một kẻ hành khất chẳng ở bang phái nào hết.
– Chà tôn giá tới đây là có ý gì?
– Ô hay! Các hạ chẳng vừa tra hỏi hung thủ đã giết người và cướp người đấy ư?
– Tôn giá có biết hắn.
– Đương nhiên.
– Vậy tôn giá nói nghe…
– Hãy tha cho những người vô tội này đã.
– Đừng rườm lời nữa.
– Vậy lão hoá tử cũng xin lỗi các hạ…
Xú Diện Nhân Đồ quát lên:
– Bắt lấy lão!
Hai tên kiếm thủ thân cận dạ một tiếng rồi nhảy vọt tới.
Lão cái la lên một tiếng úi chao rồi lộn đi xa tám thước. Hai tên kiếm thủ nhảy vào khoảng không.