When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4462 / 8
Cập nhật: 2015-11-12 13:22:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
au ngày hôm đó, không khí gia đình Hân có vẻ nặng nề hơn. Mẹ nàng thường hay trút giâ lên đầu nàng, khi gặp chuyện không may như đánh bài thua, gặp xui khi đi đường, có khi chỉ là một chuyện rất cỏn con. Mọi người chỉ nghe lời bà chửi Hân là con quỷ, đầu thai lên để phá bà.
Đã hơn một tuần trôi qua, kể từ khi nhận bằng tốt nghiệp, nàng đi nhiều nơi để tìm cho mình một việc làm nhưng vẫn chưa được. Đi đến đâu Thúy Hân cũng nghe câu nói:
- Thành tích hoc. tập của cô rất khá, nhưng vì mới ra trường nên chúng tôi chưa dám mạo hiểm nhận cô vào làm.
Qúa mệt mỏi suốt mấy ngày qua, nàng ngã người xuống giường, duỗi chân thẳng ra, thư giản một chút. Hân nghe từ xa tiếng xe của ba mẹ, tiếp đó là giọng lớn tiếng của hai người, ban đầu là tiếng bực dọc của ba cô:
- Tôi đã nói với bà rồi, chuyện đó đã lâu rồi bà nên quên đi. Chẳng lẽ bà quên đã mắng con rồi sao. Hôm nay, tôi cũng có điều muốn noí đây, từ lâu rồi mình đâu có tổ chức sinh nhật cho con. Mỗi lần sắp đến sinh nhật của nó, tôi kêu bà làm cho nó vui thì bà nào là năm nay làm ăn khó khăn, kẹt tiền... với hàng nghìn lý do, trong khi đến sinh nhật con Thúy Hạnh thì không thiếu gì cả.
Đang noí về Thúy Hân, chợt ông chuyển sang đề tài của Thúy Hạnh làm bà nổi nóng:
- Phải mà, mỗi lần tôi noí gì về Hân thì ông cũng bênh nó cả, nào là Thúy Hân nó hiền, nó ngoan ngoãn. Còn bảo con Thúy Hạnh nó đua đòi, chưng diện nữa chứ. Ông làm như là con Hạnh không phải là con của ông vậy.
- Thôi mà bà, hai đứa nó đều là con của tôi cả, mà sao lại thương nhiều thương it'' cho được. Tôi chỉ sợ bà cưng chiều con Thúy Hạnh quá rồi nó hư.
- Xí! Ông làm như con Hân nó tốt đẹp lắm không bằng.
Nói xong, cả hai ông bà đều noí là có công chuyện, rồi họ dẫn xe đi. Ngôi nhà trở lại yên tĩnh. Nằm trong phòng, nàng chợt giât. mình trước hai cái tát hôm trước của mẹ, thế mà nay nàng vẫn phải ăn bám vào gia đình khi chưa tìm được công việc nào cả. Mặc dù đã cô ''gắng hết sức mình, có cả sự giúp đỡ của Cát Vi và Gia Hiếu hai người bạn thân của nàng.
Cát Vi là cô gái ở tỉnh lên thành phố vừa học vưa làm, thế mà mỗi lần Hân có chuyện gì cũng có mặt bạn cả. Còn Gia Hiếu là người thầy cũng là người bạn luôn hướng dẫn và giúp đỡ Hân, nên nàng xem anh như là anh trai của mình.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Thúy Hân, nàng lên tiếng:
- Có chuyện gì thế chị Thanh?
Không nghe tiếng đáp lại, nàng bật ngồi dậy thì thấy Cát Vi đã đứng trước măt. nàng.
- Sao, thế nào, có tìm được việc làm không?
Thấy khuôn mặt của bạn xìu xuống, nàng biết là chưa được, rồi lại ngã người xuống giường.
Biết bạn thất vọng, VT lại vỗ vào vai bạn:
- Thôi mày đừng buồn, rồi sẽ tìm được việc thôi. Mày nhớ không? Lúc tao mới lên, tìm việc làm khó khăn hơn mày nhiều, thế mà cũng xong, rồi sẽ đâu vào đấy thôi.
Quay qua Vi nàng noí:
- Mấy hôm nay chắc mày vất vả lắm phải không?
- Đâu có gì, tụi mình là chị em cả mà.
Noí xong, cả hai người cùng ôm nhau cười. Nhìn họ giống như những đứa trẻ, vừa buồn đó rồi lại cười đó.
Cộc... cộc... cộc...
Tiếng của chị Thanh vọng vào:
- Cô Hân! Có cậu Gia Hiếu tìm.
- Chị bảo anh ấy chờ tôi một chút nhé.
Noí xong cả hai cô gái ngồi dậy, vuốt lại tóc, sửa lại bộ quần áo rồi cùng bước ra ngoài. Cát Vi choc. bạn:
- Nhanh lên có anh tìm kìa.
- Con quỷ! Chọc tao hoài.
Noí để chọc bạn cho vui thôi, Cát Vi cũng thừa hiểu là Thúy Hân không hề yêu Gia Hiếu, mà chỉ xem anh là người bạn mà thôi. Còn Thúy Hạnh mới thật sự là người yêu Gia Hiếu, nàng luôn ti `m cách để gần gũi anh. Có khi chỉ là một câu Anh văn đơn giản, nàng cũng tìm hỏi anh để có dịp chuyệntor`. Riêng Gia Hiếu thì rất yêu Thúy Hân, trong những giờ dạy Anh văn, Hiếu đều giành ánh mắt đầy yêu thương cho nàng.
Chuyện tình cảm thật lạ, chẳng thể nào giải đáp được lý lẽ của con tim. Nàng mỉm cười trước những suy nghĩ đó.
Lời chào của Gia Hiếu làm Cát Vi giật mình:
- Xin chào hai người đẹp.
Đáp lại, hai cô gái cũng không chịu thua.
- Chúng em chào thầy ạ.
Ngượng ngùng trước những lời noí của hai cô gái, Hiếu đỏ mặt noí:
- Hai cô cứ ghẹo tôi hoài.
Như hiểu được lúng túng của Hiếu, Thúy Hân nhanh miệng:
- À! Anh Hiếu chờ Hân lâu chưa?
- Anh cũng vừa đến thôi, Hân ạ.
Hiếu liếc về phía Cát Vi và hỏi:
- Hôm nay Vi có chuyện vui phải không? Từ xa, tôi thấy Vi cười rồi.
- Có gì đâu, chỉ tại cái tật hay cười của tôi thôi, chứ có gì vui đâu.
- Anh Hiếu thông cảm, con nhỏ này nó bị đứt dây cười rồi, nên lúc nào anh nhìn nó cũng thấy nó cười ết, chứ thật ra nó đâu có cười.
Biết được Thúy Hân cố ý trêu bạn, anh cũng cười theo.
Hiểu được đây là một trong những đòn phản công ngầm của bạn, Cát Vi noí:
- Sao, con kia, mày định hùa theo ai mà chơi tao phải k hông?
Tỏ ra một người có lỗi, cô nàng đáp lí nhí:
- Xin chị tha lỗi cho em. Tại lỡ lời, chứ em không cố ý đâu ạ.
Cả ba cùng phát tiếng cười trước những lời đùa đó.
Rồi như nhớ ra chuyện gì, Vi liền quay qua Gia Hiếu hỏi:
- Gia Hiếu này! Anh có tìm được việc làm cho Thúy Hân chưa?
- Vẫn chưa được Vi ạ.
- Không sao. Từ từ thế nào chúng mình cũng tìm ra mà.
Cả ba đều ngồi yên lặng, không ai noí gì, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ của mình. Trước không khí đó, Cát Vi liền đề nghị:
- Thôi, bây giờ chúng mình đi ra quán cóc bên kia đường uống nước, xong mình bàn tiếp. Đi từ sáng đến giờ, Vi khát quá.
Thúy Hân và Gia Hiếu đồng ý trước lời đề nghị của bạn. Họ cùng nhau bước đi.
Đến quán, vẫn là giọng noí vang vang của Cát Vi:
- Anh ơi! Cho ba ly nước đi.
- Dạ, các cô cậu dùng loại nào ạ? Cock- tail, thạch vải, thạch dừa...
- Chà! Nhiều thứ quá. Vậy anh cho mỗi thứ ba ly đi, chi phí do anh này lo. - Vi chỉ tay về phía Gia Hiếu rồi cười.
- Ôi trời! Sao lại là tôi? Chẳng phải ban nãy Cát Vi là người đề nghị sao?
- Khách đến nhà, đáng el~ Thúy Hân phải đãi tụi mình. Nhưng nó chưa xin được việc làm thì anh thay mặt nó đi.
Thúy Hân chen vào:
- Thôi, để mình khao cho.
- Để đó cho anh. Tại anh muốn đùa với Cát Vi một chút thôi.
Cát Vi phấn khởi:
- Thế mới phải là một đấng mày râu chứ.
Câu noí của Vi làm cho cả ba phải bật cười ôm bụng. Chẳng biết cô nàng có còn nhớ việc chính hôm nay bàn về công việc của bạn không, mà nàng hết kể chuyện này, đến chuyện kia, chọc vui bạn bè thôi. Tính của nàng là như thế, khi gặp chuyện không vui chỉ buồn thóang qua, rồi vui vẻ trở lại. Nếu ở bên Cát Vi, Thúy Hân bao giờ cũng thấy vui cả. Cát Vi thường noí với Hân:
- Hãy lạc quan lên, chuyện gì rồi cũng giải quyết được mà. Mày cứ xem tao nè.
Đúng thế, nếu là một người khác, chưa hẳn họ được như Cát Vi. Nhà nghèo, cô phải tự bươn chải, vừa học vừa làm. Có khi mẹ bệnh, cô phải cố gắng làm thêm để phụ giúp mẹ lo cho các em nữa. Thế mà có bao giờ Hân nghe bạn mở miệng than đâu.
Không biết họ bàn tính chuyện của Hân ra sao, mà chỉ nghe thấy tiếng cười của Cát Vi, theo sau đó là những trận cười không ngớt của bạn cô.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở