Số lần đọc/download: 2371 / 12
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Chương 2
C
ả bọn vỗ tay cổ vũ, ông Châu tuy tuổi 60 tóc phai màu nhưng dáng vóc vẫn còn phong độ như ngày nào. Thảo rất vui khi ông về thăm nàng sau chuyến gỗ tải về thành phố, ông Châu cũng vừa ý khi Thảo có bản lĩnh cứng cỏi chịu đựng giống ông, từ ngày mẹ Thảo mất ông trải qua mấy cuộc tình, thế mà Thảo không hề xa lạ đối với ông. Nàng vẫn ngọt ngào chia sẻ khi ông gặp đối tượng không tốt hay vấn đề làm ăn bị thua lỗ trắc trỡ.
Ông rất yêu con gái và mông con gặp được người chồng vừa ý để hạnh phúc về với đứa con gái mà ông cho rằng hiếm có. Ông nghĩ rằng chồng của Thảo có nhiều bản lĩnh chinh phục và người ấy rất xứng đáng nhận món quà mà ông ân cần trao gởi. ông Châu nhìn Liêm bảo:
- Chú Liêm à, hôm nay thằng tường con trai tôi bị kẹt ở Trị An. Nếu không chú sẽ thấy anh em chúng vui đùa bên nhau. Tôi rất vui trong những ngày ở lại nhà.
Liêm- bạn già của ông cười:
- Nhìn cách sinh hoạt và ngôn ngữ của thào, tôi đoán biết gia đình anh vui vẻ như thế nào rồi. có đứa con gái nói năng khéo léo vui nhộn như Thảo ai chẳng thích.
Hùng liếng thoắng xen vào:
- Nếu nhà bác Châu có con nữa sẽ vui hơn.
Vỹ trầm tĩnh tiếp:
- Có tao và tHằng Tú nữa, đánh lộn giành một cô Thảo sẽ vui hơn.
Chú Liêm nhìn bốn người cười:
- Bàn của mình chỉ có bốn tHằng bay là trẻ thôi. Nếu không cả bọn nổi dậy đòi quyền yêu chắc chết quá.
Chú Liêm vừa nói hết lời, Anh Tú kê vào:
- Dù có năm hay mười người con cũng quyết làm cảm tử quân tiến đến mục tiêu đầu tiên, nhất định như thế.
Ông Châu gật đầu bảo:
- Chú Liêm! Chút nữa anh em nào ở Sài Gòn thì cứ về. nếu không ở lại mai chúng ta đi luôn cũng được. Còn ai không có nhà quen cứ ở lại đây, nhà này rộng rãi lắm.
Chú Liêm gật đầu đưa tay chỉ bốn chàng trẻ tuổi đáp:
- Bốn chàng này chắc chắn không về, chúng nó quyết lòng ở lại để dành chức vô địch mà. Tụi bây không sợ con Thảo nó chê dại gái à?
Vỹ nhăn mũi cười:
- Yêu thì phải lì lợm mói được vợ chứ. Kinh nghiệm ấy chú truyền lại cho con mà, quên sao hả ông già?
Ông Châu vui vẻ đáp:
- Ai tao cũng chịu, miễn con Thảo nó vui và hạnh phúc là đủ rồi.
Trong khi ấy Thế Vinh ngồi bên Thảo dưới nhà, chàng tra gạn:
- Ba gọi em sang bên ấy làm gì vậy?
- Ba định giới thiệu em cho các anh em quen với ba để em biết mặt sau này liên hệ khi ba cần em dễ dàng hơn. Anh hỏi chi vậy? có gì không?
Thế Vinh nhìn nàng, ánh mắt thăm thẳm:
- Anh thấy có anh chàng tóc quắn, mắt to đẹp trai cứ nhìn em mỉm cười, sao anh nghi quá.
Xuân Thảo cười:
- Nghi gì vậy? tối ngày anh cứ kè kè bên em, ai dám đút đơn mà sợ. Vả lại mình hứa rồi, ta là bạn bè mà, có gì phải ngại vấn đề giao thiệp riêng tư chứ?
Thế Vinh nhăn mặt:
- Anh không ở vị trí em định mà anh cũng không giữ lời hứa đó nữa. anh muốn thay đồi cương vị bên em, em thừa hiểu lòng anh thế nào, yêu em ra sao mà. Thảo à, em muốn anh đợi em đến bao giờ? Sáu năm chưa đủ cho em thấy cổ anh dài sao?
Nhìn nét đau khổ trên mặt chàng Thảo mỉm cười đáp:
- Thật là khổ, chuyện gì cũng từ từ đã. Anh có hỏi ý kiến bên nhà chưa?
Thế Vinh mau mắn đáp:
- Dĩ nhiêm là rồi.
- Ba má anh nói sao?
- Tùy anh. Ba má thương em lắm mà còn em thì sao?
Xuân Thảo ngần ngừ đáp:
- Em chưa muốn lập gia đình. Nhưng để em hỏi ý ba rồi cho anh biết sau được không?
- Hỏi cho biết ngày chứ không phải được hay không à. Anh định tháng sau mình làm đám cưới luôn, em thấy sao, Xuân Thảo?
- Trời ơi, làm gì gấp dữ vậy?
- Nếu không ai giữ nổi em chứ!
- Làm như em quen nhiều người vậy? Ai biểu anh theo em chi? Em có hứa gì với anh đâu, anh hay áp đặt cho em không à.
Thế Vinh cười giả lả:
- Tại anh yêu nên kề bên em vậy mà còn có kẻ muốn tỏ tình, chiếm đoạt em đấy. em không thấy yêu em là anh tự chuốc khổ sao?
Xuân Thảo lắc đầu đưa tay chỉ lên nhà trên:
- Thôi, đi lên đi, cho em ở dưới này dọn dẹp. Anh ở bên em hoài người ta nói đó. Con Nhất Chi nó chọc hoài làm sao em chịu nổi.
Thế Vinh lì lợm:
- Anh ở đây. Anh muốn mọi người đều biết hai đứa mình yêu nahu, anh muốn…
- Khùng quá đi, ông bạn ạ! Chưa cưới hỏi gì mà cứ rù rì hoài. Bộ anh muốn người ta cười cha con em sao?
- Làm gì cười người ta cưới đàng hoàng chứ có lằng nhằng đâu mà đàm tiếu.
Xuân Thảo bực mình nhăn nhó:
- Thế Vinh à! Anh tha cho em được không. Làm như em quý giá lắm vậy, bao người vây quanh anh hơn em sao? Hồng Đào, Mai Phương, Yến Vĩ tất cả đều đẹp, sang trọng, cha mẹ đều có địa vị trong xã hội. Còn em, ba là dân lái gỗ, xe ben thì có hơn gì ai đâu. Anh theo phí công thôi.
Thế Vinh cau có:
- Anh yêu em là yêu chính bản thân em.còn địa vị gia đình không cần thiết đối với anh. Điều anh mong ở em là tình yêu. Tại em ngần ngừ mỗi lần anh ngỏ ý kết hôn. Anh muốn kết thúc cuộc đeo đuổi này, em chê anh điểm nào? Hãy nói ra đi, anh sữa lại cho vừa ý em.
Xuân Thảo lắc đầu;
- Tự nhiên anh soạn lại bổn cũ vậy? từ nào đến giờ ngaòi anh ra em có kết bạn với ai đâu? Làm gì rối lên như vậy chứ?
Thế Vinh dịu giọng:
- Anh ghét em mỗi khi em thanh minh khi có ai đó ghép đôi chúngmình. Anh muốn em chấp nhận tình yêu hai đứa trước mặt mọi người cho anh yên lòng. Gần thi rồi, em không thấy sao?
Xuân Thảo giận dỗi, đẩy chàng ra.
- Được rồi em lên giữa bàn thờ mà tuyên bố anh là chồng em cho mọi người biết anh đứng cương vị đó. Đi, đi với em ngay, kẻo có người giật em trong tay anh à.
Thế Vinh sựng lại trước ánh mắt giận dỗi ấy. chàng ngọt nhào cười giã lã:
- Thôi, anh biết ý em rồi. Anh không đề cập đến vấn đề này nữa đâu. Thảo đừng giận anh nha. Tất cả chỉ tại anh sợ mất em thôi.
Xuân Thảo đáp lẫy:
- Ai dám giận anh. Anh là ông trời con mà muốn gì không được.
- Em có chiều anh chút nào đâu mà bảo anh là ông trời con.
Xuân Thảo liếc ngang:
- Cả nhà anh chiều chưa đủ sao? Tất cả moi vấn đề anh muốn đều được chiều chuộng, không ai có quyền phản đối, anh có thấy mình quá đáng không hả?
Thế Vinh gằn lại:
- Ai cũng thương và chiều anh. Còn em có đáp ứng những điều anh mong muốn chưa? Hay là anh chăm sóc lo lắng cho em sáu năm nay chỉ nhận được cái lắc đầu cố hữu ấy của em thôi. Vậy anh và em ai quá đáng?
Xuân Thảo buồn bã đáp:
- Vậy thì đi với em, em sẽ tuyên bố không cần ý kiến của ba em cho anh vui lòng. Đi nhanh lên!
Thảo nắm tay Vinh kéo đi. Thế Vinh cười nheo mắt:
- Dắt người ta giới thiệu với ba mà gương mặt bí xị của em…ai thèm đi…
- Vậy chứ muốn gì đây?
Thế Vinh cười:
- Thôi anh về. Mai sáng anh đến rước em đi học. Em chuẩn bị bài, mai có giờ thầy Hy đó. Anh về nha, Thảo cười đi, nếu không…anh khóc đó.
Xuân Thảo chọc lại:
- Không ở lại trình diễn sao, về chi uổng vậy?
Thế Vinh chỉ tay ngay mũi nàng căn dặn:
- Anh về nhưng em không được cười với ai nhé, nhất là với anh chàng tóc quăn và đôi mắt to đa tình của hắn đấy, nhớ chưa?
Thảo cười gật gật đầu đáp:
- Dạ, nghe rồi anh à. Khi hắn nhìn em là em nhắm mắt lại và bảo rằng: "anh Vinh tôi cấm tôi và anh nhìn nhau đấy, ông bạn ạ" chịu chưa hay là phải nói thế nào đây?
Thế Vinh cười đưa tay vuốt mũi nàng và bảo:
- Yêu em, anh thật sự hồi hộp lo sợ mất em. Thảo, em mà phản bội là em tội lắm đó.
Xuân Thảo cười nhẹ:
- Biết rồi, anh yêu ai là người đó có bổn phận ôm lấy tình yêu đó đến hơi thở cuối cùng phải không ông bạn khó tính?
- Anh yêu em, duy nhất một mình em thôi. Em phải biết làm gì để bảo vệ tình cảm của anh rồi.
Nàng cười đưa chàng ra cổng nhìn xe chàng mất hút trong lòng phố. Thảo tần ngần một lúc rồi trở về nhà. Nhất Chi đón nàng nơi cửa hỏi:
- Ba say lắm, gọi mi trong phòng vào chăm sóc ba đi. Mọi việc bên ngoài để chị Hằng và mình lo cho.
Xuân Thảo mỉm cười đáp:
- Ráng đảm đang lần đi, sau này con Thảo đóng vai phụ còn mi và Mạnh Tường thủ vai chính đó.
Nhất Chi rút vai đáp:
- Còn lâu à! Ê Thế Vinh cằn nhằn gì vậy? Ghen à?
Xuân Thảo cười như thông cảm:
- Tại mi yêu nên Mạnh Tường vững lòng dù đi công tác xa anh ấy cũng không sợ. Còn mình chưa yêu nên Vinh lo cũngđúng thôi. Nhiều lúc thấy anh ấy quá thiết tha mình muốn ưng quách anh ấy đi cho rồi, mong rằng tình yêu sẽ đến sau vậy.
Nhất Chi âu lo:
- Coi chừng giống chị Xuân Hằng lại khổ.
- Ừ, mình cũng sợ vậy lắm nên ngần ngừ chưa biết tính sao nữa. Nhất Chi lo dọn dẹp nha mình vào lo cho ba. Tội nghiệp, không có má, ba rất buồn khổ.
Thảo bước vội vào phòng ba nàng, Anh Tú đang lau mặt cho ba nàng, Thảo bước bến đỡ chiếc khăn nhỏ trên tay Tú, nàng cười vui vẻ:
- Anh đưa cho Thảo, anh sang phòng bên nghỉ cho khỏe. Thảo đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết rồi, có gì không vừa ý, anh gọi cho Thảo nhé.
Anh Tú cười đáp:
- Anh khỏe, không có gì, Thảo đừng lo. Anh ngồi đây xem có phụ Thảo được gì không? Mọi khi bác Châu ở nhà anh …anh đều săn sóc lúc bác say….anh cũng quen tính bác rồi.
Xuân Thảo dịu dàng đáp:
- Ba của Thảo rày đây mai đó, cuộc sống bấn chật nên ba của Thảo cực khổ. Nhưng lúc say ông hay khócc và làm rộn anh. Anh đừng buồn nha. Ba Thảo cô đơn và buồn nhiều nên cử chỉ và lừoi nói lúc say không kìm chế được.
Anh Tú nhìn Thảo chăm chú như ngạc nhiên bởi sự nhận xét sâu sắc đầy cảm thông của nàng đối với phái nam. Anh Tú hỏi nhỏ:
- Thảo không giận những người đàn ông say rượu làm khổ vợ con sao?
Nàng cười tay vẫn thay đổi khăn ướt lau mặt và đắp trán cho cha nàng:
- Say cũng tùy trường hợp mà cảm thông chứ. Say vì nghiện rượu Thảo không thích. Còn say vì bạn bè vui vẻ, thỉnh thoảng một vài làn Thảo lo lắng chia sẻ. nhất là ba Thảo từ lúc mẹ Thảo mất đi, ba ở một mình và hết lòng lo cho con cái trong ngoài. Không ai cận kề chăm sóc, ba Thảo buồn vì cô đơn, tuổi lại già phải đi xa để kiếm tiền nuôi con…Thảo hi vọng mai này ra trường có tiền, Thảo sẽ giúp ba ở nhà vui vẻ hưởng tuổi già.
Anh Tú ngập ngừng nói:
- Thảo không thích nghề của ba sao?
Thảo nhìn sang chàng lắc đầu:
- Làm sao theo nghề của ba Thảo được. Anh Mạnh Tường theo nghề điện rồi. Còn chị Hằng sinh ngữ giỏi, chị sống bằng nghề du lịch khỏe hơn. Chỉ có Thảo, Thảo đâu biết mua bán. Thảo thích nghề thuốc hơn.
Anh Tú cười:
- Thảo lập gia đình rồi chồng Thảo nối nghiệp của bác Châu. Vơi sự quen biết sẵn Thảo sẽ có nguồi lợi khá hơn lương bác sĩ nữa đó.
Xuân Thảo bật cười:
- Anh tính chuyện xa vời quá.
- Sao xa vời? Bộ Thảo không định lập gia đình sao?
Thảo mỉm cười đáp nhỏ:
- Nếu có, chắc còn xa lắm.
Anh Tú cười dò hỏi:
- Nếu lập gia đình Thảo thích mẫu người như thế nào?
Với gương mặt đỏ vì rượu và ánh mắt nhìn Thảo như thuông suốt những gì Thảo nghĩ... lòng Thảo thật sự bối rối vì ánh mắt ấy. Thảo chưa từng ở tâm trạng này. Anh Tú vừa xa lạ vừ gần gũi với nàng khiến Thảo ngập ngừng bảo:
- Thảo cũng không biết nữa.
Anh Tú cười nụ cười nửa môi và ánh mắt hướng về nàng đăm đăm ấy... Giọng ấm áp chàng bào khi gương mặt Thảo đỏ lên vì thẹn:
- Thảo không biết hay hạng lái gõ của tôi không xứng đáng để nghe tư tưởng đó?
Tháo chớp mắt chùng xuống, nàng có vẻ giận nên đáp:
- Tại sao anh lại hiểu vậy? Mà thôi, anh muốn hiểu sao cũng được mà... Ba Thảo ngủ rồi. Anh nằm nghỉ nhé. Thảo xin phép.
Anh Tú nhìn Thảo như muốn nói điều gì, nhưng Thảo quay lưng thoát khỏi phòng. Tú đưa mắt nhìn theo với ý nghĩ lạ thoáng qua hồn. Còn Thảo với đôi chân ngượng nghịu bởi ánh mắt lạ lẫm đó theo chân. Thảo cảm thấy hồi hộp... có một cái gì đó khang khác trong lòng.
Nhất Chi ngồi cnahj nàng khi Thảo sắp từng chục chén vào tủ. Nhất Chi gợi chuyện:
- Đám tiệc hoài Thảo mệt dữ há?
Nàng cười liếc về Nhất Chi:
- Con Thảo này ráng cực nhiều lắm là một năm nữa thôi thì theo chồng rồi. Sự lo toan, bảo quản cơ ngơi này nhường lại cho Chi đấy! Hãy nhìn và tập dần dần đi bà chị à.
Nhất Chi trề môi:
- Xí! Biết có phải ta không hay cô nào chứ!
Xuân Thảo trợn mắt:
- Ai vào đây chứ? Hồi sáng nghe ba với bác trai nói gì không? Họ không hứa với nhau là gì hả? Còn làm bộ giả " nai " nữa, mai mốt anh Tường về là hai người... Ố la la...
Nhất Chi đập lên vai bạn la oái lên:
- Thôi đi, stop được không? Chuyện người ta thì chọc phá, còn chuyện mình thì giấu giếm,xấu hổ quá đi.
Thảo nhíu mày hỏi:
- Giấu gì đâu?
- Chứ Thế Vinh đó, hắn với mi không yêu nhau là gì?
Thảo nghệch mặt hỏi:
- Yêu nhau? Có lộn không đây bà chị? Nếu Thảo mà yêu Thế Vinh đâu cần " ông xã " của bà dọ ý ba chứ? Con này yêu ai là tự dò ý " tham kiến phụ thân " liền không cần ai làm " quân sư " cả. Nhất Chi à, chị ăn hối lộ của Thế Vinh bao nhiêu thứ rồi hả? Dám cho hắn nhập khẩu mà không cần hỏi ý chủ hộ gì cả.
Nhất Chi đập vai Thảo cười cười. Thảo nhìn chung quanh thấy Anh Tú đang ngồi bên ghế nhìn hình ảnh gia đình nàng lộng trong mặt bàn. Chàng cúi đầu như không hề để ý nghe. Thảo cười, nàng bảo với Nhất Chi giọng vui vẻ mà oang oang cố ý cho Tú nghe.
- Nhất Chi à! Mình nói chuyện đàng hoàng lại nghe, bồ thấy Thế Vinh thế nào, có xứng với Thảo không?
Nhất Chi nghiêm nghị đáp:
- Làm sao không xứng chứ? Thế Vinh đẹp, nhà giàu, học giỏi và cùng nghề với mình nữa. Điều cần yếu là hắn yêu mi tha thiết là đủ rồi, mi không nên ngần ngừ nữa. Sáu năm chờ đợi quá đủ cho một cuộc thử thách... mi không nên ác như thế, nếu không trả báo đó.
Thảo như bằng lòng với ý của Nhất Chi, nàng gật đầu bảo:
- Đúng thế, ta không nên kéo dài sự chờ đợi của Thế Vinh nữa. Ngày mai ta sẽ cho anh ấy hay là ta đã bằng lòng cuộc hôn nhân này. Mi thích chứ?
- Dĩ nhiên là vui mừng cho hai người. Vậy là nhà mình có ba người cùng nghề. Tuổi già của ba sức khoẻ sẽ an toàn, vì chúng ta có đủ điều kiện chăm sóc cho ba rồi.
Xuân Thảo nheo mắt:
- Nhất là con dâu hiếu thảo như mi, ba chắc chắn sẽ hài lòng.
- Ê! Ta đâu khéo léo bằng Thế Vinh. Ba sẽ yêu hắn hơn ta. Thảo à, mi vui lắm hả?
- Điều đó còn phải hỏi? Hắn không là người yêu của ta à? Thật ngớ ngẩn không ai bằng bà chị dâu à.
Hai người cười bên nhau vui vẻ. Thảo như vừa ý cuộc hôn nhân này. Nhất Chi bằng lòng khi Vinh được Thảo yêu chuộng. Chỉ có người thứ ba ngồi cạnh đó, khẽ gật đầu và mỉm cười, với ý nghĩ nào đó chợt thoáng qua đầu. Không biết nụ cười và cái gật đầu ấy có ý nghĩa gì về cuộc đối thoại của hai cô gái này không? Nào ai biết.