Số lần đọc/download: 795 / 13
Cập nhật: 2018-05-15 00:09:25 +0700
Chương 2: Ngôi Trường “Sản Sinh Toàn Mỹ Nhân”
“B
ố ơi, con đến rồi!” Lúc tôi thở hổn hển chạy đến cổng trường thì trời đã sáng rõ rồi, bố tôi đang lo lắng nhìn ra phía sân trường vắng lặng buổi sáng sớm.
Ôi, cái anh chàng Thượng Quan Cảnh Lăng này, trông đầu thì to, mà chẳng thông minh tí nào cả, sống chết cũng không tin lời tôi nói, làm tôi nói đến khô hết cả cổ mới tạm thời giữ chân được anh ta.
Anh ta định đi cùng tôi, nhưng mà với cái kiểu ăn mặc quỷ quái của anh ta, tôi có điên mới đưa anh ta đi cùng. Mặc dù tôi đã dặn dò anh ta phải đứng đó đợi tôi quay lại, không được để ai nhìn thấy, nhưng kì thực, tôi vẫn thấy không yên tâm cho lắm. Dù gì thì anh ta cũng là một anh chàng đẹp trai, trên người lại toàn đồ cổ, nếu bị ai dẫn đi mất thì tôi biết tìm ở đâu cho được?
“Con bé này, sao bây giờ mới tới hả? Tối hôm qua con đi đâu vậy?”
Bố thấy tôi tới trễ, lại học kiểu trách mắng của mẹ. Hừm, cái tốt không học, toàn học những cái xấu.
“Con chơi ở trong công viên bên cạnh trường…Hi hi, bố, ví tiền và giấy nhập học của con đều mang đến rồi chứ ạ?”
Mẹ tinh hơn chuột, bố lại còn tinh hơn cả mẹ, không thể nói nhiều được, nếu để bố biết chuyện của Thượng Quan Cảnh Lăng thì chết dở.
“Con bé này càng lớn càng cẩu thả. Thôi để bố đưa con đi làm thủ tục nhập học.”
Bố quay lại, nhìn cổng trường, thốt lên khen ngợi: “Không hổ danh là trường Trung học Phác Thiện, đẹp thật! Đi thôi! Tiểu Ngư, sao con vẫn còn đứng đấy?”
“Bố, bố không cần phải đưa con đi đâu, bố nhanh quay về đi, không thì không những làm ảnh hưởng đến công việc ngày hôm nay, mà còn ảnh hưởng đến cả công việc ngày mai của bố nữa. Nếu đến cuối tháng mà bị công ty trừ lương thì mẹ sẽ mắng đấy.” Buồn cười thật, làm sao có thể để bố đưa tôi đi được cơ chứ? Bố lề mề chậm chạp như thế, đợi làm xong thủ tục thì anh chàng Thượng Quan Cảnh Lăng đáng thương của tôi đã chạy đi theo người khác mất rồi.
“Ừ…con nói cũng đúng, vậy thì bố không đi cùng con nữa, con gái bố càng ngày càng giỏi giang việc gì cũng có thể tự mình làm được rồi.” Uy lực của mẹ quả là rất lớn, bố đưa ví tiền và giấy nhập học cho tôi rồi vội vội vàng vàng đi đến bến xe. Ha ha, tôi cúi đầu kiểm tra chiếc ví, bố đúng là thương tôi nhất, trong ví có thêm những hơn hai trăm tệ.
Sau khi tạm biệt bố, tôi nhanh chóng chạy đến nơi tiếp nhận học sinh mới. Đang trên đường đến đó thì nhận được tin nhắn của bố: “Con gái ngốc, giờ con đã vào cấp ba rồi, con phải biết điều, đừng nghịch ngợm như trước nữa, đừng gây ra tội với các bạn mới của con đấy.”
Ôi chao, vừa mới khen bố được một câu xong mà đã cảm thấy cụt hứng thế này rồi! Tôi đâu có nghịch ngợm? Ai thấy tôi cũng phải yêu quý, hoa nhìn thấy tôi cũng phải nở, khí phách lẫm liệt, nghĩa khí hơn người. Lâm Tiểu Ngư tôi rõ ràng là một “nữ hiệp”, vậy mà bố lại nói là tôi nghịch ngợm chứ! Nhưng mà thấy cũng đúng…vì vừa mới vào trường tôi đã đắc tội với một anh chàng rồi.
Lúc gần đến phòng tiếp đón học sinh mới, tôi bỗng phanh gấp xe lại, từ từ đã nào, không phải là sẽ gặp kẻ thù ngày hôm qua đấy chứ? Nghĩ đến cái khuôn mặt lạnh lùng đấy, lòng tôi lại không khỏi băn khoăn – hôm qua tôi làm hắn bị thương, có khi trên má hắn đã hằn một vết sẹo cũng nên, và như vậy là tôi đã “hủy hoại dung nhan” của hắn. Ôi! Có khi hắn sẽ bẻ gãy xương tôi mất!
Thôi kệ, để bảo vệ hình tượng chắc hắn cũng chẳng dám làm gì tôi đâu!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng lúc đến phòng tiếp đón học sinh mới, tôi vẫn phải đứng ngoài cửa sổ ngó nghiêng một lúc. Oh yeah! Trời cũng giúp tôi – không có cái tên ngụy quân tử đó, chỉ có hai tên ngốc hôm qua gặp và một vài bạn nữ sinh.
Tôi bước vào trong, đặt giấy báo nhập học lên trên bàn và nói: “Em đến báo học.”
Tôi giả vờ trên mặt mình có cái gì đó, dùng tay che nửa mặt. Ai ngờ hai tên ngốc kia mắt cũng tinh đáo để, họ liền đến trước mặt tôi.
Một trong hai tên lên tiếng: “Hóa ra là cô à, cuối cùng thì cô cũng đến rồi.”
Cuối cùng thì cũng đến? Huh u hu…Không phải là bọn họ mai phục từ lâu, chỉ đợi tôi đến rồi tự sa vào lưới đấy chứ?
Ha ha, thật là “một ngày không gặp mà ngỡ ba thu”. Dù sao thì cũng không thể trốn được, tôi nắm lấy tay, cười ngượng ngùng. Nhưng sao nghe cái câu đó lại cảm thấy khó chịu đến vậy?
“A Ngũ, mày gọi điện thoại cho đại ca ngay…” Tên ngốc đó vội vàng quay đầu nói với tên ngốc kia.
Gọi điện thoại cho đại ca? Lần này thì tôi toi rồi, mặc dù võ công của Lâm nữ hiệp tôi cao cường nhưng nếu phải lấy ít địch nhiều thì cũng không dễ dàng gì!
“Nhưng mà chỉ là đi đăng ký một chút thôi mà, cũng chẳng cần phiền đại ca các anh đến làm gì nhỉ?”
“Cô đang nói cái gì vậy?” Tên ngốc đó nhìn tôi một cách nghi hoặc, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ và nói: “À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, cô vẫn chưa biết nhỉ! Tối hôm qua sau khi cô chạy đi, đại ca chúng tôi liền đuổi theo để tìm cô đấy…”
Hả? Đuổi theo tìm tôi? Nhất định là muốn truy sát tôi rồi!
“Đại ca tìm cô cả đêm, trên đường đi còn gọi điện bảo chúng tôi ở nguyên vị trí không được đi đâu, có thể là cô sẽ quay trở lại đây.” Một tên ngốc khác nói tiếp.
Thật là tàn nhẫn, vì muốn truy sát tôi mà tìm tôi cả một đêm không ngủ…
“Ồ? Nó chính là đ đánh hội trưởng bị thương à?” Bỗng có một giọng nói chói tai chen ngang. Lúc đó tôi mới chú ý trước mắt tôi là ba khuôn mặt vô cùng xinh đẹp với sáu con mắt lạnh như băng đang đổ dồn vào tôi.
Làm gì vậy? Không phải là hắn ta bị mảnh gương vỡ cào xước sao? Tôi đâu có cố ý chứ, cũng chẳng nói gì nhiều cả, cứ nhìn chằm chằm tôi như thế là ý gì?
“Nó chính là đứa mà hội trưởng đi tìm cả đêm không ngủ đấy à?” Mỹ nhân thứ hai lên tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai.
“Hừm!” Mỹ nhân thứ ba còn không thèm mở miệng ra nói với tôi một câu, chỉ nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt đầy thù địch và khinh thường.
“Con bé nhà quê này ở đâu thi vào trường chúng ta vậy? Sao lại dám động đến hội trưởng chứ?”
Mỹ nhân nói đầu tiên cầm tờ giấy báo nhập học lên nhìn liếc qua: “Trường Minh Tuyên? Chính là cái trường cấp hai ở cái huyện nhỏ có tên là Minh Tuyên đó hả? Thảo nào…!”
Hả? Lại còn chửi tôi là con bé nhà quê? Tôi ghét nhất là bị người khác chửi tôi là con bé nhà quê!
“Ồn ào quá, chị sao thế? Chị ăn phải củ ráy à mà dám chửi bản cô nương này vậy?”
Á à…tất cả mọi người đều kinh ngạc, mỹ nhân đứng trước mặt tôi tức đến mức toàn thân run lên, ngay cả ngón tay chỉ vào tôi cũng run lên bần bật. Cô nàng hướng ánh mắt cầu cứu sang lũ bạn bên cạnh, hai tên ngốc kia giả vờ như không nhìn thấy, còn hai mỹ nhân kia thì đứng ngoài quan sát với vẻ mặt “cười trên nỗi đau khổ của người khác”.
Tôi nhanh chóng hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó, liền nói tiếp: “Chị không soi gương à, như thế này mà đòi thích hội trưởng á? Hội trư̖ thích thì thích hai mỹ nhân kia chứ cũng sẽ chẳng thích chị đâu!” Hai mỹ nhân kia nghe thấy tôi nói vậy, khuôn mặt bỗng nở nụ cười phơi phới rạng ngời.
Còn mặt cô nàng đó thì đỏ phừng phừng, ha ha, muốn đấu với bản cô nương này à, ngươi còn kém xa!
Tôi đang đắc ý thì đột nhiên cô nàng giậm mạnh chân, giơ tay lên đẩy mạnh tôi một cái, toan xông ra ngoài cửa. Hành động của cô nàng nhanh như chớp, chẳng ai nghĩ được là nàng ta lại làm như vậy. Tôi bị đẩy dúi ra phía sau hai bước, người tôi nghiêng ngả như muốn ngã đến nơi rồi. Bỗng có một bàn tay đỡ lấy tôi từ phía sau, tôi cảm nhận được một cánh tay chắc khỏe cùng một vòng tay ấm áp và an toàn, tất cả giống như một giấc mơ vậy!
Ôi… thật là đẹp! Lẽ nào ông trời có mắt nên đã phái một thiên thần xuống cứu tôi? Tôi hưng phấn và ngất ngây quay đầu lại. Nhưng ôi chao… tụt hết cả hứng… Hu hu, trước mắt tôi là một khuôn mặt lạnh như băng. Ôi, sao lại có thể là tên ngụy quân tử đó được?
“A, hội trưởng, anh quay về rồi!” Mỹ nhân kia vừa rồi còn trong bộ dạng hùng hung hổ hổ chuẩn bị xông ra cửa thế mà trong nháy mắt đã nở một nụ cười đẹp đến mê người, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả trong Kinh kịch.
Hai mỹ nhân còn lại cũng lập tức giống như con mực vậy, tranh nhau bổ nhào về phía trước.
Tên ngụy quân tử tài nghệ có hạn, hắn ta kéo lấy tôi rồi né sang bên cạnh để tránh sự tấn công của mấy “mỹ nhân mực” kia.
“Dừng lại, ai mà tiến thêm nữa thì tôi sẽ trở mặt với người ấy đấy.” Gịong nói lạnh như băng từ trên đầu tôi dội xuống.
Hờ hờ… Câu nói tuyệt tình như vậy, mấy “mỹ nhân mực” kia đươnguốn bị ngụy quân tử trở mặt rồi, họ liền thu lại bước chân.
“Hội trưởng, chúng em nghe nói má anh bị thương nên đến thăm anh.” Một mỹ nhân trong số đó cố tỏ vẻ tủi thân nói với tên ngụy quân tử. “Chúng em đều quan tâm đến anh, làm gì mà anh phải dữ dằn như vậy? Anh nên dữ dằn với con bé kia kìa!” Cô nàng ấy liếc mắt mỉm cười, giọng nói dẻo quẹo khiến tôi “sởn gai ốc”.
“Đúng thế, chúng em còn mang rất nhiều thuốc đến nữa.” Mỹ nhân thứ hai lên tiếng, giọng càng điệu đà hơn.
“Ai nói cho họ biết vậy?” Tên ngụy quân tử đưa ánh mắt lạnh lùng về phía hai tên ngốc đang đứng một bên xem vở kịch hay ho này, vẻ mặt ngụy quân tử hiện rõ ý “lát nữa tao sẽ tính sổ với chúng mày”. Hai tên ngốc kia đón nhận ánh mắt lạnh lùng ấy với vẻ mặt vô cùng đau khổ…
“Hội trưởng, sao anh lại ôm con bé đó?” Mỹ nhân thứ ba mặt tái mét, giọng nói chói tai khiến cả phòng giật nảy mình. Ôi, cái màng nhĩ đáng thương của tôi!
Nhưng cũng chính vì giọng nói đó mà tôi mới kịp phản ứng, tôi nhanh chóng chuẩn bị sẵn tinh thần bị tên ngụy quân tử buông tay ra. Nào ngờ, hắn càng ôm tôi chặt hơn, thong thả nói: “Quên mất không giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái tôi, vừa mới thi đỗ vào trường chúng ta.”
Hả, cái gì cơ? Tôi nghe không nhầm đấy chứ? Tôi là bạn gái hắn ta… Tôi không muốn, tôi không muốn là bạn gái của tên ngụy quân tử kiêu căng ngạo mạn này. Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay hắn.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn đang nhìn thẳng vào tôi, hai hàng lông mi dài, đôi mắt sâu, một ánh mắt nghiêm túc và tràn đầy tình cảm…
Tim tôi bỗng run lên một cách khó hiểu, toàn thân cảm thấy không thoải mái, mắt tôi chẳng biết nên nhìn về phía nào nữa, chỉ thấy hắn ta cúi thấp người xuống, chầm chậm dựa sát vào tôi… Đôi môi lạnh giá đặt lên má phải tôi, tựa như một bông sen mềm mại đang hé nở trên đó.
“Phối hợp với tôi đuổi bọn họ đi, ân oán giữa chúng ta coi như xong.” Trong tích tắc đó, hắn ta nói nhỏ vào tai tôi câu ấy.
Tôi nghĩ người ngoài nhìn vào cảnh tượng đó thì họ nhất định sẽ cho rằng chúng tôi đang “tai ấp má kề”! Không! Không! Không! “Tai ấp má kề”? Sao tôi lại có thể nghĩ ra từ đó được nhỉ?
Nhưng cơ thể tôi lại hoàn toàn phản bội ý chí và ý thức của tôi, tôi nhìn hắn và gật đầu một cách không tự chủ. Ôi dào! Chỉ là diễn kịch thôi mà, sao phải ép mình làm như thật vậy chứ? Sao chưa có sự cho phép của tôi mà hắn ta đã dám hôn lên má tôi…
“Hả? Không phải đấy chứ, từ trước tới giờ chúng em chưa bao giờ nghe thấy hội trưởng nói là có bạn gái!” Ba mỹ nhân lập tức lia ánh mắt sắc như dao về phía tôi, vừa sắc lại vừa lạnh, thật kinh hồn!
Ngụy quân tử nắm lấy tay tôi và ấn ấn eo tôi, tôi lập tức hoàn hồn, ngẩng cao đầu nói: “Ai nói là anh ấy chưa có bạn gái? Tôi chính là bạn gái anh ấy! Chúng tôi yêu nhau hơn một năm rồi, vì anh ấy nên tôi mới thi vào trường này!”
Ngụy quân tử vỗ vỗ đầu tôi tỏ ý tán thành, ba mỹ nhân kia lại nghĩ rằng đó là sự thể hiện tình yêu, một người trong số họ khá yêu đuối, không chịu được “cú sốc” ghê gớm và nặng nề này, liền ôm mặt chạy ra ngoài.
“Hội trưởng, nó thì có gì tốt chứ? Ngoại hình bình thường, trông có vẻ cũng chẳng phong cách cho lắm… hu hu!”
Mỹ nhân thứ hai vẻ mặt đau khổ như “sắp chết đến nơi rồi”.
Loading...
Không phải đấyứ, ngoại hình bình thường, lại còn chẳng phong cách sao? Tôi rõ ràng là vừa thông minh lại vừa xinh xắn đáng yêu mà! Còn gấp mấy lần bọn háo sắc các người.
“Xin các em chú ý cách ăn nói một chút, tôi không cho phép bất cứ ai sỉ nhục bạn gái tôi…”
Tôi chưa kịp “trả miếng” đối phương thì giọng nói lạnh như băng lại phát ra từ trên đầu tôi: “Trong mắt tôi, cô ấy là đẹp nhất.”
Huh u hu… cũng biết nhìn người đấy! Mặc dù hơi buồn nôn một chút nhưng lại rất thật! Tôi nắm chặt tay áo hắn ta, cảm động đến rơi nước mắt.
Mỹ nhân thứ hai rớt nước mắt tuyệt vọng, giậm mạnh chân một cái rồi chạy ra ngoài – mặt đất lại rung chuyển một trận, “Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành”, nàng ta định dùng tình cảm để làm đổ sập cả phòng tiếp đón học sinh này à!
“Cái này, hội trưởng, em, em không quan tâm…”
Mỹ nhân thứ ba giờ đây “đơn phương đôc mã” nên nói năng có phần linh tinh: “Em không quan tâm là anh có bạn gái hay chưa, em sẽ vẫn thích anh, quan tâm đến anh…”
“Hừm… Bạn không quan tâm, nhưng mà tôi thì quan tâm! Tôi không thích có người con gái khác cứ quấn lấy bạn trai của tôi!”
Đúng vậy, là con gái, cũng phải có chút khí phách chứ? Hà tất gì phải yêu đơn phương một tên ngụy quân tử chứ!
Cuối cùng, cô nàng cũng không chịu nổi và lặng lẽ quay người bước đi.
Ôi, ánh mắt đau khổ của cô nàng làm tôi thấy có chút không nỡ tâm!
2.
“Ầm
“Ôi, mẹ ơi!” Hu hu hu, đáng ghét, chẳng thèm nói với tôi một câu đã buông tay rồi, làm cái mông tôi phải “hôn đất”!
Tôi bò dậy, vừa xoa xoa cái mông đáng thương của tôi vừa tức giận đập bàn và lớn tiếng quát: “Anh qua cầu rút ván nhanh thế, lợi dụng xong là vứt ngay người ta xuống đất!”
Tên ngụy quân tử ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn, đôi mắt sâu thẳm đỏ hoe, khuôn mặt cũng đầy vẻ mệt mỏi. Đúng rồi, hắn ta tìm tôi cả một đêm, chắc là cả đêm không ngủ tý nào. Sao vừa rồi tôi lại không phát hiện ra hắn ta tiều tụy như vậy nhỉ?
“Tôi không vứt cô ra ngoài đã là nương tay lắm rồi.” Tên ngụy quân tử chẳng có chút hối lỗi nào, ngược lại còn liếc mắt nhìn tôi một cách lạnh lùng, hỏi: “Mang giấy báo nhập học đến chưa?”
“Ở đây này!” Tôi trừng mắt nhìn hắn ta, chỉ tay lên trên mặt bàn. Thôi, bản nữ hiệp này không tính toán với hắn làm gì, phải nhanh chóng làm thủ tục thôi, càng cách xa hắn càng tốt, không thì tức đến lộn ruột mất!
Hắn ta vẫy vẫy tay gọi hai tên ngốc kia đến, rồi dặn dò chúng cẩn thận: “A Ngũ, cậu giúp cô ấy làm thủ tục. Đại Lực, cậu xách hành lí giúp cô ấy, đưa cô ấy đến phòng nghỉ.”
“Thế còn đại ca thì làm gì?” Hai tên ngốc có vẻ không hài lòng cho lắm. Hừm, hai tên xấu xa này, giúp đỡ mỹ nhân thì có gì mà không hài lòng chứ, rồi tôi sẽ tìm cơ hội véo chết hai người!
“Tôi chạy cả đêm, đương nhiên là cần phải nghỉ ngơi một lúc rồi.” Lúc tên ngụy quân tử nói câu này, còn không quên lườm tôi một cái. Hả! Liên quan đến chuyện hai hào của tôi à? Nếu không phải vì hắn ta cứ muốn truy sát tôi, thì làm gì đến nỗi trông bộ dạng như quỷ thế này chứ? Ông trời thật là có
“Vậy chúng em đưa cô ấy đi xong, có phải quay lại nữa không?” Đại Lực làm ra vẻ suy nghĩ.
“Cái thằng này, lại còn mặc cả với tôi nữa! Đi đi, không cần phải quay lại nữa, cả đêm qua hai người cũng không ngủ rồi.” Rồi ngụy quân tử bắt đầu thu dọn đống giấy tờ lộn xộn trên bàn, và cả những túi đồ ăn ngổn ngang trên đó nữa, rồi lại như nhớ ra chuyện gì nên đã bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, việc ngày hôm nay, tôi ghi nhớ rồi đấy!”
“Ha ha, đại ca, anh thật tốt…” Tên Ngũ gãi gãi đầu cười ngây ngô, đang chuẩn bị nhảy lên sung sướng nhưng khi nghe thấy phần sau của câu nói đó, mặt hắn bỗng như quả cà héo, nhìn tên ngốc kia với ánh mắt cầu cứu.
Đại Lực cũng mất hết cả thần sắc, một lúc lâu sau, nó mới lắp ba lắp bắp: “Đại ca, chúng em, chúng em không cố ý, chỉ là, chỉ là buổi sáng đói quá, đúng lúc bọn họ gọi điện đến, cho nên, cho nên…”
Ngụy quân tử mặt lạnh te, mắt nhắm hờ, dựa lên ghế, chẳng nói câu gì. Tôi rất đồng cảm với cảnh ngộ của hai tên đó, nhưng hiện tại bản nữ hiệp không muốn trêu chọc cái “con heo” trước mặt kia.
Hai tên ngốc mếu máo nhìn nhau, A Ngũ nhanh như bay giúp tôi đăng kí nhập học, sau đó tranh với Đại Lực để xách cái túi hành lí vốn không nặng lắm của tôi, khiến tôi cảm thấy hơi khó nghĩ!
Lúc đi ra khỏi phòng tiếp đón học sinh, tôi chợt quay đầu nhìn tên ngụy quân tử kia một cái, hắn ta nhấc hai chân lên ghế và nhắm mắt thư giãn. Nhớ lại đôi môi lạnh giá lúc nãy, mặt tôi bỗng nóng bừng lên!
Ôi, sao lại như thế chứ? Thật là đáng ghét! Tôi đá một cái vào cửa, nghênh ngang bước đi.
Trên đường đi, hai tốc kia hoàn toàn biến đổi, lại bắt đầu hừng hừng khí thế. Bọn họ cứ chốc chốc lại nhìn tôi, chốc chốc lại bịt miệng cười cười…
“Các người cười cái gì đấy? Mau nói nhanh, không được giấu giếm!” Hừm, cái kiểu cười mờ ám đó chắc là cũng chẳng phải chuyện gì hay ho.
“Đừng trách tôi là đàn anh học khóa trên mà không nhắc nhở em trước nhé, sau này em phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi, phòng thủ nghiêm ngặt!”
Cái tên Đại Lực này lúc nào cũng thích tỏ ra bí hiểm, đến câu nói cũng quanh co vòng vèo như vậy.
“Ý gì hả? Chả lẽ sân trường Trung học Phác Thiện này chỗ nào cũng chôn mìn à?”
Tôi hất hất hàm, nhìn chằm chằm vào hai tên không sợ chết đó: “Tôi ghét nhất là người khác cứ chơi trò mờ ám với tôi.”
“Không cần phải bực bội đến thế đâu, tôi còn chưa nói hết mà.” Đại Lực liếc mắt nhìn tôi vẻ không mấy hài lòng: “Trường Trung học Phác Thiện này không có mìn, nhưng em và hội trưởng vừa đóng một vở kịch hay, thì dưới đất sẽ chôn rất nhiều mìn đấy, hiểu chứ?”
Tôi mở tròn đôi mắt vô tôi nhìn Đại Lực, một giây sau…
Tôi vô cùng thành thật lắc lắc đầu, Đại Lực và A Ngũ đều tỏ thái độ khinh thường và như muốn ngất xỉu – Hu hu, làm gì vậy, ăn nói khó hiểu như vậy, tôi không hiểu là chuyện bình thường mà!
“Ôi! A Ngũ, cậu nói với nó đi, tôi thực sự không thể nói chuyện với một người mới tám tuổi được.”
Đại Lực ngẩng đầu thở dài một hơi, vẻ mặt thất vọng tràn trề. Oái! Tám tuổi? Qúa là sỉ nhục tôi. Đại Lực đáng chết này, hãy nh5;y, anh đắc tội với tôi rồi, nhất định tôi sẽ báo thù! (Lời nhắc nhở thân ái của tác giả: Đừng bao giờ đắc tội với con gái, đặc biệt là những cô gái ích kỉ!)
A Ngũ cũng nhìn tôi đang khó chịu cực độ, vỗ vỗ vai tôi, hắng hắng cổ họng rồi mới chậm rãi nói: “Không chỉ có rất nhiều mỹ nhân trong trường thích hội trưởng, mà ở trường khác cũng có rất nhiều người thích. Vừa rồi em đã nhận là bạn gái của hội trưởng, thì những người hâm mộ cuồng nhiệt kia sẽ nhanh chóng biết tin này. Và như thế, em có nghĩ là em sẽ còn những ngày bình yên nữa hay không?”
“Không phải đấy chứ, vừa rồi tôi chỉ diễn kịch với hội trưởng thôi! Tôi mà là bạn gái của hắn ta á? Hắn ta có mà cười đến tám đời! Lâm Tiểu Ngư tôi chưa bao giờ gặp một tên giả nhân giả thiện, ác độc như thế! Vừa tự cao tự đại lại còn ngu ngốc, hắn ta có đẹp trai thì cũng không mang ra mà ăn được. Chả hiểu mấy cái cô nàng háo sắc kia nghĩ thế nào nữa…” Cứ nhắc đến tên ngụy quân tử đó là lòng tôi lại thấy “rung rinh” vô cớ, lại còn cứ nghĩ đến đôi môi lạnh giá lúc trước nữa chứ. Cái cảm xúc này khiến tôi rất ghét chính mình, lại càng ghét hắn ta.
Đại Lực và A Ngũ thấy tôi đột nhiên chửi rủa thậm tệ hội trưởng của bọn họ thì trợn tròn mắt, con ngươi suýt nữa rơi xuống đất!
“Nhưng mà hỏi lại chút, hội trưởng của các người là hội trưởng hội gì vậy?” Biết người biết ta, mới có thể “trăm trận trăm thắng” được, nếu là hội Thanh Long, hội Hắc Long thì tốt nhất là không nên chọc đến. Lâm Tiểu Ngư tôi ngang dọc giang hồ đã nhiều năm, có một nguyên tắc là: “Tuyệt đối không đấu đá với xã hội đen!
“Hội học sinh!” Đại Lực và A Ngũ cùng đồng thanh trả lời.
Oái! Hội học sinh? Chắc là sếp to nhất rồi! Cũng chẳng cần phải quan tâm, dù sao thì kết quả thi của tôi cũng không do hắn ta quyết định.
“Em gái Tiểu Ngư, tốt nhất là em không nên xúc phạm đến hội trưởng đại nhân như vậy, nên biết rằng trường chúng ta không giống với các trường khác! Lãnh đạo trường rất tôn trọng học sinh, cho nên cứ mỗi kì thi đều do thành viên của hội học sinh coi thi và chấm bài, những công việc thường ngày cũng đều do hội học sinh phụ trách…” Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, Đại Lực dương dương tự đắc nói thêm.
Hu hu hu… không phải chứ, cái tin này còn sốc hơn cả cái tin tôi làm rơi ví tiền! Tên khốn nào lại cho hội học sinh quyền lớn như vậy chứ? Cái tên hội trưởng đại nhân đáng tội đó, không lẽ tôi sẽ phải chịu đựng hắn sao?
Hu hu hu… Không, tuổi xuân phơi phới của bản nữ hiệp này sẽ ra đi trong tay của tên ngụy quân tử đó rồi.
Tôi bước theo Đại Lực và A Ngũ với đôi chân nặng như chì và khuôn mặt đầy bi ai đi đến một tòa nhà trông như một cung điện nguy nga phía trước mặt. Nhưng cứ nghĩ đến cuộc sống bị cướp mất vận mệnh, thì cho dù tôi được sống trong một cung điện thật sự thì tôi cũng không thể vui vẻ được.
“Em Tiểu Ngư, đây chính là kí túc nữ.” A Ngũ có vẻ tốt bụng hơn một chút so với Đại Lực, nhưng mà cũng hơi ngố. Trên tòa nhà ấy có mấy chữ “Kí túc nữ” to tướng thế kia, tôi lại chẳng phải đứa ngốc, sao lại không nhìn được chứ!
3.
Từ xa đã nhìn thấy mấy bạn nữ sinh đang ôm nhau đứng trước cổng, trong số đó còn có ba mỹ nhân vừa rồi ở phòng tiếp đón, ai nấy đều trong bộ dạng khóc sướt mướt, nhưng người cầm đầu là một nữ sinh tóc xoăn màu vàng kim. Cô nàng mặc một chiếần bò bó sát, lộ rõ đôi chân dài, bên trên mặc một chiếc áo mỏng lộ rõ rốn. Ôi! Học sinh cấp ba thời nay được phép ăn mặc nóng bỏng, gợi cảm thế sao? Vậy thì tôi phải nhanh chóng thay đổi để bắt kịp với thời đại rồi. Tôi cúi nhìn bộ quần áo thể thao màu xám chỉn chu trên người, trong lòng thở dài một tiếng, chả trách mà chẳng có một bạn nam nào để ý đến tôi!
“Tiểu Ngư, em tự đi tìm cô quản lí kí túc làm thủ tục nhé, bọn anh không được phép vào kí túc nữ.” Đại Lực đặt hành lí của tôi xuống, vừa lùi lại đằng sau vừa lắp bắp nói.
“Tiểu Ngư, em, em cẩn thận nhé, mìn ấy…!” A Ngũ cũng trong bộ dạng căng thẳng như sắp chết, nói xong liền cùng Đại Lực vắt chân lên cổ chạy, giống như tội phạm chạy trốn vậy.
Ơ… thế này là sao, não hai người họ có vấn đề hay sao thế? Tôi tỏ thái độ không thể hiểu nổi và cầm túi hành lí lên. Nhưng… chẳng hiểu sao, rõ ràng là trời đang rất nắng, ông mặt trời vẫn đang cười một cách vui vẻ, sao tôi lại cảm thấy âm u thế này nhỉ? Không khí xung quanh dường như bị đóng băng vậy.
Tôi bỗng thấy rùng mình, rồi nhanh chóng tìm ra ngọn nguồn của cái không khí lạnh lẽo ấy. Nhóm nữ sinh kia, đặc biệt là bạn nữ cầm đầu, đang trợn trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt khinh thường và giận dữ.
“Phải hết sức đề phòng! Hai tên Đại Lực và A Ngũ xấu xa kia thật chẳng nghĩa khí chút nào, vừa rồi trên đường đi còn tranh nhau nhận tôi là em gái, muốn kết nghĩa với tôi nữa! Tôi căm giận nghĩ bụng, lần sau mà tóm được hai tên đó thì tôi nhất định sẽ bóp chết chúng. Tôi nắm chặt túi hành lý, tự nhủ với mình phải bình tĩnh, dù sao thì đây cũng là trường học, bọn họ cũng chẳng dám làm gì tôi đâu!”
“Chính là con bé thối tha này nói là bạn gái của hội trưởng à?” Bọn họ từng bước từng bước tiến đến gần tôi, đa cầm đầu nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, vẫn cái vẻ mặt khinh thường đó.
“Đúng thế, đúng thế, chính là nó!” Ba mỹ nhân đứng trước cùng đồng thanh, dùng ánh mắt vừa ghen ghét vừa tức giận liếc nhìn tôi một cách hằn học. Ôi, nếu mà ánh mắt có thể giết chết người thì tôi khẳng định là tôi đã chết n+1 lần rồi.
“Bọn mày không nhầm đấy chứ? Hội trưởng đại nhân không thể kém thế này được? Bọn mày nhìn nó xem, trông chẳng có chút gì là thông minh, xinh đẹp, lại chẳng có phong cách, thậm chí từ trên xuống dưới chẳng có điểm gì đáng yêu cả, hội trưởng đại nhân làm sao mà có thể thích nó được chứ?” “Thiếu nữ sexy” ấy giơ tay chỉ từ đầu đến chân tôi, đôi mắt ánh lên vẻ thương hại: “Hội trưởng đại nhân mà có tìm bạn gái thì cũng phải tìm người có thể làm “điên đảo chúng sinh” như tôi đây chứ!”
Có nhầm không đấy? Làm gì có ai như thế? Người trong trường này đều chẳng có chút lịch sự nào như vậy à? Dù sao thì Lâm Tiểu Ngư tôi cũng có làn da trắng trẻo mịn màng, cái mũi cũng cao thẳng, đôi mắt cũng nhanh nhẹn hoạt bát, đôi môi cũng được coi là đôi môi màu anh đào chúm chím, mặc dù kết hợp lại không phải là quá đẹp, nhưng cũng không đến mức không thể ra ngoài đường gặp người khác!
“Tách…” Tôi nhanh chóng hất ngón tay đang chỉ chỉ trước mặt tôi của cô ta, mỉa mai nói: “Điên đảo chúng sinh? Là dọa người ta phát điên đến mức ngã xuống, không thể đứng lên được nữa à? Có não với không não gì chứ? Đã bao giờ nghe thấy câu “não to nhưng mà ngu” chưa? Hửm!”
“Mày, mày, cái con nha đầu thối tha này!”
“Thiếu nữ sexy” bị tôi chọc tức, toàn thân run lên bần bật, phần ngực cô ta nhấp nhô lên xuống rất đều đặn, rồi cô ta giơ bàn tay lên, có vẻ như một cái bạt tai chuẩn bị hướng về phía tôi…
Tôi thực sự cảm thấy hồi hộp, không hay rồi! Bỗng nhiên, một bàn tay ngọc ngà với những ngón thon dài đưa ra từ phía sau tôi, kịp thời đỡ bàn tay của “thiếu nữ sexy” kia.
“Minh Y Na, làm cái gì vậy? Bạn muốn ra tay vì một đứa nha đầu nhà quê không biết từ đâu tới này à? Không phải là bạn cũng thích hội trưởng đại nhân sao?” “Thiếu nữ sexy” liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh tôi, mặt mày sa sầm lại không lấy làm vui vẻ gì.
“Mọi người đều học cùng một trường, hà cớ gì phải gây ra những chuyện không vui thế này?” Giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên bên tai tôi, trong trẻo véo von tựa như dòng nước tinh khiết, tôi liền nghiêng đầu nhìn một cái. Trời ơi! Trời ơi! Cái trường học này là trại tập trung của toàn nam thanh nữ tú thôi hay sao ấy? Bạn nữ sinh này còn xinh hơn cả bạn gái mà hôm qua tôi gặp! Thu hút nhất là phong cách dịu dàng mà lại thanh cao của bạn ấy, khuôn mặt trắng mịn với nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp như gió xuân, nhìn bạn ấy tựa như có một luồng ánh sáng tỏa chiếu xung quanh người vậy.
Thiên thần, đúng là thiên thần… các bạn ơi mau đến đây mà ngắm thiên thần này!
“Em ấy là bạn gái của hội trưởng, nếu hội trưởng mà biết mọi người tập trung ở đây ức hiếp em ấy, thì có biết sau này hội trưởng sẽ đối xử thế nào với mọi người không?” Mỹ nhân Minh Y Na nói tiếp.
“Thiếu nữ sexy” rút tay lại một cách không cam lòng, lùi lại một bước, vẻ mặt vẫn lộ rõ vẻ “gà chết không sợ nước sôi”: “Tôi dám khẳng định, con nha đầu thối tha này tuyệt đối không phải là bạn gái của hội trưởng, hôm nay tôi nhất định sẽ dạy cho nó một bài học.”
Minh Y Na nhìn tôi, rồi lại nhìn cô bạn kia, cười nhạt, khóe miệng để lộ lúm đồng tiền nhỏ, lạnh lùng nói: “Nếu bạn cứ khăng khăng cố chấ không ngăn cản, nhưng tôi cũng không dám chắc là sẽ xảy ra hậu quả gì đâu đấy.”
Cho dù là một tên ngốc cũng có thể thấy rõ được sự uy hiếp trong lời nói của Minh Y Na, vì thế “thiếu nữ sexy” cứ đứng ngây ra, và không dám làm gì tôi nữa.
“Lộ Lộ, nghe nói là anh cả Lê Hiên của hội Thanh Lăng trường Trung học Hữu Trí đang theo đuổi Y Na. Chúng ta bỏ qua chuyện hôm nay đi.” Một nữ sinh đứng sau “thiếu nữ sexy” nói nhỏ vào tai cô ta.
Nghe câu ấy, sắc mặt “thiếu nữ sexy” biến đổi hẳn, xem ra cái tên anh cả gì đó nhất định là một nhân vật “đáng gờm”. Cô nàng nhếch miệng, nghĩ ngợi một lát, trợn mắt nhìn tôi, nói với tôi một cách không lấy gì làm vừa lòng: “Được, hôm nay nể mặt Y Na, tôi không tính toán gì với con nha đầu thối tha này.” Nói xong, cô nàng dẫn theo lũ nữ sinh phía sau rời đi một cách không cam tâm và đầy căm hận.
Phù phù – tôi thở một hơi dài, bản nữ hiệp này mặc dù “trời không sợ, đất không sợ”, nhưng giữa ban ngày ban mặt thế này lại đánh lộn với người khác thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng. Thật may là chị thiên thần nói vài câu thôi đã làm tan được “trận quyết đấu gay go” này. Lòng ngưỡng mộ và sùng bái của tôi còn “cuồn cuộn hơn cả sông biển Đông”.
Nghĩ đến đây, tôi chắp chắp tay trước mặt chị ấy, nói: “Đa tạ ơn cứu giúp của chị. Tiểu Ngư em có thịt nát xương tan cũng khó mà báo đáp được.”
Minh Y Na cười khí một tiếng, trên mặt tựa như có một bông hoa hé nở: “Em thật thú vị, chả trách hội trưởng lại thích em.”
“Cái này…” Tôi gãi gãi đầu, không biết có nên nói thật với chị thiên thần không, suy tính một lúc, tôi quyết định không nói. Mặc dù tôi không muốn lừa dối một thiên thần tốt bụng như vậy, nhưng tôi cũng không muốn chọc tức cái tên ngụy quân tử mặt l như tiền kia.
Chị thiên thần thì nghĩ là tôi ngượng ngùng, lại mỉm cười và nói: “Vẫn chưa đến chỗ nhân viên quản lí kí túc để đăng kí đúng không? Chị đang rỗi, để chị đưa đi.”
“Hả? Thật chứ? Tốt quá, nhưng thế thì ngại quá!” Tôi vô cùng bất ngờ, hưng phấn đến nỗi không biết nói gì. Bạn thử nghĩ mà xem, bỗng nhiên có một mỹ nhân đẹp như thiên thần không quen không biết đến bênh vực kẻ yếu, rồi lại chủ động đề nghị giúp đỡ, bạn sẽ có cảm giác như thế nào chứ?
“Đừng khách khí! Chị là Minh Y Na, học lớp mười một, em cứ gọi chị là Y Na. À đúng rồi, chị còn chưa biết tên em nữa!” Y Na đỡ chiếc túi hành lí trên tay tôi, dẫn tôi đến kí túc nữ.
“À, chào chị Y Na, em là Lâm Tiểu Ngư, tân học sinh lớp mười…”
4.
Làm xong thủ tục đăng kí, Minh Y Na lại dẫn tôi đi tìm phòng, giúp tôi thu dọn đồ đạc, khi xong xuôi mọi thứ thì cũng đã đến buổi trưa.
Đây là phòng dành cho hai người, bạn cùng phòng tôi là một cô nương ở tận Myanmar, cô ấy rất dễ chịu, luôn nở nụ cười nhẹ nhàng với chúng tôi.
“Cũng ổn rồi đấy.” Minh Y Na hài lòng nhìn chiếc bàn và chiếc giường gọn gàng mà chị ấy giúp tôi thu dọn, rồi nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay: “Ôi! Đã mười hai giờ rồi, thế này nhé, hai chị em mình đi ăn trưa trước, sau đó chị đưa em đến siêu thị gần trường để mua một ít đồ dùng cá nhân nhé.”
“A, tốt quá đi mất! Nếu không có chị thì có lẽ giờ này em vẫn như con ruồi mất đầu đang bay loạn xạ.” Tôi nhanh chóng kéo tay chị Y Na ra ngoài. Mẹ ơi! Tôi khẽ rên lên, ngoài mấy cái bánh tôi ăn lúc trên xe từ hôm qua, đến bây giờ tôi vẫn chưa được ăn hạt cơm nào, đói không thể chịu nổi nữa rồi.
Ngồi ăn cơm, chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, chúng tôi trở nên rất thân thiết. Nhưng chị ấy toàn hỏi những câu như tên ngụy quân tử kia thích ăn gì, thích làm gì, còn tôi thì cứ phải ba hoa bốc phét loạn hết cả lên. Đại loại là chị ấy đều tin hết, nếu không thì sao lại tranh trả tiền chứ?
Rời khỏi quán ăn, Minh Y Na nói với tôi: “Sau trường mình có một công viên, đằng sau công viên có một siêu thị lớn, chị đưa em đi nhé.”
“Công viên?” Tôi bỗng vỗ vỗ vào đầu, nhảy lên – Trời ơi, tôi quên mất Thượng Quan Cảnh Lăng ở đó rồi, lại còn bận bịu cả ngày chẳng nhớ gì đến sự tồn tại của anh ta nữa chứ. Ôi, làm thế nào bây giờ? Anh ta sẽ không đói lả ra đấy chứ? Có bị ai lừa đi mất không?”
“Tiểu Ngư, em sao vậy?” Minh Y Na lo lắng và hỏi tôi một cách khó hiểu.
“À… à… em bỗng nhớ ra là em vẫn còn một việc rất quan trọng chưa làm, hay là đề lần sau chúng ta sẽ cùng nhau đi siêu thị nhé, chị Y Na?” Tôi rất áy náy nói, rồi lại nhìn trộm vẻ mặt của chị ấy. Vẫn may, hình như chị ấy không giận, nghĩ cho cùng thì thiên thần có bao giờ biết tức giận đâu!
“Ồ!, vậy à, chị biết rồi, hẳn là có hẹn với hội trưởng đại nhân rồi! Được rồi, vậy chị không làm lỡ việc của em nữa, em đi nhanh đi!” Minh Y Na nở nụ cười ấm áp, vỗ vỗ vai tôi: “Chị đi trước nhé. Lần sau sẽ đến chơi với em!”
Khi chị đã đi xa rồi, tôi nhanh chóng chạy đến cái siêu thị mà chị ấy nói để mua một bộ quần áo thể thao nam. Trời ạ, một bộ thể thao nam mà ngốn mất hai trăm tệ của bản cô nương… Hu hu hu, không những đau lòng mà da thịt tôi như bị ai bứt ra từng mảng. Nhưng vì anh ta, tôi đ lòng rút ví.
Tôi ôm bộ quần áo phi như bay đến công viên
“Thượng Quan Cảnh Lăng, Thượng Quan Cảnh Lăng…anh ở đâu?” Tôi chui từ trong bụi cây ra, mũi cay xè đến mức bốc khói! Anh ta, anh ta quả nhiên là không thấy đâu nữa. Cái nơi to như cái bàn tay này, tôi tìm trước tìm sau, tìm phải tìm trái, tìm đến cả mười lần rồi mà vẫn không thấy mặt mũi anh ta đâu cả.
Cuối cùng, tôi mệt rã rời, ngồi phịch xuống bãi cỏ.
Anh ta đi đâu rồi? Anh ta ngây thơ như vậy, nếu không bị người khác dụ dỗ thì cũng không thể nào giao tiếp với mọi người một cách bình thường được? Thêm nữa, anh ta lại đang bị thương, lại chẳng quen thuộc gì với thế giới này. Có khi lại bị…cái gì giữa đường rồi cũng nên, tôi thực sự không dám tưởng tượng, lập tức “ Hừ hừ” hai tiếng rồi tự an ủi mình: “Cũng may là anh ta biết võ công, chắc không có chuyện gì đâu”
Mà có khi, anh ta có thể xuyên thời gian đến thế giới hiện đại này, biết đâu lại xuyên thời gian về thế giới của anh ta rồi. Tóm lại là chuyện “xuyên qua thời gian” vốn rất kỳ lạ, anh ta quay trở về đó lại có thể tiếp tục công việc của một viên quan sai dịch đi bắt kẻ gian. Nghĩ đến đây, lòng tôi thấy vui vui, nhưng cúi xuống nhìn bộ quần áo thể thao mà tôi đã phải bỏ ra hai trăm tệ để mua thì mắt tôi bỗng đờ đẫn như người mất hồn. Trời ơi! Thế này có phải “tiền mất tật mang” không? Ban đầu còn nghĩ anh ta có võ công, trên người lại toàn đồ cổ, rất đáng giá để đầu tư, ai biết được rằng…Hu hu hu, xem ra đúng như mẹ đã nói, tôi chẳng có chút duyên nào với việc đầu tư cả!
Lúc tôi đang đấm ngực dậm chân, thì bỗng có hai bạn gái chạy nhanh như gió qua người tôi.
“Chạy nhanh lên một chút, nghe nói là khu rừng trước mặt c một anh chàng rất đẹp trai!”
“Nhưng nghe mọi người nói, đó là một kẻ điên, ăn mặc rất kỳ quái…”
Oái, anh chàng đẹp trai? Kẻ điên? Ăn mặc kỳ quái?... Hình như đang nói đến…Tôi bỗng nhanh như chớp bật dậy, len giữa hai cô bé đó và phóng như bay.
Một lúc sau, trước mặt tôi là một không gian rực rỡ sắc màu, đình đài lầu các, cảnh tượng của một bức tranh sơn thủy truyền thần. Và trong bức tranh ấy, có một nhóm người đang vây quanh xem cái gì đó, lại còn có cả tiếng trêu chọc cười đùa nữa chứ.
Tôi lấy hết sức bình sinh, cuối cùng cũng luồn lách vào được giữa đám người đó. Lúc ấy, tôi tròn mắt nhìn anh chàng mà mọi người đang chăm chú nhìn kia, trong chốc lát tự hỏi rằng mình có nằm mơ hay không – Thượng Quan Cảnh Lăng, đúng là Thượng Quan Cảnh Lăng!
Một dáng vẻ bình thản ngồi trên nóc mái đình màu đỏ thắm, phía sau lưng là bầu trời xanh thẳm mênh mông bát ngát. Phía xa xa là đám mây trắng lờ lững trôi, gió hiu hiu thổi, những áng mây trắng như tuyết khiến anh ta như đang ở trong cõi bồng lai tiên cảnh.
Nhưng, tôi lại nhanh chóng phát hiện ra là mình sai, sai một cách trần trọng, không phải là cảnh vật và không gian làm tôn lên dáng vẻ anh ta, mà chính anh ta làm cho cảnh vật và không gian trở nên thăng hoa.
Anh ta ôm thanh kiếm, cứ dửng dưng ngồi ở đó, trên khóe miệng nở một nụ cười, ánh mắt long lanh và ấm áp. Trong khoảnh khắc ấy ánh hào quang của anh ta vô tình đã chiếu sáng cả thế giới vô vị mà nhạt nhẽo này, dịu dàng mà không hề chói lóa, như ánh trăng vậy, làm phép cho tất cả trở thành chốn tiên cảnh đẹp đẽ nhất.
Nếu nói rằng tên ngụy quân tử kia là ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, thì anh ta là một vầng trăng, là một cơn gió mát. Khí phách hút hồn của anh ta, khiến cho ai vừahìn thấy cũng đều bị đắm chìm không thể cưỡng lại.
“Oa! Đẹp trai thế…”
“Đúng vậy, phong cách của anh ấy thật là đặc biệt.”
“Anh ấy đang cười với tớ kìa, anh ấy cười rồi…”
Mấy cô nàng háo sắc bên cạnh tôi cứ ríu ra ríu rít khiến tôi đang ngây ngất trong cõi ảo tưởng bỗng bừng tỉnh trở về với hiện tại. Trời ạ, sóng điện lớn nhất trên đời này hóa ra là từ ánh mắt của những cô nàng háo sắc, một lúc có thể chập điện chết ba trăm con voi ấy chứ. Nhìn bộ dáng của từng người bọn họ, mặt ai trông cũng rạng rỡ, hạnh phúc đến mức như sắp ngất xỉu.
Nhưng mà, anh ta chạy lên tận trên đó để làn gì? Trời ạ, không phải là anh ta dùng khinh công để bay lên như trong truyền thuyết đấy chứ? Tôi chen vào giữa đám nữ sinh bên cạnh, rồi xông đến gần phía đỉnh và gọi to: “Thượng Quan Cảnh Lăng, anh xuống đây ngay cho tôi!”.
Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn thấy tôi, lập tức nhoẻn miệng cười, vèo một cái nhảy xuống dưới đất, nắm lấy tay tôi lắc liên hồi. Này, Đại ca, anh coi tay tôi là cái gì vậy? Là cái xích đu à?
Anh ta vô cùng kích động nói “Tiểu Ngư, cuối cùng thì cô cũng đến rồi”. Vẻ mặt cứ như là đã đợi tôi mấy đời mấy kiếp rồi ấy!
“À, hóa ra là anh ấy có bạn gái rồi sao?”
“Đúng vậy. Ôi, mình đau lòng quá!”
“Sáng nay nghe nói là hội trưởng hội học sinh trung học phổ thông Phác Thiện đã có bạn gái rồi, cho nên tớ khó khăn lắm mới quyết định thay đổi mục tiêu, không ngờ bây giờ lại…”
Tro đám người ấy, lẫn trong tiếng khóc là những tiếng lầm bầm chửi rủa nữa. Ôi! Tôi gây ra tội ác gì thế này, cứ mỗi lần đứng bên cạnh anh chàng đẹp trai là lại bị chửi rủa.
Tôi cố gắng cười và giải thích cho mọi người.
“Ha ha, mọi người hiểu lầm rồi, thực ra anh ấy là anh trai tôi. Anh ấy có chút vấn đề ở chỗ này”. Tôi vừa nói vừa chỉ tay vào đầu mình: “Cho nên, anh ấy mới ăn mặc như thế này, và còn thường xuyên có những hành động bất thường nữa. Mọi người đừng để ý gì nhé, bây giờ tôi đưa anh ấy về nhà ngay đây”.
“Hả? Tiểu Ngư, sao cô lại nói tại hạ…”Thượng Quan Cảnh Lăng thấy tôi nói đầu anh ta có vấn đề, vẻ không hài lòng, cau mày nhìn tôi và hỏi.
Tôi quay lại, trợn mắt nhìn, ra hiệu cho anh ta ngậm miệng lại, rồi kéo tay anh ta chạy thật nhanh ra khỏi đám đông, chỉ còn nghe thấy sau lưng những tiếng í ới vọng lại.
“Ôi, không phải chứ… Đẹp trai như vậy mà lại bị điên sao?”
“Trời ạ, sao lại như vậy được?”
“Hu hu hu, thực ra, cho dù anh ấy bị điên, chỉ cần anh ấy nhìn tớ một cái, tớ cũng sẵn lòng trả giá”.
Tôi vừa chạy, vừa đổ mồ hôi lạnh, quả này toi rồi, cái tên này mang lại cho tôi phiền phức to rồi, những ngày tháng tiếp theo của tôi e rằng sẽ không còn yên ổn nữa.
Khó khăn lắm mới chạy đến được một nơi khá yên tĩnh, tôi mệt đến mức ngã xuống bãi cỏ, đột nhiên nhớ ra, không phải Thượng Quan Cảnh Lăng biết khinh công sao? Tại sao không đưa tôi chạy mà tôi lại phải kéo tay anh ta chạy như thế này?
Nhìn lại anh ta, mặt chẳng có biểu hi đỏ bừng bừng mà tim cũng chả đập thình thịch như tôi, ngồi cạnh tôi lại hỏi tiếp: “Tiểu Ngư cô nương, sao lại nói tại hạ bị điên?”
“Không nói anh bị điên, chẳng lẽ nói tôi bị điên à?”. Tôi trợn mắt nhìn anh ta: “Không phải tôi đã nói, anh ở đó đợi tôi sao? Anh là gì mà ngồi lên tận cái chỗ cao chót vót thế? Biết võ công là giỏi lắm à? Lần này, mọi người nhìn thấy anh hết rồi, anh ăn mặc cổ quái lạ lùng thế này, lẽ nào người ta lại không nghĩ này nọ về anh?”
“Nghĩ này nọ về tại hạ? Ha ha, Tiểu Ngư cô nương, cô lo lắng hơi quá rồi thì phải? Tại hạ thì có gì mà họ phải nghĩ này nọ chứ? Cô nương, vừa rồi, lẽ ra cô không nên lỗ mãng như thế, chúng ta xông ra khỏi đám đông như vậy nhỡ may đâm phải ai đó thì làm thế nào…”. Thượng Quan Cảnh Lăng chẳng để ý gì đến lời tôi nói, lại ngắt lời tôi rồi thao thao bất tuyệt quở trách tôi nữa chứ.
Tôi day day huyệt thái dương. Ôi! Đây đúng là một “chiêu” yêu thích của tôi, lúc vui vẻ hay tức giận tôi đều thích làm động tác này. Nhưng rất rõ ràng rằng vẻ mặt của tôi đang muốn nói một cách thật lòng với anh ta: Tôi vô cùng tức giận.
Chẳng lẽ, anh ta không biết rằng nếu để lộ thân phận anh ta là người từ thời xưa đến đây, thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào chứ?
Chắn chắn là sẽ gây chấn động thế giới, có khi các viện, các trung tâm nghiên cứu lại bắt anh ta đi giải phẫu để nghiên cứu ấy chứ. Quan trọng hơn là tôi đã đầu tư vào anh ta hai trăm tệ rồi, nếu anh ta bị bắt đi, thì hai trăm tệ ấy của tôi nhất định là đổ xuống sông xuống biển hết!
Nhưng mà, những điều như thế mà nói cho tên ngốc này nghe, thì anh ta làm sao có thể hiểu được cơ chứ?
Thấy sắc mặt tôi càng ngày càng u ám, anh ta cũng ý thức được và ngậm miệng lại. Tôi lắc đầu bất lực, lôi bộ quần áo thể thao mới mua trong túi vứt cho anh ta: “Mặc cái này vào, tôi cảnh cáo anh một lần nữa, không được nói với người khác rằng anh là người từ thời phong kiến đến, không được thể hiện võ công của anh trước mặt người khác, nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, bản cô nương sẽ vô cùng tức giận đấy.”
Thượng Quan Cảnh Lăng cầm lấy bộ quần áo, nhìn tứ phía: “Cô nương xin đừng vội tức giận, hãy nói cho tại hạ biết nên đi đâu thay quần áo?”
Tôi liền giơ chân lia một cái, đạp anh ta vào trong bụi cây sau lưng, nói lớn: “Ở bên trong ấy, đồ ngốc!”
Năm phút sau, anh ta ngượng nghịu đi ra. Tôi nhìn một cái rồi cười ngặt nghẽo, cười đến vỡ cả bụng. Anh ta lấy chiếc áo làm áo khoác ngoài, hai ống tay lấy làm dây đai buộc trước ngực, buồn cười chết mất!
Thượng Quan Cảnh Lăng đương nhiên là không biết tôi cười cái gì, cứ nhìn tôi với vẻ mặt không hiểu chuyện gì, rồi lại nhìn lên người anh ta, không nghĩ ra là mình mặc đồ không đúng ở chỗ nào, rồi giọng nói trở nên lắp bắp: “Tiểu, Tiểu Ngư cô nương, tôi mặc… không đúng sao?”
“Đương nhiên là không đúng rồi.” Cuối cùng thì tôi cũng đứng thẳng dậy, nhịn được cười và tiến về phái trước, cởi hai ống tay áo đang buộc quấn lại với nhau, giúp anh ta mặc lại áo rồi kéo khóa áo lên: “Anh đường đường là một vị sai dịch đại nhân mà lại không biết mặc quần áo, chuyện này mà nói ra thì thật là xấu hổ.”
Anh ta đỏ mặt, mái tóc dài bay bay về phía trước, tôi đưa tay sờ sờ, hớt hớt lại, rồi nói: “Lẽ ra, mái tóc này của anh nên cắt đi, nhưng mà, thế này cũng khá đẹp, trông rất lãng tử!”
Lúc ấy, mặc dù vẻ mặt tỏ ra lạnh lùng nhưng vô cùng xao động: “Trời ạ, Thượng Quan Cảnh Lăng mặc bộ quần áo thể thao trông đẹp trai quá, đẹp đến điên đảo!”