Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11921 / 36
Cập nhật: 2015-11-17 05:45:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
uổi trưa, dãy chung cư tầng hai yên ả. Hầu như mọi nhà đều đóng cửa. Không khí nơi đây lúc nào cũng dễ chịu. Nếu không có tiếng hát từ phòng karaoke phía dưới vọng lên những âm thanh vô duyên, thì đây đúng là một ốc đảo giữa thanh phố. Vì nó có một sự yên lặng đến tuyệt vời.
Phương Hạnh, Tuyết Loan và Thanh Giang ngồi bên cửa sổ học bài. Nói là học, chứ từ nãy giờ ba nàng chỉ toàn rù rì những chuyện trên trời dưới đất. Bảo là chuyện trên trời, chứ thật ra nó cũng có chủ đề hẳn hoi, đó là việc Tuyết Loan có bồ. Một anh chàng học trên cô nàng ba khoá. Chàng và nàng quen nhau trong lớp học tiếng Đức.
Hôm nay Tuyết Loan chính thức nhận được thư tỏ tình. Chính vì vậy mà có buổi họp mặt bất thường này.
Phương Hạnh chống cằm, nghe một cách chăm chú và tò mò. Nhưng rồi sự chú ý của cô chuyển sang hướng sang khác. Đó là chuyện cửa sổ nhà đối diện bỗng mở toang.
Cánh cửa ấy cả năm nay đóng im ỉm, vì chủ nhân dọn đi nơi khác. Thế rồi hôm nay cửa lại mở, nghĩa là có người mới dọn đến.
Phương Hạnh không khỏi tò mò về người hàng xóm mới. Nghe nói gia đình đó từ Hà Nội chuyển vào. Việc đầu tiên mà cô muốn biết là họ hiền hay dữ. Trí thức hay lao động. Và điều quan trọng hơn cả là có lắm chuyện không.
Ở đầu dãy nhà cô có một bà già chuyên gia soi mói nhà người khác. Phía tầng trên thì có cô hàng xóm khoái gây lộn. Hai bà tám gặp nhau, một năm cả chung cư nghe gây gỗ có đến mấy lần. Nếu thêm một hàng xóm dữ như chằn nữa, thì hứa hẹn nghe chửi nhau đến khổ.
Khu nhà cô có cấu trúc hình chiếc hộp, ở giữa là khoảng sân rộng chỉ tương đối, nên chỉ chịu khó nhìn, thì nhà bên đây sẽ thấy hết hoạt động của nhà bên kia. Nhiều lúc bực mình đóng cửa thì lại ngộp, thế nên cứ mở mãi rồi cũng quen.
Khung cửa sổ bên kia mở, Phương Hạnh thấy bóng một phụ nữ và một thanh niên đi đi lại lại dọn nhà. Người phụ nữ chưa đến nổi già lắm. Trông tướng mảnh mai, có vẻ hiền. Còn chàng thanh niên thì dáng dấp nho nhả, mặt mũi đẹp xấu chưa biết. Nhưng ăn mặc có vẻ thư sinh. Nhìn tướng đoán người chắc cũng hiền.
Không riêng gì Phương Hạnh. Mà Loan và Giang cũng đã im lặng từ lúc nào. Mấy cặp mắt nhìn qua phía bên kia với vẻ tò mò. Giang bắt đầu bình phẩm ngay:
- Chắc họ chỉ có hai mẹ con, nãy giờ thấy có hai người, họ có vẻ hiền đó.
Tuyết Loan nói tiếp:
- Coi anh chàng kìa, dọn nhà mà cũng áo bỏ vào quần, lịch sự gớm.
- Sao anh ta ít nói thế nhỉ?
Phương Hạnh hỏi cắc cớ:
- Sao mày biết hắn ít nói?
Thanh Giang hất mặt ra phía trước:
- Nãy giờ tao chỉ thấy người mẹ nói thôi, còn hắn chả mở miệng lần nào.
Tuyết Loan nhận xét:
- Hắn có vẻ điềm đạm quá hé mày? Coi cách hắn dọn dẹp kìa, từ tốn ghê.
Phương Hạnh kêu lên:
- Hắn cười đẹp quá mày.
Thanh Giang phát lên vai cô một cái:
- Con nhỏ vô duyên, để ý cả nụ cười của người ta.
- Vậy tụi mày để ý thấy hắn ít nói thì sao?
- Hứ.
Phương Hạnh chợt đứng bật dậy, đôi mắt lấp lánh tinh quái:
- Hay là mình qua nhà đó đi.
- Qua chi vậy?
- Thì trước sau gì nhà đó cũng là hàng xóm của tao, trước hết là làm quen, sau là lấy uy với hắn.
Thanh Giang tròn mắt:
- Lấy uy?
- Chứ sao, ma cũ phải dằn mặt ma mới chứ, không thôi mai mốt hắn không sợ tao thì sao.
Loan và Giang cười gật gù:
- Nói câu đó thì đúng là Phương Hạnh rồi, sao trời lại sinh ra một con nhỏ thích ăn hiếp người khác vậy hở trời.
Giang chợt thắc mắc:
- Họ dọn lúc nào mà không thấy bàn ghế đâu nhỉ, mày biết không Hạnh?
- Tao không biết, cho nên càng phải qua hỏi hơn nữa, đi.
- Trời trời, vô duyên chưa từng thấy.
Nói vậy, nhưng hai cô nàng cũng đứng dậy, chạy ào theo Phương Hạnh.
Ba nàng chạy vòng qua cầu thang, đi ra hành lang phía bên kia. Ngoài hành lang còn chất tủ bàn và chiếc máy tính, choán gần hết lối đi. Cả ba phải nép sát tường lách vào nhà.
Đứng ở cửa, Phương Hạnh nói mạnh dạn:
- Chào cô.
Chủ nhà có vẻ ngạc nhiên khi thấy có những ba cô gái xuất hiện. Chàng thanh niên không nói gì, nhưng người phụ nữ thì cười niềm nở:
- Chào các cháu, mấy cháu vào chơi.
Phương Hạnh chẳng khách sáo, mạnh dạn kéo tay hai cô nàng bước vào. Cả ba chợt trở nên lớ ngớ vì chẳng biết phải đứng đâu.
Người phụ nữ bèn kéo ghế về phía giữa nhà:
- Mấy cháu ngồi chơi tạm nghe, cô mới về, nhà cửa chưa ổn định, còn lu bu quá.
Phương Hạnh khoát tay rối rít:
- Không sao đâu cô, nhà con ở bên kia, chỗ cửa sổ đối diện đó, cô thấy không? Tụi con qua để phụ cô khiêng đồ đấy.
Người phụ nữ có vẻ ngạc nhiên. Nhưng rồi lại cười hồ hởi ngay:
- Vậy hả? Nhưng như vậy thì phiền mấy cháu lắm, cứ ngồi chơi đi, cô dọn một chút là xong thôi.
Ba cô nàng đưa mắt nhìn đồ đạc lộn xộn. Dọn kiểu này đến tối chưa chắc xong, làm gì có chuyện một lát. Nhưng Loan và Thanh Giang chưa biết diễn đạt thế nào thì Phương Hạnh đã nhanh nhẹn:
- Cô đừng ngại, trước sau gì cô cũng là hàng xóm với con mà, để tụi con phụ cho nhanh.
Người phụ nữ hơi ngần ngừ. Nhưng cũng có vẻ vui, vì tự nhiên được hàng xóm quan tâm nhiệt tình như vậy.
Mà Phương Hạnh cũng có vẻ biết việc lắm. Thấy mớ sách còn lộn xộn dưới sàn nhà, cô ngồi xuống, bắt đầu sắp thành từng chồng. Chẳng những như vậy, cô còn cắt đặt cho hai nàng kia:
- Loan phụ treo màn với cô đi, còn Giang đẩy cái bàn kia vào tường, để còn khiêng tủ vô nữa.
Hai cô nàng xoăn tay áo lên, làm theo răm rắp. Đến nổi anh chàng thư sinh kia cũng phải ngoái lại nhìn các nàng.
Sau đó thì mọi người khiêng chiếc tủ to kềnh vào nhà. Phải nói là nhóm Phương Hạnh rất được việc. Vì không có các nàng, thì hai mẹ con chủ nhà không biết làm cách nào mà đem vào.
Vừa làm việc, các nàng vừa nói chuyện líu lo không dứt. Thỉnh thoảng lại cười khanh khách. Người phụ nữ có vẻ vui lắm. Bà cũng nói chuyện rất cởi mở, như đã từng quen biết nhau từ mấy chục năm về trước.
Trong phòng ồn ào hẳn lên. Ai cũng nói chuyện, trừ con trai chủ nhà. Quả thật anh chàng ít lời đến mức tưởng là không biết nói. Nếu lúc nãy anh tao không mở miệng cảm ơn Phương Hạnh, thì hẳn các cô nàng sẽ im lặng một cách tế nhị, vì tội nghiệp bà mẹ có một cậu con trai khuyết tật.
Trong lúc mọi người bàn tán đủ chuyện, thì anh chàng chỉ im lặng làm việc. Và, lạy trời, khi các cô nháy mắt ra hiệu nhau cùng nhìn anh chàng, thì mặt anh ta đỏ lên như con gái. Nước da trắng hồng của anh ta như có thể thấy những đường gân li ti.
Phương Hạnh nổi tiếng là có làn da đẹp, vậy mà không chừng da mặt anh ta còn đẹp hơn. Chỉ có điều là khuôn mặt góc cạnh con trai, chứ không bầu bĩnh kiểu thục nữ.
Các cô tò mò về anh chàng ít nói ghê lắm. Và vì không hỏi chuyện anh chàng được, nên cả bọn quay ra hỏi bà mẹ. Đầu tiên là Phương Hạnh khơi mào trước khi hỏi người phụ nữ:
- Anh này là con cô hở cô?
- Ừ, con trai cô.
- Chắc bằng tuổi tụi con, tên gì vậy hả cô?
- Tên Nam, Huy Nam.
Tuyết Loan buông một nhận xét hơi bị láu táu:
- Anh Nam trắng hơn cả con gái, nước da như bông bưởi vậy.
Tự nhiên cả ba phá ra cười, làm người phụ nữ cũng cười theo. Huy Nam cũng lặng lẽ cười, nhưng không hề lên tiếng. Giống như nghe nhận xét về ai đó, chứ không phải là mình.
Hỏi ra mới biết anh chàng lớn hơn các cô một tuổi, học trước các cô một năm. Vào năm mới anh ta sẽ chuyển trường từ Hà Nội vào.
Thanh Giang rất muốn biết anh chàng học cái gì, nhưng chưa kịp hỏi thì cô Nhân đã chuyển qua chuyện khác, nên cô đành giữ lấy sự tò mò mà chờ dịp khác.
Đến chiều tối thì nhà đã dọn xong. Cô Nhân mời các nàng ở lại ăn tối, nhưng cả ba nhất định từ chối.
Sau đó các nàng kéo trở qua nhà Phương Hạnh. Và bắt đầu nổ ra một trận bàn tán. Mà chủ đề là nhân vật hàng xóm mới của Phương Hạnh.
Huy Nam thuộc mẫu người mà mới nhìn người ta đã mến ngay. Các cô nàng cũng vậy. Nhưng chẳng ai nhận ra được tại sao. Chỉ biết rằng mình thích bàn tán về anh chàng hiền như con gái đó. Chính vì vậy mà Tuyết Loan và Thanh Giang còn trở qua nhà Phương Hạnh. Chứ bình thường thì đã về nhà rồi.
Ba cô nàng ngồi dưới sàn nhà. Thanh Giang đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ. Rồi nói như thông báo:
- Anh chàng đang ngồi thử máy, chắc là sợ bọn mình làm hư.
Tuyết Loan xuýt xoa:
- Sao mà môi anh ta đỏ thế, như son vậy, không chừng đỏ hơn cả môi con Hạnh nữa.
Phương Hạnh nguýt một cái:
- Sao lại so sánh hắn với tao, hết chuyện đi so sánh tao với con trai. Vớ vẩn.
- Thì tao thấy vậy nên nói vậy, chứ không lẽ so sánh hắn với hoa hậu.
Thanh Giang thắc mắc:
- Sao mà hắn ít nói thế, không chịu nói gì cả. Cứ cặm cụi làm, làm như xung quanh hắn không có ai vậy.
- Chắc tại thấy tụi mình đông nên hắn khớp, chắc hắn nhút nhát lắm.
Phương Hạnh tinh quái:
- Lúc học cấp một, chắc hắn chuyên môn bị mấy bà chị nhéo tai, mặt hắn mà nhéo chắc đã lắm.
Hai cô nàng kia phì cười:
- Mày mở miệng ra là thấy gây chiến. Coi chừng mày làm hắn sợ đó.
- Càng tốt chứ sao, hắn mà bị hét dám khóc lắm đó, con trai gì nhát như thỏ.
Cả bọn phá lên cười. Thật ra đâu có chuyện gì vui. Nhưng các cô nàng bị tác động về tên con trai mới tới, nên ai nấy cũng thấy vui như Tết.
Nhất là Phương Hạnh, có một người hàng xóm cùng trang lứa cô rất thích, nhất là người đó hiền, có thể bị cô quay như dế. Chứ nếu đó là một cô nàng kiêu kỳ, chắc cô bực không chịu được.
Hôm sau cô Nhân mang qua cho nhà Phương Hạnh một vỉ bánh flan, do chính cô làm. Lúc đó có mẹ Phương Hạnh ở nhà. Hai người phụ nữ làm quen nhau rất dễ dàng. Và cô Nhân ở lại khá lâu, cô không ngừng cảm ơn bọn Phương Hạnh, nhưng chẳng nói gì về cậu con trai công tử của mình. Làm Phương Hạnh càng thấy tò mò thêm.
Và để đáp lại món quà của người hàng xóm mới, mẹ Phương Hạnh sai cô nàng mang qua nhà cô nhân dĩa bánh bông lan. Sẵn trả luôn vỉ đựng bánh flan hôm trước. Vì vậy mà Phương Hạnh có cớ chạy sang nhà cô Nhân.
Nhưng lúc ấy cô Nhân đi vắng, chỉ có mình cậu công tử ở nhà. Hắn đang ngồi trước máy tính. Khi Phương Hạnh đưa bánh, hắn cảm ơn chứ không mời cô vào nhà. Phương Hạnh rất muốn nhéo tai hắn một cái, về cái tội không hiểu ý cô. Cho nên cô phải tự động bước vào.
Cô đến trước máy tính, tò mò:
- Bạn chơi game đó hả, bạn cũng thích trò này nữa hả?
- Ừ.
- Bọn tôi cũng đang chơi trò này, nó đang thịnh mà.
- Vậy hả?
Chờ mãi không thấy hắn mời mình ngồi, Phương Hạnh nổi sùng hỏi thẳng thừng:
- Sao bạn không mời tôi ngồi, bộ không biết tôi mỏi chân hả?
Huy Nam nhướng mắt nhìn Hạnh một cái, như ngạc nhiên về cách thẳng tính của cô. Rồi anh chàng đẩy chiếc ghế tới trước:
- Bạn ngồi chơi.
Phương Hạnh tự nhiên ngồi xuống trước máy. Cô nhìn nhìn màn hình. Rồi nhìn anh chàng:
- Bạn có muốn tôi ở lại chơi không? Hay muốn đuổi tôi về?
- Mời bạn ở chơi.
Phương Hạnh cười đắc ý:
- Thế thì được, chứ nếu bạn mà đuổi thì tôi về liền đó. Biết tôi tên gì không?
- Xin lỗi, tôi không biết, hôm ấy ba bạn cùng giới thiệu tên nên tôi không phân biệt được tên nào của bạn nào.
Phương Hạnh cắc cớ:
- Không biết sao nãy giờ không hỏi, khi dễ tui hả?
- Không dám.
- Vậy bạn tên gì?
Hỏi vậy thôi, chứ Phương Hạnh thừa biết tên anh chàng. Nhưng tại cô thích chọc, vậy mà anh chàng trả lời rất nghiêm chỉnh:
- Mình tên Nam.
- Cái gì Nam?
- Huy Nam.
- Luôn cả họ thì là gì?
- Nguyễn Huy Nam.
- Học năm thứ mấy?
- Thứ ba.
- Trường gì?
Hỏi y như hỏi cung. Vậy mà anh chàng vẫn trả lời một cách kiên nhẫn:
- Trường Y.
- Có biết tui học trường gì không?
- Bạn không giới thiệu nên tôi không biết.
- Không biết sao không hỏi?
- Vậy bạn học trường gì?
- Báo chí.
Trả lời lan man kiểu đó, nếu là anh chàng thì đã bị Phương Hạnh bắt lỗi tới bến. Nhưng vì là Hạnh trả lời, nên chẳng có gì lắc léo. Mà anh chàng lại nói rất nghiêm chỉnh:
- Vậy bạn học tổng hợp hả?
- Biết rồi còn hỏi, tôi làm biếng nói chuyện lắm.
Huy Nam làm thinh. Không biết anh chàng nghĩ gì khi tự nhiên một cô hàng xóm qua nhà hoạnh hoẹ mình. Nhưng cách anh chàng cư xử thì vẫn nhã nhặn không chê vào đâu được.
Phương Hạnh bắt đầu chuyển đề tài:
- Bạn ở Hà Nội chuyển vô hả?
Huy Nam trả lời bằng một cái gật đầu, mắt thì vẫn nhìn nhìn Phương Hạnh. Hình như anh chàng không hiểu tại sao cô nàng qua đây hỏi đủ thứ về mình như vậy. Nên hình như có vẻ thận trọng hơn.
Phương Hạnh nhắc lại:
- Ở Hà Nội lận à?
- Có gì không?
- Không có gì, nhưng sao người Hà nội mà nói chuyện giọng Sài Gòn, người Nam hay Bắc vậy?
- Trước kia ba mẹ mình sống ở đây, sau đó chuyển ra ngoài đó vì điều kiện công tác của ba mình, bây giờ thì trở về đây, mình là người Nam.
Phương Hạnh hỏi vặn:
- Vậy ba bạn đâu? Sao mình không thấy?
- Ba mình mất rồi.
Phương Hạnh tròn xoe mắt:
- Mất?
Huy Nam lẳng lặng gật đầu. Vậy mà cử chỉ đó lại làm Phương Hạnh nhận ra mình hết sức vô duyên. Cô buột miệng:
- Cho mình xin lỗi.
Đây là câu nói dễ thương nhất từ lúc cô nàng bước vào nhà. Huy Nam hình như cũng nhận ra điều đó, nên trả lời tình cảm hơn:
- Không có gì đâu, hỏi như vậy cũng tự nhiên thôi.
Được trả lời như vậy, Phương Hạnh thấy mình đỡ vô duyên hơn. Tự nhiên cô toét miệng cười:
- Sao mình hỏi vô duyên thế nhỉ? Bạn có thấy mình vô duyên không?
Rõ ràng Huy Nam rất muốn gật đầu bảo hơi hơi. Nhưng vốn là người quá lịch sự, anh chàng chỉ lắc đầu buông một tiếng:
- Không có gì.
Phương Hạnh khẻ nhịp nhịp tay theo điệu nhạc. Rồi lại hỏi qua chuyện khác:
- Bạn có thích chat không?
- Hơi hơi.
- Còn tôi thì ghiền trò đó lắm, hôm nào mình chat với nhau nhé.
Huy Nam không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Phương Hạnh chợt đổi ý:
- Mà thôi, mình biết nhau rồi, cần gì phải nói qua mạng, cứ nói thẳng có hơn không. Vậy thì hôm nào mình cùng đi chat nhé, dĩ nhiên là sẽ tìm người lạ rồi, đồng ý không?
Lại một cái gật đầu không ý kiến. Phương Hạnh la lên:
- Sao tui nói cái gì bạn cũng gật đầu hết vậy? Bạn không có ý kiến gì hết hả?
- Không, vì tôi thế nào cũng được cả.
Phương Hạnh chép miệng, lắc đầu:
- Vậy là không được rồi, con trai là phải có bản lĩnh riêng, chứ không nên hiền như bạn, may là bạn gặp tôi, chứ nếu là người khác thì bạn bị ăn hiếp rồi.
Nói xong cô vô tư lắc lư người theo tiếng nhạc ở nhà bên kia vọng tới. Cô không thấy cái nhướng mắt kín đáo đầy vẻ hoài nghi của Huy Nam, khi nghe câu đó. Nhưng anh chàng vẫn không mở miệng có ý kiến.
Phương Hạnh lại chuyển sang ý nghĩ khác:
- Bạn có thích chơi thể thao không?
- Có.
- Cụ thể là môn gì?
- Đá banh, vũ cầu, và vài thứ khác nữa.
Mắt Phương Hạnh nhương nhướng đầy vẻ trêu chọc:
- Gì?
Huy Nam điềm nhiên:
- Bạn muốn hỏi gì?
- Bạn vừa bảo thích đá banh hả?
Huy Nam trả lời bằng cách gật đầu. Phương Hạnh bụm miệng, phì cười:
- Bạn mà đá banh à? Khó tin, tướng bạn công tử thế này, chạy theo trái banh sao nổi, chạy một chút thì có nước ngồi mà thở. Trái banh mà có lỡ trúng đầu thì chắc chạy về mách mẹ, rồi thì khóc đến hai ngày. Chơi cái khác đi.
Cách nói như khiến người ta nhảy dựng lên như thế, nhưng Huy Nam vẫn điềm nhiên không phản ứng, anh chàng chỉ hỏi một cách hoà nhã:
- Ý bạn muốn chơi cái gì?
- Thì cái khác, chứ đừng có đá banh, tôi ghét lắm.
- Vậy cụ thể là gì?
Phương Hạnh suy nghĩ một chút, rồi đề nghị:
- Chơi đánh cầu nhé, tôi mê cái đó lắm, nhưng ở đây không ai chơi với tôi cả. Mỗi sáng tôi thích dậy sớm chơi, nhưng ở chung cư này toàn là mèo, họ ngủ đến tám giờ mới dậy.
- Vậy thì tôi sẽ chơi với bạn.
Mắt Phương Hạnh sáng lên:
- Thật nhé?
Rồi cô chồm tới, nắm tay Huy Nam lắc lắc:
- Vậy là gặp đúng đối tượng rồi, có thế chứ, chứ thôi phải chạy tuốt qua công viên tìm bạn, tôi chán lắm.
Huy Nam cúi xuống nhìn bàn tay Phương Hạnh đang lắc lắc tay mình. Nhưng cô hoàn toàn vô tư không thấy. Rồi cô buông ra một cách tự nhiên. Và quay ra bàn tán:
- Vậy mỗi sáng năm giờ mình xuống dưới đường đánh cầu nhé.
- Ừ.
- Như vậy có trễ quá không, giờ đó có xe nhiều rồi, vậy bốn rưỡi đi, giờ đó ít xe hơn.
- Cũng được.
- Bạn gọi hay tôi gọi?
- Ai gọi cũng được.
- Vậy bạn gọi tôi đi, gọi nhỏ thôi, đừng có la um sùm, ở đây mà lớn tiếng một chút là cả khu đều nghe đó, phiền lắm.
- Ừ.
Phương Hạnh đứng dậy:
- Thôi tôi về nghe.
- Ừ, bạn về.
Phương Hạnh đi ra cửa. Nhưng chỉ một tí đã quay lại:
- Tôi quên, bạn nhớ là sẽ bắt đầu từ sáng mai đó nhé, đừng có quên đấy.
Huy Nam gật đầu:
- Được, tôi sẽ không quên.
- Bạn dễ thương thật đó.
Phương Hạnh nói một cách vô tư. Rồi lững thững đi về. Vừa đi vừa cười hí hửng một mình. Tự nhiên có một người hàng xóm cùng tần số, lại hiền lành dễ thương, bảo gì cũng gật. Nói gì cũng nghe. Cô thích lắm. Và mặc dù chưa chơi với anh chàng được bao lâu, nhưng cô có cảm tưởng đã thân nhau từ thuở nào. Thật là một người dễ mến.
Nhưng chuyện có bạn mới không phải là lý do làm cô thích nhiều như thế. Mà cụ thể là vì có một người bạn mà cô có thể ăn hiếp được. Một người bạn luôn luôn làm theo ý cô. Hiền như đất, dễ chịu như bột. Nãy giờ cô nói gì anh chàng cũng gật đầu. Người đâu mà hiền như thế?
Sao anh ta củ mỉ cù mì như con gái thế nhỉ? Kiểu này làm sao có người yêu cho nổi. Anh chàng thuộc mẫu người mà người ta thích cú đầu, bẹo cằm mà bảo bé ngoan bé dễ thương. Con gái nào mà yêu cho nổi một người khờ khạo như nai thế.
Hôm sau, đúng bốn giờ rưỡi Huy Nam đã gõ cửa gọi Phương Hạnh. Lúc đó cô đã thức, nhưng vẫn còn nằm loay hoay trên giường đợi. Vì cô sợ anh chàng hứa cuội nên không dám thay đồ trước.
Nghe tiếng, Phương Hạnh vội chạy ra mở cửa. Anh chàng đang đứng đợi cô ở hành lang. Trên người là bộ đồ thể thao màu trắng, giày cũng trắng. Tay cầm cặp vợt như đã chuẩn bị từ trước.
Phương Hạnh bước ra, nói nhỏ;
- Chờ chút nha, không lâu đâu.
- Mình cứ tưởng bạn chuẩn bị rồi.
Phương Hạnh nguýt một cái:
- Chuẩn bị trước rủi bạn không đi thì sao. Chờ nhé, tôi hơi chậm một chút, nhưng không lâu đâu.
Rồi cô biến vào nhà. Vì không dám bật đèn nên làm gì cũng mò mẫn. Tìm cả buổi mới thấy được bộ đồ. Đến khi mang giày vào thì đã mất đúng nửa tiếng.
Thế này Huy Nam giận là cái chắc, mà không chừng anh chàng bỏ về rồi cũng nên. Phương Hạnh đi ra mà thấy lo lo.
Nhưng anh chàng vẫn còn đứng ngoài hành lang. Hoàn toàn không nổi giận, cũng không bực bội. Chỉ nói một câu rất nhẹ nhàng:
- Ngày mai bạn chuẩn bị trước đi nhé, trễ quá xe nhiều lắm.
Phương Hạnh cười khì. Nếu Huy Nam nổi giận, chắc cô cũng chịu xin lỗi. Nhưng anh chàng hiền quá nên cô chẳng tội gì nói câu đó.
Lúc xuống dưới đường, Huy Nam đề nghị:
- Mình hãy chạy bộ một vòng rồi hẵng chơi cầu, bạn đồng ý không?
- Đồng ý chứ, mình cũng thường như vậy đó. Bộ bạn cũng hay chạy bộ lắm hả?
- Ừ.
“Sao mà anh ta có nhiều điểm giống mình thế nhỉ” - Phương Hạnh nghĩ thầm một cách thú vị.
Và một lần nữa, cô lại thấy Huy Nam như đã thân với mình từ rất lâu.
Mà hình như không phải chỉ mình cô nghĩ vậy. Hôm nọ Thanh Giang nói rằng Huy Nam thuộc mẫu người dễ gần. Và vì quá dễ gần nên anh chàng gây cho người khác cảm giác như là thân thuộc.
Rõ ràng là vậy, nếu không thì dễ gì Phương Hạnh chịu rủ anh ta cùng chơi thể thao với mình.
o O o
Buổi tiệc tàn, bạn bè trong lớp về hết. Chỉ còn lại nhóm sáu người ở lại với chủ nhân. Đã 9 giờ rồi mà Thanh Giang cứ một mực giữ cả nhóm ở lại. Đòi đi tăng hai. Mà cả bọn cũng còn hào hứng lắm. Thế là ngồi lại bàn tiệc còn bừa bộn chén đĩa, bàn tán xem nên đi đâu.
Thanh Giang đề nghị đi karaoke. Nhưng Minh Triết phản đối ngay:
- Hát hò hoài, chán lắm, hôm nay phải động tay động chân thôi.
Đám con gái ngơ ngác:
- Động tay động chân là gì?
- Là nhảy nhót, vung tay múa chân cho đã, lâu rồi không đi nhảy, em ghiền quá.
- Đi nhảy?
Ba cô nàng cùng tròn xoe mắt nhìn Minh Triết. Rồi cùng lắc đầu:
- Mấy chị đâu có biết nhảy, vô đó lớ ngớ người ta cười chết.
Minh Triết vung tay:
- Không biết thì em dạy cho, mỗi chị dạy hai lần là biết ngay.
Tuyết Loan lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi, chị không học đâu, rủi đạp lên chân em thì quê chết.
- Đừng lo, em không la lên đâu, đâu có ai biết mà chị sợ.
Tuyết Loan quay qua Tùng:
- Anh cho em nhảy không?
Tùng gật đầu:
- Cho chứ, để anh dạy cho.
Tuyết Loan ngạc nhiên:
- Anh cũng biết nhảy nữa hả?
- Biết chứ.
Tuyết Loan đấm vai anh một cái:
- Vậy mà từ đó giờ không nói, chuyện như vậy mà cũng giấu, không biết anh còn giấu em cái gì nữa.
Thanh Giang chận lại:
- Thôi thôi, stop, chuyện của quý vị thì để nói riêng đi, bây giờ biểu quyết xem có đi vũ trường không. Ai đi thì giơ tay lên.
Nói xong cô là người giơ tay đầu tiên. Phương Hạnh cũng khoái chí ủng hộ:
- Tao cũng đi nữa, vào đó cho biết, nếu cần thì tao cũng sẽ nhảy luôn.
Thanh Giang lườm cô một cái:
- Ham vui dữ, nhưng mày có biết gì đâu mà nhảy.
Minh Triết giơ tay lên cao:
- Thôi thôi, mấy chị đừng có cãi nhau. Bây giờ đi, ai phản đối giơ tay lên.
Ai cũng ngồi im. Thanh Giang quay qua Huy Nam. Từ nãy giờ anh chàng không nói tiếng nào. Rõ là ít lời. Cô liếng thoáng:
- Nam có đi không, đi nhé, bạn mà về là bọn này không chịu đâu.
Phương Hạnh kéo tay anh chàng, lắc một cái:
- Bắt buột phải đi, không đi là chết với mình.
Huy Nam không nói gì ngoài một cái gật đầu đồng tình. Tuyết Loan cắc cớ:
- Mà ông có thích không?
- Mọi người đi thì mình đi, mình không có ý kiến gì cả.
- Phải vậy chứ.
Vừa nói Phương Hạnh vừa kéo anh chàng đứng dậy:
- Đi thôi.
Thế là mọi người ào ra sân lấy xe. Cũng như bao lần đi chơi chung nhóm, Minh Triết chở bà chị. Tuyết Loan dĩ nhiên đi chung với người yêu. Và bao giờ Huy Nam cũng chở Thanh Giang. Như đã thành lệ nên không ai có thắc mắc gì khác.
Cả bọn chẳng ai biết vũ trường ở đâu, nên chỉ chạy theo Minh Triết. Anh chàng tuy nhỏ tuổi nhất, nhưng thành tích ăn chơi thì phải đáng bậc đàn anh. Chỗ nào có trò vui anh chàng cũng biết.
Mặc dù chê Phương Hạnh và nhóm bạn cô là dân cù lần, nhưng không hiểu sao anh chàng lại cứ đeo theo cả bọn mỗi khi đi chơi đâu đó. Riết rồi hình thành một nhóm không thể thiếu ai.
Đến vũ trường, ba tên con trai đi trước. Ba cô gái lớ ngớ theo sau. Minh Triết rành rẻ tìm bàn và gọi nước. Tùng và Huy Nam ngồi yên nhìn ra sàn nhảy. Ba cô nàng bình thường quậy tưng bừng, nhưng vào đây rồi bỗng trở thành dân cù lần, nhát như con thỏ. Ngoài sàn người ta nhảy nhót tưng bừng, vậy mà ba cô vẫn ngồi im thin thít.
Minh Triết đưa mắt nhìn mọi người:
- Ra đi mấy chị.
Tuyết Loan lắc đầu:
- Thôi, chị không ra đâu, nhảy gì mà nhảy lắm thế.
Thanh Giang nhăn mặt:
- Đèn gì mà quay quay phát chóng mặt.
Kéo mãi không ai chịu ra, Minh Triết và Tùng đứng dậy, bước ra sàn nhảy. Chỉ một phút sau là hai người mất hút giữa đám đông đang nhảy nhót quay cuồng.
Phương Hạnh nhìn ra ngoài một cách háo hức, miệng cười vui vẽ. Ở đây vui thật. Nhạc sôi động như cuốn lấy người ta bay lên. Ánh đèn màu xoay tít không làm cô thấy chóng mặt, mà chỉ tạo thêm cảm giác phấn khởi. Thế là cô vừa hát vừa nhún người theo điệu nhạc một cách nhiệt tình.
Nãy giờ Huy Nam ngồi im nhìn ra sàn. Thấy Phương Hạnh cứ vung tay nghiêng người hết bên nọ sang bên kia. Anh chàng quay qua nhìn cô một cách lặng lẽ. Cái nhìn quan sát một cách ngạc nhiên, chứ không có ý kiến.
Tuyết Loan và Thanh Giang cười khúc khích. Rồi nói lớn:
- Thích thì ra ngoài đó đi, mày cứ ngồi đây nhảy loi choi, xem Huy Nam nhìn mày kìa.
Phương Hạnh quay lại. Thấy gương mặt tò mò của Huy Nam, cô hếch mũi lên:
- Nhìn gì, làm như mình là người ngoài hành tinh không bằng.
Rồi cô hào hứng đứng dậy, nhất quyết kéo Tuyết Loan và Thanh Giang ra sàn. Thanh Giang ban đầu hơi nhát, nhưng sau cũng bị cuốn hút. Cô đứng lên, kéo tay Huy Nam:
- Ra đi, nhóm mình cùng nhảy với nhau, đi mà.
Nhưng Huy Nam chỉ khoát tay:
- Mấy bạn ra đi.
Phương Hạnh lắc đầu:
- Không được, phải đi với mình. Đi mà.
- Mình không thích, mấy bạn cứ ra đi.
Phương Hạnh giận dỗi:
- Chán bạn quá.
Rồi cô cùng Tuyết Loan và Thanh Giang đi ra. Ba người gặp Tùng và Minh Triết giữa sàn nhảy. Cả bọn quay thành vòng tròn, tha hồ vung tay đá chân thoả thích. Thanh Giang và Tuyết Loan còn nhảy đằm thắm. Nhưng Phương Hạnh thì chơi hết mình. Cả bọn vui quá, đến nổi quên mất là không có Huy Nam tham gia.
Cuối cùng cũng chấm dứt những bản disco. khi sàn nhảy chuyển sang điệu slow trữ tình, thì ba cô nàng cứ đứng lớ ngớ. Nhảy loạn xạ thì được. Nhưng theo những điệu bài bản thì chịu thua.
Cả nhóm kéo về bàn. Huy Nam vẫn còn ngồi đó hút thuốc. Dáng điệu anh chàng trông ngoan hiền chính hiệu con nhà gia giáo. Nếu không có điếu thuốc trên môi anh chàng, thì chắc có thể cho đó là nhà tu.
Vừa ngồi xuống, Phương Hạnh đã rót đầy nước vào chiếc ly trước mặt Huy Nam, uống một hơi cạn sạch:
- Nóng quá, nóng không chịu được.
Cô chợt đưa tay lên miệng, nhăn mặt:
- Sao đắng thế này.
Nãy giờ Huy Nam ngồi yên nhìn những động tác của cô. Thấy cô le lưỡi như muốn nhổ ra, anh chàng mới từ tốn lên tiếng:
- Bạn đã uống hết chai bia của mình rồi. Không hiểu sao bạn lại hớt hãi thế.
Phương Hạnh tròn mắt:
- Bia?
- Chiếc ly đó để trước mặt mình mà.
- Trời đất.
Mọi người lăn ra cười. Phương Hạnh cũng phì cười theo. Rồi cự nự:
- Sao không nói với mình chứ, đắng muốn chết được.
- Mình muốn biết bạn hớt hãi đến đâu. Rót mà không chịu nhìn gì cả.
- Nhưng lúc nãy bạn đâu có gọi bia.
Minh Triết lên tiếng:
- Thì lúc mình đi ảnh gọi không được sao, chị này, lúc nào cũng bộp chộp rồi cự người ta.
Phương Hạnh quay sang cốc đầu anh chàng một cái:
- Thằng nhóc.
Minh Triết vội né qua một bên. Rồi chuồn tiếp ra sàn nhảy. Tùng cũng kéo Tuyết Loan đứng lên. Còn lại ba người, Thanh Giang định rủ Huy Nam đi ra thì Minh Triết đã trở lại bàn, kéo tay cô:
- Chị ra đây, em dạy chị nhảy.
Thế là trong bàn chỉ còn lại hai người. Bạn bè ai cũng nhảy làm sao bảo Phương Hạnh chịu ngồi yên. Cô bắt đầu mè nheo Huy Nam:
- Ra với mình đi.
- Mình không thích, Hạnh ra đi, bảo tụi nó dạy cho.
Năn nỉ không được, Phương Hạnh nổi sùng lên:
- Không nhảy thì mình về.
Rồi cô giận dỗi đứng dậy, bỏ đi băng băng ra ngoài. Huy Nam cũng đi theo phía sau một cách từ tốn:
- Chờ mình lấy xe, mình sẽ đưa bạn về.
Phương Hạnh hứ một tiếng:
- Không cần.
Rồi cô ngoe nguẩy bỏ đi. Nhưng thật ra cô cũng không dám về một mình. Vì trời đã khuya, lại không có mang tiền trong người. Không có Huy Nam thì làm sao dám về một mình.
Cho nên khi anh chàng ngừng xe bên cạnh mình, cô cũng không dám làm cao. Và để đỡ quê, cô bèn hứ một tiếng chua ngoa, rồi mới chịu leo lên.
Ngồi một lát, cô bắt đầu chì chiết:
- Mình không biết bạn là đá, là gỗ hay là không khí. Lúc nãy vui muốn chết mà cứ ngồi chết dí một chỗ, không biết nhảy thì học cho biết, tụi mình có đứa nào biết đâu, vậy mà vẫn nhảy đó thôi, có ai cười đâu.
- Nhưng mình không thích.
- Tại sao không thích?
- Chẳng tại sao, chỉ vì không thích thôi.
- Đi nguyên nhóm mà chỉ có mình bạn là khác người, bộ không thấy kỳ sao chứ?
Huy Nam hơi nhún vai:
- Mình không quậy thì không có gì kỳ cả.
- Nhưng lạc lõng.
- Cũng không sao, mình không có cảm giác đó, đâu nhất thiết ai làm gì thì mình phải làm theo, mình là vậy đó.
Phương Hạnh ngắc ngứ không trả lời được. Nhưng tức ứ hơi. Cô muốn nhéo tai anh ta một cái, nhưng không dám. Nếu là Minh Triết thì nó tới số với cô.
Và vì không tìm được lý luận để bắt Huy Nam thua mình, cô bèn quay ra nghĩ cách trả đủa. Phải làm cái gì đó hành anh chàng cho đỡ tức. Thế là cô im lặng trên suốt đường đi để suy nghĩ.
Đến lúc về đến nhà thì cũng đã nghĩ xong. Chờ Huy Nam cất xe rồi, cô bước chậm chậm lên cầu thang, vừa đi vừa ngó nghiêng quan sát.
Giờ này quá khuya, nhà nào cũng tắt đèn. Dãy hành lang tối mờ. Im phăng phắc. Phương Hạnh che miệng cười thầm một mình. Rồi đứng lại, đỏng đảnh:
- Không đi nổi nữa.
Huy Nam có vẻ quan tâm:
- Sao vậy?
- Thì đi không nổi chứ sao, vậy đó.
- Bạn mệt hả?
- Chứ gì nữa, lúc nãy nhảy thì chỉ hơi mệt thôi, nhưng tại vì uống bia nên bị chóng mặt, tại bạn không cản thì bây giờ bạn phải chịu.
- Vậy tôi phải làm thế nào.
Phương Hạnh nghinh nghỉnh mặt:
- Phải cõng tôi.
Huy Nam nhướng mắt kinh ngạc:
- Bạn nói gì.
- Thì cõng tôi lên cầu thang chứ gì mà hỏi.
Thấy anh chàng đứng yên quan sát mình, Phương Hạnh càng đỏng đảnh:
- Nếu không cõng thì tôi sẽ đứng đây luôn.
- Bạn không sợ người ta thấy à?
- Họ ngủ hết rồi, không ai thấy cả.
Huy Nam hỏi với vẻ kiên nhẫn:
- Bạn suy nghĩ kỹ chưa?
- Kỹ chứ sao không, nhất định bạn phải cõng tôi, nếu không tôi đứng đây luôn, tôi không chịu tự đi đâu, mỏi chân lắm.
- Thôi được.
Huy Nam nói và bước tới vịn lan can:
- Bạn lên đi.
Phương Hạnh khoái lắm, cô cười mím một mình. Rồi choàng tay qua cổ anh chàng:
- Không được để tôi té đấy nhé.
- Cứ yên tâm.
- Này, tôi có nặng không?
- Tất nhiên.
Phương Hạnh đấm lên vai anh chàng một cái:
- Hứ, không biết ga lăng với phụ nữ.
Huy Nam không buồn đốp chát với cô. Khi lên hết tầng một rồi, anh chàng buông Phương Hạnh xuống:
- Có cần tôi đưa vào nhà không?
- Khỏi, tha cho bạn đó. Chúc ngủ ngon nha, bai.
Rồi cô bỏ chạy về phía nhà mình. Vừa chạy vừa cười khúc khích một mình.
Chợt nhớ ra, cô bèn vòng trở qua hành lang bên kia. Còn kịp để chận Huy Nam lại, cô nói đành hanh:
- Chuyện này bạn có kể với ai không đấy?
Huy Nam lặng lẽ lắc đầu, mắt vẫn nhìn cô như muốn hỏi “Chuyện gì nữa”. Cái nhìn của anh chàng làm Phương Hạnh thấy mình hơi ác. Nhưng cô vẫn lấn tới:
- Bạn sẽ không kể với tụi Tuyết Loan chứ?
- Không.
- Thế nếu tụi nó đòi, bạn có cõng không?
Huy Nam nhướng mắt như ngạc nhiên. Rồi trầm ngâm:
- Bạn nghĩ là hai cô đó dám đòi chuyện này à?
Phương Hạnh giẫy nẩy:
- Cái gì, vậy ý bạn muốn nói tôi không phải thục nữ chứ gì?
- Câu này là bạn tự ý nói đó nhé.
Phương Hạnh xí một tiếng. Rồi ngoe nguẩy bỏ đi. Nhưng cô không giận câu nói của Huy Nam. Mà chỉ thấy tức cười.
Đến lúc vào nhà thay đồ, mà cô vẫn cười tủm tỉm một mình. Cũng không hiểu tại sao mình lại thích hoạnh hoẹ Huy Nam như vậy. Tối nay chắc anh chàng phải kiểm tra lại xương, xem có bị gãy chỗ nào không.
Hôm sau Phương Hạnh đang ngủ trưa thì Tuyết Loan đến. Mặc kệ cho Phương Hạnh mắt nhắm mắt mở, cô nàng vẫn nhất quyết dựng dậy, tay chân cứ vung vẫy với vẻ bức rứt:
- Hôm qua tao đã xảy ra một chuyện kỳ cục lắm, suốt đêm qua tao không ngủ được. Ôi trời ơi, kinh khủng quá.
Phương Hạnh nằm lim dim mắt:
- Cái gì kinh khủng vậy? Tối qua mày về lúc mấy giờ?
- Thì lúc vũ trường đóng cửa mới về.
- Khuya dữ vậy hả? Có bị ăn chổi lông gà không?
- An chổi lông gà thì nhằm gì, chuyện này còn kinh dị hơn nữa.
Phương Hạnh che miệng ngáp một cái, mắt vẫn lim dim:
- Kinh dị hơn là sao?
Tuyết Loan che kín mặt mà nói như rên rỉ:
- Tụi tao đã hôn nhau rồi, trời ơi, chết mất.
Hai mắt Phương Hạnh chợt mở lớn, láo liêng. Rồi cô ngồi bật dậy:
- Hôn nhau hả?
- Ừ, đúng hơn là ảnh chủ động chứ không phải tao.
Phương Hạnh muốn la làng lên vì ngạc nhiên, cô ngó Tuyết Loan trân trân:
- Sao kỳ vậy, mới quen nhau mấy tháng mà đã hôn rồi, rồi có sao không?
Tuyết Loan khổ sở:
- Làm sao tao biết được, bởi vậy mới lo.
- Trời đất ơi.
- Hạnh này, theo mày thì hôn như vậy có sớm không?
- Sớm chứ sao không.
- Vậy khoảng bao lâu thì mới được.
Phương Hạnh ngồi căng óc suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu:
- Tao không biết, nhưng chắc cũng khoảng một năm.
Tuyết Loan rầu rỉ:
- Không biết tao dễ như vậy rồi ảnh có coi thường không, theo mày thì có không?
- Coi chừng có đó.
Thấy Tuyết Loan ngồi ủ rủ như con gà, cô bèn an ủi:
- Mà chắc không đâu, thích nhau rồi thì có gì mà khi dễ.
- Tao đọc báo thấy người ta nói mấy người mới quen mà đòi hỏi chuyện đó, thì là không thật lòng với mình.
Phương Hạnh cũng chẳng hiểu lắm về chuyện yêu đương, chính cô cũng sợ khi nghe chuyện như vậy. Nhưng vì thấy Tuyết Loan lo lắng quá, nên cô đâm ra mủi lòng. Tính cô vốn không chịu được khi thấy bạn bè khổ sở. Vì vậy cô an ủi quyết liệt:
- Đừng có tin báo chí, nói chung chung thì ai chả nói được, không có chuyện coi thường đâu, mày dễ thương thế này, coi thường sao được.
Và cô nói huyên thuyên một tràng những câu an ủi nhiệt tình. Tuyết Loan ngồi nghe chăm chú.
Rồi, có lẽ sự chân thật của Phương Hạnh làm cô được xoá bớt mặc cảm, cô thấy tin cậy và muốn được chia sẻ hơn, nên cuối cùng khai ra một chuyện còn kinh dị hơn:
- Thật ra chuyện hôn thì đã xảy ra lâu rồi, lúc quen được hai tuần lận.
- Hả?
Phương Hạnh như từ trên trời rơi xuống, ngạc nhiên đến mức khó hiểu. Và khi rơi vào trường hợp như vậy, cô chẳng đủ thông minh để cho những lời nói thông thái, mà chỉ ngồi im.
Nhưng sự im lặng đó lại là đồng cảm, nên Tuyết Loan thu hết can đảm nói cho hết:
- Thật ra chuyện kinh dị không phải hôn, mà là cái khác.
Phương Hạnh nhíu mày, nghe chăm chú:
- Khác gì nữa.
- Thật ra đêm qua tao không có về nhà, tao ngủ ở khách sạn.
Phương Hạnh buột miệng:
- Sao không về nhà? Sợ bị đòn thì đến nhà tao, tới khách sạn làm gì, vừa sợ ma vừa tốn tiền, tao nghe nói thuê phòng ở khách sạn đắt lắm đấy, đắt không?
- Tao không biết, vì Tùng trả tiền.
- Hết chuyện, mình thuê sao để người ta trả tiền, mày thật là, vậy mà không chịu tới nhà tao ngủ.
Tuyết Loan khổ sở:
- Tao gọi điện nói với ở nhà là ngủ ở nhà mày, vì vậy nếu mẹ tao có hỏi thì mày nói dùm nhé.
- Gì kỳ vậy, ngủ ở khách sạn thì cứ nói, sao lại nói dối như vậy.
- Vì chuyện đó xấu hổ quá, mẹ tao mà nghe được thì tao sẽ bị giết mất.
Phương Hạnh phì cười. rồi phán cho một câu:
- Quan trọng hoá vấn đề! Gặp trường hợp như vậy thì phải giải thích chứ, thì cứ bảo là về nhà khuya sợ phiền cả nhà, mà đến nhà bạn bè cũng không tiện, nên phải đến khách sạn, làm gì tới nổi giết, phóng đại!
Tuyết Loan lại che hai tay lên mặt, nói một cách khổ sở:
- Đêm qua tao ở khách sạn với anh Tùng, ở chung phòng suốt đêm, và chuyện cuối cùng đã xảy ra rồi.
Như sợ Phương Hạnh không hiểu, cô nói thêm:
- Tao không còn trong trắng nữa đấy, mày hiểu không? Và điều đáng lo nhất là sợ có thai, ôi trời ơi, chắc tao chết mất.
Phương Hạnh mở to mắt, kinh hãi nhìn Tuyết Loan. Chuyện này thì thật đúng là kinh dị, ngoài sức tưởng tượng của cô. Tưởng như chuyện của ai đó, chứ không phải chính Tuyết Loan. Làm sao mà nó có thể bị một điều quá sức như vậy.
Mãi hồi lâu mà cô vẫn không biết nói gì. Còn Tuyết Loan thì ngồi khóc thút thít như quá sợ hãi.
Lần này thì Phương Hạnh không còn biết gì để an ủi nữa. Vì chính cô cũng sợ nhói cả tim. Làm sao mà Tuyết Loan lại dám ở chung phòng với một người con trai suốt đêm chứ. Có điên không?
Nhưng dù vậy cô vẫn cố tìm những câu an ủi thông thái nhất có thể nghĩ ra. Vì Tuyết Loan đang buồn thế kia, không an ủi cô chịu không nổi.
Mãi đến chiều Tuyết Loan mới về. Sau khi đã dặn Phương Hạnh giữ bí mật tuyệt đối. Tất nhiên là Phương Hạnh trả lời là mình không có điên.
Suốt buổi chiều Phương Hạnh cứ ngồi thừ ra mà suy nghĩ chuyện vừa nghe. Thật là bức bối không sao chịu nổi.
Cô chạy qua nhà tìm Huy Nam. Nhưng chỉ có cô Nhân ở nhà. Chuyện thế này mà không gặp được anh chàng để nói, thì thật là chẳng biết nói với ai.
Thấy vẻ mặt thất vọng của Phương Hạnh, cô Nhân có vẻ quan tâm:
- Có chuyện gì không cháu, sao buồn hiu vậy?
- Cũng có chút chuyện đó cô ạ, nhưng chờ Huy Nam về con nói luôn.
- Hai đứa cãi nhau à?
- Dạ đâu có.
- Hôm qua đi sinh nhật vui không mà về khuya vậy?
- Dạ, vui.
“Không biết anh chàng có kể với cô Nhân chuyện mình bắt cõng không. Nếu kể thì tới số với mình” - Phương Hạnh vừa nhìn nhìn cô Nhân vừa nghĩ thầm. Chắc là không kể đâu. Vì nếu có thì cô Nhân không bình thường vậy rồi.
Nghĩ như vậy Phương Hạnh yên tâm trở về nhà. Nhưng cô cứ đi ra đi vô ngóng Huy Nam. Thật là chết tiệt, hôm nay hình như hắn cố ý về trễ hay sao ấy.
Mãi đến gần tối Huy Nam mới về. Phương Hạnh thấy anh chàng cất xe dưới sân. Thế là cô hối hả chạy ra chận ở cầu thang, nhăn nhó:
- Sao hôm nay bạn về trễ vậy?
- Mọi ngày mình vẫn về giờ này đó chứ. Tìm mình à?
- Chứ gì nữa, mình có chuyện phải hỏi, lên đây.
Vừa nói cô vừa kéo tay Huy Nam đi thật nhanh. Anh chàng bèn giữ cô lại:
- Có chuyện gì vậy?
- Mình muốn hỏi một chuyện, mình chờ bạn từ chiều giờ, trời ơi, sốt ruột muốn chết luôn. Lên sân thượng đi.
Huy Nam gỡ tay cô ra, từ tốn:
- Con gái gì cứ nắm tay con trai mà kéo, không thấy kỳ hả?
Phương Hạnh nguýt một cái. Rồi nhăn mặt:
- Đã bảo có chuyện quan trọng lắm mà, đi nhanh đi.
Rồi cô đi ào ào lên cầu thang. Huy Nam lững thững đi theo. Anh chàng đặt chiếc túi xuống thềm. Hỏi chậm rãi:
- Chuyện gì vậy?
- Này, bạn sắp làm bác sĩ thì chắc biết chuyện này, ví dụ hai người yêu nhau mà đã đi đến chuyện đó một lần, thì có bị có thai không?
Huy Nam hiểu ngay, anh chàng quay phắt lại nhìn cô. Anh mắt đầy sửng sốt. Nhưng điều đó chỉ loé lên trong một thoáng. Rồi mặt cau lại, đầy vẻ căng thẳng. Giọng anh chàng gần như quát:
- Bạn đã trải qua chuyện đó rồi à? Phải không?
Thái độ dữ dội bất chợt đó làm Phương Hạnh hết hồn, cô lắc đầu tới tấp:
- Không phải tôi, tôi không biết chuyện đó, bạn làm gì dữ vậy?
Nét mặt Huy Nam dãn ra, trở lại vẻ trầm ngâm như bình thường:
- Vậy thì tốt, nhưng sao lại hỏi vậy?
- Tất nhiên là cần hỏi, vì người đó là bạn tôi mà.
Huy Nam có vẻ không tò mò muốn biết, cũng không quan tâm người bạn đó là ai. Anh chàng lắc đầu như phê phán:
- Chuyện của người khác, tìm hiểu làm gì. Tốt nhất là từ đây về sau đừng biết mấy cái đó, cũng đừng chọn tôi mà hỏi.
Phương Hạnh nóng ruột nhăn mặt:
- Trời ơi, làm sao mà tôi không tìm hiểu được chứ, đó là bạn tôi mà. Nhưng như thế thì có thai không, nó đang sợ muốn chết, nó đến hỏi tôi mà, tôi phải trả lời chứ.
- Vậy bạn tự mà trả lời đi, bạn hiểu biết thế nào mới dám hứa với người ta chứ.
- Trời ơi, làm sao mà tôi biết được, làm ơn cho tôi biết đi, có không?
Huy Nam nghiêm mặt:
- Cái đó không thể khẳng định được, chỉ mới một lần thì có thể có, hoặc có thể không. Nhưng nếu muốn bình yên thì đừng lặp lại nhiều lần quá, thiệt thòi chỉ thuộc về con gái thôi.
Phương Hạnh chăm chú nghe, như nuốt từng chữ. Hai mắt cô dán chặt vào khuôn mặt Huy Nam. Đến nổi anh chàng cảnh cáo:
- Đừng có nhìn tôi như vậy, con gái sao không biết giữ ý gì hết vậy.
- Thế nghĩa là không chắc chắn gì cả à? Một lần thì không sao à? Bạn nói chắc chứ.
Huy Nam lặp lại:
- Tôi không khẳng định điều gì hết, nói như vậy mà chưa hiểu sao?
Phương Hạnh ngồi im, cắm cúi suy nghĩ. Cuối cùng cô tự kết luận:
- Một lần thì không sao, đừng có để nhiều lần, hiểu rồi, không có gì phải sợ cả. Tôi sẽ nói như vậy.
Rồi cô đứng lên, bỏ đi. Quên mất Huy Nam bên cạnh. Anh chàng bèn gọi lại:
- Đi đâu vậy?
- Gọi điện cho nó.
- Gấp dữ vậy à?
- Ừ, gấp lắm.
- Bạn ngồi lại đây, đến lượt tôi cần hỏi này.
Phương Hạnh miễn cưỡng trở lại chỗ ngồi, nhăn nhó:
- Hỏi gì hỏi nhanh đi.
Huy Nam vẫn chậm rãi:
- Bạn xem tôi là gì vậy?
Phương Hạnh ngơ ngác:
- Gì là gì?
- Những chuyện như vậy, không còn ai để hỏi sao? Mẹ bạn và mẹ tôi cũng ở gần bên bạn mà. Tại sao lại chọn tôi?
Phương Hạnh ú ớ ngồi im. Như ngã ngửa ra. Không biết nói thế nào.
Huy Nam nói tiếp:
- Tại sao không hỏi những người phụ nữ? Chiều nay có mẹ tôi và mẹ bạn ở nhà mà. Tại sao phải chờ tôi suốt buổi chiều chỉ để hỏi như vậy?
Phương Hạnh liếm môi:
- Tôi…
- Bạn xem tôi là con nít, thằng ngốc, hay cùng là con gái như bạn, đến nổi không hề thấy ngượng với tôi?
- Tôi…
Cô im bặt, thở hắt ra, không biết trả lời thế nào.
Huy Nam nói tiếp:
- Chắc chắn không phải vì tôi sắp làm bác sĩ, bạn thừa biết những chuyện như vậy mẹ bạn có thể trả lời, tại sao lại chỉ hỏi tôi?
Phương Hạnh ngắc ngứ không biết nói sao, rồi cô chợt cáu lên:
- Hỏi bạn có một câu thôi, làm gì tra gạn dữ vậy, không thích thì thôi, mai mốt tôi sẽ không hỏi gì nữa hết. Hứ, ích kỷ.
Rồi cô nguẩy người qua hướng khác. Huy Nam vẫn điềm nhiên:
- Bạn có bao giờ tự hỏi trong mắt bạn, tôi là gì không?
- Nghĩ chuyện đó làm gì kia chứ, bạn bè với nhau còn hỏi hiếc gì nữa.
- Không, hôm nay tôi buộc bạn phải trả lời.
- Mệt bạn quá.
- Có phải bạn không hề coi tôi là người đàn ông, đúng hơn tôi chỉ là đứa con nít trong mắt bạn, cho nên chẳng cần giữ ý với tôi, chẳng hề xấu hổ trước mặt tôi, và có thể hỏi tôi những chuyện mà chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đủ để đỏ mặt.
Phương Hạnh ngồi im nghĩ nghĩ. Bây giờ Huy Nam nói ra cô mới để ý. Cũng không hiểu tại sao cô hoàn toàn không thấy xấu hổ trước mặt hắn. Hình như cô không hề coi hắn là con trai. Mà thậm chí những chuyện không muốn nói với bạn gái, cô lại nói với hắn hết sức tự nhiên. Kỳ thật.
Bất giác cô phá lên cười:
- Hôm nay bạn khó chịu thật đó, lạ ghê.
Huy Nam hơi gằn giọng:
- Trả lời đi, tôi là gì trong mắt bạn vậy?
Phương Hạnh nói tưng tửng:
- Biết lúc mới gặp bạn tôi nghĩ gì không? Hí hí, bạn đúng là một cậu bé, tôi khoái ngắt mũi hoặc nhéo tai bạn, vui thật đó.
Mặt Huy Nam chợt đỏ bừng lên. Anh chàng đứng phắt dậy, giọng nghiêm khắc:
- Đừng có xúc phạm như vậy, xin lỗi tôi ngay.
Phương Hạnh ngơ ngác nhìn Huy Nam. Lần đầu tiên cô thấy anh chàng bị xúc phạm như vậy. Nhưng vốn quen coi Huy Nam là con nít, cô chẳng hề nao núng, mà lại cười khúc khích. Rồi le lưỡi nháy lại:
- Xin lỗi tôi ngay, hí hí, dữ dễ sợ.
Huy Nam lạnh lùng:
- Nếu bạn còn ý nghĩ đó với tôi, thì đừng bao giờ tìm tôi nữa.
Rồi anh chàng bỏ đi xuống. Phương Hạnh vội chạy theo:
- Ê, giận thật hả?
Huy Nam không trả lời. Vẫn tiếp tục đi nhanh xuống cầu thang. Phương Hạnh vẫn đi theo, hỏi đùa đùa:
- Giận thật đó hả?
Hỏi đến mấy lần mà vẫn không nghe trả lời, cô bèn đứng lại, hứ một tiếng:
- Giận thì giận luôn đi nghe, không chơi thì thôi, xí.
Cách nói như con nít đó hình như không làm Huy Nam quan tâm nhiều hơn. Anh chàng lầm lì đi xuống nhà. Tản lờ như không nghe tiếng dậm chân bình bịch của Phương Hạnh ở đầu cầu thang.
Phương Hạnh ngồi phịch xuống bậc thang, cáu kỉnh ngó theo cái dáng trầm tĩnh đáng ghét kia. Thật là đáng ghét. Lần đầu tiên cô thấy Huy Nam khó ưa như vậy. Chuyện có chút xíu cũng giận. Dám giận cô à? Đã vậy thì xù luôn, nghỉ chơi luôn.
Phương Hạnh bực ghê lắm. Cô xuống nhà với tâm trạng khó chịu thật kỳ cục. Nhớ ra chuyện Tuyết Loan, cô vội gọi điện cho con nhỏ ngay. Vừa nghe tiếng alô, cô lập tức truyền đạt y chang ý của Huy Nam lúc nãy:
- Nếu xảy ra một lần thì có khả năng không có thai, hoặc cũng có thể có, không khẳng định được. Nhưng đừng để chuyện đó xảy ra nhiều lần, nhớ chưa?
Không nghe Tuyết Loan trả lời, cô la lên:
- Nhớ chưa?
- Cháu nói cái gì có thai? Cháu là ai vậy? Có phải Phương Hạnh không?
Đó là giọng của mẹ Tuyết Loan. Trời ơi! Kinh khủng quá! Phương Hạnh đứng há miệng tròn xoe, chết dí không nói được. Cô nghe giọng mẹ Tuyết Loan vang lên với vẻ sốt ruột:
- Có phải Hạnh không? Cháu vừa nói gì vậy? Nhắc lại bác nghe xem.
Phương Hạnh như tỉnh ra. Cô rón rén đặt máy xuống. Rồi chạy vào phòng chui vào một góc như trốn, như thể có mẹ Tuyết Loan ở đó.
Càng nghĩ càng thấy run cả người. Tuyết Loan đã dặn giấu tất cả mọi người, vậy mà nhè mẹ nó mà khai ra. Sao điên vậy hả trời.
Tại Huy Nam tất cả. Chuyện này chưa xong thì đã tới chuyện kia. Làm cô rối ren lên. Tâm hơ tâm hớt. Nếu lúc nãy chịu khó hỏi kỹ lại xem phải Tuyết Loan không rồi nói, thì đâu có chuyện gì xảy ra.
Phương Hạnh bồn chồn đứng dậy. Theo quán tính, cô đi ào qua nhà Huy Nam. Nhưng giữa đường lại nhớ anh chàng đang giận mình, thế là cô đứng khựng lại. Rồi quay về nhà.
Nhưng về nhà thì lại bị chuyện Tuyết Loan làm rối tung. Thế là cô chép miệng cho qua chuyện giận hờn. Và lại thất thểu đi qua nhà anh chàng.
Rất may là cô Nhân không có nhà. Huy Nam đang từ phòng tắm bước ra. Tóc còn ướt sủng. Trên tay là chiếc khăn lau chưa kịp phơi. Nhưng Phương Hạnh không để ý điều đó, cô kéo tay anh chàng ra một góc, nhăn nhó khổ sở:
- Bạn biết không, tôi đã hại Tuyết Loan rồi. Nó bảo tôi giấu tất cả mọi người. Vậy mà tôi lại nói với mẹ nó. Lúc nãy gọi điện tôi không biết đó là mẹ nó, nên nói hết những gì bạn dặn, làm sao bây giờ đây?
Cách nói chuyện không đầu không đuôi như vậy mà Huy Nam vẫn hiểu. Anh chàng yên lặng nhìn cô khá lâu. Rồi hỏi từ tốn:
- Mẹ Tuyết Loan phản ứng thế nào?
- Bác ấy hỏi tôi nói gì? Nhưng tôi im lặng cúp máy luôn, bác ấy còn hỏi có phải là tôi không, tôi cũng thông minh lắm, không nói gì cả.
- Vậy bây giờ bạn muốn tôi phải làm gì?
- Tôi lo lắm, không chừng bây giờ mẹ Tuyết Loan đang lôi nó ra hỏi, chu cha, rồi không chừng la hét ầm lên, rồi đánh nó, hàng xóm biết hết. Nghĩ tới đó tôi run cả người.
- Rồi sao nữa?
- Tôi không muốn tôi là nguyên nhân gây ra tai hoạ cho Tuyết Loan, nó đã bảo tôi giữ bí mật, thế mà hàng xóm biết hết, tôi thì bất quá bị nó giận, nhưng nó phải chịu xấu hổ, tôi không muốn hại nó đâu.
Nói đến đó cô mủi lòng khóc sụt sịt. Huy Nam nhìn cô, rồi chợt cười nhếch môi:
- Tuyết Loan bảo giữ bí mật, vậy mà tôi lại biết chuyện đó, bạn có cách giữ bí mật hay thật.
Phương Hạnh lập tức nín khóc. Thảng thốt ngó Huy Nam. Ngắc ngứ không biết nói sao. Rồi cô dặn tới tấp:
- Nếu bạn lỡ biết rồi thì đừng nói với ai nghe, tôi xin bạn đó. Đừng để nhiều người biết, mất danh dự nó, con gái quan trọng danh dự lắm bạn ạ.
- Tôi không phải là người nhiều chuyện, thậm chí cũng không muốn Tuyết Loan biết là tôi nghe chuyện cô ấy.
- Mà bạn cũng đừng coi thường Tuyết Loan nhé. Tất cả là tại tình yêu đấy, không phải nó dễ dãi đâu, mà là do yêu thôi.
Huy Nam chợt nhìn cô gườm gườm:
- Bạn biết gì về tình yêu mà giải thích, đừng có tỏ ra hiểu biết với tôi, không chừng tôi ghét bạn thêm đó.
Phương Hạnh ngớ ra. Rồi liếm môi lúng túng:
- Tôi làm gì mà bạn ghét chứ.
Huy Nam không trả lời, mà nói qua chuyện khác:
- Bạn đã học năm thứ ba rồi, đừng quên điều đó chứ.
- Chuyện tôi học năm mấy thì liên quan gì đến chuyện này, vớ vẩn.
- Tôi muốn nói bạn đã lớn rồi, hãy tập chín chắn một chút đi, không phải chỉ trong cách nói chuyện, mà cả hành động nữa.
Phương Hạnh chưa kịp nói thì Huy Nam đã nói tiếp:
- Nếu lúc nãy bạn hỏi cẩn thận, thì đã không phải lo lắng như vậy, mà tôi nghĩ giọng nói của Tuyết Loan và bác ấy khác nhau xa lắm, chắc chỉ có bạn là không nhận ra thôi.
Phương Hạnh thở dài:
- Tôi cũng không biết sao lúc nãy mình láu táu như vậy.
- Đó là chuyện thường xuyên của bạn, chứ không phải chỉ có lúc nãy. Nếu chỉ xảy ra một lần thì tôi không nói.
Nhưng Phương Hạnh không để ý chuyện đó nữa, cô phẩy tay:
- Vậy bây giờ phải làm sao đây? Hay là tôi gọi điện lại, nói với bác ấy là tôi đùa với Tuyết Loan, đùa thôi, nói như vậy được không?
- Bạn nghĩ một người lớn như bác ấy tin được cách giải thích ngô nghê đó à?
- Vậy thì làm sao bây giờ?
- Tại sao phải giấu bác ấy chuyện không hay như vậy? Bác ấy là mẹ mà, mẹ là người mà con gái có thể nói tất cả mọi chuyện, bạn không hiểu được điều đó sao?
Phương Hạnh cãi lại ngay:
- Nhưng Tuyết Loan nó bảo giấu mà.
Huy Nam cười nửa miệng:
- Thế nếu Tuyết Loan tự tử, bạn cũng giấu mẹ cô ta chắc.
- Nhưng chẳng lẽ để bác ấy biết, nó sẽ bị đòn chết mất.
Huy Nam thản nhiên;
- Có những chuyện cũng cần ăn đòn lắm, nhất là chuyện như vậy, nếu là người bạn tốt thì hãy nói với bác ấy, để bác dạy Tuyết Loan, đừng có bao che một cách ngốc thế.
- Ui, không được đâu, nó dặn đi dặn lại là phải bí mật, ngay cả Thanh Giang nó còn không nói kia mà.
- Bạn giữ bí mật với mẹ cô ta, trong khi lại nói với tôi, vậy giữa tôi và bà mẹ đó, ai cần biết hơn? Bạn giải quyết vấn đề chín chắn quá đấy.
Phương Hạnh hơi quê. Cô ngồi im suy nghĩ, thật ra thì cách giải quyết của Huy Nam có vẻ đường hoàng hơn. Nhưng mà…
Cô kêu lên:
- Làm như vậy có vẻ phản bạn quá.
- Bao che để cô ta tiếp tục làm bậy mới là phản, bạn chịu khó nhìn xa chút đi Hạnh.
Phương Hạnh lại suy nghĩ thêm lát nữa, rồi thở dài:
- Chắc tôi phải làm như bạn thôi, tôi sẽ gọi điện nói, nhưng sẽ dặn bác ấy là đừng nói với Tuyết Loan là tôi nói.
Huy Nam điềm nhiên:
- Bác ấy là người lớn, sẽ biết phải làm thế nào, bạn không cần dặn gì cả, chỉ những người như bạn mới cần phải dặn thôi. Tôi không hiểu tại sao Tuyết Loan lại chọn bạn là người để gởi bí mật. Cả cô ta cũng hời hợt luôn.
Phương Hạnh xù lông lên:
- Gì, bạn nói gì? Có phải muốn nói tôi là con nhỏ nông cạn không?
- Nếu đã biết tự nhận xét thì tôi chẳng cần phải nói.
Phương Hạnh tự ái đứng dậy:
- Tôi về.
Huy Nam chận lại:
- Khoan, chuyện Tuyết Loan xong rồi, bây giờ nói chuyện tôi với bạn đi.
- Chuyện gì chứ, không thèm nói.
Huy Nam vẫn tiếp tục:
- Tôi không thích cái cách lấp lững đó đâu, tôi với bạn vừa bất đồng nhau mà. Đã chưa giải quyết sáng tỏ thì đừng phớt lờ cho qua, với tôi thì không như vậy đâu.
- Hứ, con trai gì nhỏ mọn, mỗi chút mỗi giận, vậy bạn muốn gì?
- Tôi nói rồi, tôi không bao giờ muốn nghe bạn nói về tôi như vậy? Tôi là một thằng bé mà bạn chỉ thích cú đầu thôi à? Giá trị của tôi chỉ được như vậy thôi sao?
- Đùa mà.
- Cũng không được đùa như vậy, bạn đã xúc phạm tôi với cách đùa đó, nếu không cảm thấy có lỗi với tôi, thì từ đây về sau đừng tìm tôi nữa.
- Có nghĩa là tôi phải xin lỗi ấy hả?
- Tôi muốn bạn thật lòng nhận ra lỗi của bạn.
Phương Hạnh cong môi lên, chua ngoa:
- Tính tôi khó ưa lắm, bạn bè đùa nhau thì không việc gì tôi phải xin lỗi cả, nếu mỗi cái mỗi giận thì chắc một tháng giận ba mươi ngày quá, nếu thoải mái với nhau thì chơi, không thì thôi, tôi không cần.
Huy Nam điềm đạm chỉ ra cửa;
- Được, vậy thì bạn về đi.
Phương Hạnh thoáng sửng người. Rồi tự ái nổi lên đùng đùng, cô bỏ đi một mạch ra hành lang. Vẻ mặt hầm hầm cáu kỉnh.
Hắn không cần dặn thì cô cũng chẳng đời nào mà đi tìm hắn. Con trai gì khó khăn như ông cụ. Tính tình nhỏ nhen, bụng hẹp như con tép. Không chơi thì thôi, bộ hắn tưởng cả khu chung cư này cô không tìm được người bạn nào sao? Đồ hợm hỉnh.
Phương Hạnh cảm thấy bực mình không chịu được. Tâm trí buồn bực đến nổi không bị chuyện Tuyết Loan chi phối nữa.
Thỉnh thoảng trong nhóm ba người cũng hay có chuyện giận hờn. Nhưng cảm giác đó không bực như với Huy Nam. Vì cô quen thấy anh chàng hiền lành, thiếu cá tính. Gì cũng chìu ý cô. Bây giờ anh chàng giở chứng khó khăn, cô thấy bực không chịu được.
Sáng hôm sau, lúc đi học thì gặp Huy Nam ở cầu thang. Vừa thấy anh chàng là cô lập tức ngó thẳng phía trước. Và đường hoàng đi nhanh xuống trước. Nếu mà anh ta có gọi lại hoặc đuổi theo thì cũng đừng hòng cô trả lời.
Nhưng Huy Nam chẳng gọi, cũng chẳng đuổi theo. Anh tao cứ lững thững đi một cách bình thường.
Khi gặp nhau dưới sân, Phương Hạnh phớt lờ lấy xe. Định ra trước. Nhưng chiếc xe chết tiệc cứ bị vướng mấy chiếc kế bên, không cách nào dắt ra được. Cô còn đang loay hoay đẩy xe kia qua, thì Huy Nam đã bước tới, im lặng dắt ra giúp cô. Anh tao trao xe mà chẳng mở miệng nói một câu. Sau đó đi lên phía trước, dắt xe ra cổng trước cả Phương Hạnh. Làm cô mất hứng.
Vô lớp, người đầu tiên cô gặp là Thanh Giang. Cô nàng đang ngồi gặm bánh mì. Thấy bánh, Phương Hạnh mới nhớ là sáng nay mình chưa ăn gì. Cô bèn rủ Thanh Giang xuống căng tin mua gói xôi. Sau đó tìm một băng đá nói chuyện.
Vừa ngồi xuống là cô trút ngay:
- Tao với công tử giận nhau rồi, hôm qua hắn đuổi tao về, mày có tưởng tượng nổi hắn bất lịch sự vậy không?
Thanh Giang có vẻ ngạc nhiên:
- Công tử mà làm chuyện đó à? Không đời nào.
Phương Hạnh tức tối:
- Mày không tin hả? Chẳng lẽ tao dựng chuyện, mà mày có nghĩ là tao dựng chuyện không?
- Ừ, cái đó tao không nghĩ, nhưng công tử mà cư xử kỳ cục vậy thì cũng khó tin.
- Bởi vậy tao mới nói.
Rồi cô kể tỉ mỉ chuyện Huy Nam nói. Tất nhiên là giấu biến những gì liên quan đến Tuyết Loan. Càng kể cô càng khám phá cái tính đáng ghét của hắn. Và kết luận một cách hùng hồn:
- Con trai gì bụng dạ nhỏ nhen, mỗi cái mỗi giận như con gái, bởi vậy bị gọi công tử cũng vừa, không phải, gọi tiểu thư mới đúng.
Thanh Giang ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi, rồi nói từ từ:
- Tao thấy anh chàng giận cũng đúng, mày đùa như vậy xúc phạm thật đó.
Phương Hạnh giẫy nẩy:
- Cái gì xúc phạm, bạn bè đùa với nhau một chút mà cũng cho là xúc phạm sao?
- Có nhiều cách để đùa, nhưng nói như vậy là chạm tự ái của người ta, mày nói vậy là không coi anh chàng ra gì cả.
- Ai bảo nghĩ cho xa, hứ.
- Mày cứ nói công tử khù khờ, nhưng tao không thấy vậy, anh chàng sâu sắc lắm đấy.
- Mệt mày quá. Phải rồi, bà cụ mà, không hiểu ông cụ sao được, tao chẳng thấy hắn sâu sắc gì cả, hắn hiền thật, nhưng khờ như con nít, mủ mỉ như con gái, khờ thì chịu khờ đi, bày đặt bắt bẻ.
Thanh Giang bắt đầu phân tích:
- Gì đi nữa thì anh ta cũng lớn tuổi hơn mình, tại gọi theo mày nên tao gọi bằng bạn, chứ đúng ra phải là anh mới đúng, anh chàng lớn hơn mình một tuổi chứ bộ.
Phương Hạnh hếch mặt:
- Con trai mà bằng con gái thì đương nhiên phải khờ hơn rồi, lớn hơn có một tuổi thì nhằm gì.
- Không cãi với mày nữa, nhưng gì thì gì, người ta là con trai, ai cũng có tự ái, con trai mà bị con gái coi như con nít thì càng tự ái hơn. Đã không biết giấu còn nói ra, vừa phải thôi.
- Hứ.
- Mà nói sau lưng còn tương đối chấp nhận, đàng này cứ tuôn thẳng vào mặt người ta, có ngốc mới không giận.
Phương Hạnh bướng bỉnh:
- Tao nói đùa chứ bộ.
- Nhưng người ta không thích đùa kiểu đó thì sao, mà tao chắc mày chỉ lập luận vậy thôi, chứ trong đó có sự thật đó.
- Thật gì?
- Mày lúc nào cũng hoạnh họe đòi hỏi Huy Nam, cái gì cũng dựa vào người ta, vậy mà đồng thời lại chẳng coi người ta ra gì, Huy Nam cảm nhận được suy nghĩ đó, nên khi mày nói ra là anh chàng bị xúc phạm, hiểu chưa?
- Hứ.
Thanh Giang nhăn mặt:
- Mày lạ thật, có lúc sao quá nhạy cảm, quá tế nhị với bạn bè, nhưng cũng có lúc vô tâm đến mức ác độc. Bây giờ mày có nghĩ Huy Nam đang buồn mày không?
Phương Hạnh nhún vai:
- Hắn mà buồn, hắn không thèm nhìn đến mặt tao, hứ, dám đuổi tao nữa chứ, quá đáng lắm, kỳ này cắt đứt luôn.
- Nầy, đừng có quá đáng chứ.
Phương Hạnh chưa kịp trả lời thì Tuyết Loan đã đi tới. Cười cười:
- Hai người ở đây mà tui kiếm muốn chết.
Thấy Tuyết Loan, Phương Hạnh cụp mắt ngó xuống đất. Trong bụng bắt đầu hồi hộp lên. Không biết Tuyết Loan biết gì chưa, nếu biết, chắc nó sẽ hét ầm lên rằng cô là con nhỏ phản bạn.
Cô quay lại, rụt rè:
- Hôm qua nay mày có chuyện gì không Loan.
Đúng là có tật giật mình, Tuyết Loan vội bấm tay Phương Hạnh như ra hiệu, rồi hắng giọng:
- Đâu có chuyện gì đâu.
“Vậy là bác ấy không mắng Tuyết Loan, thật thoát nạn rồi” - Phương Hạnh nghĩ thầm một cách nhẹ nhõm. Và thấy mình đỡ tội lỗi hơn một chút. Mẹ Tuyết Loan đúng là người lớn, biết cách giữ bí mật dễ sợ.
Thanh Giang chợt nói như thông báo:
- Cuối tuần này sinh nhật nhỏ Huyền đấy, nó mới đưa thiệp lúc nãy, thiệp của tụi mày tao giữ kìa.
Tuyết Loan lắc đầu:
- Chắc tao không đi được đâu.
- Sao vậy?
- Tối qua mẹ tao cứ tra tao chuyện hôm sinh nhật mày, rồi cấm tao đi quá tám giờ, chơi có chút xíu thì chơi làm gì.
Tim Phương Hạnh lại bắt đầu hồi hộp, cô nhìn Tuyết Loan chăm chăm:
- Rồi có nói gì nữa không?
- Nhiều lắm, cấm tao đi chơi buổi tối với Tùng, và một lô lốc chuyện phải giữ gìn, tao nghe mà rối tung lên.
Vậy có nghĩa là bác ấy mắng Tuyết Loan, nhưng không nói là mình nói. Con nhỏ có bà mẹ tuyệt thật, tế nhị gì đâu ấy.
Phương Hạnh thầm thở nhẹ một mình. Như thoát án tử hình. Nhưng rồi liền đó lại thấy lo. Rủi mẹ Tuyết Loan nói hớ mà để nó biết thì coi như tình bạn vĩ đại và cảm động của cô với nó sẽ tan tành.
Một Thời Vụng Dại Một Thời Vụng Dại - Hoàng Thu Dung Một Thời Vụng Dại