Số lần đọc/download: 771 / 3
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Ánh Trăng
K
hu đất rộng, trống trơn, không một bóng người. Con đường dài mờ sáng, lẫn với ánh trăng. Người đàn ông đứng dựa vào thành tường, tay buông thõng. Mặt trăng vàng đậm giữa nền trời xanh lơ; và mây quang. Gió thổi nhẹ, lấp lánh trong vài lùm cây, lao xao, vắng ngắt. Đám người đứng rải rác, bên trong hành lang đã tối đen, im phắc. Người đàn ông đưa mắt nhìn theo con đường đất âm thầm, nằm phơi mình dưới thứ ánh sáng mông lung, những tàn ô thẫm đen, cách biệt. Trong thoáng chốc, không một vang động nào, không một nhánh cây rơi, cùng bầu trời chan hòa, rười rượi.
Đám người chuyển động rời rạc, và ở cuối những bực thềm loáng thoáng những tia chiếu óng ánh, ngoằn ngoèo, mở ra cùng khoảng không bát ngát những đường nét lờ mờ, tản mạn. Người đàn ông chậm rãi quay mình, lui về sau, những khuôn mặt ẩn hiện, mờ tối, từ từ cùng nhìn lại một phía. Trăng trong vắt, bao la, mùi hương dâng ngan ngát, nhẹ tẫng lẫn với hơi may loãng tan mãi tận chân trời.
Gió rộng thênh, đột ngột, từng thoáng qua, muốn vỡ ra trên dải xanh tắp, mơ hồ.
o O o
Cô gái ngồi lặng thinh trên băng ghế, ngó mông lung lên không trung. Ga là một tòa nhà cổ, có bậc thềm hơi cao, hoang phế giữa một đồng trắng quạnh quẽ. Ở rất xa là một khu rừng thâm u và một thị trấn nhỏ, bao phủ bởi một màu sáng trắng, lửng lơ, trong sương rơi. Đám người từng lúc một, bồn chồn giữa đống hành lý ngổn ngang.
Đám người rải thành những đốm đen xê dịch, nhẹ và đều, xôn xao trong lòng nhà. Bên ngoài, bỗng có tiếng hút sâu của vài cánh chim kêu sương. Cùng một lúc, là những âm vang reo vui của một hồi còi tàu. Cơn huyên náo nổi lên, kéo theo dần dần những hình dạng mờ mờ, nối đuôi nhau ra mãi tận thềm ngoài. Một số những khuôn mặt lần lượt tắm đẫm ánh trăng. Rồi bất chợt tất cả đều ngưng lại đột nhiên tựa như cùng bị dội bởi một sức vô hình, những âm thanh lắng xuống và tiêu đi một cách kỳ lạ.
Cô gái duỗi chân, một phần phơi ra ngoài ánh sáng, nhìn không ngớt một màu trắng non, hôn phớt trên nền vải đen nhẫy. Chừng một lát sao mới có tiếng lao xao, âm âm, hỗn độn. Đám người tỉnh hẳn như vừa trải qua một giây khắc huyền bí, xa xôi. Rừng xám tro, chập chờn trong lớp bụi nhuyễn. Con đường càng lúc càng tóp lại, muốn quẫy mình giữa một giòng sông tinh quái.
Đám người di chuyển về chỗ cũ, nhịp nhàng và chậm rãi. Những bước chân ngắn, không trông rõ được khoảng cách, dù rất nhỏ, giống như những vết đen trôi loăng quăng trên một bề mặt lỏng. Tới khi không còn một chuyển động nào thì tất cả cơ hồ đã nhập vào lòng một khoảng không vô hạn.
Cô gái dùng dằng nữa muốn đứng dậy, nữa muốn ngồi nguyên. Mái nhà hắt bóng xuống, chiếm quá nữa hành lang, phân biệt rõ rệt giữa tranh tối và tranh sáng. Không ai lộ một cử chỉ nhỏ. Bầu trời trong, xanh thêm. Gió nhẹ đẩy, lùa lăn tăn trên sóng tóc. Quang cảnh phản phất cái nét ngộ nghĩnh của một bức cổ phong.
Người đàn ông giật mình, ngơ ngác, bị chìm hụt trước tảng im lặng vô biên. Trong cơn thất thần hồi một, khuôn mặt co rúm, kinh tâm. Đám đông rút dần vào từng góc tối. Cô gái thẫn thờ, ngó thoáng vài chiếc lá rơi, lác đác trên bậc thềm. Trong nhà, bóng đen càng lúc càng dầy, và là đà dưới mặt đáy, những hơi thở kéo dài nặng nhọc. Trần nhà rộng và cao, chứa đựng một vũ trụ cũng vô cùng không kém. Khung cảnh lệch lạc, thản nhiên.
Rồi từ trên không trung, bất thình lình trút xuống một khối âm thanh xoáy buốt, chói tai, khoan sâu dưới lòng đất. Đám người rùng mình, nhớn nhác. Những tiếng sôi cuồn cuộn, tưởng như muốn lộn nhào mọi người ra ngoài. Người đàn ông lảo đảo, đứng không vững, hai bàn tay dán lên mặt tường. Cô gái ngã nhoài trên ghế, hai ống chân buông thỏng, phất phơ, lay nhẹ.
Đám người hết hồn vía, không nhúc nhích nổi, đâu đó, tiếng ồn ào, rên siết âm ỉ. Biến cố xảy ra rất nhanh, nhưng mọi người vẫn còn chết cứng trong cùng một dáng điệu. Chỉ thấy những thanh vang dần dà lắng đọng trên những đốm đen đang trong cơn thiêm thiếp. Người đàn ông thở mệt nhọc, nhìn phớt nghiêng, xuôi theo bậc thềm có những đường kẻ sáng và sắc. Đôi mắt mờ nhạt giữa hai hốc tối. Đến một lúc khá lâu sau, đám người mới cựa mình được, ngọ nguậy không ngớt và thốt lên những tiếng như ve kêu.
Người đàn ông có mái tóc tua tủa, dài đến ngang vai, chiếc áo ngắn để lộ hai cánh tay gầy, lòng thòng. Cô gái nằm im lìm để hở những khoảng da trắng nõn. Bầu trời rút cao, mông lung. Những đốm đen dồn gần lại thành một dợn sóng, đẩy ra ngoài hành lang. Những khuôn mặt giống nhau, nhấp nhô, chen lấn; những nếp nhăn co dãn rất đều theo một nhịp trầm bổng của những âm ba đôi khi bất ưng ngưng lại, đôi khi bất ưng ào ào tuôn chảy. Đến khi người cuối cùng đứng hẳn ra ngoài hành lang thì tất cả đều im phắc, không một cử động riêng rẽ, từ từ cùng quay về phía người đàn ông và giữ nguyên như thế.
o O o
Người đàn ông đi lần đến bên cô gái. Những cái đầu chuyển động rất chậm, chăm chú theo những bước chân không đều, khó nhọc, hai bắp đùi luân phiên được rút lên rồi rơi xuống như hai mối dây treo bị cắt dứt hoặc như những vật mất thăng bằng bị hụt hẫng trong chân không. Đám người không một biểu lộ nhỏ, ngoài cái nhìn ở cùng một hướng.
Người đàn ông vấp té khi bước được một đoạn ngắn. Đôi chân duỗi thẳng, run lên như kẻ đã nhập vào một cơn đồng thiếp. Đám đông cùng ồ lên từng chập một. Người đàn ông cố gượng dậy và với những bước cứng, gẫy, khập khễnh cho tới khi đứng gọn gàng cạnh cô gái, thì những khuôn mặt, những đôi mắt ẩn náu đầy sinh động đều dính chặt trên mái tóc, đôi vú, hai hàng đùi gập, thản nhiên giữa cái không khí dịu dàng tỏa ra bao trùm lấy cô gái. Tất cả bất động thật lâu. Ngoài trời, vài cơn gió thoang thoảng, lùa từng mảnh sương mong manh, mát rượi.
Lúc cô gái tỉnh dậy đột ngột thì đám đông cũng thình lình, với một động tác đúng lúc, cùng rút vào phía trong, thu lại từng đốm và rải ra khắp nhà. Cô gái ngồi im, không một xúc cảm tưởng đâu những biến động, cơn bất tỉnh vừa rồi như cụm mây thoảng qua, đang trôi nhanh trên nền cao thăm thẳm.
Người đàn ông thoắt chốc chìm trong một trạng thái lạ lùng, đôi mắt đục ẩm, trông lơ đãng ngoài bãi sương quạnh. Bỗng nhiên có tiếng nói thốt ra như từ đâu đâu. Người đàn ông ngó dáo dác, cô gái mấp máy môi:
“Bình minh kia.”
“Không. Hoàng hôn chứ!”
“Ánh trăng đâu?”
“Ái chà! Thế còn chút hạnh phúc?”
“Tôi bỏ quên rồi thì phải. Ngẫm nghĩ cho cùng...”
Một ngọn gió nổi lên, cuốn theo một mảng mây bụi. Cái nhỏ nhoi trước khoảng không bao la, rộng suốt. Trăng đã cao, vừa đủ để che tối hết dẫy hành lang. Đám người nhập nhòa trong bóng đêm, không một dấu vết, không một tiếng kêu, nhưng dường như vẫn hàm chứa một bí mật, một sự sống không ngừng, rắc lên từng phần hạt li ti. Người đàn ông giữ nguyên bộ điệu cũ. Cô gái như mơ màng đến một gợn ráng hồng, một buổi triều dương. Mỗi người đều có riêng một cách chờ đợi, cùng lắng vào một bề mặt im lặng.
o O o
Thế rồi một hồi còi tàu vọng lại, rõ và nhỏ. Đám người trở nên náo nhiệt, tiếng nói cất lên hỗn độn giữa những va chạm của hành lý, tiếng gót chân lê lệt sệt trên nền nhà tạo thành một mớ âm thanh quái dị. Cô gái vươn vai, biếng nhác, đứng lên, sát cạnh người đàn ông. Cả hai thẳng người, phóng mắt về phía một vòng nâu nhạt, hiện mù mù đằng chân trời.
Ngoài hành lang tối nhờ nhờ, vừa đủ để soi thấy đám đông đang chen chúc, ló dần ra khỏi khung cửa. Tiếng còi tàu đã tắt ngấm từ lúc nào, nhưng thanh âm trong trẻo có một sức lôi cuốn kỳ diệu, như vẫn còn văng vẳng ở bên tai. Gió đưa đẩy, êm ả. Trăng trắng bạch cùng với hơi nước bay.
Đám người xếp thành hàng đều đặn theo một hình khối ngay chính giữa hành lang. Người đàn ông và cô gái đứng ở một đầu góc. Tất cả hướng về con đường sắt song song, trắng xóa, uốn cong đằng trước mặt. Một cảm giác len lén xâm chiếm, mang nỗi vui buồn, xao xuyến, làm thúc đẩy nơi miền đất cô tịch cái quan hoài tê tái của khách, đang sắp sửa lên đường.
Con tàu lầm lì, hiện ra trong sương trắng. Tiếng còi rền sâu hút cùng với khói xám: tiếng nghiến siết trên đường sắt có mãnh lực lôi kéo đám người nhốp nhổm, muốn sớm rời bỏ sân ga. Ngoài bãi, cát và đá cuốn thành từng cơn lốc xoáy. Đất đột nhiên rạn vỡ. Những tiếng kêu thất thanh, rối loạn và mơ hồ. Con tàu điên cuồng, cố lướt nhanh qua cái khoảng chông chênh. Và khu rừng, cây cối, đường xá chừng như đã biến mất rất mau, chỉ còn lại dải sa mạc hoang vu, bất tận, nằm phơi mình, tan loãng vào màu trời.
Bất ngờ, một tiếng nổ rung chuyển từ lòng đất dồn lên. Đám đông run rẩy, kinh hoàng, nhìn con tàu bị bắn tung tóe. Cơn địa chấn dữ dội, xảy ra trong chớp nhoáng. Con tàu không còn nguyên dạng, tất cả đã tiêu tan, không một bóng người, không một dấu vết của sự sống, không cả chút khả nghi của sự chết.
Trong khoảng khắc, trăng vẫn rải một màu hư huyền. Và đám người đã biến hình thành một khối xám âm u.