Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4462 / 8
Cập nhật: 2015-11-12 13:22:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ác bạn của Hân đều đã đến đông đủ, trên tay ai cũng cầm gói quà. Họ bước đến bên Thúy Hân và noí:
- Chúc Hân sinh nhật vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Còn các anh chàng thì noí nhỏ vào tai Thúy Hân:
- Chúc Thúy Hân luôn mãi là hoa khôi, để làm người yêu của bọn anh nhé.
Có tiếng xí của bọn con gái:
- Các anh làm gì có cửa mà làm người yêu của Thúy Hân.
Nở một nụ cười tươi với các bạn, nàng nói:
- Cám ơn các bạn đã đến đông đủ để dự buổi tiệc vui cùng Hân và chúc cho Hân những lời tốt đẹp.
- Có gì đâu, chúng ta là bạn thân của nhau cả mà, phải không Hân?
Rồi môt. giọng nam lại vang lên, chẳng ai khác ngoài anh chàng nhiều chuyện của lớp: Minh mỏ móm.
- Tại Thúy Hân không biết thôi, chứ bọn con trai lớp mình chỉ cần một lời noí của Hân là chuyện gì cũng làm được, kể cả chuyện nhảy qua đống lửa các chàng cũng sẵn sàng tình nguyện, vì có chuyện gì vinh hạnh bằng chuyện chết cho người đẹp vui chứ?
Lời noí khôi hài cộng với sự trêu chọc các bạn nam là cho đám con gái cười ôm bụng. Có tiếng noí của một cô:
- Than ôi! Hôm nay đến dự sinh nhật Thúy Hân, mình mới phát hiện ra được chuyện này đó, không ngờ người đẹp của lớp mình lại lắm cây si thế.
Quay qua Hân, cô noí tiếp:
- Bọn con gái chúng mình cũng công nhận một điều là hôm nay Hân rất tuyệt vời với chiếc áo màu kem phù hợp với làn da trắng như tuyết của nàng, cùng những đường cong dáng người mẫu, người nhìn cảm thấy nàng có vẻ đẹp đầy duyên dáng và quí phái. Phái nữ tụi này nhìn vào còn "chết mê" đây, huống chi là các chàng.
Nàng cảm thấy vui trước những lời khen tặng của các bạn, nhưng giữ vẻ khiêm tốn:
- Các bạn quá khen rồi đấy, coi chừng đưa lên cao, rồi một chút té xuống đau lắm nhé.
- Thật mà, chúng mình noí thật đấy.
Vừa cười với các bạn, Hân vừa noí:
- Thôi, bây giờ mình thắp nến lên nhé.
Thắp xong những ngọn nến, tất cả cùng hát lên bài hát, chúc mừng sinh nhật:
- Happy birthday... to.. you...
- Hapy birthday... to.. you...
Khi bài hát kết thúc Hân cũng đã cầu nguyện xong, nàng cúi xuống thổi tắt những ngọn nến, rồi nàng cầm dao lên cắt bánh.
Tiếng những ly chạm vào nhau nghe leng keng, tiếng cười đùa hoà nhau tạo ra không khí vui nhộn. Đã lâu rồi, Thúy Hân chưa có buổi tiệc vui vẻ như thế này. Nàng ngất ngây trong men say của ly bia và cùng vui say trước những lời ngợi ca của bạn bè.
Reng... reng... reng...
Tiếng chuông cửa phát lên liên tục và trong khi chị Thanh giúp việc chưa kịp ra mở cổng thì tiếng cười đùa nhỏ lại rồi im hẳn, mọi ánh mắt đều dồn về phía cửa. Tất cả đều nhận ra đó chính là mẹ và cô em gái của Thúy Hân.
Nhìn thoáng qua khung cảnh bữa tiệc, bà MH gõ mạnh gót giày xuống nền nhà rồi đi thẳng vào phòng khách. Thúy Hân chưa kịp mừng mẹ về sau một thời gian dài, thì nàng đã nghe một tiếng.
Bốp!
Nàng cảm thấy đau điếng sau cái tát của mẹ, kèm theo một giọng chát chúa:
- Cái con ranh này! Mấy hôm nay tao không có ở nhà, rồi mày bày đặt tổ chưc'' tiệc tùng kéo nhau về nhà quậy phá phải không. Coi chừng chết với tao bây giờ đó.
Thấy mẹ có vẻ mệt mỏi, mặt cũng tái lại vì tức giận, nàng vọi vàng giải thích cho mẹ hiểu:
- Thưa mẹ, hôm nay là sinh nhật của con, ba có bảo con rủ vài người bạn về nhà trước là cho vui, sau đó là dùng với nhà mình một buổi tiệc nhỏ. Tại mấy hôm nay mẹ và em Thúy Hạnh đi nghỉ mát con chưa kịp thưa với mẹ, chứ con nào dám tự ý ạ.
Tiếp theo đó là cái tát của bà MH, mười ngón tay đỏ bầm in trên mặt Thúy Hân:
- Sao mày dám cãi tao hả?
- Dạ thưa mẹ, con đâu dám.
- Con này, mày dám trả treo với tao đó hả. Tao mới đi có vài hôm thôi mà mày mất dạy đến thế sao? Mày báo tao như thế đủ rồi nhé, coi chừng tao tống cổ mày ra khỏi nhà này đấy.
Từ trên lầu, nghe tiếng la chí choé của bà vợ, ông VP vội chạy xuống:
- Bà mới về đó hả, có chuyện gì mà tôi nghe bà la dữ vậy?
- Ông còn hỏi tôi à. Ông xem lại cô con gái cưng của ông kìa, tôi noí ra câu nào là nó trả lời câu nấy.
- Thôi mà, con có gì thì chiều la rầy nó cũng được. Bây giờ có bạn bè ở đây, bà để cho tụi nó vui vẻ.
Câu noí của ông VP, bà như đụng nhằm phải ổ kiến lửa:
- Còn ông nữa, ở nhà không thèm trông coi, bày đặt tổ chức ăn uống tiệc tùng cho con gái, chắc ông muốn cho tôi nghèo, ông mới chịu phải không?
Thấy vợ tức giận, ông noí:
- Bà ơi! Hôm nay là sinh nhật của con. Vả lại, con cũng vất vả lắm mới xong luận án tốt nghiệp loại giỏi, bà nên cùn vui với con mới phải:
- Dẹp... dẹp ngay! Không có ăn vui, ăn mừng gì trong cái nhà này hết, ông có nghe không?
Rồi như không nghe thấy những lời noí của chồng, bà MH đến gần bàn tiệc rồi đưa tay cố gạt mạnh mọi thứ trên bàn. Tất cả đều rơi vung vãi xuống nền nhà. Các bạn của Hân không ngờ bà có hành động như thế, nên chưa kịp phản ứng gì thì tất cả đều bị dính thức ăn hết. Người thì bị bẩn bởi thức ăn, kẻ thì bị dính kem của bánh, họ ngơ ngác nhìn nhau.
Bỏ măc. thái độ bất bình của bọn trẻ, bà quay người lại bước vào phòng đóng sầm cửa lại. Cô em gái Thúy Hạnh nãy giờ cũng chứng kiến tất cả, cô không hề áy náy cho chị, trái lại cảm thấy thích thú là khác, vì đã thỏa mãn được sụ ganh tị của mình.
Sau khi mẹ và cô em gái bỏ đi, bạn của Hân cũng chào ra về, không ai có can đảm ở lại trong một không khí ngột ngạt như thế.
- Thôi, chào Thúy Hân mình về nhé.
- chào bác, cháu về.
Các bạn đã về cả rồi, chỉ còn lại Cát Vi, cô bạn thân của Hân ở lại mà thôi.
Thấy con buồn, ông Phước an ủi:
- Hân nè! Con đừng buồn nhé. Mai mốt có dịp, ba sẽ tổ chức lại cho con.
Dù không noí ra nhưng ai cũng hiểu, nếu sau này có tổ chức tiệc thì liệu các bạn của nàng có dám đi lần thứ hai không?
Noí xong, ông kêu chị giúp việc lên dọn dẹp rồi đi ra ngoài, không quên vỗ về lên Cát Vi, như ngầm bảo Cát Vi đừng buồn và hãy an ủi Thúy Hân.
Căn phòng còn lại ba người, Thúy Hân, Cát Vi và chi.Thanh giúp việc. Bầu không khí chùng xuống yên lặng, nặng nề. Ba người không ai noí với ai, đưa mắt nhìn cảnh đổ bể, ngổn ngang của thức ăn vương vãi, của ly chén mà lắc đầu ngao ngán.
Để phá tan bầu không khí yên lặng đầy ngộp thở ấy, Cát Vi lên tiếng:
- Hân nè! Tao thấy mày mệt rồi, thôi đi vào phòng nghỉ nhé.
Quay lại chị Thanh, Vi noí:
- Chị Thanh nè!
- Có chuyện gì thế cô Vi?
- Chị Ở đây dọp dẹp trước. Để tôi đưa Hân lên phòng một chút.
Noí xong, Cát Vi đưa Thúy Hân vào phòng. Nhìn Hân đi với những bước chân hụt hẫng như trong cơn mộng du, trong lúc này Vi cảm thấy thương bạn hơn bao giờ hết.
Còn lại một mình chị Thanh, chị cố nhớ ra xem Hân có làm sai điều gì không, mà sao mẹ cô lại ghét cô như thế. Nhưng chị Thanh vẫn không tìm được một lý do gì, vì Hân luôn là một cô gái hoàn hảo, lễ phép, ngoan ngoãn và rất thương người. Tại sao một đứa con như thế mà bà lại không thương. Cố suy nghĩ tìm cho mình một lý giải, mà chị vẫn không thể nào tìm ra được.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở