He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Elfriede Jelinek
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: sach123
Upload bìa: sach123
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3306 / 67
Cập nhật: 2015-10-12 16:48:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ô giáo dạy dương cầm Erika Kohut ùa vào như một cơn lốc trong căn hộ nàng vẫn sống cùng mẹ. Bà mẹ thích gọi Erika là cơn lốc bé của mẹ vì nàng nhiều khi đi lại quá nhanh. Nàng đang cố thoát khỏi mẹ. Erika đang ở cuối độ tuổi ba mươi. Ở độ tuổi này, mẹ nàng hoàn toàn có thể trở thành bà ngoại của Erika. Sau nhiều năm hôn nhân dài đằng đẵng, khó nhọc, Erika ra đời. Ngay lập tức, ông bố truyền cho cô con gái cây gậy tiếp sức và rời khỏi đường đua. Erika vào, ông bố ra. Giờ đây, Erika đã đủ khéo léo để lách khỏi tình thế hiểm nghèo. Như đám là thu, nàng vụt qua cửa và cố vào phòng mà không bị nhìn thấy. Nhưng bà mẹ đã đứng lừng lững trước mặt và chặn Erika lại. Bà mẹ - điều tra viên kiêm cán bộ hành quyết được cả nhà nước và gia đình công nhận - bắt nàng dựa vào tường để tra hỏi. Bà hỏi, vì sao mãi đến giờ, muộn như thế này rồi, Erika mới tìm được đường về nhà. Đứa học sinh cuối cùng đã về sau khi bị nhiếc mắng vô tội vạ từ cách đây ba tiếng đồng hồ. Chắc mày nghĩ rằng, tao không tìm ra mày đã ở đâu sao, Erika. Một đứa con gái phải trả lời mẹ ngay khi bị hỏi - dù đằng nào bà cũng không tin, vì nàng thường nói dối. Bà mẹ vẫn tiếp tục chờ, nhưng chỉ để đếm một, hai, ba.
Chỉ cần đến hai, nàng con gái đã trả lời nhưng cách xa sự thật hàng cây số. Giằng lấy túi sách nhạc, ngay lập tức bà mẹ nhận được lời giải đáp cay đắng cho mọi câu hỏi. Bốn bản Sonate của Beethoven căm phẫn chen chúc chật chội cùng một chiếc váy - hiển nhiên vừa mới mua. Ngay tức khắc, bà mẹ cáu điên vì món đồ. Mới chỉ vài phút trước trong cửa hàng, chiếc váy vẫn còn treo qua cái mắc trông thật quyến rũ, sặc sỡ và mềm mại, giờ đây đang nằm nhăn nhúm như một cái giẻ lau bị ánh mắt của bà mẹ xuyên qua. Tiền váy áo này chắc chắn là tiền tiết kiệm! Giờ đây đã tiếu trước như thế này. Nhẽ ra lúc nào người ta cũng có thể thấy cái váy này ngay trước mắt - dưới dạng một khoản tiền thêm vào sổ tiết kiệm xây dựng thuộc quỹ tiết kiệm nhà nước Áo, nếu không ngại đi đến tủ quần áo giấu cuốn sổ tiết kiệm sau chồng ga trải giường. Nhưng hôm nay, cuốn sổ đã lại đi lượn phố, một vụ rút tiền diễn ra, và hậu quả của nó người ta nhìn thấy lúc này đây: Erika sẽ phải mặc cái váy này, mỗi khi người ta muốn biết số tiền đẹp đẽ kia chết gí ở đâu. Bà mẹ hét lên: Vì chuyện này mà mày sẽ phải trả bằng tiền lương về sau. Lẽ ra, sau này, nhà ta có thể có một căn hộ mới, nhưng mày không chờ được đến lúc đó, giờ thì mày chỉ có cái giẻ rách này, mà nó chả mấy chốc mà lỗi mốt. Bà mẹ muốn tất cả cho “sau này”. Chả có gì bà muốn ngay lập tức. Chỉ có đứa con thì bất kỳ lúc nào bà cũng muốn, và bà luôn muốn biết, người ta có thể liên lạc được với nàng ở đâu khi có chuyện khẩn cấp - lên cơn đau tim chẳng hạn. Bà luôn muốn tiết kiệm lúc này để về sau hưởng thụ. Và ngay lúc đó Erika mua một cái váy! Thứ còn phù du hơn cả một mẩu mayonnaise[1] cho bánh mì kẹp cá. Không cần đợi đến năm tới mà chỉ tháng tới thôi cái vày này đã hoàn toàn lỗi mốt. Tiền thì chả bao giờ lỗi mốt.
[1] Là một loại nước sốt đặc, nguội, màu trắng đục hoặc vàng nhạt được làm từ lòng trắng trứng, dầu kèm theo nước chanh…Là một trong những nước sốt đặc trưng của ẩm thực cổ điển Pháp.
Họ tiết kiệm tiền để mua một căn hộ riêng thật lớn. Căn hộ thuê, nơi họ đang sống, đã quá cổ điển đến mức có thể vứt đi. Họ sẽ quyết định xem dựng tủ chỗ nào và thậm chí cả vách ngăn tường, vì căn hộ này ứng dụng một hệ thống xây dựng. Tất cả được thực hiện theo đúng yêu cầu của từng cá nhân. Ai trả tiền, người ấy quyết. Bà mẹ - kẻ với đồng lương hưu còm cõi - là người quyết, Erika trả. Trong căn nhà mới, ngay từ những cái đinh cũng được xây dựng theo phương thức tương lai. Mỗi người sẽ có một vương quốc riêng, Erika ở đây, bà mẹ ở kia, hai vương quốc hoàn toàn tách biệt với nhau. Nhưng vẫn sẽ có một phòng khách chung, mọi người có thể gặp nhau - nếu muốn. Nhưng đương nhiên hai mẹ con luôn muốn vậy bởi họ thuộc về nhau. Ngay ở đây, trong cái chuồng lợn đang dần đổ nát này, Erika cũng có vương quốc riêng của mình, nơi nàng cai trị và bị cai trị. Đó cũng chỉ là vương quốc tạm thời, vì bà mẹ bất kỳ thời điểm nào cũng có thể tự tiện đi vào. Cửa phòng không có khóa và không một đứa con nào lại không có bí mật.
Không gian của Erika là căn phòng nhỏ cho riêng nàng, nơi nàng có thể làm những điều mình muốn. Chẳng một ai ngăn cản vì nơi nàng hoàn toàn thuộc sở hữu của nàng. Vương quốc của bà mẹ là tất cả phần còn lại của căn hộ, vì bà nội trợ phải chăm lo quản lý mọi việc trong nhà, trong khi Erika chỉ cần hưởng thụ thành quả lao động của bà mẹ. Erika chưa bao giờ phải mó máy vào việc nhà vì nước cọ rửa sẽ làm hỏng đôi bàn tay nghệ sĩ dương cầm. Đôi khi trong những lúc nghỉ ngơi hiếm hoi, việc bà mẹ lo lắng là về vô số đồ sở hữu. Người ta không thể luôn biết chính xác vị trí của mọi thứ. Nó đã lại đâu mất rồi, cái đồ có chân ấy? Erika hiếu động như thủy ngân, trơn trượt khắp nơi, có khi trong giây phút này nó đang lượn lờ đâu đó và làm chuyện ngu xuẩn. Nhưng hàng ngày, nàng con gái luôn có mặt đúng giờ ở nơi thuộc về nàng: ở nhà. Bà mẹ thường lo lắng đến thắt ruột, vì bài học đầu tiên cho một vị chủ nhân - bài học đó thường phải trả giá đắt cho bài học đó: Tin tưởng là tốt, nhưng kiểm soát thì còn tốt hơn. Vấn đề chủ yếu của bà mẹ là làm sao để cố định vật sở hữu vào một chỗ, không xê xích cho nó khỏi chạy mất. Và để phục vụ cho mục đích này đã có cái vô tuyến với những hình ảnh, giai điệu đẹp đẽ được sản xuất, đóng gói và chuyên chở đến tận nhà. Do luôn thích thú các chương trình truyền hình, nên Erika thường có mặt ở nhà. Và nếu không thì người ta cũng biết đích xác, nàng đang lượn đâu. Thỉnh thoảng có tối Erika đi xem hòa nhạc, nhưng ngày càng hiếm. Hoặc nàng ngồi trước cây đàn dương cầm và nện thình thích vào sự nghiệp biểu diễn dương cầm bị chôn vùi từ lâu, hoặc vật vờ như hồn ma cùng lũ học sinh trong buổi diễn tập nào đó. Nơi ấy người ta có thể gọi nàng trong trường hợp khẩn cấp. Hoặc thích thú chơi nhạc, véo von cũng những đồng nghiệp tâm đầu ý hợp chơi nhạc thính phòng. Ở đây người ta cũng có thể gọi điện cho nàng. Erika kháng cự lại những liên hệ mẫu tử này và nhiều lần yêu cầu mẹ không gọi điện thoại. Dĩ nhiên bà mẹ vẫn cứ xâm phạm vì bà tự đặt ra những quy định của mình. Bà mẹ cũng đưa ra những đòi hỏi để kết quả cuối cùng là ngày càng ít người muốn nhìn mặt hay nói chuyện với nàng con gái. Nghề nghiệp đồng thời tình yêu của Erika là sức mạnh thiên tiên mang tên âm nhạc. Âm nhạc chiếm kín thời gian của Erika. Không có chỗ cho những việc khác. Chẳng gì vui thú hơn một buổi biểu diễn đỉnh cao của những bậc thầy hàng đầu.
Mỗi tháng một lần khi Erika ngồi quán cà phê, bà mẹ đều biết ở quán nào và có thể gọi điện thoại đến. Bà tận dụng thường xuyên quyền lợi này. Một hàng rào tự tạo an toàn và thân thuộc.
***
Thời gian quanh Erika dần đông cứng như thạch cao. Ngay khi nó vữa ra, bà mẹ lập tức nắm tay giáng mạnh vào. Erika những lúc này ngồi trong quán với phần thời gian còn lại như giá đỡ chỉnh hình thạch cao vòng quanh cái cổ gãy nhẳng trở thành trò cười cho mọi người và buộc phải thú nhận: Tớ phải về nhà bây giờ. Về nhà. Erika gần như luôn trên đường về nhà mỗi khi người ta gặp nàng bên ngoài.
Bà mẹ giảng giải, thực ra Erika luôn khiến tôi hài lòng như nó vốn thế. Thêm nữa chắc chắn chẳng thể được. Nhẽ ra nó đã thế - và rất dễ dàng với tài năng vốn có - trở thành một nữ nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng cả nước, giá như nó chỉ tin tôi - mẹ của nó. Nhưng đi ngược lại với mong muốn của mẹ, Erika lạc lối, và đôi khi chịu những tác động khác; tình cảm nam nữ tự huyễn tưởng đe dọa cùng sự xao nhãng học tập. Trưng diện (như phấn son, váy áo) cũng lộ bộ mặt gớm ghiếc; và sự nghiệp của nàng chấm dứt trước cả khi thực sự bắt đầu. Nhưng một chỗ chắc chắn thì vẫn còn, một chân dạy nhạc ở nhạc viện thành phố Vienna. Và nàng thậm chí không mất vài năm dạy học, lang bạt ở một trong những chi nhánh, trường nhạc khu vực, nơi đã nghiền nát không biết bao nhiêu tuổi thanh xuân, tóc muối tiêu, lưng gù gập, lách như lươn, lẩn như trạch tránh ngài hiệu trưởng.
***
Chỉ cái tính kiêu kỳ. Cái tính kiêu kỳ khốn khiếp. Tính kiêu kỳ của Erika khiến bà mẹ khó chịu và là cái gai chọc mắt. Tính kiêu kỳ này là thứ duy nhất Erika phải dần học cách từ bỏ. Tốt hơn là bây giờ chứ không phải sau này, vì khi lớn tuổi - mà thực ra cũng ngấp nghé trước cửa rồi - thì tính kiêu kỳ sẽ càng nặng nề. Và chỉ riêng tuổi già cũng đã đủ là một gánh nặng. Con bé Erika này! Phải chăng ông lớn nào trong lịch sử âm nhạc cũng kiêu kỳ? Họ có vậy đâu. Điều duy nhất mà Erika còn phải từ bỏ đó chính là tính kiêu kỳ này. Nếu cần, bà mẹ sẽ bào nhẵn nàng đến kỳ không gì thừa thãi còn bám vào được.
Thế nên hôm nay bà mẹ cố sức giằng chiếc váy mới khỏi những ngón tay đang bám chặt, nhưng những ngón tay đã được luyện tập quá tốt. Thả ra, bà mẹ nói, đưa nó đây! Vì những đòi hỏi trưng diện quá quắt này mày phải bị phạt. Trước nay chỉ có cuộc đời trừng phạt mày bằng cách phớt lờ và bây giờ chính mẹ mày sẽ trừng phạt mày như vậy, không quan tâm, cho dù mày có ăn mặc, vẽ mặt như một thằng hề. Bỏ cái váy ra!
Erika lao ngoắt sang tủ quần áo. Một hồ nghi đen tối xuất hiện - điều đã vài lần được khẳng định. Thí dụ như hôm nay lại thiếu một cái gì. Chính là cái áo khoác mùa thu màu xám sẫm. Cái gì xảy ra thế này? Chỉ trong giây lát, khi Erika nhận ra thứ gì bị thiếu thì nàng cũng biết ngay kẻ phải chịu trách nhiệm về nó. Chỉ có một kẻ tình nghi duy nhất ở đây. Đồ khốn khiếp, đồ khốn khiếp! Erika giận dữ gào vào mặt vị quan tòa cao cấp và chộp mớ tóc nhuộm màu vàng sẫm mà chân tóc màu xám đã mọc xô lên. Ra hiệu làm đầu thì đắt đỏ, tốt nhất không nên ra. Erika nhuộm tóc cho mẹ mỗi tháng một lần bằng bàn chải và thuốc nhuộm. Bây giờ Erika dứt nắm tóc chính mình đã bỏ công làm đẹp. Nàng giận dữ giằng mạnh. Bà mẹ gào lên. Khi Erika ngừng giằng thì hai bàn tay đã đầy tóc. Nàng lặng im và lạ lẫm nhìn. Hóa chất làm hỏng đám tóc này, nhưng trước đó tạo hóa cũng chưa từng ưu đãi chúng. Erika còn chưa biết đi đâu với nắm tóc. Cuối cùng nàng đi vào bếp và ném búi tóc vàng sậm, thường thiếu thuốc nhuộm vào sọt rác.
***
Bà mẹ đứng rên rỉ với mái đầu đã ít tóc hơn trong phòng khách. Ở đó Erika của bà thường tổ chức những buổi hòa nhạc tư mà nàng luôn là thứ nhất, vì trong phòng khách này ngoài nàng chẳng ai chơi dương cầm. Chiếc váy mới bà mẹ còn giữ run rẩy mãi trong tay. Nếu muốn bán lại bà phải làm sớm vì những loại váy áo với hoa anh túc to bằng cả cây bắp cải thế này người ta chỉ mặc một năm và không bao giờ tái diễn. Đầu bà vẫn còn đau chỗ tóc bị giật.
Đứa con gái quay trở lại và khóc vì xúc động. Nàng chửi mẹ là mụ chó đẻ khốn khiếp, vừa hi vọng nhờ vậy mẹ sẽ làm hòa. Với một cái hôn thật kêu. Bà mẹ thề rằng, tay của Erika sẽ phải rụng ra vì đã đánh và giằng tóc mẹ. Erika nấc lên ngày một to, vì nàng hối hận đến tận giờ, vì mẹ đã dành cho nàng từ xương tủy và đến bây giờ lại thêm cả tóc. Tất cả những gì Erika làm chống lại mẹ đều khiến nàng nhanh chóng đau buồn, vì nàng yêu mẹ, người nàng biết từ khi lọt lòng. Cuối cùng Erika cũng mủi lòng - như mong đợi - bằng cách gào lên chua xót. Sẵn lòng - hơn cả sẵn lòng - bà mẹ nhượng bộ, bà cũng chẳng thể nào thực sự ghét bỏ con gái mình. Giờ mẹ đi đun một ít cà phê rồi hai mẹ con mình cùng uống. Khi đun cà phê, Erika càng thấy thương mẹ hơn và cơn giận dữ còn sót cũng tan vào miếng bánh trong miệng. Nàng kiểm tra thử những lỗ trên đầu mẹ. Nàng chẳng biết nói gì thêm, cũng giống như nàng không biết phải làm gì với búi tóc. Nàng lại tiếp tục khóc thêm chút nữa, vì lo lắng cho mai sau, vì mẹ đã già và cuối cùng cũng phải chết. Và vì tuổi thanh xuân của nàng, của Erika cũng đã trôi qua. Và chính vì mọi thứ cứ luôn trôi qua mà chẳng có gì mới đến.
Lúc này bà mẹ giảng giải cho đứa con biết vì sao một cô gái xinh xắn thì không cần trưng diện. Nàng con gái đồng ý với mẹ. Rất nhiều, rất nhiều váy áo Erika treo trong tủ và để làm gì? Con chẳng mặc chúng bao giờ cả. Những váy áo ấy treo vô ích và chỉ trang trí cho cái tủ. Bà mẹ không thể lúc nào cũng ngăn chặn việc mua đồ, nhưng về ăn mặc thì bà toàn quyền. Bà quyết định Erika sẽ như thế nào khi ra ngoài. Như thế thì mày không được ra khỏi nhà, bà mẹ khẳng định, vì lo sợ, Erika sẽ gặp gỡ một người đàn ông lạ trong một ngôi nhà lạ. Ngay cả chính Erika cũng đi đến kết luận rằng chẳng bao giờ nàng mặc những váy áo này. Nghĩa vụ làm mẹ là giúp con đưa ra quyết định và tránh những quyết định sai lầm. Sau này người ta sẽ không phải vất vả làm lành những vết thương, vì người ta trước đó không tạo điều kiện cho nó xảy ra. Bà mẹ muốn tự mình giáng cho con gái một đòn rồi sau đó quan sát quá trình lành bệnh hơn.
Cuộc nói chuyện cứ leo thang cho đến khi những lời cay độc phun vào tất cả những đứa đứng cạnh Erika dám vượt lên hay đe dọa sẽ vượt lên. Không nhất thiết phải để cho chúng muốn làm gì thì làm! Con vẫn còn cho phép chúng! Nhẽ ra con có thể ngăn được chúng, nhưng con không đủ khéo léo, Erika. Khi một cô giáo quyết định ngăn cản, ít nhất chỉ trong lớp mình, thì không một đứa nào ngoài mong đợi có thể thành đạt và trở thành nghệ sĩ dương cầm hay đi xa hơn được. Chính con không trở thành nghệ sĩ dương cầm thì làm sao những đứa khác cũng ở vị trí giống con và từ chính cái lò con luyện lại có thể đạt được?
Erika nắm lấy cái váy tội nghiệp trong tay, vẫn còn sụt sịt im lặng và buồn bã treo lên cùng những váy dài, vét, chân váy, áo khoác, cả cây trong tủ. Tất cả nàng đều chưa từng mặc. Chúng chỉ chờ ở đây mỗi tối khi nàng về nhà. Lúc ấy chúng sẽ được lôi ra, ướm trước người và ngắm nghía. Vì chúng thuộc về nàng. Mẹ có thể lấy đi và mang bán nhưng bà không thể mặc chúng, tiếc là bà quá to béo với những cái vỏ này. Đám đồ không vừa với bà. Tất cả là của nàng. Của nàng. Chúng thuộc về Erika. Những cái váy khiến như sự nghiệp của nàng không bị ngắt quãng. Chúng sẽ không được dùng tới mà bị vướt đi và không bao giờ được mó tới. Erika chỉ muốn sở hữu và ngắm nghía. Từ xa ngắm nghía. Không một lần nào nàng muốn mặc thử. Chỉ giữ bài thơ chất liệu và màu sắc này xa xa và đưa đi đưa lại duyên dáng là đủ, như thể một làn gió xuân vừa khẽ lướt qua. Erika đã thử cái váy này ở hiệu, và bây giờ nàng không bao giờ còn muốn mặc nữa. Erika chẳng thể nhớ lại cảm giác cám dỗ quỷ ám ngắn ngủi mà cái váy trong cửa hàng tạo ra. Bây giờ nàng có thêm một cái váy khác trong tủ, nhưng nó là tài sản của nàng.
Trong đêm, khi tất cả đã ngủ chỉ còn một mình Erika thức, khi nửa còn lại của cặp đôi gắn liền bởi sợi dây máu mủ - bà mẹ - còn đang yên bình trên chín tầng mây mơ về những phương pháp tra tấn mới, thỉnh thoảng - rất hiếm khi - nàng mở cửa tủ và vuốt ve những nhân chứng của ước mơ bí mật. Chúng cũng không hoàn toàn bí mật, những ước mơ này, chúng hét thật to, nàng đã phải trả bao nhiêu tiền và giờ đây để làm gì, cả đám này? Những màu sắc gào thét hai, ba giọng cùng lúc. Người ta có thể mặc những thứ này ở đâu mà không bị cảnh sát lôi đi? Thường thường Erika chỉ luôn mặc váy và áo len, hoặc vào mùa hè là áo sơ mi. Thỉnh thoảng bà mẹ già giật mình tỉnh giấc và bản năng mách bảo: Nó lại ngắm nghía quần áo, con ranh điệu đà ấy. Bà mẹ hoàn toàn chắc chắn vì cái tủ không tự nhiên kêu cót két với cánh cửa cho vui.
Điều tệ hại là việc mua sắm váy áo khiến cho thời hạn chuyển đến căn hộ mới của họ bị đẩy đến bất tận, mà trong khi đó bất kỳ lúc nào Erika cũng có nguy cơ bị ái tình trói buộc. Rồi một ngày bỗng nhiên người ta nhận thấy một quả trứng tu hú đực trong tổ của mình. Ngày mai vào bữa sáng, chắc chắn Erika sẽ phải nhận một cảnh cáo nghiêm khắc cho sự nhẹ dạ của mình. Bà mẹ hôm qua suýt nữa có thể chết ngay lập tức vì vết thương trên đầu và vì choáng váng. Erika sẽ nhận được hạn trả tiền, và nàng nên dùng tiền dạy thêm bù vào.
May mắn thay bộ sưu tập u ám còn thiếu một cái váy cưới. Bà mẹ không muốn trở thành mẹ cô dâu. Bà vẫn muốn là một bà mẹ bình thường, bà quyết định cho mình địa vị này. Nhưng hôm nay là hôm nay. Cuối cùng thì bây giờ đi ngủ! Bà mẹ yêu cầu từ chiếc giường đôi, nhưng Erika vẫn còn quay cuồng mãi trước gương. Những mệnh lệnh của bà mẹ như rìu bổ vào lưng. Erika vội vã chạm vào chiếc váy ban chiều quyến rũ với những bông hoa, lần này thì ở đường viền. Nước bông hoa này còn chưa bao giờ hít thở không khí trong lành và cả nước chúng cũng chưa từng biết đến. Chiếc váy này hẳn từ một nhà mốt hạng nhất - điều này Erika có thể chắc chắn - trong trung tâm thành phố Vienna. Chất lượng và tay nghề được đảm bảo mãi mãi, dáng cỡ của cái váy làm theo đúng thân hình Erika. Không ăn quá nhiều đồ ngọt và đồ bột! Ngay từ cái nhìn đầu tiên vào chiếc váy, Erika đã có ngay viễn tưởng: mình có thể mặc nó hàng năm trời mà không hề bị lỗi mốt một tí nào. Cái váy này sẽ còn hợp mốt hàng năm nữa! Lý lẽ này sẽ biến mất trước bà mẹ. Nó sẽ không bao giờ trở thành lỗi mốt. Mẹ cũng nên nghiêm khắc nghiên cứu lại trí nhớ của mình, liệu có phải luôn mặc một kiểu váy trong suốt thời thanh xuân? Bà chối từ nó theo nguyên tắc. Mặc dù vậy, Erika hướng về kết luận, mua nó hoàn toàn xứng đáng, với lý do rằng chiếc váy này chẳng bao giờ thành cổ lỗ, ngay cả hai chục năm nữa, Erika vẫn mặc nó hệt như hôm nay.
Thời trang thay đổi nhanh. Chiếc váy này nằm yên không được mặc ngay cả khi hợp nhất. Chẳng ai đến và đòi nhìn ngắm nó. Thời gian đẹp nhất đã trôi qua vô ích và không bao giờ quay trở lại, và nếu có thì cũng phải sau hai chục năm nữa.
***
Vài học sinh tụ tập lại quyết định chống lại cô giáo dương cầm Erika, nhưng bố mẹ chúng ép buộc tập luyện nghệ thuật. Và từ đó cô giáo Kohut có thể sử dụng sự cưỡng ép này. Hầu hết những kẻ nện dương cầm đều dũng cảm và yêu thích bộ môn nghệ thuật chúng nên học. Thậm chí chúng cũng quan tâm ngay cả khi những người lạ trình diễn ở một hội âm nhạc hay trong nhà hát. Những học sinh so sánh, cân đo, đong đếm. Nhiều học sinh người nước ngoài đến với Erika, mỗi năm một nhiều. Vienna, thành phố âm nhạc! Những gì được thử thách cho đến nay cũng sẽ tiếp tục được thử thách tại thành phố này. Những nút này nổ tung từ cái bụng béo trắng của nghệ thuật đang ngày một phềnh lên như một xác chết trương không nhấc khỏi nước.
Cái tủ này nhận chiếc váy mới vào. Thêm một cái nữa! Bà mẹ muốn nhìn khi Erika đi khỏi nhà. Cái váy này quá nổi bật, nó không hợp với con. Bà mẹ nói, ở đâu đó phải có một giới hạn, nàng không hiểu bà nói vậy là có ý gì. Bà mẹ chỉ muốn nói đến đấy và không nói thêm.
Cô Gái Chơi Dương Cầm Cô Gái Chơi Dương Cầm - Elfriede Jelinek Cô Gái Chơi Dương Cầm