Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5411 / 19
Cập nhật: 2016-05-15 03:49:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
hải nói rõ một điều, thật hiếm có gia đình nào hạnh phúc như gia đình này. Ông Hiền - Chồng bà Huệ Thu trước đây là con của một người nổi tiếng trong giới doanh thương. Nhưng ông không thích theo nghiệp của cha mà chọn cho mình nghề gõ đầu trẻ. Ông mất cách đây ba năm trong một cơn bệnh nặng, đế lại cho bà Huệ Thu gia tài khiêm tốn là một kho sách và hai đứa con ngoan ngoãn. Cuộc sống của họ không mấy dư giả nhưng ngôi nhà nhỏ bé ấy luôn tràn ngập tiếng cười.
Bà Huệ Thu năm nay khoảng bốn mươi tuổi. Bà có đôi mắt đẹp, sóng mũi cao. Toàn gương mặt bà toát lên một vẻ nhân hậu đáng kính. Bà Huệ Thu là giáo viên văn cấp hai. Ngoài giờ dạy ở trường bà nhận thêm một số hàng về may gia công.
Đứa con gái lớn của bà Huệ Thu là Nhã Yến, cũng là một cô giáo dạy môn Anh văn cấp ba "mới ra lò", cô dạy tại trường trung học cách nhà khoảng hai kilômet. Còn Thế Hùng, anh con trai út hiện là sinh viên năm thứ ba đại học Mỹ thuật.
Buổi tối trong phòng khách, bà Huệ Thu đang ngồi làm khuy chiếc áo sơ mi, thỉnh thoảng bà nhìn ra cổng vẻ sốt ruột. Cạnh bà là Huy Tùng, bạn trai của Nhã Yến. Đó là một anh chàng có vóc người dong dỏng cao, nước da trắng rất thư sinh. Huy Tùng đang ngồi chơi với Thế Hùng, Hùng buột miệng kêu lên:
- Anh Tùng hôm nay làm sao vậy kìa? Bộ... tâm hồn treo ngược ở cành cây rồi hả?
- Chịu thua cậu thôi, hẹn hôm khác sẽ phục thù! - Anh quay sang nói với bà Huệ Thu - Nhã Yến có bao giờ đi dạy về trễ thế này không bác?
Bà Huệ Thu ngừng tay đẩy cặp kính lên sóng mũi, chậm rãi:
- Nhã Yên không phải là con bé thích nhông ngông ngoài đường. Bác nghĩ rằng có chuyện gì đó nên nó mới về trễ đó thôi!
Thế Hùng tựa người vào chiếc máy may trấn an:
- Mẹ và anh Huy Tùng yên tâm. Chị Nhã Yên thừa thông minh để tự nghĩ ra cách xử lý mọi tình huống, nếu cần:
- Con không nên chủ quan như thế. Dù sao chị con cũng là con gái, mà trong thành phố này tất cả những chuyện rắc rối đều có thể xảy ra.
Thế Hùng như đọc được nỗi lo trong đầu người mẹ. Cậu ra hiệu cho Huy Tùng:
- Hai anh em mình thử làm thám tử một phen đi.
Huy Tùng chưa kịp rời khỏi ghế, mắt chợt như hút về một phía. Cánh cửa phòng khách hé mở. Một cô gái có mái tóc dài đen ló đầu vào cùng với chiếc xe đạp mi ni màu đỏ. Cô gái có đôi mắt long lanh như viên ngọc sáng. Thân hình thon gầy... khuôn mặt đẹp... Sóng mũi thăng hệt như người trong tranh. Cô bé mặc bộ áo dài trắng không thêu, không vẽ, không cài hoa trên ngực nhưng trông cô thật kiêu sa bởi vẻ đẹp thanh thoát tự nhiên. Cô bé ấy chính là Nhã Yên. Huy Tùng không lạ gì nàng nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần trông thấy anh lại ngẩn ngơ, trơ ra như đá phỗng.
Nhã Yên đảo mắt nhìn một lượt qua phòng khách, rồi nhoẻn miệng cười:
- Con xin lỗi vì để mọi người chờ! Anh Huy Tùng đến bao giờ?
- Ơ... anh cũng vừa tới mới đến! - Huy Tùng như sực tỉnh khỏi giấc mộng dài, anh lật đật đỡ chiếc xe đạp từ tay Nhã Yên đẩy vào nhà.
Để cặp da xuống bàn, Nhã Yên lo lắng nhìn mẹ.
- Ồ mẹ! mẹ giận con đấy ư?
- Không, mẹ chỉ hơi lo vì chưa bao giờ con đi đâu mà không báo trước.
Thế Hùng ngồi xuống đối diện với Nhã Yên, nói mát mẻ:
- Anh Huy Tùng thấy không, mẹ bao giờ cũng cưng chiều chị ấy khiến em phát ghen lên được.
- Người ta là con gái rượu của mẹ mà! Nhã Yên cong môi trêu chọc, mắt cô nàng long lanh dưới ánh đèn, đoạn cô quay sang nói với bà Huệ Thu: - Mẹ nghỉ tay một chút đi, con kể chuyện này nghe tức cười lắm.
- Rồi, rồi chị ấy sắp mở đài tra tấn - Thế Hùng lại xen vào - Em biết chị sắp kể chuyện gì. Ngày xửa ngày xưa ở một vương quốc nọ, nhà vua có mười một vị hoàng tử và một nàng công chúa xinh đẹp tên là Lidơ...
- Có im đi không thằng nhỏ? - Nhã Yên chồm người "cốc" vào đầu cậu em cắt ngang giọng ca kệ của cậu làm không ai nhịn được cười. Đoạn Nhã Yên nói tiếp - Mẹ và anh Huy Tùng biết không, chiều nay dạy xong, thầy trò con đến thăm một em học sinh bị bệnh. Tiếp chuyện chúng con là một phụ huynh đã lớn tuổi, khi vừa ngồi xuống ghế ông trút ngay bầu tâm sự: "Các cháu đến đây thăm thằng Phú làm bác rất cảm động. Chà, tụi cháu đứa nào cũng ăn mặc đẹp. Còn thằng Phú nhà bác - Ông chép miệng - tội nghiệp cho thân nó có mỗi một cái áo đi học mà... cũng chẳng được lành lặn". Rồi bồng dưng ông chỉ vào mặt con lúc ấy đang ngồi cạnh hỏi: "Bác nghe nói nó giỏi lắm phải không cháu?" - Chợt ông đổi giọng nhìn rất lâu vào con nói tiếp - Mày con ai? hình như nhà ở gần đây mà, bác thấy quen quen. Có lần cháu đến đây rủ thằng Phú đi học thì phải...
Không hẹn mà mọi người cùng cười cắt ngang câu chuyện của Nhã Yên. Thế Hùng lại tranh thủ:
- Cũng may là ông già chưa bảo chị là... bồ của con ông ấy!
Nhã Yên làm bộ lảng lờ không chú ý đến câu nói của cậu em, cô nói tiếp:
- Ôi, me không biết lúc ấy con quê như thế nào đâu. Còn học trò l.ai ú a ú ớ, mồm há hốc, không nói được.
Huy Tùng cười nhận xét:
- Nhã Yên đi cùng với học trò thật khó mà phân biệt. Lần sau có đến nhà học sinh tốt nhất em nên mặc áo dài màu.
- Em cũng nghĩ như vậy - Nhã Yên tán thành ý kiến với Huy Tùng.
- Có lẽ ông già ấy mắt mờ rồi nên nhìn gà hóa cuốc đấy thôi - Thế Hùng châm chọc - Bà chị đừng nghĩ rằng mình còn trẻ. Ở lứa tuổi hai mươi ba của chị đang sắp đi vào thời kỳ... ế độ rồi đó.
Nhã Yên nhìn bà Huệ Thu nhăn nhó cầu cứu:
- Mẹ, nó lại nói bậy nữa kìa!
Thế Hùng vẫn không bỏ qua cơ hội, cậu liếc sang Huy Tùng:
- Anh thấy sao, bà chị nhà em dễ thương chứ?
Huy Tùng ngượng nghịu chưa biết trả lời sao thì bà Huệ Thu đã mắng yêu con trai:
- Thế Hùng, đủ rồi con!
- Ý mẹ muốn nhắc là con đã hết vài trò cầm khách ở đây rồi chứ gì? - Thế Hùng nghịch ngợm nheo mắt với Huy Tùng rồi cậu đứng lên cười - Tạm biệt!
Bà Huệ Thu cũng đứng lên:
- Huy Tùng ngồi đây nói chuyện với Nhã Yên, bác ra nhà sau một chút đây!
- Dạ! - chờ bà Huệ Thu đi khuất, Huy Tùng nhìn Nhã Yên ái ngại - Mặc áo dài mà ngồi lâu thế này chắc khó chịu lắm hả?
- Không sao đâu mà! - Nhã Yên lắc đầu - Công việc dạy dỗ của anh ra sao rồi?
- Cũng bình thường! Anh định đến rủ Nhã Yên đi nghe nhạc nhưng chắc em vẫn còn mệt?
Hai tay đan vào nhau Nhã Yên gật đầu cười nhẹ thay cho lời từ chối, lúc này trông cô bé hiền như nai.
Huy Tùng nhìn Nhã Yên đăm đắm, bất giác anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bạn siết nhẹ:
- Nhã Yên này, anh muốn giới thiệu em với cha mẹ, em thấy thế nào?
Nhã Yên rút tay về, hai má cô bé đỏ bừng:
- Thư thả đã anh! Em muốn có thêm thời gian kiể tra lại tình cảm của mình trước khi quyết định một vấn đề quan trọng.
- Tùy em thôi! - Huy Tùng gượng cười thông cảm - Anh mong rằng chẳng còn bao lâu nữa em sẽ chấp nhận lời đề nghị của anh - Tùng đứng dậy - Bây giờ em hãy nghỉ ngơi đi. Anh về!
- Chào anh!
Nhã Yên chỉ cười nhẹ, cô cũng không hiểu sao mình chẳng giữ anh lại như thường khi vì lâu nay Huy Tùng vốn đã trở thành người khách thường xuyên và thân thuộc của gia đình. Tiếng máy xe của Huy Tùng đã bay thật xa nhưng Nhã Yên vẫn còn đứng nơi ngường cửa nhìn mông lung ra ngoài. Bà Huệ Thu trở ra, ngỡ con gái còn bịn rịn khi chia tay, bà nói:
- Vào tắm rửa, ăn cơm đi con! Chắc là ngày mai Huy Tùng lại đến.
Nhã Yên cười nụ, cô không muốn đính chánh cũng như giải thích thái độ của mình lúc này.
Đứng trong phòng tắm, vốc từng giọt nước mát lên người. Nhã Yên thấy tinh thần trở lại sảng khoái cùng lúc ấy bóng dáng Huy Tùng lại chạp chờn trong trí cô. Anh là một chàng trai rất tốt, điều đó có thể khẳng định được ở những năm đại học, Huy Tùng không thích quan hệ rộng rãi, nhất là đối với bạn gái, trong trái tim khép kín của anh hình như chỉ có mỗi bóng hình Nhã Yên.
Đến bây giờ thật lòng mà nói, Nhã Yên cũng chưa xác định được tình cảm của cô đối với Huy Tùng. Ở cô vẫn còn thiếu thiếu một cái gì đó, rất mơ hồ. Phải chăng vì hai người học cùng lớp với nhau hoặc anh còn trẻ con quá, chỉ nhích hơn cô một tuổi? Có lúc về quê ngoại, xa Huy Tùng hàng tuần lễ nhưng Nhã Yên vẫn thấy bình thường. Cô chờ đợi cái nhớ da diết như người ta thường diễn ta đối với hai kẻ yêu nhau nhưng không thấy. Riêng với Huy Tùng đã nhiều lần anh đề cập đến chuyện cưới xin nhưng Nhã Yên đều khất lại vì cô chưa tin chắc vào tình cảm của mình. Cũng có thể cô chưa yêu Huy Tùng cũng nên.
- Con ăn cơm xong chưa Nhã Yên?
- Dạ, rồi mẹ! - vừa thu dọn chén đĩa Nhã Yên vừa trả lời.
- Lúc chiều có ông bà Trần Vĩnh đến gặp con. Ông ấy bảo đã có một số giấy tờ cần dịch gấp. Ngày mai con đến nhà máy nhận chứ?
- Vâng ạ! Ông bà còn nói gì nữa không mẹ?
- Họ khen hoa hồng đẹp.
- Ồ, con cũng thấy thế! - Nhã Yên cười thật tươi khi được người khác đánh giá cao công trình của mình, đoạn cô nói tiếp - Con qua "Vườn Nhờ" một tí nha mẹ?
- Ừ, nhưng nhớ không được ngồi lâu ngoài sương đó nghen.
- Dạ!
Nhã Yên khoác vội chiếc áo lạnh lên chiếc robe màu thiên thanh rộng đang mặc trên người rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Nhã Yên bước lần đến ngôi biệt thự cách nhà cô khoảng năm mươi mét. Ngôi nhà nhỏ nhưng được xây dựng theo lối kiến trúc khá cầu kỳ. Nơi đây đã lâu không có người ở nên của lúc nào cũng đóng im ỉm, duy có khu vườn là sống động vì luôn luôn đón nhận bàn tay chăm sóc của Nhã Yên.
Nhã Yên còn nhớ rất rõ cách đây không lâu, chiều nào cô cũng có thói quen ngồi bên cửa sổ nhìn sang khu vườn với vẻ thèm thuồng thích thú. Cô mơ ước có được một mảnh vườn nhỏ để trồng hoa. Rồi tình cờ Nhã Yên làm quen với ông bà Trần Vĩnh. Họ là chủ nhân của ngôi biệt thự không ai ở đây cả vì nghe đâu họ còn một ngôi nhà nữa cũng rất đẹp năm ở phố khác. Ông Trần Vĩnh là chủ của một xí nghiệp sản xuất gạch bông nổi tiếng ở thành phố. Do đó họ chỉ đến đây trong những ngày nghỉ hoặc lúc thật cần thiết.
Một lần Nhã Yên đánh bạo trình bày nguyện vọng của mình xin được chăm sóc vườn hoa. Lúc đầu ông bà Trần Vĩnh có hơi bất ngờ vì yêu cầu ngộ nghĩnh của cô bé, nhưng sau đó họ đã đồng ý và giao hẳn chìa khóa cổng cho cô. Chẳng bao lâu, khu vườn đã được xới lên và trồng rất nhiều loại hoa từ: hồng, cúc, cẩm chướng, quỳnh, tường vi đến lay ơn, tuylip, magarit. Nhưng Nhã Yên thích nhất là khóm hoa thạch thảo, cô có thể ngồi hàng giờ ngắm nó mà không biết chán. Tất nhiên ông bà Trần Vĩnh rất hài lòng về việc làm của cô, và những cuộc thăm viếng cũng thường xuyên hơn. Để tiện việc đi lại ông Trần Vĩnh cho người làm một cửa hậu ăn thông với cửa sau nhà Nhã Yên để cô khỏi phải đi vòng sang cổng chính. Từ đó Nhã Yên đặt tên cho khu vườn ấy là: "Vườn Nhớ".
Theo thói quen, Nhã Yên đi vòng xung quanh vườn hoa để khiểm tra xem có cây nào bị chết không. Sau đó cô ngồi xuống chiếc ghế mây được kê sẵn cạnh khóm hoa thạch thảo. Nhã Yên đưa tay vuốt nhẹ giọt sương rơi trên mái tóc dài đen mượt và ngước mặt lên nhìn trời. Đêm nay bầu trời đầy sao, có một vì sao bé xíu nằm cạnh các lưỡi liềm. Nhớ có lần Huy Tùng bảo " đó là vì sao Venus: nó là biểu tượng của tình yêu, người nào nhìn thấy sẽ hạnh phúc suốt đời". Nhã Yên cười hỏi:
- Thế anh nhìn thấy nó mấy lần rồi?
- Hai lần, và lúc nào cũng có em bên cạnh.
Nhã Yên mỉm cười một mình ngả người vào thành ghế, cô lim dim đôi mắt tận hưởng mùi hương là lạ của nhiều loại hoa. Cô ao ước hoá thân thành gió để mang đến cho mọi người hương thơm ngào ngạt. Chợt "soạt" hình như có tiếng chân ai đó bước đến thật gần, Nhã Yên giật mình xoay người lại. Nhờ ánh điện từ hành lang ngôi nhà hắt ra cô có thể nhìn rõ gương mặt người đối diện. Đó là một người đàn ông cao to, có đôi mắt lạnh lùng và cái miệng khẽ nhếch lên cao ngạo, từng trải.
- Xin lỗi...
- Ông là ai? - Nhã Yên xô ghế đứng dậy cắt ngang câu nói của người đàn ông - Tại sao ông vào đây được?
Người đàn ông lạ mặt không vội vàng trả lời Nhã Yên. Anh ta thản nhiên kéo chiếc ghế còn lại ngồi xuống và cười:
- Đừng sợ cô bé. Tôi là một người vừa trở về từ vùng đất hứa - Người đàn ông ngừng lại vài giây nghiêng đầu nhìn Nhã Yên - Lúc nãy cô hỏi gì nhỉ? À, à tôi nhớ ra rồi. Tại sao tôi vào đây được ư? Tại vì tôi là chủ... à mà không, vì tôi có trong tay chiếc chìa khóa vạn năng và tôi có thể làm bất cứ việc gì mà mình thích. Cô hiểu chứ?
- Ông là... cướp ư? - Nhã Yên hỏi nhanh.
Người đàn ông nheo mắt nhìn Nhã Yên rồi bất chợt mỉm cười. Nụ cười không hiểu nỗi phút chốc làm Nhã Yên đâm bối rối:
- Cô nghĩ thế sao? Tiếc rằng tôi chưa bao giờ có ý định làm hại ai cả. Ngay cả lúc này đối diện với tôi là một cô gái.
Nhã Yên phồng má:
- Tôi nghĩ đây không phải là chỗ của ông, có lẽ ông nên ra về thì hơn.
Không một chút nao nũng, người đàn ông khoanh tay trước ngực, giọng điềm tĩnh:
- Tôi sẽ không đi đâu nếu chưa biết vì sao cô ngồi đây và đúng vào giờ này?
Nhã Yên bương bỉnh:
- Chính tôi cũng muốn hỏi ông điều đó! Người đàn ông cười khây:
- Không ngờ tôi có ảnh hưởng lớn đối với cô như vậy! Tôi lập lại một lần nữa, nghe đây cô bé, rằng tôi có thể làm bất cứ việc gì mà mình thích! Thế còn cô? - Người đàn ông ngừng lại như chờ đợi, nhưng khi thấy Nhã Yên không có phản ứng gì anh lại nói tiếp - Không cần cô nói tôi cũng đoán ra được: chắc hẳn bậc sinh thành bắt ép gả cô cho một tên ma cô nào đó chăng?
Cảm thấy mình bị chế giễu, Nhã Yên nghiêm mặt:
- Nếu không đứng dậy đi khỏi đây, tôi sẽ gọi mọi người đến tiến ông nga lập tức. Tất nhiên là cuộc đưa tiến chẳng thú vị gì lắm đâu!
Không một chút lo sợ, người đàn ông đứng lên một tay cho vào túi quần, còn tay kia đưa thuốc lên môi, và từ từ đi về phía Nhã Yên, khoảng cách mỗi lúc một gần tưởng chừng như cô gái có thể nghe được nhịp tim đập của người đàn ông. Giờ đây có một sức mạnh vô hình nào đó giữ chân Nhã Yên lại không cho cô lùi về phía sau, mắt cô mở trừng trừng gần như sắp rách cả khóe. Người đàn ông đưa tay vuốt nhẹ lên má Nhã Yến giọng nềm như nhung:
- Cô có biết rằng mình đẹp lắm không cô bé? Lúc giận dữ trông cô hệt như nàng Nasioha trong thần thoại - Anh ta ngừng lại và đột nhiên đổi giọng nhỏ nhưng rắn - Tôi đi nhưng không phải vì sợ cô la toáng lên đâu nhé! Một ngày gần đây dù muốn dù không, tôi cũng sẽ gặp lại cô, chắc chắn như vậy!
Không cần chờ xem thái độ Nhã Yên ra sao. Người đàn ông lạ mặt cho hai tay vào túi quần đầu ngâng cao bước đi. Nhã Yên ngồi phịch xuống ghế nghe tức anh. Cô cảm thấy mình bị thua kém trước vẻ tự tin và kiêu hãnh của chàng trai lạ. Hắn là ai? Tại sao lại vào đây được? Chẳng lẽ hắn có chìa khóa vạn năng thật ư? Hay hắn là một tên cướp đang bị truy nã? Không! Đôi mắt hắn không ngầu như những kẻ sát nhân. A, đúng rồi ta phải đuổi theo xem hắn ra bằng cách nào mới được. Nghĩ vậy, Nhã Yên liền đi vội ra cửa chính. Không kịp nữa rồi, người đàn ông đã đi khỏi và cánh cửa vẫn được khóa cận thận. Lại có tiếng chân người, Nhã Yên giật mình khi nghĩ rằng người đàn ông ấy sẽ trở lại và cô giải thích thế nào về hành động của mình. Nhưng không, đó là một người đàn bà đứng tuổi ăn mặc khá sang trọng, một tay nắm hờ cánh cổng và mắt thì nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự. Như linh cảm được có ai đó đang nhìn mình. Người đàn bà quay lại chạm phải ánh mắt của Nhã Yên, bà ta thoáng giật mình. Nhã Yên đưa tay định gọi bà ta lại nhưng không còn kịp nữa. Người đàn bà bí ẩn đã quay lưng và chạy thật nhanh ra khỏi con hẻm nhỏ.
Nhã Yên lững thừng về nhà. Cô đi thẳng vào phòng mình và gài chặt cửa. Nằm xuống giường, nhớ lại gương mặt của hai nhân vật kỳ lạ, một nỗi sợ hãi bâng quơ ùa đến làm Nhã Yên rùng mình. Nhắm mắt lại, lần đầu tiên giấc ngủ đến với cô một cách muộn màng...
- ANH VĨNH, ta vào phòng ăn sáng đi anh?
- Anh không muốn ăn. Em bảo bà Phương pha một tách cà phê nhé!
- Được rồi, em sẽ mang ra ngay!
Theo thói quen, mỗi buổi sáng ông Trần Vĩnh thường dậy sớm ăn sáng hoặc uống cà phê, sau đó đọc báo rồi mới đi làm. Hôm nay cũng vậy tờ báo Sài Gòn giải phóng đang mở ra trước mặt ông.
Bà Vân Anh trở ra nói:
- Anh uống cà phê đi!
- Cám ơn em! - Ông Trần Vĩnh ngước lên nhìn vợ - Vân Anh này, thằng Hạo Thiên đâu rồi?
- Dạ, con nó còn ngủ!
Ông Trần Vĩnh cau mày, vẻ khó chịu:
- Tối qua nó lại về trễ nữa phải không? Hạo Thiên đã ngoài ba mươi tuổi mà vẫn không chịu làm việc gì cả. Em không nên cấp tiền cho nó nữa.
- Nhưng Hạo Thiên là đứa con duy nhất của em...
- Anh biết em sắp nói gì rồi! - Ông Trần Vĩnh nhăn nhó cắt ngang - Hạo Thiên không phải là con ruột nhưng từ lâu rồi anh gần như không nhớ đến điều đó. Cuộc đời anh chỉ có em và Hạo Thiên là nguồn an ủi duy nhất. Chẳng lẽ em không hiểu được điều đó hay sao?
- Cho em xin lỗi, anh Vĩnh! - Bà Vân Anh cúi mặt xuống hối hận - LÝ ra em không nên nhắc đến chuyện này nhưng xin anh hãy thông cảm cho em vì không một người mẹ nào muốn con mình phải sống trong sự thiếu thốn khổ sở dù cho nó là một đứa con hư đốn.
Vầng trán cao của ông Trần Vĩnh thoáng cau lại:
- Thương con là một lẽ nhưng anh khuyên em không nên tiếp tục dung túng cho những thói xấu của Hạo Thiên. Suốt từng ấy năm ở nước ngoài mà nó vẫn không thay đổi được nếp sống của mình.
- Đó là lỗi một phần ở chúng ta anh Vĩnh à! Nếu trước đây anh để Hạo Thiên tự quyết định lấy nghề nghiệp của mình, đừng bắt nó sống theo cách của anh, có lẽ nó đã thành người có ích, không bất mãn mà bỏ đi để bây giờ...
- Em trách khéo anh đấy phải không Vân Anh? - Ông Trần Vĩnh buồn bã cắt ngang câu nói của vợ, đoạn ông nói tiếp - Thật tình mà nói, khoảng thời gian sau này anh không còn đặt niềm tin ở Hạo Thiên nữa.
- Như vậy quá là bất công! Chẳng lẽ anh không thấy Hạo Thiên là một chàng trai thông minh, học thức và có bản lĩnh? Gần đây em đã nhận ra một điều rằng: trong lúc Hạo Thiên gặp những cú sốc trong chuyện tình cảm, không ai trong chúng ta đứng về phía nó cả. Do đó nó có những hành động không hay là chuyện tất nhiên, em xin anh hãy thông cảm và bỏ qua cho nó.
Ông Trần Vĩnh đưa tay làm một cử chỉ như xua đuổi một con ruồi đang quấy rày:
- Đừng mang lý do ấy ra thuyết phục anh! Hiện giờ anh chưa hoàn toàn tin vào những nhận xét của em, cũng có thể anh quá bảo thủ cũng nên, nhưng anh không quen phán đoán về người khác qua cảm tình. Hạo Thiên sẽ tự khẳng định mình bằng hành động của nó mà không cần em phải nói ra.
- Khoan đã anh Vĩnh - Bà Vân Anh giữ tay chồng ngồi lại trên ghế khi thấy ông định đứng dậy, bà nói nhanh - Nếu như có thể anh hãy giới thiệu Hạo Thiên với công ty trang trí nội thất nào đó đúng với sở trường của nó.
Ông Vĩnh lắc đầu:
- Tốt hơn hết hãy để nó tự tìm lấy việc làm cho mình! - Ông Vĩnh ngừng lại vài giây đưa tay xem đồng hồ rồi nói tiếp - Em bảo Hải Yến xuống cùng đi làm với anh.
Bà Vân Anh không lạ gì tính tình của chồng nên khi nghe ông Vĩnh bảo như thế bà lẳng lặng bước lên cầu thang.
Vài phút sau Hải Yến xuất hiện. Cô có dáng dong dỏng cao, da ngăm đen nhưng thật đẹp thật quý phái. Hải Yến mặc chiếc áo dài bằng lụa màu ve chai làm nổi bật những nét hấp dẫn. Ngoài một tí son môi, Hải Yến không trang điể gì cả, nhưng điều đó không làm cho cô kém mặn mà quyến rủ. Cách đây hai mươi sáu năm, một người đàn bà Campuchia đã đặt vào tay bà Vân Anh một đứa con gái còn đỏ hỏn và giấy chủ quyền ngôi biệt thự tuyệt đẹp năm trên đường Lý Thái Tổ. Bà ta vội vàng đến mức chỉ nói được một câu:
- Đây là một đứa bé vô tội, xin bà hãy xem nó như con đẻ của mình. Vĩnh biệt bà.
Đứa bé bị bỏ rơi ấy chính là Hải Yến bây giờ.
- Con xin lỗi vì để cha phải chờ - Hải Yến cất giọng trong trẽo, đoạn cô nhìn bà Vân Anh cười nói - Con đi mẹ nhé!
Bà Vân Anh cười thật hiền nhìn Hải Yến vẻ tự hào hiện rõ trên gương mặt bà. Đối với ông bà Trần Vĩnh, Hải Yến luôn to ra ngoan ngoãn và không quên tranh thủ tình cảm vì cô biết được mình chỉ là một đứa con nuôi. Còn một điều mà từ lâu Hải Yến hằng mơ ước và ấp ủ là sớm trở thành chủ nhân của cái ngôi nhà đồ sộ này.
Bà Vân Anh nhìn theo ông Vĩnh và Hải Yến mà lòng dâng lên nỗi buồn rười rượi. Phải chi Hạo Thiên cùng đi với họ có lẽ bà sẽ thấy hạnh phúc hơn. Phút chốc kỷ niệm ùa về trong ký ức bà Vân Anh.
Thuở ấy, Vân Anh là một cô nữ sinh trung học nổi tiếng đẹp và dịu dàng, cô yêu Trần Vĩnh, cây toán cừ khôi của trường. Vốn sinh trưởng trong một gia đình công chức nghiêm, nên dù học giỏi nhưng Trần Vĩnh luôn rụt rè nhút nhát, trong quan hệ với phái nữ. Chính vì thế mỗi lần đến nhà Vân Anh, anh đều đi cùng với Vũ Hảo, bạn thân nhất của Trần Vĩnh lúc bây giờ. Trái với Trần Vĩnh, Vũ Hảo là một chàng trai hoạt bát và bật thiệp. Vũ Hảo vẫn biết Trần Vĩnh và Vân Anh yêu nhau nhưng đôi lúc lý trí anh không thắng nổi con tim mình khi đứng trước cô bạn gái xinh đẹp. Trần Vĩnh là một người có tình cảm kín đáo nhưng rất nhạy cảm, biết được điều éo le nên anh quyết định đi xa để bảo vệ tình bạn và Vũ Hảo.
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím