Số lần đọc/download: 1486 / 2
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Lời Vào Đầu -
Đ
ông Kinh vào đầu thập niên 70 là nơi đô hội tụ tập dân tứ xứ đổ về làm ăn, người ngưòi đổ về khiến mật độ dân chúng tăng lên rất cao, hơn mười triệu cư dân trong thành phố. Giọng nói người Đông Kinh pha trôn đủ mọi thứ tiếng nói từ bắc xuống nam. Thời này cũng là thời cực thịnh của nước Nhật, vào thời này Nhật là nước á châu duy nhất đưổi kịp tây phương về đủ mọi phương diện, Đại Hàn còn lạc hậu như một cái đuôi chưa được hùng mạnh như hiện nay. Vì vậy nước Nhật vào thời này đã thu hút nhiều sinh viên các nước như Việt Nam, Thái Lan, Nam Dương, Mã Lai, Singapore, Đại Hàn, vân vân … Đi ra đường gần cư xá quốc tế Kokusai, người ta thấy thấp thoáng đó đây bóng dáng sinh viên ngoại quốc. Nhiều mối tình ngoại quốc của các cô gái Nhật đã nảy nở trong môi trường hỗn độn này, tạo thành nhiều mảnh tình trớ trêu buồn có vui có. Dưới đây là một trong những mối tình đó.
Chương Một
Tảo xếp hàng ở nhà ga Shibuya đợi chuyến xe điện đi về ga Daibashi. Khách xếp hàng dài trong trật tự đợi xe điện vào giờ cao điểm. Xe điện vừa xịch đến như có đợt sóng ngầm mạnh từ đàng sau liên tục đẩy Tảo vào tận bên trong. Mùi mồ hôi quyện lẫn mùi hôi nách và mùi nước hoa của đủ mọi thành phần làm Tảo muốn nghẹt thở, Tảo hắt xì liên tục vì mũi Tảo bị dị ứng. Người kiểm soát chỉ ngón tay từ bên trái qua bên phải để coi chừng mọi người đều đã lọt vào trong các toa và mọi cánh cửa được đóng chặt, cẩn thận người kiểm soát cầm cờ phất lên cùng với tiếng còi báo hiệu kêu rét một hồi dài, xe điện từ từ chuyển bánh. Hết chuyến này đến chuyến khác cách nhau chỉ có 5 phút mà người vẫn còn ùn ùn đổ đến đông nghẹt.
Về đến ga Daibashi đã 6 giờ tối. Tảo ghé vào quán Kisaten gần nhà ga vừa để ăn và ngồi nghe nhạc thoải mái. Đang cúi đầu ăn Tảo như thấy có gì khó chịu trưóc mắt ngửng đầu lên Tảo vừa kịp thấy ánh mắt của một cô gái từ chiếc bàn bên kia nhìn vội đi chỗ khác, cô gái hơi bẽn lẽn. Có lẽ cô gái thấy Tảo là người ngoại quốc nên tò mò nhìn. Tảo mới sang Đông Kinh được vài tháng nên không thể che dấu được làn da mặt còn rạm nắng Nha Trang. Tảo sống và lớn lên từ nhỏ ở thành phố biển Nha Trang. Húp xong tô súp miso, Tảo vội liếc nhanh về phía trước lần này thì cô gái không kịp quay đi Tảo khẽ dơ tay lên vẫy chào, cô gái cũng vẫy lại và mỉm cười.
Ngày hôm sau Tảo cũng ghé vào quán cũ. Cô gái đã ngồi đó từ hồi nào. Tảo khẽ gật đầu chào, kêu món ăn cũ, ăn xong Tảo bỏ giấy 500 yen lên mặt bàn và tiến lại phía bàn cô gái. Tảo như các sinh viên mới qua tiếng Nhật còn bập bẹ rất liều lĩnh trong lãnh vực làm quen với các cô gái Nhật.
- Tôi là Tảo sinh viên ngoại quốc từ Việt Nam mới qua mong được làm quen với cô để học tiếng Nhật.
Cô gái thích thú vì giọng nói tiếng Nhật lơ lớ ngập ngừng để tìm cách ghép những câu đàm thoại mới học được từ trong lớp Nhật ngữ. Cô nghe loáng thoáng hiểu Tảo muốn nói gì. Cô phác một cử chỉ mời ngồi.
- Tôi tên là Ái Tử. Anh học tiếng Nhật bao lâu rồi? Qua Đông kinh hồi nào?
Tảo như mở cờ trong bụng vì cô gái đã chịu tiếp và nói chuyện với Tảo.
- Tôi mới qua được hai tháng và học tiếng Nhật được hơn một tháng.
- Nhà anh ở đâu và đi học có xa không?
- Xin lỗi cô nói chậm lại một chút được không, vì tôi còn chưa nghe được nhanh.
Cô gái bật cười khúc khích, cảm thấy rất thú vị.
- Ồ tôi xin lỗi cứ tưởng đang nói chuyện với người Nhật. Cô gái lần này lập lại thật chậm rãi.
- Tôi ở dãy chung cư cách đây khoảng 10 phút đi bộ.
- A! thế thì vui quá tôi cũng ở gần đó.
- Cô uống gì không cà phê hay nước ngọt.
- Cho tôi ly coke.
Tảo gọi ly cà phê còn ly coke cho cô gái. Hai người nói chuyện vui vẻ thỉnh thoảng Tảo dở tự điển Nhật-Anh-Nhật để tra chữ mới mà cô gái nói. Cô gái phì cười vì cử chỉ ngây ngô học trò của Tảo.
- Vậy mà cũng đã gần chín giờ rồi chắc tôi phải về nghỉ ngơi để ngày mai còn đi làm.
- Tôi có thể gặp lại cô ngày mai không? Tôi muốn học thêm tiếng Nhật mong cô chỉ dậy.
- Vậy thì tối mai gặp lại anh … anh gì nhỉ?
- Tảo.
- À anh Tảo trí nhớ tôi hơi đoảng.
- Nhớ nhé cô Ái Tử. Tôi sẽ chờ cô ngày mai tại quán ăn này.
Tảo dành trả tiền luôn phần ăn cho cô gái. Hai người đi về cùng đường tới ngã rẽ, cô gái hơi cúi gập đầu xuống chào. Tảo vội cúi đầu xuống chào lại. Tảo đợi cho cô gái đi khuất qua ngõ rẽ khác Tảo mới lững thững bước vào căn chung cư.
Hôm sau Tảo đến quán cũ kêu ly cà phê trước ngồi đợi cô gái đến để ăn luôn thể. Gần tiếng đồng hồ rồi mà chưa thấy tăm hơi cô gái. Chắc cô ta không muốn gặp Tảo nữa vì sợ rắc rối chăng! Tảo chán nản trả tiền đứng dậy đi về nhà. Hình ảnh cô gái Nhật nhỏ nhắn mỹ miều, lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn, đang ám ảnh Tảo.
Hôm nay Tảo lại đến nữa hy vọng cô gái sẽ trở lại. Tảo nhìn đồng hồ có hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô gái, Tảo thất vọng chắc cô gái hứa lèo cho mình leo cây luôn. Tảo tính dợm đứng dậy thì từ ngòai cửa cô gái hớt hả đi nhanh vào bàn của Tảo.
- Xin lỗi anh Tảo, tôi đã lỗi hẹn và để anh chờ. Đáng lẽ tôi phải có số điện thoại của anh để liên lạc báo cho anh biết. Hãng có việc bận bất ngờ không thể đến gặp anh Tảo được.
- Ồ! Không có việc gì hết cô Ái Tử. Tối nay được gặp lại cô là tôi mừng rồi.
- Anh có giận tôi không? Xin lỗi nhe.
- Đừng nghĩ thế cô Ái Tử à, tôi tổn thọ mất. Cô ăn gì cà ri gà nhé! Món này cô thích lắm thì phải.
- Cám ơn anh, mới quen mà anh đã biết ý Ái Tử rồi. Có người bạn mới như anh đời thật là có ý nghĩa.
Ngày qua ngày tiếng Nhật của Tảo tiến bộ thấy rõ. Thầy giáo dạy tiếng Nhật lấy làm ngạc nhiên vì sự tiến bộ nhanh chóng này. Giọng nói có vẻ hơi pha âm hưởng người miền bắc vùng Akita. Điều này chẳng lấy gì làm lạ bởi vì cô gái đến từ Akita. Như thói quen hàng ngày Tảo vẫn đến đợi Ái tử ở quán ăn cũ trước khi về nhà.
- Chào cô Ái Tử.
- Chào anh Tảo. Dạo này tiếng Nhật của anh có vẻ tiến bộ thấy rõ.
- Thầy giáo tôi cũng khen như vậy. Được vậy cũng nhờ cô chỉ dậy, bỏ thời gian luyện tập nói và nghe cho đứa học trò dở này.
- Dạo này tôi nói hơi nhanh mà anh nghe được là khá lắm đó.
- Cô có ý trung nhân chưa? Xin lỗi tôi đã đuờng đột hỏi điều này.
- Ồ chưa nếu có thì tôi đâu dám bỏ thời gian đi với anh như thế này. Đi làm cả ngày về đến nhà không thiết đi đâu nên không có dịp quen biết.
Nghe được điều này Tảo thấy nhẹ cả tấm lòng. Được thể Tảo đánh bạo lên tiếng.
- Cuối tuần này cô Ái Tử có rảnh không? Tôi muốn nhờ cô làm hướng dẫn viên dắt đi coi Shinzuku.
- Tôi cũng định đi Shinzuku mua một vài món đồ và sẵn tiện đi dạo phố với anh.
- Cám ơn cô Ái Tử, vậy gặp cô ngày mai tại trước nhà ga Daibashi. Chúc cô ngủ ngon giấc.