Trưa Vắng
Hồn tôi đấy: căn trường nho nhỏ
Nước vôi xanh bờ cỏ tươi non
Lâu rồi còn thoảng mùi thơm
Chân đi nghe động tới hồn ngây thơ
Sâu rộng quá những giờ vui trước
Nhịp cười say trên nước chưa trôi
Trưa hè thường thấy hai tôi
Ném đầu chim chích bắt đuôi chuồn chuồn
Đời đẹp quá tôi buồn sao kịp
Trang sách đầu chép hết giây mơ
Ngả mình trên bóng nhung tơ
Tôi nguyền: sau lớn làm thơ suốt đời
Cỏ mấy bận xanh rồi lại tạ
Gió lùa thu trong lá bao lần
Vạn trường những bóng phù vân
Xót thương mái tóc nay dần hết xanh
Hồn xưa dậy chim cành động nắng
Lá reo trên hồ lặng lờ trong
Trưa im im đến não nùng
Tôi ngờ trống học trong lòng trưa vang