Tiếng Sơn Hà
Ta trả lại cho đàn cung nhớ tiếc,
Cho mùa thu những xác lá vàng rơi.
Ta trả lại cả u hoài, thống thiết,
Khi xuân về bừng sáng nên cây tươi.
Ta nghiêng kính trước Xuân hồng đất nước,
Lửa yêu đời thiêu cháy chuyện ngày xưa,
Như sóng cả tràn lan niềm mộng ước,
Ta kiêu căng xây lại tháng năm thừa.
Đây là lúc ánh gươm linh bén chớp,
Ta màng chi mây liễu cuốn phong ba;
Nếu rượu mạnh lên đường ta cạn hớp
Để say sưa nghe dội tiếng Sơn hà!
Hỡi người bạn mà hồn thôi muốn trẻ,
Mất tin yêu, lầm lạc giữa tình đau;
Người hãy dậy nghe hồn thiêng Thế hệ,
Khắp non sông vang hát buổi xuân đầu.
Ân phúc cả sẽ tưng bừng, vạn đại,
Lòng muôn dân rào rạt sóng Tin Yêu.
Trang Lịch sử từ nay thơm ngát mãi,
Tiếng ca thần vang bóng Quốc kỳ reo.