Quyên Từ Độ Bỏ Thôn Đoài
Liềm trăng
Ngàn xưa ai từng ở nơi này
Rồi đến ngàn sau ai đến đây
Câu hỏi - liềm trăng còn ngoặc mãi
Lời thưa - dằng dặc mấy cồn mây
Đan áo
Em ngồi đan chiếc áo len xanh
Hẹn gió thu về gửi tặng anh
Rồi bỏ đó em vào thiên cổ
Anh một đời ngóng áo thiên thanh
Trăng úa
Đã chớm vào thu sương chẳng bay
Sương rơi ngày đó lạnh ngày nay
Những đêm thức giấc nhìn trăng úa
Tưởng lửa rừng xa đốt giữa mây
Hoang phế
Ven núi vàng trơ mấy bức tường
Chiều chiều nắng lụn cú kêu sương
Có con bướm trắng vương nền cỏ
Lẫn giữa ngàn lau dõi chút hương
Lạc loài
Thôn xưa người đã bỏ từ lâu
Còn tiếng mèo hoang rớt lại sầu
Từng tiếng gào lên từng thảm thiết
Nhịp cầm canh nhỏ suốt đêm thâu
Áo thu
Xưa em phơi áo giữa thu phong
Lá vàng cài lên lụa rực hồng
Nay áo đã cuốn về thiên cổ
Lá vàng bay lạnh nỗi niềm không
Kinh mây
Trang kinh mây nổi trước hiên nhà
Những dòng mây như những dòng hoa
Gọi người nơi cõi mê bừng thức
Đập tan cửa hoặc thoát hình ra
Đom đóm
Nên chợ xưa giờ họp lách lau
Hỏi cô hàng xén gịat về đâu
Đêm đêm bầy đóm xanh từng chiếc
Tụ giữa nền hoang nhóm lửa sầu