Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
Lối Rẽ
Tác giả: Bảo Cường
Tập thơ Bảo Cường: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
 
(Tặng Lý Thụy Ý)
Từ thuở đất trời biến thiên thay đổi
Tôi ở lại lỡ làng một chứng nhân
Đất Sài Gòn từng cơn mưa giận dỗi
 
Cho lá công viên vàng úa dần dần
Không tiễn em đi ngại lắm tủi hờn
Bởi nước mắt đã tràn trên bến nước
Để đường về đành cúi đầu chậm bước
 
Cuộc chia ly nào kịp nghĩ thiệt hơn
Mưa Sài Gòn như tỏ lời oan ức
Cho đầy cô đơn lạnh ngắt lòng người
Trời chưa quang không gian còn vực thẳm
 
Người tình ơi đâu rồi nét tươi vui?
Gói hành trang không bằng bàn tay nắm
Cho đủ bao năm rừng rú dạn dầy
Tôi phải ra đi khi trời chưa sáng
 
Ôi kinh hoàng khi bóng tối bao vây
Rừng Phước Long chưa thấy vết chân người
Bên cái rựa đầm đìa mồ hôi đổ
Đem lương tâm người bắt người thi thố
 
Cho thiêng liêng cay đắng tiếng đầy vơi
Ngày lại ngày những sắn khoai qua bữa
Cuốc chống tay cho đứng vững giữa đồng
Máu đã loãng vì hòa cùng nắng gió
 
Tiếng than thở từ lâu lắm hư không
Lê chân bước đến tận cùng hư ảo
Qua gian lao ngày tháng nối nhau tàn
Trên đồi cao ngần ngừ hỏi gió
 
Có bay đi rửa sạch những hàm oan?
Tôi ngồi đây tháng ngày dài tiếc nuối
Tìm lãng quên trong rừng suối câm lỳ
Bên sóc nghèo mong gặp người đóng khố
 
Moi móc tìm chút tình nghĩa lương tri
Dù nụ cười trên môi nhiều cay đắng
Vẫn thấy vui trên từng bước lãng du
Mấy năm dài đã đủ chưa trời hỡi?
 
Sớm mai về xóa hết những âm u
Vì thời cuộc bỗng dưng thành xa lạ
Dõi thiên thu tìm lại dấu chân chim
Tôi gởi về em người tình xưa cũ
 
Chút ân tình còn sót lại trong tim
Tôi cũng thế, mấy năm quên lãng
Xin hứa rằng lòng còn mãi bao dung
Xin hứa rằng đốt mấy năm quá khứ
 
Tưởng anh linh trong ánh lửa bập bùng
Người hỡi người xin một lời tha thứ
Cho tình thương xoa dịu nỗi hờn căm
Tôi sẽ đứng ngẩng cao đầu khí thế
Ngắm quê hương sông núi rộng muôn tầm
Dòng thác người ào ào theo thế hệ
Việt Nam ơi xin mãi mãi yên bình