A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Vũ Văn Sang
Biên tập: Vũ Văn Sang
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 736 / 6
Cập nhật: 2015-06-19 17:25:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
hững sợi dây trói vô hình
Năm nay tôi phải trực đến gần sát ngày ba mươi tết. Sáng hai chín, tôi ngủ dậy muộn hơn thường ngày một chút. Biết thói quen đó là không nên, nhưng nhất định sẽ thay đổi được.
Giờ này chắc bên cầu An Dương phải đông vui lắm. Mọi người từ khắp nơi đổ về. Kẻ mua, kẻ bán, người xem cây. Căn phòng nơi đây yên ắng, nền nhà đã phủ một lớp bụi nhẹ vì vắng đi bàn tay của người phụ nữ. Định chạy thật nhanh đi lấy cây chổi đằng sau cánh cửa, nhưng tôi phát hiện ra đó là một thói quen rất thường của tâm ý. Một thói quen “hối hả” “vội vã” luôn muốn được phóng ra ngoài. Thói quen này có thể được trao truyền từ đời ông bà, cha mẹ luôn tranh thủ tất bận tẩn tảo kiếm sống nuôi con. Tôi chợt bước chậm lại, để tâm ý vào bước chân.
Hơi thở khẽ ra vào nơi sống mũi. Chiếc áo phông cũng nhẹ nhàng hơi lên xuống theo từng nhịp thở. Một cái biết khe khẽ nơi bàn chân, nền nhà thật mát. Cả tuần chưa quét được nhà nhưng không thấy cảm giác khó chịu khi bước chân lên những vết bụi. Có lẽ chúng vẫn nằm yên đâu đó trong tàng thức. Cũng có lẽ do tôi để ý vào hiện tại nên nó vắng mặt. Tôi không biết điều này có phải là một phép thực tập của sự buông bỏ và thả lỏng của tâm ý hay không?
Nền nhà tầng trệt có kê một dát dường nhỏ. Đôi lúc tôi ngồi đây hát nghêu ngao một vài bài hát như “Từng ngày con nhớ Phật” “Hạnh Phúc là khi…” “Cành sen trắng”. Khẽ cuộn chiếc chiếu đơn nhỏ, tôi đưa từng lượt chổi quét những lớp bụi phủ trên đó. Dát giường được quét sạch, hít một hơi, tôi nhắc dựng nó lên nghiêng vào mé một bên tường. Nhìn những hòn bông như lọn mây đen lỏn vỏn dưới dát dường và mặt đất. Cái thì bằng hòn bi, cái thì to bằng nửa quả bóng bàn.
Gom vào cũng nửa một khau bụi. Ý nghĩa từ bài kinh Mười Kiết Sử Thầy giảng, hôm nay tôi lại được thấy khi quét nhà. Tôi nhớ có lần Thầy giảng “Không có gió thì cây không phát triển được”. Tôi nghĩ thầm, nếu vậy thì cây phải biết ơn gió biết bao, nhưng trong mỗi làn gió đều đem theo ít bụi bặm và cuộc sống ngoài kia hay nơi đây cũng vậy. Cũng vì có gió mà bụi bặm đã kết lại ngay dưới dát giường này. Có lẽ tâm hồn của chúng ta cũng vậy, mỗi một lần giận là thêm một hạt bụi nhỏ. Theo năm tháng, nếu ta không cuộn chiếu và nhấc dát giường lên quét dọn thì những hòn bông đen kia sẽ chìm sâu vào tàng thức. Hòn bông sẽ tập kết, trói buộc và chi phối suy nghĩ hành động của ta. Nhiều hòn bông như vậy, nằm trên giường liệu chúng ta có ngủ ngon được không?
Đổ những bụi và rác vào thùng, tôi lại thấy thấp thoáng có những bông hoa hay những chiếc lá non. Nếu nhìn kĩ hơn thì tôi cũng đã góp phần trong đó. Căn phòng giờ này lại sạch sẽ tinh tươm, điểm bên cửa sổ là bình Cúc vàng Vạn Thọ. Hoa như thở cùng tôi, hoa như cười cùng tôi.
(Một chiều gần tết 2014)
Sợi Dây Trói Vô Hình Sợi Dây Trói Vô Hình - Vũ Văn Sang