Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Vũ Văn Sang
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Vũ Văn Sang
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 1
Cập nhật: 2015-07-20 14:21:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
gười hàng xóm cũ.
Sáng nay ngủ dậy, vợ bảo: ”Em thấy mấy hôm nay anh hay đăng bài về Vu Lan, anh nhớ nhầm lịch hả? Mới 05/06 âm mà?” Mặc dù là nhớ nhầm lịch, nhưng có một cái tâm ngoan cố, biện bạch không cho là mình sai: “Thì mùa cũng phải kéo dài ba tháng. Anh viết cho đầu mùa mà”
Tối hôm qua, sau một cơn mưa rào tươi mát. Tôi cùng con gái đi xe sang thăm nhà bác hàng xóm cũ. Kỉ niệm kéo dài hơn 4 năm giữa hai nhà chung vách, chung ngõ được tái hiện. Cũng trong khoảng thời gian một giờ đó, rất nhiều câu chuyện về thời sinh viên hay hồi còn nhỏ của người hàng xóm cũ cũng được chia sẻ. Những câu chuyện này trước kia, tôi chưa từng được nghe…
Có rất nhiều lý do khi một người nâng chén rượu bia. Vui vì lâu ngày gặp lại được gặp lại, sự kiện, xã giao. Cũng có thể buồn vì lòng đang đau khổ muốn được khỏa lấp…hoặc cũng có thể uống vì nếu không uống thì…hơi khác người, sợ bị chê trách….sợ bị mang tiếng là “đần ông” hoặc cũng có thể vì lý do “sâu kín” nào đó. Hồi trước, tôi cũng đã có lần uống với suy nghĩ ấy. Nhưng giờ tối hôm qua, tôi ngồi uống với bác là một việc rất tự nhiên, rất gần gũi như hai người anh em. Tôi biết uống rượu bia thực sự không tốt cho cơ thể nếu quá đà, hơn nữa rượu bia làm từ lúa gạo…mà hiện nay trên thế giới có khoảng 40.000 trẻ em chết đói mỗi ngày vì không có cơm ăn. Nên mặc dù uống tôi không quên nhắc mình có “cái biết” mỗi lần tay nâng cốc.
Do sức khỏe nên tôi chỉ uống được một chút nhưng rất thích cái cách uống của bác hàng xóm cũ. Khách đến nhà chơi, anh em bạn bè uống bao nhiêu thì uống, không ép. Có một điều tuyệt vời nhất là suốt 4 năm sát tường chung cổng, tôi chưa bao giờ thấy bác Giang say. Dù có uống nhiều như thế nào, rác vẫn được đi đổ, vẫn dọn dẹp bát đĩa, vẫn pha sữa cho con. Tôi nhớ có một lần vào đêm giao thừa cách đây vài năm, cả ngõ chúng tôi đi chúc tết đến tận 5h sáng, mỗi nhà dăm ba chén, rồi ra chùa làng cầu chúc cho cả nhà một năm mới bình an. Sau đó bác lại trở về nhà vẫn tỉnh táo đi làm cho kịp ca 6h sáng.
Bác hàng xóm cũ từng là một cựu sinh viên Bách Khoa cũ, cũng có một thời “quậy tung” cả trường, và biết bao phen hỗn chiến. Nhưng suốt bốn năm làm hàng xóm, tôi thấy bác lành như đất, thương vợ, thương con… Tối hôm qua, sang nhà bác chơi, chia sẻ với bác một tập viết. Và cũng trong tối đó, lần đầu tiên, tôi được biết hồi còn sinh viên bác cũng rất hay viết, và có rất nhiều lá thư bác viết về cho bô mẹ mà bây giờ những vệt nhòe trên lá thư vẫn được lưu giữ.
Tôi thường hay ngủ muộn, nhưng tối hôm qua về đi ngủ sớm hơn thường lệ. Tôi không đi bộ và ngồi tĩnh tâm nữa vì người có chút men bia. Cả nhà đã tắt đèn, các con cũng chìm vào giấc ngủ. Cầm chiếc điện thoại trên tay, tôi đọc “Bông hồng cài áo…dâng mẹ, và gửi những người đang còn mẹ”. Tôi thấy thật tiếc cho những ai chưa đọc “Bông hồng cài áo”. Giọng văn mượt mà như đưa tôi về nằm trong vòng tay của mẹ. Gió mùa Vu Lan bắt đầu thổi… gió cũng đã thổi không biết tự bao giờ. Cũng có thể đã thổi từ khi có TÌNH THƯƠNG xuất hiện. Tôi chìm vào giấc ngủ ngon…
Gió Mùa Vu Lan Gió Mùa Vu Lan - Vũ Văn Sang