Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Buusan Nguyen
Số chương: 31 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4503 / 104
Cập nhật: 2020-03-02 09:37:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Từng Giây, Từng Phút
ếu không có trực thăng và khoái đĩnh của Hoa lục lảng vảng trong khu vực Văn Bình đã cho tàu ngầm bỏ túi lặn mấp mé mặt nước hầu cho chàng có thể quan sát bằng mắt, và khỏi cần mặt nạ dưỡng khí. Nhược điểm của tàu ngầm bỏ túi -mặc dầu hải quân Mỹ đã mất nhiều thời gian và công của để hoàn bị- là không thể xuống quá sâu, sợ sức ép của nước làm giẹp lép. Nó phải ở gần mặt biển, và ở mực sâu vô nghĩa này, nó trở thành mồi ngon cho các dụng cụ truy tầm điện tử cực kỳ nhạy cảm và lợi hại của thủy, không quân địch. Do đó, nó được trang bị một máy phá luồng sóng kỳ dị. Cho đến nay, người ta chưa rõ cách thức hoạt động của nó, chỉ biết rằng tàu ngầm bỏ túi đặc biệt của CIA có khả năng … tàng hình. Những máy radar và sonar tân tiến nhất phải bó tay, chịu thua.
Vì vậy Văn Bình chỉ chạy vòng một lát rồi quay mũi trực chỉ lục địa.
15 phút sau, chàng bấm nút cho kính tiềm vọng tí hon từ bụng cá mập thép trồi lên. Tứ phía tối đen, song Văn Bình vẫn nhìn được rõ nhờ hệ thống kiếng khuếch đại cực mạnh, và hệ thống hồng ngoại tuyến. Xa xa, trong sương mù u uất hiện ra hình thù thuôn tròn của chiếc thuyền máy quen cuộc. Đối diện nó là 1 hình thù thuôn tròn khác, lớn gấp ba lần: đó là khoái đĩnh của đội tuần duyên Trung cộng. Trực thăng của họ không thấy đâu nữa. Chắc trực thăng đã bay về đất liền. Khoái đĩnh tuần duyên chỉ chơi trò kỳ đà cản mũi, không thể làm gì hơn vì thuyền máy đang ở hải phận quốc tế. Vả lại, thuyền máy được đăng ký hợp pháp ở Macao, chủ nhân thuộc thành phần được Bắc kinh tin cậy, tàu lại không chở theo người hoặc vật khả nghi. Văn Bình cảm thấy nghẹt thở. Không phải vì thiếu oxigen mà vì chàng vừa nhớ đến những việc dính liền với nhau như những khâu xích. Quốc tế Tình báo Sở giăng lưới bủa vây mọi lộ trình dẫn đến trại giam Cầu Vàng. Điều này có nghĩa là địch đã biết. Điều này có nghĩa là là trại giam Cầu Vàng được phòng thủ tối đa. Phòng thủ bình thường, nó đã là pháo đài bất khả xâm phạm, phòng thủ tối đa, tình trạng bất khả xâm phạm trở thành tuyệt đối. Tự dưng chàng thấy thương Kênô vô hạn. Nàng chỉ là phụ nữ mảnh mai, yếu đuối. Một niềm hối hận mông lung tràn chiếm lòng chàng. Lẽ ra chàng phải phản đối đến cùng sự hiện diện của nàng. Đằng này chàng chấp thuận. Một cách vui vẻ.
Bầu trời mỗi lúc một tối. Thoạt tiên là mảnh trăng sừng trâu biến mất. Sau đến những ngôi sao lấp lánh. Mặt nước đặc sệt. Sương mù nặng chĩu. Kênô nói qua ống dẫn tiếng:
-Không khéo mưa lớn, anh ơi!
Văn Bình không đáp. Mưa lớn trên biển không phải là điều đáng ngại. Chỉ đáng ngại nếu còn thêm cuồng phong. Trước giờ khởi hành, thuyền trưởng đã lưu ý chàng nhiều lần về tình hình khí tượng. Theo lời ông, mùa này ở ngoài khơi Quảng đông thường có mưa lũ và sấm sét, dân chài ít dám ra xa. Những tàu thuyền đánh cá về chậm nhất đã có mặt trên bãi từ hoàng hôn khi biển có nhiều triệu chứng biến động mạnh. Giờ đây đã khuya. Cơn giông được sở khí tượng tiên liệu đã vần vũ cùng khắp. Gió thổi rần rần tưởng như muốn bốc con tàu bé bỏng lên không trung. Văn Bình ngửi thấy mùi mặn chát. Chàng kéo mặt nạ xuống, bắt đầu thở lại bằng oxigen ép, mặc dầu tàu ngầm đã ngoi nửa mình ra khỏi mặt nước biển. Gió biển luôn luôn có mùi muối mặn, nhưng nếu nó thật mặn và thật chát, thật ướt thì đó là điềm báo hiệu của bão. Một đợt sóng cao như tòa nhà nhiều tầng dựng đứng sừng sững. Con tàu chui qua một cách vất vả như thể nước biển biến thành hắc ín. Nó vừa nhô ra thì quay tròn như chong chóng tuy Văn Bình vẫn lái thẳng băng. Đặc điểm của cuồng phong là thổi theo hình vòng tròn. Phía nam đường xích đạo nó thổi theo chiểu cây kim đồng hồ. Phía bắc đường xích đạo, nó thổi ngược lại. Hiểu rõ định luật này, Văn Bình không mất bình tĩnh. Chàng buông lơi cho tàu chạy theo chiều cơn lốc trong khi gia tăng tốc lực để luồn trốn thật nhanh khỏi tâm bão. Cũng may con tàu bỏ túi ở xa tâm bão nên tính mạng của nó chỉ bị đe dọa, chưa lâm vào cảnh tuyệt vọng. Gió đang hung hãn, sóng đang dữ dằn bỗng nhiên đổi hướng và hiền hòa 1 cách lạ lùng. Kênô hổn hển:
-Hết bão rồi hả anh?
Văn Bình đáp:
-Hết rồi. Nó đang áp vào bờ. Nếu có sấm sét thì mình hơi phiền.
« Hơi phiền » là 1 lối nói an ủi. Cuồng phong thường cặp kè với mưa lớn. Và mưa lớn thường cặp kè với sấm sét kinh hoàng. Đối với người ở đất liền, trong thành phố đông đúc hay ngoài đồng ruộng bao la, tỉ lệ nạn nhân của thần Thiên lôi rất nhỏ (1). Trên biển, mối nguy hiểm tăng lên vùn vụt, nhiều người đang bơi lội đã thiệt mạng oan uổng vì lầm tưởng sét không giáng xuống nước.
Hai người bị du vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Thượng sách là vào bờ ngay. 1 con thuyền nhỏ với cột buồm kim khí hoặc cái cần câu bằng thép cũng đủ dẫn điện giết người, huống hồ "Con heo" cá mập lại là khối sắt bập bềnh trên sóng. Những hạt mưa to như trái chanh rơi lộp bộp xuống đầu 2 người. Kênô ép chặt vào mình Văn Bình. 2 cánh tay nàng ôm cứng bụng chàng như 2 gọng kềm. Văn Bình mở « van » tự động cho nước biển tràn vào tàu ngầm bỏ túi để sức nặng của nước làm nó chìm xuống. « Trời ơi », chàng muốn kêu thét lên: những cánh cửa ở ngang sườn và dưới bụng nó không chịu mở ra như thường lệ. Bộ phận điều khiển bằng điện đã bị hư hại trong trận bão chớp nhoáng vừa qua. Văn Bình đặt ngón tay vào bộ phận điều khiển cứu cấp: cả nó nữa, nó cũng « đình công ». Văn Bình xây xẩm mặt mày. Bộ phận này hư hại có nghĩa là tàu ngầm bỏ túi sẽ phải rẽ sóng khơi khơi trên mặt biển, không thể lặn sâu được nữa. Cách bờ 3, 4 cây số chắc chắn nó sẽ bị lính gác nhìn thấy.
Và nhìn thấy là hết đời.
Chàng chỉ còn hy vọng bám víu một may mắn mỏng manh: đó là trời đang mưa lớn, lại đêm hôm khuya khoắt, các vọng gác trên bờ khó thể nhìn xa, dẫu họ được trang bị ống nhòm đặc biệt. Theo kế hoạch, tàu ngầm của chàng sẽ ghé bên dưới 1 tảng đá lớn, nhô hẳn ra ngoài. Trên tảng đá là một vọng gác đúc bê tông. Bọn lính gác phải rút về sâu trong nội địa để núp bão. Loáng thoáng qua màn mưa, màn bọt biển và màn sương mù, Văn Bình thấy một đường thẳng đen sì. Chàng nói với Kênô:
-Đến bờ. Em coi lại xem có đúng vị trí đổ bộ không?
Kênô nâng viễn kính đeo tòng teng ở cổ lên mắt. Nàng quan sát giây lâu, rồi đáp:
-Em không thấy gì cả!
-Thấy bờ chứ?
-Thấy. Nhưng không thấy vọng gác. Không khéo nó bị cuốn phăng xuống biển rồi cũng nên.
-Hừ … em hãy quan sát lại lần nữa. Bê tông chứ đâu phải giấy quyến.
Bờ mỗi lúc một gần. hai người chỉ còn cách bờ nửa cây số. Dưới trời trăng, khoảng xa 500 mét này, tàu ngầm phải lặn sâu. Cơn giông thật bất lợi song lại là đồng minh tốt cho đôi điệp viên nam nữ. Kênô bỗng la lên:
-Anh ơi … em thấy rõ lắm.
-Vọng gác ở phía nào?
-Không có vọng gác. Chúng mình bị lầm địa điểm.
Nàng nín lặng. Văn Bình cũng nín lặng. Lầm địa điểm đổ bộ là điều tai hại nhất. Kênô sẽ khó bắt liên lạc được gã cán bộ cao cấp Tình báo Sở của lực lượng tuần duyên. Hai người không thể lang thang dọc bờ biển đến sáng. Họ phải hoàn tất mọi việc đêm nay. Hoàn tất mọi việc, nghĩa là đổ bộ lên bờ an toàn. Móc nối an toàn. Đột nhập trại giam Cầu Vàng an toàn. Rút lui ra biển an toàn với vợ con tiến sĩ Chicô. Ngần ấy sự an toàn thực hiện được không phải dễ.
200 mét … 100 mét … 50 mét … bờ biển đã xuất hiện trong gang tấc. Con tàu bỏ túi vẫn chạy lừng khừng trên mặt nước. Văn Bình huy động hết những mã lực cuối cùng dự trữ trong động cơ điện của nó. Nó lướt nhẹ như pa tanh trượt trên băng. Dẫu gió thổi nhẹ và mưa đá ngừng đổ, người ở trên bờ cũng không nghe được tiếng máy nổ. Đột nhiên vũ trụ sáng rực. Chết rồi, có chớp. Cả vùng tối đen như được mặt trời đúng ngọ chiếu tới. Khoảng khắc chói lọi này chỉ kéo dài 1 phần trăm tích tắc đồng hồ, vậy mà Văn Bình có ấn tượng như kéo dài trong nhiều phút. Chỉ cần 1 tay súng. Chỉ cần 1 viên đạn. Đoàng 1 tiếng, thế là Văn Bình bị tử thương.
Trống ngực chàng đập ình ình. 20 mét … rồi 10 mét. Những tiếng ầm ầm từ chân trời vọng lại. Thần Thiên lôi vừa giáng họa ở xa. "Con heo" cá mập tấp vào bãi cát. Văn Bình cởi nhanh giây da, và gỡ mặt nạ dưỡng khí cho Kênô. Nàng nằm dài trên bãi, tay chân duỗi thẳng. Nửa giờ bị bó gối làm xương cốt nàng đau nhức. Văn Bình không có thời giờ nghỉ ngơi dưỡng sức như nàng tuy tứ chi của chàng cũng bị mỏi rừ. Chàng phải lấy chiếc ATV cất trong « cốp » tàu ngầm. Gọi là cốp như cốp xe hơi không đúng vì thật ra nó là 1 khoảng trống trong cái đầu hình búa của con cá mập búa. Cái đầu vuông vức của con cá thép có 1 sức chứa đựng tương đương với cốp chiếc xe hơi du lịch trung bình của Nhật. Từng centimét khối của con cá thép đã được tận dụng. Riêng cốp được để rỗng. Vừa vặn cho chiếc ATV chui lọt.
Văn Bình mở khóa. Cánh cửa ngầm bật ra. Chàng mắm môi túm cái quai tròn kéo ra. Chiếc ATV quý báu được đóng trong 1 cái thùng bằng gỗ thông gia nã đại. Nó được dùng để đóng sàn những sân chơi bao linh ( bowling ). Người ta đã cẩn thận phủ ngoài thùng gỗ 1 lớp sáp mỏng có tác dụng không thấm nước. Thùng gỗ còn được đặt gọn trong cái phao đặc biệt, phòng bị trường hợp tàu ngầm tí hon hỏng máy. Văn Bình phải mở cốp, lấy chiếc ATV, cùng bơi với nó vào bờ. Điệp vụ Cầu Vàng của chàng không thể thành công nếu không có phương tiện chuyển vận thích ứng ATV (2). Kiểu xe ATV vừa ra đời sau thế chiến thứ 2. Kỹ nghệ cơ khí Nhật đi hàng đầu với kiểu ATV hai và ba bánh. Thường thường, xe ATV được lắp 6 hoặc 8 vỏ lốp, lớn gấp nhiều lần vỏ lốp xe gắn máy thông dụng. Vỏ lốp của nó được bơm từ 1 kí rưỡi đến 4 kí hơi (3) với mục đích giúp cho xe khỏi bị xóc nhảy và vượt qua được mọi địa hình địa vật hiểm trở. Vì ATV là loại xe mới ra lò nên hình thù và kích thước cũng như kỹ thuật chế tạo nó hoàn toàn khác nhau. Kết quả là có những ATV đồ sộ, kềnh càng, những ATV to ngang cục mịch, và những ATV xinh xắn, gọn gàng. Chiếc ATV đựng trong thùng thông là 1 kiệt phẩm của hãng Honda. Trông mã ngoài, nó rất bề thế, nó lại cân nặng gấp rưỡi xe gắn máy cùng một lòng máy tương đương (4), nhưng khi sử dụng đường trường mới thấy nó tiện lợi. Tiện lợi hơn hết là người ta có thể tháo gập nó và thu gọn lại, đủ chỗ nằm trong « cốp » xe hơi. Do tính chất tiện lợi này, nó trở thành bạn thiết của những người thích du lịch thường xuyên bằng cả xe hơi lẫn xe 2 bánh thể thao.
Cái thùng gỗ thông tuột khỏi miệng "Con heo" cá mập. Nó được lắp bánh xe cao su nên Văn Bình có thể kéo nó dễ dàng từ giẻo cát ướt lên bờ bên trên tương đối khô ráo. Bờ bên trên là khu rừng nhỏ, những thân cây lớn chen chúc nhau đen kịt 1 vùng. Kênô nói đúng: 2 người đã lầm vị trí đổ bộ. Chàng loay hoay mở cái thùng đựng xe Honda thì 1 mùi khét đặc biệt xông vào mũi làm chàng bật dậy. Mùi khét này đập mạnh như cái tát trên mặt. Chàng bàng hoàng nhìn quanh quất. Mùi khét này mỗi lúc 1 rõ. Chàng lẩm bẩm:
-Nguy rồi
Chàng co chân nhảy vụt xuống bãi cát ướt phía dưới. Khoảng cách với bờ trên gần 4 mét, chàng vẫn đáp êm ái. Chàng phóng như bay đến chỗ Kênô nằm. Nàng vẫn giữ nguyên tư thế cũ: tay chân sóng soài. Chẳng nói chẳng rằng, Văn Bình cúi xuống bế xốc nàng lên. Loáng như xe đua trên vòng chảo, chàng đã băng ra xa với Kênô trên tay. Một lằn chớp xẹt ngang trời. Mùi khét đặc biệt pha lẫn mùi lưu hoàng, mùi quen thuộc của những tràng pháo vừa đốt 1 đêm đông ẩm thấp.
Văn Bình quăng mình xuống bãi, đè chận lên trên Kênô. Không hiểu dụng ý của chàng, nàng há miệng hỏi, song tiếng nói đầy ngạc nhiên của nàng đã bị tiếng sét ầm ầm khỏa lấp. Tai Kênô bị điếc hẳn. Tiếng ầm của cú sét kêu lớn đến nỗi bãi cát bị rung chuyển. Kênô bị hất tung, nếu không được Văn Bình giữ chặt, nàng đã bị thương. Tiếp theo tiếng sét kinh thiên động địa là nhiều tia lửa da cam lóe cháy ở mấp mé mặt nước, cách nơi 2 người nằm ép bụng chừng 50 mét. Những tia lửa da cam tắt ngúm. Một luồng khói trắng tỏa cuộn. Rồi mùi khét đặc biệt gia tăng, tưởng như 1 trận hỏa hoạn lớn đang diễn ra đâu đây. Chỉ khác ở điểm nó không có lửa đỏ hừng hựng. Hơi thở ngột ngạt, buồng phổi bị dằn bóp, mắt nổ đom đóm, đầu nhức như búa bổ. Văn Bình ngồi dậy. Kênô ngồi lên theo. Nàng nhìn sang bên trái, buột miệng:
-Sét đánh, sét đánh, eo ôi suýt nữa em chết!
Thật vậy. Suýt nữa Kênô bị cháy thiêu dưới cơn nóng giận của lưỡi tầm sét thiên nhiên. Hồi nãy nàng nằm nghỉ khỏe bên cạnh cái túi vải dầu đựng quần áo và vũ khí. Dưới lớp áo lặn cao su, 2 người chỉ mặc đồ lót len mỏng. Theo dự liệu, họ sẽ thay y phục sau khi lên bộ. Mỗi người được võ trang đầy đủ bằng súng lục và tiểu liên với nhiều loại đạn, kể cả đạn xuyên phá để chống chiến xa và đạn ghém để tiêu diệt 1 số lượng địch quân đông đảo. Cái túi vải dầu tối cần thiết này đã được thần sét chiếu cố. Súng đạn còn bị hủy hoại, phương chi mấy bộ quần áo vải.
Kênô sực nhớ đến cử chỉ của Văn Bình. Chàng bế nàng bỏ chạy vì thần sét sắp giáng luồng điện 300.000 ămpe, từ 10 đến 20.000.000 vôn xuống con tàu cá mập và cái túi võ khí. Trên bãi chỉ có 2 vật kim khí này là dẫn điện. nhưng tại sao chàng lại biết được vị trí tấn công của sét Nàng không thể hiểu rằng Văn Bình được tạo hóa phú cho 1 giác quan thứ 6 nhạy cảm như dã thú trong rừng sâu, đánh hơi thấy bão tố và sấm sét, hoặc thiên tai lụt lội, cháy rừng... Vả lại, nếu đệ lục quan của chàng kém hữu hiệu thì đang còn mùi lưu hoàng, mùi độc đáo của khí ozon, mùi báo hiệu của lộ trình sấm sét lom mũi chàng ngửi được. Trời mưa bão, ngửi thấy mùi ozon, nghĩa là sét sắp đánh xuống gần đó, và sét chỉ đánh xuống những vị trí dẫn điện.
Kênô ôm chàng hôn. Chàng dìu nàng trèo lên bờ bên trên. Phần đầu của kế hoạch đã bị trục trặc tai hại. Con tàu bỏ túi tối tân lún sâu xuống cát, thân nó bị bổ đôi theo chiều dọc, vết cắt ngọt sớt như lưỡi dao bén bổ trái cau tươi. Máy móc và dụng cụ điện tử biến thành 1 khối sắt méo mó hoàn toàn vô dụng. Nó là phương tiện đưa 2 người từ biển vào đất liền, và từ đất liền ra biển, tái ngộ cùng thuyền máy của CIA. Phương tiện này không còn nữa. 2 người coi như bị bỏ rơi trên đất địch. Chỉ riêng điều này khiến Văn Bình nhức óc. Song chàng chỉ nhún vai nhìn đống kim khí méo mó, bất động giữa lúc thủy triều dâng cao, sửa soạn tràn ngập bãi cát. Kênô thở dài:
-Hết về bằng tàu, phải không anh?
Chàng gật đầu. Thủy triều dâng cao, nghĩa là đêm đã khuya lắm. Nghĩa là chàng phải hành động gấp rút để có thể vượt biên giới về với tự do, trước khi vừng đông ló dạng. Chàng kiểm điểm lại tình hình. 2 người bắt buộc phải mặc đồ lặn. Tay chân hơi vướng, dầu mặt không được thoải mái nhưng cũng chẳng sao. Phiền 1 nỗi là không có võ khí. Thiếu súng đã đành, còn thiếu cả dao nữa. Chàng phải đột nhập trại giam Cầu Vàng, 1 pháo lũy kiên cố, bằng 2 tay không: 1 việc chàng chưa hề làm bao giờ. Cũng may trên cổ chàng đang còn cái ống nhòm cực mạnh. Thuốc lá, rượu huýt ky đựng trong chai dẹt, thuốc men cấp cứu, hóa chất trừ rắn độc, chống cá mập ăn thịt người, và đánh lạc hướng ngửi của chó săn, còn nằm nguyên trong cái xắc nhỏ tòng teng dưới nách. A, lại còn cái la bàn và bản đồ vùng duyên hải trong túi áo của Kênô. Chàng còn may mắn lắm!
Việc đầu tiên của Văn Bình là ráp chiếc Honda cho máy chạy, trong khi Kênô nghiên cứu bản đồ, nhận định phương hướng hầu tiến hành công việc tiếp xúc với gã cánh bộ Tình báo Sở. Chiếc ATV 3 bánh của hãng Honda này di chuyển dễ dàng, phụ nữ vụng về cũng sử dụng được nhờ nó có hộp số tự động 4 số, nhưng chỗ ngồi của nó lại bị hạn chế, người ngồi phía sau không có chỗ để chân. Chuyên viên tình báo Mỹ đã sửa chữa lại nhiều bộ phận kết hợp những ưu tú của hãng Honda với những ưu tú của xe Rokon và xe APE: 2 kiểu xe chạy trên đường rừng và trên cát lún do Mỹ sản xuất với những đặc điểm thích hợp như vành xe rỗng bằng nhôm nhẹ, động cơ cực mạnh để xe trèo giốc được nghiêng 60 độ, và có thể chạy bằng 1 bánh ( trong trường hợp bánh kia bị kẹt ), và những vỏ lốp cắn đường khỏi sợ trơn trượt (5).
Mưa vẫn rơi lộp bộp và trời đột nhiên trở rét. Con đường trước mặt 2 người ngổn ngang cây cối. Trận cuồng phong đã làm khu rừng nhỏ trụi lá trong khoảnh khắc. Lá cây, cát và sỏi bay rào rào. 2 người mất túi đựng quần áo khô mà hên, vì nhờ bộ đồ lặn và mặt nạ gắn kiếng lát tích không vỡ họ mới không run lạnh, và không bị thương vì cát sỏi.
Động cơ Honda nổ ròn. Xe ATV có khác. Tiếng máy của nó kêu rầm rầm chứ không êm tai, ru ngủ như động cơ điện của tàu ngầm bỏ túi. Những cơn gió liên tục, ngang dọc dữ dằn đã che lấp tiếng máy. Nếu không, 2 người khó thể an toàn trên đường đi tới Cầu Vàng.
Kênô reo lên:
-A, thấy rồi.
Nàng phóc lên yên xe, chỉ sang bên trái:
-Theo sự ước lượng của em, chúng mình chỉ lầm vị trí đổ bộ trong khoảng 1 cây số. Vâng, chỉ 1.000 mét là cùng. Bên trái của em là 1 cây đa, thân nó chẻ làm 3 nhánh, khum khum theo hình bán nguyệt. Ngày xưa, khi còn chế độ vua chúa, dân chúng lập miễu thờ trong đó. Trên suốt 20 cây số bờ biển, chỉ có cây cổ thụ này là cao, to, gồm 3 thân song song. Anh nhìn thấy nó chưa? Nếu lấy chúng mình làm trục chuẩn ở giữa thì bên phải là ngọn đồi, và dưới chân đồi là cái hồ bán nguyệt. Anh rẽ vào con đường đất này …
Mặt đường lồi lõm, thời tiết khô ráo đã khó đi, huống hồ trời mưa, cách 1 quãng ngắn lại 1 vũng nước sâu lút bánh xe, bùn bắn tung tóe vào mặt Kênô. Bùn ướt ở đây giẻo như pha lẫn chất hồ, nếu chiếc Honda không được chế tạo theo 1 công thức riêng chắc chắn nó đã phải nằm ụ: phần vì bị bùn tràn ngập lòng máy, phần vì bánh xe dính cứng vào bùn. Trước mặt và 2 bên đường là 1 khoảng rộng mênh mông, toàn nước với nước. Trận bão ngắn ngủi đã lưu lại nhiều vết tích tàn phá tai hại. Cây cao tróc gốc nằm la liệt. Nhà bay mái tứ tung. Văn Bình không dám phóng nhanh, sợ đâm luôn xuống ruộng. Chàng đành chạy ì ì giữa tiếng ộp oạp và lõm bõm của nước. Gần 10 phút sau, 2 người mới ra khỏi vùng lụt. Nền đường cao hẳn lên, như thể bắt đầu lên giốc. Làng mạc còn ở trong xa nên tứ phía vẫn không thấy ai. Thỉnh thoảng mới gặp 1 ngôi nhà xiêu vẹo. Nước lụt và cuồng phong không hoành hành tại đây. Có lẽ vì 1 rặng núi cao dọc bờ biển đã giữ vai trò bình phong.
Kênô đập vai Văn Bình:
-Tốp.
Chàng thắng nhẹ, chiếc Honda 3 bánh lùn mập dừng ngay lại. Kênô nói tiếp:
-Anh đậu lại chờ em. Từ đây em có thể đi 1 mình.
-Em đã qua đây nhiều lần?
-Nhiều.
-Thảo nào … em quen hắn lâu chưa?
-Hơn nửa năm nay.
-Thảo nào …
-Em tưởng anh không biết ghen. Té ra anh ghen không thua đàn bà nông nổi chúng em. Cũng chẳng sao, ghen càng tốt vì nó cho em thấy sự thật tình của anh. Dầu chúng ta chỉ được phép yêu nhau 1 thời gian ngắn, yêu nhau để rồi vội vã xa nhau, mỗi người mỗi ngả, suốt đời không hy vọng tái ngộ, dầu anh và em chưa ai hứa với ai là sẽ chung thủy với nhau. Em vẫn thích được người đàn ông ghen.
-Phải, anh ghen. Em đẹp như vậy, tạo hóa còn ghen, huống hồ phàm phu tục tử như anh. Hắn chỉ huy ở đây?
-Anh đánh trống lảng tài lắm. Vâng, hắn chỉ huy ở đây. Chỉ huy tài - mậu của quốc tế Tình báo Sở. Hắn đi về Macao thường xuyên như đi chợ. Hắn chở thuốc phiện trắng qua bán rồi mua vàng và dụng cụ điện tử mang về lục địa. Hắn buôn cho Tình báo Sở, và buôn riêng cho cá nhân hắn nữa. Tình cờ em gặp hắn trong nhà 1 kẻ làm môi giới. Sau vài tuần lui tới, hắn đề nghị mua hàng. Em hợp tác với hắn. Phát tài đáo để. Dần dà em phăng ra nguồn gốc Tình báo Sở của hắn.
-Hắn cũng phăng ra nguồn gốc CIA của em?
-Điều này em khó thể trả lời dứt khoát. Xuyên qua thái độ của hắn, em nghĩa hắn coi em là con buôn thuần túy, tối mắt vì lợi.
-Cũng có thể hắn nghi ngờ?
-Vâng. Nghi ngờ mà không nói ra. Hoặc đã nắm được bằng chứng cụ thể nhưng vì lý do nào đó chưa hé môi. Hắn đến Macao tìm em, và em cũng qua lục địa tìm hắn.
-Bằng thông hành hợp pháp?
-Không. Cả hắn lẫn em đều dùng đường biển. Về phần em, xin thông hành là việc khó khăn, Bắc kinh khước từ là cái chắc. Vả lại, nếu họ cho em chiếu khán nhập nội em cũng không dám vượt biên vì lẽ hắn ngụ trong cấm khu, thường dân Trung hoa không được lai vãng tới, chứ đừng nói là du khách ngoại kiều nữa. Đối với hắn thì vấn đề thông hành không có gì phiền phức. Theo em suy luận, hắn vượt biển lén lút vì sợ lộ. Hắn giấu kín hoàn toàn sự liên hệ tình cảm với em…
-Hắn còn trẻ?
-Tại sao anh không hỏi thêm: « hắn còn trẻ, và đẹp trai lắm hả? » Tò mò xấu lắm đấy.
-Em tha lỗi cho anh.
-Không tha.
-Đừng đùa nữa. Em nhớ mở walkie-talkie, nếu không anh sẽ không theo dõi được cuộc nói chuyện giữa em và …
-Vâng, em nhớ. Tên hắn là Sou.
Kênô chìa má cho Văn Bình hôn. 1 vị mằn mặn khác thường thấm vào đầu lưỡi chàng. Chàng hoảng hồn. Vị mằn mặn này là nước mắt. Nàng vừa khóc? Đành rằng nàng là phụ nữ hay mau nước mắt, nhưng phụ nữ lên chức giám đốc trú sứ khó thể là phụ nữ mềm yếu, dễ bị ngoại cảnh chi phối. Cho dẫu nàng là phụ nữ mềm yếu thì nàng cũng chỉ có thể rơi lệ nếu đây là cuộc chia ly vĩnh viễn … Nàng dối chàng chăng? Chàng bèn xiết chặt tay nàng:
-Anh có linh tính em gặp nguy hiểm.
Nàng cười:
-Lái xe trên xa lộ gần nhà còn gặp nguy hiểm thường ngày, huống hồ em đến trụ sở của địch trên đất địch.
-Vì vậy em nên ở lại.
-Không thể được. Công việc là công việc. Em không thích có sự lẫn lộn giữa công việc chung và tình cảm riêng.
Kênô băng mình vào bóng đêm. Văn Bình đứng lặng dưới gốc cây lớn. Từ gốc cây đến nơi gặp Sou là 1 khoảng xa gần nửa cây số. Sợi dây liên lạc vô hình và duy nhất của Văn Bình và Kênô nằm trong chiếc walkie-talkie nhỏ bằng đồng xu tròn, bề dầy gấp đôi, nàng đeo làm sợi dây chuyền giấu trong ngực nàng. Nó gồm 2 bộ phận: bộ phận truyền tiếng và bộ phận nói. Mọi âm thanh phát ra cách Kênô 1 mét đều được chuyển tới cho Văn Bình. Nàng có thể nghe lời nói của chàng qua trung gian 1 dụng cụ thu - khuếch tương tự cái nút áo nhét gọn trong lỗ tai nàng. Nhờ lọn tóc che khuất, người ngoài không thể nhìn thấy nó. Máy walkie-talkie tí hon này chạy bằng 1 cục pin vi ti, sau 3 giờ đồng hồ, nó mới cạn điện.
Văn Bình nóng ruột lạ lùng. Chàng không biết đường, lẽ ra chàng phải ngồi chờ bên chiếc Honda ATV, chàng lại lùi lũi giắt xe đi theo. Kênô cho biết đường đi ngoắt ngoéo như mê hồn trận, rất dễ bị lạc. Chàng bị lạc, lát nữa nàng trở ra không thấy chàng thì điệp vụ Cầu Vàng sẽ thất bại. Nhưng Văn Bình không nghĩ đến lời cảnh cáo của nàng. Cặp mắt sáng quắc lục soát màn tối, chàng từ từ tiến bước.
Mưa đã tạnh hẳn. Gió còn thổi song chỉ còn đủ sức giựt nốt những chiếc lá bướng bỉnh cuối cùng dọc con đường nhỏ. Qua những cánh đồng ngập nước bao la, giờ đây đến vùng khô ráo. Nhiều con đường chạy túa ra 4 hướng, con đường nào cũng được trồng cây xanh um 2 bên. Kênô đã qua con đường này 3 lần. Lần này là thứ tư. Theo lời Sou chỉ có lối đi này là an toàn. 3 lối đi kia đều có bẫy lựu đạn: nhiều sợi dây được giăng ngang đường, nối liền với lựu đạn hoặc mìn muỗi, người lạ xớ rớ bước qua vướng dây sẽ bị nổ tung xác. Trên nguyên tắc, cả 4 con đường đều bị gài bẫy. Sou đã tự ý an toàn hóa lối đi này mỗi tuần 2 đêm: đêm thứ năm và đêm chủ nhật, nghĩa là những đêm có hẹn với Kênô. Lệ thường nàng đến Hoa lục bằng canô do 1 thủ hạ thân tín của Sou hướng dẫn. Nàng đi về êm ru, không ai biết. Canô đậu ở Macao, chở nàng vượt qua 1 trạm kiểm soát rồi lên bộ. Tên thủ hạ lái xe díp cho nàng đến tận nơi. Rồi chờ bên ngoài. Gần rạng đông lại đưa nàng về. Lát nữa, nàng sẽ khó giải thích với Sou lý do nàng đi 1 mình. Vì thiếu tên thủ hạ, nàng sẽ bị chặn lại ở trạm kiểm soát. Nàng đã có sẵn định kiến. Khi cần, nàng có đủ khả năng đối phó. Tuy vậy, nàng vẫn sợ. Nàng sợ không bao giờ được quay lại Macao với Văn Bình nữa. Nàng vốn cương quyết. Thế mà nàng khóc. Trong đời nàng khóc rất ít. Hầu như không beo giờ khóc. Thế mà nàng khóc. « Trời ơi, tại vì mình yêu? Tại vì mình quá yêu chàng … », nàng tự nhủ. « Tại vì mình tìm thấy ái tình, thấy lẽ sống hạnh phúc khiến mình sợ nguy hiểm, sợ chết? ». Hồi bé, Kênô nổi tiếng cứng đầu. Cứng đầu chứ không hỗn hào. Cha mẹ nàng nâng niu, chiều chuộng nàng hết mực. Đền lại, nàng cũng ngoan ngoãn hết mực. Nhưng đối với bạn bè cùng tuổi, nàng lại rất bướng bỉnh. Nàng đã làm gì thì không ai lay chuyển nàng nổi. Nàng có hoa tay, những viên kim cương trị giá hàng chục, hàng trăm ngàn mỹ kim được nàng cưa cắt, mài nhẵn khéo hơn cả các tay thợ chuyên môn. Nàng còn có con mắt sáng như kiếng lúp, nhìn thoáng là khám phá được sự tốt xấu của hạt xoàn. Nhờ tài thiên bẩm này, nàng kiếm được thật nhiều tiền khi chưa đến đôi mươi. Có tiền lại thêm cứng đầu, nàng không thể sống mãi dưới sự che chở của cha mẹ.
Và nàng lên đường. Bắt đầu 1 cuộc hành trình vào nếp sống tự lập, phóng khoáng, bất chấp quy tắc. Nàng ưa cảm giác mạnh nên ham đánh bạc. Nàng chơi đủ thứ, song có thiện cảm nhiều nhất với môn kênô. Cảm giác mạnh của đánh bài xì, của hốt phán – thán, của súc xắc tài xỉu, của ru lét, và của 80 trái bóng ping-pong in chữ số chỉ thích hợp với những tâm hồn có kích thước lãng mạn và giang hồ trung bình, đằng này tâm hồn nàng vượt xa mức trung bình quá nhiều. Đùa bỡn với thần đỏ đen chưa đủ làm trái tim đập nhanh. Phải đùa bỡn với cái gì rồn rập, kinh hoàng hơn nữa. Hậu quả tất nhiên của sự thèm khát phiêu lưu sống động là nàng gia nhập tổ chức của ông Sì Mít, và qua Macao phục vụ. Chức vụ giám đốc trú sứ CIA rất khó « gặm ». Nó chỉ giành cho nam điệp viên. Nhiều nam điệp viên còng lưng, bạc tóc trong nghề cũng chưa léo hánh lên được đến đó. Kênô được chọn làm giám đốc trú sứ là nhờ may mắn. Nhân viên của ông Sì Mít bị địch « làm thịt », tổ chức CIA phải lùi vào bí mật trước sự tấn công ồ ạt của Quốc tế Tình báo Sở. Đánh lạc hướng địch, ông Sì Mít bèn tìm người thay thế thuộc phái nữ. Điều kiện: quốc tịch Mỹ, nhưng gốc gác địa phương, giỏi tiếng địa phương, và giỏi nghề buôn vàng, kim cương. Kênô hội đủ 3 điều kiện căn bản ấy: Macao là đất Bồ đào nha, nàng lai Bồ, mang giòng máu Trung hoa, nàng nói tiếng Tàu không thua người Tàu chính quốc, hơn thế nữa, nàng còn là chuyên viên về vàng, và kim cương.
Và trên hết nàng là đàn bà. Đàn bà đẹp. Nói năng khả ái, lôi cuốn. Thân hình đều đặn, căng nở, quyến rũ. Sự tuyển lựa của ông Sì Mít, cũng như sự tình nguyện sang Viễn đông của Kênô được đền đáp bằng 1 chuỗi thành công rạng rỡ. Năm đầu là năm nàng làm quen để sửa soạn. Năm thứ nhì, nương theo hoạt động thương mãi để thâm nhập tổ chức của địch. Năm thứ 3, nàng mang về cho ông Sì Mít 1 núi tin tức và tài liệu vô giá. Nàng dự định sống già đời ở Viễn đông. 3 năm sắp hết. Nàng sẽ xin phục vụ thêm 3 năm nữa. Bỗng nhiên, dự định của nàng thay đổi. Thay đổi từ khi gặp Văn Bình. Nàng sẽ rời hòn đảo đa sự này, theo chàng đến những xó xỉnh kín đáo nào đó của trái đất, hoàn toàn xa lánh loài người để tận hưởng lạc thú thần tiên. Thật ra, nàng không có bổn phận tháp tùng chàng đến tận trại giam Cầu Vàng. Nàng chỉ phải tiễn chàng xuống tàu ngầm bỏ túi, rồi đợi chàng trên du thuyền. Chàng có bản đồ con đường dẫn đến trại giam Cầu Vàng. Chẳng hiểu sao, nàng nẩy ra sáng kiến đi cùng. Sáng kiến này không nằm trong quyết định của ông Sì Mít. Nếu nàng báo cáo, chắc hẳn ông từ chối. Ông không thể cho phép nàng lao vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Phần vì ông đang cần nàng ở Macao, nơi vai trò của nàng ngày càng tăng thêm quan trọng. Phần khác, vì nàng chưa hề được huấn luyện đầy đủ để làm điệp viên hành động theo đúng nghĩa của nó.
Sau ngày gia nhập CIA, nàng được đưa tới 1 trang trại vắng vẻ ở vùng quê Hoa Thịnh Đốn. Nàng học khóa cấp tốc 6 tuần lễ. Có học bắn súng, học cận vệ chiến, nhưng số vốn tác xạ và võ thuật của nàng chẳng thấm vào đâu. Hoạt động giữa Hoa lục, giữa những kẻ địch tàn bạo nhất, giỏi dắn, giữa những hiểm nghèp đe dọa từng giây, từ phút, nàng sẽ liệu lý ra sao? Thành thử nàng yêu chàng, nàng muốn giúp chàng vượt qua trở ngại. Té ra nàng lại là gánh nặng vô ích và tai hại cho chàng! gió thổi teng teng qua những lùm cây đọng sương và mưa đêm nặng chĩu. Kênô hơi run. Nàng dừng bước. Ngôi chùa hiện ra ở ngã ba. Ngôi chùa này được xây cất từ đời nhà Minh. Trong chùa có bàn thờ Phật, lại có luôn am và miễu thờ các vị thần của dã sử Trung hoa. Tục truyền đây là « trụ sở » 1 phái võ Quảng châu, môn đệ của võ phái núp trong cửa thiền, đội lốt tăng đạo để trau giồi quyền cước. Vấn đề thờ phượng tôn nghiêm chỉ là phụ. Nhiều cuộc thanh toán để chiếm ngôi vị trưởng môn và bá chủ trong vùng diễn ra tại đó, và trận đấu đẫm máu vô cùng ác liệt sau cùng mang lại đổ nát và thương vong trong những năm đầu thế kỷ. Ngôi chùa trở thành hoang phế, rêu xanh phủ kín. Nó xây lưng vào chân núi, 1 hòn núi dựng đứng như bức tường, và nhìn ra cái hồ sâu, nước đục ngàu có chất độc không thể uống được nên dân chúng không ai còn bén mảng tới. Nó đã hoang phế lại càng hoang phế hơn. Lợi dụng tình trạng hoang phế này, Tình báo Sở thiết lập trong chùa 1 « tiền trạm ». Tiền trạm, theo từ ngữ điệp báo là nơi các điệp viên hành động đến trình diện ngay sau khi vượt biên ra nước ngoài. Tiền trạm này phục vụ cho những công tác của Tình báo Sở ở Hồng kông và Macao. Và Sou là trạm trưởng.
Ngôi chùa cổ choán 1 diện tích khá rộng. Nó tọa lạc trên vùng đất cao, muốn lên chùa phải trèo gần 100 bậc đá đến xụm đầu gối, bước qua cửa tam quan bên trên có gác chuông dàng hoàng. Sau tam quan là cái sân lớn chạy dài, lót đá tảng, trước đây lâu ngày được tín đồ thập phương mài gót chân đã nhẵn thín như bào bằng máy.
Những vì sao đơn độc bắt đầu hấp háy trên vòm trời quang đãng. Cơn giông đến đột ngột và đi cũng đột ngột. Cảnh vật quanh chùa dường như được trận bão bỏ quên, rặng vông vang đầy lá vẫn còn nguyên, quãng đất trống dẫn đến hồ nước và cây cầu chênh vênh chỉ bị ướt sơ sài. Kênô đã am hiểu địa thế: nàng có thể thản nhiên qua cầu vì ở đây chưa có người gác. Điều cần chú ý là phải vịn vào lan can, bước chậm là chắc. Cầu được làm bằng nhiều tấm gỗ ghép lại, phân nửa bị long rời, thiếu cẩn trọng sẽ sụp chân, trẹo mắt cá như chơi, hoặc rớt luôn xuống hồ. Nước hồ có tác dụng làm rụng hết lông tóc và gây ghẻ lở kinh niên đầy mình. Cây cầu dài 50 mét, nàng mất gần 5 phút mới qua khỏi vì không nhìn thấy rõ mặt cầu. Khi động dụng, kéo sập cầu này là ngôi chùa biến thành pháo đài bất khả xâm phạm. Cũng bất khả xâm phạm như pháo đài Cầu Vàng.
Kênô có cặp giò dẻo dai mà những bậc đá lên tam quan cũng làm nàng thở phì phò. Nàng phải nghỉ 2 lần. Lần nghỉ thứ 2, còn cách ngưỡng cửa uốn tròn bên trên chừng 3 sải tay Kênô bỗng rùng mình. Rùng mình 1 cách khó hiểu. Như thể nàng bị điện giựt nhẹ. Ngay vi phân thời khắc ấy, nàng nghe 1 âm thanh lạ: tiếng đạn nhảy vào nòng súng. Nàng vội nhìn lên gác chuông, giọng dõng dạc mặc dầu thiếu bình tĩnh:
-Chớ … chớ bắn … tôi đây mà.
1 giọng đàn ông đáp lại, gay gắt và dấm dẳn:
-Tôi là ai? Đứng yên, kẻo nát sọ.
Kênô đứng yên, phó thác đời điệp vụ nàng đang tiến hành cho định mạng.
Chú thích:
(1) người ta đã tính được là khi gặp giông bão, ta chỉ có 1 trong 200.000 phần rủi bị sét đánh. Sét thường đánh ở những thị trấn dưới 2.500 dân, và ở cánh đồng lộ thiên.
(2) ATV là chữ tắt của All-Terrain Vehicle, nghĩa là loại xe chạy trên mọi con đường. Người ta dùng chữ ATV để chỉ xe hơi, còn ATC để chỉ xe gắn máy ( tức All-Terrain Cycles ). Cũng có thể chữ ATV để chỉ cả 2 kiểu.
(3) xe du lịch thông thường chỉ bơm từ hơn 1 kí đến 2 kí tối đa.
(4) chiếc ATV Honda này nặng đúng 88 kí, lòng máy của nó được 89 phân khối, khoảng 7 mã lực. Nó là loại ATV nặng nhất, vỏ lốp của nó lớn bằng vỏ lốp xe hơi (22x11 inch).
(5) xe Rokon là kiểu Rokon Trail Breaker, động cơ 8 mã lực, được sở Nông Lâm Hoa Kỳ dùng làm phương tiện chuyển vận trong rừng. Còn APE là của công ty Dune Cycle, chuyên sản xuất xe chạy trên cát.
Z.28 Gián Điệp Siêu Hình Z.28 Gián Điệp Siêu Hình - Người Thứ Tám Z.28 Gián Điệp Siêu Hình