Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Buusan Nguyen
Số chương: 31 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4503 / 104
Cập nhật: 2020-03-02 09:37:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Chiếc Quan Tài
hấy nóng sau lưng, Văn Bình quay lại. Rôđin nằm sát người chàng, hơi thở đều dặn, nét mặt ngoan ngoãn và dễ thương như đứa trẻ.
Trông cách ngủ, Văn Bình biết nàng là người vô tư lự. Người đàn bà khác đã thức trắng đêm vì không được gần con. Nhưng cũng có lẽ nàng ngủ say vì quá nhọc mệt sau những phút sung sướng.
Văn Bình định thần lại để khỏi giật mình. Chàng sực nhớ đây là tòa biệt thự vắng vẻ, tổng hành doanh của R.U ở Sàigòn. Suốt đêm qua, chàng đã theo đúng chỉ thị của ông Hoàng. Trước tiên, chàng đóng trọn vai trò đam mê tửu sắc, chỉ nghĩ đến rượu huýt ky và làn da phụ nữ trắng muốt. Chàng uống thật nhiều rượu, cốt giữ cho mí mắt không dính vào nhau. Và đúng như ông Hoàng dặn, chàng giả vờ ngủ li bì, nhưng thỉnh thoảng lại cựa mình mê sảng.
Lối sống kịch nghệ này làm chàng mệt mỏi và căng thẳng. Chàng đâm ra tức giận nhà bác học Miến Điện, vì nếu bị giam hai tuần lễ, đêm nào cùng giả vờ mộng mị chàng sẽ loạn trí. Bất giác chàng ghét lây ông Hoàng.
Văn Bình chống tay lên nệm giường, phóng mắt nhìn tứ phía. Căn phòng nhỏ vẫn y nguyên như hồi đêm. Tập nhạc mở ra nửa chừng trên một tác phẩm êm đềm của Sô-panh vẫn nằm tênh hênh dưới ngọn đèn màu xanh chưa tắt. Văn Bình nhìn chiếc dương cầm đồ sộ đánh vẹt ni óng ả, và cây đàn nguyệt nhỏ nhắn, tâm trí băn khoăn.
Một giòng chữ đánh máy vừa nổi bật trong óc. Giòng chữ vô tri giác này nói như sau:
“U Myen có khiếu riêng về âmnbạc. Ông đánh dương cầm rất giỏi. Ngoài ra, ông lại mê kích động nhạc”.
Thì ra Tôkarin đã nghĩ đến thú vui của U Myen. Nghĩ tới đó, Văn Bình lẳng lặng bước xuống giường. Rôdin vẫn ngủ say. Chàng kéo riềm cửa sổ, định mở cửa, nhưng vội rụt tay. Hai cánh cửa đã được đóng chặt bằng những cây đinh lớn. Hé mắt nhìn qua khe lá sách, chàng nhận ra bên ngoài trời nắng chang chang. Thiếu đồng hồ, chàng không biết mấy giờ, nhưng chắc trời sáng đã lâu.
Trên bàn kê sát tường, nằm gọn cái khay nhựa đựng hai cái xăng úych và bình sữa lạnh. Chàng đặt tạy lên nắm cửa: bên ngoài đã khóa trái.
Vươn vai, chàng bước vào buồng tắm. Tia nước lạnh té vào mặt làm chàng dễ chịu. Bỗng chàng giật mình khi thấy một sợi giây điện chạy ngòng ngoèo ở chân tường. Vì có nhiều kinh nghiệm chàng biết ngay là giây ghi âm, một đầu nói với ống loa gắn ngầm trong phòng, đầu kia là máy thu tiếng vào băng nhựa.
Một phút sau, Văn Bình khám phá ra một ống loa tí hon lắp gần hoa sen. Men theo đường giây, chàng thấy một ống loa khác dưới giường ngủ. Chàng nhếch mép cười khoan khoái. Địch gắn loa thu thanh trong phòng để bất chợt chàng nói lảm nhảm trong cơn mê sảng.
Rôdin cựa mình.
Nàng tung chăn để lộ làn da trắng toát, và nửa thân hình phía trên cân đối, tròn trịa và khêu gợi. Mở mắt ra, thấy chàng, nàng đổi nét mặt. Dường như nàng muốn nói chuyện riêng với chàng.
Nhưng sực nhớ ra thân thể lõa lồ, nàng đỏ ửng, ra vẻ thẹn thò, rồi cuống quít vớ áo ngủ choàng lên người. Đến lượt Văn Bình ngạc nhiên. Dầu sao, Rôdin cũng là người yêu, hơn thế nữa, lại có con với nhà khoa học Miến, nàng không có lý do nào để xấu hổ.
Trong cặp mắt đen láy của nàng, Văn Bình đọc thấy một tia ngờ vực. Nàng định nói ra, song tiếng nói của nàng bị vướng ở cổ họng. Văn Bình ngồi xuống giường, mơn trớn làn tóc mềm mại rồi đặt lên trán nàng cái hôn âu yếm.
Mặt chàng chạm phải một chất nong nóng và ươn ướt. Hai giọt lệ từ khóe mắt nàng chảy ra. Văn Bình hỏi:
- Ô kìa, tại sao em khóc?
Lắc đầu không nói, nàng xây mặt vào tường, ôm chặt lấy gối vào lòng, tỉ tê một mình. Tiếng khóc dấm dứt làm chàng bực mình hơn là cảm động. Chàng vốn có cảm tình với phụ nữ, song không phải hạng người lau nước mắt cho họ, nhất là lúc này đang sống trong tình trạng hiểm nghèo.
Chàng lật nàng quay lại phía chàng, và nhìn vào giữa mắt, dằn từng tiếng: - Rôdin? Tại sao em khóc?
Đã sửng sốt, Rôdin sửng sốt thêm. Văn Bình biết hớ, song đã muộn. Chắc hẳn U Myen không có cái thói quen dỗ dành khi nàng khóc. Từ đêm đến giờ, nàng đã ngạc nhiên nhiều lần. Nàng ngạc nhiên nhất khi chàng không gọi nàng thân mật là «con chim họa mi». Thật ra, ông Hoàng không dặn chàng xưng hô như vậy. Có lẽ ông Hoàng không biết. Chàng đâm ra oán trách ông Hoàng vô ý đến nổi không cho biết U Myen có một con mắt giả. Chàng có thể đóng giả U Myen rất giống, song tài giỏi đến đâu chàng cũng không thể biến mắt thật của chàng thành mắt giả của U Mven.
Rôdin bỗng nắm chặt cánh tay khỏe mạnh của chàng:
- Anh ơi, nói rõ cho em biết với. Em sợ lắm. Em chẳng hiểu gì hết.
Văn Bình đáp, giọng vỗ về:
- Em muốn anh nói điều gì? Chóng ngoan, anh sẽ nói hết. Anh sẽ kể cho em những việc anh làm trong thời gian chúng mình xa nhau.
Nàng lắc đầu:
- Không phải thế. Em muốn biết rõ hơn nữa.
Nàng im bặt. Văn Bình cố giữ diện mạo thản nhiên. Rôdin hỏi, giọng run run:
- Anh ơi, anh là ai?
Văn Bình bật cười:
- Anh còn là ai nữa? Em mơ ngủ sao! Anh là U Myen cũng như em là Rôdin. Hay em nghi ngờ cả anh?
Roodin thở dài:
- Em không nghi ngờ, mà là tin chắc như vậy. Anh nói đi cho em đỡ thắc mắc.
Văn Bình có cảm tưởng như trời đất quay cuồng trước mặt. Song còn nước, còn tát, chàng cố chống chế:
- Thôi, em mệt rồi, nằm nghỉ thêm lát nữa.
Nàng chắt lưỡi:
- Không, em không mệt. Trái lại, em còn khỏe hơn hôm qua nhiều. Bây giờ, anh hãy trả lời em đi.
- Em hỏi gì đâu, mà bắt anh trả lời.
Giọng nàng ướt nhèm nước mắt:
- Em đã hỏi mà anh chưa chịu trả lời. Anh ơi, đừng giấu em nữa.
Văn Bình hỏi dồn:
- Em nói sao?
Nàng nhún vai:
- Em muốn biết tại sao anh đội lốt người yêu của em?
Văn Bình lặng người. May chàng khám phá kịp thời ống loa ghi âm, nếu không kế hoạch của ông Hoàng đã tan thành khói. Thật ra, chàng không ngạc nhiên khi Rôdin biết chàng là U Myen giả hiệu. Chàng chỉ ngạc nhiên trước thái độ điềm tĩnh kỳ lạ của nàng. Có lẽ một đêm truy hoan đằm thắm, đã khiến nàng có cảm tình sâu xa với chàng. Tuy biết chàng là nhà bác học giả hiệu, nàng vẫn yêu chàng, và vẫn muốn kéo dài những phút chung sống thần tiên.
Nàng ghé miệng vado tai chàng:
- Em biết hết rồi. Em biết hết từ đêm qua. Em biết đích xác anh không phải là U Myen. Anh không phải là U Myen. U Myen còn sống hay chết?
Văn Bình đặt ngón tay lên miệng nàng:
- Còn. Em đừng nói nữa.
Rôdin nhìn quanh phòng bằng cặp mắt lấm lét. Vai trò bị lộ, chàng không cần giữ gìn nữa. Chàng kéo nàng vào lòng, hôn lên đôi môi cong cong. Một kế hoạch táo bạo nảy ra trong óc chàng.
*
* *
Hai tiếng súng phá tan bầu không khí tịch mịch của tòa biệt thự hoang liêu.
Tôkarin nhắm mắt lại. Hắn biết mở mắt sẽ nhìn thấy cái chết phũ phàng nên thà nhắm lại. Trong khoảnh khắc - một thờì gian vi ti mà hắn thấy dài giằng dặc – hắn tiếc nuối cuộc đời dọc ngang sắp kết thúc một cách thảm thương. Lệ thường, mỗi khi bị địch đe dọa hắn vẫn lạc quan, tin tưởng có thể đảo ngược thế cờ, nhưng lần này đối diện Lê Ái, hắn không dám hy vọng hão huyền nữa. Lê Ái đã có tác phong khôn ngoan và xảo quyệt của tay gián điệp lành nghề, tay hườm cò súng, mắt không rời hắn nửa sao đồng hồ.
Song hắn vội mở mắt ra vì nghe tiếng thét. Tiếng thét của Ngọc Tú. Nàng ôm chầm lấy Lê Ái. Khẩu súng khạc lửa hai lần, nhưng cả hai viên đạn đều bay vèo qua đầu Tôkarin.
Tôkarin sửa soạn nhảy lại, Lê Ái đã quát lớn:
- Đứng lại, không tao bắn!
Hắn đẩy Ngọc Tú ngã lăn xuống đất một cách tàn nhẫn. Mắt hắn long lên sòng sọc:
- Hừ, tao không ngờ! Không ngờ mày vào một bụng với thằng giặc đểu cáng ấy!
Tôkarin nói:
- Muốn bắn tôi anh cứ tự tiện. Nhưng anh đừng lỗ mãng với đàn bà. Và nhất là có cử chỉ vũ phu.
Lê Ái lườmTôkarin:
- Rồi anh coi. Rồi anh sẽ chứng kiến một xen hào hứng. Tôi thừa biết vì sao anh lại mềm mỏng như thế. Vì anh bị con quỷ cái bỏ bùa mê. Anh ăn phải ngải yêu của nó rồi. Nhưng tôi nói thẳng cho anh biết, nó chẳng yêu thương gì anh. Nó chỉ lợi dụng anh thôi.
Kiều Diềm xen vào, giọng van vỉ:
- Lê Ái, em van anh. Anh muốn gây thù, chuốc oán làm gì nữa! Sao chúng mình không ra khỏi nhà này cho rồi?
Lê Ái quắc mắt:
- Em về hùa với nó phải không?
- Anh hiểu lầm em rồi. Em không hè có tư tưởng ấy.
- Miệng cô nói thế, song mắt cô, óc cô lại nhìn khác, nghĩ khác. Cô giấu tôi sao được! Tôi còn lạ gì mối tình của cô đối với tôi! Cô nhận lời làm vợ tôi, chẳng qua vì cô không còn mối tình nào khác.
- Anh lại lầm lớn nữa. Em còn trẻ, lại có nhan sắc, nếu em muốn lấy chồng thì chẳng có gì khó.
- Nhưng cô quên tôi là đứa nhiều tiền. So với lũ bạn trẻ của cô, tôi có thể mang lại đầy đủ hạnh phúc vật chất cho cô, cho gia đình cô. Không phải lần đầu, mà là hàng chục lần đi chơi với cô, tôi đã nghe thiên hạ bàn tán tại sao người đẹp lộng lẫy như cô lại đa mang một gã xấu trai, cục mịch như tôi. Nguyên do là đồng tiền. Vì đồng tiền, phải không cô?
- Anh đừng riếc móc em nữa, tội nghiệp.
- Em không thích nghe lời thành thật? Phải, anh biết rồi, em thích nghe lời nói như mật rót vào tai. Từ khi gặp Vitốp, mọi việc đã đổi khác, hoàn toàn đổi khác. Có phải em muốn anh tha chết cho hắn không?
- Bản chất của em là không muốn đổ máu. Cả hai đều ở trong một tổ chức, đều là đồng chí về tư tưởng chính trị. Tại sao anh không tìm cách xử sự êm thắm, mà lại dùng đến súng đạn để gây thù chuốc oán?
- Nếu công an chưa bắt hụt anh, có lẽ anh sẵn sàng quên hết. Tới phút này, anh không quên được nữa. Vì hắn đã âm mưu hại anh. Hắn cố ý nhờ anh đánh hai bức mật điện dài trong một đêm, để công an phăng ra dễ dàng. Hắn nhẫn tâm dùng anh để thử lại bài toán. Em hiểu chưa? Hắn làm thế, xem công an tìm đến hay không? Nếu có, hắn phải cấp tốc cao bay, xa chạy. Bằng không, hắn sẽ nán lại ít lâu. Mới đầu, nghĩ tới dã tâm của hắn, anh không tin. Nhưng một lát sau, anh hiểu liền. Câu trả lời đa sờ sờ trước mắt như tòa nhà chọc trời, làm sao anh không tìm ra được. Hắn muốn hại anh, vì em. Vì em đẹp. Vì hắn mang lòng yêu em. Hắn yêu tất cả những người đàn bà nào có sắc đẹp. Hắn là con thú dữ.
Kiều Diễm bưng lấy mặt:
- Trời ơi!
Dưới đất, Ngọc Tú lóp ngóp bò dậy. Lê Ái cười gằn:
- Người đẹp tỉnh lại rồi ư? Bây giờ mày hết chối cãi. Mày cố tình xô tao ngã để hắn đoạt súng. Thiên bất dung gian, mày định hại tao, song trời lại hại mày. Mày gây ra tội, mày phải đền tội. Ngọc Tú, mày phải chết!
Tôkarin nói:
- Giết phụ nữ, anh là thằng hèn. Kẻ đốn mạt chưa từng thấy trên quả đất.
Mục đích của Tôkarin là nhục mạ Lê Ái khiến hắn nổi đóa và lơi lỏng cảnh giác, tạo điều kiện cho Tôkarin chuyển bại thành thắng. Chống tay ngồi dậy, Ngọc Tú nói:
- Có súng trong tay, anh giết ai chẳng đuợc, huống chi tôi chỉ là đàn bà yếu đuối. Trước khi giết tôi, anh hãy nghe rõ những điều tôi nói: anh là kẻ phản bội. Anh phản lại tổ chức mà anh long trọng thề thốt là tuyệt đối trung thành. Anh phản lại cấp trên của anh trong khi thi hành một công tác thập phần quan trọng. Anh phản lại vợ anh, bạn gái thân thiết của anh.
Lê Ái rít lên:
- Mày nói nhiều vô ích. Tao không rung động đâu.
Ngọc Tú nói:
- Tôi không bao giờ có ý định van xin anh. Tôi biết việc tôi làm. Thà chết, tôi không chịu phản bội. Đấy, anh muốn giết, cứ giết.
Lê Ái chĩa mũi súng về phía nàng:
- Dầu sao mày cũng là bạn của vợ tao. Nể tình, tao cho phép mày đứng áp mặt vào tường. Không nhìn thấy miệng súng, mày chết thoải mái hơn.
Kiều Diễm khóc òa:
- Đừng anh, đừng anh! Anh giết Ngọc Tú thì giết luôn em cho rồi.
Lê Ái gắt:
- Hừ, em lại muốn xin cho nó nữa?
- Ngọc Tú không làm gì nên tội.
- Hừ, nó là nhân viên R.U. Nó là gián điệp Xô Viết. Tội nó đáng giết mấy lần cũng chưa hết.
- Thì anh cũng là nhân viên R.U. Ngọc Tú mới gia nhập, còn anh lại là nhân viên từ mấy năm nay. Và cả em nữa.
- Em ngu lắm. Anh phải giết Vi tốp và Ngọc Tú mới khỏi bị đưa ra tòa. Mật vụ đang lùng bắt anh, lát nữa, anh sẽ gọi giây nói cho họ, loan tin là để đái tội lập công anh đã lừa giết được một cặp gián điệp nguy hiểm. Vi tốp là đại tá Hồng quân, bắt được hắn là thắng lợi lớn đối với ông Hoàng, anh sẽ không bị phiền nhiễu nữa. Từ tối nay, anh được tự do sống với em, Chúng mình sẽ đổi họ tên, rồi về miền Trung. Với số tiền thưởng, chúng mình ăn tiêu hàng chục năm chưa hết. Kiều Diễm? Em muốn anh sung sướng, hay muốn anh bị bịt mắt, và lãnh loạt đạn súng trường vào người?
Tôkarin buông thõng:
- Muốn anh bị hành hình.
Lê Ái quát lên:
- Câm miệng. Tao không hỏi mày.
Rồi quay về phía Ngọc Tú:
- Đứng lên. Đứng lên đi, cô ả. Còn tiếc nuối cuộc đời son trẻ phải không? Yên tâm, trong vòng năm phút em sẽ được đoàn tụ với tình nhân đẹp trai, ông quan năm ngực đầy huy chương của sở gián điệp Liên Xô.
Ngọc Tú từ từ đứng dậy. Mắt nàng hướng về Kiều Diễm, hai giòng lệ chảy xuống má. Kiều Diễm vùng lại ôm ghì lấy bạn. Lê Ái tới rẽ hai người ra. Và đó là cử chỉ dại dột nhất đời hắn. Hắn quên bẵng Tôkarin đang rình rập một sơ hở cỏn con để phản công. Hắn quên bẵng Ngọc Tú, kẻ thù bất cộng đái thiên của hắn. Lê Ái nắm tay Kiều Diễm, định kéo nàng ra thì nhanh như máy điện tử Ngọc Tú đầm bổ vào người hắn.
Đoàng... Súng nổ. Trong một phần vi phân giây đồng hồ mất bình tĩnh, Lê Ái bắn trật. Viên đạn dành cho Tôkarin lại xuyên vào bụng Kiều Diễm. Nàng ôm bụng, ngã vật xuống. Mắt nẩy đom đóm. Lê Ái bóp cò lia lịa. Trúng đạn, Ngọc Tú nhăn mặt, lùi vào tường. Tôkarin nhảy vọt tới, Lê Ái lùi một bước, nhắm tim kẻ thù lảy cò.
Về tác xạ, Lê Ái là tay cừ khôi. Song Tôkarin lại hơn hắn một bực. Thoáng thấy mũi súng. Tôkarin lách sang bên, phóng ra phát atémi ghê gớm, Phép đánh chớp nhoáng và điềm đạm của Tôkarin tỏ ra một nghệ thuật già dặn đáng sợ.
Lê Ái vẹo người để tránh, đồng thời hươi súng bắn tiếp. Tuy nhiên, Tôkarin đã kịp thời giờ ngăn viên đạn bay khỏi nòng súng. Hắn giáng sống bàn tay xuống như con dao phay. Đau rời rã, Lê Ái buông khí giới. Tay trái của Tôkarin chém vào yết hầu. Tuy bị đau, Lê Ái còn đủ sáng suốt để ngửa người ra sau. Nhưng Tôkarin đã bồi thêm một trái đấm trời giáng vào cổ đối thủ.
Bả vai đau buốt như hàng chục mũi kim đâm thấu xương, hắn loạng choạng suýt ngã. Tôkarin bổ miếng đòn kinh khủng khác vào vết thương. Một tiếng rắc nổi lên. Xương quai sanh của Lê Ái gẫy lìa.
Máu đổ ra ồng ộc. Cử chỉ tuyệt vọng, Lê Ái bịt một bên vai, như muốn giữ cho máu không tuôn nữa. Tôkarin đá mạnh vào mặt hắn. Đến lượt xương hàm hắn nát ngướu. Hắn nằm thẳng cẳng giữa nhà, miệng rống thảm thiết như con vật bị thọc huyết. Rồi hắn lịm dần.
Tôkarin chạy vội về phía Ngọc Tú. Nàng ngồi dựa lưng vào tường, vẻ mặt nhăn nhó, nàng càng quyến rũ hơn lên. Tôkarin hôn má nàng, âu yếm:
- Em hề gì không?
Ngọc Tú cười gượng:
- Em bị đạn vào cánh tay.
Tôkarin xé áo nàng ra. Trên làn da trắng, hiện ra một lỗ nhỏ đầm đìa máu. May thay, viên đạn chỉ phớt ngoài da không xuyên qua bắp thịt. Tôkarin dùng mảnh áo làm băng, rịt vết thương, rồi bế nàng đặt lên giường.
Hắn lục tủ, lấy ra hộp thuốc cấp cứu. Hắn băng bó một cách thành thạo, chẳng khác y sĩ, hoặc điều dưỡng viên lành nghề. Ngọc Tú hỏi hắn:
- Trước kia, anh đã học thuốc phải không?
Hắn đáp, giọng vui vẻ:
- Không. Anh học cứu thương trong trường điệp báo Kuchino. Em còn đau nữa không? Chỉ một, hai ngày là khỏi, em đừng sợ. Nhờ em, nếu không, anh đã bị Lê Ái sát hại. Không bao giờ anh quên được ơn em.
Nàng nói:
- Em yêu anh lắm.
Chỉ chờ có thế, hắn cúi xuống hôn thật lâu, thật lâu, thật lâu, vào đôi môi ươn ướt và thơm tho của nàng.
Đến khi nghe tiếng rên điếc tai, hắn mới giật mình quay lại. Hắn bỗng nhớ ra trong phòng còn hai kẻ bị thương. Tên lùn Senkô lặng lẽ ngồi dậy, còn Kiều Diễm vẫn ngất ngư trong vũng máu, da mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở yếu hẳn.
Tôkarin thừ người suy nghĩ. Kiều Diễm phải được chở tới bệnh viện mới thoát khỏi tay tử thần. Ở nhà, hắn không có đủ dụng cụ, để sang máu cho nàng. Hắn định bàn với Ngọc Tú, song nàng đã nhắm mắt lại. Sau những phút xúc cảm quá độ, nàng cần được nghỉ ngơi.
Muốn biết nàng ngủ hay thức, Tôkarin hỏi nhỏ:
- Em còn mệt không?
Nàng không trả lời. Lúc hắn quay đi, dường như Ngọc Tú hé mắt ra. Trong khi ấy nằm dài trên sàn gạch, Kiều Diễm rên rỉ:
- Tôi chết mất.
Tôkarin cúi xuống hỏi:
- Kiều Diễm? Em cần gì không?
- Anh cứu em với.
Hắn có thể mang nàng xuống xe hơi, lái ra Sàigòn, vứt xe gần bót cảnh sát, gọi điện thoại cho nhân viên cứu cấp tới chở nàng về bệnh viện. Đúng tinh thần nhân đạo, hắn phải cứu nàng. Vả lại, Kiều Diễm đã cản ngăn không cho Lê Ái giết hắn. Hắn phải trả ơn nàng.
Song hắn còn nhiệm vụ quan trọng phải làm. Mang nàng đi rất dễ, nhưng đến khi nàng tỉnh dậy, vô tình nàng sẽ khai với công an những điều tai hại. Nội đêm nay, họ sẽ phăng ra trụ sở bí mật của hắn. Không, hắn không được quyền nghĩ đến tình cảm vụn nữa. Kiều Diễm phải chết.
Nàng gọi hắn, giọng yếu ớt:
- Đại tá ơi!
Tôkarin đã tiến tới quyết định dứt khoát. Hắn mỉm cười nhìn Ngọc Tú. Cầm lòng không đậu, hắn hôn lần nữa vào đôi môi đỏ mọng của nàng. Nàng choàng tỉnh dậy.
Tôkarin nói:
- Em chợp mắt được đúng 10 phút. Bây giờ, chắc em khỏe rồi.
Ngọc Tú nhăn mặt vì đau đớn, rồi quay vào tường. Tuy nhiên, đuôi mắt nàng vẫn không bỏ sót chi tiết nào trong phòng. Dưới đất, Kiều Diễm rên lớn hơn:
- Đại tá ơi!
Nàng gọi Tôkarin không biết là lần thứ mấy, song Tôkarin giả vờ không nghe. Tiếng kêu thảm thiết của ngưòi hấp hối cũng lọt vào tai Ngọc Tú. Nàng cũng lặng thinh.
Hơi thở của Kiều Diễm nhỏ dần, nhỏ dần. Nàng quẫy mình nhẹ, rồi hắt ra. Khi ấy, Ngọc Tú vùng dậy, hoảng hốt ôm chầm viên đại tá R.U:
- Trời ơi, chị ấy!
Tôkarin thở dài:
- Dầu sao cũng muộn rồi. Anh đã nghĩ tới, song không thể nào cứu được. Em bằng lòng vậy.
Ngọc Tú òa lên khóc. Tôkarin vuốt ve làn tóc mềm mại của nàng:
- Vì an ninh chung, anh phải để Kiều Diễm chết. Anh biết em đau đớn lắm. Em tha thứ cho anh.
Nước mắt rào rạt trên gò má, Ngọc Tú lại quay mặt đi. Tôkarin đỡ nàng dậy, giọng an ủi:
- Chúng mình ra ngoài cho thoáng khi. Trong này bí hơi lắm.
Bên ngoài, trời vẫn nắng chang chang.
*
* *
Đối diện Rôdin, Văn Bình nửa mừng, nửa lo. Chàng mừng vì đã bứt sợi giây thu thanh nên lời nói của Rôdin không lọt vào băng nhựa. Nhưng chàng lại lo Rôdin không chịu hợp tác với chàng.
Rôdin nhắc lại câu hỏi:
- Anh là ai? Tại sao anh đội lốt U Myen?
Chàng đưa ngón tay lên miệng ra dấu bảo im, rồi rón rén ra cửa áp tai vào ổ khóa, nghe ngóng. Tiếng động vừa nổi lên do con bẹt-giê gác cửa gây ra. Nhân viên R.U chưa nghi ngờ chàng là U Myen giả hiệu.
Văn Bình ngoảnh mặt nhìn nàng. Nàng vẫn ngồi trên giường, ngón tay búp măng mân mê tà áo ngủ ni-lông tha thướt. Dưới ánh đèn, những đường cong thầm kín hiện ra rõ ràng. Nàng không còn gì giấu chàng nữa. Nàng đã ngả vào lòng chàng tuy biết chàng không phải là nhà bác học Miến Điện. Rôdin ngước cặp mắt trong vắt, đợi chàng trả lời.
Chàng nói, giọng buồn bã:
- Phải, anh là U Myen giả hiệu. Em còn đợi gì không nộp anh cho họ.
Chàng nói rành rẽ bằng tiếng Việt. Rôdin khựng người, hai má đỏ ửng. Có lẽ nàng chợt nhớ lại những phút đầu gối, tay ấp, và cái áo mỏng dính của nàng. Văn Bình bật lửa hút thuốc. Rôdin lắc đầu nhè nhẹ:
- Anh đừng xét lầm em. Em không phải là người hèn hạ. Nếu muốn bán anh cho họ, em không chờ đến phút này. Họ lừa mẹ con em vào cạm bẫy mà em không biết. Trước đây, em đinh ninh đại úy Côlin là sĩ quan tình báo CIA...
- Côlin là tên giả. Hắn không phải nhân viên CIA mà là GRU. Cơ quan tình báo Xô Viết.
- Còn anh?
- Anh là đại tá phản gián của chính phủ.
- Thảo nào. Tại sao anh lại đội lốt U Myen?
Văn Bình mừng thầm. Chàng có thể tin vào Rôdin. Thoạt tiên, chàng sợ nàng từ chối, hoặc bấn loạn tinh thần. Thái độ điềm tĩnh và hợp tác thẳng thắn của nàng đã dẹp bỏ trở ngại cuối cùng trên đường hành sự. Trước giờ chàng lên đường, ông Hoàng đã ân cần dặn chàng như sau:
- Điều quan trọng này, anh phải nhớ kỹ. Trong mọi trường hợp, kể cả trường hợp bại lộ, anh vẫn phải mềm mỏng với Rôdin. Trong mọi trường hợp, anh vẫn phải bảo vệ nàng. Kế hoạch lộn sòng của ta và CIA sẽ làm U Myen bực bội. Tuy kế hoạch được giấu kín, sớm muộn U Myen sẽ phăng ra. Vạn nhất Rôdin thiệt mạng, U Myen sẽ không ngần ngại bỏ ta đi nơi khác. Tôi tin là Rodin nghe lời anh. Nếu nàng cứng đầu, anh được toàn quyền hành động. Toàn quyền ở đây không có nghĩa là tra tấn hoặc giết chóc. Mà là mua chuộc cảm tình, chinh phục trái tim của nàng. Lần đầu tiên, tôi muốn anh trổ tài quyến rũ đàn bà...Và chỉ lần này thôi, nghe chưa?
Nghĩ đến lời dặn của ông Hoàng, Văn Bình mỉm cười. Rôdin ngạc nhiên:
- Anh cười gì thế?
Chàng đáp:
- Không. Anh cười nghệ thuật đóng trò vụng về của anh. Theo lệnh trên, anh trá hình làm U Myen để nhử mồi gián điệp cộng sản. Giờ đây, cá đã cắn câu, chỉ còn đợi giật lên nữa mà thôi. Không giấu gì em, anh là một nhân viên của ông Hoàng. Anh sẽ hết sức bảo toàn tính mạng cho mẹ con em. Tên thật của anh là Văn Bình. Người ta thường gọi anh là...
Rôdin reo lên:
- Z.28.
- Phải, anh là Z.28. Sao em biết?
- Thảo nào. Trông anh, em hơi ngờ ngợ. Em có cô bạn rất thân, tên là Mộng Kiều.
- Mộng Kiều, cái tên nghe quen quá!
- Có lẽ vì anh quen nhiều nên không kịp nhớ ra đấy thôi. Đã có lần em lên thăm Mộng Kiêu tại căn gác ấm cúng đường Võ Tánh. Em còn nhớ rõ lắm. Một đêm mưa như trút. Em gặp anh ở đấy.
Văn Bình bàng hoàng như bị đánh mạnh vào đầu. Chàng không ngờ sự đời lại oái oăm như thế. Mộng Kiều là một bông hoa biết nói đắt giá của Sài thành ban đêm. Nàng được hàng trăm vương tôn công tử say đắm, song lại thích giam mình giữa bốn bức tường với chàng. Nàng không biết chàng làm nghề gì, chàng cũng không quan tâm đến cảnh kề vai áp má mỗi đêm giữa nàng với khách lạ trên sàn nhảy. Nàng yêu chàng. Chàng yêu nàng. Cả hai đều biết không thể sống mãi bên nhau, như vợ chồng, trong nề nếp cố định của hôn nhân. Nhưng tình yêu không vì thế mà phai nhạt.
Văn Bình còn nhớ rõ đêm mưa ấy. Sau một chuyến đi hiểm nghèo, chàng về thăm Mộng Kiều như thường lệ. Trời mưa to nên nàng không tới vũ trường. Nửa đêm, một thiếu phụ có cặp mắt đa tình đẩy cửa bước vào. Thiếu phụ ấy là Rôdin. Đêm ấy, nàng trang điểm thật lộng lẫy, khiến chàng choáng váng tâm thần. Cái áo đầm hở tay, hở cổ, bằng hàng mỏng may khít eo và ngực, khiến chàng liên tưởng tới những xen nhẩy múa gợi cảm trong hộp đêm tình tứ ở Đông Kinh.
Chàng không hiểu sao Mộng Kiều không chịu giới thiệu Rôdin với chàng. Có lẽ vì chàng thường dặn Mộng Kiều giữ kín hành tung của chàng đối với bè bạn. Nhưng cũng có lẽ Mộng Kiều ghen tuông, không muốn chàng làm quen một thiếu nữ có thân hình tuyệt mỹ, từng làm say sưa hàng vạn đàn ông, đệ tử của thoát y vũ,
Nếu đêm ấy chàng biết nàng là Rôdin thì công việc hiện nay của chàng được đơn giản hóa rất nhiều: Ông Hoàng khỏi cần bố trí phiền phức ở Hồng Kông và Sàigòn. Chàng chỉ tới gõ cửa nhà Rôdin yêu cầu nàng giúp một tay.
Văn Bình nói:
- Anh nhớ ra rồi. Em là người đàn bà đẹp anh không bao giờ quên được. À, tại sao em biết anh là Z.28.
- Mộng Kiều tâm sự lại với em.
Văn Bình buột miệng:
- Trời ơi!
- Sao anh lại kêu trời?
Văn Bình nín thinh. Đã bao tháng nay, chàng đinh ninh Mộng Kiều không biết mảy may về hoạt động của chàng. Ai ngờ nàng đã phăng ra tên thật của chàng, và hơn thế nữa, còn thuật lại cho Rôdin. Thì ra những cái chàng tưởng là tuyệt đối bí mật, thật ra không còn bí mật nữa. Chàng lăn lốc lâu năm trong nghề, đánh lừa hàng trăm điệp viên hữu hạng của địch, song lại thua trí một người đàn bà làm nghề bán vui cho thiên bạ. Chàng moi óc cố nhớ lại xem mình có hớ hênh gì không. Tuyệt không. Trong sự giao du với chàng, Mộng Kiều chưa hề nói xa hay nói gần tới nghề nghiệp của chàng.
Rôdin nói tiếp:
- Mộng Kiều cho em biết anh là Z.28. Và chị ấy còn bảo thêm rằng anh là của chị ấy, em không được bén mảng tới. Anh lấy làm hãnh diện chưa?
Văn Bình mỉm cười:
- Hiện giờ Mộng Kiều không có ở đây.
Rôdin ngó chàng bằng cặp mắt lẳng lơ. Chàng sực nhớ từ nãy hai người đã gọi nhau bằng anh và em, như đôi nhân tình thân thiết. Chàng biết nàng đã rung động vì chàng. Sống cô đơn với đứa con nhỏ cần cha, nàng cần tình yêu đàn ông hơn bao giờ hết. Chàng không được quyền bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở ấy.
Chàng kéo nàng sát người. Nàng nhắm mắt tận hưởng giây phút sung sướng. Chàng nói nhỏ vào tai nàng:
- Em tiếp tục đóng kịch như thế nhé!
Nàng vâng một tiếng nũng nịu, rồi quàng tay quanh cổ chàng. Văn Bình có cảm giác như bị nghẹn thở. Nàng siết chặt quá, tham quá. Môi nàng đè bẹp môi chàng. Toàn thân nàng rung rung. Trong cơn hoan lạc, nàng rên lên:
- Em yêu anh quá, anh ơi!
Cửa mở, Ngọc Tú bước vào với Tôkarin. Nàng nhổ nước bọt, nói giọng khinh bỉ:
- Ông bà đã xong chưa?
Giả vờ không biết tiếng Việt, Văn Bình lừ mắt hỏi Rôdin. Nàng hỏi:
- Cô là ai?
Nói xong, nàng nắm bàn tay Văn Bình một cách âu yếm. Ngọc Tú gằn giọng:
- Tôi là người có toàn quyền định đoạt số phận của bà, của con bà, của người yêu bà.
Rôdin bĩu môi:
- Thật là ghê tởm.
Nàng định nói thêm, nhưng một cái tát mạnh đã in hằn lên má nàng. Dữ tợn như nữ tướng ra mặt trận. Ngọc Tú nghiến răng:
- Bà coi chừng. Lần sau, tôi sẽ cho bà một bài học đáng nhớ hơn nữa.
Bị đánh đau, Rôdin ôm Văn Bình, khóc nức nở. Văn Bình phản đối với Tôkarin:
- Nếu người ấy còn đánh vợ tôi nữa, miễn cưỡng tôi phải tự vệ. Và tôi sẽ từ chối không đi Liên Xô với ông.
Tôkarin nói:
- Xin lỗi bác sĩ. Tuy nhiên, tôi yêu cầu bác sĩ nhớ lại là thái độ bướng bỉnh không dẫn tới đâu hết.
Rồi quay ra phía Rôdin:
- Mời bà sang phòng bên. Nếu tôi không lầm, từ sáng tới giờ, cháu nhỏ chưa ăn gì cả.
Sực nhớ đến con, Rôdin bồn chồn:
- Thế à? Trời ơi, tôi cứ tưởng nó ăn sáng rồi.
Tôkarin mỉa mai:
- Lâu lắm, bà mới được gặp lại ông nên quên ăn uống là chuyện thường.
Rôdin xấu hổ nhìn ra chỗ khác. Cửa lại mở, Senkô đợi sẵn ở ngoài. Tôkarin ra lệnh:
- Đưa bà sang phòng đứa nhỏ.
Rôdin theo Senkô ra ngoài. Văn Bình đề nghị:
- Chúng tôi muốn ở chung một phòng.
Tôkarin đáp:
- Lát nữa, tôi về sẽ quyết định.
Nói đoạn, Tôkarin đi thẳng. Trong phòng chỉ còn Văn Bình và Ngọc Tú. Văn Bình không ngăn được mừng rỡ. Nếu Tôkarin bận việc lên Sàigòn, chàng có thể thi hành được ý định.
Dường như đoán được ý định của chàng, Ngọc Tú hăm dọa:
- Tôi xin nhắc bác sĩ là trong nhà còn đàn chó bẹt giê và hai người đàn ông võ trang hùng hậu. Bác sĩ không thể ra khỏi biệt thự này đâu. Dầu sao bác sĩ cũng còn con, còn người yêu ở đây nữa.
Ngọc Tú nói đúng. Hạ hai vệ sĩ của Tôkarin là chuyện dễ ớn, tuy nhiên Văn Bình phải vận dụng hết tài ba mới diệt nổi đàn bẹt-giê tinh khôn và thuần thục. Chó bẹt-giê có sức mạnh gấp ba, bốn người thường, cử động lại nhanh như gió, móng chân và răng nhọn có thể biến thành mũi dao nguy hiểm đụng vào ai là mất mạng.
Sau nhiều phen thử lửa, Văn Bình nhận thấy quần thảo với võ sĩ đai đen còn nhẹ nhõm hơn nhiều. Suốt đời, chàng không quên được bầy chó săn kỳ lạ của Phản gián Xô Viết Smerch ở Đông Bá Linh. Một đêm không trăng, chàng lẻn vào biệt thự của một yếu nhân Smerch thì gặp hai con bẹt-giê quái dị. Nếu không giỏi võ - nhất là giỏi kỹ thuật săn thú bằng tay không - chàng đã bỏ xác lại ở xứ người.
Con thứ nhất thuộc nòi Saint - Bernard, nặng ngót nghét 110 kilô, nghĩa là cân nặng không kém võ sư sumô của Nhật. Thân thể nặng nề như vậy mà nó tiến thoái nhẹ nhàng, còn nhẹ nhàng hơn nữ võ sĩ Trung Hoa biểu diễn Mai hoa quyền, loại quyền nhanh nhất thế giới. Con thứ nhì là giống Saluki, chạy nhanh như xe hơi (1), rướn chân lên là đối phương bị húc ngã. Chàng thoát khỏi nanh vuốt của 2 con chó bằng những phát atémi kỳ ảo, tuy vậy, chàng không thể giết được chúng. Rốt cuộc, chàng phải trèo tường, vọt ra ngoài.
Đàn bẹt giê của Tôkarin được mang từ Nga Xô tới không phải là bọn chó giữ nhà tầm thường. Văn Bình bèn thay đổi kế hoạch. Nhìn chằm chằm vào người Ngọc Tú, chàng nói:
- Tôi không trốn đâu. Bên cạnh người đẹp như cô, tôi không dại gì có hành động ngu muội.
Vừa nói, chàng vừa tiến tới gần nàng. Con bẹt giê to tướng lù lù đứng trên ngưỡng cửa, dương đôi mắt thao láo nhìn chàng, như ngầm bảo chàng đừng hòng ra khỏi phòng. Ngọc Tú thản nhiên chờ chàng tới. Ngực nàng phập phồng, mặt nàng ngước lên khiêu khích và quyến rũ. Chẳng nói chẳng rằng, Văn Bình hôn lên môi nàng. Nàng đứng yên, mặc cho chàng hôn.
Văn Bình loay hoay chưa biết nên nói cách nào văn vẻ để mua chuộc nàng thì nàng cười nhạt:
- Cám ơn cái hôn của bác sĩ. Bác sĩ hôn rất đúng phép, thảo nào phụ nữ mê mẫn vì bác sĩ. Cả tôi nữa, tôi phải thú nhận là trong lòng bồi hồi.
Xuất kỳ bất ý, nàng tát trái vào má Văn Bình. Chàng tránh không kịp, đau điếng người. Tuy nhiên chàng nhoẻn miệng cười, rút mù soa lau má.
Con bẹt giê gầm gừ dưới chân. Ngọc Tú vùng vằng đi ra. Cánh cửa vẫn mở rộng.
Còn lại một mình Văn Bình trong gian phòng, đầy dụng cụ âm nhạc, với con chó Đức có bộ lông sờm, cái lưng tròn, dài, và hàm răng nhọn hoắt thỉnh thoảng há ra, như khoe cái lưỡi dài lè thè và đỏ hỏn.
Chàng ngồi sụp xuống, vẫy con bẹt giê. Con chó đứng thẳng trên hai chân trước, mắt tóe lửa. Nó nhảy xổ về phía chàng. Văn Bình phạt ngang một cái. Chàng không hổ danh là quán quân nhu đạo. Bàn tay chàng đánh trúng mõm con bẹt giê hung hăng. Nó ngã xuống đất đánh rầm, rồi nằm yên không cựa quậy. Văn Bình mở toang cửa. Hành lang không có ai. Chắc tên lùn Senkô còn bận ngoài vườn. Thấy hai cánh cửa đóng im ỉm, Văn Bình tiến lại vặn quả nắm, cửa đã gài then ở trong. Nghe tiếng trẻ khóc, chàng gọi to:
- Rôdin.
Một tiếng quát oang oang trả lời chàng:
- U Myen, giơ tay lên?
Một gã người Âu cao lớn - chắc là người Nga - thủ khẩu tiểu liên đen ngòm, đứng sừng sững sau lưng chàng không biết từ khi nào. Hắn ra lệnh cho chàng bằng tiếng Anh nhát gừng:
- Đi vào trong phòng. Nhanh lên, không tôi bắn.
Họng súng lành lạnh thúc vào hông chàng, ở vào tư thế này, chàng chỉ cần vung tay, khẩu tiểu liên sẽ rơi xuống đất, và nửa phút sau chàng sẽ chặt đứt cuốn họng đối phương bằng phát atémi sắc lẻm.
Nhưng chàng không dám hành động. Dầu sao chàng là bác sĩ U Myen, không phải Văn Bình, tức Z.28, nhân viên gián điệp hữu danh, am tường bí thuật kinh hồn về cận vệ chiến.
Chẳng hiểu vì nền nhà trơn trượt, hay vì say rượu, mà gã người Nga ngã sóng soài trên đất, khẩu tiểu liên văng xa. Miễn cưỡng Văn Bình phải xốc hắn dậy, tặng một trái thôi sơn vào cằm. Lần này hắn nhào đầu vào tường như cái bị gạo.
Từ căn phòng trước mặt, một tiếng gọi vang lên:
- U Myen phải không? Em đây, Rôdin đây.
Văn Bình đáp to:
- Anh đây. Mở của mà ra, chúng mình sắp thoát thân rồi.
Tiếng Rôdin, đượm vẻ tuyệt vọng:
- Không được đâu, anh ạ. Họ đã giấu chìa khóa. Thôi, anh trốn một mình đi.
Văn Bình kéo cái ghế sa lông lại trước cửa. Mắm môi, chảng đẩy cái ghế vào cửa. Đến lượt đẩy thứ nhì, cánh cửa gỗ bị dứt khỏi khung. Trong phòng, Rôdin ôm đứa nhỏ trong tay, sung sướng đến nghẹn ngào nước mắt. Văn Bình gạt cánh cửa sang bên, ra hiệu cho nàng và người bõ già ra ngoài.
Chàng tin chắc trong ga-ra có xe hơi. Đàn bẹt giê ngoài vườn không còn là mối lo đối với chàng nữa. Với khẩu tiêu liên đoạt được của gã người Âu không cần là đàn chó Đức, ngay cả một tiểu đội địch, chàng cũng coi thường.
Nhưng chàng không có thời giờ thi hành ý định. Vì chàng chưa kịp rờ tới khẩu tiểu liên, một miệng súng khác đã ló ra sau cửa. Tiếng quát dõng dạc của Ngọc Tú nổi lên:
- Vô ích, Bác sĩ đừng lượm súng nữa. Tôi sai người tới lượm giùm cho bác sĩ. Giờ đây, mời mọi người trở vào phòng.
Có tiếng xe hơi thẳng lại gấp và rồ máy trước khi tắt. Tôkarin chạy vội vào. Thấy Ngọc Tú cầm súng hắn hiểu liền. Rút khẩu Oét-xông cầm tay, hắn ra lệnh:
- Bác sĩ U Myen đi trước, còn hai người đàn bà kia theo sau.
Đoạn hắn hỏi Ngọc Tú:
- Họ định trốn phải không?
Nàng đáp:
- Vâng, U Myen đánh ngã con bẹt giê, ra ngoài này thì gặp người gác. Tên này say rượu nên trượt té. May em ra kịp.
Tôkarin gằn giọng:
- Họ muốn trốn thì ta nhốt xuống hầm.
Văn Bình phản đối:
- Ông không có quyền.
Tôkarin cười nhạt:
- Thời kỳ ngọt ngào đã hết. Tôi không tin bác sĩ nữa. Giờ đây, bác sĩ là tù nhân của tôi. Cho đến khi về Mac Tư Khoa.
Tôkarin mở cửa, dẫn đường xuống hầm.
Đi gần tới cầu thang, Văn Bình đứng lại theo lệnh Tôkarin. Hắn mở khóa, bật đèn, rồi xô cửa bắt chàng xuống trước. Mùi ẩm mốc xông lên. Quen với không khí lợm giọng của nhà tù, Văn Bình thản nhiên đặt chân xuống bậc xi măng lạnh lẽo và hôi hám dẫn xuống hầm.
Gọi là hầm, thật ra đó là căn phòng nhỏ, không cửa sổ, có ống thông hơi ra vườn. Tường bằng gạch không trát vôi, sàn lót đá lớn nhẵn thín. Cuối phòng, nhiều tấm ván dài đóng lại thành giường. Văn Bình nhìn thấy vết máu khắp nơi. Máu đã ngả màu đen, chứng tỏ đã lâu rồi. Tôkarin đụng vào sợi xích sắt gắn vào tường. Tiếng sắt chạm nhau kêu loảng xoảng. Bên cạnn sợi xích là mấy cái còng sắt hoen rỉ.
Văn Bình biết đây là nơi giam người của gián điệp R.U. Âu chàng bị giam dưới này là điều may. Khi chàng trở về, ông Hoàng được biết thêm chi tiết về tổ chức bí mật của do thám Xô Viết. Tôkarin chỉ cái giường gỗ bảo Văn Bình:
- Lẽ ra tôi cư xử với bác sĩ một cách tử tế. Nhưng bác sĩ đã phụ tấm lòng tốt của tôi. Miễn cưỡng tôi phải đưa xuống hầm. Dầu sao bác sĩ cũng không ở dưới này lâu. Đêm nay, bác sĩ sẽ ra trường bay.
- Tôi không đi.
- Bác sĩ phản đối vô ích. Trước giờ lên đường, tôi sẽ tiêm thuốc mê cho bác sĩ.
- Ông là kẻ táng tận lương tâm.
- Xin bác sĩ thể tình. Làm nghề của tôi, bắt buộc phải táng tận lương tâm. May mà bắt được bác sĩ. Nếu không, buộc lòng tôi phải hạ sát. Theo lệnh trên, tôi phải ngăn cản bằng bất cứ giá nào cho bác sĩ khỏi rơi vào tay địch.
Ngọc Tú õng ẹo vượt qua mặt Rôdin. Dường như nàng cố tình trêu tức. Luồng mắt, nụ cười của nàng đượm vẻ kiêu căng dâm đãng và đáng ghét. Văn Binh không thèm nhìn nàng. Chàng vừa nhớ đến cái tát đau điếng của nàng. Nàng nhún vai nhìn chàng. Bất thần, Rôdin chạy tới, nhổ nước bọt vào giữa mặt Ngọc Tú.
Văn Bình tiên đoán giông tố sẽ xảy ra giữa hai người đàn bà. Rôdin chống nạnh, mặt đỏ gay:
- Hừ, đồ đĩ mà làm bộ!
Ngọc Tú nhếch mép cười nhạt:
- Giỏi ghê.
Rồi nàng điềm đạm rút mù soa ra lau má. Tôkarin a lại, nàng gạt đi, giọng kẻ cả:
- Thôi anh, mặc họ. Mình không nên chấp.
Cánh cửa nặng nề đóng sập lại. Văn Bình thở dài ngồi xuống tấm gỗ dài. Trong gói thuốc còn một điếu nhàu nát. Chàng rút ra, đánh diêm hút phì phèo.
Đứa bé trên vai u già khóc thét lên.
6 giờ kém 5 phút.
Trụ sở công ty Hàng không Việt Nam sửa soạn đóng cửa. Một người đàn ông béo mập, mặc âu phục đắt tiền - giày kiểu Ý mũi nhọn, da bóng Thụy Sĩ, vét-tông, cà-vạt, và sơ-mi toàn bằng lụa mềm - tiến vào phòng phụ trách cho thuê máy bay.
Hắn trạc 45, đeo kính trắng gọng vàng, tay xách cặp da cá sấu dày cộm. Viên chủ sự mời hắn ngồi, rồi chìa thuốc lá Mélia vàng ra mời. Hắn xua tay:
- Xin lỗi. Tôi quen dùng thuốc này.
Thuốc hắn lấy ra mang nhãn hiệu Áp-đuy-la đầu dẹt, nghĩa là thứ thuốc lá đắt tiền nhất của Anh quốc. Hộp đựng thuốc của hắn cũng thuộc loại sang trọng nhất, chế bằng vàng tây, chạm trổ tinh vi. Nhìn thuốc lá và hộp đựng, viên chủ sự giật mình. Đến khi hắn mở cặp, viên chủ sự còn giật mình hơn nữa, vì bên trong chứa đầy bạc 500.
Viên chủ sự hỏi, giọng nhã nhặn, mặc dầu đã đến giờ tan sở:
- Thưa, quý ông có việc gì cần?
Người khách đáp:
- Tôi là Hip Seng, giám đốc công ty xuất nhập cảng Hip Seng, ở đại lộ Trần Hưng Đạo, Chợ Lớn. Cách đây một giờ, tôi đã hẹn ông bằng điện thoại.
Viên chủ sự mở cuốn sổ trên bàn:
- Vâng, tôi nhớ rồi. Ông giám đốc dặn tôi hầu tiếp ông. Về việc thuê riêng một chuyến phi cơ để chở linh cữu về Huế, phải không thưa ông?
- Phải, ông nhạc tôi vừa tạ thế. Quê ngoại tôi ở Huế.
- Thưa, việc này không có gì trở ngại. Quý quyến gồm bao nhiêu người đi theo linh cữu?
- Từ 5 người trở lên.
- Như vậy, một chiếc 2 động cơ là đủ. Rất tiếc vì hãng tôi không còn chiếc 2 động cơ nào cả.
- Loại 4 động cơ cũng được.
- Thưa, tiền thuê quá đắt. Gấp ba số tiền thuê máy bay 2 động cơ. Chúng tôi có thể chở kèm theo hàng hóa. Tuy nhiên, theo qui lệ, chúng tôi không được quyền mang hàng hóa theo đám tang.
- Không sao. Bao nhiêu tiền cũng được.
Người khách giơ cổ tay lên xem giờ rồi hốt hoảng:
- Xin lỗi ông, đã đến giờ tan sở. Tôi làm phiền ông quá.
Viên chủ sự xua tay:
- Thưa, còn sớm chán. Vả lại, mỗi khi cần giải quyết việc gấp, tôi vẫn ở lại. Nghĩa tử là nghĩa tận, tôi có bổn phận phải hầu ông.
Hip Seng lấy một chồng giấy bạc 500 còn mới, bày la liệt trên bàn. Việc đếm tiền kéo dài 15 phút đồng hồ. Viên chủ sự nói:
- Còn một thủ tục nữa, xin ông lo liệu đầy đủ. Phi cơ chỉ có thể rời sân bay Tân Sơn Nhất, nếu tang quyến nộp đủ giấy tờ cần thiết.
- Thưa, tôi đã có đủ.
- Vâng, như vậy tạm xong. Sáng mai, xin mời ông quay lại.
Hip Seng đứng dậy:
- Chúng tôi muốn cất cánh ngay đêm nay.
Viên chủ sự nhìn Hip Seng vẻ mặt lo ngại:
- Ban đêm, vào ra phi trường có nhiều thủ tục phiền phức. Sợ bây giờ xin không kịp. Ông hoãn đến mai được không?
Khách suy nghĩ một phút rồi hỏi:
- Phi cơ ra Huế mất bao lâu?
- Thưa, chừng ba tiếng.
- Nếu có thể, tôi đề nghị cất cánh đúng 4 giờ sáng.
Viên chủ sự quay điện thoại, liên lạc với phi trường. Ba phút sau, viên chủ sư nói với khách:
- Trên ấy chưa trả lời, nên tôi chưa dám hứa chắc. Ông đợi ở đây sợ mất thời giờ, nên yêu cầu ông để lại số điện thoại. Lát nữa, tôi xin gọi lại báo tin giờ giấc nhất định.
Nét mặt đột nhiên bối rối, khách nói:
- Giây nói tôi bị hỏng, chưa kịp chữa. Vả lại, tối nay tôi vắng nhà. Nửa giờ nữa, tôi trở lại. Liệu ông đã có trả lời được chưa?
- Vâng, độ 7 giờ thì có.
Khách bắt tay chặt chẽ, rồi lặng lẽ ra ngoài. Viên chủ sự cất đống bạc khổng lồ vào tủ sắt, đoạn ngồi xuống ghế, vặn đèn trên bàn cho sáng, bắt đầu làm giấy tờ cần thiết cho chuyến bay. Tấm danh thiếp bằng bìa cứng, láng bóng, in nổi hai màu của khách còn để trườc mặt. Khách là một nhà doanh nghiệp triệu phú. Chết như vậy ai cũng muốn. Viên chủ sự lẩm bẩm một mình.
Ngoài đường, trời bắt đầu tối.
Người khách béo mập khoan thai rời trụ sở công ty hàng không, xách cặp da đi ngược lên đại lộ Lê Lợi, rồi tạt vào thương xá Tax. Hắn ngồi xuống cái bàn khuất trong quán giải khát, gọi một chai nước ngọt, mặc dầu hắn không khát.
Mục đích của hẳn là đề phòng bị theo. Hắn nhấp qua loa ly nước cam nhạt phèo, rồi quăng tờ trăm lên quầy, không lấy tiền lẻ, trước cặp mắt sửng sốt của thiếu nữ giữ két. Bình sinh hắn uống rượu mạnh thay nước trà. Hắn tiêu tiền như nước, nhiều khi trả cuốc xích lô 10 đồng bằng tờ bạc 100. Những đêm nổi hứng, lái xe vào khu yêu hoa hắn đốt bạc vạn là thường.
Hắn không xót đồng tiền vì lẽ dễ hiểu, đồng tiền nầy từ trên trời rơi xuống, không phải công lao bồ hôi nước mắt. Đó là đồng tiền của cơ quan do thám R.U.
Người khách lạ xưng tên Hip Seng là nhân viên gián điệp R.U.
Ra khỏi thương xá, hắn bách bộ dọc đường Nguyễn Huệ. Đến hẻm Phú Kiệt, hắn dừng lại. 30 giây đồng hồ sau, một chiếc xe hơi đen đậu sẵn trước Tổng ngân khố nổ máy từ từ chạy qua. Tài xế là Tôkarin.
Hip Seng lùi lũi trèo lên. Tôkarin hất hàm:
- Xong chưa?
- Rồi.
- Có bại lộ không?
- Đồng chí đừng lo. Tôi đã cắt giây điện thoại của Hip Seng. Hắn đinh ninh giây nói bị hư, nội ngày mai mới gọi nhân viên bưu điện đến sửa chữa. Bố vợ của hắn chết đêm qua về bệnh đau tim. Tuần sau mới chôn cất.
- Công ty hàng không cho người lại nhà Hip Seng thì khốn.
- Họ không bao giờ làm như vậy. Ở đây, tư nhân thuê máy bay là chuyện thông thường. Miễn hồ trả đủ tiền là được, không ai đặt ra câu hỏi tò mò nào cả. Tuần rồi, ba gia đình thuê riêng phi cơ ra Trung. Vả lại, tôi đã lo liệu xong giấy tờ cần thiết. Xin giấy tờ cũng rất dễ. Tuy nhiên, đồng chí thúc giục gấp rút nên tôi phải làm giấy tờ giả. Dầu sao, giấy tờ này gần như thật. 4 giờ kém 10 sáng, đồng chí có mặt ở Tân Sơn Nhất là vừa. Đồng chí cần tôi làm gì nữa không?
- Anh cùng lên máy bay với tôi.
- Đi đâu?
- Tôi sẽ cho anh biết sau.
Hip Seng nhăn mặt:
- Còn một vài việc quan trọng, tôi phải giải quyết cho xong. Nếu có thể, xin đồng chí cho tôi ở lại.
Tôkarin lắc đầu:
- Không được.
Gã nhân viên R.U đội lốt Hip Seng nhăn mặt:
- Tôi về thu xếp đồ đạc trong đêm nay. Đúng 3 rưỡi, tôi sẽ có mặt tại phi trường.
Tôkarin gạt phắt:
- Anh đã nhận được mệnh lệnh Trung ương về công tác này. Nghĩa là anh phải tuyệt đối tuân lời tôi. Vì điều kiện an ninh, anh không thể về nhà được nữa. - Thưa, tôi còn vợ.
- Anh vào Sàigòn có một mình. Trung ương không cho phép anh cưới vợ. Phải chăng sau 2 năm sinh sống thoải mái anh bắt đầu chán ngán nhiệm vụ?
- Thưa, tôi đâu dám.
- Vậy, anh đừng nói nữa.
Gã nhân viên R.U nín lặng. Tôkarin cũng nín lặng. Chiếc xe đen của Tôkarin phóng vào Chợ Lớn.
Tờ mờ sáng…
Suốt đêm, trời mưa tầm tã. Tuy nhiên, trong hầm chật chội và hôi hám, Văn Bình không biết trời mưa. Chàng quay mặt vào tường, ngủ say sưa, không quan tâm đến công việc xảy ra.
Bỗng chàng giật mình thức dậy. Rôdin ngồi bó gối bên chàng. Trong bóng tối, chàng thấy rõ cặp mắt đen láy của nàng. Chàng kéo mặt nàng úp xuống, hôn vào môi. Nước mắt mằn mặn thấm vào miệng chàng. Ở đầu giường, chàng nghe hơi thở đều đều của đứa bé, u già vẫn thức, tay quạt muỗi phành phạch,
Khi hai người hôn nhau, u già vội rụt tay lại, ngồi thu hình lặng lẽ trong góc. Người bõ già trung thành không muốn cô chủ ngượng ngùng. Rôdin nằm sát vào người Văn Bình như sợ lạnh, giọng âu yếm:
- Anh ơi, em yêu anh quá!
Chàng ngoạm nhẹ vào má nàng:
- Chóng ngoan, ngủ đi một lát cho khỏi mệt. Chúng mình sẽ phải lên đường sớm,
Đột nhiên, Rôdin nói:
- Em sợ lắm. Em không dám đi. Anh cứu em với.
Văn Bình véo vào đùi nàng. Chàng muốn nhắc nàng rằng nhà hầm có vành tai nghe trộm của địch. Bị véo đau, nàng rên lên một tiếng nhỏ rồi im bặt.
Bên ngoài, tiếng giày gõ cồm cộp, rồi tiếng khóa rỏn rẻn. Cánh cửa nặng nề mở ra. Đèn điện bật lên sáng quắc.
Tôkarin khệnh khạng bước vào, trên môi phì phèo điếu Lucky quen thuộc. Bộ âu phục màu xanh nhạt sang trọng của hắn tương phản với cảnh tượng tiều tụy trong hầm. Mùi lucky thơm ngát làm Văn Bình sực nhớ điếu Salem quen thuộc.
Hắn chìa thuốc lá mời:
- Bác sĩ dùng với tôi một điếu.
Rôdin quắc mắt, giọng giận dữ:
- Đêm qua, chúng tôi không tài nào chợp mắt được. Trong khi đại tá nằm giường êm ái, mát mẻ thì gia đình tôi bị giam dưới hầm đầy muỗi và nóng bức. hành động của đại tá hoàn toàn vô nhân đạo.
Tôkarin nghiêng đầu:
- Xin bà thể tình. Nếu không xảy ra câu chuyện đáng tiếc hồi tối, có lẽ tôi không dám đưa ông bà xuống đây. Vả lại, đây là một nơi tạm trú bất đắc dĩ. Nhân viên Phản gián tìm kiếm ông bà suốt đêm. Nhà hầm này là nơi an toàn nhất. Tiện đây, tôi xin thưa lại với bà rằng đêm qua tôi không nằm trên giường êm ái và mát mẻ mà là ngồi thức ngoài sân với khẩu súng. Thưa bà, trời mưa như tát nước, làm tôi ướt hết.
Nghe hắn giải thích, Rôdin nin thinh. Hắn ngồi xuống tấm ván, giọng thân mật:
- Xin ông bà bác sĩ sửa soạn. Trong 15 phút, chúng ta sẽ rời tòa nhà này.
Rôdin hỏi, giọng kinh ngạc:
- Đi đâu?
Tôkarin nhún vai:
- Rồi bà sẽ biết.
Văn Bình ngáp một cái dài. Tôkarin nói tiếp:
- Đến giờ rồi, mời bác sĩ dậy.
Văn Bình hỏi, giọng ngái ngủ:
- Đến giờ là mấy giờ?
- 3 rưỡi sáng.
- Chà, sớm quá, đại tá để tôi ngủ thêm cho đẫy giấc.
- Lát nữa lên máy bay, đại nhân tha hồ ngủ.
Văn Bình cười dí dỏm:
- Hừ, bị nhốt trong cũi súc vật mà được gọi là đại nhân! Đại tá có tài châm biếm ghê!
Tôkarin nín thinh. Tên lùn Senkô khệnh khạng xuống cầu thang. Hắn hất hàm ra lệnh:
- Mau lên.
Rôdin phản đối:
- Anh không nhã nhặn hơn được ư? Tôi sẽ không lên nếu anh tiếp tục thái độ bất lịch sự.
Văn Bình vuốt má nàng:
- Em bớt giận. Cả đêm hắn không ngủ nên sinh gắt gỏng.
Nàng nhún vai:
- Cả đêm, em cũng không ngủ.
Senkô lại gắt:
- Chậm rồi. Tôi không chờ được nữa.
Văn Bình cười nhạt:
- Vậy anh đi một mình. Về Mạc Tư Khoa, nếu chúng tôi bị trầy da, anh sẽ mất mạng.
Hắn cười khảy:
- Bác sĩ tự phụ quá.
Văn Bình trả miếng:
- Không tin, anh hỏi lại đại tá. Chúng tôi đáng giá hơn đại tá của các anh nhiều. Đến nơi, tôi sẽ khiếu nại. Các anh sẽ phải đi Tây Bá Lợi Á một loạt về tội xấc xược với thượng khách của Nhà nước.
Hắn bĩu môi:
- Bác sĩ tha hồ dọa, tôi không sợ đâu. Nay mai, bác sĩ sẽ có dịp hiểu đại tá nhiều hơn. Y-739 là nhân viên tình báo quyền thế, không phải là tiểu tốt vô danh.
- Hân hạnh. Té ra số hiệu của đại tá là Y-739. Lạ nhỉ, đại tá là cán bộ chỉ huy tài ba mà lại đứng thứ 739.
Tôkarin mắng Senkô:
- Mày không được vô lễ với bác sĩ.
Rồi quay sang Văn Bình, giọng thân mật:
- Bác sĩ quen với hóa chất và thế giới siêu hình nên chưa am hiểu tổ chức tình báo. 739 không có nghĩa là đứng thứ 739. Cũng không có nghĩa là gia nhập tổ chức trước thì mang số ít, còn gia nhập sau thì mang số nhiều. Bằng chứng là nhiều nhân viên dưới quyền tôi lại mang số hiệu ít hơn, như Y-68 và Y-104. Con số đầu tiên là số hiệu của Ban: tôi xuất thân từ ban Hành động Hải ngoại nên mang số 7. Số 6 như Y-68 là ban Vệ sĩ Đặc biệt. Còn số 1, như Y-104, là ban Tình báo Nam Á.
Văn Bình hỏi dò một cách khôn ngoan:
- Nếu tôi không lầm, Y-68 là chú lùn Senkô, còn Y-104 là anh chàng khổng lồ gác cửa.
Senkô rít lên:
- Số hiệu bao nhiêu kệ tôi, không can dự đến bác sĩ.
Tôkarin đấu dịu:
- Senkô đừng lỗ mãng. Dầu sao bác sĩ U Myen cũng là đồng minh của ta, nên được quyền biết một vài chi tiết. Đúng như bác sĩ đoán, Senkô mang số hiệu 68, nhân viên gác cửa là 104. Tuy nhiên, họ không phải là nhân viên tầm thường, Y-68 là Trung úy Hồng quân, Senkô. Y-104 là Đại úy Lisếp.
Lisếp tủm tỉm cười trong góc nhà hầm. Hắn tỏ vẻ thích chí trước lời giới thiệu của Tôkarin. Văn Bình hỏi thêm:
- Các ông có mặt ở Sàigòn lâu chưa?
Li sếp nhanh nhẩu:
- Đại tá Tôkarin mới tới được một tuần. Còn chúng tôi hoạt động ở đây đã lâu. Gần 6 tháng rồi.
Tôkarin ném điếu thuốc xuống sàn nhà:
- Trước khi lên đường, tôi cần nhắc lại điều này. Đối phương đang bủa vây thành phố Sàigòn một cách cẩn mật. Chúng ta phải hoạt động cương quyết, khôn ngoan, và kín đáo mới có thể an toàn. Do đó, tôi yêu cầu toàn thể tôn trọng kỷ luật.
Rôdin nhìn Văn Bình không đáp. Chàng biết là nàng đặt hết tin tưởng vào chàng. Chàng nhìn nàng bằng cặp mắt âu yếm. Tôkarin mở rộng cửa, giọng ôn tồn và nhã nhặn:
- Xin mời ông bà lên.
Rôdin hơi đỏ mặt. Tôkarin vừa dùng danh từ «ông bà» thân mật. Nàng cảm thấy yêu Văn Bình hơn. Đột nhiên, nàng lo sợ. Nàng lo sợ tấn kịch bi hạ màn, nàng phải quay về với nhà bác học Miến Điện, không còn cái diễm phúc ngả vào lòng chàng nữa.
Nàng run lẩy bẩy. Văn Bình nắm tay nàng:
- Em lạnh ư?
Nàng lắc đầu:
- Không?
Khí trời rạng đông phà vào mặt, làm Văn Bình dễ chịu. Trận mưa tầm tã đã tạnh. Chàng nghe rõ tiếng xe hơi chạy tung tóe nước ngoài đường. Giờ này, nếu được lái xe đua trên xa lộ, với người đẹp ngồi bên thật là sung sướng. Từ nhiều tháng nay, hết bận công tác đến bận uống huýt-ky và tình tự với người đẹp, chàng quên mất cái thú thể thao tráng kiện, phóng xe như tên bắn giữa bầu không khí tốt lành của đồng ruộng bao la.
Cửa sổ từng trên được đóng kín, đèn thắp sáng như ban ngày. Bỗng Rôdin níu áo chàng, đứng lại. Nằm tênh hênh giữa nhà là một cái quan tài lớn bọc kẽm rộng hoác, bên trong chàng thấy toàn vải trắng. La liệt khắp phòng hàng chục vòng hoa bằng hạt cườm đủ màu, xanh, xám, trắng, vàng, đen, đỏ... và những hàng chữ trắng trên nền tím:
Thành kính phân ưu... Trân trọng chia buồn cùng ông Hip-Seng...
Thì ra đây là đám ma... Cái quan tài nầy được, dùng để chôn ai? Nhiều câu hỏi lạ lùng nổi lên trong óc. Trong đời, Rôdin sợ chết nhất. Nàng không ưa dự đám tang, dẫu là đám tang người thân. Có lẽ Tôkarin sửa soạn giết nàng...
Rôdin bưng mặt rú lên một tiếng thất thanh:
- Trời ơi!
Rồi nàng xỉu xuống. Tiếng thét bất thần của nàng làm mọi người quay lại. Văn Bình vội vã đỡ nàng lên. Mắt nàng nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt.
Trong giây phút nghiêm trọng này, một biến cố nghiêm trọng khác lại xảy ra.
Một tiếng quát chát chúa nổi lên, lạnh như lưỡi dao máy phập vào cổ tử tội trên đoạn đâu đài:
- Đứng yên tất cả. Cấm nhúc nhích.
Một làn lãnh khí chạy rần rần dọc xương sống ba điệp viên R.U. Nhanh như cắt, Tôkarin cho tay vào túi. Song tiếng quát ghê rợn được lặp lại:
- Tôkarin, để tay ra ngoài, kẻo mất mạng. Senkô, Lisếp, quay mặt vào tường, giơ tay lên khỏi đầu.
Soạch một tiếng nhẹ. Viên đạn nhảy vào nòng súng.
Văn Bình từ từ quay lại phía nổi lên tiếng quát.
Ngoài trời, cơn mưa lại ào xuống.
(1) Trên thế giới, ít loại chó nào lớn bằng chó Saint- Bernard. Ngày 14-4-1961, con chó Sevarg‘s Esbo von der Markthalle của ông Jack Bulzbach, Hoa Kỳ, được đưa lên bàn cân, và cân nặng 123 kí lô. Loại chó Saluki có thể chạy tới 70 cây số một giờ.
Giống bẹt giê của các cơ qnan tình báo được gây giống riêng, và nuôi theo phương pháp riêng. Những nhà chuyên môn bắt đầu dạy chó từ sau khi lọt lòng mẹ. Nhờ cách này, con chó Mikeve của công an Anh quốc đã nhảy qua được bức tường cao gần hai thước rưỡi tại Kensington, Anh quốc, trong một cuộc biểu diễn. Người khỏe nhất chỉ khiêng 150 hoặc 200 kílô là cùng (nghĩa là gấp ba, hoặc gấp bốn sức nặng), còn loại chó lại khiêng được gấp mấy chục lần. Con bẹt giê Charlie của ông Larry Clendenon, trong một cuộc biểu diễn tại Anchor Point, tiểu bang Alaska, Hoa Kỳ, đã khiêng được một cái xe trượt tuyết nặng 1.571 kilô.
Z.28 Gián Điệp Siêu Hình Z.28 Gián Điệp Siêu Hình - Người Thứ Tám Z.28 Gián Điệp Siêu Hình