Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Buusan Nguyen
Số chương: 10 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1699 / 65
Cập nhật: 2018-01-13 09:30:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Trạm Ái Tình
úc Văn Bình đến Trạm Ái Tình, trời đã khuya. Mùi rượu mạnh, nước hoa, và thuốc lá đắt tiền, xông đầy phòng, chìm dưới làn sáng đỏ huyền ảo. Jean Định ngồi trầm ngâm ở góc. Văn Bình tạt qua chỗ hắn ngồi, dừng lại, ngó trân trân vào mặt. Không tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn chìa tay ra dấu chàng ngồi xuống, giọng thân mật:
- Sao tới muộn thế?
Văn Bình đáp:
- Đi chơi đêm vào giờ này là sớm.
Jean Định cười ngất:
- Không, ai cần hỏi chú đi chơi. Tôi chỉ cần biết chú lái xe mất 40 phút đồng hồ.
Văn Bình giật mình:
- Làm sao anh biết?
Jean gật gù:
- Cái gì tôi cũng biết. Biết vậy mới kiểm soát đàn em được chu đáo. Xe hỏng ở đường Võ Di Nguy, phải không?
- Phải. Hình như lỏng giây «mát».
- Hình như cái cóc khô gì nữa. Chú vặn chặt «mát» rồi xe mới chạy.
- Té ra anh cho người theo sau.
- Theo sau, theo trước, đâu cũng có mắt tôi. Anh phải lấy đó làm lòng, nghe!
- Tôi xin nghe. Tuy nhiên,…
- Chú em muốn bắt tôi trao đổi mật hiệu, phải không?
- Phải.
- Chả cần.
- Tôi được lệnh hẳn hoi. Nếu không có mật khẩu thì không tiếp xúc.
Jean Định nhún vai:
- Mời anh vào trong này.
Văn Bình ngoan ngoãn theo hắn vào căn phòng sau quầy rượu. Cửa vừa sập, Jean Định đã rút khẩu Mauser trong người, chĩa vào ngực chàng, giọng từ tốn:
- Giơ tay lên!
Văn Bình ngạc nhiên lần nữa:
- Ơ kìa, tại sao anh lại uy hiếp tôi?
Hắn quắc mắt:
- Uy hiếp để nghe chú nói mật hiệu.
- Nếu tôi từ chối?
Hắn quay khẩu súng:
- Viên đạn 7,35 ngon lành sẽ vào thăm trái tim chú xem cứng hay mềm.
- Tôi không thể nói được.
- Tất mi phải chết.
- Tôi bị giết, anh em sẽ báo thù cho tôi.
- Được lắm. Nào, quay lưng lại.
Văn Bình tuân lệnh, áp mặt vào tường. Jean Định dằn từng tiếng, giọng vẫn pha riễu cợt:
- Nào, trúng giữa tim nhá?
Văn Bình không đáp. Jean Định hỏi:
- Chú cần sám hối, muốn trối trăng gì không?
Văn Bình quát:
- Muốn giết tùy ý. Tao không nói.
Jean Định cười ha hả, ném súng xuống đất, đoạn nói to:
- Khen lắm! Khen lắm!
Văn Bình quay đầu lại, cố tạo vẻ ngạc nhiên khác thường:
- À, ra anh gạt tôi!
Jean Định mở nút chai huýt ky, đưa lên miệng nốc:
- Đâu phải gạt gẫm! Thử lại cái tài của thí sinh đấy thôi! Làm nghề này phải kín miệng bậc nhất. Cái gì trong lòng phải găm sâu, đến khi xuống đất thì mang theo. Roi vọt, kìm kẹp, thậm chí cái chết cũng không làm cho mình hé răng. Có thế mới là anh chị trong nghề. Chú có cử chỉ đáng khen và hào hùng lắm. Mời uống ly rượu ăn mừng.
Jean Định đưa chai rượu cho chàng. Chàng tu một hơi hết phần ba chai, đoạn lấy tay áo quẹt mép. Hai người chuyền tay nhau, cạn hết chai huýt ky cao lêu nghêu. Jean Định quăng vỏ chai vào bồ rác ở góc phòng, rồi vỗ vai chàng:
- Bọn mình ra bến tàu.
Hắn dẫn chàng ra cửa sau. Lối sau được bố trí khéo léo và kín đáo, bên ngoài không thể biết. Hắn nổ máy chiếc Peugeot 403 mới tinh hảo, sơn đen và phóng vào bóng đêm man mát. Chạy vòng quanh một hồi, hắn mới lái vào thương khẩu. Ngồi bên, Văn Bình hỏi:
- Đi đâu đây anh?
Hắn gắt:
- Lấy hàng. Ngu lắm. Bịt bớt thần khẩu lại.
Chạy được một quãng, hắn dặn chàng:
- Khẩu tiểu liên và 2 băng đạn ở đệm chân phía sau. Lấy lên, và cho đạn vào nòng.
Văn Bình rướn người lấy súng. Chiếc xe phóng như bay. Jean Định dừng xe trước mặt nước chừng 2 thước. Văn Bình xuống xe, đứng bên cạnh Jean Định, toàn thân thu trong áo tơi. Tuy trời không mưa, khẩu tiểu liên làm phồng một bên áo. Lừ mắt ra hiệu, hắn tiến sát cây cầu ngắn ăn thông với một tàu hàng sơn trắng to lớn. Ban đêm tối mịt, Văn Bình không nhìn rõ được tên tàu và lá cờ trên ống khói.
Jean Định cho tay lên miệng thổi tiếng còi kêu khe khẽ. Một phút sau, ánh đèn bật sáng trên boong. Ra hiệu cho chàng giữ chân cầu, hắn chạy lên thoăn thoắt. 10 phút sau, Jean Định bước xuống với một đoàn người vác trên vai mỗi người một cái hòm chữ nhật dáng điệu nặng nề. Thoáng qua, chàng đoán ngay không phải thùng vũ khí. 20 thùng cả thảy. Chiếc 403 chở đầy ứ, bốn bánh xe bẹp lún.
Jean Định lái xe từ từ ra ngoài. Văn Bình hỏi giọng đần độn:
- Lạ nhỉ sao không gặp ai khám?
Jean gắt:
- Muốn biết chuyện ấy làm gì?
Văn Bình cũng gắt, nhưng giọng yếu hơn:
- Tôi có quyền biết vì tôi được thuê tiền để áp giang hàng. Tôi cần biết nguy hiểm để định liệu.
Chợt nghĩ ra, Jean Định cười:
- Ừ, chú nói đúng. Không ai dám khám đâu. Ai thấy Jean cũng phải cong lưng chạy.
- Chắc anh giỏi võ lắm?
- Dĩ nhiên, nhưng giỏi tiền thì đúng hơn. Cậu nào không thích tiền đã có khẩu súng của chú. Với lại, đêm nay là phiên gác của tôi tại thương khẩu mà. Tôi bắt hàng lậu đấy chứ!
- À, ra thế!
Tới cửa sau Trạm Ái Tình, xe hơi chui vào ga ra bí mật. Một chiếc Renault Frégate kiểu Domaine cao lênh khênh sơn xanh, cũng mới tinh đợi sẵn trong ga ra. Bên trong là Thu Thu đeo găng trắng, mặc đồ đầm hở nửa ngực, lẳng lơ như cô đào Brigitte Bardot trong những phim lõa lồ. Nàng giơ tay vẫy chàng. Chàng vẫy lại. Jean Định ra lệnh:
- Cho hàng sang xe này.
Văn Bình hỏi:
- Nặng lắm, mình khiêng không nổi?
Jean Định dề môi khinh bỉ:
- Nặng gì mấy cái thùng giấy chết dẫm này. Kể ra…
Hắn định nói hết câu nhưng bỗng ngừng bặt. Văn Bình đã hiểu. Vì đó là những thùng đựng giấy. Nhưng là giấy gì? Đó là điều chàng muốn biết. Xắn tay áo lên khiêng, chàng giả vờ mệt mỏi hết sức. Vác được 5 thùng, chàng ngồi quay trên bục, thở hổn hển. Jean Định phê bình:
- Cha mẹ ơi, mới bê được mấy cái đã thở dốc. Lâm sự đấm đá gì được!
Văn Bình không trả lời, rút thuốc lá hút. Thu Thu phản đối:
- Anh Jean lầm rồi, Trần Giác giỏi lắm. Bẩy Cọp và Tám Beo cũng phải thua.
Jean Định trợn mắt:
- Thế à!
Văn Bình cũng trợn mắt, khôi hài:
- Phải, tôi búng nhẹ là 2 chú ấy ngã quay. Anh muốn thử không?
Jean Định lắc đầu, ra vẻ khâm phục. Thu Thu cho máy chạy. Chiếc Frégate bò từ từ ra ngoài thương khẩu mát rợi Chàng ngồi sát bên nàng. Chàng được quãng, chàng bắt chuyện:
- Gớm, nặng đến gãy vai!
Thu Thu ngạc nhiên:
-Thùng nhẹ và nhỏ như thế mà nặng ư? Có lẽ anh không quen?
Văn Bình dò xét:
- Jean Định bảo là giấy, sao lại nặng nhỉ?
Nàng đáp giọng lo âu:
- Em cũng không biết bên trong chứa gì. Nhưng có lẽ là giấy.
Chàng hỏi gặng:
- Giấy gì?
- Em không biết.
- Anh mở ra coi thử nhé?
Nàng gạt phắt:
- Không được đâu. Thùng nào cũng gắn si ở mép. Paul biết, mạng anh sẽ không toàn vẹn.
- Sao em biết là thùng gắn si?
- Em đã lấy hàng nhiều lần rồi.
- Mấy lần?
- Kể cả chuyến này là 4.
- 3 lần trước chở gì?
- Em không biết. Hàng mang về nhà, Paul chở đi giao.
- Có lẽ Paul mang về nhà riêng.
Nàng giật mình:
- Sao anh biết Paul có nhà riêng?
Văn Bình đáp bình thản:
- Paul nói với anh.
- Chắc chắn Paul không nói rõ ở đâu. Vì chỉ mình em biết, mỗi lần đến em phải thận trọng. Không thấy ai đi sau em mới vào.
- Paul ở đâu?
- Em không muốn giấu anh, tuy Paul căn dặn hễ hở ra là bị thủ tiêu ngay. Dẫu công an tra tấn cũng không được nói.
Chàng pha trò:
- Anh đâu phải là công an?
- Vì thế em mới nói.
Nghe nàng tiết lộ địa chỉ của Paul Hiếu, Văn Bình bàng hoàng. Paul Hiếu ở ngay đại lộ Tự Do, trung tâm thủ đô Sài Gòn mà ông Hoàng tìm không ra. Chàng định hỏi tiếp, nàng đã nói:
- Lại thăm vô ích, anh ạ. Paul dọn đi rồi.
Văn Bình tâm sự:
- Thú thật với em, anh không muốn làm việc với Paul. Vì em mà anh ở lại, em biết không?
- Em biết.
Nói xong, nàng bá cổ chàng hôn thật dài lên môi. Chiếc Frégate đậu sát lề đường. Gió sông thổi lại mát mẻ, khoan khoái. Chàng nói:
- Nếu kiếm được số tiền lớn là anh trốn ngay. Anh tin em theo anh. Chúng mình sang Âu châu sống.
- Em sợ lắm.
- Sợ gì? Võ của anh, Paul đánh không lại được đâu.
Giọng nàng hơi run:
- Bây giờ anh tính sao?
Chàng rướn mình trèo ra sau xe, bấm đèn quan sát. Thùng nào cũng gắn si đỏ chóe. Chàng liền giơ nắm tay đấm xuống góc. Góc thùng bằng gỗ thông xụm xuống. Thu Thu la lên:
- Đừng phá thùng ra, Paul giết chết.
Văn Bình an ủi:
- Đừng ngại, anh đã có cách nói cho hắn hết nghi.
Chàng đang kéo tấm giấy bọc trong thùng ra thì Thu Thu gọi nhỏ:
- Kìa anh, có người!
Một cảnh sát viên cao lớn, tiến nhanh về phía xe hơi, trong tay cầm súng lục. Văn Bình lẩm bẩm:
- Thế mới rầy rà!
Người cảnh sát mặc sắc phục vàng đến sau xe, tiếng nói oang oang:
- Ai trong xe?
Văn Bình đáp:
- Tôi. Ông tìm ai?
Ánh đèn thương khẩu vàng ệch hắt vào mặt người cảnh sát. Văn Bình nói tiếp:
- Xe tôi đến đây bị «banh».
Viên cảnh sát nói:
- Tôi đến không phải giúp ông chữa xe mà để hỏi về nguyên ủy của những chiếc thùng này.
Chàng nhún vai:
- Hàng tôi vừa lấy trong kho nhà, mang xuống phố.
Người cảnh sát thản nhiên:
- Ông cảm phiền cho xem giấy tờ.
Văn Bình cười:
- Xin sẵn lòng.
Chàng mở cửa bước xuống:
- Mời ông ra phía trước. Giấy do nhà tôi giữ.
Người cảnh sát vừa đến ngang cửa xe thì Thu Thu ló đầu ra:
- Ông cho coi thẻ hành sự của ông trước rồi chúng tôi xuất trình giấy tờ.
Viên cảnh sát thương khẩu cười:
-Vâng, tôi chiều ý bà.
Hắn móc túi lấy tấm «cạc» định đưa cho Văn Bình thì chàng gạt đi:
- Vẽ. Còn giấy tôi đây.
Người cảnh sát chìa tay, Văn Bình nắm lấy giật mạnh. Hắn ngã sóng soài trên mặt đất đầy sỏi cát. Văn Bình dựng hắn dậy, dùng sống bàn tay đánh atémi vào gáy. Chàng đánh rất nhẹ, chỉ đủ làm nạn nhân bất tỉnh 5, 10 phút. Quay lại xe, Văn Bình tiếp tục mở thùng lục lọi. Chàng reo lên một tiếng ngạc nhiên.
*
* *
Paul Hiếu vẻ mặt hân hoan, đợi 2 người bên chai sâm banh gần cạn. Hắn nói:
- Chậm mất 7 phút.
Văn Bình ngoảnh nhìn Thu Thu:
- Tại sao? Thu Thu nói cho Paul nghe.
Paul sẵng giọng:
- Gì thế em?
Nàng đáp, giọng trách móc:
- Anh thì chỉ có cái máy móc. Hôm nay, anh Trần Giác áp giang mới chậm 7 phút, nếu người khác đã không về nổi.
Paul Hiếu giật mình:
- Gặp «họ» à?
Nàng đáp:
- Gặp rờ sẹt.
Paul Hiếu hỏi Văn Bình, giọng thoáng lo lắng:
- Ổn thỏa không?
Văn Bình cười khẩy:
- Đông hơn nữa, cũng ổn thỏa, huống hồ chỉ có một mống.
Paul Hiếu hỏi thêm:
- Anh không giết hắn chứ?
Văn Bình cười vang:
- Họa điên mới giết người. Giết nhân viên công an là điều tối kỵ trong nghề.
Paul Hiếu cũng cười:
- Anh xử sự rất đúng. Thôi, ta trở lại vấn đề. Bây giờ anh cho hàng vào kho.
Paul Hiếu mở kho, cho Văn Bình khiêng hàng vào. Trong phòng kho chật hẹp, chứa đầy kiện sợi Nhật Bản, dưới ngọn đèn 25 nến hiện ra một cánh cửa bí mật xây ngầm trong tường. Paul Hiếu ra lệnh:
- Cẩn thận có 8 bậc, đếm cho đúng, rồi đứng lại, ấn nút trên đầu. Đúng, không được sai một li.
Văn Bình xuống trước, làm đúng lời Paul Hiếu. Đèn dưới hầm bật sáng, đồng thời một cánh cửa bí mật mở từ từ ra trước mặt. Paul Hiếu vỗ vai chàng, nói:
- Người lạ vào đây, thế nào cũng chết. Nơi nào cũng đặt súng ngầm.
Văn Bình hì hục khiêng đống thùng xuống hầm. Chuyến cuối cùng, đến miệng hầm, chàng giả vờ trượt ngã, thùng gỗ văng ra xa. Paul Hiếu hỏi vọng:
- Ngã à?
Tiếng Thu Thu:
- Có việc gì không?
Văn Bình giả vờ suýt soa:
- Không hề gì, chỉ sây sát chút đỉnh.
Và chàng ngồi dậy, tay nắn mắt cá. Paul Hiếu trèo lên, băn khoăn:
- Đau lắm không? Có dầu gió để tôi xoa cho.
Văn Bình xua tay:
- Cám ơn anh, tôi đi được rồi.
Chàng khuân thùng lên vai. Bỗng chàng kêu lên:
- Khổ quá, thùng vỡ mép rồi.
Paul Hiếu nhìn sơ qua rồi nói:
- Thôi, chẳng may thùng vỡ không phải là cố ý. Lần sau nên cẩn thận, ngã trong hầm thì khốn.
Văn Bình không cần ngã lần thứ hai vì chàng đã đánh lừa được con cáo già Paul. Liếc Thu Thu, chàng thấy nàng cười mỉm. Hẳn nàng đang nghĩ như chàng. Lên nhà trên, Văn Bình thở phào:
- À, lúc nãy quên khuấy! Giá bảo Bẩy Cọp, Tám Beo giúp một tay thì đâu đến nỗi.
Paul buông thõng:
- Hai thắng ấy bận việc. Thôi, anh lên lầu ngủ, sáng mai hẵng hay.
Văn Bình hỏi lại:
- Sao lúc nãy anh dặn tôi đợi để giao hàng?
Paul lắc đầu:
- Anh đau chân, tôi không nỡ. Đêm nay anh đã quá mệt. Tôi đi một mình cũng được.
Thế mới xui. Lập kế đánh rơi thùng hàng, chàng lại mất cơ hội ngàn năm một thuở. Chàng chắt lưỡi:
- Tôi lên ngủ đây.
- Cám ơn anh.
*
* *
Bộ mặt ông Hoàng đăm chiêu hơn mọi ngày. Văn Bình vừa yên vị, ông đã gắt:
- Làm gì đến nỗi người ta phải nằm bệnh viện. Anh nhẹ tay hơn nữa không được sao?
Chàng nhổm dậy:
- Nhẹ tay với ai, thưa ông? Từ lâu, tôi không hành hung với ai cả.
Ông Hoàng ra hiệu cho chàng ngồi xuống:
- Đêm chở hàng ngoài thương khẩu về ấy!
- A, anh lính rờ sẹt. Tôi cố tình đánh thật nhẹ mà. Bản tâm tôi là làm hắn ngất 5, 3 phút.
- Hừ, bác sĩ bắt hắn nằm dưỡng bệnh một tháng.
- Bệnh viện nào, thưa ông?
- Không phải ở đây, tôi phải tống hắn lên Đà Lạt, lấy cớ trên ấy khí hậu mát mẻ.
- Tại sao phải đưa hắn khỏi Sài Gòn?
- Vì anh chưa phải là nhân viên Sở Mật vụ giỏi, chứ còn gì nữa!
Văn Bình ngồi dán xuống ghế bành, ra vẻ bực bội. Cười nửa miệng, ông Hoàng tiếp:
- Nếu anh được đọc báo cáo của gã rờ sẹt này, anh phải tự thưởng 100 roi còn ít. Tỉnh dậy, hắn về quận, viết phúc trình. Quận nộp lên Nha. Thấy lý thú, Nha chuyển gấp cho tôi. Anh biết trong phúc trình, hắn nói anh thế nào không?
Văn Bình nín thinh. Ông Hoàng nói thêm:
- Nói anh hao hao như Trần Giác!
Văn Bình thở phào ra. Lại một hớ hênh đáng trách nữa trong cuộc đời toàn hảo. Chàng nói:
- Nguy quá, tôi không ngờ như thế. Làm sao bịt miệng họ lại, thưa ông?
- Bịt sao được? Công an là công an, còn tôi là tôi. Trước pháp luật, có ai thừa nhận tôi đâu. Có chuyện gay go xảy ra, người của Sở dính vào, ông bộ trưởng cũng chối biến đi là không biết mảy may. Anh quên rồi ư? Vả lại, các Sở Mật vụ trên khắp thế giới đều ở vào tình trạng khôi hài như vậy.
- Tức là công an bắt tay vào việc truy lùng Trần Giác?
- Phải.
- Ông ra lệnh cho họ tạm ngừng?
- Khốn nỗi, họ giỏi lắm. Thấy 1, họ tìm ra 2, ra 3, 4. Mình hé môi, họ biết ngay. Tôi không dám đánh tiếng, sợ bại lộ.
- Nghĩa là từ phút này, tôi là tên tù vượt ngục bị công an truy tầm?
- Phải, anh liều liệu thân anh. Nếu anh bị bắt, tôi mặc kệ anh trong sà lim 1 năm!
- Nhưng ông không nhớ rằng Trần Giác là nhân viên bịa đặt.
Ông Hoàng cười:
- Đâu phải bịa. Cô Tuyết Phong ở Huế đã đủ chứng minh cho anh. Nhưng thôi, mất thời giờ với anh mãi. Hôm nay anh đến tôi có chuyện gì?
- Nguy lắm. Ông bảo tôi gia nhập tổ chức của Paul Hiếu để buôn súng lậu, thì rốt cuộc hắn không phải là lái súng.
Không hề ngạc nhiên, ông Hoàng nhìn Văn Bình, mặt vẫn tươi tỉnh:
- Nếu không buôn súng, hắn phải buôn giấy.
Văn Bình quăng điếu Salem mới hút xuống đất. Chàng không ngờ ông Hoàng biết trước điều chàng định nói. Chàng ngó ông Hoàng trân trân:
- Vậy món hàng đêm qua không phải súng, mà là giấy trắng?
- Tôi biết.
- Sao ông không báo tin cho tôi?
- Tôi không hơn gì anh. Sở dĩ ta phăng ra vụ này là nhờ gài được nhân viên trong Trung ương của địch ở Hà Nội, đồng thời đọc được mật điện của họ. Ta đoán họ buôn súng là do một tiếng trong mật mã có nghĩa là là «súng» hay «giấy». Bức điện này nhận được một đêm mưa gió nên không rõ. Thoạt đầu, chuyên viên của Sở cho là «súng», không phải «giấy».
- Thưa, Paul Hiếu buôn giấy có liên quan đến vụ mất trộm tài liệu không?
- Hai vụ gắn liền với nhau. Tôi nghi hắn là trạm liên lạc với Trung ương của địch. Tài liệu gửi ra Hà Nội đều qua trung gian của Paul Hiếu. Đâu, mẫu giấy đâu? Anh đưa tôi coi.
Văn Bình lấy trong túi ra miếng giấy trắng lớn bằng bàn tay, kêu sột soạt. Đỡ lấy xem, ông Hoàng lẩm bẩm, vầng trán nhíu lại:
- Biết mà!
Văn Bình hỏi:
- Giấy in bạc, phải không thưa ông?
- Phải. Chỉ in nữa là thành giấy bạc. Nhất cử lưỡng tiện, họ nhập lậu giấy in, in thành bạc dùng vào công tác gián điệp, đồng thời lũng đoạn tài chính của ta.
- Giấy in bạc này sản xuất đâu phải dễ, thưa ông?
- Khó làm loại giấy này lắm. Bên Mỹ, chỉ có một hãng làm giấy in bạc, hãng Crane, bên Anh Quốc là hãng Potals, bên Pháp là Cơ quan Chế tạo Giấy in bạc (Office Français des Papiers Surfins et Fiduciaiares) cung cấp. Loại giấy này chắc của Đông Đức.
- Có lẽ. Tàu chở hàng này từ Âu Châu tới.
- Trông giấy, tôi biết liền. Vả lại, trong các nước cộng sản, chỉ có Đông Đức chuyên môn sản xuất giấy in bạc. Vừa rồi ở Nhật, cộng sản in bạc đôla giả đấy. Họ cũng nhập lậu giấy Đông Đức, rồi đặt máy in bí mật ở Macao, ở Bắc Hàn để in.
- Còn ở ta?
- Chưa biết, nhưng nay ta đã có giấy in, việc phăng ra nơi in không khó. Tôi sẽ nhờ Lê Diệp phụ một tay với anh cho mau. Nhưng còn vụ mất tài liệu, tôi được tin phần tài liệu mới nhất do ủy ban bác học đúc kết đã bay ra Hà Nội.
- Ban điều tra tìm được đầu mối nào chưa?
- Chưa. Anh sang phòng phim ảnh với tôi một lát.
Văn Bình theo ông Hoàng sang phòng bên. Trên tường được căng sẵn một tấm phông nhỏ bằng vải trắng. Máy quay phim sắp sửa chạy. Ông Hoàng ra lệnh tắt đèn. Phòng tối om, tiếng máy chạy rè rè, đều đều.
Ông Hoàng nói:
- Đây là phiên họp vừa qua của các nhà bác học.
Văn Bình nhìn lên màn ảnh. Trước mắt chàng là cái bàn tròn, chung quanh có 5 người ngồi. Từ trái qua phải, theo lời ông Hoàng giải thích là các bác học Mành, Chiếu, Hiền, Quang và Lý. Nhà bác học nào cũng lớn tuổi. Họ đang say sưa thảo luận. Không biết họ nói những gì nhưng cứ nhìn môi họ đủ biết đề tài thảo luận rất sôi nổi. Ông Hoàng giơ tay:
- Tắt đi.
Phim tắt. Ông Hoàng ngoảnh về phía Văn Bình:
- Anh nhận thấy gì không?
Văn Bình đáp:
- Tôi thấy bác sĩ Quang đeo đồng hồ tay.
Ông Hoàng gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ thế. Tuy nhiên, trước khi các nhà bác học vào phòng, họ đã bước qua một cái máy khám tinh vi. Không lẽ máy này bỏ sót. Nhưng theo tôi, không cần khám họ, tôi cũng biết trước họ không phải là tay sai của địch. Đời sống của họ từ trước đến nay là một bảo đảm an toàn.
- Thế thì sao?
- Tôi giao hẳn việc đó cho anh. Anh liệu cách nào vừa là Trần Giác với Paul Hiếu, vừa là nhà điều tra cho Sở về vụ 5 nhà bác học. Nhất định một tuần phải thanh toán xong vụ này. Ngày nào ông bộ trưởng cũng thúc giục.
Văn Bình cười nụ:
- Tôi xin cố gắng. Tuy nhiên, trước khi ra về, xin ông ban cho một đặc ân.
Ông Hoàng nhún vai:
- Với anh, không bao giờ tôi từ chối.
Văn Bình gõ gõ cái rọc giấy xuống bàn ông Hoàng, miệng nói:
- Thu Thu.
- Người đàn bà đẹp ấy à?
- Vâng.
- Tùy anh.
- Tùy tôi không được. Phải tùy Sở, và nhất là tùy ông.
- Được, tôi sẽ không đưa nàng ra tòa.
Văn Bình đứng lên, vẻ mặt hân hoan. Ông Hoàng vỗ vai chàng, thân mật như cha với con:
- Bao giờ anh cũng thích chinh phục và khám phá đàn bà đẹp. Tuy nhiên, đừng quên công việc đấy. Tôi nhận thấy nàng rất đẹp, còn đẹp hơn Katy (1) gấp bội.
- Thưa ông, hiện Katy ở đâu?
- Theo ý anh, tôi đã can thiệp với ông Sì Mít cho Katy gia nhập tổ chức của ta. Hiện Katy công cán tại Âu Châu.
Văn Bình đưa tay áo chùi mép:
- Cám ơn ông.
Chàng chạy vội ra chiếc xe đua Giuletta SS thượng hạng. Gặp Nguyên Hương ngoài bồn hoa, chàng hơi luống cuống. Nàng trách:
- Anh tệ lắm. Đến rồi lại đi ngay.
Chàng nhún vai, cãi:
- Anh đang lo vụ giấy bạc.
- Ai lại không biết. Vụ Paul Hiếu chứ gì?
Văn Bình gật đầu. Nguyên Hương nói:
- Cẩn thận một chút, con bé Thu Thu có bùa mê hạng nhất, gỗ đá cũng chết.
- Bùa mê ấy chẳng làm gì được anh.
- Vâng, tôi xin ông. Trước mặt tôi, ông đóng kịch, diễn thuyết rất hùng hồn, nhưng mới vắng tôi một phút, ông đã thót về đường Võ Tánh. Đi công tác Hà Nội, ông cũng mang về một bà. Điều tra vụ đánh cắp tài liệu nguyên tử, ông làm Như Luyến mất ăn mất ngủ gần một năm. Đến chuyến sang Nga, ông lại kỳ kèo bắt Sở mang về kỳ được Katy, người Mỹ, tóc bạch kim. Lần này, đánh cuộc 1 ăn 10, ông lại xin ông cụ đưa Thu Thu vào tổ chức. Nào, có đúng hay không?
- Đời nào.
Đoạn chàng đánh trống lảng:
- Quái, sao họ không in giấy bạc ngoài ấy, rồi lén chở vào tiện hơn không?
Vô tình, Nguyên Hương mắc mưu. Nàng mau miệng:
- Mang giấy trắng vào tiện hơn. Bọn chuyên chở khỏi nảy ra lòng tham. Mặt khác, in trong nước họ có thể in nhiều, và tùy thị trường in loại bạc nào xét cần thiết.
- In giả đâu phải dễ?
- Phải. Pha mực cho đúng đã tuyệt khó, vẽ lại rồi chụp còn khó nữa.
- Chụp, rồi làm bản kẽm không tiện hơn sao?
- Không được, anh ạ. Có những màu chụp không lên. Như màu vàng dưa chẳng hạn, họ pha khéo lắm, chụp giỏi đến mấy cũng biến ra vàng đất. Rồi còn hình chìm nữa. Chỉ bắt chước hình chìm đủ điên đầu.
Văn Bình pha trò:
- Thế mà anh đinh ninh khi giải nghệ sẽ in bạc giả.
- Anh sẽ ở tù.
- In bạc Việt Nam đâu mà ở tù. Anh sẽ in bạc nước khác.
- Em sẽ tố cáo.
Chàng kéo nàng lại:
- Phải phạt em mới được.
Văn Bình hôn rất lâu lên môi nàng. Xe đua của Văn Bình chạy khuất từ lâu sau bãi mía um tùm mà Nguyên Hương chưa hết xao xuyến. Văn Bình về căn phòng ở đường Võ Tánh với Mộng Kiều. Mặc nàng ỷ eo, chàng để đèn suốt đêm, đọc hết tập hồ sơ mà ông Hoàng vừa đưa viết về 5 nhà bác học. Xong xuôi, chàng đốt tập giấy mỏng thành than. Đoạn chàng đội mũ huýt sáo xuống gác. Say rượu, Mộng Kiều ngủ vùi trên đi văng phòng khách.
Đếm bước một trên vỉa hè, Văn Bình kiểm điểm lại những chi tiết vừa đọc. Trong số 5 nhà bác học, 4 còn độc thân. Ngày đêm họ được nhân viên Sở theo dõi bí mật. Gia nhân cũng là nhân viên của Sở. Ban Điều tra đã làm bản báo cáo tỉ mỉ. Các nhà bác học ăn, ngủ giờ nào, thậm chí ưa món nào, đều được ghi đầy đủ. Theo báo cáo của Sở, các nhà bác học không thể làm gián điệp địch. Tuy nhiên,… Văn Bình giật mình trước tấm ảnh của một thiếu nữ đẹp tuyệt trần: Hồng Bích, con gái của bác sĩ Bảo Lý. Chàng sực nhớ lại lời Nguyên Hương:
- Ông Z.28 đa tình ơi! Cụ Bảo Lý có cô gái rượu xinh lắm. Phen này, ông lại có lợi rồi.
Chàng nhún vai, cười thầm một mình. Paul Hiếu lên Đà Lạt vắng, chàng còn được rỗi rãi. Đêm nay, chàng sẽ đến nhà Hồng Bích. Mới 3 rưỡi sáng, đô thành Sài Gòn đã thức dậy. Qua một tòa báo, chàng thấy đèn sáng trưng, người ra vào tấp nập để gấp báo, phát báo, tiếng máy in chạy ồn ào vui tai. Chàng dừng chân, tinh thần bâng khuâng. Đời chàng khác nào tờ nhật báo mỗi ngày một khác, và ngày nay không biết ngày mai làm gì nữa. Chàng bất giác run lạnh, tuy thời tiết mát rợi. Như tờ báo có tin tức sôi nổi, bình luận đúng đắn độc giả mới coi, làm nghề gián điệp nếu ngừng phiêu lưu, ngừng thắng lợi là đến ngày hưu trí. Thành ra lòng chàng lạnh lẽo. Bỗng dưng chàng nhớ tới nàng với bóng dáng mảnh mai, gợi cảm, diễm lệ đã vút qua đời chàng. Và chàng bật ra tiếng thở dài.
Chàng đã đến nhà bác sĩ Bảo Lý. Đó là một biệt thự rộng, tường cao, cắm chông sắt, bên trong có chó dữ. Chàng vòng sang hông biệt thự, đứng áp vào hàng rào. Nửa phút sau, chàng nghe tiếng chó sủa. Chàng cho tay vào áo, trong lấy ra cái gói nhỏ, đựng thuốc viên màu trắng mùi thơm là lạ. Thuốc này làm bẹt giê mê man trong giây phút. Chàng tung gói thuốc vào vườn. Đứng ngoài, chàng che tay, châm điếu Salem chờ đợi. 3 phút sau, chàng băng mình qua thường, đặt chân nhẹ nhàng xuống sân. Chàng còn lo gặp người gác nữa.
Kìa, hắn đã tới.
Chàng cảm thấy tội nghiệp khi nghĩ tới ngón đòn sắp sử dụng để giữ bí mật cho công tác. Núp sau thân cây um tùm, chàng đợi hắn tới. Cầm súng trong tay, hắn săm săm chạy lại phía chàng. Qua chỗ chàng núp, hắn quay lại thật nhanh, nhưng cánh tay bằng thép của chàng đã phóng ra như trái phá. Phát atémi chặt đúng vào bả vai. Hắn ném súng, nằm quay trên đất. Văn Bình quỳ xuống dùng phép nhu đạo vuốt xương bả vai cho khỏi đau, đoạn nắn lại khớp xương. Nửa giờ sau hắn sẽ tỉnh, khi ấy công việc của chàng đã xong. Ra về, chàng sẽ bế hắn ra xe, lái tới một nơi, mặc ông Hoàng lo liệu. Chắc hắn sẽ được ông Hoàng biếu vé phi cơ ra ngoại quốc nghỉ mát vài tuần, đợi chàng khám phá ra nội vụ mới được trở về. Biết rõ trong nhà không còn trở ngại nào nữa, Văn Bình ung dung bước lên thềm. Cạnh bồn hoa thơm, 2 con bẹt giê thường tỉnh táo và hung hăng, giờ nằm mọp ngủ say sưa. Một giờ sau, chúng mới tỉnh. Đã quen với họa đồ, chàng tìm lối đột nhập dễ dàng. Phòng ăn, nhìn ra sân sau, thông với phòng ngủ của Hồng Bích, cô gái rượu của bác sĩ Bảo Lý, là hoa khôi của đại học Sài Gòn. Nhớ lại tấm ảnh Hồng Bích trong hồ sơ, Văn Bình thấy nước miếng lũ lượt kéo lên họng. Chàng buột miệng:
- Hồng Bích! Cái tên nghe đủ chết, huống hồ là người!
Trong nháy mắt, chàng mở được khóa phòng Hồng Bích, không gây tiếng động. May chàng là nhân viên của ông Hoàng, nếu chàng hành động tự do, đêm đêm tìm thú vui lạ, thì khó có người đẹp nào thoát khỏi tài bẻ khóa của chàng.
Bên trong, còn le lói ánh đèn.
Cây đèn đêm đặt trên xích đông tí hon ở đầu giường chiếu một vùng sáng xanh huyền ảo lên bức thường hồ thủy, và tấm khăn giường cũng màu lục thêu hoa vàng gợi cảm. Văn Bình lặng người trong chốc lát. Đồ đạc trang trí rất mỹ thuật. Tấm ảnh toàn thân của Hồng Bích trên tường nhìn chàng bằng cặp mắt tình tứ, và làn môi đú đởn làm chàng lạnh thấu xương. Chàng vói lấy một tấm ảnh kiểu các pốt tan. Tấm ảnh một thanh niên đẹp trai, phục sức đúng thời trang, miệng nhoẻn cười với ống kính. Hắn trạc 23, phong độ ham chơi đĩ điếm. Chợt tiếng nước chảy đập vào tai chàng. Chàng nhìn vào góc phòng. Tiếng nước từ phía ấy phát ra: phòng tắm. Hồng Bích đang tắm. Tắm sáng là thú vui của nhà thể thao. Dậy thật sớm tập tành, duỗi gân cốt, rồi đứng dưới hoa sen, đùa rỡn với nước, thú vui này chàng cũng say mê. Giờ đây, chưa đến 4 giờ sáng. Hồng Bích không phải là nhà thể thao. Dầu là nhà thể thao, nàng cũng chưa tập xong vào giờ này. Tắm sáng đối với nàng phải do nguyên nhân khác. Văn Bình đảo mắt quanh phòng. Cánh cửa tủ áo mở hé. Thấy cái áo trắng thêu hoa nổi treo vội vàng, chưa kịp gài khuy, phảng phất mùi huýt ky, Văn Bình biết nàng chơi đêm về. Chàng bước nhẹ đến cuối phòng. Một ô kính bị cạo sơn - vết cạo còn mới - một khoảng nhỏ, đủ cho con mắt nhìn vào phòng tắm.
Văn Bình suýt ngất người.
Bên trong là một vũ trụ siêu phàm. Chàng tiếc không phải nhà văn để mô tả chính xác và đầy đủ. Nhà văn này phải là nhân viên hàn lâm viện, hoặc được giải thưởng Nobel văn chương mới mong có đủ ý đủ lời diễn tả!
Đẹp. Đẹp tuyệt trần. Danh từ «đẹp» e còn thiếu. Nàng còn hơn «đẹp» nhiều bậc. Thu Thu đã đổ quán siêu đình, Hồng Bích còn làm bàn ghế, gỗ, đá biết toát bồ hôi như người. Cái đẹp của Nàng được tạo hóa ban cho bà Eva từ bao ngàn năm trước. Không cần vàng ngọc, kim cương nàng đã đẹp, không biết khi đeo trang sức nhân tạo lên người nàng còn đẹp đến đâu? Nếu nàng dự thi hoa hậu quốc tế, ban giám khảo sẽ từ chối vì không ai dám tranh đua với nàng nữa. Dưới ánh đèn đêm lộng lẫy, nàng mặc áo tắm 2 miếng, may khít, trình diễn trước hàng ngàn cặp mắt và mặt truyền hình có lẽ trong công chúng và giám khảo người nào cũng bị nhức đầu, tạng phủ bị bốc hỏa, mắt mờ đi vì muốn nhìn thật sát. Toàn thân Hồng Bích là một núi lửa hiền lành. Văn Bình nghĩ mãi mà chưa tìm ra danh từ thật đúng để mô tả cái đẹp thẩm mỹ của pho tượng vệ nữ tuyệt diệu này. (Người Thứ Tám thuật lại đoạn này cũng thấy run run ngòi bút. Văn Bình ngồi ngây trong khi kể lại cho tác giả tô điểm thành sách. Tác giả muốn nhắc lại hết những lời tâm sự của Văn Bình, nhưng xét nghĩ bạn đọc giàu trí tưởng tượng hơn và thông cảm cho hoàn cảnh khó khăn của ngòi bút nên chỉ mạn phép nói bấy nhiêu lời thôi!).
Đứng quay lưng lại phía chàng, người nàng không một mảnh vải, dưới những tia nước nhỏ li ti ngát mùi thơm, Hồng Bích bật nẩy quay người lại. Phía trước căng đầy nhựa sống của nàng hiện ra lồ lộ trước mặt chàng. Chàng buột ra một tiếng:
- Ồ!
Tiếng «ồ» này đã báo hại chàng. Giật mình, Hồng Bích hỏi lớn:
- Ai đấy?
Không nghe trả lời, nàng lập tức vặn tắt hoa sen, quấn mình trong chiếc khăn tắm lớn, mở hé cửa nhìn ra phòng ngủ. Một tay thọc túi quần, tay kia hút thuốc lá, Văn Bình nhìn Hồng Bích bằng con mắt quyến rũ và ấm áp. Nàng đưa tay lên miệng, thét lên:
- Trời ơi!
Rồi nàng ngã xuống. Song nàng tỉnh lại ngay. Văn Bình bồng nàng lên đi văng, lấy mền len đắp. Trong lúc nàng ngất, chàng không hề nghĩ đến lạm dụng. Như ông đồ nho quân tử ngày xưa, chàng hưởng thụ sắc đẹp nhưng hưởng bài thơ hay, hoặc chén trà ngon. Hưởng một cách thi vị. Một cách quý phái, cao cả mà thôi. Hồng Bích mở rộng đôi mắt đen láy, một mí, trông như cô gái Phù Tang:
- Ông là ai?
Chàng ôn tồn:
- Tôi là bạn của cô.
Nàng lắc đầu:
- Tôi không quen ông.
Văn Bình cười:
- Nhưng tôi quen cô.
- Tên ông là gì? Ông là ai? Nếu ông không ra khỏi phòng, tôi sẽ la lên bây giờ.
- Tôi là người tử tế, đâu phải hùm beo mà cô sợ. Bằng chứng là cô vừa bị ngất, tôi vẫn kính trọng. Nếu tôi…
- Tôi biết rồi. Ông biết nhà này của ai không? Tôi đằng hắng một tiếng nhỏ, nhân viên cảnh sát gác bên ngoài sẽ chạy vào.
- Cô thất vọng rồi. Đằng hắng lớn đến mấy, hắn cũng không vào. Hắn đã ngủ say.
- Ông là người to gan. Lạ nhỉ, sao bầy chó không cắn ông?
- Ồ, tài mọn.
- Ông dùng tài mọn ấy làm gì? Để gần sáng vào phòng tắm cưỡng bức phụ nữ?
Văn Bình xua tay, giọng vẫn ngọt:
- Đâu dám. Cô Hồng Bích dùng chữ nghe choáng tai quá. Tôi đến đây với mục đích hầu chuyện cô, không hề có tư tưởng đen tối.
Nàng thở dài:
- Tôi bắt đầu tin ông vậy. Ông muốn gì, xin cho biết?
- Muốn biết cô đi đâu đến gần sáng?
Hồng Bích trợn mắt:
- Sao ông biết?
- Tôi biết.
- Chuyện riêng, tôi không thể nói.
- Cô hẹn với Thành Chương ở đâu?
Nàng giật mình. Nàng không dè người lạ biết rõ đến thế. Nhưng nếu nàng biết Văn Bình đã đọc hồ sơ của nàng trong Sở Mật Vụ, nàng sẽ không ngạc nhiên nữa. Sau tấm ảnh của Thành Chương, Văn Bình đã đọc hàng chữ sau đây:
«Yêu quý tặng em Hồng Bích của anh để nhớ mãi những ngày gần nhau trong giảng đường và Cơ thể Học viện.»
Nàng đáp:
- Tôi không thể trả lời.
Văn Bình dằng từng tiếng:
- Anh Chương sắp ra trường chưa?
- Trường nào?
Văn Bình cười thầm. «Ngồi gần nhau trong giảng đường», Chương và nàng là sinh viên đại học Y khoa. Nàng đáp miễn cưỡng:
- Năm nay, anh ấy ra.
Văn Bình cười:
- Có thế chứ. Tôi tử tế, cô cũng nên tử tế với tôi.
Nàng ngồi nhỏm dậy:
- Tôi không từ chối, nhưng trước hết xin ông cho biết quý danh.
Văn Bình đưa cho nàng một tấm thẻ xanh bọc trong lát tích không thấm nước. Tấm thẻ nhân viên Mật vụ. Giọng nàng đượm vẻ ngạc nhiên:
- Tôi đã biết ông đến đây làm gì. Ông nghi cho tôi tư thông với địch?
- Đời nào chúng tôi lại có ý nghĩ điên rồ đó.
- Tôi không tin. Tuần nào, nhân viên Mật vụ cũng đến khám nhà và hỏi khẩu cung từng người. Các ông nghi ngờ cho ba tôi và tôi thì lầm to. Chúng tôi là những người chống cộng mạnh mẽ và hăng hái nhất.
- Có lẽ cô lầm thì phải. Từ khi vào phòng đến giờ, tôi chưa hề nói tới vụ mất tài liệu, mà cô cứ nhắc đi nhắc lại. Sắc đẹp của cô không đáng cho tôi chiêm ngưỡng ư?
Nàng đỏ mặt ngồi yên. Chắc nàng đang nhớ lúc nàng tắm dưới hoa sen bị chàng nhìn trộm. Chàng lại tán tỉnh:
- Tôi đi khắp nơi trên quả đất, song chưa gặp người đàn bà nào mỹ lệ hơn cô. Cô đẹp thật. Thật vinh hạnh lớn cho tôi.
Nàng nhe hàm răng ngà ra trong nụ cười quyến rũ:
- Đa tạ lời ông phê bình.
Văn Bình đứng lên:
- Thôi, chào cô.
Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Không lẽ gần sáng, ông vượt bao nguy hiểm vào đây để khen tôi đẹp?
Chàng đáp:
- Trong lịch sử, chiến tranh thường xảy ra vì đàn bà đẹp. Người ta phung phí hàng ngàn triệu, coi thường mạng sống để làm đẹp lòng mỹ nhân. Thử hỏi tôi vượt hàng rào chông sắt, ăn thua gì.
- Còn nhân viên an ninh ngoài cửa?
- Ai, hả cô? Vào đây, tôi không gặp ai.
- Thảo nào!
Văn Bình đưa tay, giọng ngọt ngào:
- Được cô bắt tay là hân hạnh lớn lao nhất.
Nàng chìa bàn tay trắng muốt như trứng gà bóc cho chàng. Chàng nghiêng mình, dáng điệu lịch sự, cầm những ngón tay búp măng của Hồng Bích, nâng nhè nhẹ lên môi. Hôn xong, chàng nói:
- Lần nữa, xin chào cô. Nhưng trước khi về, tôi xin dặn cô một điều. Dĩ nhiên tôi đến đây vì công vụ. Không lẽ trèo tường ban đêm vào nhà tư nhân để nói chuyện xuông. Song phần chính cũng do muốn nhìn tận mắt người đẹp mà tôi hằng hâm mộ. Chiêm ngưỡng nhan sắc tuyệt vời của cô là mục đích của tôi đêm nay.
- Thành thật cám ơn ông.
- Yêu cầu cô đừng nói lại với ai là tôi đến thăm cô tại phòng riêng.
Nàng cười tinh nghịch:
- Đâu phải ông đến thăm tôi? Ông nhìn qua khe cửa phòng tắm đấy chứ!
Văn Bình đáp:
- Càng vinh hạnh thêm cho tôi. Thưa cô, hiện nay 100 phần 100 đàn ông đều sẵn sàng phạm tội nhìn lén đàn bà đẹp. Vả lại, thưởng thức sắc đẹp, dẫu là giấu diếm, không thể gọi là tội, phải không?
Hồng Bích cắn môi không đáp. Văn Bình vẫy nàng một cách tình tứ, rồi lùi ra cửa. Mở cửa, chàng chép miệng:
- Thành Chương tốt số thật!
Hồng Bích đáp:
- Chuyện! Anh ấy là người tôi thích nhất trong đám sinh viên trong trường.
- Không, tôi đâu nói tới chuyện ấy. Tôi muốn nói chỗ sơn bị cạo trên cửa kính phòng tắm kìa.
Hồng Bích lại đỏ mặt. Sơn mới cạo, tất Hồng Bích tiếp Thành Chương trước đây không lâu. Chàng bèn hỏi:
- Thành Chương đến thăm cô ngày nào?
- Thứ hai.
- Tuần này?
- Vâng, tuần này. Nhưng tại sao ông biết?
- Biết chứ! Nhưng sao cô dễ tính thế!
- Ông đừng mách, ba tôi buồn chết.
- Miễn cô tôn trọng điều kiện tôi đưa ra cách đây 5 phút.
- Vâng, tôi xin ngậm miệng, không mang chuyện ông đến phòng tôi kể lại với ai.
- Vâng, tôi rất yên lòng.
Phen này, chàng ra thẳng một mạch. Chàng vừa đánh trúng yếu điểm của Hồng Bích: bác sĩ Bảo Lý không biết rõ mối tình thầm trộm giữa cô gái rượu và anh sinh viên trường Thuốc Thành Chương. Nếu ông khám phá ra tin Thành Chương lẻn vào biệt thự ban đêm, cạo sơn cửa kính để ngắm nàng tắm, ông sẽ lâm bệnh. Từ lâu, ông mắc bệnh tim. Yêu cha, Hồng Bích sẽ không thuật lại vụ chàng đột nhập vào phòng. Ngoại trừ trường hợp…
Trường hợp nàng làm việc cho địch?
Gặp nàng, Văn Bình đưa miếng mồi ngon để nhử hổ đói. Nếu là tay sai của địch, nàng sẽ hốt hoảng khi gặp chàng, và cấp thời thông báo cho đồng lõa. Giây nói trong biệt thự bị thu âm. Ra đường, Hồng Bích bị Lê Diệp theo dõi. Trong nhà, nàng không thể qua khỏi cặp mắt điều tra của người tớ già, nhân viên tin cậy của ông Hoàng. Mục đích của chàng là nhờ tay Hồng Bích để chọc thủng màn bí mật. Nếu Hồng Bích liên lạc trực tiếp với Paul Hiếu thì nguy. Việc chàng bị rơi mặt nạ chỉ là từng giờ, từng phút. Và tính mạng chàng sẽ khó an toàn.
Xe chạy được một quãng, bỗng chàng dừng lại. Tự nhiên chàng cảm thấy sự vô lý của mình. Tại sao Sở nghi cho cả 5 nhà bác học, chàng lại đến nhà bác sĩ Bảo Lý? Có lẽ vì Bảo Lý có cô con gái nghiêng nước nghiêng thành? Văn Bình hít một hơi dài không khí rạng đông mát lành. Chiếc xe đua sơn trắng của chàng đã đến căn phòng ấm cúng của Mộng Kiều. Chàng tắt máy, nhảy xuống, đoạn chàng vẫy taxi lộn về nhà Paul Hiếu. Dọc đường, vượt qua chiếc cam nhông chở hàng, chàng thoáng thấy Lê Diệp mặc đồ thợ máy, đầy dầu mỡ, từ gầm xe chui lên, tay phe phẩy cát kết ni lông. Đến nơi, chàng nhảy ba bước một lên lầu tắm nước nóng và nước lạnh, rồi thay quần áo mới. Dưới sân xe hơi của Paul Hiếu và Thu Thu vừa về. Đang đánh bài với Bẩy Cọp, nghe tiếng giày của Paul Hiếu, Tám Beo vội vã chạy ra. Khác với thường ngày vui vẻ, rộng rãi với đàn em, Paul Hiếu liếc thấy Tám Beo đứng sững lại, giọng gắt gỏng:
-Tám, mấy hôm rày mày đi đâu?
Tiếng quát của Paul Hiếu làm hắn giật mình, lúng túng:
- Em đi chơi.
Paul Hiếu vẫn quát lớn:
- Chơi ở đâu?
Tám Beo đứng yên, vẻ mặt suy nghĩ. Hắn mở miệng định nói, song lại im. Paul quắc mắt:
- Mày liệu thần hồn! Mày thay lòng đổi dạ, tao sẽ bắn vỡ óc.
Tám Beo đáp, giọng sợ hãi:
- Em đâu dám. Ở với anh Hai đã lâu, em không hề có tư tưởng 1 mặt 2 lòng như kẻ mới vào.
Văn Bình gây sự:
- Yêu cầu mày không được nói kháy. Khéo lại ốm đòn lần nữa. Mày bảo ai mới vào 1 mặt 2 lòng?
Quay lại phía chàng, Tám Beo xin lỗi:
- Không, tôi đâu dám động tới ông anh.
Thu Thu phụ họa với Văn Bình:
- Chú Tám ăn nói không biết giữ gìn gì hết.
Văn Bình ném cho nàng một cái nhìn biết ơn. Paul đe dọa:
- Từ nay, mày còn nói bóng gió Trần Giác, tao sẽ tống khứ. Thôi cút đi cho khỏi bẩn mắt.
Tám Beo ra hiệu cho Bẩy Cọp. Hai người lẳng lặng ra vườn. Bẩy Cọp bảo Tám Beo:
- Lạ nhỉ? Chưa bao giờ anh Hai mắng anh tàn tệ như vậy. Tôi nghi là có chuyện.
Tám Beo đáp:
- Không khéo lại thằng Trần Giác dính vào vì trong nhà này, không ai biết tôi đi chơi.
- Trần Giác bỏ nhà như anh.
- Hắn được anh Hai cho phép.
Tần ngần, Bẩy Cọp đề nghị:
- Thủ tiêu hắn quách cho rồi. Từ hôm hắn lọt vào đến nay, không biết bao nhiêu rắc rối đã xảy ra.
Tám Beo reo lên:
- Ừ, anh nói đúng.
Hai người kéo nhau ra bồn nước, ngồi xuống ghế đá, trong khi Paul Hiếu dẫn Thu Thu lên gác. Thấy Văn Bình ngồi hút thuốc một mình, Tám Beo huých khuỷu tay Bẩy Cọp:
- Làm liền đi.
Tám Beo rút súng dưới nách, lên đạn. Bẩy Cọp kiểm điểm lại cây roi chì giấu kín trong tay áo. Văn Bình vẫn quay lưng ra vườn, ung dung uống huýt ky. Cái máy hát âm thanh nổi đắt gần 100.000 đồng kê ở góc phòng đang tuôn ra một bản nhạc ồn ào. Tám Beo tiến nhè nhẹ đến sau lưng Văn Bình. Tuy thính tai, chàng không nghe được tiếng chân Tám Beo, phần vì chàng đang mơ màng, phần khác vì bản nhạc chachacha rú lên ầm ỹ. Văn Bình cầm ly rượu đầy ắp đứng lên.
Khẩu súng lục nạp đạn dí vào xương sống chàng. Bị áp đảo bất ngờ, Văn Bình đành chôn chân, chưa dám phản công. Tuy nhiên, chàng vẫn bình thản:
- Ai đó?
Tám Beo cười mũi:
- Anh Tám đây.
Văn Bình hỏi tiếp:
- Tại sao anh dùng súng với tôi?
Vẫn Tám Beo:
- Mày là gián điệp.
Văn Bình chột dạ. Lộ rồi? Trong nháy mắt, chàng nghĩ thế cướp súng. Nhưng giọng Bẩy Cọp nổi lên:
- Mới gia nhập, mày đã muối mặt làm gián điệp cho anh Hai. Tám đi chơi, bỏ nhà một ngày, can dự gì đến mày mà mày ton hót? Vì vậy chúng tao định giết mày.
Văn Bình cười:
- Các anh lầm rồi. Tôi đâu biết anh Tám đi chơi với ai mà báo cáo. Dầu biết, tôi cũng không nói. Tôi cũng không biết anh Hai đi đâu.
Nghe Văn Bình nói có lý, Bẩy Cọp hơi xiêu lòng. Giọng hắn đã yếu hơn:
- Mày nói dối.
Văn Bình chống chế:
- Tôi không nói dối các anh.
Tám Beo quát:
- Gái đĩ già mồm. Đứng yên đấy. Bẩy, quật roi chì cho hắn về thăm ông bà ông vải một lát.
Bẩy Cọp rút roi chì khỏi ống tay áo, Văn Bình vội nói:
- Thong thả. Các anh nghĩ lại cho tôi nhờ. Nếu không, tôi sẽ la to, anh Hai sẽ không tha các anh. Các anh giết tôi, đem giấu xác tôi ở đâu, anh Hai cũng biết.
Tám Beo giục:
- Bẩy, mày còn đợi gì nữa?
Giây đồng hồ này là cơ hội vô giá của Văn Bình. Kinh nghiệm cho chàng biết, trong khi Bẩy Cọp sử dụng roi chì, Tám Beo kém thận trọng trong nửa tích tắc đồng hồ. Mũi súng dính sát lưng chàng tạo cơ hội bằng vàng cho chàng đoạt súng gần. Văn Bình cười thầm. Nếu biết oai Z.28 chuyên cướp súng trên tay đối thủ như lấy quẹt máy trong túi, có lẽ Tám Beo không dám làm tàng nữa. Hai tay chàng đang giơ thẳng lên không bỗng trùng lại lấy trớn. Nhanh như máy và mạnh như gió bão, Văn Bình đảo người từ trái sang phải, đồng thời tay trái của chàng hạ xuống, vòng lấy cánh tay cầm súng của địch. «Hấp», Văn Bình kẹp chặt tay cầm súng, tay phải xòe ra đánh đòn ôsôtôgari vào mặt Tám Beo. Trúng đòn này thì nặng 100 cân, có sức khỏe như voi cũng ngã bất tỉnh. Tám Beo gieo mình xuống, khẩu súng tung ra góc phòng. Bẩy Cọp sốt ruột khoa roi chì nhảy vào. Với sức đánh thật mạnh, sức đánh của người tập luyện công phu, Bẩy Cọp vung roi từ trái sang phải, nhắm vào thái dương chàng. Hắn tung một thế roi bí hiểm, nếu đỡ không kịp thì trăm phần Văn Bình chắc chết. Nhưng công phu của Bẩy Cọp chỉ là bị cát cho Văn Bình tập dượt. Văn Bình vung nắm tay phải chặn tay cầm roi của Bẩy Cọp. Chàng đẩy chệch ngọn roi, rồi thuận thế giật hắn về phía trước. Bẩy Cọp mất trớn ngã vùi. Văn Bình tiến lên dùng nhu đạo khóa tay hắn. Hết gỡ, hắn la oai oái. Chàng không bẻ gãy, chỉ ấn mạnh cho hắn đau mà thôi. Chàng hất hàm:
- Mày hết hàm hồ chưa?
Bẩy Cọp hổn hển:
- Xin anh tha cho. Anh giỏi quá.
Văn Bình khinh bỉ:
- Hôm tao mới tới, bọn mày đã gây sự, và lãnh một bài học. Chính mày hứa chừa, nhưng rồi chứng nào vẫn tật ấy, tao bẻ gãy tay mày rồi lên trình anh Hai sau.
Sở dĩ chàng nói năng lễ độ với Paul Hiếu vì chàng thoáng thấy hắn khoác tay Thu Thu xuống đến lưng chừng gác từ lâu. Paul Hiếu lên tiếng:
- Trần Giác, tha cho hắn.
Văn Bình ngước lên, giả vờ ngạc nhiên. Buông Bẩy Cọp, chàng không quên đá hắn một cái:
- Nể anh Hai, tao sinh phúc cho mày.
Bẩy Cọp ngã còng queo dưới đất, một phút sau mới lóp ngóp bò dậy, lủi ra sân. Paul Hiếu nhìn theo, cười lớn:
- Hắn vẫn tự phụ dưới gầm trời chỉ có hắn giỏi võ.
Văn Bình cũng cười:
- Kể ra, hắn cũng biết vài ba ngón nhà nghề. Song đồ bỏ này chẳng làm gì nổi tôi.
Thu Thu hỏi chàng:
- Phép đánh nhu đạo của anh thật diễm ảo. Anh được mấy cấp rồi?
Chàng nói dối:
- Mới được đệ nhất cấp.
Paul Hiếu xen vào:
- Đừng hỏi nữa em. Trần Giác nói dối. Miếng ôsôtôgari đánh vào mặt thằng Tám không phải tầm thường. Phải từ đệ tứ đẳng trở lên, lúc đánh mới gây được ngọn gió mạnh như thế.
Rồi ngoảnh về Văn Bình:
- Nhún nhường quá. Chắc anh không biết tôi là đệ tứ đẳng huyền đai?
Văn Bình chưa kịp đáp, Paul Hiếu đã gọi Tám Beo:
- Lấy thanh củi tạ ra đây.
Khi Tám Beo mang thanh củi lớn ra, Paul Hiếu dặn hắn cầm ngang trước mặt, bảo giữ thật chắc. Chạy lùi lại 3 bước, hắn thét lên một tiếng cực to. Trong khoảnh khắc, tóc Paul Hiếu dựng đứng, tua tủa như sợi thép, mặt hắn rắn lại như bằng thủy tinh. Toàn thân hắn rung mạnh, bàn tay trái rướn lên như móng hổ vờn mồi, bàn tay phải phóng ra giáng mạnh xuống. Thanh củi lớn bằng cánh tay, ruột còn tươi, bị tiện phăng làm đôi, như bị ai chặt bằng dao bén.
Tám Beo reo vang:
- Chà, anh Hai ghê quá!
Paul Hiếu hỏi Văn Bình:
- Thái cực đạo đấy, anh học chưa?
Văn Bình khiêm tốn:
- Chưa.
Paul:
- Khó lắm. Tôi luyện gần 5 năm mới được bàn tay như vậy.
Tám Beo nói:
- Với bàn tay thép, anh Hai cần gì dao, súng.
Paul Hiếu giọng tự đắc:
- Cố nhiên.
Paul Hiếu quay mặt về phía Thu Thu, ngụ ý dành câu nói ấy cho nàng. Bằng tia mắt, hắn muốn cảnh cáo nàng rằng thanh củi tạ còn bị gãy thì ai đụng vào Thu Thu sẽ tan xác. Thu Thu phê bình:
- Em sợ anh quá!
Paul Hiếu nói:
- Việc gì em sợ? Từ lâu, anh chưa hề làm em trầy da. Đánh em bằng bông hoa còn không nỡ. Anh chỉ ghê gớm với người khác. Không nói, chắc em thừa hiểu.
Đứng gần, Văn Bình đã biết hắn ám chỉ ai. Hắn yêu Thu Thu một cách điên cuồng. Nàng không cưỡng lại, nhưng bảo rằng nàng mê hắn thì không đúng. Nàng chỉ có thể chạy theo sự độc đáo và phi thường. Buổi đầu gặp chàng thanh niên khôi ngô, lịch thiệp, mã thượng trong tiệm nhảy đông đúc, quật ngã tên du đãng, nàng đã thấy xốn xang. Dĩ nhiên, Paul Hiếu chưa biết nàng yêu Văn Bình. Nếu biết, hắn đã làm dữ. Vì hắn là điển hình của hạng đàn ông ghen tuông mù quáng. Thu Thu thừ người trên cầu thang. Paul Hiếu gọi lớn:
- Tám, mang cái ná ra đây.
Tám Beo đem cái ná lại. Trong lúc Paul giương ná, thử lại giây thì Thu Thu liếc nhìn Văn Bình. Văn Bình đã bắt gặp cái nhìn tình tứ ấy. Chàng nhếch mép cười với nàng. Nàng cười lại. Tuy đứng xa, Bẩy Cọp đã nhìn thấy. Lắp tên, Paul Hiếu hỏi Văn Bình:
- Anh biết bắn ná không?
Chàng lại nói dối:
- Không.
Kỳ thật, tay cung của chàng bá phát bá trúng. Paul Hiếu giải thích:
- Bắn ná phải có sức khỏe hơn người. Song nó lại êm ái, không ồn ào như súng, và trúng là chết, cứu không nổi. Có lẽ anh phải học bắn ná. Coi này…
Văn Bình nhìn tay Paul Hiếu, và từ tay hắn đến mục phiêu ở phòng bên: cái đầu hươu treo mũ trên khung cửa, cách chỗ hắn đứng 15 thước. Hắn dõng dạc:
- Trúng mắt tả này.
«Phập» một tiếng. Mũi tên vút qua cửa, cắm giữa mắt trái của chiếc đầu hươu phơi khô. Phát thứ hai cắm vào mắt hữu. Thu Thu hỏi:
- Bắn xa hơn, anh trúng không?
Paul Hiếu cười xòa:
- Cách xa 50 thước, anh có thể bắn tắt một ngọn nến mà nến không đổ. Nhưng đã hết giờ nói chuyện phiếm. Chúng mình đi thôi.
Hắn quăng ná cho Tám Beo, đoạn cầm tay Thu Thu đi. Ra cửa, hắn quay lại, dặn Văn Bình:
- 12 rưỡi đêm, anh đợi tôi ở nhà, có chuyện gấp.
Chờ Paul Hiếu đi khỏi, Văn Bình lẩn lên gác trong khi Tám Beo và Bẩy Cọp chúi mũi vào cỗ bài xì. Đúng 10 giờ đêm, chàng rón rén bước xuống. Biệt thự vắng lặng như ngôi nhà mồ khổng lồ. Gió khuya thổi hơi lạnh rì rào qua những bụi cây um tùm trong vườn. Không gặp ai, chàng mò mẫm vào nhà kho. Chàng khiêng kiện sợi sang bên, mở cửa bí mật. Đếm đúng 8 bậc, chàng rẽ sang bên như Paul Hiếu dặn. Đèn điện dưới hầm bật sáng. Kinh ngạc xiết bao: những thùng đựng giấy cao ngất ở góc phòng đã biến mất. Nhà hầm rộng thênh thang, hơi lạnh thấu xương. Bỗng dưng cửa hầm đóng lại đánh rầm. Chàng trèo lên, dùng toàn lực đẩy cánh cửa, song vô hiệu. Loại cửa này được đóng mở bằng điện. Cửa tự đóng lại do 2 nguyên nhân: hoặc chàng đụng lầm nút báo động, hoặc do một bàn tay bí mật sập lại. Trong tích tắc đồng hồ, Văn Bình kiểm điểm lại cử chỉ. Chàng không làm sai 1 li. Tất là…
Một tràng cười ngạo nghễ nổi lên ở góc phòng. Tiếng cười sắc như dao cạo. Tiếng cười của đao phủ thủ khi giáng mã tấu xuống gáy tử tội.
Chú thích:
(1) Xin đọc «Núi đá tiên tri», đã xuất bản.
Z.28 Buôn Súng Lậu Z.28 Buôn Súng Lậu - Người Thứ Tám Z.28 Buôn Súng Lậu