Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Buusan Nguyen
Số chương: 10 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1699 / 65
Cập nhật: 2018-01-13 09:30:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Xiềng Xích
úi đầu xuống bản điện vừa dịch, ông Hoàng nói với Nguyên Hương đứng trước mặt, trong thái độ chờ đợi:
- Liệu êm thấm được không?
Cắn đầu bút chì, Nguyên Hương đáp:
- Thưa, không hề gì. Có lẽ giờ này Lê Diệp đã về.
Chuông điện thoại reo. Mặt nàng sáng rực. Ông Hoàng hỏi:
- Lê Diệp, phải không?
Nàng đáp:
- Thưa phải.
Ông Hoàng ngoắt tay:
- Để giây nói cho tôi.
Cầm ống nói lên nghe, ông Hoàng suýt bật cười vì giọng nói châm biếm của Lê Diệp. Chắc ăn phải đũa Văn Bình, nên chàng sếu vườn khô khan của Sở Mật Vụ bắt đầu nghịch ngợm như gã thanh niên mười tám, mặc quần túm, chải đầu tém, đêm đêm la cà trên sàn nhảy đánh xi bóng loáng:
Chào cụ. Dạo này chắc cụ không ngủ được yên.
Ông Hoàng bực mình, hơi gắt:
- Dầu không ngủ yên thì cũng chưa chết. Thế nào, xong xuôi chưa?
Lê Diệp huýt sáo như tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Thưa, hoàn hảo lắm. Quả như ông đoán, địch đã liên lạc với nhân viên của họ tại Huế. Tên trùm ở Sài Gòn ra lệnh điều tra xem Trần Giác có em gái nào tên là Tuyết Phong, sinh sống ở Huế hay không. Tôi đã tìm ra tung tích nhân viên địch.
Ông Hoàng ngắt lời:
- Công an Thừa Thiên biết không?
Lê Diệp đáp ngay:
- Thưa không.
Ông Hoàng thở phào:
- May quá tôi sợ gặp phải những anh chàng như Doãn Xuân.
Lê Diệp an ủi:
- Thưa, ông khỏi băn khoăn. Tuân lệnh ông, tôi hoạt động rất kín đáo. Nhân viên địch bị tôi theo từng bước. Hắn đã tìm đến nhà riêng của cô Tuyết Phong.
-Phản ứng của Tuyết Phong ra sao?
- Hai anh em vốn như sừng với đuôi, nên nghe tin Trần Giác bị bắt, nàng không thương xót, trái lại còn lấy làm thích.
Ông Hoàng cười thầm. Nếu biết Tuyết Phong là nữ nhân viên thân tín của Sở phái ra Huế đóng kịch lừa dối đối phương, Lê Diệp còn phục hơn nữa.
Ông hỏi tiếp:
- Nhân viên địch liên lạc với ai ở Sài Gòn?
Lê Diệp đáp:
- Liên lạc bằng điện đài và mật mã. Họ mới liên lạc với nhau được 1 lần. Bản dịch mật điện tôi gửi về văn phòng, chắc ông đã nhận được. Duy còn tên trùm ở Sài Gòn…
- Anh chưa tìm ra dấu vết, phải không?
- Thưa phải.
- Chắc hắn là cán bộ điệp báo chuyên nghiệp.
- Tôi cũng nghĩ vậy. Ban trắc giác của ta chưa phăng ra sào huyệt của hắn tuy cuộc điện đàm dài trên 3 phút.
Ông tổng giám đốc Sở Mật vụ nóng ruột:
- Tại sao tìm không ra?
Lê Diệp, giọng chán nản:
- Địch giấu điện đài trong 1 vật lưu động. Có lẽ trong xe hơi.
- À, à…
- Thoạt tiên, tôi định chặn xe cộ trong khu nghi ngờ để khám xét, nhưng…
Ông Hoàng gật gù:
- Giỏi, giỏi lắm! Nếu anh chặn lại, lục soát là kế hoạch của ta đổ xuống sông hết.
Ngừng 1 phút, ông Hoàng hỏi:
- Bây giờ anh ở đâu?
- Thưa trong một tiệm ăn ở Gia Định.
- Đến văn phòng ngay được không?
- Xin ông cho ăn nốt bữa cơm.
- Được, anh cứ lai rai. Nhớ hóa trang cẩn thận. Tôi không muốn anh thiếu râu và thiếu kính cận thị. Anh đừng quên anh mới chết, mộ còn xanh cỏ. Lỡ bị lộ một chút là hỏng bét.
- Dạ.
Ông Hoàng đặt ống nói. Chặng đầu của con đường nguy hiểm đã qua. Địch tạm tin ở Văn Bình. Đợi kết quả điều tra ở Hà Đông, địch sẽ quyết định dứt khoát.
Z.28 được gia nhập tổ chức buôn súng lậu. Một tổ chức có thế lực kín đáo, nhưng mạnh mẽ và ghê gớm. Ông Hoàng vuốt râu mép, se sẽ mỉm cười.
Bóng đen tới gần. Văn Bình nín thở, sửa soạn phóng atémi. Nhưng bóng đen lại đứng yên. Trời tối như đêm củ mật. Văn Bình mở to mắt, nhưng không nhìn thấy rõ, ngoài bóng đen trơ như phỗng đá trước mặt chàng. Chợt bóng đen chuyển động. Văn Bình vung tay ra. Cánh mũi chàng bỗng nhiên nở ra dưới một áp lực khác thường. Một mùi thơm. Mùi nước hoa Bourvil đắt tiền. Văn Bình vội thu tay lại. Có tiếng buột miệng khe khẽ:
- Gì thế, Trần Giác?
«Thu Thu!», Văn Bình toát mồ hôi. Suýt nữa nàng bị tử thương. Chàng đáp:
- Tưởng ai, anh phải tự vệ.
Nàng cười ròn tan:
- Rõ thần hồn nát tính, em đây. Em chết, anh sẽ hối hận suốt đời.
Văn Bình kéo nàng về phía chàng. Chàng không đáp vì mùi thơm kỳ lạ của nàng làm chàng nghẹn lời. Chàng hôn vào cổ nàng. Nàng co rúm người, và cười rú như bị cù nách. Văn Bình giật mình:
- Khẽ chứ em! Paul biết thì tan xác.
Nàng vẫn cười:
- Gì mà sợ với lại, Paul đi rồi.
Giọng Văn Bình đượm kinh ngạc:
- Đi lúc nào hả em? Anh ngủ say, không biết gì cả.
Tuy hỏi vậy, chàng đã biết Paul Hiếu đi từ nãy, từ lúc động cơ chiếc xe 5 ngựa rú lên dưới sân. Nàng rúc vào ngực chàng. Văn Bình hỏi:
- Còn Beo và Cọp?
Nàng nhí nhảnh đáp:
- Họ uống một két bia nên ngủ như chết ở nhà dưới.
Văn Bình hỏi liều:
- Paul đi đâu giữa đêm khuya hả em?
Nàng gạt phắt:
- Em dặn anh hoài, mà anh vẫn quên? Paul không ưa những nhân viên tò mò.
Chàng biện hộ:
- Em lầm rồi. Dầu sao, anh là tay chân tín nhiệm của Paul.
Dường như tán thành ý kiến của chàng, Thu Thu chỉ phản đối nhẹ:
- Biết vậy, nhưng mà…
Văn Bình dằn giọng:
- Paul về, anh sẽ nói thẳng. Tin nhau phải nói cho nhau biết. Bằng không, anh sẽ rút lui.
Thu Thu cười, hàm răng trắng bóng lấp lánh trong bóng đêm:
- Nóng nẩy quá. Anh dọa em được, chứ với Paul thì không xong. Paul đa nghi như Tào Tháo. Hễ khác ý là bắn bỏ. Đến em là người được Paul quý nhất đời mà chưa bao giờ em dám hỏi tò mò. Em khuyên anh đừng liều lĩnh. Biết đến đâu, em cho anh biết đến đấy. Nào chóng ngoan, anh hứa đi.
Văn Bình đưa cánh tay trái lên, bắt chước người tuyên thệ:
- Xin hứa.
Thu Thu ôm ghì lấy chàng. Ma lực quyến rũ của nước hoa Bourvil trong đêm tối huyền ảo làm toàn thân chàng mềm nhũn, gân cốt bị rã rời. Chàng xiết chặt nàng trong tay. Môi kề môi nóng rẫy. Chàng nghe rõ tiếng tim đập rồn rập và tiếng rên cắt quãng vì sung sướng. Văn Bình lại hỏi, giọng âu yếm:
- Paul đi lấy hàng à?
Ngồi xuống giường, nàng vuốt lại mái tóc lòa xòa:
- Em không rõ, nhưng chắc xuống Khánh Hội gặp Jean Định.
- Jean là ai?
Vừa hỏi, chàng vừa vuốt ve nàng, vuốt ve những chỗ mà không người đàn bà nào không tê tái da thịt. Run rẩy trong tay chàng, Thu Thu đáp:
- Jean là đồng chí thân tín của Tổ chức. Paul thường gặp Jean tại Trạm Ái Tình. Cái «bar» ở đường Trình Minh Thế. Anh đã có dịp đến đấy uống rượu chưa?
Văn Bình đóng kịch ngây thơ:
- Chưa. À, cái tên nên thơ ghê? Trạm Ái Tình? Giá 2 đứa mình đến đấy tình tự
Nàng thoái thác:
- Để tự vận à? Đàn em của Paul ở đấy đông như kiến.
Biết lỡ lời, nàng im bặt. Văn Bình rót thêm ly huýt ky đầy ắp. Nàng uống cạn một hơi. Văn Bình kéo nàng xuống đệm. Chai huýt ky trên bàn đêm chỉ có nàng uống mà đã hết phần ba. Mùi hương Bourvil đã thơm, thơm bền, thơm lan ra mọi vật mà vẫn bị át bởi mùi rượu huýt ky đổ vào áo, từ miệng nàng tỏa ra. Nàng đã say mềm như cây chuối, nàng gieo mình xuống đất. Chàng đỡ kịp, bế nàng lên giường. Nàng bắt đầu ngáy đều đều.
Văn Bình đắp mền lên bụng nàng, đoạn nhìn đồng hồ đeo tay. 4 giờ 10 phút. Tấn kịch luyến ái giữa 2 người kéo dài đúng 10 phút. Rón rén mũi giày, Văn Bình mở cửa sang phòng ngủ. Mở tủ, quần áo thấy lơ thơ 2 bộ âu phục màu đen, 4 cái sơ mi trắng bên cạnh 2 chiếc cà vạt Nhật bản vuông một đầu. Văn Bình hơi thất vọng vì đây không phải là nơi Paul Hiếu ngủ thường trực. Chàng kéo riềm cửa sổ đoạn bật đèn. Riềm bằng nhung ni lông màu tím dày cộm, đứng dưới vườn không thấy ánh sáng lọt ra ngoài. Trên giường, chiếc ra trải thẳng băng, cái gối dài vẫn không lún xuống. Chi tiết này có nghĩa là đêm nay Paul Hiếu không nằm nhà. Và căn cứ vào 4 mép khăn giường dính bụi, Văn Bình lại biết đêm qua, Paul Hiếu cũng không đến. Sang phòng làm việc, Văn Bình lục lọi giấy tờ. Sự tiên đoán của chàng không sai: Paul Hiếu không để tài liệu ở đấy. Trên bàn, trên bục tủ, toàn một loại tạp chí và tập san ngoại quốc về tranh ảnh, thời trang và nhan sắc phụ nữ. Văn Bình chắt lưỡi, tắt đèn trở về phòng. Thu Thu vẫn ngủ mê mệt. Chàng kéo mền nằm một bên, ôm lưng nàng vào gọn vòng tay. Hơi ấm của nàng toát ra làm chàng tê tê.
Đột nhiên có tiếng máy xe hơi chạy vào biệt thự. Paul Hiếu đã về. Văn Bình vội đánh thức Thu Thu dậy. Nàng ú ớ mãi không tỉnh. Chàng xốc nàng dậy, bế lên tay, mang sang giường ngủ của Paul Hiếu. Rồi chàng chạy vội về phòng, cởi giày, nhảy lên giường, trùm chăn kín mít, giả vờ ngủ. Tiếng kẹt cửa làm chàng nhỏm dậy. Đèn bật sáng, Paul Hiếu bước vào. Hắn phục sức sang trọng. Chiếc nơ cánh bướm nhảy nhót trên cổ sơ mi ni lông trắng muốt, bộ âu phục cắt khít, đôi giày da nai vàng kiểu Ý Dại Lợi mũi nhọn như dùi. Văn Bình che miệng ngáp:
- Đi đâu về khuya thế?
Paul cười thân mật:
- Bận lắm, đâu được rỗi rãi như các anh.
Ngồi xuống mép giường, hắn ra hiệu cho chàng ngồi dậy rồi nói, giọng đàn anh:
- Định sáng mai nói chuyện, nhưng tôi không muốn 2 thằng vai u thịt bắp kia nghe, nên vừa về tôi đến đánh thức anh. Bị phá giấc ngủ, anh bực mình không?
Liếc mắt sáng như dao cạo, hắn tiếp:
- Vả lại, bực mình cũng chẳng đến đâu. Muốn làm việc lâu bền, điều kiện quan trọng là tuân lệnh. Bướng bỉnh, người ta sẽ không tha.
Văn Bình dò dẫm:
- Làm công cho anh, tôi không phục tùng ai, ngoài anh. Tôi không cần biết «người ta» là ai.
Paul cười vang:
- Anh giàu tình cảm ghê! Tôi là thượng cấp của anh, nhưng trên tôi còn nhiều người nữa. Tôi phải tuân lệnh thượng cấp cũng như anh phải tuân lệnh tôi. Nói thế để anh biết rằng nhất cử động nhất động của ta đều bị theo dõi. Đối phương của ta theo dõi đã đành, ngay Tổ chức ta cũng theo dõi để khen thưởng và trừng phạt.
Văn Bình nheo mắt:
- Bất cần.
- Anh chỉ có thể bất cần nếu công việc «người ta» giao cho đều làm trôi chảy.
- Nhận việc, nhận tiền của ai tôi đều làm đúng đắn. Ăn cây nào, rào cây ấy, nghề của tôi vốn như vậy, anh không cần phải bảo.
- Biết rõ quá khứ của anh, tôi mới đề nghị thượng cấp cứu anh khỏi bót cảnh sát, và mang về đây. Cố nhiên anh phải trung thành với chúng tôi vì chúng tôi đã cứu anh khỏi chết.
- Tôi không thể bị lên án tử hình như anh tưởng, vì tôi không cố sát.
Paul Hiếu cười hà hà, đẩy ly rượu huýt ky to tướng lại trước mặt Văn Bình:
- Nhắp một chút cho êm giọng.
Đợi chàng uống hết ly rượu mạnh lót lòng. Paul nói:
- Vả lại, dầu muốn, anh cũng không thể phản bội vì…
Nhìn thẳng vào mặt Văn Bình, hắn dằn từng tiếng một:
- Vì anh vừa can tội giết người.
Văn Bình đứng phắt dậy, thái độ vô cùng kinh ngạc:
- Giết người ư? Tôi không giết ai hết.
Paul vẫn cười:
- Anh giết người chiều nay.
- Anh lầm rồi, chiều nay tôi còn nằm trong sà lim quận Nhì.
- Chú em ngây thơ lắm. Arsène Lupin nằm trong lao thất mà vẫn điều khiển được những vụ trộm bên ngoài.
- Tôi là Trần Giác, không phải Arsène Lupin. Vả lại, Aarsène Lupin là tướng cướp trong tiểu thuyết. Tôi là Trần Giác bằng xương bằng thịt, không phải nhân vật tiểu thuyết.
Paul móc trong túi một tờ báo gập tư. Văn Bình đọc ở trang nhất tin ngắn sau đây:
«Trần Giác vượt ngục, Trần Giác giết người.
Như bản báo đã loan tin, Trần Giác, tên sát nhân nguy hiểm, liên can vào nhiều vụ thanh toán đẫm máu, đã sa lưới pháp luật, chờ ngày ra tòa đền tội. Đêm qua, Trần Giác đã trốn khỏi bót quận Nhì. Sau khi vượt ngục, hắn đến nhà riêng ông Thế Ninh, nhân viên cảnh sát quận Nhì, ám sát. Thế Ninh đã bị giết một cách thê thảm.
Nhà chức trách đã thu thập được nhiều dấu hiệu chứng tỏ Trần Giác là thủ phạm trong vụ hạ sát Hoạt vụ viên Thế Ninh.»
Ném tờ báo vào mặt Paul, Văn Bình gầm lên:
- Các anh là bọn người lòng lang dạ thú. Hơn ai hết, anh biết rằng tôi không giết Thế Ninh, không thể giết, và không có lý do để giết Thế Ninh.
Paul Hiếu vắt chân chữ ngũ, cười khẩy:
- Dĩ nhiên. Anh chưa biết mặt Thế Ninh. Lần đầu anh nghe tên Thế Ninh. Anh không thể nào giết hắn.
Văn Bình đỏ mặt:
- Tại sao nhà báo dựng chuyện là tôi giết?
Paul Hiếu cười đểu cáng:
- Đừng mắng mỏ nhà báo tội nghiệp. Họ chỉ đăng bản thông cáo của quận.
- Nghĩa là tôi bị vu cáo là hung thủ?
- Đúng.
- Hoàn toàn bịa đặt. Trốn khỏi sà lim, tôi cùng Thu Thu về đây ngay.
- Dọc đường anh có thể vờ dặn nàng dừng xe 5, 3 phút rồi anh lên gác hạ thủ Thế Ninh.
- Phi lý. Không tin anh hỏi lại nàng.
- Tôi tin anh, cần gì phải hỏi. Vả lại, tôi biết là xe anh chạy thẳng về đây, không dừng ở đâu.
- Vậy thì tôi vô tội.
- Hừ, biết đâu anh thông đồng với công an viên gác sà lim, vượt ra ngoài giết Thế Ninh trước nửa đêm rồi trở về?
- Nếu quen công an viên, tôi chẳng dại gì nhờ anh cứu. Anh dư biết tôi làm với anh là bất đắc dĩ.
Paul Hiếu xoa 2 bàn tay vào nhau:
- Vì vậy, tôi phải thận trọng.
Văn Bình quát lớn:
- Các anh không tốt. Các anh đã giết một người vô tội rồi trút tội lỗi lên đầu tôi.
Paul lắc đầu:
- Thế Ninh không vô tội. Hắn được lệnh Doãn Xuân điều tra về anh. Bắt buộc phải thủ tiêu. Hoạt động trong hoàn cảnh khó khăn, cực chẳng đã chúng tôi mới dùng hạ sách.
Văn Bình thở dài:
- Giết ai, anh cứ việc giết, việc gì phải dính tên tôi vào?
Paul thọc 2 tay vào túi quần:
- Đâu phải dính tên anh, mà dính dấu ngón tay của anh đấy chứ.
Văn Bình sửng sốt:
- Trong phòng, trên khí giới giết Thế Ninh, có dấu tay tôi, hả anh?
- Có.
- Lạ nhỉ? Làm cách nào các anh lấy dấu tay tôi được?
- Thôi, anh em nhà cả, không muốn giấu anh làm gì. Hôm Thu Thu vào thăm anh trong sà lim, mời anh uống rượu huýt ky, thứ huýt ky bỏ trong cái chai dèn dẹt ấy mà…
Chàng sực nhớ. Quả hôm đó, nàng mở chai huýt ky dẹt mời chàng uống. Thứ chai dẹt này, đệ tử lưu linh thường bỏ trong túi vét tông, thỉnh thoảng nổi cơn thèm, có thể mang ra uống. Chàng cầm chai rượu nhỏ, nốc hết 2 phần. Thu Thu liền ra hiệu cho chàng ngừng, đoạn đòi lại chai rượu, miệng nói:
- Anh dành cho em một chút để lấy thơm lấy thảo.
Nàng không uống. Văn Bình liền hỏi:
- Sao em không uống?
Nàng ứa lệ:
- Không. Bây giờ en ở gần anh, cần say làm gì? Đêm nay, nhớ anh trong căn phòng lạnh lẽo, em mới cần rượu. Uống chai này, em sẽ thấy anh luôn luôn bên cạnh.
Nghe nàng thổ lộ tâm tình, Văn Bình ngây ngất. Nàng lặng lẽ bọc chai rượu vào mù soa trắng. Lúc ấy, chàng mê muội nên cho là thường. Bây giờ chàng mới biết là ngốc. Nàng cẩn thận gói chai rượu vào khăn tay sạch để giữ dấu tay chàng trên vỏ chai. Chàng đứng thẳng dậy, nói giọng chán chường:
- Nhớ rồi.
Paul ném điếu thuốc lá còn quá nửa qua cửa sổ mở rộng:
- Dấu tay của anh được in lại, và dính vào cửa, quả nắm, đồ đạc trong phòng Thế Ninh.
Văn Bình thở dài:
- Chắc các anh đã suy nghĩ chín chắn. Tôi bị du vào trong tình trạng đặc biệt, chỉ được tiến mà không lùi. Vả lại, tính tôi cũng không thích lùi. Tôi sẽ hết lòng, hết dạ với các anh. Nhưng ít ra…
Ngừng một lát để tợp rượu, Văn Bình tiếp:
- Ít ra tôi phải biết tôi làm việc cho ai? Và làm việc gì? Nếu không, tôi sẽ từ chối.
Paul Hiếu đáp, giọng mơ màng:
- Điều anh đòi không quá đáng. Tuy nhiên, tôi chưa thể chiều anh được. Không riêng gì anh, đến cả tôi cũng chưa biết lát nữa làm gì. Cũng như anh, tôi là người cần tiền. Anh yên tâm về tiền nong, vì thù lao rất hậu hĩ.
- Bao nhiêu?
- Anh có thể tiêu tiền không cần giới hạn. Hiện giờ, anh muốn bao nhiêu? Hai chục ngàn nhé? Hay là ba chục, năm chục?
Nghe Paul Hiếu trả giá, Văn Bình giật mình. Hắn nói bạc vạn như người ta nói bạc chục. Chàng ướm thử:
- Trăm ngàn được không?
- Tưởng gì, chứ trăm ngàn khi nào cũng có.
Nói xong, Paul Hiếu lục cặp da, lấy ra gói giấy nhật trình. Hắn đếm 20 xếp bạc năm trăm mới tinh, còn nguyên dấu kim găm của ngân hàng, đoạn nói:
- Đây, anh mua sắm thả cửa. À, anh cần gửi tiền cho cô em ở Huế không?
Chàng giả vờ ngạc nhiên:
- Em gái tôi ở riêng từ lâu! Kể gửi thì cũng cần, nhưng giá gửi được cho mẹ tôi ở Thường Tín thì tốt hơn, vì đã lâu tôi không được tin.
Paul Hiếu xoắn lấy:
- Anh có địa chỉ bà cụ không?
- Tôi không nhớ rõ, nhưng lệ thường tôi vẫn gửi bưu thiếp cho bà con nhờ trao lại cho mẹ tôi.
- Được, anh muốn gửi bao nhiêu, tôi sẽ đảm nhận.
Văn Bình giả vờ ngu độn:
- Làm cách nào gửi ra được? Nhỡ nhân viên ủy hội quốc tế biết được thì chết!
Paul Hiếu cười tự tin:
- Hừ, mỗi cái mỗi cho công an biết thì còn làm cóc khô gì nữa. Anh định gửi cho bà cụ bao nhiêu?
- Thôi, để lần khác. Mới làm với các anh mà vòi vĩnh nhiều, e thiếu đứng đắn. Sau này công việc trôi chảy, tôi mới dám phiền anh.
- Anh biết điều lắm, tôi rất bằng lòng. Bây giờ tôi bắt đầu giao việc cho anh. Việc anh không có gì khó khăn. Đây này,…
Paul Hiếu đưa tận tay chàng, miếng giấy nhỏ và cái gói to bằng lóng tay. Chỉ mảnh giấy, hắn dặn:
- Anh có bổn phận tiếp xúc với người này. Y sẽ đưa hàng cho anh. Anh mang về đây, dọc đường cấm không được dừng lại, cấm không được mở ra. Lệnh trên rất nghiêm, trái lệnh sẽ bị xử tử. Chung quanh anh lúc nào cũng có người kiểm soát. Anh hãy dè chừng.
- Tôi sẽ tuân lệnh.
- Tốt lắm. Gói này đựng 2 viên thuốc độc. Làm bằng chất gì, tôi không biết nhưng anh em dùng thử thấy hiệu nghiệm lắm. Cho vào dạ dầy là chết liền, không đau đâu mà sợ. Mong anh không đến nỗi phải dùng thuốc độc. Bị bắt, vô phương trốn thoát, xét thấy không thoát nổi, anh phải nuốt viên thuốc. Anh nhớ kỹ chưa?
- Nhớ rồi.
- Tối anh sẽ đi. Lát nữa anh chịu khó đi vạc bộ râu, tắm một trận cho sạch bụi bặm trần tục. Tôi đã may sẵn quần áo cho anh, trưa nay sẽ có đủ. Tôi đi đây.
- Chào anh.
Không bắt tay, Paul Hiếu mở cửa. Văn Bình cần ngủ giấc nữa. Ngủ để bù lại cái mệt gãy xương mà mỹ nhân vừa ban cho chàng. Một cái mệt rũ rượi nhưng thần tiên, và say đắm. Chàng cất tiếng ca nho nhỏ. Rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Trong khi ấy, con gà trống sau biệt thự đã im tiếng gáy. Đằng đông, mặt trời tròn trịa lên từ từ như trái cà chua khổng lồ. Đô thành Sài Gòn bừng dậy sau một đêm dài đen tối. Riêng Tống Văn Bình của Sở Mật vụ Việt Nam vẫn lao đầu vào bóng đêm đen tối và dầy đặc.
Z.28 Buôn Súng Lậu Z.28 Buôn Súng Lậu - Người Thứ Tám Z.28 Buôn Súng Lậu