Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2421 / 92
Cập nhật: 2017-03-28 19:32:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Người Yêu Của Ông M
ng tổng giám đốc MI-6 Anh quốc thường được gọi tắt là ông M., cũng như ông tổng giám đốc CIA Hoa Kỳ là ông Sìmít hoặc ông S. Đối với Văn Bình, ông M. không phải là nhân vật xa lạ. Chàng đã gặp ông nhiều lần từ Thế chiến thứ hai, hồi chàng còn phục vụ cho quân báo OSS, và ông M. còn điều khiển sở phản gián Anh quốc nhưng chưa được mệnh danh một cách kính nể là ông M.
Ông M. không xa lạ đối với chàng, nhưng không hiểu sao chàng vẫn thấy ông xa lạ. Thời gian trôi qua, con người phải thay đổi, gương mặt phải già đi, bụng phải lớn ra và vai phải còng xuống. Song ông M. vẫn chẳng hề thay đổi. Ông vẫn trẻ như hồi 20 năm về trước. Đứng trước mặt ông, chàng suýt buột miệng kêu « trời ». Về niên kỷ, ông lớn hơn ông Hoàng một giáp là ít. Tuy nhiên, người ta lại có cảm tưởng ông là em của ông Hoàng. Có lẽ tình báo Anh quốc được khai sinh từ lâu, nề nếp hoạt động đã có sẵn, ông M. chỉ có bổn phận hoàn bị và tối tân hóa cho thích hợp với đòi hỏi của thời đại mới. Do đó, ông M. ít lo nghĩ hơn ông Hoàng. Ông M. không già, 1 phần vì không phải chạy tiền chạy gạo từng bữa, nhưng phần chính cũng vì ông được giải phẫu cải lão hoàn đồng (1). Những nếp răn trên trán và ở đuôi mắt đã được thay thế bằng1 lớp da phẳng lì. Tóc ông cũng chỉ bạc lơ thơ tuy ông không ruộm. Y sĩ của MI-6 đã chích cho ông 1 thứ bạch tố làm tóc bạc trở thành đen.
Ông M. mỉm cười khi thấy Văn Bình bước vào. Văn phòng ông đã hoàn toàn thay đổi. Không phải là văn phòng có cửa sổ với chấn song sắt lớn bằng ngón chân cái và cửa ra vào gắn ổ khóa Vachette loại đặc biệt chống gian phi như ngày trước. Không phải là văn phòng bày biện mọi tiện nghi, gần như kênh kiệu như ngày trước với cái bàn giấy rộng mênh mông bằng gỗ đánh vẹt ni bóng loáng, bên trên đầy ắp hồ sơ và điện thoại đủ màu, và 2 cái ghế bành khổng lồ kê trước mặt.
Tất cả cửa sổ và cửa ra vào đã biến đâu mất. Gian phòng là 1 cái hộp bê tông vuông vức. Phòng ông Hoàng cũng không có cửa, và cũng được điều hòa khí hậu như vậy, nhưng lại thua về phương diện thiết trí bên trong. Vào văn phòng ông Hoàng ở Sàigòn -từng được coi là tân tiến nhất nhì thế giới- chàng còn thấy đèn giấu trong tường, trên trần, nhưng vào văn phòng ông M. chàng không thấy đèn đâu cả mặc dầu vẫn sáng như ban ngày ở ngoài vườn. Thì ra nền phòng và trần được lót 1 loại gạch phản quang đặc biệt, tự nó phát ra ánh sáng.
Ông M. ngồi giữa 1 cái bàn tròn bằng sắt sơn đen. Hình thù cái bàn thật kỳ dị. Nó giống như cái bàn tròn của tiệm ăn Tàu, chỉ khác là nó được che kín tứ phía và ăn sâu xuống đất, chính giữa được đục 1 lỗ tròn đường kính 1 thước. Ông M. ngồi lọt vào lỗ tròn đó. Trên bàn, Văn Bình không thấy hồ sơ, không thấy máy điện thoại, thẩm chí giấy bút cũng không thấy. Thay vào đó là những giãy nút khác cỡ và khác màu.
Trong phòng, ngoài cái bàn quái gở ra, chàng không thấy 1 đồ đạc nào hết. Trên tường, không có 1 bức hình hoặc tấm lịch để coi ngày tháng. Trước bàn, cũng không có ghế. Văn Bình ngơ ngác như lạc vào thế kỷ thứ 25. Ông M. ngồi giữa cái bàn tròn này để làm gì dĩ nhiên là để làm việc, nhưng làm việc cách nào Ông làm cách nào để nhảy vào giữa cái lỗ tròn ấy ông M. mời chàng vào bàn việc mà phòng không có ghế, vậy chàng ngồi đâu Chàng đành đứng sững giữa phòng. Ông M. vẫn ngồi yên, không đứng dậy, giọng sang sảng đượm vẻ thân mật:
-Chào anh. Xin lỗi anh nhé, tôi phải kéo lá chắn lên mới có thể bắt tay anh được.
Té ra chàng giận Ông M. quá sớm. Vì phương diện an ninh, Ông M. phải ngồi giữa bức tường bằng pha lê, nhưng vì pha lê trong suốt nên chàng không trông thấy. Một tiếng rè rè nổi lên. Cái hộp tròn vây quanh cái bàn tròn được kéo lên trần phòng rồi biếtn mất. Cái bàn tròn nứt ra làm hai, ghế Ông M. đang ngồi từ từ lăn đến gần Văn Bình. Ông M. đon đả chìa bàn tay trắng nõn nà như bàn tay đàn bà quý phái ra bắt Văn Bình. Vừa bắt tay xong, chưa kịp nói gì thì ông M. đã nói:
-Mời anh ngồi.
Nói chuyện lâu tất phải ngồi, nhưng ông M. muốn chàng ngồi ở đâu mới được chứ chẳng lẽ ông M. ngồi ung dung trên ghế, còn chàng phải ngồi bệt xuống đất dầu ông là tổng giám đốc 1 cơ quan điệp báo hùng mạnh, chàng chỉ là nhân viên của ông Hoàng, chàng cũng không thể hạ mình đến thế. Vì vậy, chàng tiếp tục đứng như trời trồng. Ông M. lại giục, chàng đành thốt ra:
-Thưa ông, không có ghế thì tôi ngồi đâu?
Ông M. vẫn cười:
-Anh là thượng khách của tôi, tôi không sắm ghế mời anh sao được Anh thử nhìn xem đã có ghế chưa?
Văn Bình toát bồ hôi. Ngay sau lưng chàng, 1 cái ghế bành bọc nệm đỏ, loại ghế khổng lồ mà ông Hoàng thửa riêng cho chàng ngồi ( vì chàng mắc bệnh đau lưng? ) đã được kê chễm chệ không biết từ khi nào, không hề gây tiếng động. Và bên cạnh cái ghế bành, chàng còn thấy 1 cái bàn hình chữ nhật, bên trên có đầy đủ thuốc Salem và rượu huýt ky thượng hạng, nghĩa là những thứ chàng vốn ưa thích. Ông M. rót rượu mời chàng rồi giải thích:
-Tôi biết rằng những biện pháp an ninh của cơ quan tôi đã làm anh bực mình. Nhưng tôi không thể nào giản dị hóa hơn nữa. Không riêng MI-6, trong năm nay ông Hoàng cũng như ông Sìmít sẽ cho xây cất 1 văn phòng giống như của tôi. Sở dĩ chúng tôi phải gia tăng biện pháp an ninh là vì kỹ thuật giết người đã được tân tiến hóa tới mực độ vô cùng tinh vi. Cách đây 8 tháng, 1 cộng sự viên của tôi từ Mạc tư khoa trở về Luân đôn. Tại liên sô, y giả làm tài xế cho viên cố vấn sứ quán Anh nên không bị KGB để ý. Y đã giúp tôi được nhiều việc quan trọng. Tôi cho phép y hồi hương vì mẫu thân y đau nặng. Sau khi mẹ qua đời, y đến yết kiến tôi để nhận chỉ thị mới. Và trong khi trò chuyện, y rút súng lục bắn đạn xianuya ra ám sát tôi. Cũng may tôi không chết. Không chết vì 1 sự tình cờ kỳ lạ. Y sửa soạn rút súng lảy cò thì chuông điện thoại reo trên bàn tôi. Tiếng chuông kêu làm y sợ hãi, lóng cóng bắn trật ra ngoài. Bắn tôi xong, y quay họng súng lại để tự sát.
Vụ này không phải là 1 vụ tầm thường, vì hung thủ là người bạn thân của tôi. Y có liên hệ ruột thịt với tôi, lại được tôi nuôi nấng, cất nhắc từ tấm bé. Chính tôi kết nạp y vào cơ quan mật vụ, và đích thân huấn luyện cho y thành điệp viên hữu hạng. Y coi tôi như cha, y hoàn toàn trung thành với tôi, nếu tôi bảo y nhảy vào đống lửa y cũng sẵn sàng tuân lệnh và không cần hỏi là nhảy vào đống lửa với mục đích gì. Vậy mà y thản nhiên ám sát tôi.
Văn Bình đặt ly rượu xuống bàn:
-Nếu tôi đoán không sai, nhân viên này đã bị KGB giải phẫu thần kinh.
Ông M. lắc đầu:
-Đó là chuyện xưa. Chuyện 5, 10 năm trước. KGB áp dụng kỹ thuật mổ óc để biến người trung thành thành người phản bội, hoặc mổ óc và nhét vào trong óc 1 cái máy điện tử nhỏ xíu, khi cần KGB có thể ra lệnh cách xa hàng ngàn cây số cho đương sự, và đương sự sẽ làm bất cứ việc gì như thể người máy. Tuy nhiên, mổ óc phải có thời gian, nhân viên của tôi phải nằm bệnh viện ít nhất 1, 2 tuần lễ để điều trị 1 chứng bệnh nào đó rồi KGB lợi dụng tình trạng để đánh thuốc mê và đem đi giải phẫu. Nhưng trong thời gian y sống ở Mạc tư khoa, y luôn luôn khỏe mạnh, và chưa hề vào nằm bệnh viện 1 ngày, 1 giờ nào. Cho dẫu y bị mổ óc, tôi cũng có thể khám phá ra vì theo thông lệ, nhân viên từ phía sau bức màn sắt trở về đều được y sĩ khám nghiệm chu đáo. Y sĩ đã khám nghiệm y, và chẳng tìm thấy chi tiết nào khả nghi. Đến khi vụ ám sát xảy ra và y tự tử, tôi mới phăng ra nguyên nhân. KGB đã dùng phép thôi miên làm y mê man trong 1 đêm y lang chạ với 1 cô gái Nga. Sau khi bị thôi miên, y tỉnh lại và trở thành bình thường song mệnh lệnh của KGB đã in sâu vào tiềm thức y. theo mệnh lệnh, y phải ám sát một người có dung mạo như tôi, và như KGB dự tính, khi gặp tôi y rút súng ra bắn ngay. Không ngờ tiếng chuông điện thoại đã làm tiềm thức y rối loạn trong khoảnh khắc. Vì vậy tôi còn sống để tiếp chuyện anh hôm nay.
Ngừng 1 phút, ông M. nói tiếp:
- Sau vụ này, bắt buộc tôi phải thiết lập một hệ thống phòng thủ hữu hiệu ngay trong văn phòng và chung quanh bàn làm việc. Lá chắn pha lê mà anh vừa thấy có thể ngăn được đạn chống chiến xa.
-Nếu vậy ông còn cần gì người máy canh gác bên ngoài làm gì nữa?
-Đó là hậu quả của mặt nạ cao su cải trang. Như anh đã biết, mặt nạ bằng chất cao su porotherme ngày nay có thể áp vào mặt người trông như thật. Tinh mắt cũng không thể biết là giả. Trong trường hợp tôi dùng vệ sĩ thông thường, đối phương có thể đeo mặt nạ porotherme giả làm vệ sĩ của tôi để lẻn vào văn phòng. Ba tháng trước, một điệp viên GRU đeo mặt nạ porotherme, cải trang làm viên trưởng ban Vật liệu đã lọt đến phòng bí thư, sắp sửa được dẫn đến gặp tôi thì bại lộ. Điệp viên GRU này có nhiệm vụ ám sát tôi. Từ đó, tôi bỏ hẳn phòng bí thư và chỉ dùng toàn rôbô điện tử. Những người máy có thể phân biệt được mặt thật, mặt giả trong vòng nửa giây đồng hồ. Nửa giây đồng hồ để nhìn xuyên qua quần áo khách xem có giấu võ khí hay không. Và nửa giây khác để xác nhận khách có đúng là người được tôi hẹn tiếp hay không. Tổng cộng người máy chỉ mất vỏn vẹn 1 giây rưỡi để kiểm soát an toàn, 1 việc mà con người phải mất 5, 10 phút. Hơn nữa, rôbô lại có sức mạnh phi thường. đạn bắn không xuyên thủng được áo giáp thép. võ thuật chỉ là trò đùa với rôbô. Dám rôbô lại được võ trang súng bắn đạn thuốc mê, thuốc tê hoặc hoặc thuốc độc và liên lạc thẳng với tôi bằng vô tuyến điện. Dùng 1 rôbô đắc lực hơn dùng 1 tiểu đội vệ sĩ. Trong tương lai, tôi sẽ có nhiều rôbô tân tiến hơn bọn rôbô anh gặp ngoài hành lang.
Ông tổng giám đốc MI-6 lại ngừng lời lần nữa. Có lẽ ông không quen nói nhiều. Ông châm điếu Salem hút 1 hơi dài. Văn Bình biết ông không hút Salem, chẳng qua ông hút để chiều lòng khách vì ông đã được ông Hoàng nói nhiều về bệnh ghiền Salem của chàng. Ông M. thở khói lên trần nhà, giọng nhỏ nhẹ:
-Tôi rất hân hạnh được anh cộng tác, vì công việc tôi sắp giao cho anh là công việc rất quan trọng và cũng rất khó khăn, phi anh không ai làm được. Tôi nhận thấy anh là điệp viên hội đủ điều kiện nhất. Anh là người Á đông, lại nói tiếng Tàu lưu loát…
Văn Bình ngắt lời:
-Ông muốn thả tôi xuống Hoa lục?
-Thả thì không đúng, vì anh sẽ đến Hoa lục bằng phi cơ thương mãi đàng hoàng.
-Thưa, đến thẳng Bắc kinh?
-Phải. Anh sẽ lưu lại Bắc kinh 72 giờ. Trong vòng 72 giờ ấy, anh phải cố gắng hoàn thành công tác. Anh sẽ đội lốt 1 người tàu sinh sống tại Anh quốc.
-Khoa học gia?
-Không phải. Anh thủ vai 1 chuyên viên về thôi miên học. đúng hơn, 1 y sĩ áp dụng khoa thôi miên vào việc trị bệnh, đặc biệt là bệnh liên quan đến những rối loạn sinh lý.
-Trời ơi, tôi có thể đội lốt ký giả, kỹ sư, thương gia, chứ còn y sĩ, nhất là y sĩ chuyên khoa thôi miên thì không hy vọng đánh lừa được ai. Phương chi Quốc tế Tình báo Sở là 1 trong các cơ quan điệp báo có con mắt quan sát tinh tế nhất thế giới.
-Anh thắc mắc cũng đúng, nhưng tôi đã nghiên cứu việc này kỹ lưỡng. Là ký giả, kỹ sư, thương gia, hay y sĩ dầu sao cũng chỉ là đóng kịch. Từ lâu, tôi vẫn khâm phục tài đóng kịch của anh.
-Thưa ông, tôi có thể cải trang tạm thời làm y sĩ vì tôi đã đọc nhiều sách về y học, cũng như được huấn luyện kỹ thuật điều trị cấp cứu thông thường. Nhưng về thôi miên học thì thú thật với ông, tôi mới là khóa sinh tập sự.
Ông M. cúi xuống tập hồ sơ trước mặt:
-Theo tài liệu ông Hoàng gởi cho tôi thì anh đã tốt nghiệp khóa F-2 trung cấp, nghĩa là anh đã có căn bản phong phú về thôi miên và ảo thuật, tạm đủ để tiến hành công tác này.
Nghe ông tổng giám đốc MI-6 nhắc đến khóa F-2, Văn Bình toát bồ hôi. Té ra ông Hoàng đã chuẩn bị từ lâu với ông M.! F là chữ Fakir viết tắt, mà Fakir là nhà quỷ thuật Ấn độ. Cách đây 4 năm, môn thôi miên và ảo thuật được ghi vào trong chương trình huấn luyện bổ túc. Chương trình này gồm 2 khóa, khóa cơ bản và khóa trung cấp. Khóa cơ bản kéo dài 1 tháng, còn khóa trung cấp kéo dài 3 tháng. Văn Bình cũng như 1 số đồng nghiệp cao cấp của Sở được học đủ mọi mánh khóe về thôi miên và ảo thuật. Sau khi tốt nghiệp, chàng có thể làm mọi người ngủ thiếp trong vòng 3, 4 phút đồng hồ. Tuy nhiên, phần lớn chàng chỉ học được cách “bịp” và khám phá ra cách “bịp” của giới ảo thuật quốc tế. Vì vậy chàng có thể đâm hàng chục cây kim xuyên qua da thịt mà không chảy máu, hoặc gây ra cảm giác đau đớn, viện cớ là vận dụng khoa học thôi miên. Sự thật, đó chỉ là ảo thuật “bịp”. Trên cánh tay, bắp đùi, mông đít, trên má và lưỡi, con người có những điểm mà y học gọi là vô cảm, nghĩa là không có đường dây thần kinh cũng như không có mạch máu, mũi kim có thể đâm qua đâm lại như thường.
Văn Bình còn biết nằm dài trên cái bàn kim nhọn tua tủa, nhảy múa trên các mũi dao, trên thủy tinh sắc vụn, nhá đinh, nuốt rắn, và nuốt gươm mà thân thể không hề suy xuyển nữa. Nói đúng ra, không cần học phép fakir chàng vẫn có thể cởi trần nằm dài trên miếng ván có những cây đinh đóng cách nhau 10 phân tây vì da thịt chàng đã trở thành sắt thép nhờ phương pháp luyện công. Nhưng ảo thuật ở đây là “bịp” hoàn toàn. Một ngàn cây đinh đóng ngược đầu xuống bàn đều nhọn và sắc nhưng được đóng đúng phương pháp nên không làm cho nhà fakir bị thương. Văn Bình đang hồi tưởng lại chương trình huấn luyện thôi miên ảo thuật thì ông M. nói tiếp, giọng sang sảng:
-Tôi nghĩ rằng với số vốn phong phú thu thập tại khóa F-2 và kinh nghiệm nhiều năm hoạt động, anh có thể hoàn thành được nhiệm vụ “Người Yêu” tại Hoa lục.
Văn Bình cười tủm tỉm:
-Thưa, điệp vụ “Người Yêu”?
Ông M. cũng tủm tỉm cười lại:
-Phải. Tôi biết anh có ý châm biếm. trên thực tế, tôi cũng không nồng nhiệt với mật danh này nhưng vì trở ngại kỹ thuật, tôi không thể đổi tên được. Như anh đã hiểu, mỗi điệp vụ cần có 1 thời gian dài chuẩn bị, riêng điệp vụ này tôi sửa soạn từ 16 năm nay. Hồi đó, tôi đưa 1 nữ nhân viên xâm nhập Hoa lục. Khi rời Luân đôn lên đường, nàng xin tôi 1 ân huệ. Tôi chấp thuận liền. Theo truyền thống, nhân viên điệp báo được gởi đến các nước cộng sản đều được đãi ngộ đặc biệt. Tôi mở sẵn trương mục cho đương sự trong ngân hàng và chuyển vào 1 số tiền lớn để sau này, đương sự biệt tích, sẽ trao cho thân nhân thừa kế. Tôi đinh ninh nàng yêu cầu tôi sửa lại 1 điều khoản trong chúc thư để lại, song nàng chỉ xin 1 điều tầm thường, gần như hoàn toàn vô nghĩa. Nàng chỉ xin được đặt tên cho điệp vụ mà nàng có bổn phận thực hiện. Thể theo ý nàng, tôi đặt tên điệp vụ này là “điệp vụ Người Yêu”.
Văn Bình chăm chú nghe ông M. giải thích, tàn thuốc lá Salem rớt cháy lủng ống quần mà chàng không để ý. Tuy chàng chăm chú nghe mà chẳng nghe gì cả vì tâm trí chàng đang suy nghĩ đâu đâu. Chàng được ông Hoàng kể lại ngày xưa ông M. là 1 thanh niên “bán trời không văn tự” có hàng đống người yêu. Ông đã đến tuổi gần đất xa trời mà vẫn chưa hết duyên thầm.
Ông M. gật gù nói tiếp:
-Kể ra mật danh "Người Yêu" cũng không cách xa sự thật là bao vì điệp viên của tôi đã hoạt động bên trong 1 động đào chứa hàng chục người đẹp ở Bắc kinh. Nhưng trước khi nói về động đào mỹ nhân, anh cần biết thêm 1 vài chi tiết về Soe-Fuk, nữ điệp viên của tôi.
Dĩ nhiên Soe-Fuk là tên Trung hoa hiện tại của nàng, và trong quá khứ, nàng mang tên khác. Nàng được phái vào đất Tàu năm 20 tuổi, 1 thời gian sau khi Mao trạch Đông kiểm soát toàn cõi Trung hoa. Soe-Fuk là người Tàu với phân nửa hoặc hai phần ba máu tây phương. Nói rõ hơn, mẹ nàng người Tàu chính cống, còn cha nàng là người Bắc Âu. Cha nàng từ Thụy Điển sang Viễn Đông lập nghiệp, trở thành giàu có, và cưới mẹ nàng làm vợ. Mẹ nàng là 1 danh ca Trung hoa. Về vũ, mẹ nàng cũng nổi tiếng. Sau khi lấy cha nàng, mẹ nàng bỏ nghề ca hát để vui hạnh phúc với chồng con trong tiền bạc. Nhưng chiến tranh Trung Nhật xảy ra, bom đạn đã làm sản nghiệp của cha nàng cháy ra tro. Tuy nhiên, gia đình nàng cũng chưa đến nỗi trở thành tay trắng nếu cha nàng không chết. Hai mẹ con mang nhau lên miền tây-bắc để tránh nạn binh đao. Mẹ nàng quay về nghề ca kỹ, còn nàng tấp tểnh theo nghề ruột của mẹ.
-Và mẹ nàng bị chết vì bom đạn?
-Anh nói đúng. ngoại trừ 1 số điệp viên chuyên nghiệp, điệp viên thiên bẩm như anh, nghĩa là sinh ra đã có khiếu điệp báo, và thích nghề điệp báo, còn hầu hết điệp viên trên thế giới đều là sản phẩm của nghịch cảnh. Soe-Fuk được liệt vào loại điệp viên nghịch cảnh. Nàng bước chân vào nghề vì “người yêu”, vì nung nấu ý chí trả thù.
-thưa “người yêu” của Soe-Fuk bị quân đội Mao trạch Đông hạ sát?
-Phải. Năm nàng lên 15 tuổi, nàng đã biết yêu. Nàng hát rất hay, nàng vũ cũng rất giỏi, mặt nàng lại rất đẹp. Hồi ấy, mẹ con nàng đang sống ở Khai Phong, 1 tỉnh thuộc Hoa Trung, nằm giữa Bắc kinh và Nam kinh, tương đối ít bị khói lửa tàn phá. Như tôi đã nói, mẹ nàng đã lớn tuổi song dung nhan vẫn mỹ miều nên được nhiều nhân vật lớn tuổi trong vùng yêu thương. Mẹ nàng bắt tình với 1 viên tướng Quốc Dân Đảng. Đây không phải là tình yêu bay bướm của tuổi trẻ, song cũng không phải là tình yêu xác thịt của tuổi trung niên. Viên tướng này thành thật yêu mẹ nàng, và mẹ nàng cũng tìm thấy 1 niềm an ủi xứng đáng.
Nhưng cuộc nội chiến quốc-cộng lan đến Khai Phong. Viên tướng Quốc dân đảng bị giết, mẹ nàng bị bắt về làm của riêng của 1 sư đoàn trưởng quân đội Giải phóng. Mẹ nàng cương quyết không chịu để vùi hoa dập liễu nên đã bị hành quyết. Cái chết của mẹ nàng diễn ra 1 cách thê thảm: mẹ nàng bị trói giữa sân, gần cột cờ cho bọn vệ sĩ của viên tư lệnh Giải phóng hãm hiếp gọi là để làm lễ tế cờ. Mẹ nàng bị hãm hiếp đến chết, rồi thi thể bị vứt trong rừng rậm cho chim kên kên rỉa thịt.
Soe-Fuk đã nhanh chân thoát hiểm trong khi Giải phóng quân vây bắt mẹ nàng. Nàng núp trốn trong hang núi, chờ cho binh sĩ cộng sản rút đi nơi khác mới lẻn ra chôn cất mẹ. Hôm ấy là ngày rằm tháng bảy âm lịch, ngày xá tội vong nhân của người Trung hoa cũng như của người Việt Nam. Nhưng Soe-Fuk đã nguyện trả thù cho mẹ. Định mạng éo le đã khiến nàng yêu 1 lãnh tụ du kích Quốc quân trong vùng. Lãnh tụ này cũng bị giết, và cũng như mẹ nàng, nàng đã bị bắt về làm thê thiếp. Nhưng khác với mẹ nàng, nàng không phản đối kịch liệt, nàng ưng thuận nâng khăn sửa gối cho người chủ mới với hy vọng rửa được thù mẹ.
Nàng bắt liên lạc với phe Quốc dân đảng, tổ chức lấy tin tức và tiến hành phá hoại đắc lực ở hậu địch. Sau ngày quốc quân rút sang Đài Loan, nàng được giới thiệu với MI-6. Nàng giúp tôi được nhiều việc quan trọng. Nàng mắc bệnh gan, tôi phải đưa nàng qua Luân đôn điều trị. Khi hoàn toàn bình phục, nàng xin được trở về Hoa lục. Bằng tài nghệ và nhan sắc, Soe-Fuk đã len lỏi vào hàng ngũ của Quốc tế Tình báo Sở, và trở thành 1 trong những thê thiếp được sủng ái của đại tướng Kan-Yeh. Và trước kia, Kan-Yeh là tư lệnh sư đoàn giải phóng quân đồn trú ở Khai Phong.
-Soe-Fuk đã giết được Kan-Yeh để rửa thù cho mẹ?
-Chưa. Đến nay, Kan-Yeh vẫn còn sống, và hiện là yếu nhân của nền điệp báo Trung cộng. Hắn đang giữ chức phó tổng giám đốc, đặc trách hậu cần của Quốc tế Tình báo Sở.
-Thưa, nếu tôi không lầm, thì Soe-Fuk đã trở lại Hoa lục từ 15, 16 năm rồi, nghĩa là nàng đã ăn ở với kẻ thù giết mẹ nàng cả chục năm nay. Tôi nghĩ rằng thời gian này đã quá đủ để nàng phục hận. Cho nên tôi không hiểu tại sao đến nay, Kan-Yeh vẫn còng sống.
-Anh không hiểu được là phải, vì nội vụ chứa đựng quá nhiều uẩn khúc. Phải, nàng đã sống 16 năm tại Hoa lục, và đã ăn ở đúng 13 năm với tướng Kan-Yeh. Khoảng thời gian 13 năm này có thể được chia làm 2: trong 8 năm đầu, nàng vẫn gởi tin tức đều đặn cho tôi. Nàng thuộc loại nhân viên nằm lì nên không xử dụng điện đài, hoặc các phương pháp truyền tin thông thường. Mỗi năm, chúng tôi đưa 1 nhân viên giao liên vào đất Tàu để gặp nàng và nhận tài liệu.
Tôi xin thành thật xác nhận rằng Soe-Fuk là kho tin tức vô giá đối với MI-6, cũng như đối với các cơ quan điệp báo đồng minh. Nàng đã giúp chúng tôi tìm hiểu bề sâu của chế độ Mao trạch Đông, và nhất là tìm hiểu những mưu đồ bí mật của Quốc tế Tình báo Sở.
Nhưng đột nhiên đến năm thứ 9 thì nguồn tin này bị gián đoạn. Đúng ngày rằm tháng bảy âm lịch, nhân viên của tôi có mặt tại Bắc kinh được tiếp xúc với nàng, xong nàng không đến nơi hẹn. Nhân viên MI-6 đành trở về tay không. Năm sau, cũng ngày giờ ấy, 1 nhân viên MI-6 khác lại đến nơi hẹn. Và cũng như chuyến trước, Soe-Fuk không đến.
-Nàng đã chết?
-Không. Nàng còn sống. còn sống song đã mang bệnh bán thân bất toại. Sau nhiều tháng điều tra tại Bắc kinh, chúng tôi mới biết là Soe-Fuk bị tê liệt 2 chân, chỉ quanh quẩn trong phòng ngủ, không bao giờ bước ra khỏi nhà, dầu là trên xe có người đẩy. Tôi chỉ được biết đến thế vì Soe-Fuk ngụ tại 1 cấm khu được canh phòng cẩn mật. Tôi không có sẵn nhân viên tại chỗ nên đành bó tay. Tuy vậy, tôi vẫn không nản chí, hàng năm cứ đến rằm tháng bảy âm lịch ngày mẹ nàng bị giết, nhân viên MI-6 vẫn chờ nàng tại nơi hẹn, đúng 8 giờ tối, giờ mà mấy chục năm trước nàng chôn cất mẹ nàng trong tỉnh Khai Phong. Tôi hy vọng là nếu nàng bị bại liệt, không đích thân đến được thì sẽ cử người khác đến. Tôi chờ như vậy trong suốt 4 năm. Mãi đến cách đây 4 tháng, tôi mới được biết thêm về nàng.
Rằm tháng bảy âm lịch, nhân viên MI-6 ngồi chờ tại công viên. Đúng ra, theo nguyên tắc an ninh, y phải đến đúng giờ hẹn, hoặc chỉ được phép đến sớm nhiều nhất 5 phút. Không hiểu tại sao y lại đến đấy vào buổi chiều. y không sợ bị bắt vì dầu sao y cũng là nhân viên ngoại giao đoàn. Đành rằng tất cả nhân viên ngoại giao đoàn đều bị Tình báo Sở theo dõi ngày đêm, y vẫn đánh bạo đến công viên trước giờ đã định. Và y đã may mắn gặp được Soe-Fuk.
Nàng không nói chuyện được gì vì nàng ngồi trên xe, loại xe hơi mui trần, có tài xế và vệ sĩ. Tuy nhiên, nàng đã tìm cách ném được xuống nệm cỏ 1 mảnh giấy viên tròn. Trong giấy, nàng hẹn nhân viên MI-6 đến 1 “hộp thư chết” để lấy tài liệu. “Hộp thư chết” này là 1 cái hốc cây cũng ở bên trong công viên.
Tại “hộp thư chết”, nhân viên MI-6 tìm thấy 1 bức thư viết bằng mật mã. Theo thư này, nàng yêu cầu tôi phái đến Bắc kinh 1 sứ giả đại diện để trực tiếp gặp gỡ nàng và thảo luận với nàng, cùng tiếp nhận 1 số tài liệu hệ trọng. Điều kiện để sứ giả của tôi có thể diện kiến Soe-Fuk là phải nổi danh về khoa chữa bệnh bằng thôi miên. Và tôi đã chọn anh.
-Thưa ông, thôi miên học ăn nhập gì đến vụ tôi gặp mặt Soe-Fuk?
-Nếu không phải là chuyên viên thôi miên nổi danh thì anh không có cách nào thâm nhập hậu cung của tướng Kan-Yeh.
-Hậu cung? Nghĩa là tướng Kan-Yeh có 1 cung viện chứa đầy cung tần mỹ nữ?
-Phải. Như tôi đã nói, Kan-Yeh phụ trách hậu cần, và 1 trong các nhiệm vụ hậu cần là cung cấp phương tiện giải trí xác thịt cho những nhân vật cao cấp của chế độ Bắc kinh. Từ lâu, tôi đã nghe nói đến 1 đặc ban của Tình báo Sở, bí số là đặc ban M-9 chuyên về gái đẹp song không qui mô của nó ra sao, cũng như không biết Kan-Yeh là nhân vật điều khiển. Một nguồn tin phát giác M-9 được thiết lập trong 1 trang trại rộng mênh mông ở sát ngoại ô Bắc kinh. Song tôi đã mất khá nhiều thời gian và công phu mà vẫn chưa tìm ra nơi tọa lạc của M-9. Mãi đến khi nhận được mật thư của Soe-Fuk, tôi mới biết nàng ở trong trang trại M-9.
Cùng ở với Soe-Fuk, còn có 1 cô gái được tướng Kan-Yeh sủng ái nhất, tên là Kim-My. Kim mắc 1 chứng bệnh sinh lý thường xảy ra ở tây phương: bệnh lãnh âm, bệnh lạnh lùng. Tướng Kan-Yeh trưng dụng những danh y ở Hoa lục để chữa chạy cho Kim-My song bệnh nàng vẫn tiếp tục gia tăng. Kan-Yeh được tin ở Luân đôn có 1 kiều dân Trung hoa giỏi thôi miên học, ứng dụng vào phép chữa bệnh sinh lý tên là Rô-bơn nên tìm cách mời Rô-bơn sang Bắc kinh để điều trị cho tiểu thiếp.
-Thưa, viên y sĩ thôi miên này là người Tàu, tại sao lại mang tên Rô-bơn?
-Là người Tàu nhưng lại theo đạo Tin lành. Mặt khác, y sinh sống từ tấm bé ở nước ngoài nên không mang tên Tàu.
-Tôi sẽ đội lốt Rô-bơn?
-Phải. Theo tin của Soe-Fuk, tướng Kan-Yeh đã bí mật ra lệnh cho tiểu tổ Tình báo Sở tại Luân đôn tiếp xúc với Rô-bơn. Cũng may tôi cài được nhân viên bên trong tiểu tổ tình báo này nên đã theo dõi được cuộc thương lượng từ đầu đến cuối. Thoạt đầu, Rô-bơn từ chối, viện lẽ bộ ngoại giao sẽ không cho phép y qua thăm Trung cộng. Sau đại diện của tướng Kan-Yeh đảm bảo về phương diện thông hành và chiếu khán, y mới chấp thuận. Dĩ nhiên y đặt điều kiện nặng nề. Về tiền y phí, y đòi 300.000 đôla. Mọi khoản chi tiêu di chuyển đều hoàn toàn do Tình báo Sở đài thọ. Đêm nay, nếu không xảy ra trở ngại giờ chót nào, Rô-bơn sẽ đáp máy bay từ giã Luân đôn, trên đường đến Pakíttăng, và từ đó đi thẳng đến Bắc kinh.
Rô-bơn chỉ lưu lại Hoa lục đúng 72 tiếng đồng hồ. Trong khoảng 72 giờ này, tôi hy vọng anh có thể bịp được tướng Kan-Yeh, đồng thời thực hiện được kế hoạch "Người Yêu".
Thú thật với anh, tôi chưa biết Soe-Fuk sẽ nói những gì, hoặc đề nghị những gì. Tuy nhiên, điều tôi có thể đoan chắc là nàng sẽ giao cho anh 1 số tài liệu tối mật. nhiệm vụ của anh là mang những tài liệu này về đây an toàn. Nếu Soe-Fuk yêu cầu được xuất nhập (2), anh hãy liệu cách đưa nàng ra khỏi Hoa lục.
-Thưa, tôi có cảm tưởng là tôi sẽ đến Bắc kinh bằng đường hàng không thương mãi, nhưng khi về tôi phải chọn con đường khác?
-Tôi cũng nghĩ như anh. Vì vậy, điệp vụ "Người Yêu" chỉ có thể giao cho anh, không thể giao cho người khác. Dầu anh chưa đọc hết tập hồ sơ liên hệ tôi sắp đưa đây, anh cũng có đủ kinh nghiệm để đoán biết rằng điệp vụ này rất khó khăn, phải là nhân viên tài ba xuất chúng mới có hy vọng hoàn thành.
-Ông sợ tướng Kan-Yeh sẽ thủ tiêu Rô-bơn sau khi tiểu thiếp Kim-My được chữa khỏi bệnh sinh lý lạnh lùng?
-Đúng. Quốc tế Tình báo Sở không phải là cơ quan điệp báo sòng phẳng. Trong dĩ vãng, anh đã thấy và nghe nhiều vụ lật lọng của Tình báo Sở. Khi thương lượng mua tài liệu và chiêu dụ điệp viên tây phương, họ thường hứa hẹn trên trời dưới biển. Nhưng đến khi vòng vây thắt chặt, họ liền trở mặt. Cách đây 6 tháng, 1 vụ trở mặt tương tự đã xảy ra: 1 điệp viên MI-6 được họ hứa trả 50.000 đôla nếu chịu bỏ nhiệm sở ở Hồng Kông và vượt biên vào Hoa lục. Điệp viên này bùi tai trốn qua Thượng Hải để rồi chẳng lãnh 1 xu teng nào cả, sau đó lại còn bị bắt nhốt về tội trá hàng để lũng đoạn tình báo Trung cộng nữa. Vụ này bị báo chí làm rùm beng, Tình báo Sở bèn lôi điệp viên này ra tòa kết án tử hình và đem bắn.
Anh thấy không? Mới có 50.000 đôla mà Tình báo Sở còn trở mặt, phương chi họ đã hứa trả cho Rô-bơn những 300.000 đôla thì nay Kan-Yeh lại càng phải thủ tiêu Rô-bơn vì 2 lý do khác nữa: thứ nhất, để bảo vệ bí mật trong hậu cung của Cục hậu cần Quốc tế Tình báo Sở; thứ hai, Kim-My là tiểu thiếp riêng của Kan-Yeh, nếu tha cho Rô-bơn, nghĩa là phải thanh toán đầy đủ, hắn sẽ khó thể biện minh được với thượng cấp tại sao hắn phải tiêu 1 món tiền khổng lồ cho 1 chuyện sinh lý cá nhân.
Tuy nhiên, nói vậy không có nghĩa là anh không thể trở về bằng cửa trước vì hiện nay sự trở mặt của tướng Kan-Yeh chỉ là sự phỏng đoán cho dẫu sự phỏng đoán này có nhiều triển vọng thành sự thật. Anh sẽ có toàn quyền định đoạt tại chỗ. Tôi đã trù liệu sẵn những lộ trình rút lui cần thiết trong trường hợp bại lộ hoặc không thể trở về bằng đường hàng không.
Trước khi kết thúc, tôi cần lưu ý anh điểm này: ngoài số tài liệu mang về, anh sẽ thu lượm được những tin tức vô cùng quý giá liên quan đến nếp sống tình dục của giới lãnh đạo Hoa lục. Chắc chắn họ sẽ không để cho anh trốn thoát, nhưng tôi tin cậy vào khả năng siêu đẳng của anh. Một lần nữa, tôi thành thật chúc anh thuận buồm xuôi gió.
Chú thích:
(1) xin đọc « Đoàn vũ khỏa thân” do Tân Quang xuất bản, để hiểu thêm về ông M.
(2) theo ngữ vựng chuyên môn điệp báo, đưa điệp viên vào lãnh thổ địch gọi là “tàng nhập” (infiltration, pénétration), đưa điệp viên này về gọi là “xuất nhập” (exfiltration).
Z.28 Bắc Kinh 72 Giờ Nghẹt Thở Z.28 Bắc Kinh 72 Giờ Nghẹt Thở - Người Thứ Tám Z.28 Bắc Kinh 72 Giờ Nghẹt Thở