"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 104
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 445 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:04:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Lòng Anh Đau Nhói.
ả Á đồng ý lời cầu hôn của Chung Dương! Trong khoảnh khắc đó, cô đã rất do dự, cũng rất mâu thuẫn, cô biết áp lực từ phía người nhà Chung Dương là rất lớn, cô muốn vào được nhà họ Chung thật sự sẽ rất khó khăn. Nhưng cô kiên trì bao lâu nay không phải đều vì tình yêu của mình sao? Đoạn tình cảm tưởng đã mất đi nay lại lấy lại được của cô và Chung Dương càng khiến cho cô quý trọng cơ hội này. Đúng như Chung Dương nói, cho dù về sau có gặp khó khăn gì đi nữa, bọn họ cũng sẽ cùng nhau đối mặt, cùng nhau vượt qua, cho nên cô không do dự nữa mà nhận lấy chiếc nhẫn cầu hôn của Chung Dương.
Đã bốn, năm ngày kể từ ngày Chung Dương cầu hôn cô, trừ lúc làm việc, thời gian rảnh rỗi bọn họ sẽ nắm tay nhau đi dạo phố, cùng ăn kem, cùng nhau đi xem phim, không để tâm những chuyện không vui nữa, mà chỉ hưởng thụ khoảng thời gian tốt đẹp bên nhau. Đây thật sự giống như một giấc mơ, cuối cùng nguyện vọng của bọn họ cũng đã được thực hiện.
Bọn họ như được trở lại ngày trước, những tháng năm không có lo lắng, không có buồn phiền, không có áp lực, chỉ có tình yêu tồn tại. Nếu như lúc này bão táp có tới, bọn họ cũng sẵn sàng đối mặt với tất cả. Tình cảm giữa hai người dường như đã trở lại như ngày xưa, vốn đã rất ngọt ngào, nay trải qua những gột rửa của thời gian mà càng trở nên bền chắc, nhưng dường như lại thiếu đi chút gì đó, có lẽ là một chút vật cản trong tình yêu của bọn họ.
Hai người trao đổi với nhau và quyết định sang năm sau sẽ nói chuyện kết hôn với người nhà, lúc này trước tiên phải chuẩn bị đón năm mới cho tốt đã. Bọn họ cũng biết muốn kết hôn sẽ gặp phải trở ngại rất lớn, nói không chừng có thể khiến bọn họ chia xa, tất cả đều không có cách nào đoán trước được, cho nên cũng không cần nghĩ đến nữa.
Một ngày mới đến, cũng là khởi đầu năm mới, hôm nay là ngày mùng 1 tháng 1, Tết Nguyên Đán, hôm nay Tả Á đã có hẹn vớiChung Dương, cho nên trước tiên cô đến thăm ba cùng ông nội. Nhưng cô chỉ tới một lát sau đó liền rời đi ngay, bởi vì cô không có hứng thú với bộ mặt của bà mẹ ghẻ.
Tả Á vừa bước ra khỏi nhà của Tả Quốc Cường chợt nhận được điện thoại của Điền Văn Lệ, gọi cô trở về ăn cơm, Tả Á bắt taxi đi tới chỗ mẹ, trên đường xe rất nhiều, cho nên phải rất lâu cô mới về đến nhà.
Lúc Tả Á xuống xe đang định đi lên lầu thì lại nhận được điện thoại của Chung Dương, người đàn ông lớn đầu như thế rồi mà còn ăn dấm chua với người nhà cô, bởi vì hôm nay ban ngày cô thuộc về người nhà không thể ở bên cạnh anh được, cho nên Chung Dương muốn buổi tối cô đi ăn hải sản với anh. Tả Á bật cười, người đàn ông này có lúc lại giống như đứa con nít vậy, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất ngọt ngào, cuối cùng cũng vẫn đồng ý đi với anh.
“Mẹ, con đã về!” Vào đến nhà, Tả Á đứng trước cửa đổi giày, cũng nhẹ nhàng chào một tiếng.
Điền Văn Lệ từ phòng ngủ đi ra ngoài, trên mắt đeo kính lão, cầm trong tay một tờ báo, hỏi: “Đi thăm ông nội rồi hả?”
“Vâng, con qua rồi, ông nội rất khỏe, đang ăn Tết ở chỗ ba.” Lần đầu tiên Tả Á nhìn thấy Điền Văn Lệ đeo kính, không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ bị cận thị khi nào vậy, sao lúc trước con không thấy mẹ đeo kính bao giờ?”
“Đến tuổi của mẹ mà còn cận thị được à, mẹ cô đã già rồi, mắt cũng mờ rồi, nhìn tờ báo cũng không còn rõ nữa.” Điền Văn Lệ lắc đầu nói: “Con người về già sẽ không còn làm được việc gì nữa, lúc còn trẻ không hề nghĩ tới một ngày mình sẽ già, cứ cho rằng sẽ mãi trẻ như vậy.”
Già, đúng vậy, mọi người đều sẽ lớn lên, rồi cũng sẽ già, nhưng trong mắt Tả Á, mẹ vẫn là người phụ nữ xinh đẹp nhất, ở độ tuổi trung niên thì càng thêm mặn mà, mặc dù không còn trẻ nữa, nhưng bà vẫn rất đẹp.
Tả Á nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai của Điền Văn Lệ, “Mẹ, mẹ không già chút nào cả, mẹ mà đi trên đường khẳng định mọi người sẽ nói là chị của con đó, tuyệt đối sẽ không nói là mẹ đâu.”
Điền Văn Lệ cười nói: “Chỉ có con mới nói thế thôi, mẹ đây cũng không muốn trẻ mãi như thế, vậy chẳng phải là yêu tinh rồi sao, thôi nhanh đi rửa tay đi, một lát nữa rồi ăn cơm.”
“Vâng.” Tả Á đáp lời rồi chạy vào toilet, hỏi: “Dượng Kiều đâu rồi mẹ? Lại đi tìm người đánh cờ cùng rồi ạ?”
Điền Văn Lệ ngồi xuống ghế sofa, cầm chiếc áo len đặt trên bàn trà lên tiếp tục đan, “Hai anh em cùng đi ra ngoài hết rồi. Hôm qua dượng Kiều đánh cờ thua, về nhà vẫn thấy không phục, cho nên hôm nay Kiều Trạch vừa đến đã kéo đi báo thù rồi, chắc cũng chuẩn bị về rồi đấy. Sống đến tuổi này rồi mà đánh cờ còn kéo em trai đi giống như một đứa con nít vậy, thua còn đòi báo thù.”
“Cái này gọi là cuộc sống mà mẹ, mẹ cũng nên làm chút gì đi, để giải trí, đừng ở nhà rầu rĩ nữa.” Tả Á vừa nói vừa đi vào toilet, đang rửa tay thì nghe thấy có tiếng mở cửa, còn có tiếng cười sảng khoái của dượng Kiều: “Sảng khoái ghê, đây mới gọi là đánh hổ không rời anh em ruột thịt, đánh đã thật, để xem lần sau lão Lý còn có thể làm gì được nữa.”
Tả Á đi ra ngoài, cười nói: “Dượng Kiều, làm gì mà giống như đi đánh giặc vậy, người ngoài không biết còn tưởng rằng dượng mới trở về từ chiến trường đấy ạ.”
Kiều Vân cười ha hả nói: “Tiểu Á, con nói không sai, người ta nói thương trường như chiến trường, đánh cờ cũng tương tự như vậy.”
Điền Văn Lệ cũng cười nói: “Được rồi, ông thắng mà không cần dùng võ, có bản lĩnh thì tự mình đánh thắng đi, lần này đánh thắng công lao này cũng là của Kiều Trạch, ông ý à, cùng lắm chỉ được coi là hạng binh bét thôi. Được rồi, đừng lên mặt nữa, ăn cơm thôi.”
Ba người cười nói, Kiều Trạch lại lặng im, tròng mắt đen nhìn bàn tay Tả Á, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn lấp lánh trên tay cô. Ánh sáng của nó lạnh lẽo khiến cho anh đột nhiên quên cả hô hấp, trái tim nghẹn lại, đau đớn, thân thể cứng đờ đứng tại đó, người khác nói gì một chữ anh cũng nghe không được, chỉ có ánh sáng kia như kim châm đâm vào mắt, vào tim anh, đau nhói.
Điền Văn Lệ nhìn Kiều Trạch đang ngây người đứng một chỗ: “Kiều Trạch, còn đứng ngay ngốc ở đó làm gì vậy, mau đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Kiều Trạch xoay chiếc cổ cứng đờ của mình, chuyển tầm mắt nhìn về nơi khác, khẽ nhắm mắt lại, đi vào toilet. Anh mở vòi nước, vốc làn nước lạnh như băng lên mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, vẻ mặt đau khổ, hai mắt thâm quầng, đến bản thân anh cũng cảm thấy xa lạ. Anh giơ tay lên, mu bàn tay xoay về phía gương, trong gương phản chiếu hình ảnh một chiếc nhẫn trên ngón tay anh.
Đó là chiếc nhẫn kết hôn của anh và Tả Á, là một đôi với chiếc nhẫn của cô, trong hôn lễ hôm đó cô đã bỏ chạy nên anh không có cơ hội đeo nó vào tay cô.
Năm đó, khi anh đón cô từ trường học về nhà, sau lần đầu tiên anh muốn cô, mặc kệ là cô đồng ý hay không, anh vẫn cầm lấy tay cô, bắt đeo chiếc nhẫn này vào tay mình, cũng đồng thời đeo chiếc nhẫn vào tay Tả Á.
Nhưng cô bé Tả Á kia nào có chịu nghe lời, ngay ngày hôm sau đã tháo xuống, cô nói cô không có thói quen đeo nhẫn, ngón tay sẽ bị nhẫn cọ sát mà làm trầy da, anh nhìn ngón tay của cô, quả thật cô mới đeo có một ngày mà đã bị trầy da ra rồi, cho nên anh cũng không ép buộc cô phải đeo nữa.
Cô tháo ra nhưng anh vẫn luôn đeo, mà nay hai người đã ly hôn, anh cũng quên tháo nó ra. Nếu như không phải vừa rồi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Tả Á, anh đã quên mất mình vẫn còn đeo nhẫn cưới, giống như chiếc nhẫn này đã trở thành một phần thân thể của anh vậy.
Là quên hay là cố ý quên không muốn tháo ra? Quên, hay là cố ý, có còn quan trọng nữa sao? Cô đã không còn là người phụ nữ của anh, ngón tay của cô đã đeo nhẫn của người đàn ông khác, người đàn ông kia là ai không cần đoán cũng biết, chiếc nhẫn kia mang ý nghĩa gì, không cần suy nghĩ cũng đã rất rõ ràng. Hai người bọn họ đã quay lại với nhau, có lẽ không lâu sau họ sẽ cử hành hôn lễ.
Trái tim co rút dữ dội, đau đớn vô cùng. Kiều Trạch nắm chặt tay, chiếc nhẫn bị các ngón tay anh kẹp chặt lại dường như bị biến hình, ngón tay cũng bị chiếc nhẫn cấn đến đau nhức. Anh từ từ cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy đau thương, giơ tay chạm vào chiếc nhẫn, tháo ra, anh còn đeo làm gì nữa, đã ly hôn, ly hôn rồi!
Chiếc nhẫn bị anh chậm rãi tháo ra, đến đầu ngón tay lại chợt dừng lại, dường như anh đang do dự, đang đấu tranh, rồi ngón tay thon dài lại khẽ chuyển động, anh không chút do dự đem chiếc nhẫn trở về chỗ cũ. Thói quen, thì vẫn là thói quen thôi.
Sau khi Kiều Trạch đi ra khỏi toilet, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, con ngươi trong suốt lạnh lùng khiến không ai nhận ra được trong lòng anh đang đau đớn nhường nào. Bữa cơm trưa, mọi người cùng ăn rất vui vẻ, nói với nhau những câu chúc phúc, bởi vì là ngày Tết nên Tả Á và mọi người có uống chút rượu vang đỏ, mặc dù cô không say, nhưng cũng có chút chếnh choáng.
Tả Á mà uống rượu thì không phải say bất tỉnh nhân sự cũng là say khướt, nếu như chỉ uống một chút, không say khướt, không nói nhảm thì sẽ cảm thấy rất buồn ngủ, cho nên ăn cơm xong cô liền trở về phòng ngủ, còn dặn dò Điền Văn Lệ năm giờ đánh thức cô dậy.
Sau khi ăn xong đã là hơn một giờ. Tả Á ngủ một mạch đến hơn bốn giờ thì chuông điện thoại đột ngột vang lên. Điền Văn Lệ đang lấy mũ mắc trên kệ, chuẩn bị đi xem phim với Kiều Vân nghe thấy chuông điện thoại của Tả Á liền đi gọi cô dậy, nhưng lại thấy Tả Á đã lăn từ trên giường xuống dưới đất ngủ ngon lành từ khi nào, bà gọi mấy tiếng cô cũng không dậy, muốn kéo cô lên giường cũng không có sức, cho nên cuối cùng đành phải đi đến phòng sách gọi Kiều Trạch tới giúp.
Bởi vì Kiều Vân xuống dưới lấy xe trước đang không ngừng nhấn còi thúc giục, Điền Văn Lệ chỉ kịp nói mấy câu, sau đó để điện thoại trên bàn trà trong phòng khách rồi vội vã ra ngoài. Hai người định xem phim xong sẽ đi ăn tối dưới anh nến. Có thể nói Kiều Vân là người đàn ông rất lãng mạn, rất tốt, rất bao dung với Điền Văn Lệ.
Lúc Kiều Trạch vào phòng ngủ của Tả Á liền nhìn thấy cô nằm dưới đất ngủ ngon lành như một con heo ngốc nghếch. Anh đi tới rất chuyên nghiệp mà nhẹ nhàng bế tả Á từ dưới đất lên, khoảnh khắc ấy anh thậm chí cảm nhận được Tả Á vẫn còn thói quen ngả vào lồng ngực anh.
Đúng vậy, thói quen, sau khi cưới cô anh đã hình thành thói quen ôm cô ngủ, ngửi mùi hương của cô. Nhưng anh lại không cách nào quen được với cuộc sống không có cô trong mấy tháng nay, trái tim anh trống rỗng như sắp phát điên, nhưng anh vẫn phải cố hết sức đè nén xuống để không đi gặp cô, không quấy rầy cuộc sống của cô nữa. Giờ khắc này, anh chỉ muốn ôm cô thêm một lát, tham lam cảm nhận sự mềm mại và nhiệt độ của cơ thể cô.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, mái tóc dài của cô lướt qua mu bàn tay anh, vương lại mùi hương quen thuộc. Anh đắp chăn cho cô, sau đó ngồi xuống bên giường ngắm nhìn cô. Đã bao lâu anh không được ngắm cô ngủ rồi, dường như là rất lâu, lâu đến nỗi mỗi khi anh nhớ lại đều cảm thấy rất đau lòng.
Tay anh không kiềm chế được mà chạm vào mắt cô, lông mi, gương mặt, lỗ mũi, còn cả đôi môi này, tầm mắt anh rơi vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô, trái tim lại co rút đau đớn. Anh ép buộc mình phải thu tay lại, rồi đột nhiên đứng dậy loạng choạng rời khỏi phòng ngủ của cô.
Anh sẽ phát điên mất!
Khi Tả Á tỉnh lại cảm thấy rất uể oải, sau khi tỉnh táo lại cô nhận ra trong phòng tối đen như mực, cô lắc lắc đầu, ngồi bật dậy, không được rồi, cô ngủ quên mất, cô đã hẹn cùng ăn cơm tối với Chung Dương rồi mà. Cô buồn bực giơ tay vò tóc của mình, rồi lại vội vội vàng vàng đi rửa mặt, thay quần áo, lúc ra khỏi phòng ngủ thì lại thấy Kiều Trạch đang tựa người vào cửa phòng nhìn cô.
“Nếu như em định đi hẹn hò, thì không cần phải đi nữa.” Anh lạnh lùng nói xong, sau đó xoay người rời đi, Tả Á nhìn theo bóng lưng của Kiều Trạch, không hiểu hỏi: “Tại sao? Mẹ tôi và dượng Kiều đâu?” Trong nhà rất yên tĩnh, ánh đèn lại mờ mờ, thím Tường đã xin nghỉ hôm nay, có vẻ như trong nhà chỉ còn cô và Kiều Trạch.
“Anh giúp em hủy cuộc hẹn rồi!” Kiều Trạch nói nhẹ nhàng, giống như đang bình luận về thời tiết vậy.
Tả Á cau mày nhìn Kiều Trạch, cuối cùng mới nhớ tới điện thoại di động của mình, nhìn chung quanh thì thấy điện thoại di động đang nằm trên bàn trà, cô vội vàng cầm lên xem thì có mấy cuộc gọi nhỡ của Chung Dương, còn có một tin nhắn chưa đọc: vậy em nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai gặp lại.
Tả Á suy nghĩ, mình thì ngủ say như chết rồi, trong nhà trừ Kiều Trạch ra không có người khác, cho nên cũng không có ai đánh thức mình, mà mình cũng không thể trông cậy vào Kiều Trạch sẽ gọi mình dậy được, chắc hẳn Kiều Trạch nhắn tin nói cho Chung Dương cô uống rượu nên muốn ngủ, nếu như vậy thì Chung Dương cũng sẽ không lo lắng.
Nhưng mà rõ ràng Kiều Trạch có thể đánh thức cô, anh lại chọn cách dùng di động nhắn tin hủy hẹn với Chung Dương, thôi quên đi, cũng không sao cả. Tả Á vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Anh nói giúp với ba mẹ tôi một tiếng, buổi tối tôi về nhà trọ!”
Kiều Trạch bước đến trước mặt cô, ngăn cô lại, “Anh là virus hả? Sao em phải tránh né anh như vậy?”
Tả Á lắc đầu, nhíu mày nói: “Không phải. Chỉ là tôi muốn về nhà trọ thôi mà, anh không nên suy nghĩ nhiều như vậy ha ha.....” Cười nói xong Tả Á lại tiếp tục bước đi, nhưng bóng dáng cao lớn của Kiều Trạch lại chặn đường đi của cô, “Khuya lắm rồi, để anh đưa em về.”
Tả Á ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Kiều Trạch, hít sâu một hơi nói: “Cám ơn, không cần đâu, tôi có thể tự bảo vệ mình.”
“Không lẽ em muốn ở lại đây.”
“Kiều Trạch!” Tả Á khẽ gầm lên, “Chúng ta ly hôn rồi, đúng không, tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa rồi, cho nên, đừng có uy hiếp tôi như vậy, cũng đừng ra lệnh cho tôi nữa, được chứ? Ý tốt của anh tôi nhận, nhưng tôi cũng không muốn anh cứ đối xử tốt với tôi như thế, tôi sẽ cảm thấy rất áp lực, anh hãy đối xử tốt với người con gái khác của anh đi, đừng lãng phí với tôi nữa.....”
Kiều Trạch đưa tay cầm bàn tay đeo chiếc nhẫn của Tả Á, đưa lên trước mặt hai người, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có khóe mắt khẽ giật, con ngươi lạnh lẽo đến đáng sợ, trong lòng Tả Á hơi sợ, không dám nói nữa, cô biết lời nói vừa rồi của mình đã chọc giận Kiều Trạch, hơn nữa ánh mắt tức giận này của anh cô không thể nào quen thuộc hơn được nữa, tay của cô sắp bị anh bóp nát, chiếc nhẫn cấn vào ngón tay cô đau nhức, Tả Á không nhịn được cau mày nói: “Buông tôi ra, Kiều Trạch, anh làm đau tôi đấy!”
Kiều Trạch nhìn tay cô, rồi lại nhìn chiếc nhẫn, anh rất muốn nói, “Tả Á, chiếc nhẫn này không hợp với em đâu.” Nhưng mà câu nói ấy chỉ có thể để ở trong lòng không cách nào nói ra được, sau cùng anh chán nản buông tay cô ra, “Yên tâm, anh cũng không thích lãng phí tình cảm với em đâu!” Kiều Trạch nói xong xoay người sải bước đi về phòng khách.
Tả Á nhìn Kiều Trạch rời đi, thần kinh căng thẳng vừa rồi mới như được buông lòng, cô cúi đầu nhìn tay của mình, khẽ xoay chiếc nhẫn, ngón tay bị in hằn một vòng đỏ, có chút đau. Chiếc nhẫn này hợp với cô, rất hợp!
Yêu Trong Đau Khổ Yêu Trong Đau Khổ - Hồ Ly