Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 480 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 04:19:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Không Muốn Nhớ Lại, Lại Càng Khó Quên – P4
ứ để cho cô ngủ ở trong phòng này một đêm đi. Còn hắn sẽ ở ngay bên cạnh trông chừng cô, chờ ngày mai cô tỉnh dậy sẽ đưa cô về Tưởng gia sau.
Niếp Trọng Chi thật cẩn thận đặt cô ở trên giường đệm, kéo chăn qua nhẹ nhàng giúp cô đắp kín. Đang muốn đứng dậy rời đi, bỗng nhiên có một cánh tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, cảm giác trơn bóng tinh tế làm cho lồng ngực Niếp Trọng Chi mạnh mẽ co rụt lại, hắn cúi đầu, đón nhận ánh mắt hắn chính là gương mặt xinh đẹp phóng đại của Tưởng Chính Tuyền. Cô nhẹ nhàng lau hai mắt đẫm lệ, thì thào nói: “Diệp đại ca, em không cố ý, thật sự không phải em cố ý. Anh đừng giận em nữa, có được không?”
Trên người cô phảng phất hương thơm ngọt ngào xen lẫn vị mê say của rượu vang, vô cùng dễ chịu. Niếp Trọng Chi bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn cực lực ẩn nhẫn mà quay đầu đi nơi khác né tránh, trong ngực lại giống như có chú nai con đang nhảy nhót lung tung, không ngừng vang lên “thịch thịch thịch”. Niếp Trọng Chi cảm thấy mình như sắp điên rồi, cũng không phải tên nhóc mới lớn, tim sao lại đập nhanh đến như vậy chứ.
Niếp Trọng Chi nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của cô, thấp giọng dỗ dành: “Được, anh không giận nữa. Bây giờ em ngủ đi nhé?” Niếp Trọng Chi đang định rời tay khỏi cô, nhưng cô nhóc kia vẫn cứ ôm chặt lấy cổ của hắn, nói thế nào cũng không chịu buông ra.
Cô từng chút một tiến lại gần, đem hắn trở thành Diệp Anh Chương, còn nới với hắn những lời thực hết sức ái muội. Tưởng tượng như vậy, hô hấp của Niếp Trọng Chi vốn đang hỗn loạn dần trở nên vững vàng hơn một chút, quát khẽ: “Đừng quậy nữa, em mau ngủ đi.”
Diệp đại ca vì sao luôn lạnh nhạt hờ hững với cô như vậy? Cô đã làm sai chuyện gì? Cô rốt cuộc đã làm sai chuyện gì sao? Tưởng Chính Tuyền đã say khướt, một mực cho rằng hắn là Diệp Anh Chương, thấy hắn tránh đi, lại còn hung dữ với mình, trong đầu tất cả đều là ủy khuất. Cả người lại ngốc nghếch quấn lấy hắn, tay kia thì đặt lên cổ hắn, đôi môi mềm mại ướt át liều lĩnh hôn lên.
Niếp Trọng Chi còn đang muốn kéo cánh tay của cô ra, nhưng giây tiếp theo, chỉ cảm thấy một vật mềm mềm ấm ấm, còn hơi ẩm ướt chặn lên môi hắn, cô nhóc kia căn bản không hiểu hôn là gì, ở trên môi hắn hết liếm lại cắn, quả thực giống như một chú chó nhỏ vậy.
Nhưng cho dù là hôn loạn như thế này, Niếp Trọng Chi trong một khắc bị cô hôn lên môi, liền “ầm” một tiếng vang lên làm đầu váng mắt hoa, giống như có người nào đó đem cả trăm xô dầu lửa trút lên người hắn. Môi của cô vừa thơm mềm lại vừa ngọt, nóng như có lửa đang châm, cả người Niếp Trọng Chi từ đầu tới chân đều bị thiêu rụi.
Hầu kết không ngừng trượt lên rồi lại trượt xuống, Niếp Trọng Chi dùng hết sức mình đi kiềm chế, nín thở ngưng thần bắt buộc mình phải rời đi, nhưng lúc đó một cánh tay như không xương vẫn quấn quít không rời: “Tuyền Tuyền ngoan, đừng lộn xộn, mau ngủ…”
Cô nhóc kia lại không hề nghe lời, giống như bằng mọi giá phải ôm chặt lấy cổ của hắn, đôi môi so với cánh hoa còn thơm ngọt hơn, phấn nộn hơn lại dán lên. Niếp Trọng Chi còn chưa nói xong lời nói liền bị cô nuốt xuống, đầu lưỡi của cô sợ hãi e dè tiến vào dò xét, cùng đầu lưỡi của hắn dây dưa, cả người Niếp Trọng Chi không tự chủ được mà run rẩy…
Hết lần này tới lần khác cô vẫn trúc trắc không biết gì, thân thể mềm mại không xương tựa như dây leo quấn chặt lấy hắn mà nũng nịu: “Diệp đại ca, anh đừng đi, đừng đi….em không cho anh đi.”
Cô nhóc này vừa ngây ngô lại bướng bỉnh như vậy, thế nhưng lại ngọt ngào đến không ngờ.
Một hồi châm lửa nóng rốt cục cũng ‘phần phật’ bốc cháy, thiêu rụi tất cả.
******
Tưởng Chính Tuyền vì cơn đau đầu như muốn nứt ra mà dần dần tỉnh lại, cô cảm thấy vô cùng không thoải mái, có thể nói toàn thân không một chỗ nào là dễ chịu. Cô mơ màng dụi đầu lên gối đầu hồi lâu, sao lại khó chịu như thế này? Ngày hôm qua rốt cuộc cô đã làm gì chứ?
Lúc đầu là Diệp đại ca lạnh nhạt với cô, sau đó cô chạy đến quán bar của Niếp đại ca uống rượu, đúng, là uống vài ly rượu. Cô còn gặp được cả Niếp đại ca, rồi sau đó cùng anh ấy uống rượu nữa. Vô số hình ảnh nối tiếp nhau hiện lên trong đầu cô.
Trong phòng hình như có mùi thuốc lá? Gối ngủ trong phòng của cô làm sao lại có mùi thuốc lá nhè nhẹ nhỉ? Tưởng Chính Tuyền nhíu mày càng chặt, lấy hết sức mình khó nhọc nâng hàng mi cong cong của mình lên để nhìn xung quanh.
Thần trí cô vốn dĩ còn đang mơ màng chưa tỉnh hẳn, nhưng khi vừa mở mắt ra, lại bị cách bài trí xa lạ trong phòng làm cho hoảng sợ tới mức tay chân lạnh như băng. Cô ban đầu còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng cho dù đưa tay lên dụi đi dụi lại, mở mắt ra lần nữa, căn phòng vẫn lạ lẫm như cũ.
Đây không phải là phòng ngủ của cô. Nếu vậy nơi này là nơi nào?
Giây tiếp theo, rốt cục thì cô cũng phát hiện ra dưới tấm chăn mỏng này, toàn thân mình đang trần như nhộng. Tưởng Chính Tuyền kinh hãi “Ah” lên một tiếng thét chói tai, ôm lấy chăn mà nhảy dựng lên.
Sau đó, cô nhìn thấy Niếp Trọng Chi. Hắn đang đứng hút thuốc bên bậu cửa sổ cách đó không xa, nghe thấy động tĩnh, Niếp Trọng Chi chợt quay đầu lại nhìn, hai người cùng lúc bốn mắt nhìn nhau.
Hắn nhìn thần sắc của cô cực kỳ hoang mang cổ quái. Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên cảm thấy chuyện này không bình thường chút nào.
Niếp Trọng Chi dụi tàn thuốc, xoay mình đi về phía cô. Trên người hắn mặc áo tắm, đai lưng lỏng lẻo vắt ngang thắt lưng, thấp thoáng có thể nhìn thấy được một vòm ngực rộng lớn không hề có lấy một vết sẹo nào.
Trong nháy mắt Tưởng Chính Tuyền liền hiểu ra. Tối hôm qua… Tối hôm qua… Tưởng Chính Tuyền đáng thương căn bản không thể tin được chuyện trước mắt này quả thực chính là sự thật. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bỗng chốc cắt không còn giọt máu, trắng bệch như tờ giấy, thân mình ôm lấy tấm chân mà run rẩy suýt không đứng vững.
Biểu tình của cô như vậy khiến tâm Niếp Trọng Chi đau không thôi, hắn muốn tiến lên đỡ lấy cô.
Tưởng Chính Tuyền thất kinh hoàn hồn, lập tức lùi lại phía sau vài bước. Ánh mắt của cô mê mang hỗn loạn, tràn ngập vẻ không dám tin, run rẩy chỉ vào Niếp Trọng Chi, khó nhọc thét lên: “Ahh, đừng tới đây… Đừng tới đây….Anh đi ra ngoài…..ra ngoài cho tôi!”
Hai mắt Niếp Trọng Chi nhìn cô chằm chằm, lúc này quả thực cũng chỉ có thể làm được như thế. Sau một lúc lâu, hắn mới xoay người mà đi.
Tưởng Chính Tuyền đứng một mình trong phòng mà lạnh run, cô cảm thấy trời đất như đảo lộn, thế giới này không còn ánh sáng nữa. Cô vẫn không thể tin được, chậm rãi ngồi bệt xuống sàn nhà, dùng hết sức tát vào mặt mình: “Không thể nào, không thể nào…Nhất định là đang nằm mơ……. Tưởng Chính Tuyền, mày chỉ đang nằm mơ thôi.”
Trên má vừa đau vừa rát. Tưởng Chính Tuyền không muốn tin đây là sự thật, cô chậm chạp đứng dậy, ôm lấy chăn, vọt vào phòng tắm.
Mặc cho dòng nước lạnh băng trút xuống, cô không ngừng chà xát thân mình.
Không, không thể nào! Chuyện này không thể xảy ra được. Nhất định là đang nằm mơ, là ảo giác. Cô đã đính hôn với Diệp đại ca rồi, cô sao lại có thể làm ra loại chuyện như thế này. Cô sao có thể làm ra chuyện có lỗi với Diệp đại ca được chứ?
Nhất định là cô đang nằm mơ, hẳn là như thế! Chỉ cần tỉnh dậy, mọi chuyện rồi sẽ lại như cũ.
Cô hết lần này đến lần khác chà xát thân thể của mình, mãi đến khi da dẻ đỏ bừng, cũng không thể làm cho sạch sẽ lại được. Dấu vết này, còn có thân thể khác thường nhắc nhở cô, đó chính là sự thật.
Cuối cùng, cô nhận ra cho dù có dội nước bao nhiêu, tắm lâu thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật cô đã lên giường cùng với Niếp đại ca.
Tưởng Chính Tuyền vô lực ngã ngồi trên sàn nhà tắm, nước mắt lã chã tuôn rơi. Mái tóc ướt sũng rối tung bết lên trán, lên cả bờ vai, lộ ra khuôn mặt loang lổ vệt nước, cũng không rõ là nước lạnh, hay là nước mắt nữa.
Chuyện yêu đương giữa Tưởng Chính Tuyền và Diệp Anh Chương, cho tới nay vẫn là tình yêu trong sáng thuần khiết, ngay cả hôn cũng chỉ là hôn nhẹ lên trán, không thì lướt khẽ qua môi nhau, nhẹ tựa như chuồn chuồn lướt nước. Chính vì thế, rất nhiều thời điểm, cô cảm thấy Diệp Anh Chương đối xử với cô nâng niu như trân bảo vậy.
Thế nhưng cô sau khi say rượu loạn tính, lại cùng Niếp đại ca lên giường, làm nên chuyện có lỗi với Diệp đại ca. Tưởng Chính Tuyền trong nháy mắt đó, thực muốn chết đi cho xong, cô sao có thể vô sỉ đến mức không thể chịu được như vậy.
Tưởng Chính Tuyền cũng không biết mình trốn trong phòng tắm bao lâu, ý thức bồng bềnh, lúc tỉnh lúc mê. Chỉ biết mãi sau khi cả người như đông lạnh thành khối băng, lạnh đến mức hai hàm răng không ngừng đập vào nhau, run cầm cập.
Lúc từ trong phòng tắm đi ra, cô nhìn thấy trên sô pha có để mấy bộ quần áo, còn có nội y và giày. Nhất định là Niếp Trọng Chi sai người ta đưa riêng tới.
Tầm mắt Tưởng Chính Tuyền rơi vào đống ngổn ngang hỗn độn trên giường… Tất cả những thứ trong căn phòng này đều giống như tia chớp rạch qua, đâm vào mắt cô đến phát đau đớn.
Đập vào mắt Tưởng Chính Tuyền đầu tiên khi cô đẩy cửa đi ra chính là Niếp Trọng Chi, hắn đã thay quần áo khác, đang tựa mình vào tường hút thuốc, cau mày phun từng ngụm từng ngụm khói trắng lượn lờ.
Niếp Trọng Chi dụi tàn thuốc, nhìn cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Để anh đưa em về.” Tưởng Chính Tuyền tựa như một chú chim bồ câu bị kinh hách quá độ, vọt tránh xa cả mấy bước, ánh mắt không dám nhìn vào hắn, chỉ điên cuồng lắc đầu: “Không, không, không cần…”
Cô cũng không quan tâm đến phản ứng của Niếp Trọng Chi ra sao, chạy trối chết vào thang máy, liên tục ấn nút đóng lại.
Sự thật này ngay cả chính hắn sau khi tỉnh lại cũng cảm thấy không biết phải làm sao, cô nhất định khó mà tiếp nhận được. Niếp Trọng Chi hiểu, nhưng khi hắn nhìn theo bóng dáng hốt hoảng của cô chạy đi, nơi nào đó trong lòng lại dâng lên một tia yếu ớt không nói nên lời, vô cùng không thoải mái.
Niếp Trọng Chi cũng không biết tối hôm qua chính mình rốt cuộc bị làm sao? Hắn quả thật uống rượu, nhưng với chút rượu ấy chẳng đủ để khiến hắn say đến mức hồ đồ, xúc động như thế này. Hơn nữa, nếu hắn muốn đàn bà thì đâu chẳng có, ngày hôm qua trong phòng bao còn có mấy cô gái xinh đẹp nữa kia mà.
Hắn cùng với Tưởng Chính Nam biết nhau khi còn học ở trường trung học tư nhân, là sau một trận đánh nhau mà trở nên quen biết. Từ đó về sau hai người như hình với bóng, còn thân thiết hơn cả anh em trong một nhà.
Lần đầu tiên hắn gặp Tưởng Chính Tuyền là một buổi trưa hè. Cô bé ôm một con gấu Pooh đẩy cửa đi vào, e dè nhút nhát mà đánh giá người xa lạ là hắn. Ngay từ ánh mắt đầu tiên, hắn đã thích cô.
Một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, khuôn mặt tinh tế phấn nộn, ánh mắt sợ hãi đáng yêu, mái tóc mềm mại đen tuyền hơi xoăn, trên người là một bộ váy nhiều tầng. Trong tích tắc đầu tiên Niếp Trọng Chi nhìn thấy, hắn liền nghĩ đến rằng mình vừa được gặp công chúa nhỏ trong truyện cổ tích, chợt có xúc động muốn ôm lấy cô bé vào lòng mà hết sức yêu thương chiều chuộng.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn xem tiểu công chúa này như chính em gái của mình, vô cùng yêu quý. Thế nhưng tối hôm qua, hắn vậy mà lại nhúng chàm tiểu công chúa, nhúng chàm em gái của Tưởng Chính Nam.
Hắn quả thực điên mất rồi! Lại làm ra chuyện không bằng cầm thú!
Ngày đó, vì nỗi buồn bực không dứt trong lòng mà Niếp Trọng Chi bất giác hút hết hai bao thuốc lá.
Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh - Mai Tử Hoàng Thì Vũ