Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 832 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 11: Đường Về Nhà
ô Mân nhìn mưa rơi trên đường phố, Sở Du đang đưa cô về nhà, nhưng bên ngoài hết thảy đều xa lạ, con đường đang đi là đường về nhà, nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về nó. Nhìn đường phố xa lạ, trong lòng cô càng căng thẳng, lấy thân phận xấu hổ như vậy để quay trở về nhà cha mẹ chồng, sẽ xảy ra chuyện như thế nào nữa đây?
Cuối cùng, họ cũng dừng lại trước một khu chung cư cũ kỹ, Tô Mân nhìn tòa nhà này, nhìn ra rõ ràng nhà ở đây ít nhất cũng có lịch sử 20 năm, nhà ở hiện tại tường ngoài tòa nhà đều sơn nước, chỉ có tòa nhà cũ bên này vẫn là dạng ốp gạch, ban công nhiều hộ gia đình cũng không phải hoàn toàn khép kín, không có rào bao quanh, mấy chậu hoa cỏ cứ thế chất đống bên trong ban công, cành lá vươn dài ra khỏi ban công, được mưa gột rửa, lá cây trông tràn trề sức sống.
Khu chung cư cũng không khép kín, xe của Sở Du có thể chạy thẳng đến dưới lầu, anh dừng xe xong nói với cô: “Về đến nhà rồi.”
Tô Mân à một tiếng, có hơi do dự.
Sở Du thoải mái nói với cô: “Xuống xe đi!”
Tô Mân xuống xe, cùng Sở Du bê dồ đạc lên lầu. Bởi vì đây là tòa nhà cũ, nơi hành lang không có phòng bảo vệ, có thể đi thẳng lên lầu, tay vịn cầu thang được sơn màu đỏ, bởi vì thời gian lâu năm, lớp sơn kia đã ngã màu, bậc thang cũng do đi lại trong thời gian dài, từ lớp xi măng mới lúc đầu biến thành màu xám cũ kỹ. Cô tò mò nhìn mấy tờ quảng cáo dán trước hành lang, nào là sửa cống thoát nước, đến tận nhà sửa chữa đồ điện, làm giấy tờ, đủ mọi thứ hết, tầng nào cũng có dấu mới.
Sở Du nói với cô: “Tầng 4.” Đứng trước cửa, anh tìm chìa khóa để mở, Tô Mân để ý thấy vách tường hành lang thông đến nhà cha mẹ chồng hình như trắng hơn mấy tầng bên dưới, như là mới được sơn lại.
Vừa mở cửa ra, Tần Phong nghe thấy tiếng động vội chạy đến, thấy cô, bà dịu dàng nói: “Về rồi.”
Sở Khải Anh đang nằm trong phòng đọc báo, lúc này cũng đi ra nhận lấy mấy thứ trong tay con trai, thấy Tô Mân, cũng ôn hòa nói: “Về nhà là tốt rồi.”
Tần Phong dường như nhớ ra chuyện gì, có hơi ảo não, “Sao tôi có thể quên mấy chuyện này chứ, từ bệnh viện trở về, lại làm phẫu thuật lớn như vậy, lúc về nhà hẳn là phải bước qua chậu lửa để xua vận đen đi, ôi sao lại quên mất chuyện này rồi.”
Sở Du cười nói: “Không sao mà mẹ, con không tin mấy chuyện này.”
Mọi người cười ha ha, gia đình ấp áp như vậy lập tức khiến lòng Tô Mân cũng dịu đi theo.
Sở Du tìm dép mang trong nhà cho cô, trước khi cô về anh đã chuẩn bị hết tất cả cho cô, Tô Mân cúi đầu, nghe theo sự sắp xếp của anh.
Nhà của ba mẹ khoảng tám mươi mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, vợ chồng Sở Khải Anh và Tần Phong ở trong phòng ngủ lớn, phòng ngủ còn lại nhỏ hơn vốn để sau khi Sở Du và Tô Mân kết hôn về ở, nhưng sau đó Tô Mân lại bỏ đi, Sở Du về nhà liền ở một mình. Tô Mân quan sát căn phòng này, phát hiện giường vẫn là giường đôi, ra giường và bao gối đều là đồ mới, xem ra mẹ chồng quả thật không ghét cô, thật sự hiếm có.
Cô ngồi xuống giường lặng lẽ nhìn Sở Du sắp xếp đồ đạc của cô, anh thật sư rất tỉ mỉ, lại có thể chuẩn bị hết tất cả cho cô. Trong tủ quần áo có đồ của cô, thậm chí cả đồ lót và vớ cũng chuẩn bị đầy đủ cả, mặt cô ửng hồng, ngồi trên giường, ngón chân gãi lòng bàn chân, cảm giác trong lòng khá phức tạp.
Nhà cha mẹ chồng không lớn, nhưng lại tràn ngập mùi vị ấp áp, đồ nội thất cũng là kiểu cũ, có ngăn tủ thậm chí lúc kéo phát ra tiếng cót két, nhưng lại mang đến cảm giác hoài cổ, tách trà cũng không phải nguyên bộ, tách trà sứ trắng bởi vì đựng nước trà trong thời gian dài, bên trong cái tách có vết ố trà màu nâu nhạt, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng thân thiết, cô nhanh chóng làm quen với căn nhà này, cũng thích sống ở đây.
Cô chú ý đến trên ban công có đặt một chậu cây, bên trong trồng bụi cây không biết tên, ngọn cây dùng một sợi dây nhỏ buộc lại, bên trong ban công dựng một cái giá, kết quả cây nhỏ này liền bò lung tung, bò đầy bên trong ban công, trên nhánh cây mọc đầy bông hoa nhỏ hình ngôi sao năm cánh, cô cảm thấy tò mò, hỏi Sở Du: “Đây là hoa gì vậy?”
Sở Du với với cô: “Đó là bão môn trúc*, loài hoa này tràn trề sức sống, chiết một nhánh trồng trong đất là có thể sống. Rất nhiều hàng xóm đều chiết ở chỗ chúng ta về nhà trồng.”
Anh đang thay đồ, cởi áo sơ mi ra, sau đó tìm đồ ở nhà trong ngăn tủ để mặc, Tô Mân vừa quay đầu lại, nhìn thấy cơ bụng bằng phẳng, cơ ngực rắn chắc của anh, mặt cô ửng đỏ, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
Sở Du đi đến bên cạnh cô, anh khẽ nói: “Loài hoa này vốn do em tiện đường hái về, lúc ấy chỉ to bằng bàn tay, trồng trong chậu liền sống, sau đó lúc anh phơi quần áo không cẩn thận làm gãy, em còn đau lòng cãi nhau với anh một trận.”
Tô Mân nghe xong cảm thấy trong lòng rất ấm áp, loài hoa đáng yêu biết bao, sinh sống ngoan cường biết bao.
Cô lại thấp giọng hỏi; “Hiện giờ em không có sở trường gì, hành sự bừa bãi, đầu óc mơ hồ, hoàn toàn là gánh nặng của người khác.”
Sở Du cười, “Đồ ngốc, nếu em thật sự hành sự bừa bãi hệt như đồ ngốc, trái lại anh còn yên tâm hơn, bởi vì kẻ ngốc hoàn toàn không có phiền não.”
Anh đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú, Tô Mân cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Yêu Thêm Lần Nữa Yêu Thêm Lần Nữa - Thủy tụ nhân gia