Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 832 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 5: Sức Hấp Dẫn Của Tôi Môi
ở Du chần chừ một lát, phòng bệnh ư? Triệu Huyên này thật sự quá nhiệt tình rồi, không phải anh không đủ sức, nhưng không thể nói rõ là cảm giác gì.
Anh trả lời Tô Mân: “Không mắc đâu, bên này cũng yên tĩnh, em có thể yên tâm dưỡng bệnh.”
“Nhưng mấy ngày nữa em xuất viện rồi.”
“Không sao, cứ ở đây đi. Bên này anh ở lại cũng tiện nữa, vốn dĩ bên kia chỉ có giường xếp thôi, hiện giờ bên này nghỉ ngơi cũng không tệ, giường cũng rộng rãi, cho dù hai người ngủ chung cũng đủ mà.”
Thốt ra mấy lời này xong, anh cảm thấy hơi xấu hổ, một chiếc giường, hai người ngủ, nghe thế nào cũng có chút cảm giác mờ ám. Dù sao cũng đều là người trưởng thành, không muốn hiểu lầm cũng phải hiểu lầm.
Sở Du dọn cơm lên bàn, có lươn cắt khúc, thịt chưng cà, dưa leo xào chua cay. Anh đưa đĩa rau cho Tô Mân, “Em ăn nhiều một chút, hiện giờ không giống với cái tuần vừa làm xong phẫu thuật phải kị này kiêng nọ, bây giờ ăn uống thoải mái nên em ăn nhiều một chút đi.”
Tô Mân ấp úng, “Em đã lên hai kí rồi.”
“Vẫn còn kém xa lúc em mập nhất. Nào nào nào, tiếp tục cố gắng đi.”
Tô Mân khó nuốt trôi, chỉ lùa cơm, cúi đầu không nói. Sở Du hiểu tâm tư của cô, anh dứt khoát hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải trong lòng khó chịu hay không? Chắc em sợ lại có người đến quấy rầy em, để anh nói rõ với em, anh và cô ấy đã chia tay rồi, nên cô ấy sẽ không đến đây làm phiền em nữa đâu.”
Tô Mân thấp giọng nói: “Nhưng cô ấy có thai!”
Sở Du tỉnh bơ, “Là cô ấy gạt em thôi!”
Tô Mân nhất thời kinh ngạc, gạt cô ư?
Sở Du lột da lươn ra, đưa đến trước mặt cô, anh nói rất bình tĩnh.
“Anh cũng muốn nói chuyện cho rõ với em.”
Vẫn nên tháo gỡ gút mắc, nói rõ hết toàn bộ.
“Anh, Mỹ Quân và em, ba chúng ta có quen biết nhau. Hai chúng ta quen nhau vào sáu năm trước, quen được hai năm liền kết hôn. Vào hai năm trước, em đề nghị ly hôn với anh, sau đó bỏ nhà đi đâu không rõ, sau khi em đi được một năm rưỡi, anh và Mỹ Quân mới ở bên nhau. Nếu nói đó là ngoại tình, anh thừa nhận đây là lỗi của anh.”
Tô Mân nghĩ muốn giúp anh xoa dịu, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Đây không phải là lỗi của anh. Người bỏ đi trước là cô.
Sở Du còn nói thêm: “Đích thực là anh đã từng chung sống với cô ấy, nhưng bây giờ hai người là chia tay trong hòa bình, cho dù nguyên nhân không phải vì em, anh nghĩ hai người cũng sẽ chia tay thôi, cho nên em không cần áy náy. Trên phương diện tình cảm, anh không có nhiều tinh lực để đùa giỡn, bắt đầu chính là bắt đầu, kết thúc thì chính là kết thúc. Nếu cô ấy thật sự có thai, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Tô Mân im lặng, anh ấy bình tĩnh đối mặt với vấn đề như vậy, cô chỉ có thể im lặng lắng nghe.
Sở Du trầm tĩnh ăn xong cơm, anh đứng dậy nhanh nhẹn dọn dẹp bàn, lại dặn dò cô, “Em ngủ trước đi, anh quay về văn phòng xử lý công việc của mấy ngày nay, tối nay sẽ về đây.”
Anh đưa chiếc hộp cho cô, “Là mua cho em đó, em xem có thích hợp hay không.”
Tô Mân vừa mở ra thì thấy, tất nhiên là quần áo, chiếc sườn xám màu lam pha cổ trắng, mặt cô ửng đỏ nhất thời cảm thấy rất vui, anh thật là có lòng.
Cô vui vẻ ướm thử lên người. Sở Du lặng lẽ nhìn cô, đúng là cô mặc đồ màu gì cũng rất đẹp, nhịn không được anh cũng than nhẹ.
“Cám ơn anh, Sở Du.”
Sở Du chỉ cười.
Trong hộp còn có một chiếc hộp nhỏ, bốn mặt vô cùng giản dị, bên ngoài còn bọc một lớp giấy in mỏng, Tô Mân cầm lên nhìn, là nước hoa.
Cô buột miệng nói: “Attirance.”
“Nghĩa là gì?”
“L’attirance du bout des lèvres., là tiếng pháp, ý tứ là sức hấp dẫn của đôi môi. Tên gọi tắt của nước hoa này cũng là đam mê.”
Sở Du nghe mà ngẩn người, anh nhìn cô.
Tô Mân thì múa may ướm đồ lên người, cô hỏi anh: “Đẹp không?” Có hơi ngượng ngùng.
Hồi lâu anh mới tỉnh lại, lơ ngơ trả lời, “Đẹp lắm.”
Tất nhiên là đẹp rồi, làn da trắng nõn, gương mặt mộc mang theo ý cười, vô cùng thanh tú.
Anh đi xuống lầu trong sự băn khoăn. Câu tiếng pháp vừa nãy của cô cũng đang chuyển động trong đầu anh, với hiểu biết của anh với cô, cô học tiếng pháp lúc nào vậy nhỉ?
Đây đúng là một chuyện rất kỳ lạ.
***
Ở một nơi khác trong thành phố.
Khu biệt thự Lệ Loan.
Triệu Huyên nằm trong bồn tắm lớn, hai cánh tay khoát lên mép bồn, đầu dựa vào thành bồn, ở cái bệ trong bồn tắm còn có hệ thống mát xa, nằm trong đó, chấn động do lực mát xa mang đến khiến nước trong bồn lay động, cũng mang đến sự thư thả cho cơ thể.
Anh vô cùng hưởng thụ thời khắc thư giãn này.
Cửa mở, vợ anh để chân trần đi đến, giữa sự bao phủ của hơi nước, dáng người uyển chuyển của cô thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng mờ ám.
Triệu Huyên mở mắt ra, “Mẫn Châu?”
Trịnh Mẫn Châu mỉm cười quyến rũ, trên người cô chỉ mặc chiếc áo ngủ bằng voan mỏng, chiếc áo ngủ cắt may vừa vặn, đúng lúc phác thảo đường cong cơ thể cô, làm nơi mượt mà trước ngực cô chợt hiện, chỉ lộ ra hai điểm tròn dựng đứng.
Cô nhẹ nhàng tháo đai áo ra, áo ngủ loạt xoạt rớt xuống.
Triệu Huyên nhìn cô, chỉ thấy cô mỉm cười mê hoặc, hơi ngửa đầu, hất toàn bộ tóc ra phía sau.
Cô đứng trước mặt anh không mảnh vải che thân, anh có hơi bất ngờ, cũng có chút cảm giác hưng phấn.
Trịnh Mẫn Châu tiến một bước, cũng bước vào trong bồn tắm lớn.
Yêu Thêm Lần Nữa Yêu Thêm Lần Nữa - Thủy tụ nhân gia