The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 832 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 43: Nụ Hôn Nồng Nàn
ừa tiếp xúc với bộ ngực cô, anh lập tức tỉnh ngủ.
Giống như bị phỏng tay, anh nhanh chóng rút tay lại, Tô Mân không khống chế được cơ thể bèn ngã nhào xuống người anh.
Cô gấp gáp nói năng lộn xộn, giải thích, “Xin lỗi, thật sự xin lỗi anh!”
Hai người đều tỉnh táo, một người leo xuống, một người ngồi tại chỗ, đều xấu hổ đến không biết làm thế nào.
Vẫn là Sở Du phản ứng trước, anh xuống giường đẩy cô về lại giường, nửa trách móc nửa lúng túng: “Em xuống giường làm gì? Mau mau lên giường ngủ đi.”
Tô Mân đành phải giải thích: “Em, em chỉ là muốn đắp lại chăn cho anh.” Tiếng của cô lí nhí hệt như tiếng muỗi kêu.
Sở Du cũng áy náy không yên, anh liên tục nói, “Không sao mà, anh ngủ xấu nết lắm, thường hay đá chăn đi, cho nên trước giờ trên giường chúng ta cũng không có chăn.”
Hiện giờ hai người đều trở về giường của chính mình, ý thức cũng thanh tỉnh, nói xong mấy câu lúng túng đó thì lập tức lại rơi vào cục diện bế tắc, không tìm thấy đề tài chung, không biết nên nói gì tiếp theo.
Thật lâu sao, Tô Mân mới nói: “Ngủ không được hay là trò chuyện đi!”
“Ừm.”
“Ban ngày ở phòng trực y tá có đọc quyển sách, là Thủy Hứa truyện của Tiểu Yến Tử[1].”
Anh cười: “Em và cô chim ngốc đó cũng khá giống nhau.”
“Trong ba người Lưu Bị, Quan Vân Trường, Trương Phi kết nghĩa vườn đào, người đáng yêu nhất vẫn là Trương Phi.”
“Cũng đúng, tuy rằng thật thà, nhưng lại anh hùng, trọng tình trọng nghĩa, được người người yêu mến.”
Anh nhịn không được lấy tay gối đầu, trong bóng tối cùng cô nói chuyện phiếm.
Lát sau, Tô Mân bỗng nhiên thở dài.
“Em sao vậy?”
Tô Mân khẽ nói: “Ba mẹ em mất, người thân như cậu hay dì thì cũng không có ở đây.”
Sở Du hiểu được tâm tư của cô, cô lo lắng nếu mình quay về nhà chồng, sẽ có chút xa lạ với mẹ chồng, dù sao từ xưa đến nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn là vấn đề nan giải.
Anh an ủi cô, “Đừng lo lắng, họ chỉ là ở thành phố khác thôi, cũng chỉ mất mấy tiếng đồng hồ lái xe tới đó thôi mà.”
“Cái gì em cũng không nhớ.”
“Không sao, tất cả đều có thể làm lại từ đầu mà.”
Tô Mân đột nhiên hỏi: “Vậy thì chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa hay không?”
Trái tim Sở Du lại đập loạn, không biết là hoảng hốt hay là xót xa.
Tô Mân nghiêng người, tay gối lên cái gối, cô cẩn thận phỏng đoán vẻ mặt anh trong bóng tối.
Anh không trả lời, không trả lời là ý gì nhỉ? Cô buồn bã, không nói nhiều lời nữa.
Thật lâu sau, cô nghe thấy anh nói: “Anh thường suy nghĩ một chuyện, ngày nào cũng vùi đầu vào công việc hệt như máy móc, vòng đi vòng lại, ngày qua ngày. Lúc nào mới cảm thấy thoải mái nhất vui sướng nhất? Thật ra, con người không có áp lực, quên hết quá khứ chính là một chuyện hạnh phúc, nếu có thể có cơ hội bắt đầu lại lần nữa, đối với rất nhiều người mà nói lại là ý tưởng mà họ tha thiết ước mơ, nếu thật sự cho anh một cơ hội để làm lại từ đầu như vậy, thì anh có can đảm tiếp nhận hay không?”
Tô Mân im lặng lắng nghe.
Anh cũng trở mình, lặng lẽ đối diện với cô.
Trong phòng bệnh, chỉ có ánh đèn nửa sáng nửa tối, dưới ánh đèn, khuôn mặt Tô Mân như bao phủ một ánh sáng lờ mờ, anh hết nhìn rồi lại nhìn, ý nghĩ của anh dần dần bay lên.
Tô Mân cũng đang nhìn anh, thật lâu sau, Tô Mân bỗng nhẹ nhàng hỏi anh: “Sở Du, anh có thể ôm em một chút không?”
Sở Du giật mình.
Anh bất động hai giây, sai đó ngồi dậy, giường cọt kẹt một tiếng, anh đứng lên khỏi giường xếp, đi đến bên cạnh giường của cô.
Tô Mân cũng không biết tại sao lúc nãy mình lại nói như vậy, trong lúc nhất thời, cô căng thẳng đến miệng lưỡi khô khốc, đầu ngón chân cũng không ngừng co quắp vào nhau, không nghe theo điều khiển của cô.
Sở Du cẩn thận vén chăn của cô lên, anh tiến người vào, lên giường, giường lại cọt kẹt một tiếng, tiếp nhận trọng lượng của anh, anh ôm cô vào lòng.
Tô Mân vô cùng xúc động, cô bất giác dựa sát vào người anh, choàng tay qua, khoát lên sau lưng anh, độ ấm và sức mạnh trên người anh như chậm rãi truyền qua cơ thể cô, thoáng làm cho cô cũng dần cảm thấy ấm áp.
Sở Du cũng hồi hộp và có chút bứt rứt, anh không dám ôm chặt cô, chỉ cẩn thận ôm cô vào lòng, hệt như ôm một đứa trẻ.
Hai người đều mang theo một chút thấp thỏm, một chút khẩn trưởng để ôm nhau, cuối cùng anh cúi đầu xuống, không cầm lòng nổi, nghiêng đầu tìm kiếm đôi môi cô.
Bất thình lình có một cảm giác rất giống với cái ngày đầu tiên quen nhau, trong buổi chiều nóng nực ấy, anh nhìn thấy cô, tim anh đập loạn không thôi, tâm nhĩ va đập vào vành tim, phát ra tiếng thình thịch trầm đục, ánh nắng xuyên qua đám lá, anh rất muốn lên hôn môi cô.
Vì thế, ngày đó anh làm vậy thật.
Hiện giờ, anh cũng làm như vậy.
Khi lần đầu tiên hôn cô, trong miệng cô có mùi cay cay mặn mặn của món thịt nướng vừa ăn xong, đầu lưỡi ngọt liệm thanh mát, anh tham lam mút lấy đầu lưỡi cô, hưởng thụ vị ngọt nhè nhẹ trong khoang miệng cô. Hiên giờ cũng vậy, anh hôn cô, trong miệng cô có mùi kem đánh răng bạc hà vừa mới đánh xong, tràn đầy khoang miệng, vô cùng thanh mát, anh xúc động, hôn lấy môi cô, nhịn không được tiếp tục hôn sâu hơn.
Anh hôn cô thật cẩn thận, giống như lo sẽ làm cô sợ, Tô Mân cũng cẩn thận đáp lại anh, thời gian xa anh khá lâu, mọi thứ lại không có ấn tượng, gần như cô đã quên cảm giác hôn là gì, bây giờ được người đàn ông này mang theo cảm giác đẹp đẽ vừa giống như thám hiểm vừa giống như thể nghiệm cảm giác mới hoàn toàn, cô dần dần thả lỏng, cẩn thận phối hợp với anh.
Anh luồn tay vào sau lưng cô, khẽ vuốt dọc theo thắt lưng cô hướng lên trên, lúc chạm đến lưng cô mới phát hiện, cô không mặc áo ngực. Hiện giờ chạm vào xương sống trơn mịn của cô, anh không thể kiềm chế được cảm xúc, nhịn không được anh càng đưa tay mò mẫm, sờ đến trước ngực cô, anh cẩn thận chạm vào nơi mềm mại của cô.
Cơ thể Tô Mân run lên, tay anh chỉ khẽ chạm vào, cúc áo trước ngực liền bật ra, anh cúi đầu xuống, hôn dọc theo xương quai xanh của cô xuống dưới.
[1] Do Tiểu Yến Tử nhà mình bị ngốc, thủy hử truyện vốn viết là 水浒传 mà cổ lại tưởng là 水许传, chuyện này đã thành một giai thoại luôn rồi, cho nên bây giờ ở TQ, nhiều khi người ta hay đọc chệch tên truyện Thủy Hử thành Thủy Hứa.
Yêu Thêm Lần Nữa Yêu Thêm Lần Nữa - Thủy tụ nhân gia