For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 832 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 36: Gặp Lại Đồng Nghiệp
ô Mân ngồi trong phòng bệnh, cô nhờ hộ lý mang đến một chiếc gương, nhìn vào gương cẩn thẩn kiểm tra đỉnh đầu của mình, lại xem sắc mặt của mình cũng không khó coi lắm, lúc này mới thoáng yên tâm.
Rốt cuộc, cửa cũng mở, lần này không phải là y tá mà là các đồng nghiệp của cô đến thăm.
Cô vô cùng căng thẳng, tiện tay giấu vội chiếc gương dưới gối, rồi kéo chiếc mũ trên đầu cho kín một chút.
Cửa vừa mở, có bốn người cùng lúc tiến vào, một nam ba nữ, có mang hoa và trái cây nữa, vừa nhìn thấy Tô Mân, mọi người đồng loạt mỉm cười: “Tô Mân?”
“Tô nữ hiệp?”
“Tô đại tỷ?”
“Tô Tô?”
Mấy lời chào hỏi này thật là thân thiết, cho dù cô mất trí nhưng khi nghe mấy lời này cũng cảm thấy ấm lòng.
Cô mỉm cười với họ.
Mọi người đã biết Tô Mân bị mất trí nhớ, Tô Mân trở về vốn không kinh động đến những người khác, nhưng vụ tai nạn xe kia có chút ly kỳ, một tờ báo khác đưa tin, hy vọng dân chúng nếu có ai nhìn thấy chiếc xe gây tai nạn hoặc biết tin tức về chiếc xe gây tai nạn kia, có thể liên lạc với công an, đã lên báo thì không còn là bí mật, mọi người nhanh chóng biết tin Tô Mân đã về.
Các đồng nghiệp đều rất nhiệt tình, đầu tiên là thân thiết hỏi han tình trạng vết thương của cô, hai năm không gặp, đã không còn vướng mắc ân oán nữa, còn có nhiều đồng nghiệp cũ khác rất nhớ cô, lúc này mới chứng minh mọi người là bạn bè thật lòng, biết bao nhiêu người vừa đi thì trà liền nguội, ở sau lưng đâm chọt đủ điều. Cô hiểu những chuyện này, cũng thật sự cảm kích những đồng nghiệp này.
Mọi người đều vô cùng khách sáo, không hề hỏi đến đề tài như hai năm nay cô đi đâu? Sao cô lại rời tòa soạn?… Vấn đề này chỉ khiến chính cô mơ hồ thêm, mọi người nhiều nhất cũng chỉ dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng để nói chuyện với cô.
Có một đồng nghiệp cười ha ha chọc cô: “Tô Mân, nhớ có lần đi phỏng vấn một vị giáo sư ở đại học kinh tế, vị giáo sư già kia vô cùng bảo thủ và cay nghiệt, không chấp nhận phỏng vấn, kết quả cô nhốt ông ta trong nhà vệ sinh, còn lập tức lấy ra một quyển kinh tế luận gì đó mà ông ấy viết, nói mình là độc giả trung thành của ông, xin ông nhất định phải ký tên lưu niệm, ha ha, trong nhà vệ sinh còn có thể gặp được bạn tri âm, lúc ấy ông ta liền cảm động ký tên, còn nói ba hoa với cô cả buổi nữa.”
Tất cả mọi người cười, Tô Mân có chút cảm khái, vô cùng mơ hồ, xem ra, trước kia mỗi một người bạn ở trong giới này của cô đều rất xuất sắc, mỗi người đều có kỹ năng làm việc của riêng mình, bản thân cô thật sự là một thành viên trong đó sao?
Thảm nhất chính là, bản thân cô không có chút ấn tượng nào.
Vị đồng nghiệp nam kia có lẽ là chủ biên chịu trách nhiệm cho cả khối này, anh ta thật sự có chút cảm thán: “Tô Mân, cô quả thực rất quan tâm đến mọi người, còn nhớ trước kia khi mọi người ra ngoài ăn cơm, cô đến muộn, khi mọi người cười hi hi ha ha đùa giỡn, cô lại một mình lặng lẽ đi ra ngoài thanh toán hết, mặc dù đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng quả thật cô rất quan tâm mọi người.”
À, Tô Mân vẫn mỉm cười nhàn nhạt.
Cô nói chuyện với mọi người vô cùng lễ phép, không đề cập đến chuyện quá khứ, nhưng mọi người tán gẫu cũng rất vui vẻ, sau khi xảy ra vụ tai nạn, đây là ngày cô cảm thấy vui vẻ nhất.
Đến khi mọi người phải cáo từ, cô vô cùng lưu luyến, vịn vách tường đưa mọi người ra cửa, nhìn mọi người bước vào thang máy.
Cùng họ tán gẫu thật vui, cảm thấy khỏe hơn, mọi người giống như đang đồng tâm hiệp lực làm một chuyện gì đó, khi nói đến vấn đề nóng hổi, mọi người lại có chút kịch liệt, giống như ước gì Tô Mân có thể lập tức quay trở về đại gia đình này cùng làm việc với nhau.
Cô vừa cảm thấy khổ sở vừa xúc động, những đồng nghiệp này ai ai cũng phóng khoáng ngay thẳng, đến khi nào thì chính cô mới có thể trở lại làm một thành viên trong bọn họ đây?
***
Cửa thang máy đóng lại, mấy đồng nghiệp của Tô Mân thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người này không cách nào không bàn tán.
“Đây thật sự là Tô Mân à?”
“Tôi thấy nghi lắm.”
“Nghi gì chứ, diện mạo cô ấy đâu có thay đổi gì.”
“Thay đổi nhiều lắm, trước kia cô ấy là một người rất quyết đoán, hiện giờ thấy cô ấy hiện như một cô gái chân bó giữa khuê phòng.”
“Điều này cũng không thể trách cô ấy, cô ấy bị tai nạn mà, toàn bộ chuyện quá khứ với tụi mình đều là thứ xa lạ.”
“Nhưng tính cách và tính tình của một người cũng có thể thay đổi sao? Hiện giờ nhìn cô thật dịu dàng, hoàn toàn không giống trước kia.”
“Ha ha, chi bằng cô cũng thử bị tai nạn xe một lần xem sao?”
“Điên, vả cái miệng quạ đen của cô đi.”
Cửa thang máy mở ra, mấy người này vẫn còn nói chuyện đâu đâu.
“Tôi nhớ cô ấy của trước kia ghê.”
“Cũng không tệ mà, hiện giờ cô ấy còn có một hương vị khác hơn lúc trước nhiều. Cô xem cô ấy, ngồi ở chỗ đó, lặng lẽ không nói lời nào, hệt như cái gì nhỉ, à hệt như đóa hoa sen e ấp dưới ngòi bút của một nhà thơ nào đó? Tôi dám cá, nếu không đề cập đến chuyện cô ấy mất trí nhớ, một mình cô ngồi ở chỗ kia, hơi hơi mỉm cười, cũng có thể làm người khác rung động.”
“Nghe đi nghe đi, nghe chuyện tầm bậy của cái lão háo sắc này đi.”
“Tôi vẫn thích cô của trước kia hơn, trước kia cô ấy có thể cầm quyển sách ném về phía chủ biên, còn có, nhớ lúc tôi bị thất tình không, cô ấy đã khuyên tôi thế nào nhỉ? Cô ấy nói từ đầu đến cuối tôi chưa hề trưởng thành, có bản lĩnh rơi lệ vì đàn ông, không có bản lĩnh viết bản thảo ném chết người? Hiện giờ nhìn cô ấy, không còn có can đảm của con báo như trước kia nữa.”
Mấy người đều lắc đầu. Có lẽ, vụ tai nạn xe này thật sự đã thay đổi một con người, không phải Tô Mân không còn sự nhạy bén nữa, mà là, cô đang vận sức chờ phát động.
Yêu Thêm Lần Nữa Yêu Thêm Lần Nữa - Thủy tụ nhân gia