Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 832 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 2: Đêm Mưa Kinh Hồn
huyển ngữ: nhoclubu
***
Mới ra hành lang, lại một tia chớp đánh xuống, màn đêm bị xé rách bởi tia chớp chợt sáng lên như ban ngày.
Sở Du nhanh chóng chạy về hướng xe của mình, còn chưa chạy đến nơi, mưa như đá đã kéo tới đây, mỗi một hạt mưa như roi da quất vào trên người, đau đớn.
Anh nhanh chóng lên xe, sau khi lên xe thì hít thở thật mạnh, lập tức nổ máy, vội vàng chạy ra khỏi khu nhà.
Xe cán qua đường cái, bọt nước bắn lên tung tóe, cả con đường một màu trắng xóa, ngay cả một bóng xe cũng không có. Đây đúng là kiểu thời tiết giết người mà, thời tiết khắc nghiệt như vậy, không có việc gì thì người ta cũng không đi ra ngoài, nhưng sao Tô Mân lại xảy ra tai nạn xe vào cái thời tiết này cơ chứ?
Tay anh lái xe, lòng anh lại dậy sóng, chỉ luôn nghĩ đến một chuyện.
Hai năm trước, cô cũng lựa chọn thời tiết thế này mà bỏ nhà trốn đi, ngay cả nguyên nhân cũng không nói, đầu tiên là gửi một lá đơn đến tòa án xin đơn phương ly hôn, luôn tiện bỏ nhà đi. Anh là luật sư, nắm rõ qui trình những vụ án này nhất, đối với chuyện cô đột ngột đề xuất ly hôn, anh chẳng dám tin, vô cùng hoang mang. Tại sao cô lại đề nghị ly hôn chứ, nhưng anh hỏi mãi, cô cũng không trả lời.
Cô cứ thế mà đi, đi một cái mà đã gần hai năm.
***
Anh đang miên man suy nghĩ, đột nhiên xe xóc nảy lên một cái, dừng mạnh lại, tắt máy.
Gay rồi, anh vỗ mạnh tay lái, chiếc xe vô tội phát ra tiếng còi thật dài.
Nhìn thấy bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, lại không có chiếc taxi nào qua lại, anh bị cầm chân tại đây.
Cách bệnh viện còn một đoạn, anh lại bị vây trong mưa gió, tiến không được mà lùi cũng không xong. Ngẫm lại, cô còn đang ở bệnh viện, bất chấp suy nghĩ, anh lập tức xuống xe, quyết định chạy bộ đến bệnh viện.
Vừa bước ra khỏi xe, mưa như mang theo đá, từng viên từng viên đá quất vào người anh, anh cảm thấy toàn thân tê cóng.
Hơn mười phút sau, anh chạy như điên đến được bệnh viện, hớt hải chạy đến bên ngoài phòng cấp cứu. Cả người còn nhiễu nước, đôi giày da cũng ngập nước.
Bác sĩ đi ra hỏi anh: “Anh là người nhà của nạn nhân à?”
Anh thở hổn hển đáp: “Đúng rồi.”
Còn có cảnh sát đồng thời xuất hiện.
Cảnh sát nói với anh: “Cô ấy bị xe đụng, nằm ở ven đường, là một chiếc xe chở hải sản chạy ngang qua phát hiện ra cô ấy. Nếu không có người đi ngang qua đưa cô ấy đến bệnh viện, với thời tiết này chắc chắn cô ấy không sống nổi.”
Anh vô cùng hoài nghi, bình tĩnh lại, anh hỏi: “Tôi muốn gặp cô ấy, đầu tiên tôi phải xác nhận xem có phải là vợ tôi không.”
Bác sĩ cũng không phản đối lập tức dẫn anh đi vào phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu đầy mùi thuốc sát trùng, trên sàn còn có nhiều vết máu khô lốm đốm, thoạt nhìn mọi thứ đều ghê người.
Bác sĩ kéo màn che ra, ý bảo anh: “Ở trong này.”
Kéo màn ra, một cô gái nằm trên giường xuất hiện trong tầm mắt anh, anh bước qua đó, trong lòng căng thẳng.
Đó là một cô gái không có sức sống, sắc mặt nhợt nhạt, tóc rối bù xù, trên mặt có nhiều vết máu loang lổ.
Cô ấy rất trẻ, tuy rằng đang bị thương, nhưng vẫn nhìn ra là một cô gái xinh đẹp, lông mi rất dài, chiếc mũi thẳng, đôi môi cong cong. Cô nằm ở đó, hàng lông mi thật dài trên mí mắt, nếu không phải trên mặt có vết máu, có lẽ người ta chỉ nghĩ là cô đang ngủ.
Bác sĩ hỏi: “Có phải là vợ anh không?”
Anh cúi đầu, buồn bã đáp: “Đúng, là cô ấy.”
Bác sĩ và anh cùng nhau ra ngoài, bác sĩ nói: “Nạn nhân bị chấn động não, bây giờ phải làm phẫu thuật ngay, anh là thân nhân của cô ấy phải ký tên thì chúng tôi mới dám làm phẫu thuật. Nếu anh từ chối không ký, chúng tôi cũng không thể phẫu thuật tùy tiện được.”
Anh im lặng, đúng, quan hệ của họ vẫn là vợ chồng, hiện giờ quan hệ hôn nhân vẫn chưa bị hủy bỏ, cô vẫn là vợ anh.
Bác sĩ khuyên: “Cô ấy phải phẫu thuật, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho dù giữa hai người xảy ra mâu thuẫn gì, đứng trên lập trường nhân đạo, chúng tôi đều cho là anh hãy bỏ xuống tất cả ân oán, cứu người trước đã.”
Anh không hề do dự, lập tức trả lời: “Tôi hiểu mà, để tôi ký.”
Anh nhận lấy giấy phẫu thuật, ngay chỗ người nhà ký tên, anh dứt khoát ký tên mình vào đó.
Yêu Thêm Lần Nữa Yêu Thêm Lần Nữa - Thủy tụ nhân gia