Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: min_moon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 396 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:00:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
ó rời khỏi đó trong tâm trạng cũng rất thoải mái nhưng hình như ông trời không giúp nó, lúc này những tên kia lại quay trở lại. Thấy nó rời đi liền đi nhanh lại bao vây nó, không lối thoát.
Nó đứng lại, suy nghĩ trong đầu còn chưa kịp phản ứng. Nếu như lúc trước, nó sẽ có thể thoát thân dễ dàng nhưng bây giờ trên người vẫn còn mang vết thương. Bọn người kia thì lúc nào cũng có súng, bỗng nó nhoẻn miệng cười gian.
-Nếu muốn đánh thì phải đánh tay đôi chứ sao lại cầm súng vậy chứ. Nếu đồn ra ngoài thì *lắc đầu* thật mất mặt - nó nói.
-Được rồi, chúng tôi sẽ không dùng súng - tên thủ lĩnh nói rồi quắt tay cho cả bọn cắt súng rồi... trận đánh bắt đầu.
"Bốp.....binh......bụp......v.....v "
Nó đã hạ gục hơn một nửa, nó đột ngột dừng hành động lại.
"Bằng...pằng...pằng...pằng"
4 phát súng được nó nhanh chóng bắn ra, 4 tên còn lại chết không kịp nhắm mắt. Nó quay qua nhìn Kiều còn đang run sợ, chắc có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy.
-Đi thôi - nó kéo tay Kiều cùng đi, Kiều cũng đi theo nó như một cái máy.
-Họ chết rồi - sau một lúc bình tĩnh, Kiều mới nói, giọng nói vẫn còn run sợ.
-Nếu không giết họ, tôi sẽ chết. Đúng là giết người là trái pháp luật nhưng họ là sát thủ đã giết rất nhiều người, chết không đáng tiếc. Nhưng dù sao tôi chỉ phòng vệ, súng này là ăn cắp trong người họ chứ tôi không có tràn trữ vũ khí trái phép - nó vừa kéo Kiều vừa giải thích.
"Két......két"
Tiếng phanh của cả đoàn xe, lúc này nó cũng không kịp trốn nữa. Đành phải đứng đó chờ chết. Nhìn kỹ thì cũng phải ba bốn chục người đang đi đến. Ông Hùng (ba Linh) phẩy tay kêu bọn nó bao vây lại. Chỉ vài giây, một vòng tròn lớn được hình thành ngoài nó và Kiều không có một khe hở.
-Kiều qua đây - khuôn mặt ông ta tỏa ra sát khí. Kiều hơi lo lắng.
-Qua bên đó sẽ ai toàn cho cô. Súng đạn không có mắt - nó nói rất nhỏ chỉ đủ hai người nghe.
Kiều cũng ra ngoài.
Ông ta bước vào vòng tròn đó nhìn nó còn cười lớn nửa. Lúc này, nó cảm thấy khó chịu sao ấy. Nhưng nó cũng mặc kệ ông ta, nhìn 4 bên 8 hướng không còn một lối thoát với biết bao nhiêu cây súng đang chỉa về phía mình mà cảm thấy nhứt óc.
"Chẳng lẽ lúc chết mà cũng không được yên nửa hả trời" - nó nhíu mày suy nghĩ.
-Chú ơi, cháu đâu có đắt tội với chú đâu mà chú muốn giết cháu chứ - vừa nói nó còn làm ra bộ dạng tội nghiệp, diễn xuất thần nhập quỷ, nước mắt long lanh.
-Tại cô đắt tội với con gái cưng của tôi - ông ta nói.
"Ta cũng biết rồi chỉ là muốn dùng chiêu, lạc mềm buộc chặt để xem thế nào thôi mà.. haiz...Kỳ này ta chết chắc" - suy nghĩ buồn bã.
"Phịch...phịch"
Hai tên đứng ở mé ngoài vòng tròn bị bắn chết. Một đội quân 4 người hừng hực khí thế tiến vào, nhưng trong sắc mắt ai nấy cũng triều tuỵ đặc biệt là hắn. Nó khẽ thở dài mấy cái rồi quay mặt đi. Vừa định chạy trốn thì nó lại cảm thấy một vật rất sắc bén đang kề vào cổ mình. Ngước lên thì thấy ông Hùng đang kề dao vào cổ mình nó mới hiểu.
Phía trước 4 người kia đang rất hoảng hốt nhìn nó. Nó cũng quét mắt về phía, ánh mắt như cười như không như chẳng quan tâm khiến ai đó đau lòng. Rồi mắt nó dừng trước hắn như là một người xa lạ.
-Thật trùng hợp khi gặp được bạn lần nữa ở đây. Đây là lần thứ 2 rồi *nhìn hắn, cười*. Chắc là sau này không còn cơ hội. Bảo chăm sóc Thảo giùm tôi nhớ chăm sóc tốt đó nếu không tôi không tha thứ cho cậu đâu. Hân, Bảo hạnh phúc nhá.
"Không phải lời trăn trói đó chứ" - suy nghĩ của bọn hắn nhưng rồi 3 người kia lại nhìn qua hắn, ánh mắt đầy nghi ngờ "Gặp 2 lần thôi sao? Không phải chứ"
-Thả người ra - hắn lạnh lùng lên tiếng.
-Không.
-Bác ơi Linh bị gì bên kia kìa - Kiều chạy lại nói, thở hồng hộc.
-Hả? - ông lo lắng rơi cả dao, tay cũng buông lỏng ra. Cơ hội này quá tốt nên nó đã xoay đánh ông ta và làm như ông ta đã làm với nó nhưng ông ta được nó cho quỳ dưới đất, súng kề trên đầu, mắt hướng về nơi xa như đang chờ ai đó.
-Các người tránh ra nếu không, tao bắn - nó quát, mắt quét về những tên vao vây nó.
-Lui đi - ông ta cũng nói,bọn kia mới đi ra.
- Cũng Có lúc trùm ma tuý lại sợ chết...haha...- nó nói rồi cười.
Ông ta dùng sức dung tay một cái nó đau đớn không còn sức để giữ ông ta. Thật ra khi tay phải bị thương của nó,chạm vào cổ ông ta đã cảm nhận có sự khác thường. Nó ôm tay đau đớn ngồi bệch trên đấ́t.
Những nơi bị trúng bây giờ cũng chuyển thành màu tím đậm, đầy máu nhìn thôi bọn hắn chạy lại bên cạnh cũng đã biết nó trúng độc rồi.
-Cất súng! Nhanh đi - nó nhìn bọn hắn đầy vẻ nghiêm túc. Bọn hắn cũng chưa hiểu cái gì nhưng cũng cất hết đi. Tiếng bước chân dồn dập về phía này, ông Hùng cũng không hiểu được câu nói của nó là gì nhưng lại mang theo một điềm xấu.
Ông ta đứng quay mặt nhìn nó nên không thể thấy được ngoài kia ai đang đi vào.
-TẤT CẢ BỎ SÚNG XUỐNG - đoàn cảnh sát đi vào, nói trên loa.
Đây là kế hoạch mà nó đã bàn với Thảo, để Thảo ra ngoài gọi cho bọn hắn trước rồi đi tìm cảnh sát.
Ông ta quay lại, quơ luôn cả súng bắn bọn họ nhưng có một điều nghịch lí, họ không thể bắn lại được vì còn nhiều người ở đây mà chỉ có thể né. Nhân lúc bọn hắn lơ là, ông ta dùng tốc độ chớp nhoáng chạy lại rồi kéo nó ra một nơi, còn tặng thêm một cây súng đang đặt trên đầu nó.
...Giật mình!
Hiện giờ tất cả chỉ biết như thế thôi. Không ngờ tên trùm ma tuý lại to gan như vậy.
-Nếu qua đây thì tao bắn nát óc nó
Lúc này nó thực sự rất muốn chửi tục, chưởi ông ta một chập. Ông ta cứ vậy mà dẫn nó đi, bọn đàn em của ông ta đều bị đưa về đồn trước rồi. Mấy người cảnh sát và bọn hắn cũng chỉ biết đi theo sau và giữ cự li hợp lí.
"Pằng"
Ông ta bắn về phía bọn hắn, do không kịp tránh nên hắn đã bị bắn trúng cánh tay. Cảnh sát và Hân, Bảo, Hạo lại lo lắng cho hắn chạy lại cầm máu nên không để ý đến nó. Ông Hùng lại kéo nó đi xồng xộc không cho quay đầu lại nhìn.
-Ui da! Đau quá - nó la lên.
Lúc này nghe tiếng la của nó, hắn mới đứng dậy chạy theo nó.
Bên nó thì cố gắng thoát khỏi ông ta, cuối cùng chẳng còn đủ suy nghĩ mà chỉ có thể làm liều. Đạp mạnh một cái vào chân ta, ông ta đau đớn tát nó một cái rõ đau, cả người từ từ ngã xuống đất va vào tản đ́á lớn, máu chảy rất nhiều.
Trong lúc mơ hồ, nó mơ thấy một gia đình 4 người hạnh phúc, gồm hai đứa con nít chừng 4, 5 tuổi rồi bố mẹ, mơ thấy hai cô bé xinh xắn vui đùa và một vụ tai nạn kinh hoàng của hai chiếc xe tông nhau, một chiếc bị nổ tung,chiếc còn lại va vào đá rồi chao đảo rơi xuống hồ. Người phụ nữ và đứa bé trong xe té xuống lại va phải tản đá máu tuôn ra và họ trôi đi.
Nhưng trước khi nhìn thấy những hình ảnh đó nó vẫn thấy ông Hùng chỉa súng vào người nó, tay còn chuẩn bị bóp cò. Sau đó nó còn nghe tiếng "pằng" mắt nhắm chặt lại không thể mở ra được "chẳng lẽ nó đã chết" -đó là ý thức cuối cùng trước khi nó bất tỉnh.
"Pằng" -lại một tiếng súng nữa,tay cầm súng của ông ta bị bắn. Công an chạy lại và khống chế ông ta giải về đồn.
Còn hắn, người đầy máu me đang đè trên người nó. Khi vừa nhìn thấy ông ta rút súng,hắn đã chạy và chạy đến bên nó để chở che cho nó và rồi hắn bị bắn. Vết thương ở giữa lưng rất sâu, sâu đến máu chảy không ngừng. Nhưng hắn không thấy đau chỉ thấy xót xa cho nó, gương mặ̣t hồng hào ngày nào nay chỉ là một màu trắng bệch. Bàn tay đầy máu, tím tái vì độc. Hắn cầm lòng không đặng,hai giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi vào khuôn mặt nó rồi cũng ngất đi.
---
Còi xe cấp cứu vang lên, nó và hắn cũng được đưa vào bệnh viện. Phòng phẩu thuật và cấp cứu được đóng lại. Chỉ còn lại Hân,Bảo,Thảo, Hạo ở ngoài.
Thảo sắc mặt nhợt nhạt, có vẻ rất đau lòng vì nó đã hi sinh nhiều vì mình. Mặc dù không nguy hiểm tính mạng nhưng Thảo vẫn thấy khó chịu, nước mắt đầm đìa trên mặt rồi từ từ ngất đi. Bảo cũng đỡ Thảo về một phòng bệnh mà chăm sóc cho nhỏ.
Gần 6 tiếng, ca phẩu thuật để lấy đầu đạn ra của hắn được hoàn thành. Bác sĩ y tá điều bước ra ngoài, hắn được chuyển qua phòng hồi sức đặc biệt.
-Bác sĩ, anh tôi sao rồi - Hân lo lắng hỏi
-Ca phẩu thuật thành công nhưng do viên đạn trúng vào nơi quá nguy hiểm nên cơ hội tỉnh lại chỉ có thể 50% - bác sĩ nói rồi rời khỏi đó.
Cùng lúc này, bác sĩ bên nó cũng ra và thông báo.
-Bệnh nhân do bị trúng độc nên cơ thể rất yếu, đầu lại bị va chạm vào đá nên mất máu rất nhiều. Tuy nhiên vài ngày nữa sẽ tỉnh. Độc trong người sẽ được điều trị cho đến hết.
-Bác sĩ, vậy độc đó có nguy hiểm gì không vậy? - Hạo hỏi.
-Do mới trúng một, hai ngày nên chưa nặng lắm, có thể chữa khỏi - bác sĩ nói rồi rời khỏi đó.
Lúc bác sĩ vừa rời đi, hai người lại nghe tiếng bước chân dồn dập đến đây. Quay đầu nhìn lại mới biết là ba Thảo và mẹ nó đi tới.
-My và Thảo sao rồi con? - ông lo lắng hỏi.
-Ổn rồi bác - Hân lễ phép nói.
-Ừ, vậy bác cũng bớt lo. Vậy còn anh con?
-Dạ, anh con vẫn chưa tỉnh.
-Vậy bác gái sao rồi ạ - ý Hân là hỏi về dụ bệnh tình đấy mà.
-Bác nhớ lại hết rồi - mẹ nó nói.
-Vậy kết quả là… - Hạo nói.
-Đúng vậy - vừa nói bà vừa gật đầu.
-Vậy thì tốt quá. Cuối cùng cũng có được một niềm vui. Thôi mình vào thăm Thảo trước đi bác - Hân nói rồi đi lại phòng Thảo.
Trong phòng, Thảo vừa mới tỉnh và được Bảo đút cháo, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
-Con gái - bà Hoa chạy lại ôm thảo rưng rưng nước mắt.
-Ô...ơ...trong khi đó Thảo vẫn còn ngơ ngác.
-Mẹ ruột con đó, mẹ và chị con còn sống - ông nói với Thảo.
-Vậy chị My là chị ruột của con - ánh mắt của Thảo xúc động vô cùng.
-----
Một lát sau, tất cả liền qua phòng nó xem thử, nhìn vết thương trên tay và lưng nó khiến mẹ và cha nó xót xa vô cùng, đôi mắt cũng dần đỏ lên vì khóc.
Thấy con mình như vậy, ông quyết định gọi bác sĩ phẩu thuật thẩm mĩ và bác sĩ điều trị giỏi nhất về trị cho vết thương không bị sẹo.
Sau khi thăm nó xong, mọi người lại qua phòng xem hắn. Lúc này,ba má hắn cũng vừa hay tin nên về và đến thẳng bệnh viện xem hắn thế nào.
Chắc cũng không ngoại lệ, bên đây cũng là một màn khóc sướt mướt cho hắn.
Chuẩn bị kết thúc rồi nhé!
Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh - min_moon