Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Diệp
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 476 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:27:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Kỉ Niệm Cũ. Quà Từ Trên Trời Rơi Xuống.
au khi dặn đi dặn lại việc nó phải săn sóc bản thân thật tốt và chuẩn bị tươm tất mọi chuyện, mẹ thân yêu mới yên tâm giao đứa con gái nhỏ là nó cho gia đình hàng xóm chăm bẳm ít hôm, rồi cùng ba trèo lên con xe Lead màu trắng sữa xinh xắn đi về phương xa. Mẹ bảo xong việc muốn tranh thủ thời gian cùng bố đi đây đó để khuây khỏa, nên sẽ đi hơi lâu một tí.
Có ai đời bố mẹ kéo nhau đi du lịch rồi bỏ con cái ở nhà một mình như vậy không? Theo nó thấy thì phi logic quá, nhưng chuyện cũng đã rồi, nó vẫn nên chấp nhận số phận thôi.
Phòng trống bên nhà chú Phi khá sạch sẽ, giống như nơi này mỗi ngày đều được lau dọn kĩ càng vậy. Nghe đâu phòng này là của em thằng Dương, ngày trước dì Anna mang thai, còn chưa rõ là trai hay gái thì không may bị sẩy, nhắc lại chỉ thấy thương. Bởi Dương thích có em lắm, ở một mình khá là buồn mà. Nó nhớ trước kia Dương nuôi một em cún Shiba để chơi cùng, nhưng sau đó cún con bị xe tông chết, rồi không thấy cậu nuôi thêm con gì nữa. Nó cũng hiểu nỗi khổ của mấy đứa con một như cậu lắm, vừa cô đơn vừa áp lực, bao nhiêu gánh nặng gia đình đều đổ lên vai hết.
Nằm trên giường đánh giá căn phòng nhỏ một lúc, nó cảm thấy nơi này rất ấm áp, không giống như căn phòng bị bỏ trống nhiều năm chút nào. Lũ bạn của nó lúc nào cũng thích tụ lại kể chuyện ma quỷ này nọ, bảo là nơi nào ít người thì âm khí rất mạnh, dễ gặp người đã khuất rồi vân vân mây mây, nên trước khi qua đây nó cũng hơi sợ.
Buồn chán không có gì làm, nó lại lên trang confession của trường để nghía sơ qua. Đa phần đều là mấy lời tỏ tình của các em nhỏ với thằng Dương và Thế Huy, xem nào...
.
.
.
.
Em tên Tuấn.>
Phụt… Đọc tới ba chữ cuối cùng, Giang suýt chút nữa phun nước miếng lên màn hình điện thoại, may mà nhịn kịp lúc nên không làm bẩn cục cưng của mình. Trời đất? Gì vậy nè, đam mỹ trá hình? Thích quá nha
Trong lúc đang chăm chú lướt lướt để tìm xem còn confession nào như vậy không thì có tin nhắn từ bạn thân của nó, tên “Mê traj là phảj mê mông & ngực”. Xin đừng hiểu lầm, đây là biệt danh của con bạn thân tự đặt, nó hoàn toàn không nhúng tay vào...
Nó suy nghĩ một lúc, tuy thấy con bạn đột nhiên hỏi như vậy khá kì lạ nhưng vẫn trả lời:
Sao ai cũng thích hỏi nó vấn đề này ấy nhỉ? Quan trọng hơn, con quỷ này vẫn không bỏ cái thói sử dụng teencode được sao? Mỗi lần nhận tin nhắn là mỗi lần nó đau não, dùng toàn bộ nơ ron thần kinh để dịch mớ mật mã, ngôn ngữ của người trời này.
Thật ra trong lòng nó chỉ xem Dương là bạn thân thôi. Cho tới mấy năm nay, càng lớn, cái cảm giác sợ mất cậu ta ngày càng rõ ràng, tình cảm của nó cũng dần trở nên chắc chắn. Nhất là lần đầu tiên bắt gặp một con gái tỏ tình với cậu, máu nóng trong người nó như sôi sùng sục, sự ghen tị và bực bội lúc đó không thể nhầm lẫn đi đâu được. Mặc dù nó biết nó chẳng có quyền gì mà khó chịu cả!
Sự ham muốn chiếm hữu này, lẽ nào không phải thích à? Thật lòng, làm sao nó biết được chứ, cứ đi theo cảm giác của bản thân thôi…
Nghĩ tới đây, nó liền thấy ngứa ngáy trong lòng, quăng điện thoại xuống giường, nó chạy vụt ra khỏi phòng, nhằm hướng đang phát ra tiếng đàn mà phi tới. Đám con trai ế mốc ế meo trong lớp hay bảo rằng bọn con gái gặp trai đẹp là cứ sáng mắt, tốc độ tăng vèo vèo như động cơ vừa được bơm thêm xăng dầu ấy. Ờm, cái này không thể phủ nhận, trai đẹp là tài nguyên quý hiếm của quốc gia, chị em phải biết nắm bắt thời cơ, mau chóng hành động chứ lị?
Như thường lệ, nó đưa đầu vào phòng thằng Dương trước, thấy bạn trẻ đang ngồi tập đàn với khuôn mặt nhăn nhó:
“Mày không biết gõ cửa à? Lỡ tao đang khỏa thân thì sao?”
Xì. Làm như từ trước đến giờ nó vô phòng thằng này đều theo kiểu lịch sự đó ấy. Bất quá nếu cậu ta đang hở trên hở dưới thì nó được phục vụ miễn phí, lời mà.
Dương nhìn nó như thể hiểu được mớ suy nghĩ không trong sáng, cậu giật giật khóe mắt:
“Thôi điệu cười dâm đãng đó đi, tao đá mày ra ngoài bây giờ.”
Nó hoàn hồn, dứt mình khỏi hình ảnh nửa che nửa hở của thằng Dương đang lượn lờ trước mặt rồi kéo cái ghế xoay màu xám chỗ bàn học ra, đặt mông ngồi xuống.
“Làm như mày ngây thơ lắm mà ở đó nói tao. Sau này mày phải xài từ đảm đang nha? Cho nó lịch sự tí.”
“...”
Dương thở dài, thầm nghĩ nhỏ này biết lịch sự là gì à? Cậu lau sơ đàn rồi bỏ vào trong túi riêng, không hiểu Giang chui vô phòng mình làm gì giờ này.
Tất nhiên, Giang cũng đâu có biết nó vào phòng thằng bạn làm gì, đột nhiên có hứng nên chạy qua nhìn mặt cậu ta một lúc...
Nghịch mấy thứ trên bàn học của Dương xong, nó lại cầm tấm hình ở góc bàn lên xem. Cái đứa con gái ú ú tròn tròn cột tóc hai chùm trong hình không ai khác chính là nó, mà thằng nhóc đầu vàng đẹp trai với làn da búng ra sữa đứng bên cạnh là Dương. Trong ảnh, hai đứa nhóc ôm nhau cười toe toét. Mỗi lần thấy hàm răng mất hàng tiền đạo, hay nói thẳng ra là thiếu răng cửa của thằng Dương, nó đều cười ngất lên. À, lần này cũng không ngoại lệ...
“Công nhận hồi nhỏ mày tếu ghê. Ha ha.”
Dương im lặng đi về phía này rồi chống tay lên bàn học, cúi đầu nhìn nó. Nó ngước mắt nhìn lại, thấy biểu cảm nghiêm túc của Dương thì giật mình ngừng cười. Gì… gì thế? Sao tự nhiên cậu ta nhìn nó chằm chằm vậy? Đôi mắt đen láy của nó nhanh chóng chớp hai ba cái, môi căng ra, tự cho là đang nở một nụ cười thân thiện để cầu hòa. Chẳng lẽ cậu ta định sút nó ra ngoài thật hả? Chỉ chọc một tí thôi mà ta? Chắc không đâu...
Dương thấy khuôn mặt “hiền hòa” của Giang lúc này thật ra có chút đáng sợ, gần như không nhìn nổi nữa. Cậu sợ nếu nhỏ tiếp tục giữ biểu cảm như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hư cơ mặt, nên chỉ có thể thở dài, lấy tấm hình trên tay cô nàng đặt về chỗ cũ:
“Mày làm tao sún răng chứ ai mà còn cười nữa?”
Ơ? Nó sao? Giang chỉ tay vào mặt mình, khó hiểu. Thật ra nó chỉ biết hai đứa là bạn thân chí cốt thôi, chứ trong đầu nó thì kí ức về ngày còn bé, tính từ sáu bảy tuổi trở về trước rất là mờ nhạt, chỉ toàn những mảng hình ảnh không rõ nét và đứt quãng.
Dương nhún vai, tuy không nói gì nhưng thật ra cậu còn nhớ kĩ lắm nhé.
Hồi đó chắc khoảng sáu tuổi, hai đứa lúc nào cũng chửi nhau và giành đồ chơi suốt thôi. Rồi một bữa, trong lúc động tay động chân, cậu bị heo ú này xô ngã, kết quả đi tong hai cái răng cửa. Kể cũng khổ, ngày ấy chưa dậy thì, Giang to con hơn cậu nhiều lắm, cậu chỉ cần bị thân hình ú na ú nần của nhỏ đụng một phát là văng liền. Vậy mà chục năm trôi qua, thế sự xoay vần, cậu đã cao hơn nó cả cái đầu. Đúng là quân tử trả thù mười năm chưa muộn, nhỉ?
“Phải không? Có lỗi quá bạn ơi ~ Bạn cũng làm mình sứt mẻ quá trời đó chứ không đùa đâu.” Nó cười tít mắt, cũng bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ.
Nhắc lại chuyện xưa chỉ thấy mắc cười, năm lớp sáu được mẹ cho về quê chơi, thằng Dương bị đồng bọn rủ đi ăn cắp mía, mà nó cũng ham hố, Dương hú một tiếng là chạy theo luôn, cả bọn đứng ngay ngã ba làng để canh chừng. Tụi nó bảo tầm chiều hay có xe máy cày chở mía chạy ngang qua, ngay khúc cua đó vừa hẹp vừa khó đi nên xe lớn qua đây phải thường xuyên thả chậm tốc độ. Đường làng dưới quê mà, mùa mưa sình lầy thấy ghê lắm. Chỉ chờ bác tài chạy chậm lại, cả lũ liền dí theo, đứa nào lanh lẹ thì phóng lên xe quăng hàng xuống, đứa nào mập, leo trèo không nổi thì ở dưới đi theo lượm mía. Nó cũng đu theo xe, rồi té trẹo chân, mặt mày toàn đất là đất. Đợt đó bị mẹ chửi dữ lắm, nhớ lại thấy vui quá chừng. Thời đại công nghệ phát triển, nó đâu còn mấy khi được chơi vui vẻ như xưa nữa, dù muốn cũng chẳng có người chơi cùng.
Trong khi hồi tưởng chuyện cũ, nó vẫn không thể ngừng nhìn lén thằng Dương được. Lúc bắt gặp ánh mắt chứa đựng ý cười của cậu, nó ngại quá nên cúi đầu nhìn sàn nhà, nói:
“Thôi chuyện quá khứ thì cho qua đi nha, lúc nãy mày đang tập bài gì thế?”
Dương lần nữa ngồi xuống giường, vừa nghịch tóc mái vừa nói:
“À, linh tinh thôi. Chậc, chiều nay chắc phải đi cắt tóc rồi.”
Từ cổ chí kim, đã trắng và đẹp trai thì có cạo đầu vẫn đẹp ngời ngời thôi, nên là nó không có ý kiến gì về vấn đề tóc tai này hết.
“Vậy chiều mày đi đi, tao ở nhà chờ xem tóc mày sẽ dở hơi tới cỡ nào. Tao về phòng trước nha, à, quên nữa, sắp tới nghe nói trường mình sẽ tổ chức cắm trại đó. Với lại trên confession của trường có người tìm mày kìa, lên xem đi. Lắm gái thích thiệt, bộ mày hay đi thả thính lung tung à?”
Dương buồn cười nhìn nhỏ:
“Thả thính hồi nào? Người ta nhắn tin thì mình lịch sự trả lời thôi, chẳng lẽ lại xem không trả lời à?”
Nó á khẩu không biết nói sao, trợn mắt liếc thằng Dương một cái rồi đóng sầm cửa lại. Bà nội nó, cái thằng chảnh cờ hó này!
Nó khó khăn lắm mới dằn lòng không nghĩ tới nữa, nhưng cuối cùng vẫn phải vừa đi vừa nhái giọng thằng Dương cho bỏ tức:
“Người ta nhắn tin thì mình trả lời thôi ~ Hời ơi. Chủ yếu khoe nhiều gái nhắn tin chứ gì?”
Lần thứ hai trong ngày bật điện thoại lên vì quá buồn chán, nó dừng lại ở một confession khá thú vị, bài viết này có mùi ngây thơ…
#xxx
Cẩm Giang:
Nhắn xong, nó thủng thẳng chui vào phòng học bài, công nhận nhà thằng Dương xịn thật, phòng nào cũng có máy lạnh!
Chiều, khoảng bốn giờ nó mới về nhà để tắm. Mới hơn nửa ngày mà sân trước đã tạo cho nó cảm giác lạnh lẽo rồi, dưới đất thì rụng đầy lá vàng như nhà hoang, nó thở dài một tiếng, xung phong cầm chổi lên quét.
“Đúng là không có mẹ ở nhà chán thật…”
Nó vừa dọn dẹp vừa ngâm nga một khúc hát yêu thích, lựa đúng lúc nó chuẩn bị hát điệp khúc, một mớ vật thể lạ từ trên trời đột nhiên rơi nhanh xuống. Nó giật mình, đưa hai tay ôm đầu, theo thói quen hét lên một tiếng.
“Aaaa!”
Đợi đến lúc có âm thanh lộp bộp rơi trên sân, nó mới bàng hoàng mở to mắt.
“Giỡn hả mấy mẹ…”
Toàn bánh là kẹo! Trên sân nhà nó hiện tại phải nói là lênh láng rất nhiều snack và mấy gói kẹo to. Nó quăng chổi, lập tức chạy ra cổng, ngó tới ngó lui cố tìm kiếm người vừa ném đồ vào nhà nó nhưng chẳng thấy bóng dáng ai ở trên đường cả. Gì đấy? Chẳng lẽ là cái confession đó sao? Không phải chứ, nó chỉ đùa thôi mà? Ai mà chơi sốc thế?
Giang nắm cổng nhà, mặt có chút thẫn thờ, tim bất giác đập nhanh hơn, vừa vui vừa sợ. Không biết là ai nhưng mà việc này… đúng là làm nó cảm động muốn khóc mà. Giống như soái ca trong ngôn tình vậy đó! Có điều nó đoán trên đời này sẽ chẳng xuất hiện một anh đẹp trai ga lăng nào làm vậy đâu, nhầm địa chỉ nhà chăng... Cũng có thể lắm.
À, nghĩ nhiều làm gì, hoặc có khi ai đó phát hiện ra vẻ đẹp tiềm ẩn đáng yêu của nó nên muốn làm quen thì sao? Lại giả như có người muốn tiếp cận thằng Dương nên lấy lòng nó trước? Túm lại, quà ở đâu trên trời rơi xuống nên nó vẫn phải miễn cưỡng nhận lấy, gom lẹ gom lẹ...
Chà, hôm nay đúng là một ngày may mắn mà!
Yêu Nhầm Con Nhà Người Ta Yêu Nhầm Con Nhà Người Ta - Mộc Diệp