A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Leo Aslan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Gió
Upload bìa: Little rain
Số chương: 447 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 51984 / 1198
Cập nhật: 2024-02-25 00:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 280
au khi thi rớt trường chuyên, tôi theo gót ông anh phóng về Phan Rang nghỉ hè ăn chơi thả giàn. Vừa về quê chưa được bao lâu đã đập nhau te tua với thằng Phệ đầu lĩnh xóm Trên, rồi lại còn lời hẹn tái đấu với A Lý thủ lĩnh xóm Dưới. Kết thúc mùa hè đầy sóng gió, tôi trở lại Phan Thiết với lời chúc phúc cho thằng em họ của mình cùng LyLy.
Vào buổi chiều hôm về lại Phan Thiết, sau khi được Sơn đen rủ đến sân bóng mà nó mới phám phá, tôi lại thêm một lần nữa thất thần vì được gặp Tiểu Mai. Lần đầu tiên trong đời tôi trông thấy một cô tiểu thư lạnh lùng xinh đẹp mà lại rất đỗi kiêu kỳ quý phái đến như vậy, nét đẹp đó tôi chưa từng thấy ở bất cứ đâu, cả ngoài đời lẫn trong phim ảnh sách báo.
Rồi tôi bị Tiểu Mai ném banh vào mặt những hai lần…
Rồi tôi nhập học lớp 10A1 tại trường Phan Bội Châu, tình cờ gặp lại Tiểu Mai khi nàng học chung lớp…
Rồi tôi thích Khả Vy, trong một lần online để chat Y!M với em ấy, tôi tiện tay lấy luôn cái Mail mình mới tạo lúc sáng để đăng kí Gunbound mà làm luôn nick yahoo của mình.
Thời gian trôi đi, trải qua nhiều chuyện giữa tôi, Tiểu Mai và Khả Vy với cơ số những rắc rối tình cảm, tôi dần quên đi cái nickname thientai_headshot của mình, và cũng quên bẵng đi con nhỏ có nickname gaucon_nhonha kia.
Và giờ đây, tôi cùng bạn gái của mình là Tiểu Mai đang ngồi trước mặt con nhỏ năm xưa, con nhỏ dễ thương hồi ấy giờ đã lớn lên, trở thành một thiếu nữ xinh xắn, trở thành hoa khôi của trường, mang tên Nguyễn Tú Dạ Minh Châu.
Lần tôi bị chuyển vào 10A2, Minh Châu có thấy, có biết, nhưng chỉ đơn thuần nghĩ rằng là thằng học sinh mới đang đứng trước mặt mình đây chỉ đơn thuần là một người trùng tên với một người bạn cũ ngày trước mà thôi. Đêm Noel vừa rồi, khi một lần nữa cái tên Võ Trí Nam được xướng lên giữa hai lớp, Minh Châu vẫn chẳng hề mảy may nghĩ rằng ở trên sân khấu lúc đó lại chính là cậu bạn quậy phá năm xưa của mình, mà chỉ hơi chú ý một chút rằng Trí Nam A1 năm trước vừa quen Khả Vy dễ thương nổi tiếng trong trường, năm nay lại chuyển sang quen Trúc Mai xinh đẹp hơn gấp mấy phần. Trong đầu của Minh Châu dần hình thành nên một suy nghĩ rằng Trí Nam vẻ như hơi lăng nhăng, nhưng học giỏi và đàn Guitar hay thì cũng… đáng để ngưỡng mộ.
Hơn hai lần vô tình tạt nước, Minh Châu vẫn chẳng hề nhận ra tôi, mà chỉ cuống quýt xin lỗi cả tôi lẫn Tiểu Mai. Mãi cho đến hôm vừa rồi, khi tôi tình cờ buột miệng nói ra hai câu thơ bất hủ chôm được của thằng bạn ngày xưa, và thêm cả sau khi tôi xác nhận mình có một vết sẹo ở phía bả vai, thì Minh Châu có thể khẳng định rằng tôi 100% chắc chắn là người bạn cũ trong quá khứ.
Nửa buồn vì tôi năm lần bảy lượt mải chơi game mà thất hẹn không chở đi chơi, nửa giận vì trong ấn tượng tôi năm trước cặp kè với Khả Vy, năm nay lại cặp kè với Tiểu Mai, trong khi trước đó lại còn… tán tỉnh mình, thế nên Minh Châu mới tức giận mà mắng tôi rằng:
- Đồ phản bội!
Và lúc này đây, Minh Châu ngồi trước mặt tôi, thoáng cười cay đắng bảo rằng:
- Sẵn chủ quán có máy vi tính kìa, Nam có thể online yahoo để xem thử đi, mình chắc là Nam chẳng bao giờ đọc được những tin nhắn đó, bởi Nam có online khi nào đâu chứ!
Cả tôi lẫn Tiểu Mai thì từ ban đầu đến khi Minh Châu dứt câu chuyện đến giờ chỉ biết thừ người ra bất động. Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi thảng thốt, nhưng nàng ngạc nhiên một thì tôi ngạc nhiên mười, bởi thật hi hữu làm sao, tôi đích thực đã quên bẵng đi con nhỏ “gấu con nhớ nhà “năm ấy.
Chẳng đợi Tiểu Mai có đồng ý hay không, tôi thẫn thờ đứng dậy bước ra ngoài nhờ chủ quán cho xài ké máy tính một chút. Được sự đồng ý của bà chủ vui tính, tôi ngồi vào máy và truy cập Internet, bật Yahoo lên, đăng nhập vào nick Y!M xưa cũ của mình.
- Thientai_headshot! – Đã rất lâu rồi, tôi chưa dùng đến nick Y!M này, chính xác là kể từ buổi tối trước khi thi tốt nghiệp tôi còn chat với Minh Châu.
Những dòng tin gửi offline theo đó hiện ra, bỏ qua những tin rác, tôi chỉ chú tâm vào những tin được gửi bởi nickname gaucon_nhonha….
- “Hi Nam, thi sao rồi? Mình được điểm cũng khá cao đó, mà chắc là Nam còn cao hơn nữa nhỉ? “
- “Với cả mình quyết định rồi, có lẽ là sẽ không thi vào trường chuyên đâu, mình nghĩ điểm tốt nghiệp của mình sẽ đủ vào lớp chọn đó, Nam nhỉ? “
- “Hì, mình đợi tin về điểm tốt nghiệp của bạn đó, hứa rồi nha ^^! “
Sau đó vài ngày, lại tiếp tục là những offline message từ nick Y!M gaucon_nhonha:
- “Nam không online nhỉ? Bận lắm hở? “
- “À mà mình chẳng biết nên vào lớp chọn nào hết, vì nguyện vọng là có cả 3 lớp lận, A1, rồi A2 A3 nè, Nam sẽ học lớp nào vậy? “
- “Có online lên thì nhắn cho mình biết nha, để có gì tụi mình học chung lớp, Nam còn dẫn mình dạo chơi Phan Thiết, hứa rồi đó! “
Vài tuần sau đó:
- “Mình quyết định đăng kí vào 10A2 rồi, vì nghe Nam nói lớp chọn A2 có nhiều người thích vào nên nghĩ bạn cũng vậy! “
- “Hi vọng sẽ gặp được Nam ở đó, lâu quá không online rồi nha! “
Và dòng tin nhắn cuối cùng, dừng lại ở một tuần sau thời gian tựu trường cấp 3:
- “Hôm nay mình nhận lớp 10A2 rồi mà vẫn không thấy Nam đâu, chắc là bạn vào học lớp khác hở? Hic……! “
Đọc xong những tin offline từ nick Y!M xưa cũ, tôi thẫn thờ tựa hẳn người ra ghế, trong lòng dâng trào xúc cảm, nhưng chẳng rõ là buồn hay vui.
Thế này thì……..!
Cuộc đời đúng là có lắm chuyện bất ngờ, trong khi Minh Châu bảo rằng sẽ thi vào trường Chuyên thì tôi lại mồm mép bô bô rằng mình chẳng thèm thi tuyển. Để rồi khi Minh Châu quyết định không thi để vào chung trường, học cùng lớp chọn với tôi thì tôi lại khăn gói thi vào trường Chuyên. Và đến cả khi Minh Châu chọn vào học 10A2 theo lời tôi, thì ở cách đó vài con đường, tôi lại quyết định đăng kí vào học ở 10A1 chỉ vì quên đi cô bạn cũ ngày xưa, chỉ vì con số một của thứ tự lớp mà tôi cho là oai phong lẫm liệt. Rồi gặp Tiểu Mai và Khả Vy, tôi đã thật sự quên đi cô bạn này.
Để rồi ngày hôm nay đây, quả đất đúng thật là tròn, cơ duyên xảo hợp cùng với số phận con người, tôi và Minh Châu đã tình cờ gặp lại nhau trong một tình cảnh chẳng thể nào oan trái hơn được nữa, cuộc gặp giữa hai con người chỉ gặp nhau duy nhất một lần trước đó và sau này chỉ tiếp xúc với nhau qua màn hình máy tính.
Minh Châu vuốt tóc, cố ra vẻ thản nhiên để kết thúc câu chuyện quá khứ:
- Mình còn tưởng là Nam đã thi vào trường chuyên rồi, không ngờ là lại học sát lớp nhau!
- ……….! – Tôi lặng yên không biết nói gì.
- Mình thậm chí còn đợi người bạn đầu tiên của mình ở Phan Thiết đến tận bây giờ, đợi người đó dẫn đi chơi như đã hứa!
- …………..!
Rồi Minh Châu đưa mắt nhìn sang Tiểu Mai, tiếp tục nói ;
- Nhưng giờ xem ra Nam không giữ được lời hứa của mình rồi, nhỉ?
Tiểu Mai cũng nhất thời không biết phải nói gì trước tình huống này:
- ………..!
- Cũng là con gái, nhưng mình thừa nhận bạn đẹp lắm, Trúc Mai! – Minh Châu mỉm cười.
- Cảm ơn….bạn cũng vậy…! – Tiểu Mai bối rối đan tay vào nhau.
- Hèn gì mà tên kia mau quên đến vậy! – Minh Châu tiếp lời.
- …………..!
Và Minh Châu quay sang tôi cười lạnh:
- Võ Trí Nam, tôi vào học A2 trường này là nhờ ơn bạn đấy, một lần nữa chào bạn!
Rồi Minh Châu lẳng lặng đứng dậy, ôm cặp quay trở ra ngoài đạp xe rời khỏi quán nước, để tôi và Tiểu Mai ngồi thẫn thờ trong quán.
- “Vậy là sao…? Mình… làm sao đây….? “
- “Sao lại có chuyện như vậy chứ? Sao mình lại quên chứ….? “
Mải mê với những ý nghĩ của riêng mình, tôi hoàn toàn không giấu được thái độ thảng thốt của mình trước mặt Tiểu Mai.
Phải mất một lúc sau, khi Tiểu Mai đứng dậy, đặt tay lên vai tôi:
- Về thôi anh, trưa rồi!
Thì tôi mới chậm chạp đứng dậy theo, dắt xe ra ngoài mà chở Tiểu Mai về nhà. Suốt quãng đường từ trường về nhà hôm đó, cả tôi lẫn Tiểu Mai đều không ai nói với ai câu nào. Có lẽ cả hai chúng tôi đều cảm thấy chuyện vừa rồi quá đỗi bất ngờ, dù rằng nó đến từ quá khứ. Về phần tôi, thì vạn lần tôi chẳng thể ngờ rằng Dạ Minh Châu lại là con nhỏ “nhớ nhà “ngày trước.
Tôi giờ đây đã nhớ ra mình còn nợ Minh Châu một lời hứa đưa cô nàng đi chơi, và đã hứa thì phải làm, bởi với tôi, lời hứa nặng tựa tính mạng. Nhưng vậy thì tôi phải làm sao? Cạnh bên tôi giờ đây là Tiểu Mai mà? Nàng sẽ đời nào chịu cho phép tôi thực hiện lời hứa của mình, mà dẫu cho nàng có đồng ý thì tôi cũng sẽ rất khó xử. Bởi người nhiều lần buồn khổ vì tôi chính là Tiểu Mai, là nàng chứ không phải ai khác. Và hơn ai hết, tôi biết nàng yêu tôi đậm sâu đến mức nào, cả tôi cũng vậy, tôi rất yêu Tiểu Mai, đó hoàn toàn là sự thật.
Thế nhưng chuỗi ngày yên bình của hai đứa tôi vẻ như lại sắp bị giông bão trở lại bởi một cô gái đến từ hôm qua mang tên Dạ Minh Châu.
Quả thật mọi việc bạn làm trong quá khứ thì đều có ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai không ít thì nhiều, dù muốn dù không thì sự thật là vậy, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng đều có thể là những mắt xích quan trọng trong đời bạn sau này.
Con đường mùa xuân cây lá xanh tươi, tôi lần đầu tiên đưa Tiểu Mai về nhà trong sự im lặng của cả hai đứa.
- “Liệu Tiểu Mai có giận mình không, sau tất cả những chuyện vừa rồi? “
- “Chắc là có rồi, ai mà chả vậy, mới hôm trước nàng còn bảo mình là đồ mê gái, thì giờ lại dính thêm cả Minh Châu, thế này thì không giận sao được! “
- “Nhưng nếu nàng giận thì mình phải làm sao? Mình… cũng có lỗi với Minh Châu nữa, thật sự có lỗi….! “
Đúng vậy, những gì Minh Châu kể ra đều là sự thật, và tôi không cách nào chối cãi hay phản bác lại điều gì cả. Bởi sự thật thì hoàn toàn đúng, chính tôi là người chủ động làm quen Minh Châu, chính tôi cũng là người hứa dẫn đi chơi, và đề cập đến chuyện học lớp chọn A2.
Rồi tôi quên đi mất, rồi tôi học lớp khác, chôn vùi vào miền quên mang tên kí ức một lời hứa năm nào.
Dừng xe trước nhà Tiểu Mai, tôi gạt tó xe để nàng bước xuống, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ gượng gạo nói:
- Em vào nhà đi, anh về…..!
Tiểu Mai thoáng lặng yên, nàng đưa mắt nhìn tôi:
- ………!
- ……………..!
Một khoảng lặng quen thuộc giữa hai đứa, và tôi lại càng bối rối, cảm thấy có lỗi với nàng nhiều hơn nữa.
- Anh…!
Tiểu Mai cắt lời tôi, nàng trìu mến nhẹ nắm tay tôi rồi dịu dàng nói:
- Anh về cẩn thận, đừng suy nghĩ nhiều quá, rồi chúng mình cùng tìm cách giải quyết, nhé?
- Không… đây là lỗi của anh…..!
- Lỗi của ai cũng vậy, giờ là của anh, hay sau này là của em, thì cả hai đứa mình phải chia sẻ cùng nhau, có được không?
- ………..!
- Hứa với em đi!
- Ừ… anh hứa……!
- Vậy anh về cẩn thận, em vào nhà đây!
- Ừm….!
- Về nhà rồi, gọi điện cho em biết một tiếng, nha?
- Ừ, anh nhớ rồi!
- Ừa….!
Rồi tôi đạp xe quay trở về nhà, trong lòng trào dâng hai luồng thái cực cảm xúc trái ngược nhau. Một là quá đỗi cảm kích với Tiểu Mai, nàng vẫn luôn là người hiểu tôi nhất, nàng biết tôi sống nặng về tình cảm, ắt hẳn sẽ cảm thấy khó xử về chuyện vừa rồi. Nàng lo tôi sẽ suy nghĩ quá nhiều mà bị ảnh hưởng không tốt, thế nên chẳng hề giận gì mà ngược lại còn quay sang an ủi tôi.
Và hai là, tôi cảm thấy mình rất có lỗi với Minh Châu, đúng thật là tôi có lỗi rất lớn trong chuyện này, toàn bộ đều bắt nguồn từ tôi mà ra, không thể biện minh được gì cả.
Để giờ đây phải làm liên lụy đến Tiểu Mai, một lần nữa tôi lại khiến nàng buồn. Rất có thể vừa rồi ẩn sau nét cười dịu dàng là ánh mắt muộn phiền của nàng thì sao?
Lại một lần nữa, tôi sẽ thực hiện nguyên tắc sống của mình, hứa là phải làm, để rồi lại làm Tiểu Mai buồn khổ thêm một lần nữa?
Hay tôi sẽ mặc kệ Minh Châu, mặc kệ đi lỗi sai của mình để không phải có lỗi với Tiểu Mai?
Trời hỡi, lần này tôi biết phải làm sao đây……?
Một câu hỏi lớn không lời đáp, chỉ có bóng một thằng con trai đang thất thểu đạp xe trên con đường gay gắt ánh nắng của buổi ban trưa, giữa tiết trời mát mẻ của những ngày mùa xuân râm mát bóng cây tươi xanh đầy lá!
Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Leo Aslan Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái