When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Leo Aslan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Gió
Upload bìa: Little rain
Số chương: 447 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 51984 / 1195
Cập nhật: 2024-02-25 00:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 223
au khi thuận lợi qua ải “Được ăn cả ngã về không “, mục tiêu phá vỡ sự lạnh lùng của Tiểu Mai đã thành công, tôi rốt cuộc biết chắc chắn rằng nàng vẫn còn tình cảm với mình. Thế nhưng vừa rồi chỉ là “được “, chứ chưa phải là “ăn cả “, bởi vậy bước kế tiếp trong kế hoạch chính là phải làm sao để “ăn cả “. Thế nhưng nước bài thử tim vừa rồi có lợi đi kèm cùng hại, lợi chính là biết được những gì cần biết, và hại chính là tôi đã… chọc cho Tiểu Mai ghen. Và tôi thì chẳng biết lúc nàng ghen thì sẽ như thế nào nữa, có khi giờ gặp mặt nhau nàng lại chẳng nổi cơn tam bành mà dập tôi một trận tơi tả thì bỏ xừ.
Chính vì thế, chiều hôm đó, sau khi học Lí ở nhà thằng Luân xong, về đến nhà là tôi chạy vụt lên phòng. Tay cầm viết bảng, tôi lẩm nhẩm vài giây rồi gạch một mũi tên dài, hướng kế hoạch thẳng sang bên phải, sử dụng chước tiếp theo, đó là “mưa dầm thấm lâu “, chả biết sao chứ tôi thích “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén “hơn, thế nhưng sợ lửa to quá cháy trụi tôi luôn thì khổ. Thế là tôi khoanh tròn dòng chữ “mưa dầm thấm lâu “lại, rồi lôi trong hộc bàn ra cái thời khoá biểu, chỉnh sửa lại các việc cần làm trong ngày. Xong hết đâu đó, tôi cầm tờ thời khoá biểu ra sân thượng ngồi, nhìn trời nhìn đất một hồi rồi thiếu điều muốn bưng mặt rống lên thảm thiết, bởi từ nay nếu áp dụng thời gian biểu này thì tôi chỉ có gọi là… trắng mắt.
Bởi vì mưu chước “mưa dầm thấm lâu “được sử dụng sau chước “được ăn cả ngã về không “, đó chính là sau khi chọc ghen Tiểu Mai thì tôi buộc phải… ngày nào cũng tìm cách tiếp cận với nàng, tất nhiên là chỉ riêng nàng với tôi mà thôi. Bởi chọc người ta rồi thì giờ phải đi xin lỗi, phải kề cận cạnh bên mà còn dò hỏi thái độ cũng như tiếm đánh chính quyền sau này. Thế là từ cái đêm vạch ra kế hoạch, khi tính đến chước này là tôi nhớ ngay Tiểu Mai hay có thói quen đi dạo trên công viên dọc đường biển Đồi Dương vào buổi tối. Vậy nên để cho mưa lâu dài thấm vào đất sâu, tôi buộc 1 tuần 7 ngày cũng phải có ít nhất 4 ngày tôi cùng nàng đi dạo. Mà thời gian Tiểu Mai dạo bộ là tầm 8 giờ 30 tối đến khoảng 9 giờ 30, ác nỗi lúc đó tôi lại đang ở nhà luyện Toán và Anh ngữ để 11 giờ đêm là tót lên giường ngủ. Thế nên khi áp dụng chước tiếp cận hằng đêm này, tôi sẽ thay đổi lại thời gian biểu, từ 1 giờ trưa đến 5 giờ chiều hàng ngày tôi vẫn sang nhà Tuấn rách và Luân khùng để học thêm, sau đó là ra biển đàm đạo cũng như bàn kế hoạch tác chiến với quân sư Sơn đen đến 6 giờ chiều. Thời gian học anh văn với bé Trân chỉ nằm vào hai ngày thứ 2 và thứ 4, vậy nên tôi quyết định ba ngày trong tuần là 3- 5- 7 và có thể là chủ nhật là tôi sẽ bằng mọi cách phải đi dạo cùng Tiểu Mai.
Thế nhưng để bỏ ra hơn 1 giờ đồng hồ dạo bộ cùng Tiểu Mai thì tôi buộc phải thức khuya học đến 12 giờ đêm hoặc có khi là 1 giờ sáng để không bị sút phong độ. Quả này đúng là tiến không được mà lùi cũng không xong, ngủ sớm thì xem như xin lỗi Tiểu Mai bất thành, mà ngủ trễ thì có khi tôi lại không đọ lại thằng Minh Huy ở trên lớp với cái bộ dạng ngái ngủ.
- “Thây kệ, đây mới gọi là tán gái chân chính, tất cả vì đại cục, bạn trai Tiểu Mai, chuẩn luôn! “
Vậy là sau buổi sáng thứ 7 tặng quà sinh nhật cho Khả Vy xong, tôi tranh thủ ngốn hết cả đống kiến thức Hoá và Lí của Tuấn rách cùng Luân khùng rồi vọt ra biển gặp Sơn đen. Vừa dắt xe vào bãi gửi là tôi đã thấy nó đang ôm bóng đợi sẵn ngay mấy băng ghế đá đặt trên nền cát biển:
- Sao? Chiến chưa? – Nhác thấy tôi bước tới, thằng Sơn hỏi ngay.
- Chưa, thông tin thì có rồi, tao chỉ phân tích con người nó ra sao thôi, giờ cần phải biết các bước nó sẽ làm gì nữa kìa! – Tôi lắc đầu đáp.
- Thì biết nó sẽ làm gì đi! – Sơn đen chưng hửng.
- Uầy, chỉ là dự đoán thôi, nó còn đang tán tỉnh em tao dữ lắm! – Tôi thở dài trả lời, nghĩ lại lúc trưa nay khi Tiểu Mai vừa dắt xe ra cổng là thằng Huy đã trờ xe tới mà tán hươu tán vượn.
- Kêu hai thằng bạn mày theo dõi tiếp chứ sao!
- Không được, nó biết mặt tụi tao!
- Chứ giờ sao? À…….!
Hỏi xong rồi thằng Sơn tự trả lời luôn, đưa tay vỗ trán ra chiều vừa hiểu ra vấn đề.
- Ừ, phải nhờ mày tiếp cận nó thôi!
- Thế tao làm sao đây?
- Cái này….tao cũng chịu, mày có cách nào không?
Tôi nhăn trán lại vì không nghĩ ra cách nào moi được thông tin hay kế hoạch của thằng Huy từ chính miệng nó.
- Để xem……! – Sơn đen nhíu mày lẩm bẩm.
- Hay hỏi tụi bạn nó tiếp? – Tôi đề nghị.
- Bậy, chắc gì thằng Huy nó đã tiết lộ cho tụi kia biết! – Nó lắc đầu ngay lập tức.
- Phải có cách nào đó mà nó không biết mặt mày, nhưng vẫn tiếp cận được nó kìa! – Tôi thở dài đánh thượt nhìn quân sư Sơn đen.
Quân sư của tôi vẫn còn đang méo cả mặt để suy nghĩ, cũng phải thôi, một mình tôi đánh cả 3 mặt trận đã gọi là bở hơi tai rồi, vạch ra chiến lược tổng thể cho toàn trận chứ những cuộc tiêm kích này thì tôi không nghĩ nữa để tránh bị phân tâm!
- À… cái này được nè! – Thằng Sơn mắt sáng rỡ, vỗ đùi đánh đét một cái.
- Sao? – Tôi tò mò hỏi.
- Tao biết nó đang chơi game gì rồi, giờ tao sẽ tạo một nhân vật để vào kết thân với nó! – Nó cười toét cả mang tai.
- Thì sao? – Tôi chưng hửng.
- Hề hề, mày chơi game mà không biết à, chỉ cần kéo nó đi luyện cấp, nhường quái boss cho nó săn rồi đại loại đi chiến trường với nó, lo gì không tiếp cận được. Sau đó tao vờ nói tao đang này nọ trên lớp học, cũng ghét thằng nào đó, cũng muốn tán một em gái, rồi tao bịa ra hoàn cảnh gần giống nó thôi, có thể sẽ moi được chút gì đó về thằng này!
- Ờ… mà mày chơi lại nó không? Nó giàu lắm đấy!
- Mày dốt, chơi game chả phải cứ tiền là thắng, nó bỏ cả đống tiền nhưng chỉ có một mình, còn tao hú một tiếng thì cả bang bao trọn con boss, nó dám nhào đầu vào tao bứa cho bể gáo. Thể nào nó cũng phải mon men xin vào bang tao thôi, lúc đó ưu tiên nó tí là được!
- Ừm, vậy nhờ mày chuyện đó, còn lại thì có gì bữa sau tao báo tiếp!
- Rồi, giờ đá banh chơi mậy?
- Dzô, để trả ơn chú về kết quả điều tra hôm bữa, nay anh dạy chú sút “lá vàng rơi “!
- Dóc, mày chưa bao giờ sút quả nào ra hồn chứ đừng nói là “lá vàng rơi “!
- Ơ cái thằng này mày không tin bố à? – Tôi quắc mắt nhìn nó.
- Tin con mắt tao còn hơn, mày thì sút quái gì! – Sơn đen nhún vai đáp.
- Được, ra đây! – Tôi sầm mặt giật quả bóng rồi ngoắc nó ra bãi biển.
- Hề hề, tao xem thế nào! – Sơn đen ngoác miệng cười đểu cáng.
Biển xanh về chiều mát mẻ và yên bình, ánh tà dương sắp tắt đang nhẹ ngả màu trên mặt sóng, gió thổi nhè nhẹ như xua đi vẻ hậm hực trên mặt một thằng con trai đen trùi trũi:
- Tổ bà mày chứ lá vàng rơi, bơi ra kéo banh vô, mất tao đập mày à!
Và sóng nước dập dềnh như vỗ về an ủi vẻ ấm ức của một thằng con trai lúc này đang bơi ra biển để ôm quả bóng tròn vào lại bờ sau cú sút trật đường rày của nó:
- Đệch, quả này thì lá rụng về cội rồi!
Tạm chia tay quân sư Sơn đen với lời hứa hẹn hôm sau sẽ dạy nó cách dẫn bóng xỏ kim, đúng 6 giờ chiều tôi về lại đến nhà mình, lao vào phòng tắm để gột rửa bụi trần rồi cùng mẹ dùng bữa tối. Ăn uống no nê rồi tôi lại nhào đầu vào học Toán đến tầm 8 giờ tối thì phóng lên phòng, ăn mặc bảnh bao, đầu tóc thơm tho, xong xuôi đâu đó tôi dắt xe ra ngoài và trực chỉ hướng nhà người đẹp Tiểu Mai của tôi.
Phố biển thường tầm hơn 8 giờ tối là đã bắt đầu vãn người dần, hầu hết bọn họ đều ở nhà xem truyền hình hoặc tập trung tại các quán coffee sân vườn. Thế nên trong đầu tôi lúc này đã mường tượng ra tình huống lãng mạn sắp tới, tôi sẽ nắm tay Tiểu Mai, và hai đứa cùng nhau dạo bộ trên cung đường biển vừa dài vừa đẹp.
Nhưng tôi dù có thần sầu tính toán đến cỡ nào thì cũng vẫn có lỗ hổng to tướng trong kế hoạch, đó chính là… chiếc xe đạp của tôi. Bởi tôi định mình chả thể nào mà lăm lăm phóng thẳng đến nhà Tiểu Mai mà rủ nàng đi dạo được, ý định của tôi là giả vờ tình cờ gặp nàng trên đường dạo bộ mà thôi. Thế thì có thằng quái nào đi dạo bộ lại dắt xe đạp theo, và không lẽ tí nữa đi cùng nàng thì tôi lại dắt chiếc xe đạp kế bên, vậy khác nào tự tạo ra rào chắn bất đắc dĩ giữa hai đứa.
- “Sao giờ? “– Tôi toát mồ hôi hột, oai phong nãy giờ đang dần tiêu tán.
Ngó nghiêng dọc một hồi rồi tôi quyết định bấm bụng dắt xe vào quán coffee sân vườn đầu đường Tuyên Quang, đối diện với lối vào nhà Tiểu Mai. Dựng xe đạp bước vào khuôn viên quán, tôi hết hồn khi thấy ở đây hầu hết toàn là cặp đôi người lớn hoặc trung niên, ai nấy không xế hộp thì cũng chạy xe máy, chỉ mỗi tôi là dựng… xe đạp trước cổng.
Vẻ như biết tôi là thằng học trò lơ láo chả phải khách sộp gì nên tên phục vụ đến chỗ tôi ngồi ngoài sân mà đưa cho cái menu một cách khiếm nhã:
- Uống gì đây? – Hắn hất hàm hỏi.
- À… cho một Sting dâu! – Tôi lúng búng đáp.
- Sting dâu mười tám nghìn đấy nhé! – Hắn ra giá luôn.
- Cái…ờ….ừ….! – Tôi giật nảy người vì bị chém giá trên trời. – À… anh ơi!
- Gì nữa? – Hắn nhăn mặt hỏi.
- Chỗ này tí nữa em có việc đi tí nhưng để xe đạp lại, chút lấy sau được không? – Tôi dù lấy làm khó chịu nhưng vẫn phải cố nặn nụ cười cầu tài để dò hỏi.
- Ờ thoải mái, tí đưa giữ xe tiền là được! – Tên phục vụ gật đầu rồi bước vào trong.
- “Lạy, quán xá mà cũng thu tiền giữ xe! “– Tôi lắc đầu thở dài ngao ngán.
Nhưng mặc kệ những tiểu tiết đó, muốn đại sự thành công thì phải vứt bỏ qua tính tầm thường của tiền bạc và thời gian. Ít phút sau tôi vừa nhấp nhổm trên ghế vừa nốc ly Sting, mắt thì láo liên như thằng trộm gà liên tục dòm về phía lối nhà Tiểu Mai. Kể cũng buồn cười, dạo này tôi toàn phải đóng vai điệp viên hay dính dáng đến các vụ theo dõi, khi thì nhờ tụi thằng Chiến theo dõi thằng Huy, giờ thì ngồi đây mà theo dõi Tiểu Mai.
Đợi một hồi đến tận 8 giờ 40 tối mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tiểu Mai đâu, tôi đã bắt đầu đâm nản, và hơi nóng gáy khi thằng phục vụ quán nãy giờ cứ nhìn mình chằm chằm, không lẽ kêu Sting thì nó không cho ngồi lâu hay sao kìa?
Năm phút sau, khi tôi đã tính đến đường đập cho thằng phục vụ bố láo một trận rồi bỏ chạy thì kịp thấy Tiểu Mai đang lững thững bước ra từ hướng nhà nàng. Mừng hết lớn, cố kìm lại ý định phóng vội ra ngoài để đi cùng nàng, tôi dặn lòng mình rằng tôi phải đi sau nàng ít nhất là 3 phút để tránh bị nàng biết là tôi đã ngồi chờ chực từ nãy đến giờ, phải cố tỏ ra rằng đây chỉ là… tình cờ mà thôi!
Ít phút sau, khi Tiểu Mai vừa khuất sau góc ngã tư đường thì tôi vội bật dậy phóng ra bãi giữ xe, nhét vào tay ông bác bảo vệ hai ngàn đồng, nói vài câu nhờ ông bác giữ xe dùm tí con quay lại lấy rồi lật đật đi theo hướng Tiểu Mai khi nãy.
May thay trời phú cho tôi đôi chân nhanh nhẹn, kết hợp với Mai Hoa bộ pháp trứ danh của Vịnh Xuân Quyền, chỉ 2 phút sau là tôi đã đuổi kịp Tiểu Mai.
- “Bình tĩnh nào, chưa đến lúc, phải giả vờ là thật tình cờ nào! “– Tôi nghĩ thầm trong bụng.
Vậy là Tiểu Mai cứ lững thững dạo bộ phía trước, tôi cứ âm thầm bám theo phía sau, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu trời cho sau lưng tôi cũng đừng có công an theo dõi, bởi tình huống lúc này thì trông tôi hệt như thằng trộm đạo đang rình người thứ thiệt. Không khéo khi tôi còn chưa kịp dạo bộ cùng Tiểu Mai thì đã bị các mũi trinh sát ập vào mà gô đầu về bót ấy chứ!
Nghĩ đến đâu tôi toát mồ hôi đến đây, cảm nhận rõ bước chân của mình đang bị chùn lại, khoảng cách giữa tôi và Tiểu Mai ngày càng xa hơn.
- “Sao giờ? “– Tôi đần mặt ra, trong đầu đã thấy hình ảnh chiếc xe đạp của mình. – “Đạp về nhà lại à? “
Thế nhưng khi tôi còn đang chần chừ do dự thì tự dưng cơ duyên xảo hợp, làn gió biển về đêm nhẹ đưa hương hoa thanh khiết và quý phái hôm nào của Tiểu Mai lan toả đến khứu giác tôi. Ở phía trước, Tiểu Mai đưa tay vén tóc mai ngang qua tai để lộ phần gáy tóc trắng ngần thanh cao, khẳng định một điều rằng đây chính là loại nước hoa bí mật mà hồi cắm trại tôi đã từng hỏi nàng nhưng không nhận được câu trả lời.
Quý phái, thuần khiết và nhẹ nhàng, đó là tất cả những gì tôi đang cảm nhận được lúc này!
Không còn ngần ngại thêm một phút giây nữa, vứt hết trinh sát với công an qua một bên, tôi đường hoàng cất bước trên hành lang đá hoa cương.
Mỗi giây trôi qua, mỗi bước chân đi tới, tôi lại càng gần người con gái tôi yêu hơn….
Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Leo Aslan Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái