In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Leo Aslan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Gió
Upload bìa: Little rain
Số chương: 447 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 51984 / 1195
Cập nhật: 2024-02-25 00:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 143
gay tức thì, Tiểu Mai và gã Triết đều quay sang nhìn tôi trân trối:
- N….sao vậy? – Tiểu Mai kinh ngạc hỏi.
Triết ngơ ngác cạnh bên, chưa biết nói gì, nhíu mày lại đưa mục quang sang tôi.
- N nói ông Triết này bắt cá 3 tay, quen cùng một lúc 3 người, chứ yêu duy nhất một người cái nỗi gì! – Tôi buông đàn xuống, gằn giọng nói từng tiếng một.
- Cậu em đây, nói thế nào là 3 người? Anh không hiểu! – Triết sửng sốt.
- Hừ, hiểu hay không hiểu thì ông anh phải tự biết chứ! – Tôi hừ mũi.
- Nhưng anh không hiểu thật! – Hắn ta lắc đầu.
- Thế thì được, để tui nói rõ ra nhé, lúc đó đừng có hối hận! – Tôi hất hàm chỉ tay gõ gõ xuống mặt bàn.
- Ừm, nói trắng ra xem nào! – Triết điềm tĩnh chắp hai tay vào nhau.
- Tui biết ông đang quen cùng lúc 3 người, một là Trúc Mai! – Tôi liếc nhìn Tiểu Mai đang tròn mắt ngạc nhiên rồi tiếp lời – Hai là chị Diễm học chuyên Anh ở trường ông, người còn lại tui không nói ông cũng tự biết rồi chứ gì!
- N ơi…….! – Tiểu Mai định lên tiếng nhưng bị Triết khoát tay ngăn lại.
- Sao chú em lại biết Diễm? – Hắn hỏi.
- Hê, tui còn biết chiều hôm mồng 1 Tết, ông anh nắm tay Mai ngoài biển đi chơi với bạn, lúc đó còn có cả chị Diễm nữa mà! – Tôi nói, nhưng tự dưng thấy nháng lên một kẽ hở trong câu vừa rồi.
- Hừm….! – Triết cố giấu vẻ ngạc nhiên bằng nét cười nửa miệng.
Rồi hắn đưa hai ngón tay tì vào thái dương, nheo mắt lại nhìn tôi:
- Có bằng cớ gì không? Hay chỉ là nói suông?
Tôi trừng mắt nhìn, Triết cũng mục quang đối nhãn với tôi, lạnh lùng như sắt đá.
Tôi nộ hoả xung thiên, cho tay vào cặp giật phắt tấm ảnh của hắn ra đập xuống bàn:
- Ảnh đẹp nhỉ! – Tôi cười gằn.
Lúc này thì tôi mới thấy sắc mặt Triết thay đổi, hắn thoáng lộ vẻ sửng sốt:
- Tấm ảnh này làm sao mà chú em có?
- Sao tui phải nói? – Tôi nghênh mặt thách thức.
Triết hít một hơi dài, rồi hé nửa miệng nghiến răng nói:
- Người được hỏi phải trả lời!
- Đâu có chuyện từ bị cáo lại thành công tố viên, ở đây tui hỏi mới phải! – Tôi cười nhạt rồi cầm tấm ảnh lên chìa sang Tiểu Mai - Ảnh này có phải của Mai không?
- Sao lại là của mình được chứ….? – Nàng nhăn mặt, líu ríu nói – Thật ra….!
- Em để N nói tiếp đi! – Triết cắt lời.
- Hờ, hình của ông anh, nét chữ của con gái, mà không phải của Mai, vậy thì của ai? Của con cá thứ ba chứ gì! – Tôi buộc tội với lí lẽ đanh thép.
- Bây giờ anh hỏi lại, chú em lấy tấm ảnh này ở đâu? – Hắn ra vẻ đã hết kiên nhẫn.
- Ở nhà con cá thứ ba của ông anh đấy! – Tôi nhếch mép.
- Đi, tất cả dắt xe ra! – Nói rồi gã họ Sở đứng dậy, cầm tấm ảnh bỏ tọt vào túi áo.
- Đi đâu? Chạy làng à? – Tôi ngồi thẳng dậy.
- Nghe nhé, chú em chạy một mình theo sau, hai người bọn anh đi trước, sang nhà con cá thứ ba, rồi bốn mặt một lời! – Triết hất tay ra ngoài cổng, cười nửa miệng nói.
- “Cái quỷ gì đây mà một, hai, ba, bốn nữa chứ? “– Tôi ngớ người ra vì câu nói rõ đầy ẩn ý của Triết vừa rồi.
Nhưng lỡ đâm lao phải theo lao thôi, đằng nào tôi cũng chẳng sai gì, sự thật nó rành rành ra thế cơ mà:
- Được, đi thì đi, xem ông anh giở trò gì! – Tôi đứng phắt dậy, ra ngoài sân dắt xe.
Tiểu Mai líu ríu nghe theo, đóng cổng lại rồi đi đến chỗ tôi đang đứng.
- Bé Mai, em ngồi bên này! – Triết hất tay lạnh lùng nói.
- N gây hoạ lớn rồi, N ơi….! – Nàng cắn môi nói nhỏ rồi vội đi về phía xe của Triết.
- “Hoạ lớn gì nữa? “– Tôi nghe Tiểu Mai nói mà chẳng hiểu mô tê gì sất, hoạ cái quái gì, vạch mặt được tên Sở Khanh này là phúc cho nàng mới phải. Nghĩ rồi tôi co chân đạp theo sau xe Triết, quyết tâm bữa nay phải thay trời hành đạo, để xem tên bắt cá 3 tay này giở sát chước gì sau cùng đây.
Triết chở Tiểu Mai chạy trước, tôi giữ một khoảng cách nhất định chạy theo sau, nhìn lên thì thấy Triết nói gì đó, rồi Tiểu Mai vội tiếp lời, chốc chốc nàng lại quay ra sau nhìn tôi rồi lắc đầu liên tục, tay vẫy vẫy ý bảo như bàn lùi.
Tôi lừ mắt nhìn sang hướng khác tỏ ý không quan tâm, giờ nàng có năn nỉ thế nào thì tôi cũng phải vạch trần bộ mặt của tên Triết này, không thì hoá ra nãy giờ là tôi nói xàm nói bậy vô ích à!
Trên đường đi, tôi định liệu xem tên họ Sở sẽ làm gì, sẽ nói những gì, và bình tĩnh phân tích rồi nghĩ lại lúc đó tôi sẽ nói gì. Đúng, tôi sẽ dùng những lập luận sắt đá nhất để buộc tội hắn, để hắn sẽ vĩnh bất siêu sinh mà ôm hận trong lòng, vạn kiếp bất phục.
Hơn nửa đoạn đường, tôi thập phầm hăm hở, bách phần quyết tâm.
Tầm 10 phút sau, được hơn hai phần ba đoạn đường, tôi cảm thấy bắt đầu thắc mắc, sao hắn lại đi vào đường này nhỉ? Vừa mới sáng nay tôi còn ở đường này đây mà!
Đến đầu đường thì Triết giảm tốc rồi rẽ bên phải, tôi đâm chột dạ, cái linh cảm trời cho “Khi điều không may có xu hướng diễn ra thì nó sẽ diễn ra “lại nổi lên.
Thêm vài giây, Triết tấp sát vào lề, dừng xe trước căn nhà có cổng sắt với những dây thường xuân xanh mướt uốn quanh, và một gốc me tây to đùng phủ bóng mát rợp kín khoảng sân trước hiên nhà.
Đến lượt tôi kinh ngạc tột độ:
- “Cái quái gì vầy? Hắn tự dẫn xác đến tận nhà Trân à? Sát chước gì đây? Lạy lục van xin hay là…đánh bom liều chết? “
Triết dựng xe rồi dắt lên lề, đưa tay nhấn chuông cửa:
- Kính coong!
- Nhà con cá thứ ba là đây, chú N nhỉ? – Hắn liếc mắt cười khẩy.
- ………! – Tôi sầm mặt, im lặng tỏ vẻ xác nhận.
Chốc sau, có tiếng dép trong nhà loạt soạt bước ra mở cổng, là Trân, vẻ như cô bé đang học vì tôi biết chỉ khi làm bài tập thì Trân mới đeo kính.
- Ủa? Anh Triết, chị Mai! – Trân ngạc nhiên rồi mừng rỡ đi tới kéo tay Tiểu Mai.
- Ừ, có chị Diễm ở nhà không em? – Triết hỏi.
Tôi rúng động thừ người ra vì kinh ngạc, chuyện gì vậy, Diễm ở chung nhà với Trân à? Sao hôm giờ tôi đâu có thấy?
Trân cười tươi đáp ngay sau đó, và tôi lại thêm phần khiếp đảm khi nghe thấy:
- Chị hai em đi chợ rồi, cỡ 5 phút nữa về hà, anh chị vào nhà chơi đi!
- Ừm, vậy anh vào đợi! – Rồi Triết quay lại, hất hàm nhìn tôi đang đần mặt ra, ý bảo tôi cũng vào trong luôn đi.
- Ủa? Thầy N? – Trân tròn mắt nhìn ra.
Tôi nghe đến tên mình thì giật thót người, chỉ biết cố gượng cười trừ với cô bé, đầu óc hoang mang tợn: - “Diễm là chị ruột của Trân à? “
- Chà, hoá ra là thầy! – Triết gật gù cười nhạt.
- Ơ….vậy là…hôm giờ anh N dạy Toán cho em phải ko Trân? – Tiểu Mai sửng sốt.
- Dạ, anh N dạy hay lắm đó chị, em đang làm bài tập hồi sáng ảnh cho nè! – Trân cười khểnh răng tự hào khoe.
Nếu là lúc bình thường, Trân khen tôi như vầy trước mặt Tiểu Mai thì tôi đã phổng mũi lên mà vênh mặt rồi, chứ không phải như lúc này, đầu óc tôi lùng bùng hoang mang với cả đống dấu hỏi trong đâu, nhưng cũng chung quy lại một vấn đề, đó là tên Triết đang muốn làm gì đây? Tiên hạ thủ vị cường hay sao?
Chốc sau, theo lời của Triết thì Trân mặc dù rõ là đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn dạ thưa dẫn ba người bọn tôi lên căn phòng mà tôi dạy học cho cô bé, sau đó xuống dưới nhà đợi chị Diễm về rồi gọi lên đây hết luôn.
Vừa bước vào phòng học thì Triết chẳng nói chẳng rằng kéo ghế ngồi xuống, tôi cũng ra vẻ tự nhiên ngồi luôn trên cái ghế xoay gần máy vi tính như hồi sáng, chỉ mỗi Tiểu Mai là bối rối đan tay vào nhau, tựa bàn đứng giữa hai thằng bọn tôi như sợ chỉ cần nàng quay đi là cả hai ông thần này sẽ lao vào choảng nhau ì xèo vậy.
Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Leo Aslan Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái