Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Leo Aslan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Gió
Upload bìa: Little rain
Số chương: 447 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 51984 / 1198
Cập nhật: 2024-02-25 00:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
í đá xong, nó cũng ngồi đó chứ không chịu vào lớp. Ơ cái thằng! Ngồi ngoài sân đếm lá rụng thú hơn việc học hay sao nhỉ? Tôi tới hỏi sao thì…
- Vô lớp mậy, ngồi hoài, trễ kìa!
- Tao bị…rách quần rồi…! – Nó nói lí nhí.
Ặc, hoá ra tại pha cứu cầu thần sầu khi nãy, tôi cố nín cười, bảo đưa xem rách ra sao! Thảm, lỗ rách khá rộng, đủ để khi gió vào là thoáng mát tận trong ra ngoài.
- Thôi cứ vào lớp đi, tao che cho, rồi ngồi tại chỗ thôi mà, cuối giờ tao chở về!
Hai ông tướng cứ thế đi líu ríu vào lớp, đứa nào không biết nhìn vào dễ tưởng 2 thằng này bị đồng tính lắm, và…nhiều đứa không biết thật. Chúng nó cười, không to nhưng đủ biết, em Vy thì không cười, quay đi chỗ khác, chỉ có Tiểu Mai là tròn mắt ngạc nhiên. Híc, lúc nào em không nhìn anh, lại nhè ngay lúc này vậy nàng? Tôi phải giải thích sao đây, nói ra thì thằng Tuấn nó quê chết, gì chứ chuyện rách quần chả đùa được, quê cả tháng chứ chẳng chơi!
Tôi quyết định vì đại nghĩa diệt thân, kệ ai nghĩ sao thì nghĩ, giúp bạn là giúp đến cùng, che đến khi nó về đến chỗ, yên vị ngồi xuống mới thôi. Tôi lầm lũi đi ngang qua 2 em Vy và Mai luôn, chả buồn liếc nhìn như mọi khi nữa!
Nhưng sự đời nó chả như ý, sao không chịu để yên cho thằng Tuấn đến khi tôi chở nó về chứ! Giờ toán, giảng bài xong thầy giáo bắt đầu gọi tên lên bảng làm bài, tôi chợt nghĩ tới cái định luật không nhớ đọc ở đâu, mà có cái câu này thì tôi tâm đắc lắm:
- “Khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra “
Đại loại là nếu điều xui có xu hướng diễn ra thì nó sẽ diễn ra, như lát bánh mì rơi từ mặt bàn xuống nền đất thì lúc nào mặt phết bơ cũng bị úp xuống đất, hay là đến giờ làm và bạn luôn thấy 2 chiếc vớ không cùng một đôi trong cái đám vớ lẫn trước mặt, hoặc trời y như rằng sẽ mưa khi bạn quên đem ô vậy. Và ở đây là thằng Tuấn bạn tôi, xui thế nào thầy dạy Toán gọi ngay đích danh nó, mà chỉ có mỗi tôi là hiểu nó đang trong tình thế nào! Thầy giáo gọi mãi mà thằng Tuấn chẳng chịu đứng dậy, cũng phải thôi, kế bên nó là hai đứa con gái, đứng dậy thì sau đó có mà độn thổ trốn cả đời. Cả lớp chỉ biết sửng sốt trố mắt nhìn, tưởng thằng này bữa nay ăn gan hùm hay sao mà thầy kêu nó cứ ngồi lì một chỗ, mà cái mặt nó thì đang cười hay mếu cũng không rõ!
Thôi thì tôi đứng dậy, cả lớp quay sang nhìn tôi, thầy Toán cũng vậy. Ác nỗi, đứng dậy rồi giờ làm sao nữa, hông lẽ nói trước lớp “Dạ bạn Tuấn bị rách quần thầy ơi, không đứng lên được đâu, thầy thông cảm ha! “, như thế thì khác nào cứu rồi giết, đem con bỏ chợ. Nghĩ nhanh rồi tôi quyết định…ôm cuốn vở tôi lên bàn giáo viên:
- Gì thế, thầy đâu kêu tên em lên bảng!
- Dạ…!- Tôi vẫn đi lên.
- Về chỗ!
- ……….! – Tôi cắn môi lầm lũi đi một mạch lên bàn thầy, rồi nói cố thật nhỏ.
- Dạ thầy bạn Tuấn bị…rách quần….!
- Ừ…ừm…e hèm, em về chỗ đi!
Tôi quay lưng đi về, mà cả lớp vẫn còn nhìn theo, chắc bọn nó đang thắc mắc tôi nói gì mà thầy cho qua nhẹ nhàng thế! Chưa kịp ngồi xuống thì thầy gọi giật lại:
- Nam, em chở Tuấn về trước đi, để tí ra về đông đảo, không tiện!
- Dạ.!
Thầy cũng tâm lí thật, thế mà nãy tôi chẳng nghĩ ra, để đến lúc ra về học sinh túa ra đầy sân, lúc ấy muốn che cũng khó. Thằng Tuấn xếp sách vở, đứng dậy ra khỏi lớp,…tay cầm cặp che chỗ rách sau mông lại. Đến đây thì đứa khờ cũng biết thằng này bị gì, ra chơi vô tôi đi sau che, không đứng dậy được, tay che sau mông, xâu chuỗi lại là biết thôi. Vài đứa cười khúc khích, thầy trừng mắt nhìn, tụi nó im bặt. Tuyệt, tôi khoái thầy rồi nha!
Xếp vội sách vở vào hộc bàn, rồi tôi đi ra, không ôm cặp theo vì nghĩ chở thằng Tuấn về xong là quay lại lớp học tiếp luôn:
- Nam, Nam ơi! – Tiếng Vy gọi lại
- Gì thế?
- Chìa khoá xe còn trên bàn Nam kìa!
À, vội đi tôi quên mất, lấy chìa rồi tôi khẽ cười: Cảm ơn ha! rồi chào thầy, chạy biến! Tất nhiên hành động tình tứ giữa Vy và tôi nãy giờ chả lọt sót mắt ai, vì em ấy bàn 3 mà còn ngoái lại nhìn thấy tôi để quên chìa khoá xe trên bàn 7, tôi còn cười lại nữa! Rồi đấy, mở đầu cho các sóng gió sau này!
Chả dè nhà thằng Tuấn xa thật, tuốt ngoài chỗ trạm thu phí cầu đường, nhưng chả sao, trước sau gì tôi cũng lên nhà nó xin học thêm Hoá thôi, xem như biết trước nhà. Để nó lại đầu ngõ:
- Cảm ơn nhiều nha mầy!
- Có gì đâu, ơ mà xe mày sao đem về?
- Tao nhờ thằng bạn chạy về dùm rồi!
- Ờ, vậy tao về đây, bữa nào tao lên đây xin học đấy!
- Ừ, bye mày! – Rồi tôi quay xe chạy một mạch về trường.
Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Leo Aslan Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái